Mèo Bạc Hà Biến Hình

Chương 63

Kết thúc buổi diễn tập ca khúc mới của năm cũ, Hình Chính vừa ra khỏi phòng tập đã vội vàng đi bắt taxi như phóng tên lửa.

Dáng vẻ vội vàng của cậu khiến đám người Mao Phong choáng váng. Thấy Hình Chính chuồn đi nhanh như bôi dầu dưới lòng bàn chân, ba người họ không hẹn mà cùng nở nụ cười trìu mến.

Hình Chính là thành viên trẻ tuổi nhất nhóm nên các thành viên khác đều rất quan tâm đến cậu.

Thấy cậu vui vẻ, hoạt bát lại như xưa, cả ba đều cảm thấy vui mừng cho cậu. Thế nên bầu không khí trong nhóm nhạc cũng hài hòa hơn rất nhiều.

Hiệu quả của buổi diễn tập hôm nay cũng không tệ. Nếu cứ theo đà này thì không bao lâu nữa đã có thể hoàn thành giai đoạn chuẩn bị bài hát mới để kịp phát hành vào năm sau.

Hình Chính về nhà tắm rửa trước.

Chen chúc cùng ba người đàn ông trong phòng tập kín mít, cậu không muốn mang mùi mồ hôi hôi thối đến trước mặt Kinh Hà.

Cậu sấy mái tóc ngắn xoăn nhẹ cho bồng bềnh rồi thay quần áo mùa đông bình thường, thế mà lại rất đẹp trai.

Áo len cổ cao màu đen kết hợp với áo parka màu xám, quần jeans xanh nhạt kết hợp với giày thể thao cổ cao. Một bộ đồ cơ bản của mùa đông lại có vẻ nổi bật bởi thân hình cao gầy, vai rộng bằng hông của Hình Chính.

Sau khi có được tình yêu của Kinh Hà, chàng trai khôi phục thật sự không tồi, gần như nhìn không ra dáng vẻ gầy gò trước đây.

Vệ sinh cá nhân xong, Hình Chính vội vàng gõ cửa nhà Kinh Hà ngay giờ cơm trưa.

Gõ một cái, không ai trả lời. Cái thứ hai vẫn im lặng như trước. Cho đến tiếng thứ ba cậu mới nghe Kinh Hà hoảng hốt trả lời ra ngay.

Hình Chính kích động xoa tay, mong chờ khoảnh khắc Kinh Hà mở cửa để ôm cô một cái.

Ai ngờ cửa nhà vừa mở ra, cậu chưa kịp làm gì thì đã bị mùi đàn ông nồng nặc trên người Kinh Hà làm cho chết đứng tại chỗ.

Vẻ mặt ửng hồng của Kinh Hà còn chưa phai, cổ áo hơi xốc xếch. Hết thảy những thông tin này đều nói cho cậu biết, cô đã hưởng thụ niềm vui trước khi đi ra mở cửa.

Thấy người đàn ông rề rà không có ý định đi vào, Kinh Hà xấu hổ ho một cái: "Nếu không vào thì chị đóng cửa nhá?"

Hình Chính mím môi. Cho dù sự chờ mong cùng với háo hức dọc đường đã bị dập tắt hơn một nửa nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn vào nhà.

Thấy người đàn ông nể mặt mình, trong lòng Kinh Hà thở phào nhẹ nhõm. Cô đang muốn khom lưng tìm một đôi dép bông sạch trong tủ giày ở bên cạnh cho Hình Chính nhưng lại bị người đàn ông ôm vào lòng từ phía sau.

Hình Chính không hề khách sáo mà cọ mặt vào cổ Kinh Hà, còn vừa cọ vừa hôn, ý đồ che giấu mùi hương của Tôn Lục trên người cô.

Hành động này của cậu khiến Kinh Hà lập tức hiểu được chuyện mình và Tôn Lục tranh thủ thời gian bị bại lộ.

Mũi của mấy tên này có cần phải nhạy bén như vậy không?

Sau này sao cô còn có thể ăn vụng nữa?

Kinh Hà trở tay vỗ đùi Hình Chính, ý bảo cậu buông tay: "Được rồi, đến giờ ăn rồi, buổi trưa ăn sủi cảo nha?"

"Em muốn ăn món cho chị tự tay nấu."

Cậu bày ra dáng vẻ nếu không đồng ý thì sẽ không buông tay khiến Kinh Hà đành phải bất đắc dĩ gật đầu: "Được, được, chị nấu cho em ăn."

Kinh Hà vừa trấn an Hình Chính xong, vừa mới kêu cậu ra phòng khách ngồi thì cửa nhà lại mở một lần nữa.

Là Thiên Ngọc Cẩn đưa Thiên Ngọc Sâm vào nhà.

Thiên Ngọc Cẩn lấy hai đôi dép lê ra, đang muốn khom lưng đặt trước mặt anh trai thì lại bị Thiên Ngọc Sâm ngăn lại: "Để anh tự làm."

Thiên Ngọc Sâm lấy dép lê từ trong tay em trai rồi liếc nhìn về phía phòng khách, sau đó hai gót chân đạp nhẹ một cái, cởi giày da sáng bóng mới tinh. Anh khom lưng, động tác thay dép lê chậm rãi mà không mất đi sự ưu nhã.

Thiên Ngọc Cẩn nhíu mày khi thấy Thiên Ngọc Sâm đặt giày da ngay ngắn ở cửa, suýt nữa còn muốn cầm thước đo xem có bằng không.

Gần đây anh ngày càng không hiểu anh trai mình.

Từ lần trước hai anh em không còn thần giao cách cảm thì bây giờ anh không thể biết được suy nghĩ thật lòng của anh trai.

Anh trai đang giấu anh chuyện gì đó.

