Mèo Bạc Hà Biến Hình

Chương 64

Rốt cuộc con báo hoa kiêu ngạo cũng đã gục dưới váy Kinh Hà, đồng thời cũng đổi được dịch vụ gãi ngứa mà Kinh Hà phục vụ tận tình.

Cằm được đôi tay kia gãi nhẹ nhàng khéo léo, báo hoa nhắm mắt hưởng thụ, cổ họng không ngừng phát ra tiếng ư hử như tiếng bong bóng khí.

Bị một đám mèo lớn lông xù bao vây khiến Kinh Hà cảm thấy dường như mình đang ở thiên đường.

Ngay cả khi cô làm công tác cứu hộ mèo hoang thì cũng chưa từng có cảnh này.

Khóe miệng Kinh Hà kéo đến tận mang tai.

Đây đại khái chính là niềm vui tột cùng của một con sen phải không?

Cô vừa xem TV vừa vuốt ve mấy con mèo lớn. Không phải bốn chữ "đời người mỹ mãn" là đang hình dung cô lúc này sao?

Rất nhanh đã đến lúc đếm ngược đêm giao thừa. nhìn đồng hồ trên TV nhấp nháy chỉ về phía con số mười hai, cùng lúc đó pháo hoa cũng nổ tung sáng rực cả bầu trời bên ngoài cửa sổ. Kinh Hà cười tươi gửi lời chúc đến từng con mèo lớn.

"Chúng mừng năm mới, mấy chú mèo lớn của em!"

Mà bầy mèo cũng đồng loạt đáp lại cô, vừa liếm vừa cọ nhiệt tình. Chúng đều muốn tranh nhau để mùi hương đầu tiên của năm mới lưu trên người Kinh Hà là của mình.

Kinh Hà ngứa đến không thể chịu nổi, tiếng cười vui vẻ vang vọng không ngừng trong tiếng nổ tưng bừng của pháo hoa, mãi mà chẳng dứt.

**

Khi vừa thức giấc, Kinh Hà còn hơi mờ mịt.

Đêm qua cô và đám mèo lớn trong nhà thức khuya đón giao thừa, cô cũng không biết mình đã ngủ được mấy tiếng.

Xoa đôi mắt mơ màng buồn ngủ, nhất thời Kinh Hà bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Ôi mẹ ơi, đám đàn ông trần truồng chen chúc bên cạnh cô là sao vậy?

Cơ bụng tinh tế, cánh tay mạnh mẽ, lồng ngực nhấp nhô theo nhịp thở. Thật sự là một bữa tiệc thị giác tuyệt vời.

Có điều có người tay chân không ngoan ngoãn thì thôi nhưng sao ăng ten còn dựng đứng vậy?

Hình ảnh này cũng quá đẹp nhưng cô không dám nhìn!

Kinh Hà hít sâu một hơi, ngăn cản trái tim nhỏ đập loạn xạ. Ngay sau đó cô vội vàng kiểm tra quần áo của mình.

Cũng may ăn mặc kín đáo, cơ thể cũng không có cảm giác khác thường. Hẳn là không có xảy ra cảnh dâm loạn mà cô nghĩ đến.

Kinh Hà thở phào nhẹ nhõm rồi đảo mắt nhìn một vòng.

Ừm, toàn là những tên mà cô quen biết. Hẳn là đêm qua đàm mèo lớn đã biến lại thành người.

Cô kiểm kê lại số lượng. Trắng, đen, vàng... Tại sao chỉ có bốn?

Kinh Hà đếm lại một lần nữa, xác nhận chỉ có bốn người đàn ông trần trụi chen chúc bên cạnh mình thì trong lòng cảm thấy bất an.

Tiểu Dứa không có trong số họ.

Có phải sau khi trở về hình người thì đột nhiên biến mất không?

Nhưng sao bốn người khác lại ở đây?

Ngay khi Kinh Hà buồn bực không biết chuyện gì xảy ra thì đột nhiên trong phòng tắm lại có tiếng đồ vật rơi truyền ra, thu hút sự chú ý của cô.

Cô vội vàng đẩy tay chân quấn quanh người mình ra, sải bước đi về phía phòng tắm.

