Mèo Bạc Hà Biến Hình

Chương 67

Đến khi lên máy bay, Hình Chính vẫn bám chặt Kinh Hà không buông tay.

Lúc thì cọ khuôn mặt nhỏ, lúc thì nắm bàn tay nhỏ bé. Quả thật là kẹo dẻo cấp mười.

Kinh Hà cố gắng phớt lờ ánh mắt tò mò của mấy hành khách khác, nội tâm lặng lẽ thở dài.

Cô hiểu việc mèo con trong thời kỳ động dục thích làm nũng nhưng cũng phải chú ý đến ảnh hưởng chứ!

Cũng may ở chung với đám mèo lớn này lâu dài, Kinh Hà đã chữa được chứng sợ xã hội một cách triệt để. Cho dù một giây sau Hình Chính muốn đi vệ sinh với cô thì cô cũng có thể bình thản gật đầu.

Nếu tôi không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.

Đến tận khi máy bay hạ cánh, trước khi bước ra khỏi đại sảnh họ mới chấm dứt tình trạng này.

Từ xa đã thấy Tôn Lục đứng ở lối ra, hẳn là đã chờ họ ở đó từ lâu.

"Đến lúc rồi." Tôn Lục nghiêm mặt thông báo. Lúc này Hình Chính mới miễn cưỡng buông tay Kinh Hà ra, miệng còn lẩm bẩm: "Cẩn thận!"

Thế mà anh lại dùng dáng vẻ hôm qua của cậu để ăn miếng trả miếng. Bụng dạ người đàn ông này hẹp hòi thật!

Hình Chính tự động nhường chỗ, mà người kế tiếp lại không xuất hiện.

Chẳng lẽ lại là Tôn Lục?

Ngay khi Kinh Hà đang kinh ngạc thì bên cạnh truyền đến một tiếng cô Kinh yếu ớt thu hút sự chú ý của cô.

À, lần này đến lượt Tiểu Cẩn.

Hào quang của tên này cũng mờ nhạt quá rồi. Nếu anh không lên tiếng thì Kinh Hà thật sự không nhìn thấy anh.

Thiên Ngọc Cẩn uất ức nhíu mày, hiển nhiên uất ức với chuyện mình bị bỏ quên nhưng anh không dám nói ra, chỉ có thể trừng đôi mắt to vô tội, uất ức không chịu nổi.

Thấy thế, Kinh Hà vội vàng vươn tay xoa đầu anh, động tác trấn an này đã quen thuộc nhuần nhuyễn, dày công tôi luyện. Hai người kia nhìn đến mức nội tâm sửng sốt.

Hừ, đúng là người phụ nữ có nhiều lốp dự phòng!

"Xin lỗi, là lỗi của em, Tiểu Cẩn đừng buồn nha!" Kinh Hà vừa nói thế, mèo con được ăn kẹo nào dám có ý kiến. Anh mím môi, ngượng ngùng nắm tay Kinh Hà: "Vậy chúng ta đi nhé?"

Đại sảnh sân bay người đến người đi làm cho Thiên Ngọc Cẩn mất tự nhiên. Đương nhiên Kinh Hà nghĩ đến tâm trạng của anh nên cũng gật đầu.

Vừa đi được hai bước, Kinh Hà cảm thấy không thèm chào hỏi một tiếng đã rời đi thì cũng hơi tàn nhẫn. Thế là cô định quay đầu nói lời tạm biệt thì lại bị Thiên Ngọc Cẩn bước sang một bước cản trở tầm mắt.

"Thời gian hiện tại của cô Kinh chỉ thuộc về anh thôi đúng không?"

Thấy trên mặt người đàn ông khắc rõ sự thận trọng nhưng trong ánh mắt lại không có sự nhượng bộ khiến Kinh Hà bật cười.

"Được, của anh hết. Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, không rời đi sẽ phí lắm nhé!"

Đây là lần đầu tiên mèo đen nhỏ chủ động giành quyền ở bên cô như thế, sao cô có thể nhẫn tâm làm anh thất vọng đây?

Kinh Hà thản nhiên cười tươi lập tức sưởi ấm trái tim thận trọng của Thiên Ngọc Cẩn.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch,...

Anh che ngực, chỉ cảm thấy nếu giữ không được thì một giây sau trái tim này sẽ vội vàng chạy đến chỗ Kinh Hà, bám chặt lấy cô.

Khuôn mặt màu đồng của người đàn ông phiếm hồng. Kinh Hà biết anh thẹn thùng nên đổi khách thành chủ kéo anh đi ra ngoài.

