Mèo Bạc Hà Biến Hình

Chương 69

Kinh Hà trả lời thản nhiên như thế, sao lòng Thiên Ngọc Sâm có thể không ghen tị?

Nếu anh ta có được một nửa suy nghĩ thông suốt của cô thì đã không một mực rối rắm phủ định quá khứ của mình.

Nghĩ thế, Thiên Ngọc Sâm rũ mắt nhìn Kinh Hà. Dù cố kiềm chế nhưng trong mắt anh ta vẫn lộ ra sự ngưỡng mộ cô.

Bị một đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy khiến cho Kinh Hà cảm thấy hơi xấu hổ. Có điều cô vất vả lắm mới tạo được uy tín trước mặt báo hoa, sao có thể để lộ sự khiếp sợ nhanh như vậy được?

Vì không để thua cuộc, Kinh Hà xuất kích rất quyết đoán. Nhân lúc người đàn ông không đề phòng, cô tiến đến đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh ta.

Lúc này đến phiên Thiên Ngọc Sâm ngẩn người, Kinh Hà diễu võ dương oai, vì chiến thắng mà kiêu ngạo trêu chọc anh ta: "Mèo con nhìn em chằm chằm như vậy sẽ bị ăn tươi nuốt sống, hiểu không?"

Thiên Ngọc Sâm mím môi, tất nhiên là không cam lòng yếu thế. Anh ta nâng cằm Kinh Hà, đặt một nụ hôn sâu lên môi cô.

Hai người hôn đến lần thứ hai thì khó rời xa, hô hấp dồn dập, môi lưỡi quấn quýt trao đổi nước bọt của nhau. Tiếng nước nhớp nháp cùng với hơi thở nặng nề châm ngòi cho sự xao động tình dục.

Hai đôi môi tách ra kéo theo sợi chỉ bạc thật dài. Kinh Hà nuốt nước bọt, ánh nhìn quyến rũ mê ly cọ cằm người đàn ông: "Tiểu Sâm Tử, muốn anh!"

Đây là lần đầu tiên Kinh Hà dùng ngôn ngữ thẳng thắn biểu đạt khát vọng với Thiên Ngọc Sâm khiến nhất thời anh ta mở cờ trong bụng, quên mất sự mệt mỏi của mình.

Cô nói cô muốn anh ta. Không phải em trai Thiên Ngọc Cẩn, càng không phải là người khác. Người cô muốn chính là anh ta!
Còn gì có thể khiến một người đàn ông phấn khích hơn thế không?

Hơi thở Thiên Ngọc Sâm nặng nề, ngọn lửa dục vọng trong cơ thể lại bị Kinh Hà đốt cháy lần nữa.

Cô thò tay xuống vuốt ve gậy thịt làm cho nó đứng lên một lần nữa. Tâm trạng lập tức nhộn nhạo, dục vọng động tình cũng lộ ra trong ánh mắt.

Nhìn đôi mắt ướt át của mèo cái cầu xin khoái cảm từ mình, Thiên Ngọc Sâm nghiến răng, nâng một chân cô lên khủy tay mình.

Nếu như nói bị Kinh Hà dụ dỗ động dục, giao phối là lời nguyền dã tính mà đám mèo đực họ buộc phải đối mặt sau khi có được thân phận nhân loại, vậy trong đầu Thiên Ngọc Sâm lúc này chỉ có một ý nghĩ: "Nếu là lời nguyền thì xin đừng bao giờ xóa bỏ!"

Cho em, mèo con của tôi! Cho dù là tinh hay máu, tôi cũng muốn cho em.

***

Khi Thiên Ngọc Cẩn ngây ngô thức giấc thì bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng ngời.

Anh muốn cử động cơ thể mệt mỏi một chút nhưng lại phát hiện cả người đau nhức như sắp rã ra.

Đêm qua được Kinh Hà công nhận là người phối ngẫu khiến anh hưng phấn không thôi. Có điều thước phim chợt dừng lại, anh không nhớ được gì cả.

Thiên Ngọc Cẩn liều mạng nhớ lại chuyện đêm qua, lúc động tác của anh làm ầm ĩ đến Kinh Hà trong ngực khiến cho cô oán giận nói thầm: "Tiểu Sâm Tử, đừng quậy nữa!"

