Mèo Bạc Hà Biến Hình

Chương 68

Kinh Hà bị Thiên Ngọc Cẩn đè dưới thân ngâm nga không ngừng, nội tâm hô to mình mắc lừa rồi.

Tinh lực của con mèo đen lớn nhà cô tốt vậy sao?

Trước kia bị cô trêu chọc vài lần đã bắn sạch sẽ mà sao hôm nay lại lâu như vậy?

Đương nhiên cô không biết đối với một con mèo lớn trung thành mà nói, mệnh lệnh của chủ nhân nặng tới mức nào.

Nếu chủ nhân muốn anh làm người phối ngẫu thì đương nhiên anh không dám lười biếng, sẽ cố hết sức hoàn thành mỗi một nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó. Nhưng rõ ràng là nhiệm vụ nhưng sao hôm nay lại làm cho anh hưng phấn hơn những lần trước?

Ba chữ đầu tiên nhảy ra trong đầu: người phối ngẫu.

Được công nhận là người phối ngẫu có nghĩa là anh đã đủ điều kiện để sinh con với Kinh Hà.

Vừa nghĩ đến tương lai sẽ có một bầy con vây quanh, chơi đùa cùng với mình và Kinh Hà, sao Thiên Ngọc Cẩn có thể không hưng phấn? Sao có thể không kích động?

Anh và chủ nhân sẽ sinh ra đứa con thế nào?

Nếu có thể thì anh mong bảo bối có thể giống Kinh Hà, nghìn vạn lần đừng đen kịt giống như anh.

Ít nhất thì cũng phải giống anh trai, có bộ lông màu vàng mới đẹp!

Suy nghĩ Thiên Ngọc Cẩn đi xa nhưng động tác dưới thân lại không hề có dấu hiệu dừng lại.

Vừa nghĩ đến có thể sinh con với Kinh Hà, anh chỉ ước có thể dùng hết tất cả tinh lực để làm cho Kinh Hà thụ thai ngay lập tức.

Một hồi tình dục sảng khoái ướt át kéo dài gần nửa tiếng mới dừng lại. Thiên Ngọc Cẩn giữ chặt eo Kinh Hà, gầm nhẹ thở hổn hển bắn ra dòng tinh dịch nóng hổi làm cho Kinh Hà không tự chủ được mà run rẩy xuất tinh theo.

Mặc dù đã có được danh là người phối ngẫu của cô nhưng Thiên Ngọc Cẩn vẫn không dám tự tung tự tác. Anh ngoan ngoãn rút khỏi tiểu huyệt ướt sũng của cô, tháo bao, thắt nút rồi ném đi.

Sau một hồi vận động, cơ thể hai người nóng rực đẫm mồ hôi. Thiên Ngọc Cẩn vắt một cái khăn nóng để lau người, chuyên tâm phục vụ người phối ngẫu của mình.

Đợi sửa sang hết thảy xong, Kinh Hà đã mê man, có thể đi đánh cờ với Chu Công bất kỳ lúc nào.*

*Chu Công là bậc thầy về giải mộng nên thường xuất hiện trong giấc mơ của mọi người, vì vậy người ta gọi việc ngủ là gặp Chu Công.

Thiên Ngọc Cẩn ý thức được có thể mình đã hơi mạnh tay nên chột dạ ôm Kinh Hà vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cô.

"Kinh… Kinh Hà?"

Anh lấy hết dũng khí gọi tên Kinh Hà. Cũng may là giọng không có run, lời nói cũng coi như rõ ràng, không để lộ sự lo lắng của anh.

"Ừm." Kinh Hà rầu rĩ đáp một tiếng. Cô đã mệt đến mức hai mắt không mở lên nổi nhưng hình như Thiên Ngọc Cẩn còn rất hưng phấn.

"Em… Em thích một con báo đen nhỏ… Hay là một con báo hoa?"

Gen đen là gen lặn, anh vẫn còn cơ hội sinh ra bảo bối có da hoa bình thường.

Kinh Hà đã mơ màng từ lâu nên đương nhiên không hề nghĩ đến những ẩn ý trong lời nói của người đàn ông. Cô chỉ xem anh là đang tranh giành sự cưng chiều với anh trai sinh đôi của mình.

Với tư cách là một người phụ nữ có nhiều lốp dự phòng. Nếu như người đàn ông khác hỏi vấn đề này thì cô đã trả lời không hề do dự, ai hỏi thì trả lời ngay là người đó.

Nhưng đối với hai anh em này thì không làm vậy được.

Dù sao họ cũng có thần giao cách cảm, trong nháy mắt sẽ bị vạch trần.

Kinh Hà chần chừ một giây mới lười biết trả lời: "Đều thích."

Người đàn ông phía sau không truy vấn nữa, Kinh Hà cũng mệt không thèm để ý, rất nhanh đã ngủ thiếp đi trong sự yên tĩnh.

Còn Thiên Ngọc Cẩn thì hưng phấn đến mức không hề buồn ngủ, khóe môi mím chặt cũng không che giấu được sự vui mừng, phấn khích.

Chủ nhân nói đều thích hết!

Vậy ít nhất cũng phải sinh hai đứa mới được nhỉ?

Tốt nhất là một cặp song sinh giống anh và anh trai của anh, để tránh chủ nhân lại phải chịu đau thêm một lần sinh con.