Nhận ra được điều này khiến anh hơi mất mát nhưng đảo mắt nhìn thấy Kinh Hà đứng trong phòng khách nhìn anh em họ, anh chợt hiểu ra.

Thì ra là vì cô Kinh.

Hôm nay anh đến bệnh viện đón anh trai lại phát hiện anh trai còn khó chịu hơn bao giờ hết.

Ban đầu nói buổi sáng sẽ qua nhưng cuối cũng không biết vì sao Thiên Ngọc Sâm chợt trái tính trái nết không muốn đi.

Thiên Ngọc Cẩn nói hơn một tiếng đồng hồ mà cũng không lay chuyển được. Anh vừa định bỏ cuộc thì Thiên Ngọc Sâm lại đổi giọng đồng ý.

Nắng mưa thất thường khiến Thiên Ngọc Cẩn hoài nghi có phải "ông chú" của anh trai đến hay không.

Những vừa nghĩ đến nắng mưa thất thường cũng không phải là chuyện hiếm lạ ở một con báo, Thiên Ngọc Cẩn cũng không nghĩ nhiều nữa.

Xác định anh trai sẽ không đổi ý, Thiên Ngọc Cẩn mới định đi mượn xe lăn.

Không biết sao thời gian trước thắt lưng anh trai lại bị thương, bác sĩ còn cố ý dặn anh phải chăm sóc cho anh trai cẩn thận.

Thế nhưng sau khi Thiên Ngọc Sâm thấy anh đẩy xe lăn tới thì đen mặt, nói cỡ nào cũng không chịu ngồi mà lại muốn tự đi đến nhà Kinh Hà.
Chưa hết. Sau khi ra khỏi bệnh viện lên taxi, Thiên Ngọc Sâm còn cố ý muốn đi trung tâm thương mại mua một bộ âu phục mới. Vòng tới vòng lui cho đến tận giữa trưa mới đến nhà Kinh Hà.

Xâu chuỗi lại một loạt hành động kỳ lạ hôm nay của anh trai mình, lại nhìn thấy dáng vẻ lo lắng đến mức cứng người của anh ta trước mặt Kinh Hà, lòng Thiên Ngọc Cẩn đã sáng tỏ.

Anh trai thế này có phải là lo lắng về việc tìm bạn đời không?

Hai anh em nhà họ Thiên đứng ở huyền quan không chịu nhúc nhích giống như đang chờ phản ứng của Kinh Hà.

Họ không chắc liệu họ có được chào đón hay không.

Nhìn ra được băn khoăn của hai anh em Thiên Ngọc Sâm, Kinh Hà mỉm cười vẫy tay với họ: "Đứng ngây ra đó làm gì? Mau vào đi! Buổi trưa ăn sủi cảo, mấy người có kiêng kỵ gì không?"

"Lấy gì làm nhân?" Người trả lời chính là Thiên Ngọc Cẩn hướng nội nhất trong mấy người đàn ông khiến cho Kinh Hà cảm thấy hơi bất ngờ.

"Thịt lợn bao gồm hành ba rô, bắp cải, nấm hương, thịt bò có cà rốt, hành lá, măng tây, tôm, trứng và cà chua."

"Miễn là chị làm thì gì em cũng ăn được." Hình Chính tranh trả lời trước, Thiên Ngọc Cẩn cũng gật đầu phụ họa.

"Còn anh thì sao?" Kinh Hà hất cằm về phía Thiên Ngọc Sâm.

Đột nhiên bị chỉ đích danh khiến Thiên Ngọc Sâm vừa mừng vừa lo khi được quan tâm. Anh ta lấy lại bình tĩnh, nghiêng mặt né tránh ánh nhìn của Kinh Hà: "Cô cứ xem xét rồi làm thôi."

"Vậy được, Tôn Lúc đã làm xong trước một nồi rồi, rất nhanh sẽ xong hết thôi. Mấy người ngồi đợi một lát, tôi đi phụ anh ấy."

Kinh Hà cười nói đừng khách sáo với họ rồi đi vào phòng bếp.

Thiên Ngọc Cẩn nhân cơ hội đưa Thiên Ngọc Sâm đi tham quan nhà. Dù sao cũng là lần đầu tiên anh trai đến đây, phải để cho anh trai biết bình thường anh sống thế nào.

Hình Chính ở phía xa dỏng tai lên nghe lén giống như muốn thông qua Thiên Ngọc Cẩn để biết được trạng thái sinh hoạt thường ngày của Kinh Hà.

Nhưng điều khiến cho cậu nghi ngờ chính là hai anh em này im lặng không nói một chữ mà chỉ trao đổi ánh mắt suốt một buổi. Sau khi im lặng đứng trước cửa mấy căn phòng vài phút, họ trở lại phòng khách.

Cái quái gì vậy?

Họ đang chơi kịch câm à?

Hình Chính không hiểu nhưng cậu cảm thấy rất chấn động.

Đúng lúc này sủi cảo được vớt ra khỏi nồi, Kinh Hà bưng mấy cái chén lớn đặt lên bàn rồi gọi những người khác ngồi vào.

Ngay từ đầu cô đã tiêm phòng cho mấy người họ. Đêm giao thừa không được gây chuyện cũng không được cãi nhau.

Bất cứ ai không chịu tuân thủ thì trực tiếp ném ra ngoài.

Vì thế mấy người đàn ông đều ngoan ngoãn ngồi xuống, không dám tạo sai lầm.

Sau khi ăn trưa xong, Kinh Hà cho Tiểu Dứa ăn cơm mèo, đi tiểu xong xuôi thì về phòng nghỉ trưa. Trong phòng khách chỉ còn lại năm con đực tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, ai ai cũng đều có suy nghĩ của riêng mình.

Không có sự giám sát của người làm chủ gia đình, năm con đực bắt đầu xoa tay, mùi thuốc súng càng thêm nồng nặc.