Nhất thời toàn thân Thiên Ngọc Cẩn cứng đờ, trong giây lát đó cũng biết được chuyện gì đã xảy ra.

Anh trai lại chiếm cơ thể của anh!
Cùng lúc đó anh phát hiện hạ thân của mình còn đang dính chặt với Kinh Hà. Gậy thịt yếu ớt bị dâm dịch và thịt mềm bao bọc, cảm nhận được sự ấm áp sâu trong cô.

Mùi hương dâm dục tràn ngập chăn đệm. Có thể thấy được đêm qua hai người vui vẻ điên cuồng đến cỡ nào.

Trong lòng Thiên Ngọc Cẩn vừa tức vừa giận. Thời gian riêng tư vui vẻ của anh đã bị anh trai cướp đi mà anh lại không hề hay biết!
Không chỉ thế anh còn phát hiện mình không hề đeo bao. Điều này có nghĩa là đêm qua anh trai dùng cơ thể của anh để bắn!

Nội tâm Thiên Ngọc Cẩn rối như tơ vò, không biết sau khi Kinh Hà thức giấc sẽ đối mặt với cô thế nào.

Anh phải giải thích thế nào? Anh cũng không biết!

Huhu, chắc chắn chủ nhân sẽ trách tội anh! Đáng ghét!

Lúc Thiên Ngọc Cẩn đang lo âu, nơi vốn đang mệt mỏi lại dần sung huyết phồng lên, cương cứng trong tiểu huyệt mềm mại. Người đàn ông cũng vì thế mà lúng túng.

Một khi nghĩ đến chuyện anh trai dùng cơ thể của mình bắn vào người Kinh Hà, một cảm giác cấm kỵ không thể kiềm chế được làm cho máu của anh sôi ùng ục.

Nếu Kinh Hà vì thế mà mang thai thì cuối cùng là của ai trong hai anh em họ?

Theo di truyền học mà nói thì tuyệt đối là của anh. Có điều người giao phối lại là anh trai.

Suy nghĩ của Thiên Ngọc Cẩn như ngựa hoang không thể khống chế, dương vật mạnh mẽ đi vào tiểu huyệt chật hẹp làm cho Kinh Hà mơ màng cảm thấy không thoải mái.

Cô thức giấc, hơi oán giận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt. Ai ngờ đối phương không nói hai lời đã trực tiếp xoay người đặt cô dưới thân.

"Anh!"

Nghe Kinh Hà quát lớn một tiếng, đầu óc Thiên Ngọc Cẩn cũng bối rối.

Anh làm như vậy gần như là vì bản năng, thậm chí cả chính mình cũng không rõ nguyên nhân.

Đến khi phát hiện hành động của mình không đúng thì ánh mắt Kinh Hà nhìn anh đã mang theo dao.

Sao lại làm vậy, sao lại làm như vậy? Hình như chủ nhân tức giận rồi.

Người đàn ông nhanh chóng động não, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể dứt khoát đổ lỗi cho Thiên Ngọc Sâm.

Nếu tối qua anh trai vui chơi điên cuồng với chủ nhân như vậy, thế thì lúc này anh tiếp tục giả vờ làm anh trai không phải là được rồi sao?

Ừm, bây giờ anh là Thiên Ngọc Sâm! Người chọc chủ nhân tức giận cũng là Thiên Ngọc Sâm!

Người đàn ông ngốc tự xưng là thông minh rút ngắn khoảng cách giữa mình và Kinh Hà, để vật cứng rắn sưng to đi sâu vào tiểu huyệt.

Nhất thời bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, con mèo cái dưới thân trừng mắt sắc như dao, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vươn vuốt cào người thân mật của mình.

Thiên Ngọc Cẩn âm thầm suy tính. Nếu lúc này là anh trai thì anh ta sẽ dùng cách gì để xoa dịu tâm trạng khủng hoảng và trấn an Kinh Hà đây?

Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu khiến anh cứng người. Thiên Ngọc Cẩn vừa nhún hạ thân, vừa hôn nhẹ lên chóp mũi Kinh Hà, cố ý hạ thấp giọng: "Em ngoan ngoãn để cho anh kết thúc, sau khi chấm dứt sẽ thưởng cho em, mèo con."