Đương nhiên nếu chủ nhân muốn có nhiều con hơn thì cũng không phải không thể.

Cảnh tượng mà người đàn ông nghĩ rất đẹp, bàn tay trên eo Kinh Hà lại bắt đầu không ngoan ngoãn.

A, quả nhiên chỉ một lần thì hình như không đủ.

***

Kinh Hà vừa mới mơ màng ngủ đã bị sự ngứa ngáy trên cổ đánh thức.

Cô lẩm bẩm, đang muốn trách móc thì đã bị người đàn ông phía sau nâng một bên đùi lên. Một giây sau, gậy thịt nóng rực đâm vào tiểu huyệt trơn trượt của cô.

"Ưm…" Cô nũng nịu rên một tiếng khơi dậy thú tính của người phía sau. Anh trực tiếp xoay người đè cô dưới thân, bắt đầu ra vào kịch liệt.

Kinh Hà bị ép nằm sấp trên giường, lúc này mới ý thức được tiểu huyệt của mình ướt đẫm, gậy thịt kia ra vào không hề trở ngại, đâm đến mức huyệt mềm phát ra tiếng phốc phốc.

Nhất định lúc cô ngủ Thiên Ngọc Cẩn đã chơi đùa tiểu huyệt của cô!

Hay lắm con mèo đen lớn này, cho chút màu thì lại muốn mở phường nhuộm đúng không?

Kinh Hà đang muốn chửi ầm lên thì lại bị Thiên Ngọc Cẩn giữ chặt cằm, một nụ hôn mạnh mẽ lập tức cuốn trôi tất cả tức giận của cô.

Lưỡi của người đàn ông khuấy đảo trong miệng cô, môi lưỡi dây dưa, nhẹ nhàng nhảy múa.

Kinh Hà trốn không thoát nên chỉ có thể bị động tiếp nhận. Cuối cùng cô bị hôn đến cơ thể mềm nhũn, chỉ có thể để cho Thiên Ngọc Cẩn đòi hỏi tùy tiện.

Nhận được tín hiệu Kinh Hà chịu thua, người đàn ông hài lòng cười một cái rồi rời khỏi khoang miệng cô, hôn một đường từ gò má ửng hồng vì động tình đến vành tai cô.

"Ngoan."

Giọng nói người đàn ông trầm thấp khàn khàn mang theo sung sướng. Anh nắm lấy bả vai mảnh khảnh của cô, dần tăng tốc độ luân động thân dưới.

Bây giờ anh càng mãnh liệt hơn ban nãy, còn muốn tàn nhẫn hơn giống như có ý định nhập cả hai cái túi căng đầy kia vào trong.

Dưới tiếng bạch bạch lanh lảnh là tiếng rên rỉ không kiềm chế được của đôi nam nữ. Kinh Hà bị cơn buồn ngủ cùng với từng đợt khoái cảm chi phối, rất nhanh đã bị đưa lên cao trào. Tiểu huyệt co rút quấn chặt dương vật to lớn hung ác.

"A!" Đột nhiên bị kẹp khiến cho Thiên Ngọc Cẩn trở tay không kịp. "Van vòi nước gãy", trực tiếp bắn ra ngoài.

Tinh dịch nóng ấm lấp đầy chỗ riêng tư dính chặt nhau của hai người. Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ dưới thân, da thịt trần trụi cảm nhận được nhịp tim của nhau.

Lúc đầu Kinh Hà còn ở trong mê man cao trào, đột nhiên tỉnh táo lại thì khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, trừng mắt nhìn người đàn ông phía sau.

"Tiểu Sâm Tử, anh đừng có quá đáng!"

Người đàn ông sửng sốt vì Kinh Hà quát đột ngột nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại. Anh hơi uất ức cúi mặt, hai má cọ cổ cô: "Rõ ràng hôm nay là khoảng thời gian riêng tư của chúng ta, thế mà cô Kinh lại nhắc đến người đàn ông khác khi chúng ta đang thân mật, anh rất đau lòng!"

Giọng điệu người đàn ông rất đáng thương nhưng Kinh Hà không hề bị lay động. Cô trực tiếp đẩy cái đầu kia ra.

"Được rồi Thiên Ngọc Sâm, bớt diễn trước mặt tôi đi! Tôi cũng không có hồ đồ đến mức không phân biệt được hai người mấy anh."

Kinh Hà vô cùng chắc chắn người đang dùng cơ thể này tuyệt đối không phải là Thiên Ngọc Cẩn mà cô quen biết.

Nếu không phải con mèo đen lớn kia vậy thì chỉ có thể là con mèo hoa lớn!

Thấy mình đã bị vạch trạch, người đàn ông lật mặt trong nháy mắt. Sự thận trọng ban đầu lập tức bị thay bằng sự lạnh lùng vào ngạo mạn.

"Sao em phân biệt được chúng tôi?" Thiên Ngọc Sâm tự nhận mình đã che giấu rất tốt, không ngờ lại bị cô phát hiện nhanh như vậy.

"Chậc, đêm nay tôi và Tiểu Cẩn vui vẻ hơn nửa tiếng. Nào có thể so được với một người vừa siết chặt một cái đã bắn sạch sẽ."