Ít nhiều gì họ cũng có cùng một món nợ phong lưu với Kinh Hà, cuối cùng lại tề tụ về một chỗ.

Nếu không thể động thủ vậy thì động khẩu cũng không được à?

Tên gì, làm gì, được bao nhiêu tiền tiết kiệm, có thể kiếm được bao nhiêu tiền của xã hội loài người. Những quy luật cạnh tranh mạnh mẽ của xã hội loài người, họ đều áp dụng tất.

Cuối cùng không ai phục ai lại chuyển sang so đấu coi thời gian ai ở trên giường lâu hơn, làm cho Kinh Hà đạt cực khoái nhiều hơn để thỏa mãn dục vọng hiếu thắng của đám người này.

Các loài mèo sống đơn lẻ nhưng một khi hình thành xu thế sống quần thể thì tất nhiên cũng sẽ phân chia tầng lớp.

Mà ai có thể trở thành người đứng đầu chính là lý do hôm nay họ tranh giành so đấu.

Môi gươm lưỡi kiếm kéo dài đến khi Kinh Hà thức giấc ngủ trưa thì lập tức im lặng.

Kinh Hà vừa nhìn đồng hồ vừa xoa mắt rồi gọi Tôn Lục bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên.

Tôn Lục dương dương đắc ý đứng dậy, hợp tình hợp lý có được không gian riêng với Kinh Hà.

Nguyên nhóm con đực này chỉ có anh có thể nấu ăn.

Kiếm được tiền thì thế nào? Môi trường làm việc thì sao?

Có thể thân mật, gần gũi với Kinh Hà mới là có năng lực thật sự.

Hình Chính biết buổi sáng Tôn Lục vừa lén ăn vụng với Kinh Hà nên ban đầu cũng không vui, la hét đòi vào bếp giúp đỡ.

Nhưng ngặt nỗi không gian phòng bếp không lớn, chỉ có thể chứa được hai người bận rộn nên thỉnh cầu của Hình Chính bị Kinh Hà từ chối khéo.

Kinh Hà là người Nghi Thành, bữa cơm này cũng được cô làm theo dựa trên hồi ức khi còn bé đối với ẩm thực quê hương.

Nghi Thành nằm ở vùng đất giàu tài nguyên thiên nhiên. Ẩm thực ở đây cũng thiên về vị cay tê, tươi mới và thơm ngon.

Tôn Lục và Hình Chính đều là đồng hương của Kinh Hà. Nhìn thấy một bàn cơm tất niên đậm vị quê hương như vậy thì cảm thấy thật sự quá tuyệt vời.

Nhưng đối với anh em nhà họ Thiên vốn sinh ra ở bờ biển, quen với chế độ ăn thanh đạm mà nói thì có vài món hơi miễn cưỡng.

Thấy Tôn Lục và Hình Chính ăn uống say sưa, anh em nhà họ Thiên cũng không cam lòng tụt hậu. Cho dù có cay đến mức rơi cả nước mắt thì cũng không cam chịu nói mình ăn không được.

Kinh Hà thấy mấy người này âm thầm đọ sức thì nội tâm vừa cạn lời vừa buồn cười.

Chỉ là một bữa ăn thôi mà, sao có thể phân cao thấp với người khác?

Hiển nhiên là Kinh Hà suy nghĩ quá đơn giản. Khi Tôn Lục cười giễu lấy một bình Ngũ Lương Dịch từ dưới gầm bàn ra thì cuộc đọ sức thật sự mới bắt đầu.

Nhìn bình Ngũ Lương Dịch 1618 trong tay Tôn Lục, Kinh Hà trợn tròn mắt: "Anh, nhà chúng ta mua rượu trắng từ khi nào vậy?"

Mua sắm đồ tết đều do một tay Kinh Hà lo liệu, cô cũng không nhớ rõ trong danh sách mua hàng có món đồ xa xỉ này.

Hơn nữa hình như nhà họ không ai biết uống rượu. Sao đột nhiên lại xuất hiện một bình rượu trắng?

"À, anh dùng hết rượu trắng để nấu ăn nên hồi chiều đã mua ở siêu thị gần nhà."

"Nhà ai lại dùng Ngũ Lương Dịch nấu ăn? Sao anh không mua Mao Đài?"

"Anh nghĩ siêu thị người ta sợ đầu cơ trục lợi nên số lượng Mao Đài được cung cấp hàng ngày cũng hạn chế, vốn dĩ không thể mua được."

"A… Anh thật sự dám lấy sao?"

Kinh Hà tức giận đến mức nói không nên lời. Trong mắt đều là sự lên án mạnh mẽ đối với hành vi phô trương lãng phí của người đàn ông.

Một chai rượu trắng như vậy ít nhất cũng hơn một nghìn tệ. Ngay cả mua một miếng thịt mà cô còn phải tính toán tỉ mỉ đến từng xu mà anh lại mua một chai rượu dứt khoát như vậy?

Nhìn ra Kinh Hà mất hứng, Tôn Lục vươn tay gãi chóp mũi cô: "Đây là tiền của anh. Nếu Tiểu Hà Bao đau lòng cho anh vậy chi bằng dứt khoát làm quản gia cho anh đi. Sau này tiền của anh đều đưa em được không?"

Tôn Lục tán tỉnh trắng trợn khiến cho những con đực khác ở đây bất mãn.

Hình Chính cầm đũa gõ mạnh lên bàn hai cái: "Này, cái gì gọi là quản gia của anh. Chị ấy cũng không phải chỉ có một mình anh!"

Meo meo!

Hôm nay là đêm giao thừa, Kinh Hà còn cố ý chuẩn bị một cái ghế cho Tiểu Dứa trong bàn tiệc.

Mặc dù nó chỉ có thể nằm trên ghế nhìn họ ăn nhưng cũng được coi là một thành viên trong bữa ăn đoàn viên này.

