Ma Tôn Cùng Thần Tôn Vợ Chồng Diễn Kịch Hằng Ngày

Chương 16

Tác phong làm việc của Lăng Yên quả thực rất nhanh nhẹn, chỉ một lát sau đã nói rõ mọi chuyện với Trầm Ngọc, bảo là có việc xảy ra, nàng phải đi ra ngoài một lát cùng mấy huynh đệ, Trầm Ngọc ở nhà chờ nàng một chút.

Hiển nhiên Trầm Ngọc gật đầu đáp ứng, Lăng Yên dịu dàng nhỏ nhẹ nói với hắn vài lời rồi lập tức rời khỏi phòng. Nhưng khi bàn chân nàng vừa bước ra ngoài cửa, sắc mặt liền trở nên nghiêm nghị, cả đoàn người nhanh chóng kéo đến ngọn núi nơi Yêu giới mở trận pháp.

Khi đến nơi, Lăng Yên mới phát hiện, sự tình còn nghiêm trọng hơn nàng tưởng tượng nhiều.

Ngọn núi này vốn đã trải qua một trận đại chiến, vô cùng yên ắng quạnh quẽ, cát vàng lá rụng đầy đất. Ngay dưới lớp đất cát ấy chính là nơi mà Thiên Hoàn trận từng được mở, bây giờ chỉ thấy có một khe nứt cực lớn, từng luồng từng luồng sương mờ màu đen chen nhau ùa ra, mang theo quỷ khí dày đặc, thậm chí còn có thể loáng thoáng thấy được dòng dung nham cuồn cuộn chảy bên trong, vừa âm trầm lại vừa mang theo chút cảm giác gì đó rất khó tả.

Theo tình trạng hiện nay, quả thực đúng y như lời Ô Dạ đã nói, ở đây sắp gặp phải tai họa lớn rồi!

“Cái này…” Thanh Minh đứng bên cạnh Lăng Yên, nhìn tình cảnh trước mắt, không khỏi nhỏ giọng nói, “Ma tôn, e là không kịp rồi.”

Không khí nơi đây đã bị xáo trộn đến tận mức này, có lẽ chẳng bao lâu nữa tà khí sẽ tuôn trào ra, dung nham dâng lên, nhiều nhất thì cũng chỉ trong vòng một ngày nữa, chỗ này sẽ nổ tung, cho dù Thần Ma có khả năng thông thiên, cũng không tài nào cứu vãn được.

Ô Dạ cũng lên tiếng: “Ma tôn, chỗ này sắp sụp rồi, chúng ta đi mau thôi.”

“Không được đi.” Lăng Yên căng thẳng nghiêm mặt, quay đầu nhìn về hướng khác. Từ trên đỉnh núi nhìn lại, An Nhạc trấn bình yên nằm cách đó không xa, ánh mặt trời soi nghiêng trên mái hiên, thi thoảng còn có khói bếp lượn lờ tỏa ra từ một vài căn hộ. Nếu bây giờ bọn họ rời đi, tất cả dung nham tà khí nơi đây chắc chắn sẽ lan tràn đến thành trấn dưới núi, vùi lấp tất cả, cho đến khi toàn bộ An Nhạc trấn chỉ còn là tro bụi.

Đây là nơi nàng đã từng ở rất nhiều năm, là nơi Thu Linh mất, cũng là nơi mà sau này nàng và Đường Lam sẽ sống cùng với nhau.

Nơi ấy, mặc dù vô cùng nhỏ bé, nhưng nàng nhất quyết không để bất cứ cái gì, cũng như bất cứ kẻ nào đến phá hủy nó!

“Đi gì mà đi!” Ma lực cuộn lên hừng hực quanh người Lăng Yên, phát ra ánh sáng màu đỏ đậm, chỉ một chớp mắt nàng đã khôi phục lại tướng mạo cũ, váy đỏ tung bay, giọng nói nghiêm nghị còn rét buốt hơn cả những trận gió đang rít gào mãnh liệt: “Không phải chỉ là tà khí yêu khí thôi à, trấn áp nó đi là được rồi chứ gì?”

“Ma tôn, không thể!” Nghe được câu này, mặt Thanh Minh tái mét đi, vội vàng khuyên bảo, những người còn lại cũng hối hả vọt tới, muốn ngăn cản hành động của Lăng Yên.