Kinh Hà cố ý nói những lời làm tổn thương mèo làm cho khuôn mặt người đàn ông vốn đen lại lạnh xuống một độ.

Vốn dĩ buổi tối anh ta đang ngủ ngon thì đột nhiên tiếng lòng của em trai Thiên Ngọc Cẩn lại truyền từ nơi nào đó đến, quấn lấy quấy rầy giấc mơ trong trẻo của anh ta. Em trai còn lặp đi lặp lại không ngừng:

"Em là người phối ngẫu của Kinh Hà!"

"Em muốn có bảo bối với Kinh Hà!"

"Kinh Hà nói phải có ít nhất hai đứa!"

Thiên Ngọc Sâm bị làm phiền đến mức chịu không nổi mà tức giận, đang muốn mở mắt nói chuyện với em trai cho ra lẽ.

Hơn nửa đêm cách mười vạn tám ngàn dặm giao tiếp tâm linh với anh ta chỉ vì muốn khoe khoang mình được cưng chiều sao?

Nghĩ là anh ta sẽ ghen tị à?

Phải, phải! Anh ta ghen tị đến chết!

Em trai đã chính thức trở thành người phối ngẫu, thế mà người làm anh trai như anh ta đến cả tay Kinh Hà mà cũng không thể nắm được!

Càng làm cho mèo buồn bực chính là, anh ta hoàn toàn không ngăn chặn được kiểu khoe khoang này của em trai!

Quả thật là tra tấn tột cùng đi thẳng đến tâm hồn!
Thiên Ngọc Sâm tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn bắt đầu không ăn được nho chê nho chua.

Con mèo cái kia hung dữ như vậy, cho dù giao phối rồi bị đánh một trận điên cuồng thì cũng không hiếm lạ!

Nhưng khi anh mở mắt nhìn thấy người phụ nữ yên tĩnh nằm ngủ trong lòng mình thì đại não như ngừng hoạt động, hoàn toàn không còn dáng vẻ cuồng vọng của một giây trước nữa.

Cơ thể của cô thật nhỏ nhắn, ôm vào mềm mại mịn màng. Mùi hương trên người cô nồng nặc đến mức làm cho người đàn ông điên cuồng.

Thiên Ngọc Sâm mất ba phút mới bình tĩnh với hình ảnh trước mắt.

Có vẻ như anh ta lại chiếm lấy cơ thể của em trai mình?

Anh ta nhẹ nhàng nhấc tay lên, thao tác cũng không hề trở ngại

Ý thức được tình huống lúc này, Thiên Ngọc Sâm không hề do dự mà vùi đầu vào cổ Kinh Hà, cuồng nhiệt hôn lên.

Bàn tay vuốt một đường thẳng xuống theo thắt lưng Kinh Hà, theo chân chen vào chỗ bí ẩn.

Đầu ngón tay đẩy cánh hoa ra, ngón tay cọ xát cuống hoa, dễ dàng khuấy đảo làm cho chỗ đó ướt đẫm.

Thiên Ngọc Sâm vô tư đùa bỡn tiểu huyệt của Kinh Hà, vốn dĩ không thèm để cái gọi là ước định một ngày chỉ thuộc về một người ở trong lòng.

Lúc này anh ta đang dùng cơ thể của Thiên Ngọc Cẩn thì anh ta chính là Thiên Ngọc Cẩn! Nếu Kinh Hà đã đồng ý làm người phối ngẫu của Tiểu Cẩn, vậy thì anh ta dùng cơ thể của Tiểu Cẩn giao phối với cô cũng hợp lý chứ?

Hơi thở của Thiên Ngọc Sâm càng dồn dập. Anh ta tham lam hấp thụ sự ấm áp do cô bé thơm ngát dịu dàng trong ngực mang đến.

Tiếng thở dài, tiếng mút cùng với bản nhạc giao hưởng dâm dục của tiếng bạch bạch bắt đầu từ khúc dạo đầu nhẹ nhàng, sau đó dần dần tăng mạnh, lại tăng thêm từng chút một.

Anh ta từng bước khám phá cơ thể cô, bỗng nhiên anh ta mạnh mẽ cắm trọng âm làm dấu lặng vào trong giai điệu mềm mại kia.

Lúc này Kinh Hà thức giấc phát ra một tiếng ưm nũng nịu, tuyên bố ca khúc chính thức mở màn. Khí thế người đàn ông phấn chấn, mạnh mẽ khởi động tiết tấu giai điệu, giống như sóng thần mãnh liệt vây Kinh Hà trong ái tình và dục vọng.

Về phần những lời chửi bới của Kinh Hà mà Thiên Ngọc Sâm từng nghĩ, nó cũng đã bị chính anh ta ném lên chín tầng mây.

Quả nhiên thức ăn đến bên miệng mới có thể cảm thấy nó thơm ngon!

Thiên Ngọc Sâm vốn định giả làm em trai lừa gạt cho qua nhưng ai ngờ Kinh Hà lại nhạy bén như vậy, lập tức nhận ra anh ta.

Hai người im lặng nhìn nhau, bầu không khí xấu hổ đến kỳ lạ.

Vốn dĩ Kinh Hà tưởng rằng sau khi tên này bị vạch trần thì anh ta sẽ cư xử đàng hoàng hơn một chút. Ai ngờ anh ta lại nhào tới, đè cô dưới thân một lần nữa.