Tên nhóc đó phụ họa Hình Chính kháng nghị, kiên định thực hiện quyền biểu quyết mình cũng là một trong những phối ngẫu của Kinh Hà.

Thiên Ngọc Sâm im lặng ăn một ngụm canh mà không tham gia phụ họa. Từ lần trước sau khi tạm biệt ở bệnh viện, Kinh Hà cũng không đến bệnh viện thăm anh ta nữa.

Là vì sau khi biết quá khứ đen tối của anh ta nên xa lánh anh ta sao?

Hay là nói cô đã biết được bí mật mà cô muốn biết từ trên người anh ta cho nên cảm thấy anh ta không còn giá trị nữa?

Thời gian này Thiên Ngọc Sâm vô cùng phiền não vì bị Kinh Hà làm lơ.

Cho đến tận khi Kinh Hà đồng ý cho Thiên Ngọc Cẩn đưa anh ta đến ăn bữa cơm đoàn viên này thì Thiên Ngọc Sâm mới ý thức được những lo âu lúc trước của mình đều sai.

Kinh Hà chỉ đơn giản là quên anh ta thôi.

Anh ta ở bên này vì cô mà tâm sự trùng trùng điệp điệp, còn cô ở bên kia đã quên mất sự tồn tại của anh ta từ lâu.

Điều này khiến cho Thiên Ngọc Sâm cảm thấy mình chỉ là một tên hề.

Đối với Kinh Hà mà nói thì anh ta tuyệt đối không quan trọng. Thiên Ngọc Cẩn không nhắc thì cô cũng sẽ không chủ động nhớ tới người xa lạ là anh ta.

Vậy sao lúc trước cô lại hứa hẹn bảo vệ anh ta?

Cô phí hết tâm cơ lừa gạt anh ta trở về nguyên hình nhưng lại không chịu trách nhiệm. Là do cô cảm thấy trêu chọc anh ta như vậy rất buồn cười hay sao?

Bề ngoài Thiên Ngọc Sâm bình tĩnh những tâm trạng thì dậy sóng khiến Thiên Ngọc Cẩn ngồi bên cạnh phải dùng khủy tay chạm nhẹ vào anh ta.

"Anh ồn ào quá nha!"

Thiên Ngọc Cẩn lặng lẽ phàn nàn với anh trai qua tiềm thức.

Tâm trạng rối rắm mà phức tạp của anh trai đều tràn về chỗ anh, ngay cả ăn mà anh cũng không thấy ngon miệng.

Thiên Ngọc Sâm lặng lẽ thở dài một hơi rồi nhìn em trai một cái: "Còn nói anh, em thì sao? Giao toàn bộ tài sản cho cô ấy khiến em đắc ý như vậy à?"

Bắt đầu từ ban nãy, tâm trạng vui như mở cờ trong bụng của em trai đã tràn về phía anh ta như lũ vỡ đê.

Anh ta không biết từ lúc sống chung thì em trai của mình đã giao hết tiền tiết kiệm của bản thân cho Kinh Hà.

Ngay cả chuyện này mà tên nhóc thối tha này cũng gạt anh ta, không biết còn bao nhiêu chuyện mà anh ta không biết.

Thiên Ngọc Cẩn ngượng ngùng mím môi, mặt mày lại lộ ra vẻ đắc ý: "Có được người quản lý nên em rất vui vẻ."

Trước mắt Kinh Hà chỉ nhận tiền của anh. Cái này còn không thể nói rõ địa vị của anh trong lòng Kinh Hà sao?

Thiên Ngọc Sâm không nói gì mà chỉ véo sống mũi, cố hết sức khống chế cảm xúc của mình, không cho em trai quấy nhiễu.

Đúng lúc này Tôn Lục lại vỗ bàn một cái thu hút sự chú ý của mọi người: "Nếu mấy người đã muốn thể hiện quyền sở hữu Kinh Hà như vậy, vậy thì tôi là người thân duy nhất của cô ấy, không thể không chăm sóc cô ấy tốt một chút. Đổ đầy trước đi!"

Nói xong anh rót đầy rượu vào ly trong tay mình rồi lắc ly rượu: "Bất kỳ ai uống đến mức gục trước mặt tôi thì sau này đều phải ngoan ngoãn làm mèo cụp đuôi cho tôi!"

Kinh Hà hối hận vì lẽ ra mình nên ngăn cản họ khi Tôn Lục khơi mào màn đấu rượu.

Bây giờ nhìn vào căn phòng toàn mấy người đàn ông say rượu, cô thật sự muốn ném hết mấy người họ ra ngoài.

"Nè cái thằng nhóc lông vàng đằng kia, em uống được không? Uống không được thì đến bàn trẻ em ngồi, đừng có ngồi ở đó chiếm chỗ."

Tôi Lục nấc một cái rồi cười giễu chỉ trỏ Hình Chính.

Hình Chính đã nằm sấp trên bàn không đáp lại, Tôn Lục lại nhìn về phía anh em nhà họ Thiên ở bên kia: "Còn hai người nữa, ngay từ đầu đã nhút nhát không dám theo, không được bao lâu đã nhanh chóng nhận thua. Đừng tưởng tôi không biết hai người uống được một nửa thì nôn hết một nửa!"

Khuôn mặt đen của Thiên Ngọc Cẩn bị màu hồng nhuộm thành màu sô cô la. Tửu lượng anh không cao nên đã choáng váng từ lâu, bất kể là ai nói gì thì anh cũng chỉ biết lắc đầu đáp lại.

Chỉ có Thiên Ngọc Sâm miễn cưỡng trông còn lý trí nhưng cũng không khá hơn là bao.

Da anh ta vốn thuộc da trắng, uống một chút rượu thì khuôn mặt như đánh một lớp má hồng dày, đỏ đến đáng sợ.

"Đủ rồi, đừng uống nữa!" Trong cơn giận dữ Kinh Hà đã giật mấy ly rượu của họ lại, không cho họ đấu tiếp.