Đi tới cửa xe taxi, Kinh Hà hỏi vali Thiên Ngọc Cẩn đang kéo có gì.

"Là quần áo của cô Kinh. Lúc em đi ra ngoài không có mang quần áo theo để thay." Quả nhiên con mèo đen nhỏ của cô vẫn rất ân cần, luôn lo lắng cho cô.

Kinh Hà vui vẻ hôn nhẹ lên mặt anh như phần thưởng khiến cho người đàn ông lại đỏ mặt thêm một trận.

Ngồi lên taxi, Thiên Ngọc Cẩn rất chủ động đọc địa chỉ. Ừm, cũng không tệ. Xem ra còn cố ý chuẩn bị.

Con mèo đen nhỏ ngày càng tiến bộ.

Điểm đến không xa sân bay, là một trang trại nông thôn có quy mô khá lớn.

Những nơi này thường rất hot trong các dịp lễ Tết, du khách du lịch nghỉ mát, ăn uống rất nhiều.

Thiên Ngọc Cẩn nghĩ muốn đưa cô đến đây đã có thể thấy được anh đã tốn bao nhiêu sức lực.

"Anh không thích đến những nơi quá đông người. Nơi này rất sạch sẽ, tiếng tăm cũng tốt. Chỉ không biết là em có thích hay không?" Người đàn ông lo lắng xoa tay, rõ ràng không tự tin với quyết định của mình lắm.

Kinh Hà gật đầu, không tiếc cho anh chút lòng tin: "Tiểu Cẩn chuẩn bị cho em, đương nhiên em thích rồi."

Từ sau khi ở bên cạnh nhau, Kinh Hà cảm thấy Thiên Ngọc Cẩn càng ngày càng cởi mở hơn.

Tuy rằng đại đa số thời gian vẫn là kinh ngạc và sợ hãi nhưng so với tình huống tránh người như rắn rết ban đầu thì đã tốt hơn nhiều rồi.

Sau khi bước vào căn phòng gạch đen treo đầy lồng đen đỏ để check - in, bà chủ xin lỗi nói với họ chỉ có một phòng.

"Nhưng tôi đã đặt hai phòng mà!"
"Ôi trời xin lỗi! Là lỗi của tôi dẫn đến một phòng được đặt hai lần. Năm mới việc kinh doanh bận rộn, thành thật xin lỗi! Xin hãy thông cảm giúp tôi! Tôi thấy hai người hẳn là một cặp, nếu không ở chung một phòng được không ạ? Chúng tôi sẽ miễn đơn bữa tối nay cho hai người coi như quà bồi thường. Hai người muốn ăn gì thì có thể gọi tùy ý."

Bà chủ vô cùng có thành ý, mà Thiên Ngọc Cẩn cũng không phải là người cắn mãi một chuyện không buông.

Nhưng anh và cô Kinh ở chung một phòng có ổn hay không?

Một nô lệ như anh có tài có đức gì mà được ở chung phòng với chủ nhân?

Nhìn ra người đàn ông đang do dự lo lắng chuyện gì, Kinh Hà sảng khoái đưa ra quyết định thay anh: "Được thôi, một phòng thì một phòng."

***

Cuộc sống về đêm của trang trại nông thôn cũng không yên tĩnh, vắng lặng như trong tưởng tượng của Thiên Ngọc Cẩn.

Câu cá đêm, bia đêm, nướng đêm, mạt chược đêm.

Cả trang trại đắm chìm trong bầu không khí náo nhiệt, giăng đèn kết hoa. So với nội thành thì cũng không hề thua kém.

Thấy cảnh tượng này, nội tâm Thiên Ngọc Cẩn hơi khó chịu nhưng vì không thể lãng phí thời gian mà mình trân quý, anh cũng chỉ có thể kiên trì nhịn xuống.

Kinh Hà biết anh không quen, sau khi cầm chìa khóa phòng thì trực tiếp kéo anh vào phòng, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Giường trong phòng là giường đôi, đồ nội thất bằng gỗ sạch sẽ, gọn gàng, sơn gỗ đen sáng bóng.

Nhìn ra được người đàn ông xấu hổ mà khuôn mặt màu đồng biến thành màu đỏ rượu, Kinh Hà đẩy Thiên Ngọc Cẩn vào phòng tắm, để anh nhân lúc tắm rửa mà bình tĩnh lại.

Đương nhiên cũng không thể bỏ qua bữa tối miễn đơn mà bà chủ đã hứa. Kinh Hà nhân lúc rảnh rỗi đi đến quầy lễ tân gọi ít món rồi yêu cầu đưa đến tận phòng.