"Anh!" Kinh Hà bị ép nằm sấp trên giường, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.

Gã này còn chưa chịu thôi phải không?

"Không phải tôi, là Tiểu Cẩn muốn làm vậy." Người đàn ông áp người lên mông Kinh Hà, giọng điệu ra vẻ vô tội.

"Hừ, bớt đổ tội cho Tiểu Cẩn đi!"

"Đây là cơ thể của nó, nó cứng rắn như vậy tôi cũng khó chịu chứ."

Vừa bắn một lần mà lại khôi phục nhanh như vậy, Kinh Hà cảm thấy khiếp sợ tinh lực của đám mèo lớn này.

Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Kinh Hà, Thiên Ngọc Sâm liếm nhẹ tai cô, cổ họng vì động tình mà càng thêm khàn khàn: "Lúc động dục, chúng tôi cần giao phối rất nhiều lần."

Rõ ràng là giọng nói hiền lành của Thiên Ngọc Cẩn nhưng lại mang theo giọng điệu kiêu ngạo, lạnh lùng của Thiên Ngọc Sâm. Đột nhiên cảm giác vô đạo đức dâng trào khiến tim Kinh Hà khẽ run lên.

Rốt cuộc cô đang thân mật với ai vậy?

Thiên Ngọc Sâm? Hay là Thiên Ngọc Cẩn?

Người đàn ông hôn dọc theo tai xuống cổ cô rồi lưu luyến ở bả vai, cuối cùng mút nhẹ lưng cô.

Phòng bị trong lòng Kinh Hà sụp đổ trong nháy mắt, tay chân vốn cứng ngắc vì kháng cự giờ cũng mềm nhũn, ngoan ngoãn tiếp nhận sự trêu chọc của người đàn ông.

Đối với việc mình rơi vào tay giặc nhanh như vậy, Kinh Hà không cảm thấy kinh ngạc.

Tội gì mà phải phiền não nhiều như vậy? Không phải mèo đen hay mèo hoa thì cũng đều là mèo của cô sao? Cứ tận hưởng đi!

Cơ thể lại bị mở ra lần nữa, sau khi gậy thịt nóng bỏng đi vào tiểu huyệt đã ướt đẫm dịch cơ thể của hai người, Kinh Hà mới chợt ý thức được: "Có phải anh không đeo bao hay không?"

Dương vật vắt dâm dịch trong tiểu huyệt, tiếng phốc phốc vang vọng bên tai không ngừng. Rõ ràng lưu lượng này cũng có một phần cống hiến của người đàn ông phía sau!

Lần trước anh ta đã bắn vào trong!

"Đeo bao sao có con được?"

Dường như người đàn ông không hài lòng khi Kinh Hà mất tập trung nên nhún người, bàn tay khóa mu bàn tay cô, ngón tay anh ta đan vào ngón tay cô rồi nắm chặt.

Cơ thể Kinh Hà lại trở nên cứng ngắc, người đàn ông kiên nhẫn hôn lên vai và cổ cô để làm dịu sự kháng cự của cô.

"Tôi nói muốn có con khi nào?"

"Không phải em thừa nhận Tiểu Cẩn là người phối ngẫu sao?"

"Hai chuyện này đánh đồng với nhau được sao?"

"Ít nhất đối với chúng tôi là vậy."

Kinh Hà tức giận đến mức không nói nên lời mà Thiên Ngọc Sâm lại kéo khóe môi cười trộm.

Nói thử xem, sao con mèo cái nhỏ này có thể dễ dàng gật đầu đồng ý muốn sinh con như vậy?

Thế mà tên nhóc Tiểu Cẩn hư hỏng này lại học cách nói dối để khoe khoang!

Không thể lấy cơ thể của anh phát huy thật tốt để thể hiện không được sao?

Nhưng cơ thể Kinh Hà căng thẳng, tiểu huyệt cũng căng thẳng theo, người đàn ông tiến không được lùi không xong đành phải hừ nhẹ một tiếng rồi lại nổi ý đùa bỡn: "Kẹp chặt như vậy là muốn tôi bắn ở trong à?"

Anh ta cố ý xuyên tạc ý đồ của Kinh Hà, dường như muốn báo thù chuyện bị cô siết chặt một cái đã bắn ban nãy: "Tiểu Cẩn không làm được như vậy đúng không? Em phấn khích vậy là vì tôi sao?"

Kinh Hà im lặng không trả lời cũng đã đủ thể hiện được sự tức giận của cô. Thiên Ngọc Sâm cũng thôi không giỡn nữa, anh ta hôn tai cô như muốn dỗ dành: "Được rồi, tôi biết em có uống thuốc tránh thai nên mới cố ý đùa giỡn em như vậy. Cô bé ngốc, sẽ không ép em mang thai đâu."

Lời này vừa nói ra đã khiến cho Kinh Hà sửng sốt. Cô vội quay đầu lại, hỏi: "Sao anh biết?"

Cô chưa từng nói chuyện cô đang uống thuốc tránh thai tác dụng ngắn cho bất kỳ ai nghe. Ngay cả mấy người đàn ông sống chung với cô mỗi ngày cũng không phát hiện ra. Thế mà sao Thiên Ngọc Sâm biết được?