"Tiểu Dứa, em có trong đó không?" Kinh Hà gõ cửa nhưng không nhận được phản hồi.

"Tiểu Dứa, chị vào nha!" Sợ bên trong xảy ra chuyện gì, Kinh Hà vặn tay nắm cửa lại phát hiện cửa bị khóa trái.

"Tiểu Dứa! Em có trong đó không? Trả lời chị một tiếng đi!" Kinh Hà lo đến mức bắt đầu đập cửa. Đương nhiên tiếng động này cũng đánh thức đám đàn ông khỏa thân trong phòng khách.

"Tiểu Hà Bao, có chuyện gì vậy?"

Thấy vẻ mặt lo lắng của Kinh Hà, Tôn Lục bất chấp vẻ ngoài không chỉnh tề của mình, vội vàng đi đến hỏi.

"Hình như Tiểu Dứa tự nhốt mình trong phòng tắm rồi, em gõ cửa thế nào cũng không trả lời."

"Đừng lo, anh có chìa khóa phòng tắm, chờ anh!"

Tôn Lục đi vào phòng mình lấy chìa khóa, mở cửa ra thì phát hiện trên sàn phòng tắm là một đống hỗn độn.

Chai, lọ sữa tắm dầu gội rơi đầy sàn, nước tràn từ trong bồn tắm ra làm cho sàn nhà như nước lũ tràn về.

"Tiểu Dứa!" Kinh Hà là người đầu tiên chạy vọt tới bên cạnh bồn tắm. Cô tắt vòi nước còn đang chảy ào ào rồi vớt mèo mập ướt đẫm từ trong bồn tắm ra.

Bởi vì lông trên người nó hút một lượng nước lớn nên mèo mập vốn thừa cân lại càng nặng hơn bình thường rất nhiều.

Kinh Hà lấy khăn tắm trên giá treo quấn mèo con lại. Cô vừa gọi tên nó, vừa xem xét tình trạng của nó.

"Tiểu Dứa, em sao rồi? Đừng làm chị sợ!" Kinh Hà lo đến độ đổi giọng, nước mắt cũng lập tức trào ra.

"Có lẽ nó đã chết đuối rồi, đưa cho tôi!"

Thiên Ngọc Sâm chủ động đi tới bên cạnh Kinh Hà. Sau khi nhận lấy mèo con từ trong tay cô thì đưa nó ra phòng khách rộng rãi, bằng phẳng. Anh ta cũng phất tay đuổi dân tình đang có ý định vây xem.

"Đừng có chen chúc ở đây, để cho không khí thoáng một chút!"

Anh ta quát lớn một tiếng rồi mở miệng mèo con, kéo đầu lưỡi ra. Xác nhận lồng ngực và bụng phập phồng không rõ ràng thì bắt đầu hồi sức tim phổi cho mèo con.

Tay phải đặt lên tay trái, động tác của người đàn ông có trật tự, vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc làm cho Kinh Hà nhớ lại lần trước. Lúc đó anh ta cũng giống như thần tiên giáng thế cứu vớt tính mạng của một ông lão phát bệnh.

Không, điều mà cô quan tâm nhất bây giờ chính là an nguy của Tiểu Dứa, nghĩ đến đàn ông gì chứ!

Kinh Hà vứt bỏ chút suy nghĩ về Thiên Ngọc Sâm ra khỏi đầu, tập trung sự chú ý lên Tiểu Dứa.

Ấn xong một lượt, Thiên Ngọc Sâm lại cúi người muốn hô hấp nhân tạo cho mèo con theo bản năng nghề nghiệp.

Đúng lúc này mèo mập vẫn hôn mê đột nhiên tỉnh lại.

Bị mặt người đàn ông gần trong gang tấc dọa sợ, tên nhóc kia trực tiếp dùng móng vuốt chào hỏi anh ta mà không hề suy nghĩ.

"Ôi, a!"

Khuôn mặt trắng nõn của người đàn ông nhanh chóng hiện lên mấy vết cào đỏ như máu, máu tươi cũng từ từ chảy ra theo miệng vết thương.