Khi Thiên Ngọc Cẩn tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, Kinh Hà đang ngồi trên giường vừa lột tôm hùm đất cay vừa xem TV.

Người đàn ông lập tức chủ động khiêng một cái ghế nhỏ lại ngồi cạnh giường. Đầu tiên là tỉ mỉ lột vỏ tôm cho cô, tiếp theo là dọn dẹp vỏ tôm sạch sẽ. Bản thân anh chỉ nhìn Kinh Hà ăn, không dám chấm mút thịt tôm.

Đó là đồ ăn của chủ nhân, thấp kém như anh không có tư cách chạm vào.

Đoán được suy nghĩ nội tâm của Thiên Ngọc Cẩn, Kinh Hà cầm một miếng thịt tôm đung đưa trước mặt anh: "Tiểu Cẩn có công bóc tôm, đây là phần thưởng cho anh."

Tiếp xúc với Thiên Ngọc Cẩn đã lâu, Kinh Hà đã nắm chắc được vai trò chủ nhân này.

Người đàn ông nghe cô nói vậy thì khuôn mặt lập tức hiện lên sự vui mừng nhưng vẫn cố kiềm chế. Anh mở miệng, kiên nhẫn chờ đợi chủ nhân đút ăn.

Đôi mắt anh híp lại, giọt nước còn sót lại trên tóc chậm rãi nhỏ giọt, chầm chậm trượt theo cổ chảy vào cổ áo ngủ màu xám của anh. Thật sự là vừa thuần khiết vừa dục vọng.

Kinh Hà nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay cầm thịt tôm để đặt lên cánh môi đã hé mở của người đàn ông nhưng lại chậm chạp không có dấu hiệu muốn buông ra.

Hình như Thiên Ngọc Cẩn cũng hiểu được ý cô nên vươn đầu lưỡi liếm láp cẩn thận theo ngón tay cô.

Thiên Ngọc Cẩn ngồi trên ghế nhỏ, tầm mắt thấp hơn nhiều so với Kinh Hà ngồi trên giường. Anh ngửa đầu, đôi mắt trong veo ướt át điềm đạm đến đáng thương.

Người đàn ông thăm dò từng chút một, khi đầu lưỡi chạm đến thịt tôm thì khoang miệng ấm áp nhẹ nhàng bọc lấy ngón tay Kinh Hà, mút thịt tôm nuốt xuống.

Đến tận lúc này Thiên Ngọc Cẩn mới ý thức được bản thân đã vượt giới hạn. Rõ ràng chủ nhân chưa ra lệnh cho ăn mà anh đã chủ động thè lưỡi cướp thức ăn từ tay chủ nhân.

Không được, chủ nhân có cho rằng anh là một con mèo không biết nghe lời hay không?

Nhất thời người đàn ông kinh hồn bạt vía nhả ngón tay Kinh Hà ra, ánh mắt rũ xuống mang theo sự hèn mọn: "Thành thật xin lỗi!"

Kinh Hà bị dáng vẻ cúi đầu nhận sai của anh làm cho giật mình, thoáng chốc lại bật cười khach khách: "Sao phải xin lỗi?"

"Anh… Anh không nghe lời chủ nhân, tự tiện đưa ra quyết định. Mời chủ nhân trừng phạt!"

Người đàn ông lại trượt từ trên ghế xuống quỳ gối trên mặt đất, thuần thục đến mức Kinh Hà lập tức hiểu được anh cố ý.

Những người có khuynh hướng thích bị ngược đãi không cần phần thưởng gì, đối với anh mà nói thì trừng phạt mới là phần thưởng lớn nhất.

Kinh Hà cũng không rơi vào bẫy của anh, trực tiếp thu tay về phớt lờ lời thỉnh cầu.

Hình phạt lớn nhất đối với người có khuynh hướng thích bị ngược đãi chính là không ngược đãi người đó.

Cho anh nghẹn chết!
Quả nhiên chẳng được bao lâu, Thiên Ngọc Cẩn quỳ không yên. Anh liếc trái liếc phải, rụt vai không dám động đậy.

Chủ nhân không trừng phạt anh làm cho anh cảm thấy bất an nhưng không có lệnh của chủ nhân, anh cũng không dám hành động tùy tiện. Bây giờ phải làm sao đây?