Kinh Hà hơi phân tâm, tiểu huyệt cũng thả lỏng. Người đàn ông nhân cơ hội đó đi thẳng vào nơi sâu nhất, lồng hai nơi đó chặt vào nhau.

Thiên Ngọc Sâm thở dài một tiếng, hô hấp dồn dập, lưu luyến dùng gò má cọ vào tóc mai của cô: "Sau này đừng lấy lọ thuốc vitamin đựng thuốc tránh thai nữa! Cẩn thận ngày nào đó họ phát hiện thì lại lén đổi thành vitamin thật đấy."

Thật ra hôm mùng một, sau khi xử lý vết thương bị Tiểu Dứa cào trên mặt xong, Thiên Ngọc Sâm đặt hộp cấp cứu về chỗ cũ thì trùng hợp thấy được lọ vitamin trong ngăn kéo.

Hạn sử dụng trên thân lọ đã quá một tháng, anh ta lắc bình thuốc thì phát hiện bên trong còn không ít thuốc.

Xuất phát từ tố chất chuyên môn của bác sĩ, anh ta mở nắp xác nhận xem thuốc có bị mốc hay hư hỏng không, thuận tiện muốn nhắc nhở Kinh Hà vứt thuốc đã hết hạn.

Nhưng vừa mở ra anh ta mới biết, bên trong không phải là vitamin mà là thuốc tránh thai.

Cũng là do bên cạnh cô có nhiều người đàn ông đói khát, thể chất của cô lại như vậy. Nếu bất cẩn một chút thì có thể trúng chiêu bất cứ lúc nào.

Thiên Ngọc Sâm lặng lẽ đặt lọ thuốc về chỗ cũ, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, lại vui mừng trong thầm lặng vì biết được một bí mật nhỏ của Kinh Hà.

Chắc chắn Thiên Ngọc Cẩn không biết, bằng không đã đến chỗ anh ta nháo nhào, khóc lóc, kể lể từ lâu.

Tuy Tiểu Cẩn hướng nội nhưng tính tính cũng rất nhạy cảm. Nếu như em trai anh ta không biết thì chứng tỏ mấy người đàn ông khác cũng không biết.

Anh ta là người đầu tiên phát hiện ra nó.

Đây là bí mật của anh ta và Kinh Hà.

Mãi mà không nhận được câu trả lời của Kinh Hà, Thiên Ngọc Sâm vừa ngẩng đầu thì lại bắt gặp ánh mắt của cô.

Không biết có phải do chột dạ hay không mà anh ta vô thức tránh né ánh mắt của cô, ngược lại tạo không gian cho cô mượn đề tài nói chuyện của mình.

"Anh chột dạ cái gì? Anh thật sự muốn tôi có thai phải không? Dù sao trong mắt các anh tôi cùng lắm chỉ là một cái máy sinh con thôi đúng không?"

Đám mèo lớn họ đều động dục vì mùi hương cơ thể của cô, mà Kinh Hà cũng không tin loại kết hợp không có tình cảm làm cơ sở thì có thể vững chắc bao nhiêu.

Một khi thời kỳ động dục kết thúc, họ còn có thể nhớ mãi không quên như bây giờ sao?

Hoặc là một ngày nào đó có một người phụ nữ khác cũng tỏa ra mùi hương này xuất hiện trước mặt họ, họ có thể thờ ơ, không bị cám dỗ sao?

Thế nên đến tận bây giờ, cô luôn rất cẩn thận khi kết giao với đám mèo lớn này, cũng trói chặt trái tim mình lại.

Phàm là có ai trong số họ xảy ra vấn đề, cô cũng có thể chia tay mà không nặng lòng.

Thái độ Kinh Hà lạnh lùng cứng rắn, khó có thể tưởng tượng được đời sống tình dục chặt chẽ của họ lúc này.

Khi Thiên Ngọc Sâm nghe được mấy chữ máy sinh con thì mí mắt giật một cái.

"Kinh Hà, em có từng nghĩ em dùng những lời lạnh như băng này làm áo giáp bảo vệ mình thì cũng sẽ đâm tổn thương chúng tôi không?"

"Đúng vậy, quả thật chúng tôi không thể hoàn toàn vượt qua những kích thích hoang dã trong tiềm thức nhưng nếu hoàn toàn xem chúng tôi như dã thú thì có phải cũng quá đáng không?"

Thái độ hấp tấp bác bỏ mọi thứ của Kinh Hà khiến Thiên Ngọc Sâm phẫn nộ bất bình. Điều này gần như là hoàn toàn phủ định tất cả nỗ lực của họ khi đang cố gắng vượt qua bản năng.

"Trước kia lúc ở bệnh viện tôi đã nói với em rồi, động dục xuất phát từ hai phía. Chúng tôi động dục vì mùi hương của em, cùng lúc đó em cũng sẽ có các triệu chứng của động dục sau khi tiếp xúc thân mật với chúng tôi."

"Chỉ cần giao phối đủ lần, thậm chí khi rơi vào trạng thái động dục thì em sẽ chủ động cầu xin được yêu với chúng tôi. Cho đến tận khi em mang thai thì mới chấm dứt. Nếu chúng tôi thật sự xem em như vậy thì cần gì phải nhẫn nại như bây giờ? Có phải chỉ cần trực tiếp nhốt em lại, ngày đêm giao phối với em là được rồi không? Thậm chí em sẽ không chạy trốn, trong đầu cũng chỉ có giao phối."