Đau đớn buộc Thiên Ngọc Sâm buông tay, Tiểu Dứa lập tức trốn tránh như một con ruồi không đầu, cổ họng nó phát ra tiếng gừ khàn đặc như uy hiếp, tinh thần không giống như chết đuối.

Cũng không thể trách nó phản ứng mạnh như vậy. Từ lúc hôn mê đến lúc tỉnh táo, ánh nhìn đầu tiên lại thấy một người đàn ông có ý đồ bất chính với mình thì đổi lại là ai cũng sẽ sợ tới mức phản kích.

Kinh Hà nhìn vết thương của Thiên Ngọc Sâm trước rồi lại quay sang khiển trách Tiểu Dứa: "Sao em lại chìm trong nước? Nếu không nhờ Tiểu Sâm Tử sơ cứu cho em thì cái mạng mèo của em đã không còn rồi."

Lúc mới vớt Tiểu Dứa lên, thấy dáng vẻ nằm im bất động của tên nhóc đó khiến Kinh Hà cho rằng mình thật sự sẽ mất đi nó.

Biết mình chọc giận Kinh Hà, Tiểu Dứa trốn dưới sofa trừng đôi mắt to tròn vô tội, uất ức không dám lên tiếng.

"Hẳn là nó không có gì đáng ngại nhưng phòng ngừa lỡ như, cô vẫn nên đưa nó đến bệnh viện thú y kiểm tra lại một lượt. Như thế sẽ tránh được tình huống nhiễm trùng phổi có thể xảy ra." Thiên Ngọc Sâm lấy mấy tờ giấy vệ sinh đè lên khuôn mặt nghiêm túc, lạnh lùng của mình.

Cho dù vết thương có thể khiến dung mạo anh ta bị tổn hại nhưng lại không hề quan tâm, vẫn hoàn thành công việc của mình trước.

Là một người biết đối nhân xử thế, Kinh Hà đi tìm hộp cấp cứu. Vốn dĩ cô muốn bôi thuốc giúp anh ta, kết quả là người ta tự cầm tăm bông và thuốc mỡ, trên cơ bản là không cho cô cơ hội.

Cũng đúng, người ta là bác sĩ, xử lý vết thương thuần thục hơn người ngoài ngành như cô rất nhiều.

Kinh Hà thở dài, quay đầu lại thấy mấy gã đàn ông trần truồng phía sau thì không nói nên lời, khóe môi giật giật: "Mấy người không lạnh sao?"

Tối hôm qua lúc biến thành hình thú thì quần áo của họ cũng bị xé rách tươm, cũng may Thiên Ngọc Cẩn và Tôn Lục còn quần áo.

Dưới sự khuyên bảo của Kinh Hà, Tôn Lục cho Hình Chính mượn một bộ quần áo còn Thiên Ngọc Sâm thì mượn tạm một bộ của Thiên Ngọc Cẩn để che thân.

Mới sáng sớm đã nhốn nháo hỗn loạn. Để hòa hoãn không khí, Tôn Lục đi vào phòng bếp nấu ăn, Thiên Ngọc Cẩn chủ động đi dọn phòng tắm, Thiên Ngọc Sâm còn đang tự xử lý vết thương, Hình Chính thì đang cố gắng thương lượng với Tiểu Dứa trốn dưới sofa.

Rõ ràng bên cạnh có gương nhưng Thiên Ngọc Cẩn đang bôi thuốc lại cố ý không soi.

Mới đầu Kinh Hà còn chửi thầm trong lòng những đổi vị trí mà nghĩ, ai cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt bị thương của mình. Huống chi anh ta vốn còn xinh đẹp như vậy.

Thở dài một hơi, Kinh Hà chủ động giật tăm bông trong tay Thiên Ngọc Sâm, bôi thuốc mỡ lên vết thương thay anh ta.

Mấy vết cào rất dài, từ thái dương đến tận gò má. Mong là không để lại sẹo, nếu không sẽ rất tiếc cho khuôn mặt đẹp trai như vậy.

Kinh Hà lẩm bẩm một câu, khi khôi phục tinh thần lại phát hiện Thiên Ngọc Sâm đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt. Nhất thời Kinh Hà hơi xấu hổ, hỏi: "Sao vậy?"

