Ma Tôn Cùng Thần Tôn Vợ Chồng Diễn Kịch Hằng Ngày

Chương 17

Luồng tà khí đó đến từ một trạch viện cũ nát trong An

Nhạc trấn, vị trí ấy lại cách nơi ở của đám người Trầm
Ngọc không xa, vì thế chỉ trong chốc lát Bộ Duyên Khê đã đến được trước cửa trạch viện rồi.

Cửa trạch viện đóng chặt, trước cửa còn dán một tấm bùa
màu vàng cũ kỹ, Bộ Duyên Khê chỉ nhìn lướt thôi thì đã
tùy tiện kéo tấm bùa qua một bên, thô bạo phá cửa xông
vào. Trạch viện này khá rộng, bốn bề đều trống trơn, rất
dễ nhìn ra nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi. Sau khi
Bộ Duyên Khê đẩy cửa liền kéo theo một trận bụi bặm xộc lên, hắn vội lấy tay chặn lại rồi ho khù khụ hai tiếng, hấp tấp tiến vào bên trong.

Quanh trạch viện bị bao phủ bởi bầu không khí vô cùng kỳ lạ, Bộ Duyên Khê siết chặt hàm, cuối cùng sắc mặt trầm trọng xộc thẳng vào trạch viện.

Sau đó, hắn chợt nhìn thấy một huyệt động khổng lồ nằm
sâu giữa lòng đất, ngay phía sau trạch viện. Trên bề mặt
huyệt động in hằn những vết nứt lồi lõm, thậm chí còn
thấy rất rõ một bầy u hồn dơ bẩn đang không ngừng chen
chúc dưới màn sương đen tà ác.

Bộ Duyên Khê biến sắc, đang muốn di chuyển về phía
trước thì mặt đất dưới chân bất thình lình rung chuyển dữ
dội, hắn vội vã bám chặt vào tường, chờ khi mọi thứ trước mắt rõ ràng thì cũng là lúc vô số oán khí màu đen từ trong địa động khổng lồ phóng ra ào ạt.

“Nguy rồi!” Bộ Duyên Khê bật thốt ra tiếng, hai hàng
lông mày chau thành một đường, hoảng hốt lôi tấm phù
chú từ trong ngực ném về phía khói đen, nhưng chỉ thấy
tấm phù vàng mới vừa phất lên trong tích tắc đã bốc cháy
hừng hực, hóa thành tro bụi hợp thành một thể trong làn
khói đen.

Oán khí thật sự quá mạnh, không thể trấn áp!

Đám oan hồn dường như đã xác định được mục tiêu, từ
phía chúng bỗng dưng phát ra tiếng rít the thé chói tai rồi
lao thẳng về vị trí Bộ Duyên Khê đang đứng, hệt như phải một ngụm nuốt chửng con mồi mới thôi. Vạn sự lấy tính mạng làm trọng. Đạo lý này tất nhiên Bộ Duyên Khê hiểu rõ, không hề lưỡng lự liền ba chân bốn cẳng chạy một mạch ra bên ngoài trạch viện.

Nhưng oán khí của bầy tà yêu tỏa ra từ địa động vô cùng
mạnh mẽ, một phàm nhân như Bộ Duyên Khê sao có thể
trốn thoát. Chỉ trong tích tắc, Bộ Duyên Khê đã bị chúng
đuổi theo sát nút, sóng đen cuộn tới bao vây từ bốn phía.
Hắn đứng đó, bất lực trơ mắt để bọn chúng lao về phía
mình mà cười khổ trong lòng. Hắn không ngờ mình cũng
có ngày bỏ mạng trong lúc đang gìn giữ lẽ trời, lại còn phải chết ở một nơi quái quỷ như này nữa.

Vào thời điểm vô cùng nguy ngập, Bộ Duyên Khê chợt nghe thấy một âm thanh du dương réo rắt phát ra từ sau lưng. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì trước mặt đã bốc lên một trận lửa nóng hừng hực, tại chỗ đứng của hắn liền dâng lên bốn bức tường kiên cố ngăn cách toàn bộ oán khí ở bên ngoài.

“Đây đây đây... đây là... ” Bộ Duyên Khê lắp bắp nói không nên lời, bèn quay đầu nhìn ra đằng sau.

Ngay trong tầm mắt Bộ Duyên Khê lập tức xuất hiện một chú phượng hoàng toàn thân bảy màu rực sắc, khí thế hiên ngang, trên người tỏa ra thần lực cường đại xua đuổi hết thảy âm khí tà khí xung quanh.

“Phượng hoàng?!” Bộ Duyên Khê sửng sốt mở to hai mắt, trước tiên là bị chấn động nói không nên lời, sau cùng từ trong cơn hoảng loạn mà phục hồi tinh thần, không nén được mà đánh giá đối phương một lượt từ đầu tới chân, giọng lẩm bẩm, “... Sao có thể nhỏ như vậy được nhỉ?”