Vẻ mặt người đàn ông lo lắng nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn lén vẻ mặt của Kinh Hà. Anh chỉ có thể nhìn tay cô, tầm mắt lướt theo ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn kia, muốn từ đó nghiền ngẫm ra ý đồ của chủ nhân.

Đột nhiên anh thấy ngón tay nhỏ bóc một miếng thịt tôm, không do dự nâng lên. Khi hạ xuống lần nữa thì không thấy bóng dáng thịt tôm đâu, chỉ còn dầu đỏ sót lại cùng với tiếng nhai vang vọng trong phòng. Nghĩ đến vài giây trước mình còn mê mẩn ngón tay nhỏ kia thì nhất thời cả người Thiên Ngọc Cẩn khô nóng, hô hấp cũng vì hưng phấn mà trở nên dồn dập.

Hình như chủ nhân không lau tay.

Chủ nhân đã ăn nước bọt của mình!

Lúc đầu Kinh Hà không phát hiện ra sự khác thường của Thiên Ngọc Cẩn. Cho đến khi chương trình trên TV chiếu xong, căn phòng trở nên yên tĩnh thì cô mới nghe được tiếng hít thở nặng nề.

Dời chút sự chú ý đến người đàn ông quỳ bên cạnh giường, Kinh Hà thấy anh vẫn còn rụt vai cúi đầu. Cô lại nhìn xuống thì mới biết đũng quần của anh đã phồng lên từ lâu.

"Chậc, anh đang nghĩ chuyện không đứng đắn gì?" Kinh Hà chậc lưỡi, vươn một chân xuống giường chạm lên chỗ đã phồng to của người đàn ông, chậm rãi xoa nhẹ.

Thiên Ngọc Cẩn run rẩy ngâm nga nhưng vẫn vội vàng phủ nhận: "Không có."

"Vậy sao cậu em của anh lại không ngoan như vậy? Mèo con nói dối sẽ bị ăn thịt!"

Lời nói dối bị vạch trần, người đàn ông chịu đựng khoái cảm khi bộ phận sinh dục của mình được "chăm sóc", khuôn mặt anh đỏ bừng: "Đúng, là anh sai, mời chủ nhân trừng phạt."

Thiên Ngọc Cẩn vừa nói xong, Kinh Hà mới ý thức được mình sập bẫy. Thế mà cô lại bất tri bất giác muốn ức hiếp con mèo đen này.

Cô vội thu chân lại rồi bước xuống giường, kiềm chế xấu hổ ra lệnh cho người đàn ông: "Trước khi em tắm xong phải dọn sạch chỗ này!"

Nói xong cô lại chạy nhanh như chớp xông vào phòng tắm. Tắm rửa xong cô lại phát hiện mình vội quá mà quên mang quần áo vào thay.

Kinh Hà vỗ nhẹ trán, không nói gì mà chỉ biết thở dài.

Dáng vẻ hoảng hốt này cũng không phải là dáng vẻ mà một chủ nhân nên có. Tuy rằng cô chỉ cần phối hợp đóng vai này với Thiên Ngọc Cẩn nhưng lâu ngày sẽ phát hiện vai chủ nhân này cũng không dễ chịu như vậy.

Mèo con của cô cũng không hiền lành như vẻ bề ngoài mà anh tạo ra. Anh sẽ dẫn dắt cô từng chút một để cô rơi vào cái bẫy do anh giăng.

Nhìn bên ngoài thì giống như chủ nhân đang khống chế nô lệ nhưng thật ra nô lệ mới là người đang khống chế chủ nhân. Để cho chủ nhân vô thức thi hành hình phạt theo mong muốn của nô lệ.

Trái tim bị khống chế rồi!

Cũng may Kinh Hà không mắc chứng cuồng ngược, cũng không có dục vọng khống chế và dục vọng chinh phục mãnh liệt. Chỉ cần họ vui vẻ thì cô cũng không ngại bị mèo con dắt mũi.

Điều chỉnh trạng thái xong, Kinh Hà quấn khăn ra khỏi phòng tắm lại phát hiện mèo con của cô thế mà lại to gan tự lên giường nằm trước.

Cô khoanh tay đứng trước cửa phòng tắm giống như đang chờ một lời giải thích. Thiên Ngọc Cẩn vội vàng ngồi dậy, ngoan ngoãn quỳ gối ở đầu giường, mặt mày cúi gằm xuống.

"Ở đây không có chăn điện nên anh muốn làm ấm chăn giúp chủ nhân."

Kinh Hà không hề đáp lại mà chỉ im lặng khiến Thiên Ngọc Cẩn cảm thấy khó thở.