Trong mắt Thiên Ngọc Cẩn, anh trai Thiên Ngọc Sâm mạnh mẽ, tự tin lại vô cùng có sức hút.

Đã diễn phải diễn cho tròn vai. Nếu đã chọn giả vờ dáng vẻ của anh trai vậy thì phải dứt khoát quán triệt đến cùng!

Những chuyện anh từng muốn làm với Kinh Hà lại không dám làm, muốn nói lại không dám nói, vậy thì mượn Thiên Ngọc Sâm bày tỏ tất cả đi.

"Ưm, kẹp chặt như vậy là thích gậy thịt của chủ nhân à?" Người đàn ông hưng phấn nhún hạ thân, dương vật cắm vào tiểu huyệt ướt sũng phát ra tiếng phạch phạch.

Anh chưa bao giờ hưng phấn như thế, giống như thật sự coi mình là Thiên Ngọc Sâm, muốn làm gì thì làm.

Sáng sớm đã bị ép làm tập thể dục buổi sáng, Kinh Hà còn chưa kịp bực bội khi bị đánh thức thì đã bị người đàn ông dồn dập đưa vào vực sâu dục vọng.

Lăn qua lăn lại cả đêm, nghỉ ngơi được mấy tiếng đã khôi phục được phong độ. Kinh Hà thật sự đã đánh giá thấp thể lực của đám mèo lớn này.

Nghe được người phụ nữ dưới thân bị mình làm cho rên rỉ, Thiên Ngọc Cẩn càng ra sức cày cấy, cũng không quên dùng ngôn từ kích thích khiêu khích: "Tiểu huyệt vẫn hút chặt anh như vậy, xem ra tối qua bị làm chưa đủ thoải mái, còn muốn tinh dịch của chủ nhân à? Thật sự là một con mèo nhỏ."

Một tay Thiên Ngọc Cẩn vuốt ve bụng Kinh Hà, bàn tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn ở đó. Giọng anh khàn đặc: "Mèo con tham lam như vậy, phải cho nơi này ăn no mới được, cho nơi này đầy ắp. Sinh con cho anh nhé?"

"Nhắc đến sinh con là kẹp chặt lại. Hừ, con mèo nhỏ tham ăn."

"Muốn một con báo đen con hay là một con báo hoa con? Đều muốn hết à? Thật sự tham lam như vậy thì… Hừ… Cho em!"

Nương theo tiếng gầm nhẹ, người đàn ông nhanh chóng đẩy eo. Dưới tiếng rên rỉ kiều mị của Kinh Hà, Thiên Ngọc Cẩn run người bắn tinh dịch vào sâu trong tiểu huyệt trơn trượt.

Thiên Ngọc Cẩn thỏa mãn rũ người trên người Kinh Hà. Anh vừa cọ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vừa cảm nhận sự ấm áp trong cơ thể cô.

Đây là lần đầu tiên anh tự ý xuất tinh ở trong, quả thật tuyệt vời đến mức hồn anh muốn bay đi mất.

Không được, anh sẽ mê đắm cảm giác này mất!

Không có khoảng cách thân mật, có thể cảm nhận hoàn toàn sự ấm áp và mềm mại của cô. Thậm chí còn có thể kết tinh được một sinh mệnh tiếp nối họ.

Vừa nghĩ đến đây, cả người Thiên Ngọc Cẩn đều tê dại đến run rẩy.

Quá sảng khoái!

Một khi nếm được vị ngọt này, chỉ sợ sau này anh sẽ mãi nhớ thương.

Nào có mèo không tham ăn. Có điều hôm nay có thể giả vờ thành anh trai lừa gạt cho qua chuyện nhưng sau này phải làm thế nào?

Nếu anh tham lam, chủ nhân có thể khoan dung độ lượng để anh không đeo bao sao?

Vừa nghĩ đến chuyện tốt đẹp như thế mà chỉ được một lần, Thiên Ngọc Cẩn bắt đầu không vui.

Vì sao anh trai có thể liên tiếp không cần dùng bao, còn anh ngay cả nghĩ đến một lần cũng phải cực kỳ cẩn thận?