Người đàn ông vẫn không lên tiếng như cũ. Im lặng được một lúc thì đột nhiên anh ta tiến về phía Kinh Hà, bất ngờ hôn lên môi cô.

Kinh Hà hoảng sợ đẩy anh ta ra, khó hiểu trừng mắt: "Anh làm gì vậy?"

Lại tái phạm tội quấy rối tình dục phải không?

Đương nhiên động tĩnh bên này cũng thu hút sự chú ý của mấy người đàn ông khác. Họ cũng nhao nhao thò đầu âm thầm quan sát khiến cho Kinh Hà lại được một trận xấu hổ: "Không có gì, không có gì, mọi người cứ tiếp tục đi!"

Kinh Hà khuyên những người kia đi rồi thì lại tiếp tục oán giận trừng mắt nhìn Thiên Ngọc Sâm. Dáng vẻ của cô lúc này thật sự muốn ăn thịt người.

Đôi môi mỏng của Thiên Ngọc Sâm mím nhẹ lại, đôi mắt phượng đẹp đẽ chớp hai cái, rất có dáng vẻ giả vờ vô tội.

"Tôi chỉ muốn xác nhận xem cô có còn tình cảm không thôi."

"Ồ, bây giờ tôi chỉ muốn nổi giận thôi."

Sáng sớm đầu năm mới xảy ra chuyện khiến Kinh Hà cảm thấy đầu hơi đau.

Cô không thèm để ý đến Thiên Ngọc Sâm nữa mà đi tới trước sofa rồi ngồi xổm xuống, vừa đe dọa vừa dụ dỗ mèo mập.

"Mau ra ngoài! Người em vẫn còn ướt, không sợ lại bệnh phải không?"

"Meo."

Mèo mập uất ức nháy mắt giống như là nhìn ra Kinh Hà có ý đồ tính sổ sau. Nó vẫn núp dưới sofa không chịu ra ngoài.

"Được rồi, xem em có thể trốn trong đó bao lâu!"

Kinh Hà dùng hết kiên nhẫn thì bỏ lại một câu tàn nhẫn, đứng dậy bỏ đi, không thèm quan tâm nữa.

Vốn dĩ cô rất dung túng Tiểu Dứa vì nó bị thương nhưng bây giờ chân của mèo mập đã khỏe, cũng đã đến lúc phải cho nó nếm chút khổ sở mới được.

Vừa lúc Tôn Lục nấu xong bữa sáng, Kinh Hà dứt khoát gọi những người khác cùng đi ăn, duy chỉ có Tiêu Dứa không được gọi.

Tập tục ngày mùng một Tết ở Dung Thành chính là phải ăn mì Thái Bình, Tôn Lục cũng nhập gia tùy tục. Anh dùng canh ăn đêm tất niên còn thừa nấu cho mỗi người một tô mì Thái Bình.

Quả thật tay nghề của Tôn Lục ngon không có chỗ chê. Nước dùng thơm ngon, đậm đặc, sợi mì dai, ngay cả trứng Thái Bình đã được bốc cũng không bị mất một miếng lòng trắng.

Tuy rằng món mì này do tình địch nấu nhưng cả nửa đêm qua lại cộng thêm buổi sáng ồn ào này, hai anh em nhà họ Thiên vẫn bưng tô mì lên, giữa hai hàng lông mày đều tràn ngập sự hài lòng và tán thưởng bữa sáng này.

Duy chỉ có Hình Chính không có hứng thú lắm, cậu cầm đũa chọc chọc mì trong tô, có vẻ không muốn ăn.

Vốn dĩ mì Thái Bình nên ăn lúc còn dai nhưng để lâu như vậy, sợi mì dài và nhỏ nở ra lại càng mềm. Vừa chạm vào mì đã đứt, vô cùng không may.

Tôn Lục hừ lạnh một tiếng. Anh biết cậu kiếm chuyện nên định mở miệng trào phúng thì lại bị Kinh Hà vội vàng cắt ngang: "A, Anh Chính, em ăn tô này đi!"

Kinh Hà đổi tô mì của mình cho Hình Chính, sau đó nháy mắt ra hiệu với cậu.