“Phàm nhân!” Ngay lúc Bộ Duyên Khê đang hết sức kinh ngạc, vị thần điểu toàn thân đầy vẻ cao quý kia chợt lên tiếng.

Thanh âm của phượng hoàng vừa trong trẻo vừa lạnh lùng cao ngạo, cũng không chứa nổi một tí cảm tình, Bộ Duyên Khê hơi ngẩn ra, dường như hắn đã nghe qua giọng nói này ở đâu rồi thì phải.

Nhưng hắn còn chưa kịp đáp lại thì đám hắc khí đó đã
nhân cơ hội vồ đến lần nữa. Đuôi lông vũ của phượng
hoàng vừa phất ra một cái, một đợt sóng lửa đang ngăn
cách bên ngoài lập tức dạt ra, đổ dồn về phía đám sương
đen ở đầu bên kia.

Có sự xuất hiện của phượng hoàng ở đây, nhất thời Bộ Duyên Khê cũng không còn dè chừng nữa, thấy bọn chúng xuất thủ thì vội vã sấn tới muốn xem tường tận sự việc, ngờ đâu vị phượng hoàng kia đột ngột quay đầu lại, nói với hắn bằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh uy nghiêm: “Ngươi đừng qua đó thêm phiền, ngoan ngoãn ở đây đợi đi!”

Bộ Duyên Khê: “...” Câu này hình như hơi quen quen.

Tình thế vô cùng nguy kịch, những đám mây đen kéo đến cuồn cuộn vần vũ khắp toàn trấn nhỏ, bốn bề không ngừng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, toàn bộ An Nhạc trấn đều rơi vào thảm cảnh tuyệt vọng đầy hỗn loạn. Vị phượng hoàng nọ mặc kệ hắn, nhanh chân tiến về phía địa động bên cạnh. Bộ Duyên Khê thấy đối phương không trả lời mình, tất nhiên là vội vàng đuổi theo, lớn tiếng nói: “Địa khí nơi này rất có vấn đề, có thể do bọn yêu quái từng đến đây quấy phá lúc trước, trùng hợp âm khí xung quanh rất nặng nên mới xảy ra chuyện lớn. Tai họa là cũng từ đây mà ra.”

“Ta biết.”

Trầm Ngọc nặng nề trả lời một câu, tuy rằng Bộ Duyên Khê không nghe rõ được nhưng hắn vẫn thức thời ngậm miệng.

Đương nhiên Trầm Ngọc rất rõ ngọn nguồn sự việc. Thân là thần tôn, trước khi tới đây hắn đã nhìn ra mấu chốt vấn đề. Theo như Bộ Duyên Khê tiết lộ, hắn cũng suy đoán được một ít, có lẽ chuyện An Nhạc trấn đột ngột gặp nạn có liên quan đến bầy yêu quái từng đến đây trước đó. Hay nói một cách khác, chuyện này có liên quan đến Thiên Hoàn trận. Chỉ có trận pháp kia mới làm địa khí nhiễu loạn, thu hút vô số yêu ma quỷ quái từ khắp nơi kéo đến.

Nhưng khiến hắn khó hiểu nhất là, những thứ âm khí yêu khí này vốn không nên toát ra từ đây, mà nên xuất hiện từ nơi trận pháp từng được mở trên đỉnh núi ngoài trấn mới phải.

Trầm Ngọc đưa mắt nhìn ra xa, từ vị trí này có thể thấy rõ đỉnh núi đằng kia đã bị luồng ma khí dâng lên ngút trời, loại sức mạnh ghê gớm này tỏa ra khiến hắn hơi có cảm giác quen thuộc.

Có điều chỉ trong chốc lát, suy đoán của Trầm Ngọc liền được sáng tỏ.

Hóa ra đã có kẻ đến trước một bước trấn áp luồng tà khí xung quanh rồi. Vì đám tà khí tụ tập dưới mặt đất vốn không thể bay ra từ đỉnh núi kia, nên mới chạy đến chỗ nặng âm khí như nơi này làm chốn dung thân. Vì vậy mới xảy ra những chuyện tiếp theo.

Mà kẻ có năng lực trấn áp được tà khí, tìm khắp thế gian cũng chỉ vỏn vẹn được vài người.

Rất nhanh, Trầm Ngọc đã nhận ra ma khí tỏa ra từ chỗ đó, ánh mắt thoáng chốc trở nên phức tạp: “Là Ma tôn Lăng Yên.”

“Hả?” Bộ Duyên Khê nghe không hiểu, nhịn không được phải hỏi lại.

Trầm Ngọc vẫn cứ mặc kệ đối phương. Trong lòng hắn đã hiểu rõ ràng, nếu muốn ngăn chặn trận tai họa lần này, e rằng chỉ có một cách là làm giống Lăng Yên ở đỉnh núi bên kia, vận dụng thần lực áp chế tà khí, ép buộc chúng phải chui lại xuống lòng đất. Nếu không, toàn bộ An Nhạc trấn sẽ tận diệt bởi một kiếp nạn không thể tránh khỏi.