Thiên Ngọc Sâm nói một tràng dài. Vốn dĩ anh ta chỉ muốn giải tỏa tức giận nhưng lại phát hiện cô gái dưới thân đang run bần bật.

Kinh Hà vùi đầu vào ga giường, đầu vai trần trụi run rẩy không ngừng, ngay cả tiểu huyệt cũng vô thức co rút theo.

Cô đang sợ, cơ thể cũng sợ hãi theo bản năng.

"Kinh Hà, chẳng lẽ em…" Thiên Ngọc Sâm nhất thời nghẹn lại, lập tức ôm lấy cơ thể run rẩy của cô. Anh ta hôn nhẹ gáy cô xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không hiểu em là lỗi của tôi, tôi xin lỗi!"

Cứ như vậy, mọi chuyện đều được nói thông suốt.

Vì sao từ lần đầu tiên gặp nhau cô đã đề phòng anh ta như vậy? Thậm chí có mấy lần anh ta suýt tập kích cô làm cho cô cảm thấy phản cảm, chán ghét.

Cô đã từng bị một người đàn ông nào đó đối xử như vậy cho nên mới đề phòng mọi nơi. Thế nên cô cũng không tiếc quấn gai quanh cơ thể để bảo vệ mình.

Nghĩ vậy, bây giờ anh ta được cô chấp nhận thì còn phải cảm ơn tấm lòng bồ tát bao la của cô.

Biết mình nói sai, Thiên Ngọc Sâm thận trọng trấn an tâm trạng Kinh Hà. Vốn định từ từ rời khỏi cơ thể cô nhưng cô lại đột ngột dùng lực kẹp chặt lại.

"Làm chuyện xấu còn muốn chạy?" Kinh Hà giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông phía sau: "Nếu không làm cho em thoải mái thì đêm nay anh đừng hòng được nghỉ ngơi!"

Kinh ngạc trước tâm trạng thay đổi 180° của Kinh Hà, Thiên Ngọc Sâm bối rối trong giây lát. Cho đến tận khi Kinh Hà dùng sức kẹp chặt tiểu huyệt một lần nữa, anh ta mới khôi phục tinh thần a một tiếng.

"Tôi…"

"Anh có làm được không? Không được thì đổi Tiểu Cẩn về, đừng làm mất thời gian của em!" Kinh Hà hùng hổ ép người, không chừa đường cho Thiên Ngọc Sâm lên tiếng.

Là một người đàn ông, sao có thể thừa nhận mình không được? Thiên Ngọc Sâm không nói hai lời đã nghiến răng, tiến vào sâu trong Kinh Hà một cách mạnh mẽ.

Thiên Ngọc Sâm đẩy eo, tìm được cơ hội lên tiếng giữa muôn vàn tiếng ngâm nga của Kinh Hà: "Kinh Hà, chúng tôi không phải công cụ, chúng tôi cũng muốn gửi gắm tình cảm."

Đáp lại người đàn ông chỉ có tiếng ưm nũng nịu của Kinh Hà nhưng Thiên Ngọc Sâm vẫn không chịu từ bỏ. Anh ta cố chấp bày tỏ suy nghĩ của mình cho cô nghe: "Tôi và Tiểu Cẩn đều rất yêu em. Duy chỉ có điều này, tôi mong em hãy vững tin nó!"

Kinh Hà quấn lấy hai lần, Thiên Ngọc Sâm mới chọc cô tức giận cũng không dám phát biểu ý kiến mà chỉ có thể cầu xin cô.

Hai người im lặng nằm nghiêng trên giường, Kinh Hà dựa vào trong ngực người đàn ông nghỉ ngơi. Vài phút sau cô lại cố tình trở mình, gáy cọ nhẹ vào lồng ngực người đàn ông.

Hô hấp Thiên Ngọc Sâm hơi chậm lại, cánh tay ôm eo cô cũng hơi siết chặt.

"Không còn sớm nữa, ngủ đi!" Giọng người đàn ông khàn khàn lộ rõ sự mệt mỏi nhưng lại chọc cho Kinh Hà bật cười.

"Trước đó ai nói lúc động dục cần giao phối nhiều lần, hả?"

Người đàn ông bị gậy ông đập lưng ông thì nhất thời giống như cắn đầu lưỡi, không dám hé răng một lời.

Kinh Hà cười nhạo một tiếng rồi trở mình, xoay mặt vào lòng ngực người đàn ông. Cô vừa liếm vừa cắn xương quai xanh của anh ta.
Cơ thể Thiên Ngọc Sâm lập tức cứng đờ, đột nhiên hiểu được ý nghĩa của cái gọi là tâm có thừa mà lực không đủ.

Đây là cơ thể của Thiên Ngọc Cẩn, yếu ớt quanh năm suốt tháng, không chịu được quá nhiều giày vò.

Hình như Kinh Hà không có ý định dừng lại, thậm chí còn đẩy người đàn ông nằm thẳng xuống, sau đó nhấc chân đè lên người anh ta.