Hình Chính cũng hiểu ý, vẻ mặt cũng tươi rói ngay lập tức. Cậu bưng tô mì lên, gắp từng đũa ăn.

"Sao em đổi của mình cho cậu ta?"

Thấy Kinh Hà thiên vị Hình Chính như thế, bình giấm của anh Tôn đây lại bị ngã. Mì do anh nấu, nếu Hình Chính có bất mãn gì thì có thể nói trực tiếp với anh, ở đây ra vẻ cái gì chứ?

Kinh Hà cười xấu hổ, bàn tay dưới gầm bàn túm nhẹ góc áo Tôn Lục: "Ừm, em thích ăn nở mềm một chút. Không sao, không sao."

Kinh Hà không nói cho người khác biết chuyện Hình Chính bị rối loạn vị giác. Đây là chuyện riêng tư của Hình Chính, trước khi cậu không muốn nói thì cô không có tư cách nói thay cậu.

Đương nhiên Tôn Lục có thể nhìn ra Kinh Hà đang nói dối. Ở cùng cô lâu như vậy, anh đã nắm rõ sở thích ăn uống của cô trong lòng bàn tay.

Cái gì mà thích ăn mềm một chút? Quả thật là nói nhảm!

Tôn Lục nắm tay Kinh Hà, xoa xoa nắn nắn bàn tay nhỏ bé kia một hồi lâu. Cho đến tận khi anh cảm thấy hài lòng thì mới buông tay để cô ăn mì.

Được rồi, sợi mì thật sự rất mềm!

Kinh Hà đang khóc không ra nước mắt thì Thiên Ngọc Sâm ngồi đối diện chợt đẩy chén nhỏ đựng một quả trứng Thái Bình tới trước mặt cô.

"Theo phong tục của Dung Thành, khách đến nhà chủ ăn mì Thái Bình thì phải để lại một quả trứng cho chủ nhà, ngụ ý là chủ lẫn khách đều thái bình." Thiên Ngọc Sâm dùng giọng điệu bình thản nhưng cũng rất sắc bén chỉ ra sự khác biệt giữa mình và mọi người.

Anh ta là vị khách duy nhất trong căn nhà này, anh ta không thuộc về gia đình này. Kinh Hà nhìn quả trứng kia thì im lặng một lúc, cảm thấy như vậy có hơi xa cách.

"Tất cả mọi người đều có hai quả trứng, còn anh chỉ có một…" Nói được một nửa, Kinh Hà thấy sắc mắt Thiên Ngọc Sâm đen lại thì chợt ý thức được mình nói sai.

Ồ, không phải!

Cô không có ý đó!

Thật sự không có!

Kinh Hà vốn định giải thích nhưng há miệng mấy lần lại phát hiện càng nói càng sai.

Cô chỉ muốn anh ta đừng tỏ vẻ xa cách như vậy nhưng cuối cùng lại bất cẩn giẫm lên chỗ đau của anh ta. Kinh Hà muốn sửa sai nhưng sai lại càng thêm sai. Dường như cô đã lên tiếng mà không hề suy nghĩ: "Ý tôi là, chúng ta đều là người một nhà. Hẳn là phải ăn hết hai quả trứng Thái Bình thì mới may mắn!"

Kinh Hà vừa dứt lời thì khuôn mặt lạnh lùng vô cảm nghìn năm không đổi của Thiên Ngọc Sâm lại thả lỏng trong nháy mắt.

Không muốn để Kinh Hà thấy bản thân mình dao động, anh ta vội cúi đầu giả vờ ăn mì nhưng đôi đũa trong tay lại vô cùng ngoan ngoãn gắp trứng Thái Bình trong chén nhỏ vào tô mì của mình.

Thấy dáng vẻ mất tự nhiên của người đàn ông đối diện, Kinh Hà không kiềm chế được mà nhếch khóe môi.

Thật sự là một con mèo kiêu ngạo. Rõ ràng mấy giây trước còn nghiêm túc muốn vạch rõ ranh giới nhưng bây giờ lại đỏ tai. Miệng thì nói vậy nhưng cơ thể lại thành thật hơn hết.

Hai anh em này thật sự rất thú vị.

