Mẹ Kế Uy Vũ

3/5

[ZHIHU] MẸ KẾ UY VŨ (3/5)

Chuyển ngữ: Tangyeyou

11.

Sau khi rời khỏi biệt thự của Hứa Nghị, trái tim xúc động của tôi bình tĩnh lại, tôi không nên đi trêu chọc anh.

Cảm thấy bản thân sẽ thua đến mức thương tích đầy mình.

Cái tát kia của Hứa Mộc Thần quả thực đã tát cho tôi tỉnh táo lại, tôi và Hứa Nghị vốn không phải người cùng đường.

Vậy nên, tôi đã lặng lẽ quyết định, sau này ở công ty, chỉ có thể coi anh là sếp, về phần Hứa Mộc Thần, chúng tôi đều có lỗi, thôi thì hòa nhau.

Tôi vốn muốn dàn xếp ổn thỏa nhưng không ngờ ngày đi làm đầu tiên, Hứa Mộc Thần đã mạnh mẽ cho tôi một đòn.

Cô ta chưa từng đi làm ở công ty của ba cô ta, ngay cả thực tập cũng là đi công ty khác với cái tên mỹ miều là: không muốn dựa vào gia đình.

Lúc tôi đi giày cao gót bước vào phòng tổng giám đốc thì nghe thấy âm thanh kêu lên vang dội: “Hôm nay tôi đến báo danh văn phòng tổng giám đốc, sau này nhờ mọi người giúp đỡ nhiều hơn, còn tôi, cũng rất dễ ở chung, mọi người đừng nể mặt ba tôi mà đối xử khác với tôi.”

Sau đó, cô ta nhìn tôi, cười dịu dàng đi đến.

Làm khó cô ta dậy sớm như vậy chỉ để ra oai phủ đầu với tôi.

“Ô đây không phải Trình Giai bạn thân nhất của tôi sao? Sau này còn phải gặp mặt nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn nhé.”

Tôi nhìn cốc cà phê nóng hổi cô ta đưa qua, tao nhã nhận lấy.

"Cảm ơn bạn thân của tôi nhé, tôi cũng là người mới, sau này còn phải nhờ con gái Tổng giám đốc Hứa quan tâm nhiều hơn." Tôi mỉm cười đáp.

Cô ta sững sờ ngay tại chỗ: “Trình Giai, cậu vẫn coi tớ là bạn? Chúng ta vẫn là bạn đúng không?”

Vừa nhắc đến điều này tôi liền tức giận: “Vậy lúc cô nằm trên giường của bạn trai tôi, cô coi tôi là bạn sao? Thì ra tình bạn của chúng ta không đáng giá một đồng như vậy, bị cô ăn mất rồi à?”

Lúc mới đến làm, mọi người còn chưa tiến vào trạng thái làm việc, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai chúng tôi, người trong phòng làm việc đều lặng ngắt như tờ, yên lặng hóng drama.

Da mặt đối với tôi mà nói thì không quan trọng, dù sao không có ai ở đây biết tôi, cùng lắm thì không đi làm nữa.

Nhưng Hứa Mộc Thần thì không giống vậy, mọi người đều biết cô ta là con gái Hứa Nghị, công chúa nhỏ nhà họ Hứa.

Hứa Mộc Thần thở hồng hộc lại muốn đi lên tóm lấy mặt tôi.

Lần này tất nhiên tôi sẽ không cho cô ta cơ hội nữa, dù sao đai đen Taekwondo của tôi cũng chẳng phải tập chơi.

Nhẹ nhàng linh hoạt né tránh khiến Hứa Mộc Thần suýt nữa thì ngã sấp mặt.

Cô ta tủi thân khóc, vội vàng gọi một cuộc điện thoại: "Anh, đến đây nhanh cho tôi!"

Tôi tưởng cô ta gọi điện cho Hứa Nghị, đang nghĩ phải trả lời như nào, kết quả sau đó đã nghe thấy giọng nói của Hứa Nghị: “Thời gian làm việc, cãi nhau còn ra thể thống gì, Hứa Mộc Thần, không muốn đi làm thì biến về nhà cho ta!”

Cô ta khàn giọng, nhỏ giọng khóc nức nở, cúi đầu không dám nhìn Hứa Nghị.

Xem ra, hình như tôi hơi hiểu lầm Hứa Nghị, dường như anh cũng không nuông chiều cô con gái này như tôi tưởng tượng.

“ Trình Giai, cô qua đây, tôi cần bảng lịch trình hôm nay.”

Lúc Hứa Nghị làm việc rất nghiêm túc, mắng chửi người khác cũng không nể nang gì cả.

Buổi sáng ngày đi làm đầu tiên, tôi bị anh mắng không dưới mười lần.

Lúc tôi cả người mệt mỏi đi xuống tầng mua cơm thì nhìn thấy Hứa Mộc Thần kéo Trần Thành, bạn trai cũ của tôi đi tới.