Cô không muốn năm mới đến lại còn phải chăm sóc một đám quỷ say rượu.

Nhưng mà mấy người họ đã say đến mức không phải chỉ khuyên một, hai câu là có thể chịu ngưng.

Nếu không có ly thì uống trực tiếp trong bình đỡ vậy!

Kinh Hà hoảng đến độ muốn đi đến cướp bình, kết quả cô vừa đứng dậy thì Hình Chính đang say đến bất tỉnh nhân sự chợt chạy lên, cầm ly rượu của mình rót vào miệng Tiểu Dứa.

"Hả? Là anh họ thì giỏi lắm sao? Người thân duy nhất? Không! Không phải là may mắn khi trùng hợp chiếm được cơ thể của anh họ sao, có gì đáng khoe khoang?"

Hình Chính vừa rót rượu cho Tiểu Dứa vừa nói năng lung tung. Nghiễm nhiên là nhầm Tiểu Dứa thành Tôn Lục mà trả thù.

Nhất thời khung cảnh hỗn loạn đến cực độ. Kinh Hà vừa muốn khuyên bên này lại vừa muốn ngăn bên kia, cuối cùng không ngăn được gì mà bốn người một mèo đều say mèm như bùn nhão.

Kinh Hà cảm thấy tức giận. Đêm giao thừa vui vẻ lại thành ra thế này, cô thật sự muốn mặc kệ.

Nhưng cô còn chưa kịp ném họ ra ngoài thì chuyện kỳ lạ lại xảy ra.

Đầu tiên là Thiên Ngọc Cẩn, cơ thể anh dần yếu ớt, sau khi nằm sấp lên bàn nấc mấy cái thì đột nhiên cả người run bần bật. Chỉ chốc lát sau, anh lại trở về hình dáng báo đen ban đầu.

Tiếp theo là Hình Chính ngã trên mặt đất, cũng là triệu chứng tương tự, sau đó biến thành con hổ lớn màu cam đỏ.

Kinh Hà thấy thì trợn mắt há hốc miệng, ngay cả Tôn Lục và Thiên Ngọc Sâm thấy vậy thì cũng tỉnh táo hơn vài phần.

Nhưng mà hai người này cũng không may mắn thoát khỏi. Sau một trận tức ngực hụt hơi, run bần bật thì nhanh chóng trở lại hình dáng ban đầu.

Phút trước trong phòng khách ồn ào huyên náo mà giờ phút này lại biến thành sở thú.

Hổ Hoa Nam ưỡn bụng nằm trên sàn nhà ngủ say, thỉnh thoảng chân sau còn đạp hai cái giống như là đang nằm mơ.

Báo đen đặt đầu lên bàn ăn, hai mắt nhắm chặt, cả người rũ xuống giống như một giây sau sẽ trượt xuống bàn ăn.

Báo hoa lông vàng nhạt không chịu nổi hiện trường hỗn loạn nên đã tung người nhảy lên cửa sổ bên cạnh, cố gắng dùng rèm cửa sổ che khuất hình dạng dã thú của mình.

Duy chỉ có một con mèo lớn ngồi ngay ngắn trên ghế, chớp đôi mắt vàng tròn xoe giống như vẫn còn giữ được vài phần tỉnh táo.

"Anh Lộc Lộc?" Kinh Hà thăm dò hỏi con mèo lớn kia thì nhận được cái gật đầu của đối phương.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nguyên hình thật sự của anh, trong lúc nhất thời còn cảm thấy hơi mới lạ.

So với những con mèo lớn khác, vóc người của anh nhỏ hơn rất nhiều, tứ chi ngắn nhỏ nhưng cứng cáp, bàn chân lại dày rộng.

Trên lông màu vàng sậm có mấy mảng lông khác màu hình "hoa" elip lớn, nhìn từ xa thì trông giống như mãng xà.

Kinh Hà vội vàng tìm điện thoại di động chụp ảnh tìm kiếm thì biết được đây là một loại mèo lớn, được gọi là báo gấm.

Thấy Kinh Hà không biết loài của mình, báo gấm hơi bất mãn dùng chân ngắn vỗ ghế rồi gừ giận dữ.

"A, anh đường tức giận! Em thật sự mới gặp anh lần đầu tiên thôi, em còn tưởng anh chỉ là một con mèo nhà thôi."

Kinh Hà áy náy tiến lên vuốt ve đầu và cơ thể rắn chắc của nó như một con mèo con. Tuy nó rất vui nhưng cô không thể thấy được vẻ cô đơn lóe lên trong mắt báo gấm.

Quả nhiên Tiểu Hà Bao không nhớ đây không phải là lần đầu tiên mà cô gặp báo gấm.

Họ đã từng gặp nhau từ rất lâu rồi.

***

Mấy người đàn ông trong nhà đều biến về nguyên hình, Kinh Hà nhìn bàn ăn hỗn độn mà chỉ muốn bỏ cuộc.

Hổ và báo đen đều say đến bất tỉnh nhân sự, báo hoa thì trốn sau rèm cửa không có ý định đi ra. Báo gấm thì tỏ vẻ rất muốn giúp đỡ, chẳng qua chân ngắn cũng chẳng có tác dụng gì.

Kinh Hà thở dài một hơi, đang muốn xắn tay áo dọn bàn ăn thì chợt nhận ra được hình như thiếu gì đó.

Tiểu Dứa đâu?

Kinh Hà nhớ rõ tên nhóc đó bị Hình Chính chuốc không ít rượu nên vội vàng tìm kiếm bóng dáng của mèo mập.

Cô tìm được con mèo say rượu cuộn tròn người nằm dưới bàn ăn. Nó đang nấc từng cái một, cơ thể nhỏ nhắn tròn trịa cũng run theo.