Anh nuốt nước bọt, hai tay đặt trên đầu gối luống cuống chà xát rồi đột nhiên cứng đờ.

"Anh xin lỗi, anh lại tự ý rồi!"

Rõ ràng chủ nhân chỉ kêu anh dọn dẹp phòng nhưng anh lại không biết xấu hổ đi làm ấm chăn.

Anh đang mong đợi điều gì?

Có thể được ở chung phòng với chủ nhân cũng đã vinh hạnh lắm rồi, thế mà anh còn vọng tưởng được qua đêm với chủ nhân sao?

Thật là không biết xấu hổ!

Thiên Ngọc Cẩn càng nghĩ càng sốt ruột, dưới tình thế cấp bách này lại chợt đưa hai tay tát hai, ba cái lên má mình.

Lực tay người đàn ông mạnh đến mức khuôn mặt đen bị tát đỏ bừng.

Thấy anh tự tiện như thế, Kinh Hà thật sự tức giận. Giọng điệu cô còn cứng rắn, lạnh lùng hơn gió đêm bên ngoài: "Em cho phép anh tự đánh mình sao?"

Thiên Ngọc Cẩn lại cứng đờ, giống như quả bóng da xì hơi nhụt chí cuộn người lại.

Anh lại phạm sai lầm, chắc chắn chủ nhân sẽ thất vọng về anh!

"Xin lỗi! Sao anh lại ngu ngốc như vậy? Cái gì cũng làm không được, còn luôn làm cho chủ nhân tức giận, anh đáng chết."

Người đàn ông hèn mọn đến dơ bẩn, chỉ ước có thể nhét mình vào góc tường để khỏi làm bẩn mắt chủ nhân.

Chủ nhân tốt đẹp như vậy, dịu dàng như vậy mà anh vừa được chủ nhân cưng chiều một khoảng thời gian đã bắt đầu đắc chí tự mãn như thế.

Anh thấp kém, không có liêm sỉ như vậy, vốn dĩ không xứng với chủ nhân.

Nhất thời trong đầu Thiên Ngọc Cẩn loạn thành một nồi cháu, tìm tất cả những từ ngữ kém cỏi nhất trên đời để bôi nhọ mình.

Anh rơi vào vực sâu của tự trách, ngay cả Kinh Hà đi đến cạnh giường lúc nào cũng không phát hiện.

Trong phòng yên tĩnh đến kỳ lạ. Đột nhiên cô thở dài một tiếng, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn kia nâng cằm anh lên, mạnh mẽ ép buộc tầm mắt anh đối diện với mình: "Tiểu Cẩn của em đã chuẩn bị quần áo cho em thay, đặt trang trại nông thôn cho em chơi, làm ấm giường cho em. Anh làm nhiều chuyện vì em như vậy, biết nghĩ cho em như vậy, em thích anh không kịp thì sao có thể tức giận chứ?"

Nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng và điềm tĩnh của Kinh Hà, Thiên Ngọc Cẩn lâm vào si mê.

A, vị thần của anh vẫn mãi chói mắt như vậy, ấm áp như vậy. Một kẻ u ám, thấp kém như anh có thể được ánh sáng của cô chiếu rọi ở cự ly gần như vậy thật sự là phúc ba đời!

Người đàn ông không kiềm chế được mà rưng rưng nước mắt, trong mắt chỉ còn thấy được khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Kinh Hà. Một lúc lâu sau anh mới cảm nhận được mình bị Kinh Hà kéo ngã vào chăn một lần nữa.

"Chủ nhân?"

Tầm mắt gần trong gang tấc làm mờ đi cảm giác mà các giác quan khác mang đến. Đợi khi ý thức được trên người Kinh Hà chỉ quấn một chiếc khăn tắm, hô hấp của người đàn ông lại trở nên nặng nề.

Kinh Hà cười, tay trượt về phía cổ áo anh, từng cái nút áo ngủ màu xanh bị cởi bỏ.

"Tiểu Cẩn làm ấm chăn giúp em, nếu không thưởng cho anh đàng hoàng thì cũng không được!"

Vạt áo ngủ mở ra để lộ lồng ngực màu đồng bên trong. Kinh Hà vuốt ve nhẹ nhàng, nghe được tiếng thình thịch từ lồng ngực người đàn ông.

Mỗi lần như thế, phản ứng của Thiên Ngọc Cẩn đều không khỏi làm cho Kinh Hà có cảm giác ức hiếp em trai.

Rõ ràng người đàn ông này lớn hơn cô mấy tuổi, cũng đã vui vẻ với nhau nhiều lần như vậy mà anh vẫn luôn ngượng ngùng.