Nhưng Lăng Yên chỉ liếc mắt một cái, mọi người lập tức im lặng. Nàng trầm giọng nói: “Các ngươi đứng ngoài trông chừng cho ta.”

“Nhưng…” Mọi người kinh hãi, nhưng lại không biết phải khuyên can thế nào, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Ô Dạ, người trước giờ vẫn luôn bình tĩnh nhất trong đám bọn họ. Ô Dạ quét mắt nhìn hiện trạng nơi đây, thấp giọng nói: “Ma tôn đại nhân, nếu ngài làm vậy sẽ hao tổn rất nhiều sức lực, bây giờ chúng ta còn chưa biết tiếp theo đây Yêu giới cùng Thần giới sẽ có hành động gì, ngài tuyệt đối không thể hao phí quá nhiều ma lực ở một nơi không đáng như thế này.”

Tuy lời của Ô Dạ không phải không có lý, nhưng đối với Lăng Yến mà nói, những điều này lại không hẳn là đúng. Nàng quay đầu nhìn những căn nhà to to nhỏ nhỏ với những mái hiên chen chúc nhau tầng tầng lớp lớp trong An Nhạc trấn, giọng nói bất chợt trở nên rét lạnh: “Một nơi không đáng như thế này?”

Ô Dạ ngẩn ra, chợt hiểu được hàm ý trong câu nói của Lăng Yên, khẽ than thở một tiếng rồi mới quay sang nói với mọi người: “Bày trận thôi.”

Hiển nhiên là đã thuận theo ý của Lăng Yên.

Một khi Ma tôn đã quyết định, thì dù có ba bò chín trâu cũng không kéo lại nổi, tất nhiên Ô Dạ hiểu rõ điều này, nên đành phải thức thời tuân theo. Những người còn lại vốn còn định nói thêm gì đó, nhưng khi thấy vẻ mặt của Lăng Yên cùng Ô Dạ thì chỉ còn biết nín lặng, rối rít vâng vâng dạ dạ rồi chia nhau chạy đến bốn phía của ngọn núi, lập trận bảo vệ Lăng Yên.

Lăng Yên đứng ngay giữa trận pháp bị nứt toác ra đó, đôi mắt lóe ra ánh sáng sắc bén, ma khí cuộn trào quanh thân thậm chí còn chói mắt hơn cả dòng dung nham hừng hực, chỉ trong khoảnh khắc đã che lấp toàn bộ âm khí đang ào ào tuôn chảy, ép buộc chúng nó phải lùi lại xuống dưới lòng đất!

Dưới ma lực của Lăng Yên, có thể thấy rõ khe hở sâu hoắm trước kia đang từ từ khép lại, mặt đất dần dần được khôi phục nguyên trạng!

Năm đại ma tướng đều im lặng đứng xung quanh, thậm chí không dám thở mạnh, khẩn trương dõi theo từng động tác của Lăng Yên. Đợi sau khi mặt đất đã khôi phục gần như toàn diện, âm khí tà khí cũng bất động dưới sự ngang nhiên uy hiếp của Lăng Yên, A Ngũ mới thoáng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn sang người đứng bên cạnh mình, nhỏ giọng nói: “Được rồi à?”

“Hình như vậy.” A Tứ cũng nói.

Vẻ mặt Thanh Minh vô cùng phức tạp, không có lập tức đáp lại mà chỉ dán chặt mắt lên người Ô Dạ vẫn luôn trầm mặc từ nãy đến giờ.

Ô Dạ không hề buông lỏng cảnh giác, chăm chú nhìn Lăng Yên, hàng lông mày nhíu lại thật chặt, thấp giọng nói: “Không dễ thế đâu.”

Ngay khi hắn nói ra những lời ấy, mặt đất vốn đã khôi phục gần như ban đầu nay lại đột nhiên bị một luồng âm khí đập mạnh vào làm rung động dữ dội, chỉ một thoáng lớp đất đã vỡ tan, vô số oan hồn chen lấn nhau phi ra, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phạm vi của trận pháp này, bay thẳng về hướng An Nhạc trấn

Lăng Yên biến sắc, muốn đuổi theo nhưng lại phải áp chế âm khí vừa vọt ra lúc nãy, không thể thoát thân, chỉ đành la lên: “Chặn chúng lại!”