Kinh Hà đau lòng ôm nó ra. Cô vừa vuốt lưng nó vừa cẩn thận bế nó đến ổ mèo.

Ai ngờ đi được nửa đường thì mèo mập trong ngực trở nên to và nặng hơn. Kinh Hà lỡ tay làm rơi nó xuống đất. Cô sợ tới mức bay hồn bay vía.

Cô còn chưa kịp xác nhận mèo mập có bị thương hay không thì chỉ thấy khối lông nhỏ màu vàng kim kia lớn lên từng chút một. Cuối cùng nó biến thành một con sư tử đực to gấp đôi cô.

Phòng khách vốn không quá rộng lại bị thân hình khổng lồ của sư tử đực chiếm cứ. Kinh Hà nuốt nước bọt, đưa tay vuốt ve cái bờm đen nhánh của sư tử đực: "Tiểu Dứa?"

Sư tử quay đầu lại, đôi mắt to tròn trừng to. Tuy dáng vẻ không giận dữ nhưng cũng dọa Kinh Hà run rẩy.

Lập tức một giây sau, sư tử cúi đầu, cái đầu cọ vào cánh tay Kinh Hà một cách tha thiết, trấn an sự sợ hãi của cô.

Hành động của sư tử lớn không khác gì trong mơ của Kinh Hà. Sự thân mật quen thuộc này làm cho Kinh Hà ném sợ hãi ra sau đầu. Cô cũng ôm lấy cái đầu to lông xù của sư tử như trong mơ, nhiệt tình đáp lại nó.

Mặt lưỡi thô ráp của sư tử liếm hai má Kinh Hà, cố kiềm chế lực hết sức có thể để gai lưỡi không cào vào mặt cô.

"Được rồi, sao em giống một con chó lớn thế? Lúc nào cũng thích liếm chị." Kinh Hà cười đẩy cái đầu to của nó ra rồi kiểm tra cơ thể nó: "Vừa rồi ngã có trúng đâu không? Có đau không?"

Cô lo lắng vuốt ve đùi và hông của sư tử đực. Thấy sư tử đực bình yên vô sự đứng lên, cái đuôi dài mang theo quả cầu lông vỗ nhẹ lên cánh tay cô như bảo mình không sao.

"Ơ, chân của em…" Kinh Hà mở to mắt, ánh mắt di chuyển qua lại giữa chân và mặt sư tử, có vẻ như hơi khó tin: "Chân của em khỏe rồi sao?"

Sư tử ngơ ngác lắc đầu giống như bản thân nó cũng không rõ vì sao lại như vậy.

Khi nó vẫn còn dáng vẻ mèo con thì nửa người dưới đều không có cảm giác. Thế nhưng ngay sau khi trở về dáng vẻ sư tử thì đột nhiên chân đã có thể nghe theo sự sai khiến của nó.

Kinh Hà thật sự không thể tưởng tượng nổi mà cảm thán một câu, kích động đến sắp rơi nước mắt vì vui mừng.

Sư tử cho rằng Kinh Hà vui mừng đến rơi lệ vì nó có thể đứng lên một lần nữa. Trong cổ họng nó gầm gừ nhẹ một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt cô, vươn đầu tiến lên cẩn thận liếm nước mắt cho cô.

Nó nào biết thật ra Kinh Hà chỉ vui mừng vì bản thân mà thôi. Rốt cuộc cô cũng không cần phải dọn phân, nước tiểu cho Tiểu Dứa nữa!

Kinh Hà vui vẻ cầm lấy cái đầu to của sư tử đực, hai tay gãi cái cằm lông xù kia một lát: "Bây giờ em đã biến về nguyên hình vậy thì có phải sẽ nhanh chóng biến lại thành người hay không? Em đã nghĩ ra phải làm gì để báo ơn chị chưa?"

Gừ!

Một tiếng gầm truyền từ phía sau Kinh Hà đến làm gián đoạn cô nói chuyện với sư tử.

Cô quay đầu lại thì thấy báo gấm đang thở phì phò nằm rạp xuống mặt đất, nghiến hai cái răng nanh, hung ác trừng mắt nhìn bên này.

À à, đây là bình giấm bị lật?

Trong đầu Kinh Hà đang nghĩ xem phải dùng lời gì để vuốt lông Tôn Lục nhưng đảo mắt thì lại phát hiện hành vi của báo gấm trước mặt không đơn giản chỉ là ghen tuông.

Báo gấm phát ra tiếng gừ uy hiếp, ánh mắt hung ác dữ tợn nhìn thẳng về phía sư tử đực sau lưng Kinh Hà. Thế nhưng cơ thể báo gấm lại run bần bật, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Chẳng lẽ là do sợ hãi?

Hành động uy hiếp đột ngột của báo gấm khiến Kinh Hà ý thức được cô đã bỏ qua vấn đề gì đó.

Cho dù họ đã biến thành người nhưng bản chất vẫn là dã thú, bản tính cũng sẽ không thay đổi vì ngoại hình bị biến hóa.

Ví dụ như việc cố chấp với lãnh địa, ham muốn chiếm hữu đối với bạn đời và nỗi sợ hãi đối với kẻ thù thiên nhiên.

Ngay cả khi hai con chó có hình thể chênh lệch rất lớn thì cũng không thể tùy tiện nuôi chung. Huống chi họ còn là động vật ăn thịt hung mãnh, tồn tại trên cùng một chuỗi thức ăn?

Kinh Hà tiến lên ôm lấy báo gấm, dùng cơ thể che khuất tầm mắt báo gấm, vừa vỗ vừa an ủi: "Không sao, không sao. Không ai cướp đồ của anh, cũng sẽ không tấn công anh đâu. Anh ngoan nha!"

Rõ ràng báo gấm trong ngực cô run rẩy kịch liệt nhưng vẫn gầm gừ. Thật sự là vừa hung dữ vừa sợ hãi.