Trong mắt Kinh Hà tràn ngập ánh sáng của thánh mẫu làm cho Hình Chính và Tôn Lục không hẹn mà cùng nhíu mày.

"Quả nhiên ý của chị là thế này à?"

Kinh Hà ngơ ngác nhìn về phía Hình Chính nhưng cậu chỉ nhìn cô một cái để cô tự đoán ra.

Kinh Hà sửng sốt một lát rồi kinh ngạc che miệng, trong nháy mắt chợt hiểu ra.

Không ổn, cô như vậy có phải là lại tự tiện tăng thêm thành viên trong nhà hay không?

Ôi trời, tình thế vừa rồi cấp bách nên cô vạ miệng. Lần này thì hay rồi, hình như tất cả mọi người đều coi đây là thật.

"Ừm…" Kinh Hà lắp bắp một chút lại phát hiện không có ai quan tâm đến mình, giống như đều đã nhận định cô sẽ thu nạp Thiên Ngọc Sâm vào hậu cung.

Cô sẽ không từ chối một người nào luôn sao?

Tuy nói ngoại hình của Thiên Ngọc Sâm không tệ, dáng vẻ mèo con cũng đáng yêu thông minh, dáng vẻ mèo lớn lại càng xinh đẹp tao nhã nhưng Kinh Hà có phải là người của hội xem trọng ngoại hình không?

Được rồi, đối với người khác có thể cô không phải nhưng đối với mèo thì cô hoàn toàn không có sức kháng cự.

Nếu không ai phản đối, vậy cô cũng sẽ không giả vờ. Kinh Hà ngả bài: "Vốn dĩ Tiểu Sâm Tử vẫn ở cùng Tiểu Cẩn. Nơi này là nhà của Tiểu Cẩn thì đương nhiên cũng là nhà của Tiểu Sâm Tử."

Kinh Hà nói ít nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ ý của cô.

Từ khi cô đồng ý để Thiên Ngọc Sâm đến nhà đêm giao thừa thì cũng đã thể hiện rõ suy nghĩ của cô, không phản đối chỉ là không muốn làm mất mặt cô.

Họ đã thỏa thuận, bất kể xảy ra xung đột gì thì cũng không thể đổ mọi tranh chấp lên đầu Kinh Hà.

Là đàn ông thì phải tự giải quyết tình địch!

Muốn vào cái nhà này? Được, xem anh ta có đủ năng lực ở lại hay không.

Bữa sáng kết thúc trong yên bình. Kinh Hà thảnh thơi ngồi xuống sofa vắt chéo chân, còn cố ý lắc lư chân.

Vốn dĩ cô muốn dụ Tiểu Dứa ra khỏi gầm sofa nhưng ai ngờ con vật nhỏ kia còn rất cứng đầu, vẫn không hề nhúc nhích.

Cứ tiếp tục như vậy e là sẽ xảy ra chuyện. Kinh Hà gọi mấy người đàn ông trong nhà cùng khiêng sofa sang chỗ khác rồi bắt con mèo mập cuộn chặt mình ra.

Kinh Hà vừa chạm vào cơ thể của tên nhóc kia thì đã bị nhiệt độ nóng bỏng tay dọa sợ.

Nó bị sốt, ý thức cũng đã mơ màng.

Kinh Hà vừa lo lắng vừa tức giận, vừa mắng vừa vội vàng gọi cho Lý Chu.

Tiểu tổ tông này thật sự không để cô bớt lo lắng dù một chút!

Meo, meo, meo…

Hình như mèo nhỏ trong vòng tay cô khôi phục được chút ý thức. Nó vươn móng vuốt vỗ nhẹ cánh tay Kinh Hà, chân đạp nhẹ hai cái giống như muốn thể hiện gì đó.

"Tiểu Dưa nói gì vậy?" Vì sốt ruột nên giọng Kinh Hà hơi lớn, Thiên Ngọc Cẩn sợ tới mức quên trả lời.

"Nó nói nó không cần phải gặp bác sĩ, ngủ một giấc là được." Thiên Ngọc Sâm trả lời thay em trai nhưng lại đổ dầu vào Kinh Hà đang đứng trên đống lửa.