Cô giữ cằm anh ta, thấy được bóng dáng thoáng loáng của Thiên Ngọc Cẩn trong đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi của anh ta.

"Ồ, hai anh em thật sự có rất nhiều điểm tương đồng, chẳng hạn như vậy giờ." Kinh Hà có phần hứng thú vỗ khuôn mặt nhát gan kia, khóe môi nhếch lên. Khi cô vừa hạ đầu xuống thì chính là một nụ hôn dài triền miên.

Tay cô đi xuống cầm lấy gậy thịt mềm mại, đánh thức nó từng chút một.

Hơi thở Thiên Ngọc Sâm trở nên dồn dập, vốn dĩ không thể kháng cự được sự trêu chọc của Kinh Hà nên chỉ có thể để cô tùy ý trêu đùa hạ thân của mình. Sau đó cô vùi nó vào nơi sâu nhất giống như đồ chơi.

"Ưm…" Liên tục vui vẻ khiến cho cơ thể người đàn ông vừa nhạy cảm vừa mệt mỏi, Thiên Ngọc Sâm rên lên một tiếng, cảm giác gậy thịt sưng tấy như muốn hòa tan trong tiểu huyệt trơn trượt nhỏ hẹp.

"Cái này không được sao Tiểu Sâm Tử?" Kinh Hà cười trêu chọc, vừa vặn vẹo vòng eo vừa thưởng thức sự thay đổi biểu cảm của người đàn ông.

Thiên Ngọc Sâm nhíu mày, tay đặt lên mông đang nhún của cô như muốn xin tha: "Tôi là người chọc em không vui nhưng đây là cơ thể của Tiểu Cẩn, đừng giày vò nó quá!"

Thiên Ngọc Sâm vốn tưởng rằng chỉ cần mang Thiên Ngọc Cẩn ra thì có thể khiến Kinh Hà kiềm chế một chút. Nào ngờ Kinh Hà không tiếp chiêu, ngược lại càng mãnh liệt hơn.

"Anh ấy không quản tốt cơ thể của mình để cho anh thừa dịp lợi dụng, hai anh em các người đều có trách nhiệm. Thế nên cùng nhau chịu phạt đi!"

"Có phải bây giờ mới đau lòng cho em trai đã quá muộn rồi không?"

"Không phải anh nói em cũng sẽ động dục sao? Thế nào, chỉ có mấy người được chọc em còn em không được phép đánh trả à?"

Kinh Hà bất chấp ngồi trên người người đàn ông, giống như muốn giải tỏa hết tất cả những oán hận đã dồn nén cùng với dục vọng ra ngoài mới cam tâm.

Kinh Hà cứ ép người đàn ông đến cao trào, xuất tinh như vậy thì mới cảm thấy mỹ mãn rời khỏi người anh ta. Cô lười biếng nằm bên cạnh, từ từ hưởng thụ dư vị sau cao trào.

Lần này Thiên Ngọc Sâm cũng biết ngoan ngoãn. Anh ta thu mình sang một bên, không dám trêu chọc cô nữa.

Con mèo cái này thật đáng sợ, sao Tiểu Cẩn có thể giữ được cơ thể yếu ớt này mà không bị cô vắt cạn vậy?

Thiên Ngọc Sâm chỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy ớn lạnh. Đương nhiên anh ta không biết Kinh Hà đã dưới nhiều người đàn ông như vậy, sớm đã có kinh nghiệm thực tế phong phú, sao có thể dễ dàng bị thu phục?

Bình thường cô tỏ vẻ nũng nịu trên giường cùng lắm chỉ là xuất phát từ tình thú, không muốn so đo với đám mèo lớn này.

Nhưng nếu thật sự chọc giận cô vậy thì chuẩn bị tinh thần bị vắt không còn một giọt đi!

Lúc này Thiên Ngọc Sâm xem như đã chứng kiến được sự khủng bố của phụ nữ đang trong thời kỳ động dục.

Nếu không muốn cậu nhỏ của mình bị mài mòn da thì sau này ở trên giường ngoan ngoãn làm mèo cụp đuôi!

Người đàn ông ở bên giường nghĩ đông nghĩ tây, thậm chí không hề phát hiện Kinh Hà đến gần. Cho đến tận khi đầu tóc rối bời của cô kề sát vào lồng ngực anh ta một lần nữa, Thiên Ngọc Sâm sợ tới mức toàn thân căng thẳng, đùi kẹp chặt lại.

"Tôi… Tôi thật sự không được nữa!" Người đàn ông lo lắng đến mức nói lắp chọc cho Kinh Hà cười một tiếng, hơi thở của cô phả lên cổ anh ta: "Em biết!"

Vẻ mặt lúc này của anh ta giống hệt Thiên Ngọc Cẩn khiến cho người ta nhịn không được mà muốn ức hiếp tàn nhẫn một chút: "Nhưng em cảm thấy còn có thể được một lần nữa, thế nào?"

Lại xong một đợt mây mưa, Kinh Hà rúc vào ngực người đàn ông, khuôn mặt nhỏ ửng hồng sắc xuân vì động tình.

Trái ngược đó là Thiên Ngọc Sâm vô cảm ngửa mặt nhìn trần nhà, ánh mắt để lộ vẻ ngũ uẩn giai không*. Giống như lão tăng khổ hạnh nhiều năm, nội tâm đã không còn chút gợn sóng.