Kìm nén nụ cười nơi khóe môi, Kinh Hà nhẹ nhàng cưỡi lên người người đàn ông, hai tay ấn đầu vai anh, trong sự táo bạo còn mang theo chút quyến rũ khiến cho ánh mắt anh không dám né tránh.

Khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn, Kinh Hà cúi người xuống, hơi thở của họ đan xen vào nhau.

"Chủ… Chủ nhân…"

Ngón tay Kinh Hà đặt lên môi Thiên Ngọc Cẩn chặn lời anh, trực tiếp cắt ngang lời anh muốn nói: "Sao? Mèo con không muốn nhận phần thưởng này à?"

Cô giả vờ tức giận cố ý hỏi ngược lại khiến người đàn ông dưới thân lo lắng: "Sao lại không?"

Có thể mây mưa cùng chủ nhân chính là chuyện mà anh hằng mong mỗi đêm khi ngủ một mình!

Người đàn ông trực tiếp viết suy nghĩ nội tâm lên mặt chọc cho Kinh Hà từ tức giận sang bật cười: "Là mèo con ngoan ngoãn nhất của em, hẳn là anh biết nên làm thế nào đúng không?"

Vừa dứt lời, người đàn ông ôm lấy vòng eo Kinh Hà, vững vàng mà cẩn thận xoay người đổi vị trí cho nhau.

Anh đặt một nụ hôn lên xương quai xanh của cô: "Mời chủ nhân tận hưởng!"

Dứt lời, Thiên Ngọc Cẩn lui vào trong chăn, nhẹ nhàng kéo khăn tắm quấn quanh người cô ra, môi chậm rãi miêu tả đường cong cơ thể nuột nà.

Thỉnh thoảng đôi môi mềm mại còn hôn nhẹ, đầu lưỡi ấm áp để lại dấu vết trên da thịt mịn màng của cô. Cho đến khi hai chân bị mở ra, hơi thở nóng rực phà vào nơi bí ẩn, Kinh Hà mới vươn tay giữ lấy ót của người đàn ông, ý đồ rõ ràng.

Thiên Ngọc Cẩn vô cùng ngoan ngoãn vùi đầu xuống. Động vật họ mèo như họ có tầm nhìn ban đêm cực tốt. Cho dù ở trong chăn tối tăm thì anh vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng lúc này tuyệt vời đến cỡ nào.

Ngón tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ngọc đầy đặn ra để lộ hai cánh hoa đang phun mật dịch trong suốt.

Hương hoa quyến rũ xông vào mũi, kích thích hơi thở của người đàn ông càng thêm dồn dập.

Dường như bị mùi hương kia hấp dẫn, Thiên Ngọc Cẩn không kiềm chế được mà hôn lên cánh hoa, đầu lưỡi trêu chọc nụ hoa phía trên. Đôi môi anh tham lam mút lấy mật thơm giữa hai cánh hoa.

"Ưm, mèo ngoan…" Kinh Hà sảng khoái ngâm nga tán tưởng, bàn tay vỗ đầu người đàn ông giống như cổ vũ.

Cô si mê nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ thành kính của người đàn ông. Cái cổ trắng nõn hơi ngửa lên, gò má ửng hồng vì động tình.

Có được sự cổ vũ của cô, Thiên Ngọc Cẩn càng ra sức liếm láp. Dù cho cách một lớp chăn bông rất dày nhưng Kinh Hà cũng có thể nghe được tiếng chậc chậc khi anh mút.

Trải qua sự chăm sóc dạy bảo, người đàn ông này đã nắm chắc tất cả các điểm mẫn cảm của cô. Cái lưỡi khéo léo kia dễ dàng dẫn dắt cô đến cao trào.

Kinh Hà run rẩy xuất tinh, tiểu huyệt co rút tiết ra từng đợt mật hoa, toàn bộ đều bị đầu lưỡi Thiên Ngọc Cẩn mút sạch.

Đây là do chủ nhân ban thưởng nên anh cũng không dám lãng phí một giọt nào. Kinh Hà còn đang ở trong dư vị của cơn cao trào. Sau khi Thiên Ngọc Cẩn liếm sạch nơi đó của cô thì bò theo cơ thể mềm mại của cô ra khỏi chăn, chỉ để lộ cái đầu to ra ngoài.

"Chủ nhân có thoải mái không?"

Kinh Hà liếc mắt nhìn con mèo lớn đang đòi công thì cười nhạo một tiếng: "Thoải mái, nhưng vẫn chưa đủ."