"Ôi trời, bây giờ em ngoan ngoãn một chút giúp chị đi! Chờ em hết bệnh chị lại tính sổ từ từ với em."

Mùng một Tết, phòng khám của Lý Chu vốn không làm việc. Nghe được giọng điệu Kinh Hà bên đây rất sốt ruột, cô ấy không nói hai lời đã đồng ý ngay.

Kinh Hà đưa Tiểu Dứa ra ngoài khám bệnh để lại bốn người đàn ông trong nhà nhìn nhau.

"Vừa rồi chị hung dữ thật!" Hình Chính chỉ đứng bên cạnh nhìn mà cũng bị dáng vẻ tức giận của Kinh Hà dọa sợ.

Đúng là giận cá chém thớt. Vốn dĩ là vấn đề của Tiểu Dứa mà họ lại bị lửa giận của Kinh Hà lan đến.

Trong một khoảnh khắc, mấy người họ đều bất mãn với con mèo mập kia.

Mặc dù bản năng khắc trong gen làm cho họ sợ sư tử nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ luôn nhường nhịn nó.

Mấy người đàn ông trong phòng trao đổi ánh mắt với nhau, trong nháy mắt đã thỏa thuận xong.

Không thể để cho con mèo vàng đó được cưng chiều mà kiêu ngạo!

Kinh Hà đưa Tiểu Dứa đến phòng khám của Lý Chu khám bệnh.

Mới đầu tên nhóc kia còn vô cùng không phối hợp, không cho kiểm tra cũng không cho chích thuốc. Cho dù cắm kim truyền dịch xong thì nó cũng sẽ nháo nhào làm kim bị xê dịch.

Cho đến tận khi Kinh Hà hoàn toàn nổi trận lôi đình, rống về phía mèo mập một trận như sư tử Hà Đông thì nó mới chịu an phận, ngoan ngoãn nằm sấp truyền dịch.

Mèo mập ngủ thiếp đi trong lúc truyền dịch, Kinh Hà khiêng một cái ghế nhỏ ngồi cạnh vừa canh lồng sắt, vừa lướt điện thoại di động. Lý Chu bên cạnh nhìn một người một mèo thì chợt cười: "Bây giờ trong nhà cô có mấy con mèo rồi?"

Cô ấy còn nhớ rõ lúc trước gặp mèo báo và Cam Béo, hơn nữa thêm con mèo vàng này nữa thì cũng có ba con nhỉ?

Nhưng Kinh Hà nói ra số năm mà không hề suy nghĩ khiến cho Lý Chu sợ tới mức không khép miệng được.

"Bây giờ thu nhập của cô thế nào mà nuôi nhiều mèo như vậy cùng một lúc?"

"Cũng tạm." Kinh Hà không có tâm trạng nói chuyện nên trả lời qua loa có lệ.

Biết cô đang lo lắng cho mèo con nên Lý Chu cố gắng nói chuyện với cô để phân tán sự tập trung của cô: "Vậy cô có ý định mở lại căn cứ không?"

Tiền tiết kiệm của Kinh Hà đều mang đi phẫu thuật cho Tiểu Dứa, tất cả đều trở về vạch xuất phát.

"Từ từ đã. Bây giờ tôi có cửa hàng, sẽ kiếm tiền từ từ. Tôi còn muốn nghĩ cách để căn cứ tự cung tự cấp, để cho nó có thể hoạt động bền vững."

Dịch bệnh năm ngoái khiến Kinh Hà phát hiện ra nhiều vấn đề khi quản lý căn cứ.

Cô không thể bỏ qua và từ chối mỗi con mèo hoang mà mình nhìn thấy. Điều này khiến cho căn cứ quá tải, chỉ cần sơ sẩy một chút thì có thể bùng phát dịch bệnh tập thể. Căn cứ vốn đã không đủ khả năng lại càng thêm đóng băng, cuối cùng rơi vào kết quả hoạt động không nổi đành phải đóng cửa.

Hơn nữa việc lựa chọn địa điểm căn cứ cũng là một vấn đề lớn.

Nếu chọn nhà trong khu dân cư thành phố thì chắc chắn sẽ bị mấy chủ nhà khác khiếu nại vì gây phiền nhiễu cho người dân.