Năm đại ma tướng nghe lệnh, vội vàng vâng dạ rồi mỗi người tự mình thi triển năng lực, muốn cản lại đống oan hồn chết tiệt này, ngặt nỗi bọn chúng số lượng quá nhiều, mặc dù năm đại ma tướng đồng thời ra tay, nhưng vẫn không tài nào chặn hết toàn bộ, vẫn còn sót lại một lượng lớn u hồn mang theo oán khí nồng đậm. Những u hồn này ẩn vào mấy đám lôi vân cuồn cuộn đầy trời, bay về hướng An Nhạc trấn.

“Lão đại!” A Ngũ ngạc nhiên quay đầu, nói với Lăng Yên, “Thứ chết tiệt kia bay nhanh quá, ngăn không có nổi!”

Lặng Yên trầm mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại hết sức sốt ruột. Nàng đang định mở miệng, lại chợt nghe thấy một âm thanh như tiếng núi sụp lở, ầm ầm vang vọng. Lăng Yên nao nao, theo phản xạ quay đầu lại nhìn cùng với mọi người, chỉ thấy tại An Nhạc trấn cũng có một luồng hắc khí xông thẳng lên trời, hoàn cảnh y hệt như chỗ bọn họ đang đứng đây!

“Đó là...” Ô Dạ nhìn thoáng qua, láng máng đoán ra được, quay đầu nói: “Ma tôn, địa thế ở đó vô cùng yếu kém, âm khí đã bắt đầu xông ra từ chỗ đó rồi!”

Lăng Yên thoáng cười khổ trong lòng, nếu chỉ có một chỗ cần nàng áp chế, hiển nhiên không thành vấn đề, nhưng bây giờ lại lòi ra thêm một chỗ khác - trừ khi có người đồng thời đứng đó thi triển thuật pháp, không thì chẳng bao lâu nữa âm khí sẽ kết hợp cùng với oan hồn, đua nhau ào ra. Đến lúc đó, toàn bộ An Nhạc trấn sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

Nhưng muốn áp chế những luồng âm khí tà khí này, quả thực nói dễ hơn làm, ngay cả năm đại ma tướng cũng bó tay chịu trận, nàng phải đi đâu mà tìm cao thủ đến đây?

***

Âm khí che kín bầu trời, vừa rồi ở An Nhạc trấn vẫn còn sáng sủa quang đãng, hiện giờ chỉ thấy mây mù sấm sét giăng khắp mọi nơi.

Trầm Ngọc đang vui vẻ cầm mấy lượng bạc Xích Diễn đưa cho hắn, định bụng mua một món quà gì đó cho Lăng Yên, chợt thấy sắc trời thoắt cái thay đổi, không khỏi biến sắc, lập tức quay người đi nhanh về hướng tiểu viện nhà mình.

Trong viện không một bóng người, lặng im phăng phắc, Trầm Ngọc hơi nhíu mày, không hiểu tại sao trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an, muốn đi ra ngoài tìm tung tích của Lăng Yên, ngặt nỗi không biết phải tìm ở đâu, ngay khi hắn đang do dự, một giọng nói đột nhiên vang lên ngay bên cạnh: “Huynh đang cầm gì trong tay đấy?”

“Đây là quà cho A Tinh.” Trầm Ngọc hơi ngước mắt lên, liền thấy một người đang ngồi vắt vẻo ngay trên đầu tường nhà mình.

Người nọ ngồi ngả ngớn trong gió, tò mò đánh giá vật trong tay Trầm Ngọc, lập tức giật mình nói: “Hóa ra là trâm cài à, lại còn hình phượng hoàng nữa cơ đấy. Chỉ là cái thứ này quả thật...” Nhìn hoa văn phức tạp khắc trên cây trâm vàng lóe mắt kia, hắn sờ sờ cằm, buồn cười nói, “Nương tử của huynh thích mấy thứ kiểu vầy à?”

Người đang nói chuyện chính là hành xóm mới dọn tới ở cạnh nhà Trầm Ngọc, kẻ chuyên chõ mũi vào chuyện của người khác, đạo sĩ Bộ Duyên Khê.

Nghe được câu hỏi của Bộ Duyên Khê, Trầm Ngọc cụp mắt xuống, nặng nề nói: “Nàng không thích.”

“Cái gì?” Giọng Trầm Ngọc nhỏ vô cùng, Bộ Duyên Khê nghe không rõ, liền thuận miệng hỏi một câu, nhưng Trầm Ngọc lại ngẩng đầu nhìn hắn, cũng đã thu hồi một ít cảm giác mất mát kia, cao giọng nói: “Trên đó nguy hiểm, huynh xuống đây đi.”