Có điều hắn chỉ chần chừ trong chốc lát liền hạ xuống quyết định, đôi cánh của Trầm Ngọc phất nhẹ một cái, thần lực trên người liền bốc thành một tầng lửa với luồng sức mạnh vô biên, chớp mắt bao phủ hết toàn bộ trạch viện. Song ngay giữa nơi Trầm Ngọc đứng, một luồng sáng tinh khiết màu vàng chợt phóng lên, thần lực cường đại quanh thân hắn vẫn tuôn trào cuồn cuộn không giảm, chỉ thấy từ đám hắc khí u ám kia không ngừng phát ra những tiếng rống sợ hãi, rít gào liên hồi. Và trong nháy mắt, toàn bộ đám hắc khí đã bị trấn áp quay về dưới lòng đất.

Dưới khí thế của thần lực, toàn cảnh trước mắt đang dần
biến đổi, đám mây đen vần vũ quanh bầu trời cũng tản đi
hết, trở lại với sắc trời quang đãng trước đó, mặt đất nứt nẻ biến dạng dưới chân cũng dần khôi phục vẹn nguyên như cũ.

Cảnh tượng đặc biệt này ngoại trừ xuất hiện ở nơi đây, đồng thời cũng xảy ra ở đỉnh núi cách An Nhạc trấn không quá xa ở đằng kia nữa.

Đằng kia luồng ánh sáng đỏ xuyên thấu cả vùng trời, nơi
đây màu vàng rực quanh tứ phía, đôi bên tựa như kẻ tung
người hứng, phối hợp ăn ý, một mặt cùng vận dụng sức
mạnh chính mình để nhốt đám tà khí trong lòng đất, mặt
khác lại diệt trừ mối họa tới tận gốc rễ.

Sau khi chịu một trận gió bắc lạnh lẽo tai ương, cuối cùng An Nhạc trấn đã yên bình trở lại. Bộ Duyên Khê ngẩng đầu nhìn toàn cảnh trước mắt, không tin được thở phào một hơi, thấp giọng nói: “Dứt điểm rồi hả?”

Lời vừa dứt liền thấy vị phượng hoàng ở trên không tự lúc nào đã sà ngay xuống đất, vẫy cánh phành phạch hai lần rồi tiếp đất, thế là cứ đứng đó mà nghênh mắt nhìn hắn.

“Phượng hoàng đại ca?” Bộ Duyên Khê thăm dò thử một
câu nhưng không thấy đối phương trả lời, hắn dở khóc dở
cười, thận trọng hỏi lại lần nữa: “Phượng hoàng tiên
nhân?” 

Trầm Ngọc vẫn không phản ứng.

Thực ra thì, tâm tình của hắn lúc này có hơi nặng nề, tên Bộ Duyên Khê lại cứ dài dòng lải nhải bên cạnh khiến suy nghĩ của hắn bị rối rắm lộn xộn, thế là càng khó chịu hơn.

Hắn đanh mặt lại, lôi ra bộ mặt đáng sợ thường dùng để đe dọa bọn chúng thần ở Thần giới, dáng vẻ hung ác trợn trừng mắt với Bộ Duyên Khê.

Rốt cuộc Bộ Duyên Khê cũng chịu dừng, bỗng đánh hơi được mùi bất bình thường nào đó: “Phượng hoàng đại tiên, người bị sao thế?”

Trầm Ngọc chẳng ừ hử gì liền bước ra bên ngoài, Bộ Duyên Khê nhìn phượng hoàng nhỏ chỉ cao tới nửa người đang lắc lư trên mặt đất, nhịn không được bước theo sau hắn, thốt lên: “Ấy ấy người đi đâu vậy? Chậm một chút chậm một chút...”

Hắn nói xong câu này thì chợt ngừng lại, hình như đang nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt có hơi kì quái: “Mà khoan đã, vì sao người không dùng cánh để bay...”

Lời còn chưa nói xong, Trầm Ngọc đã quay đầu lại, trừng cặp mắt đầy oán giận âm u về phía hắn.

Bộ Duyên Khê hít một hơi, chỉ thoáng chốc đã được khai sáng: “Người không bay được hở?”

“Câm mồm!” Rốt cuộc Trầm Ngọc đã chịu mở miệng, lạnh lùng quát một tiếng.

Bởi một vài lý do mà thể chất của Trầm Ngọc vốn luôn khác biệt với những người khác, lúc nãy hắn vì chuyện địa khí mà hao tổn quá mức, cuối cùng vì Tiên Thiên bị thiếu hụt nên đành phải hiện chân thân. Thực ra nếu xét theo tình hình hiện tại, chẳng những hắn không thể bay mà ngay cả biến hình cũng không có khả năng.

Tạm thời hắn không thể biến thành hình người để quay trở về được rồi.

Chương kế tiếp