Mẹ Kế Uy Vũ

2/5

[ZHIHU] MẸ KẾ UY VŨ (2/5)

Chuyển ngữ: Tangyeyou

6.

Sự thật sẽ luôn cho tôi một cái tát mạnh khi chưa kịp đề phòng.

Lúc Hứa cầm lấy áo vest đang treo trên tay, tôi tưởng anh muốn phủ lên cho tôi.

Tôi đã chuẩn bị nói câu cảm ơn tử tế rồi, anh lại tự mặc lên người.

Tôi kéo căng vẻ mặt cứng nhắc, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Hứa, xe đỗ ở đâu? Có cần tôi gọi tài xế giúp anh không.”

Anh nhìn tôi một cái thật sâu, trầm giọng nói: “Cô muốn đi đâu, tôi quả thật là không quản nổi, cửa ở bên kia, tôi còn có xã giao, không tiễn.”

Anh độc thân là đáng đời!

Nguyền rủa anh sẽ tiếp tục ế!

À không, anh ấy nhất định phải thoát ế, nhất định phải ở bên tôi!

Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, khập khiễng đi ra khỏi khách sạn nhưng vẫn nghĩ không ra, tình báo của tôi không thể nào sai, anh ấy chắc chắn cách ăn mặc của tôi hôm nay, sao lại không theo lẽ thường vậy chứ?

Tôi nghĩ mãi không ra, ngồi lên xe về nhà.

Nhưng sau khi đi được nửa đường tôi kịp phản ứng lại.

Chiêu này của anh là lạt mềm buộc chặt!

Người đàn ông lớn hơn tôi 20 tuổi quả nhiên không tầm thường.

Anh chắc chắn đã nhìn ra mục đích của tôi, muốn mượn chiêu này để đè ép tâm tư của tôi.

Hừ, tôi không tiếp chiêu đấy!

Tôi cũng chẳng phải cô gái mười mấy tuổi, da mặt có tác dụng gì chứ! Không đạt được mục đích, sao tôi có thể bỏ qua.

Nhìn Hứa Mộc Thần, không có mặt mũi cùng với da mặt vẫn có người yêu thương như thường, ngày ngày khoe tình tứ!

Hôm qua cô ta đã khoe ảnh nắm tay rồi! Bất luận thế nào tôi cũng phải khoe được ảnh hôn sát mặt mới có thể bỏ qua.

Tức chet tôi rồi.

Thế là tôi đăng câu: "Làm thế nào để gặm xương cứng ngon nhất?" lên khoảnh khắc wechat.

Có một bình luận rất được lòng tôi.

“Dùng răng sắc nhọn gặm nhiều lần, khi thịt dính trên xương được gặm sạch là ngon nhất.”

Ừm, Hứa Nghị, anh chờ đó.

Em muốn dùng răng sắc nhọn nhất của em để hung hăng cắn anh.

Để anh nếm được mùi vị muốn dừng mà không được.

Vì thế, tôi cố ý bảo tài xế quay xe lại, quay trở lại khách sạn.

Tôi ngồi ở bậc thềm trước cửa khách sạn chờ anh.

Mãi đến khi uống say ngà ngà mông lung đi ra, tôi liền mỉm cười đi tới: “Tổng giám đốc Hứa, tôi đưa anh về.”

Anh nhíu mày lại nhưng cũng không nói gì thêm, vươn tay khoác lên vai tôi, ngầm cho phép lời đề nghị của tôi.

Tôi kìm nén kích động trong lòng, đỡ anh lên xe.

Sau khi dìu anh ngồi vững, tôi lập tức kéo dãn khoảng cách, trên mặt vân đạm phong khinh: “Biết ngay là tổng giám đốc Hứa xã giao sẽ uống nhiều nên đã cố ý mua thuốc giải ruou, nước trong bình giữ nhiệt vẫn nóng, uống đi.”

Cử chỉ đúng mực, động tác quan tâm dịu dàng, tôi không tin người đàn ông này không động tâm.

Nghe vậy anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, im lặng nhận lấy thuốc giải rượu nuốt xuống.

Không đợi anh mở miệng, tôi đã kéo cửa ghế lái phụ ra: “Tổng giám đốc Hứa, anh cần gì cứ gọi tôi, bây giờ anh có thể nằm một lát.”