Mèo thông minh vô cùng thức thời. Anh vươn tay lấy một cái túi nhỏ màu sắc diễm lệ dưới gối Kinh Hà ra.

Kinh Hà thấy thế thì không kiềm chế được mà chậc hai cái.

Hay lắm, đây là có sự chuẩn bị rồi mới đến sao?

Vốn dĩ cô định trêu chọc nhưng người đàn ông trên người cô lại hiểu sai ý. Anh sợ tới mức tay không cầm chắc được bao.

"Chủ… Chủ nhân?"

Thấy dáng vẻ bối rối của anh, nội tâm Kinh Hà cười khổ.

Ôi trời, con mèo đen này cũng nhạy cảm quá rồi. Thật không biết nên nói anh thông minh hay là ngu xuẩn.

Kinh Hà lắc đầu nhặt bao rơi trên ga giường, xé mở bao bì rồi nhét vào tay anh.

"Thiên Ngọc Cẩn, em chỉ nói những lời này một lần thôi, anh phải nghe cho rõ!" Hai tay cô nâng má anh, nhắc nhở anh không được thất thần giữa chừng: "Anh đã không còn là mèo lớn của em nữa."

Kinh Hà vừa dứt lời, Thiên Ngọc Cẩn đã sợ đến mức đồng tử co rút lại, hoảng sợ giống như nhìn thấy thế giới đến ngày tận thế.

Thiên Ngọc Cẩn vừa định mở miệng nói gì đó thì Kinh Hà lập tức nhét ngón tay vào miệng anh. Thiên Ngọc Cẩn lập tức im lặng, dường như cũng quên mất việc mình muốn nói chuyện.

Trừ khi chủ nhân chủ động đút ngón tay ra thì con mèo lớn này cũng chỉ có thể im lặng há miệng, không dám cử động.

Ngón tay Kinh Hà khuấy động khoang miệng người đàn ông, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy lưỡi mềm mại của anh, xoa nhẹ nhàng: "Tiểu Cẩn, anh không phải là mèo của em mà là người phối ngẫu của em. Anh không cần phải ra vẻ hèn mọn như vậy, biết không?"

Thiên Ngọc Cẩn sửng sốt trong thoáng chốc, không biết nên phản ứng như thế nào.

Anh đã làm gì không đủ tốt? Nếu không sao đột nhiên chủ nhân lại nói vậy?

Anh đã quen làm mèo của Kinh Hà, đột nhiên thay đổi thân phận chỉ làm cho anh cảm thấy bất an. Thậm chí anh còn cho rằng Kinh Hà đang uyển chuyển nói vứt bỏ anh.

Dù sao anh cũng không phải là nhân tài, sao có thể được làm người phối ngẫu của cô?

Sự dao động lóe lên trong mắt người đàn ông bị Kinh Hà nắm bắt một cách chính xác. Cô túm đầu lưỡi anh, vẻ mặt nghiêm túc: "Em là chủ nhân của anh, lời em nói anh cũng phải nghe đúng không?"

Người đàn ông gật đầu.

"Nghe này, anh thật sự rất xuất sắc. Không cần phải hạ thấp bản thân chỉ vì muốn em chấp nhận, chúng ta bình đẳng."

Thấy dường như người đàn ông còn nghi ngờ, Kinh Hà đành phải thẳng thắn hơn một chút: "Nếu như anh thật sự không hiểu được vậy thì coi như em ra lệnh cho anh không được coi em là chủ nhân nữa! Kể từ hôm nay, anh được tự do. Anh phải đưa ra quyết định dựa vào suy nghĩ của mình, không được dựa vào mệnh lệnh của em nữa!"

"Nếu như anh thật sự không có cách nào tự làm chủ vậy thì cứ khắc ghi mấy chữ "Tôi là người phối ngẫu của Kinh Hà" vào đầu. Suy nghĩ nhiều lần thì anh sẽ biết nên làm thế nào."

Nói xong, Kinh Hà rút ngón tay ra cho người đàn ông cơ hội nói chuyện.

Thiên Ngọc Cẩn im lặng một lát, chớp mắt không chắc chắn: "Đây là chủ nhân ra lệnh cho anh sao?"

Kinh Hà đã đoán được anh sẽ trả lời như vậy. Thôi, mèo con muốn hiểu thế nào thì cứ để anh hiểu như vậy đi. Chỉ cần kết quả không kém là được!