Sư tử phía sau thấy Kinh Hà trấn an "trẻ nhỏ" thì vẫn ra vẻ rộng lượng hừ một tiếng dù trong lòng không có cảm giác gì. Nó nằm xuống, từ từ quan sát.

Đương nhiên nó biết rõ con vật nhỏ kia đang đùa giỡn cái gì nhưng nó là một vị vua khoan dung rộng lượng, cũng cảm thấy tầm thường khi tranh đoạt với báo gấm chút dư tanh tàn bẩn này.

Mèo là động vật sống đơn lẻ, phàm là muốn hình thành quần cư vậy tất sẽ chọn ra một lãnh tụ khiến tất cả thành viên đều khuất phục mới được.

Nếu tên nhóc nào không phục thì sẽ tự động rời khỏi quần thể trở về sống một mình. Vốn dĩ không đạt được mục đích quần cư.

Mà họ những con mèo lớn này lại thay đổi thói quen vốn có vì Kinh Hà. Thế nên đương nhiên sẽ chọn ra một lão đại trong số đo.

Tôn Lục muốn đấu rượu vào đêm giao thừa vui vẻ này là vì muốn tranh làm lão đại của căn nhà này.

Hiển nhiên trong quá trình đấu rượu, không thể nghi ngờ khi Tôn Lục là người chiến thắng. Anh thành công khiến cho các đối thủ khác đều say đến bất tỉnh nhân sự.

Mắt thấy thắng lợi lại có xu hướng thay đổi khi họ biến về nguyên hình. Là một con mèo lớn nhỏ nhất, rõ ràng báo gấm đã bị vây ở thế yếu. Khi nhìn thấy con sư tử đực khổng lồ có vóc người gấp bốn lần mình, báo gấm vừa lo vị trí lão đại của mình sẽ bị cướp, lại sợ mình không thể chống lại sư tử.

Cũng may Kinh Hà ra mặt can thiệp kịp thời, tránh cho một trận cấu xé lẫn nhau có thể xảy ra.

Kinh Hà trấn an báo gấm từng chút một. Báo gấm rút đầu vào ngực Kinh Hà, gầm gừ như thể rất ấm ức.

Sư tử đực ở phía sau ngáp một cái, chỉ cảm thấy mấy con vật nhỏ này thật lắm trò.

Là một loài mạnh mẽ, đương nhiên nó khinh thường những mánh khóe thảm hại này. Kiêu ngạo và tự tin làm cho nó nhìn thấy Kinh Hà chỉ quan tâm mình nó.

Ghen tuông và đố kị?

Đó chỉ là hành động của những kẻ yếu thế.

Chỉ có những kẻ không đủ mạnh mẽ mới lo về việc không nhận được sự chú ý và thương xót từ người phối ngẫu của mình.

Rất rõ ràng sư tử đực cũng không tự đẩy mình vào phe yếu, từ đầu đến cuối chỉ yên lặng chờ Kinh Hà quay đầu lại.

Sau khi trấn an báo gấm xong, quả nhiên Kinh Hà áy náy xoay người giải thích với sư tử: "Đây là lần đầu tiên anh Lộc Lộc nhìn thấy dáng vẻ của em, đại khái là bị dọa sợ. Em đừng để ý nha!"

Sư tử đực gừ một tiếng rồi thản nhiên nằm sấp trên mặt đất, cái đuôi dài lắc lắc, rất nhàn nhã và mãn nguyện.

Đương nhiên nó không để ý, ngược lại rất kiêu ngạo.

Còn có chuyện nào khiến mèo đắc ý hơn chuyện có thể làm cho tình địch sợ hãi?

Kinh Hà cũng không ngốc, cô nhìn ra được sư tử đực bên kia đang đắc ý, thật sự không biết nói gì mà chỉ có thể thở dài. Cô tỏ thái độ về phía đám mèo lớn còn tỉnh táo trong phòng.

"Năm mới tôi không muốn nổi giận, mấy người ngoan ngoãn một chút cho tôi. Ai mà dám gây chuyện thì có tin tôi đi suốt đêm để đưa mấy người tới sở thú không?"

Mấy câu uy hiếp này có tác dụng hơn bất kỳ thứ gì. Mấy con mèo lớn trong phòng lập tức ngồi ngoan ngoãn, mở to hai mắt giả vờ vô tội.

Kinh Hà im lặng cười.

Tuy rằng hình thể của mấy kẻ này đã lớn nhưng trên thực tế vẫn là mèo con.

Không sai vào đâu được!

***

Cuối cùng Kinh Hà cũng rảnh rỗi đi thu dọn bàn ăn. Đợi xử lý xong hết thảy phòng khách thì phát hiện đám mèo lớn vẫn đứng tại chỗ giống như pho tượng, không dám lộn xộn.

"Ha ha, được rồi, tất cả đều đến đây đi! Đừng làm như thể tôi trừng phạt thể xác mấy người vậy."

Kinh Hà vỗ con hổ và báo đen đang nằm ngáy khò khò trên mặt đất rồi lại đi kéo rèm cửa sổ đánh thức con báo hoa đang ngái ngủ kia, sau đó gọi đám mèo lớn này vào phòng khách.

Đôi mắt hổ mơ màng, cái mũi to ngửi tới ngửi lui giữa không trung, một lúc sau mới phát hiện bản thân biến về nguyên hình.

Con hổ nhảy dựng nhìn xung quanh lại phát hiện ngoại trừ mình ra thì còn có không ít dã thú ở đây nên cảm thấy bối rối trong giây lát.

Báo đen không hề ngạc nhiên với chuyện mình bị biến về nguyên hình. Dù sao lâu lâu động một cái là bị biến về nguyên hình nên đã quen từ lâu.

Báo hoa luôn cẩn thận với báo đen, cũng luôn cảnh giác với hổ và sư tử.