7.

Tài xế dường như đã thấy Hứa Nghị uống ruou xã giao quen rồi, tỏ ra rất ung dung, ngược lại còn buôn chuyện với tôi.

Cảm ơn mẹ tôi, đã để tôi trở thành một người hướng ngoại, có thể trò chuyện với bất cứ ai.

Vậy nên, tôi biết được mỗi lần Hứa Nghị uống rượu sẽ không nói gì cả, đều là tài xế đưa thẳng về nhà, cuộc sống cá nhân cũng rất sạch sẽ.

Trong lòng tôi mừng thầm, còn may lúc nãy tôi quay lại, trao dịu dàng như thế, chắc có lẽ tôi còn làm tốt hơn cô con gái của anh.

Đến biệt thự nhà anh, tôi chủ động nói: “Anh tài xế, anh tan làm trước đi, tôi là thư ký mới nhậm chức của Tổng giám đốc Hứa, để tôi chăm sóc cho Tổng giám đốc Hứa, sau này còn cần anh chiếu cố nhiều hơn.”

Tôi mở cửa cho Hứa Nghị, quả nhiên đúng là rất yên tĩnh.

Lúc tay tôi chạm phải bắp đùi anh, cùng lúc anh cũng mở mắt ra.

"Đến rồi?" Âm thanh của anh nồng đậm giọng mũi, không biết có phải do gió thổi không.

"Ừm, tôi đưa anh vào trong." Tôi thuận thế nắm lấy cổ tay anh, cúc tay áo anh lạnh buốt nhưng trái tim của tôi rất nóng, đập bình bịch.

Anh ngồi thẳng dậy, kiểu tóc vốn được chải chuốt không chút cẩu thả giờ lại hơi lộn xộn, cả người nhìn vào hơi ngốc, không khỏi có chút đáng yêu.

“Cô về đi, tôi tự đi vào.”

No!

Cơ hội tốt như vậy, sao tôi có thể về chứ?

Thế là tôi đỡ lấy cánh tay anh, dịu giọng thì thầm nói: “Anh uống nhiều rồi, tôi dìu anh vào, đây không phải công việc tôi nên làm sao? Nếu anh thấy ngại quá thì tính lương từ hôm cho tôi luôn đi.”

Bàn về tầm quan trọng của nói khoác mà không biết ngượng.

Anh thầm chấp nhận sự dìu đỡ của tôi, dường như còn nghiêng không ít trọng lượng cơ thể lên người tôi.

Haha, đàn ông.

Nhưng, hương vị trưởng thành trên người khiến tôi rốt cuộc không thể nào coi nhẹ hơi thở hormone nam tính tỏa ra từ trên người anh.

Nơi bí ẩn trong cơ thể lại sinh ra một loại khát vọng kỳ lạ.

Khoảnh khắc đó, tôi thực sự đã do dự trong nháy máy, có nên bổ nhào lên người anh không?

Nhưng lý trí đã chiến thắng xúc động.

Nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài* mới là điều tôi muốn.

*Ví với việc dùng ít thì lâu hết, sử dụng sức người, sức của tiết kiệm thì không lúc nào thiếu.

Chung quy điều tôi muốn, không phải là một đêm kích tình, mà là trở thành vợ của anh.

Sau khi vào cửa, bỗng nhiên anh hơi mềm nhũn, tôi vội vàng đỡ lấy anh, lại thiếu chút nữa thì đứng không vững, cả người anh sát lại, ngăn tôi ở góc tường.

"Trình Giai, rốt cuộc cô muốn gì?" Đôi mắt của anh thâm thúy, cực giống một hồ nước sâu không thấy đáy, lồng ngực tôi bỗng nhiên nhói lên trong nháy mắt.

Anh giống như một miếng nam châm, khiến người ta không nhịn được mà dính cả người lên.

8.

Vậy nên tôi cũng làm như vậy.

“Em muốn anh...”

Nói xong, lần đầu tiên tôi chủ động hôn ai đó, dâng hiến cho Hứa Nghị.

Tình cảm di chuyển như sóng triều hiện rõ trong mắt anh, hô hấp trở nên nặng nề.

Ngay lúc tôi tưởng bản thân đã nắm vững thắng lợi thì anh đẩy tôi ra, khiến tôi đụng phải tường, đ:ập phải đầu.