“Huynh sợ gì chứ, ta là người tu đạo, ngày nào chả ngự kiếm phi hành, quen quá rồi, tường cao cỡ này mà nguy hiểm gì.” Bộ Duyên Khê khẽ cười một tiếng.

Trầm Ngọc nói: “Ta sợ huynh ngồi hỏng tường nhà ta.”

Bộ Duyên Khê: “...” Hắn ho nhẹ một tiếng, phủi phủi đạo bào trên người định phi xuống, nhưng ngay lúc đó, một luồng gió lạnh lẽo rét mướt thổi qua, Bộ Duyên Khê khẽ nhíu mày, đứng trên đầu tường nhìn về hướng cơn gió kia vừa thổi đến

Mà cùng nhìn về hướng đó còn có Trầm Ngọc.

Ngay trong An Nhạc trấn, tại một trạch viện cũ nát cách đó không xa, chợt xuất hiện một cột khí màu đen phóng thẳng lên trời, lấy chỗ đó làm trung tâm, quỷ khí tỏa ra dày đặc từ phía, bao phủ khắp toàn bộ An Nhạc trấn. Sắc trời vừa rồi còn sáng trưng, nay đã đen kịt như đêm ba mươi, chỉ có thể nương theo chút tia sáng xuyên qua khe hở mỏng manh giữa những tầng mây mà lờ mờ thấy được cảnh vật xung quanh.

“Cái gì vậy?” Bộ Duyên Khê nhỏ giọng lầm bầm, sắc mặt thoắt cái lạnh đi.

Vẻ mặt Trầm Ngọc vẫn không thay đổi, đôi mắt lại tỏa sáng, lập tức muốn lao ra ngoài viện.

Bộ Duyên Khê đứng trên đầu tường thấy được hành động của Trầm Ngọc, vội vã ngăn hắn lại, nói: “Huynh định làm gì đấy?”

Trầm Ngọc nghiêm túc trả lời: “Ta đến đó xem thế nào.”

Bộ Duyên Khê nhịn không được đỡ trán nói: “Xem gì chứ, đó đâu phải là trò chơi hay ho gì đâu, huynh đừng qua đó thêm phiền, ngoan ngoãn đứng đây đợi đi!” Hắn vừa dứt lời, lập tức đẩy Trầm Ngọc vào trong phòng, sau đó xoay người chạy biến ra ngoài, trước khi khuất bóng còn không quên quay đầu lại dặn dò: “Huynh nhớ ngoan ngoãn đợi ở trong đó cho ta, lát nữa có nhìn thấy gì cũng nhất quyết không được ra ngoài!”

Hắn nói tới đây, lại bật cười, vỗ vỗ ngực nói: “An Nhạc trấn có ta lo rồi, không xảy ra việc gì đâu.” Hắn nói xong liền nhanh chóng rời khỏi tiểu viện.

Bốn phía yên lặng trở lại, Trầm Ngọc trong một ngày bị hai người bắt phải ở lại đây, rốt cuộc cũng nhịn không được cau chặt lông mày. Hắn không thèm nghe theo lời dặn dò của Bộ Duyên Khê, cẩn thận đặt cây trâm phượng hoàng lên bàn, rồi lập tức đẩy cửa phòng đi ra ngoài viện.

Sắc trời dường như càng lúc càng tối hơn, Trầm Ngọc bước từng bước mạnh mẽ về hướng có âm khí thoát ra kia, quần áo trên người tung bay phần phật, ngọn lửa đỏ rực thoáng chốc chiếu sáng cả một vùng trời, một khắc sau liền vang lên một tiếng phượng kêu réo rắt rõ ràng, trong khoảnh khắc, một con phượng hoàng sặc sỡ chói lóa hiện ra từ trong ngọn lửa hừng hực ấy, bay nhanh về phía ngôi nhà cũ nát bao trùm trong âm khí tà khí kia.

Cũng ngay tại thời điểm đó, trên một đỉnh núi ngoài An Nhạc trấn, Lăng Yên dường như cảm giác được điều gì, bất chợt quay đầu, thấy được ngọn lửa phượng hoàng đỏ rực nổi bật trên tầng mây xám xịt, lưu lại màu cầu vồng rực rỡ.

“Phượng Hoàng nhỏ?” Lăng Yên lẩm bẩm nói.

Chương kế tiếp