Suy cho cùng Trần Thành cũng có lỗi với tôi, chột dạ cúi đầu, nhưng miệng lại không thể không nói chuyện thay cho Hứa Mộc Thần: “Trình Giai, em làm bạn với Thần Thần nhiều năm như vậy, sao có thể bắt nạt cô ấy chứ? Em cũng đâu phải không biết cô ấy yếu ớt như nào. Không chịu nổi một chút bắt nạt nào cả.”

“Cho nên? Anh ngủ với cô ta để dỗ? Trần Thành, một câu chia tay chính thức cũng không có, anh đã nói chuyện thay cô ta?”

“ Trình Giai, sao em có thể nói như thế! Anh với Thần Thần trong sạch, bọn anh cái gì cũng chưa làm.”

Tôi thật sự muốn m:óc mắt ra, tên học sinh giỏi ngoo ngốc này não làm bằng sắt đá à? Anh ta không đăng bài lên khoảnh khắc là có thể mặc định mọi người cũng không đăng?

Uổng công trước đây tôi còn thấy anh ta đáng tin.

“Trần Thành, nói nhảm thì khỏi phải nói, tôi với anh ở bên nhau 1 năm 1 tháng lẻ 3 ngày, mỗi lần đi ra ngoài đều là tôi đưa tiền, trừ đi tiền vé anh mời tôi đi vườn bách thú và vườn bách thảo, anh nên trả cho tôi 24800 tệ, ngoài ra đồng hồ trên tay anh là lúc chúng ta quyết định đính hôn, mẹ tôi đưa tiền cho tôi bảo tôi mua cho anh, giá là 88000 tệ, vậy nên anh nên trả cho tôi 112800 tệ, bỏ cho anh số lẻ đi, 110000 tệ, wechat hay alipay?”

Tôi lấy điện thoại di động ra, nhắm ngay Trần Thành.

Anh ta "a" lê một tiếng thì sững sờ ngay tại chỗ, không biết nên làm sao.

Anh ta trông đẹp trai, còn là nhân tài kiểu học thuật, chỉ là phương diện cuộc sống hơi ngốc, tôi cũng không biết tại sao Hứa Mộc Thần lại nhìn trúng anh ta.

Mẹ tôi vừa ý anh ta, chỉ đơn giản bởi vì đống vật liệu anh ta nghiên cứu vừa hay là sản phẩm chính của nhà chúng tôi.

Lúc đó còn là mẹ tôi cố gắng tác hợp, tôi cũng cảm thấy anh ta thành thật, đáng tin có thể ở chung.

Ai mà biết được có một con khổng tước sặc sỡ trong lòng anh ta.

Hứa Mộc Thần méo miệng: “Chẳng qua mới có 110000 tệ thôi sao, anh mau trả cho cô ta! Còn có cái đồng hồ nát này nữa, ai hiếm lạ chứ, ném đi!”

Ặc, mới 110000 tệ thôi mà.

Đúng là tiểu tiên nữ không biết nỗi khổ của nhân gian.

Có thể thấy Trần Thành không ngờ sẽ có một màn như vậy, nhíu mày nói với Hứa Mộc Thần: “Sao em có thể lãng phí như vậy? Tiền của chúng ta đều không dễ gì kiếm được. Trình Giai à, chúng ta thương lượng đi, trước đây đi ăn anh quả thực không nghĩ nhiều như vậy, số tiền này, sau này anh có thể từ từ mới em ăn bù, còn cái đồng hồ này, lúc đấy anh không muốn, em nhất quyết đeo cho anh, cũng chẳng đẹp lắm, trả cho em là được rồi.”

Anh ta thuận thế muốn tháo đồng hồ, tôi vội vàng lùi về sau một bước: “Đồ anh đã từng đeo, anh nghĩ tôi còn cần sao?”

Có lẽ Hứa Mộc Thần hơi tức giận vì Trần Thành làm cô ta mất hết mặt mũi, cởi chiếc đồng hồ kia ra nện xuống đất: “Ai hiếm lạ cái thứ đồ này chứ! Trần Thành nếu không trả tiền ngay lập tôi thì tôi sẽ coi thường anh.”

Trần Thành vội vàng ngồi xổm trên mặt đất nhặt chiếc đồng hồ đã bị ném rơi thành mảnh vụn, còn vừa nhắc nhở: “Hứa Mộc Thần sao em có thể như thế? Sao anh không biết em lại cáu kỉnh như thế? Lẽ nào trước đây đều là giả vờ?”

Hứa Mộc Thần không ngờ Trần Thành sẽ nói ngược lại cô ta, thở hồng hộc đá cho Trần Thành một cước.

Tôi đứng ở một bên xem kịch vui.

Mãi đến khi bên tai nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Ồn ào đủ chưa? Hứa Mộc Thần, từ hôm nay trở đi thẻ của con sẽ bị cắt, muốn tiêu tiền thì tự nghĩ cách, trừ khi con nghĩ cho rõ ràng con đường sau này bản thân muốn đi.”