Thuê văn phòng thì không tiện cho Kinh Hà ở chung, hơn nữa tiền nhà tiền điện cũng cao hơn nhà ở nhiều.

Nhà xưởng ngoại ô thì đừng nghĩ đến, Kinh Hà càng không đủ sức đi thuê nơi đồ chơi kia.

Vạn sự khởi đầu nan, Kinh Hà muốn đợi thời trở lại thì giải quyết vấn đề tiền bạc còn lâu mới đủ.

Sau khi Tiểu Dứa truyền dịch xong, Kinh Hà xác nhận nhiệt độ cơ thể nó giảm xuống thì mới bế nó về nhà.

Đại khái là sợ cô vẫn còn tức giận nên mấy người đàn ông cũng không dám lại gần cô, sợ bất cẩn sẽ bị vạ lây.

Kinh Hà cũng ý thức được thái độ trước khi ra khỏi cửa của mình hơi mất bình tĩnh. Cô đặt Tiểu Dứa về ổ mèo xong thì lại đi an ủi mấy người đàn ông này.

Nhưng hình như chỉ dùng miệng lưỡi thì cũng không có hiệu quả. Sau khi tìm hiểu rõ thực hư thì sao Kinh Hà không hiểu ý họ?

Trong mắt ai nấy đều cất giấu sự sắc bén của sói tham ăn, chỉ ước có thể ăn sạch cô.

Nhưng vấn đề đặt ra là, họ có bốn người, mà Kinh Hà thì chỉ có một. Muốn cho tất cả họ ăn no mà cô không có thuật phân thân.

Mèo thì có thể cùng đùa giỡn nhưng nếu cùng lên giường thì Kinh Hà tỏ vẻ cô còn cách trình độ tình dục này rất xa.

Mấy người đàn ông này cũng nghĩ vậy. Họ không muốn đang vui vẻ cùng Kinh Hà mà còn bị những người khác vây xem.

Vì thế bốn ngày kế tiếp của Kinh Hà đều bị họ đặt lịch. Cô phải dành cả ngày để ở cùng một trong bốn người họ, trải nghiệm thế giới hai người.

Được rồi, dù sao cũng còn thoải mái hơn so với bốn người, Kinh Hà miễn cưỡng đồng ý.

Cắt, cô mà sợ một đám mèo con?

Cũng không phải là chưa từng đêm đêm sênh ca. Chỉ cần không phải bốn người cùng một lúc thì cô có thể vắt khô từng người một.

Kinh Hà vô cùng tự tin đi tắm rửa. Kết quả lúc đi ra lại phát hiện anh em nhà họ Thiên và Hình Chính đều không có ở nhà.

Thì ra cái gọi là cả ngày bắt đầu từ buổi tối.

Không được hoảng hốt, bình tĩnh!

Kinh Hà lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu sải bước trở về phòng mình.

Vốn là muốn chờ Tôn Lục đến gõ cửa nhưng cô lại chờ đến mức ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Kinh Hà phát hiện mình rơi vào một vòng tay rắn chắc. Khi mở mắt ra lại phát hiện đèn chùm trên trần nhà đã là chiếc đèn trong phòng ngủ chính kia.

"Anh Lộc Lộc?" Cô hỏi bằng giọng mũi lại nhận được một tiếng ừm buồn bực của người đàn ông.

Sự mãnh liệt như Kinh Hà nghĩ cũng không đến, cho đến tận khi cô hoàn toàn tỉnh táo thì người đàn ông vẫn rề rà không hành động.

"Anh không làm sao?"

"Ngày mai em còn ở bên anh một ngày, anh không muốn bóp nghẹt khoảng thời gian hai người vất vả lắm mới có được của chúng ta."

"Ồ."

Kinh Hà vùi đầu vào cổ Tôn Lục cọ cọ, chọc cho người đàn ông thở hắt ra một cái. Cuối cùng Tôn Lục cũng xoay người đè Kinh Hà dưới thân, nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhỏ giọng mắng: "Tiểu tổ tông, em cứ trêu chọc anh nhỉ?"

Chương kế tiếp