Ngũ uẩn (sắc uẩn, thọ uẩn, tưởng uẩn, hành uẩn, thức uẩn) giai không*: tức là thân và tâm đều ở trạng thái trống không, không cố định, không có cốt lõi,...

Kinh Hà ngước mắt nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta thì nhịn không được mà cười trộm.

Để xem sau này anh ta còn dám tùy tiện quấy rối cô hay không!
Nhưng hình như người đàn ông cũng đoán được suy nghĩ trong lòng cô, cánh tay dài ôm eo cô chợt dùng sức siết chặt, cố gắng cứu vớt chút tôn nghiêm đàn ông cuối cùng của mình.

"Sao? Không sợ em ép buộc anh một lần nữa à?" Kinh Hà cười đũa giỡn anh ta, bàn tay trắng nõn vẽ mấy vòng tròn trên lồng ngực màu đồng của người đàn ông.

Thiên Ngọc Sâm túm lấy bàn tay nhỏ bé làm loạn của cô, biến khuôn mặt nhát gan của Thiên Ngọc Cẩn thành khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị.

"Em là người phối ngẫu của chúng tôi, cho dù em có muốn bao nhiêu lần thì chúng tôi cũng đáp ứng cho em. Chỉ là…" Thiên Ngọc Sâm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không kiềm chế được nụ cười xấu xa của Kinh Hà, khẽ thở dài một tiếng: "Chung quy đây vẫn là cơ thể của Tiểu Cẩn, đừng ức hiếp nó quá!"

Đại khái là vì lời này của người đàn ông cũng chân thành, cuối cùng Kinh Hà cũng không truy vấn nữa. Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh ta, bàn tay vỗ vỗ lồng ngực anh ta: "Được, tha cho các anh lần này vậy."

Nhìn ra Kinh Hà còn chưa buồn ngủ, Thiên Ngọc Sâm liếc mắt nhìn cô một lát, cuối cùng nhịn không được mở miệng trước: "Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng!"

"Anh có thích em không?" Kinh Hà không hề khách sáo hỏi trực tiếp khiến cho người đàn ông xấu hổ, trực tiếp quay đầu sang một bên.

"Này, im lặng là có ý gì?" Ngón tay Kinh Hà dùng sức chọt cánh tay anh ta, miệng lải nhải không ngớt: "Không phải ban nãy còn mạnh miệng nói anh và Tiểu Cẩn đều rất yêu em sao? Sao không thừa nhận?"

Không chịu nổi sự tra khảo hùng hổ của Kinh Hà, Thiên Ngọc Sâm ôm chặt cô vào lòng, vùi đầu cô vào lồng ngực, rầu rĩ ừm một tiếng.

Nghe nhịp tim người đàn ông đập nhanh hơn, Kinh Hà lại truy vấn tiếp: "Vì sao? Chúng ta cũng đâu có tiếp xúc nhiều phải không? Anh xác định anh không phải vì động dục mà muốn có được em?"

"Ban đầu thì là vậy thật." Trong lòng Thiên Ngọc Sâm trả lời như thế nhưng không ngu ngốc đến mức nói thành lời.

"Tôi không phủ nhận tôi bị Tiểu Cẩn ảnh hưởng. Thằng bé rất thích em, coi em là ánh sáng của cuộc sống, dần đà cảm xúc của nó cũng lây nhiễm sang tôi ít nhiều."

"Có điều đây cũng không phải là tất cả cảm giác của tôi đối với em. Ngay từ đầu tôi rất ghen tị với em. Sau khi Tiểu Cẩn chọn em mà rời xa tôi, tôi cũng từng nghĩ sẽ giữ khoảng cách với hai người như vậy. Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Nhắc tới đợt tai nạn sụp đổ kia, Kinh Hà cũng không còn đùa giỡn như ban nãy nữa.

Cái mạng này của cô là do Thiên Ngọc Sâm cứu về, đây là sự thật không thể chối cãi.

Trải qua chuyện ngoài ý muốn đó, cô có cái nhìn khác về Thiên Ngọc Sâm, quan hệ của hai người cũng bởi vậy mà thay đổi.

Nhưng mà có một điều Kinh Hà vẫn không rõ: "Trước kia anh cũng từng nói ghen tị với em, vì sao? Em có gì đáng ghen tị à?"

Anh ta chính là phó chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh của bệnh viện Thiên Nghi, Mà lúc ấy cô cũng chỉ là một người bán hàng rong lưu động, thế nào cũng không hơn được phải không?

Thiên Ngọc Sâm đã đoán được sẽ có câu hỏi này từ lâu. Anh ta cân nhắc một phen, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng: "Chuyện cho đến bây giờ, em vẫn không tin mình giống chúng tôi sao?"

Nghe lại câu hỏi như vậy một lần nữa, Kinh Hà đã không còn kháng cự như lần trước.

Cô lắc đầu, dựa sát vào lòng người đàn ông: “Có phải là người hay không thì có gì khác biệt? Dù sao em cũng đã như vậy rồi, tội gì phải chuốc thêm phiền não cho bản thân? Chi bằng vui vẻ sống qua ngày, đây mới là điều quan trọng nhất.”

Chương kế tiếp