Hứa Mộc Thần không thể tin nhìn người đứng sau lưng tôi: “Ba, dựa vào cái gì chứ? Ba vì cô ta mà muốn cắt thẻ của con? Ba thật sự thích cô ta ư?”

Tôi cũng không tin lắm, quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Nghị, ánh mắt kiên định của anh không giống như đang nói đùa.

“ Hứa Nghị! Ba không phải là người! Tên khốn nạn nhà ba! Lúc đó ba bảo đảm với ông nội như nào! Nói sẽ coi con là con gái ruột cả đời, con thấy trong lòng ba từ trước tới nay chưa bao giờ để con ở trong lòng!”

12.

Hứa Mộc Thần khóc sướt mướt lên án, Trần Thành còn đang cúi người nhặt linh kiện, tôi và Hứa Nghị đứng trong góc nhỏ, cảnh tượng hơi hỗn loạn.

Nhưng câu nói kia của cô ta lại hấp dẫn sự chú ý của tôi, cái gì gọi là coi cô ta là con gái ruột?

Tôi lén lút liếc trộm Hứa Nghị một cái, anh hơi nhíu mày, lại lạnh nhạt nói: “Trước đây vấn đề không có nguyên tắc, ta đối với sự kiêu ngạo của con cảm thấy không sao cả, nhưng bản thân con đã làm cái gì con tự biết, ta không hi vọng sau này con sẽ có phẩm hạnh này.”

Sau khi Hứa Nghị nói xong thì trực tiếp kéo tôi đi.

Aish, kịch của tôi còn chưa xem hết mà!

Anh đi trước tôi một bước: “Đừng hỏi gì cả, tôi là sếp, cô là cấp dưới, chuyện hôm nay coi như không thấy.”

“Ò.”

Sau đó anh dẫn tôi đến thẳng một nhà hàng gần công ty.

“ Tổng giám đốc Hứa, không phải nói bữa trưa tự mình giải quyết sao? Sáng nay tôi làm sai nhiều việc như vậy, không xứng ăn cơm.”

Khuôn mặt anh lộ ra một ý cười nhàn nhạt: “Đã gầy lắm rồi, vẫn nên ăn một chút, có chút thịt thì tốt hơn.”

Mặt mo của tôi đỏ ửng, sợ anh nhìn ra sự khác thường của tôi, chỉ dám vùi đầu vào ăn cơm.

Nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, tại sao Hứa Mộc Thần lại nói như vậy, lẽ nào cô ta không phải con gái ruột của Hứa Nghị?

Cái này bất ngờ quá rồi đấy!

Không phải con ruột mà có thể nuôi 22 năm?

Không phải con ruột mà có thể nuông chiều như vậy?

Không phải con ruột mà còn có thể vì cô ta không thích thì không lấy vợ?

Rốt cuộc phải là duyên phận như thế nào mới có thể như thế?

Tóm lại Hứa Nghị giấu rất kỹ, lúc ăn cơm chỉ giao cho tôi một ít công việc của buổi chiều, còn lại không nói gì cả.

Được thôi, không nói tôi cũng không hỏi, những bí mật năm xưa, phỏng chừng dựa vào bản lĩnh của tôi cũng không có cách nào nghe ngóng được, trừ khi chính miệng anh nói với tôi.

13.

Khó khăn lắm mới kết thúc công việc một ngày để về nhà, lại nhìn thấy cây cải trắng thối rữa kia.

Không phải anh ta nên đi theo làm tùy tùng trước mặt Hứa Mộc Thần sao? Chạy đến đây làm gì?

“Giai Giai mau lại đây, Trần Thành mang cho mẹ đồ tốt.”

“Mẹ, bọn con đã...”

“Giai Giai, em nhìn này, dì rất thích, anh nhớ em có lẽ cũng rất thích.”

Tôi nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ, dùng vật liệu polyme ở trong sở nghiên cứu của anh ta để làm một trái tim!

Vãi! Chỉ với thứ đồ hư do thí nghiệm thất bại đã có thể lấy lòng mẹ tôi?

Tôi nổi giận: “Trần Thành, anh có gì ý?”

"Em còn chưa nhìn ra sao? Trái tim của anh thuộc về em, trước đó chẳng qua tư tưởng có hơi lệch lạc nhưng không đủ để trở thành vật cản của hai chúng ta." Anh ta lộ ra nụ cười gượng gạo với hàm răng trắng với tôi.

Tôi: ??? Có phải anh có hiểu lầm gì với bản thân không?

Mẹ tôi vội vàng nói: “Đứa trẻ này đúng là đáng tin, hôm nay vật liệu mới của phòng thì nghiệm vừa ra đã cầm qua đây luôn, mẹ thấy đúng là không tệ, lúc nào các con đính hôn thì lòng mẹ mới yên tâm được.”

"Mẹ, con còn nhỏ, không vội." Tôi không tiện vạch trần bộ mặt thật của hắn trước mặt mẹ.

(Còn)

Chương kế tiếp