Dù sau đều là kẻ thù thiên nhiên nên ai cũng không thể cam đoan nó sẽ không bị hai kẻ đó tấn công.

Rõ ràng là anh trai nhưng hình thể của báo hoa nhỏ hơn em trai rất nhiều, đôi mắt màu xanh biếc cho thấy nó còn chưa trưởng thành.

Báo đen liếm lông cho nó, trấn an tâm trạng lo lắng của nó. Giờ phút này hai anh em như đổi vị trí cho nhau, em trai càng có sự quyết đoán và gánh vác của anh trai.

Kinh Hà bật TV lên, đêm xuân đã chính thức phát sóng hai tiếng đồng hồ. Cô đẩy bàn trà vào góc tường để trống một khoảng không gian lớn giữa phòng khách.

Cô cầm một cái đệm sofa đặt lên mặt đất rồi ngồi xuống, sau đó lại vẫy tay với đám mèo lớn: "Mau đến đây xem TV đi! Hiếm lắm mới có dịp được thư giãn với nhau vào đêm giao thừa."

Sư tử đực là người đầu tiên hiểu được ý của Kinh Hà. Nó lập tức đi tới phía sau cô rồi nằm sấp xuống, đầu to cọ vào lưng cô như thể bảo cô dựa vào người mình.

Kinh Hà cũng ngả lưng dựa vào, say sưa xem TV.

Hổ thấy vậy thì không cam lòng yếu thế nên cũng tiến lại gần rồi nằm xuống bên phải Kinh Hà. Thỉnh thoảng nó còn dùng cằm cọ cánh tay cô, ý đồ thu hút sự chú ý.

Hình thể của báo gấm nhỏ nên rất tự nhiên nhảy vào trong ngực Kinh Hà, kêu hừ hừ làm nũng.

Kích thước thì có là gì? Nó có thể không kiêng nể gì mà quay cuồng trong lòng Kinh Hà. Những tên to xác này làm được không?

Nhìn thấy mấy con mèo khác đều chủ động ân cần như vậy, đương nhiên báo đen cũng không muốn tụt hậu. Nó đi tới bên cạnh chân Kinh Hà rồi nằm sấp xuống, dùng lông mềm trên bụng mình làm ấm chân giúp cô.

Báo hoa vẫn còn ngồi xổm trong phòng ăn không dám tiến lên. Dù sao nó rất bài xích dáng vẻ dã thú của mình, lại tự cho mình thanh cao không chịu nịnh nọt Kinh Hà.

Nó cũng có tôn nghiêm của báo hoa, vốn dĩ người phụ nữ này cũng không để nó trong lòng. Còn lâu nó mới cúi đầu với cô!

Những gì cô nói đều là vô trách nhiệm! Hứa mà không giữ lời! Người phụ nữ xấu xa! Người phụ nữ có nhiều lốp dự phòng!

Cho dù nó có cô độc cả đời, cô đơn đến chết thì cũng tuyệt đối sẽ không tìm…

"Tiểu Sâm Tử?"

Trong lòng báo hoa đang chửi bới thì bị cắt ngang bởi tiếng gọi đột ngột của Kinh Hà.

Mấy con mèo lớn đều đồng loạt quay đầu theo tầm mắt của Kinh Hà, nhìn báo hoa lạc đàn chằm chằm, trong ánh mắt đầy sự tò mò và nghiên cứu.

Gã này làm gì ở đây? Không muốn ngoan ngoãn làm bà chủ vui vẻ thì nhích sang một bên đi, đừng lúc nào cũng chiếm sự chú ý và ánh mắt của cô được không?

Đột nhiên trở thành tiêu điểm khiến thần kinh của báo hoa lại sắp bị liệt. Nó bối rối nhìn trái nhìn phải giống như đang tìm chỗ ẩn náu. Thấy báo hoa bối rối, Kinh Hà bật cười chậc lưỡi, nhỏ giọng hỏi nó: "Tiểu Sâm Tử, không muốn tới đây để tôi gãi cho sao?"

Cô cười thản nhiên, tay phải giữa không trung làm động tác gãi, rất tự tin nhướng mày nhìn nó.

Một khi con mèo nào thử dịch vụ gãi ngứa của cô thì đều không muốn dừng lại.

Quả nhiên báo hoa trở nên do dự, đi tới đi lui bên kia, nội tâm rối rắm không biết có nên qua hay không.

Lúc này Kinh Hà chỉ cần thêm chút mồi nhử là đã có thể dụ dỗ được mèo lớn tới đây. Mà báo gấm trong ngực cô lại không vui vẻ gầm gừ một tiếng, giống như đang nói: "Đừng để ý tới anh ta, anh không đáng yêu hơn sao? Anh không ngoan ngoãn hơn sao? Gãi cho anh, gãi cho anh đi!"

Nhất thời sự chú ý của Kinh Hà bị báo gấm hấp dẫn. Cô đang muốn sờ cái đầu nhỏ của báo gấm thì báo hoa bên kia cuối cùng nhịn không được chạy vọt đến, đầu vùi dưới tay Kinh Hà, cổ họng phát ra tiếng ư hử uất ức.

Nhớ lại lần trước bị Hình Chính hớt tay trên khiến Thiên Ngọc Sâm vô cùng không cam lòng.

Rõ ràng là mình trước, Thiên Ngọc Sâm không thể để người khác cướp Kinh Hà đi nữa!

Báo hoa không muốn trải nghiệm lại cảm giác chỉ mình mình lặng lẽ gặm nhấm vết thương.

Nếu như nói nếu báo hoa làm nũng tranh giành sự cưng chiều của Kinh Hà thì hẳn là không ảnh hưởng đến hình tượng của Thiên Ngọc Sâm đâu nhỉ?

Dù sao một con báo hoa làm nũng thì có liên quan gì đến Thiên Ngọc Sâm?

Chương kế tiếp