“ Hứa Nghị anh có phải là đàn ông không! Anh không được à!”

Tôi thở hồng hộc, che lấy đầu mắng.

Con ngươi thâm thúy của Hứa Nghị quay vòng trên người tôi, giọng nói hơi khàn: “Cô sẽ hối hận.”

Tôi hối hận cái khỉ!

Tôi quyết tâm muốn làm mẹ của Hứa Mộc Thần!

Cho nên, tôi không nói câu nào mà nắm lấy cổ áo của anh, hung hăng cắn anh một cái.

Sự thật chứng minh, không có tên đàn ông nào lại từ chối người con gái xinh đẹp dâng tới tận cửa.

Bỗng nhiên tôi hiểu ra vì sao bản thân không giữ được mấy tên bạn trai cũ kia.

Bởi vì tôi cũng không từ chối được người đàn ông trưởng thành có mị lực như vậy.

Tôi phát hiện đàn ông trưởng thành cũng có sự mê người của đàn ông trưởng thành.

Không ngây ngô, có sự thành thạo, rất thoải mái.

Chỉ là cái thể lực này, hoàn toàn không phải thể lực của người đàn ông lớn tuổi.

Cũng chẳng rõ đã không ăn mặn bao lâu rồi lại có thể giày vò tôi đến nỗi không xuống được giường.

Tôi bội phục tốc độ của bản thân, đồng thời cũng bội phục sự quả quyết của một người đàn ông như Hứa Nghị.

Hôm sau là cuối tuần, anh rời giường trước tôi một bước, nói thẳng: “Tôi không bao tình nhân, vậy nên cô nghĩ cho kỹ rốt cuộc muốn cái gì, nếu như chỉ là một đêm phạm sai lầm, tôi sẽ đền bù. Nếu muốn làm bạn gái tôi, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ một chút.”

Tôi chui đầu từ trong chăn ra, nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc.

Ừm, chững chạc, đàng hoàng, rất phù hợp để kéo xuống bàn thờ.

Vậy nên, tôi sẽ dốc sức khiến anh trở thành quân vương không lên triều.

9.

Gần như đến trưa tôi mới dậy, Hứa Nghị đã chuẩn bị xong bữa trưa.

Có thể nhìn ra anh thường xuyên tự mình nấu cơm, tài nấu nướng không tệ, đứng ở tầng 2 đã ngửi thấy mùi thơm.

"Làm phiền Tổng giám đốc Hứa rồi." Tôi mặc áo sơ mi rộng thùng thình của anh, mỉm cười nhìn anh.

Anh ngẩng đầu nhìn vào tôi một cái thật sâu, dường như đang chờ câu trả lời của tôi, vấn đề buổi sáng tôi vẫn chưa trả lời anh.

Dẫu sao lạt mềm buộc chặt, ai mà không biết chứ.

Đi chân trần xuống tầng, anh kéo ghế ăn ra giúp tôi.

Người đàn ông trưởng thành rất lãng mạn, ăn trưa cũng có thể bày giống như ở nhà hàng.

“Để không lãng phí thời gian của cả hai, vậy nên cô ra một cái giá đi.”

Anh không giữ được bình tĩnh, trong lòng tôi hơi vui.

" Tổng giám đốc Hứa cho rằng tôi chỉ vì tiền?" Tôi bưng ruou lên tinh tế thưởng thức, “Ruou không tồi, nhưng không ngờ Tổng giám đốc Hứa cũng uống Chardonnay, tôi còn tưởng anh chỉ biết uống Montrachet.”

Khóe miệng của anh chứa nụ cười: “Tửu lượng kém như vậy còn biết bình phẩm ruou?”

“ Tổng giám đốc Hứa thích, tôi cũng có thể thích.”

Ngay lúc ánh mắt của tôi và anh đang giao lưu, có tiếng động truyền đến ở cửa.

Trong lòng tôi hơi hồi hộp, sốt sắng mà đứng lên.

Ngược lại anh rất bình tĩnh lau miệng: “Thế nào? Sợ sao?”

Một cái chớp mắt ban nãy, đúng là sợ rồi, mặc dù nghe đồn anh không có bạn gái, nhưng không có nghĩa anh không có mấy cái tình nhân cũ, nhỡ mà đụng trúng thì ngại biết bao.

Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ được rằng người đi vào lại là Hứa Mộc Thần.

Cô ta vừa thay giày vừa gọi một câu: “Ba, con muốn mua một chiếc xe.”

Theo như tôi biết, cô ta vừa đổi xe không lâu, nhanh như vậy đã chán rồi?

Cô ta đi qua huyền quan, lúc đi về phía phòng ăn, cuối cùng cũng phát hiện ra tôi: “Cậu... cậu! Trình Giai sao cậu lại ở nhà ba tớ?”

Sau khi Hứa Mộc Thần trưởng thành thì ở riêng, vậy nên bình thường cuối tuần cô ta mới về nhà gặp mặt ăn với ba cô ta một bữa cơm, hôm qua tôi đưa Hứa Nghị về nhà quả thật không nghĩ nhiều đến vậy, ai mà biết hôm nay vậy mà lại có thể trùng hợp như thế vừa hay đụng phải nhau.

“Bởi vì, tôi là thư ký của Tổng giám đốc Hứa, làm quen một chút, tên thì không cần giới thiệu nhiều nữa, sau này muốn gặp Tổng giám đốc Hứa ở công ty phải hẹn trước với tôi đó.”

Tôi kéo ra một nụ cười ngọt ngào, lộ ra nụ cười giả trân đúng mực nhất với bạn thân cũ của tôi.

"Sao cậu có thể làm thế? Ông ấy là ba tớ đó! Ba, ba có chuyện gì vậy? Sao có thể theo đuổi bạn của con? Ba già đầu, theo đuổi ai không theo đuổi? Theo đuổi bạn con, cô ấy nhỏ hơn ba 20 tuổi! Ba, ba già mà không đứng đắn..." Hứa Mộc Thần tức đến miệng cũng méo xệch rồi, chỉ vào ba cô ta mắng chửi một trận.

Tôi vòng tay yên lặng nhìn trò hay.

Hứa Nghị không hổ là người đã nhìn thấy sóng gió quen rồi, vân đạm phong khinh nói một câu: “Nam chưa cưới, nữ chưa gả, sao có thể gọi là già mà không đứng đắn? Huống chi, Trình Giai chỉ là thư ký của ta mà thôi.”

Anh ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn tôi một cái, nhấn mạnh hai chữ "thư ký", như thể đang nói rõ câu trả lời ban nãy của tôi.

Hứa Mộc Thần hơi không kiềm chế được, kéo lấy tay tôi lôi ra ngoài.

"Trình Giai, cậu còn coi tớ là bạn không?" Cô ta đ:ánh đòn phủ đầu trước, chất vấn tôi.

"Ha, bạn? Hứa Mộc Thần trong lòng cô vẫn coi tôi là bạn sao?" Tôi không chịu yếu thế, hỏi ngược lại.

“Nếu như cậu bởi vì Trần Thành, fine, tớ có thể xin lỗi. Vốn dĩ cậu không xứng với Trần Thành, nhưng chỉ bởi vì một sai lầm nhỏ xíu mà cậu đã muốn tiếp cận ba tớ? Đến nỗi đó sao? Đàn ông thôi mà, cậu muốn, tớ trả cho cậu là được, nhưng cậu không thể theo đuổi ba tớ!”

Tâm trạng của cô ta rất kích động, tôi nhún vai: “Đầu tiên, bây giờ tôi muốn nghiêm túc xây dựng sự nghiệp, công ty của nhà cô quả thực rất không tồi, là con dê đầu đàn trong ngành, thực sự đáng để tôi gia nhập học hỏi. Tiếp theo, ba của cô có yêu tôi không đó là chuyện của anh ấy.”

Lúc nói lời này tôi còn cố ý kéo cổ áo sơ mi, để lộ ra dấu vết bên trong.

Người đã trải qua vô số đàn ông như cô ta sao lại không biết đó là cái gì.

Quả nhiên, con ngươi của cô ta co lại, run rẩy nói: “Cô, lẽ nào cô đã!”

Tôi buông tay: “Tôi không nói gì, tất cả đều là cô nghĩ, người trẻ tuổi, sức tưởng tượng không nên quá phong phú. Con đường của cô còn xa lắm.”

10.

Câu nói đó. là lời chân thành của tôi.