"Phải, anh phải thực hiện một cách nghiêm túc được chứ?" Kinh Hà vỗ hai má anh. Người đàn ông lập tức hóa buồn thành vui, ngại ngùng mím môi gật đầu: "Ừm!"

Miễn là cô không bỏ rơi anh thì anh có thể vượt qua bất kỳ khó khăn nào để hoàn thành nhiệm vụ!

Quyết tâm trở thành con mèo lớn tốt nhất của Kinh Hà. Thiên Ngọc Cẩn cũng mau chóng hiểu được mình nên làm gì tiếp theo.

Để tìm lại không khí, anh nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo Kinh Hà, hôn chậm rãi từ cổ lên má cô.

Hơi thở của anh khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, Kinh Hà nhanh chóng bị đẩy vào thủy triều dục vọng.

Nhìn xem, không phải khi không có mệnh lệnh thì con mèo đen này vẫn thể hiện rất tốt sao?

Kinh Hà nhịn cười, đưa tay vuốt nhẹ gáy người đàn ông.

Dường như được khuyến khích, Thiên Ngọc Cẩn nhổm người dậy, vững vàng đeo món đồ mà ban nãy mình cầm không vững. Một tay anh nâng eo Kinh Hà lên, một tay cầm gậy thịt cương to, chậm rãi đưa nó vào hoa huyệt ướt đẫm mật ngọt.

Tiểu huyệt ướt át quấn chặt lấy gậy thịt, chặt đến mức Thiên Ngọc Cẩn không khỏi rên rỉ liên tục.

Anh nhẹ nhàng đè lên cơ thể mềm mại của Kinh Hà, chậm rãi nhún hạ thân. Hai má anh cọ nhẹ vào cô cổ, miệng không ngừng thì thầm "cô Kinh".

Anh vẫn không dám gọi thẳng tên Kinh Hà, đây đã là xưng hô can đảm nhất mà anh dám nghĩ tới.

Tiểu huyệt bị lấp đầy khiến Kinh Hà không còn tâm tư so đo mấy chuyện này nữa. Hai chân cô quấn chặt vòng eo thon của người đàn ông, phối hợp nâng mông theo từng đợt nhún eo của anh.

"Đúng, chính là như vậy. Dùng sức một chút cũng được, a! Ưm, tuyệt vời!..." Kinh Hà không kiêng nể gì mà rên to, những từ ngữ dâm đãng cũng theo những tiếng nũng nịu được cô thốt ra: "Làm em, mạnh lên!... Tiểu Cẩn của em làm cho em sáng khoái… Ưm… Mạnh hơn một chút!..."

Thiên Ngọc Cẩn bị Kinh Hà gọi đến mặt đỏ tai hồng, nghiến răng vùi đầu cày cuốc.

Gậy thịt lớn liên tục khám phá trong hoa huyệt ướt sũng. Túi tinh đầy đặn mà đen nhánh vỗ vào cặp mông dính đầy tinh dịch. Mỗi lần va chạm đều kèm theo tiếng bạch bạch, phóng đãng mà dâm dục.

Những lần quan hệ trước, Thiên Ngọc Cẩn luôn kiêng dè thân phận chủ nhân của Kinh hà mà không dám vượt quá giới hạn.

Nhưng nếu anh không còn là nô lệ thì…

Thiên Ngọc Cẩn chậm rãi dời môi về phía cái miệng nhỏ nhắn đang ngâm nga của Kinh Hà. Nhân lúc cô há miệng, anh đặt một nụ hôn xuống mà không hề khách sáo, nuốt chửng tiếng ngâm nga cùng với nước bọt của cô.

Hai tay anh giữ nhẹ cái đầu đang có ý đồ né tránh của cô, mạnh mẽ không cho cô trốn thoát.

Giãy dụa không thành, cuối cùng Kinh Hà chỉ có thể ngẩng đầu tiếp nhận sự xâm lấn đồng thời từ trên xuống dưới của anh.

Lưỡi lớn quấn lấy lưỡi nhỏ, gậy thịt khuấy động tiểu huyệt. Giường gỗ run kêu kẽo kẹt theo từng đợt giao hợp nguyên thủy nhất của hai người.

Kinh Hà bị động tiếp nhận sự cày cấy của người đàn ông nằm trên, khoái cảm tăng vọt khiến nội tâm vui sướng.

Tuy nói là một con mèo lớn nhưng sao cô lại quên bản tính báo hung tàn của anh? Nếu lần này đã khơi dậy bản năng khát máu của anh. Cô có tính là tự làm tự chịu không?

Chương kế tiếp