Dù sao thì Hứa Mộc Thần có vốn liếng tốt như vậy, đi học như đi chơi, muốn gì được nấy, không giống người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ tôi tất cả phải dựa vào bản thân liều mạng mà có.

Ba tôi mất sớm, để lại một cục diện rối rắm.

Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy tôi phải học hành tử tế, làm việc chăm chỉ, sau này thể hiện là người hơn người.

Tôi biết, bà ấy hi vọng sau này tôi có thể sống tốt hơn bà ấy.

Bà ấy vì trả nợ, tạo điều kiện cho tôi đi học mà từng bán vằn thắn, bày sạp vỉa hè, làm công việc bán hàng, lúc tôi đi học đại học, cuối cùng cũng có sự nghiệp riêng cho mình.

Như so với người từ khi sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng như Hứa Mộc Thần, việc kinh doanh nhỏ kia của mẹ tôi quả thực chỉ có thể coi là có chút sự nghiệp mà thôi.

Tôi không thể quên được mẹ tôi gào khóc lớn vì kho hàng bị mưa lớn nhấn chìm trong đêm khuya.

Không thể quên được lúc mẹ tôi dẫn tôi cùng đi bán hàng bị người ta cầm chổi đ:ánh đuổi đi.

Không thể nào quên được ngày mới lập nghiệp, mẹ tôi luôn nở nụ cười trên môi để uống rượu và cầu xin người khác giúp đỡ.

Người giống như Hứa Mộc Thần sẽ mãi mãi không biết hai chữ "cố gắng" viết như thế nào.

Tôi đã từng cho rằng là do vấn đề gia đình của cô ta, dẫu sao mẹ cô ta cũng mất sớm, trong nhà chắc chắn sẽ nuông chiều hơn một chút.

Trong lúc tôi thất thần, Hứa Mộc Thần xông lên, dùng móng tay vừa mới làm xong cào rách mặt tôi.

“Trình Giai, bắt đầu từ hôm nay, cô không phải bạn của tôi! Nghỉ chơi!”

Tôi nhìn cô ta mặt mũi hung dữ, hơi hoảng hốt, công chúa nhỏ lúc nào cũng là công chúa nhỏ, không có người bạn như tôi vẫn sẽ có nhiều bạn bè hơn.

"Ừm." Tôi nhẹ giọng đáp.

Cô ta vẫn chưa hết giận: “Cô chờ đó cho tôi, tôi nhất định phải để cô biến khỏi công ty của ba tôi, cô căn bản không xứng với ông ấy!”

Tôi bình tĩnh đứng đó, nhìn cô ta vung tay với tôi rồi rời đi thì nghe được một tiếng vang cực lớn.

Sau đó Hứa Nghị đi đến, hời hợt nói một câu: “Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, cô đừng so đo với nó.”

Môi tôi hơi run rẩy, được thiên vị quả nhiên không giống nhau.

“Ừm, Thần Thần quả thực không hiểu chuyện, sau này vẫn nên có người quản một chút, không thể chỉ nuông chiều, tôi đi về trước đây, thứ 2 lại đến báo danh.”

Tôi đi qua bên cạnh Hứa Nghị, cố ý để lộ nửa bên mặt chảy máu với anh, thêm nữa nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Ngay sau khi tôi lướt qua anh, anh bắt lấy cánh tay của tôi: “Mặt bị thương rồi, phải xử lý một chút.”

Tôi không ngờ rằng, anh sẽ cẩn thận như thế, giúp tôi khử trùng, kiểm tra vết thương lại còn thổi thổi hỏi tôi có đau không.

“ Tổng giám đốc Hứa coi tôi là trẻ con sao?”

Anh mỉm cười nói: “Thần Thần khi còn bé thường xuyên ngã bị thương, quen rồi.”

Nói đến đây, nét mặt anh tối lại, tôi biết bản thân cũng có chỗ không đúng, không dám lên tiếng.

Dù sao làm ba, chắc chắn sẽ hướng về con gái nhiều hơn.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi phải về rồi, không thì mẹ tôi sẽ lo lắng mất.”

Tôi nhanh chóng đứng dậy, anh gọi tôi lại: “Mua cho cô quần áo và giày mới, đồ hôm qua chắc không thể mặc nữa.”

“Cảm ơn Tổng giám đốc Hứa.”

Chương kế tiếp