Không, anh cũng phải có sức mạnh để bắn vào sâu Kinh Hà mới được! Nói thế nào thì anh cũng là người phối ngẫu danh chính ngôn thuận!

Nhất thời người đàn ông cho mình to gan phân tâm. Thế là anh lại bị Kinh Hà dưới thân xoay người quật ngã, hai người đổi vị trí trong nháy mắt.

"Thiên Ngọc Cẩn, đây là lần đầu tiên em biết anh muốn làm chủ nhân đấy." Kinh Hà gọi ra ba chữ Thiên Ngọc Cẩn rõ ràng khiến cho con ngươi người đàn ông dưới thân không khỏi run lên.

"Anh là Thiên Ngọc Sâm." Anh vội vàng che giấu sự kinh ngạc và hoảng sợ, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục diễn kịch.

Kinh Hà nhìn từ trên cao xuống chỉ cười giễu vỗ mặt anh: "Được rồi, thẳng thắn thì được khoan dung. Em thích mèo con nghe lời."

Hai anh em nhà này thú vị thật. Anh trai giả vờ dáng vẻ vô tội của em trai, còn em trai thì lại giả vờ dáng vẻ lạnh lùng, tàn khốc của anh trai.

Sao, thật sự coi cô là kẻ ngốc à?

Kinh Hà vô thức lấy khí thể chủ nhân, muốn ép con mèo đen lớn này ngoan ngoan nhận sai. Thế mà cô lại quên mất đối với một người nghiện ngược mà nói, càng là lựa chọn tìm đường chết thì sẽ càng hưng phấn muốn thử.

Người đàn ông bất ngờ vươn tay, một tay giữ chặt ót Kinh Hà, mạnh mẽ hôn lên cánh môi mềm mại của cô.

Anh cạy môi răng, đầu lưỡi quấn quýt. Anh dùng hết sức càn quét khoang miệng Kinh Hà một cách hoang dã.

Cho đến tận khi mèo cái bị hôn đến mơ màng, lúc này anh mới chịu rời khỏi môi cô. Anh vừa liếm sợi chỉ bạc bên miệng, vừa khàn giọng nói: "Ngược lại anh thích mèo con nghịch ngợm hơn. Như vậy khi thuần phục mới có cảm giác thách thức."

Trong nháy mắt, Kinh Hà nhìn thấy bóng dáng của Thiên Ngọc Sâm trong nụ cười nhếch môi của người đàn ông.

Lúc này cô không thể không tin lời Thiên Ngọc Sâm từng nói, bản chất hai anh em họ giống nhau là thật.

Cả hai đều là những kẻ biến thái!

Kinh Hà trực tiếp tát một cái vào gáy người đàn ông, tức giận đến bật cười: "Thiên Ngọc Cẩn, em cho anh một cơ hội nữa. Nếu anh không thẳng thắn thì em đành phải thẳng thắn thay anh."

Người đàn ông bị cái tát của cô làm cho choáng váng, nhất thời còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra. Cho đến tận khi gậy thịt mềm yếu bị cô nắm trong tay xoa nắn mạnh thì anh mới cảm nhận được nguy hiểm.

"Kinh… Kinh Hà!"

"Câm miệng! Sáng sớm đánh thức em, em còn chưa tính sổ với anh. Kết quả anh không đợi em mà còn tự tiện bắn, ai cho phép anh? Vậy mà còn nghiện diễn đúng không? Nếu anh thật sự muốn thành anh trai của anh vậy thì em cho anh nếm thử đãi ngộ đêm qua của anh trai anh!"

***

Thiên Ngọc Cẩn bị Kinh Hà ép bắn hai lần, chỉ cảm thấy trời đất trước mắt đều quay cuồng, thế giới đều là màu xám trắng.

Trời à, thì ra anh trai đều chơi kích thích như vậy sao?

Không hổ là anh trai, vậy mà có thể chịu đựng được sự khủng khiếp như địa ngục này!

Lòng Thiên Ngọc Cẩn lại thêm khâm phục Thiên Ngọc Sâm. Lúc thất thần, anh chợt cảm thấy hông mình bị giữ chặt, cả người cũng trở nên căng thẳng.

"Chủ… Chủ nhân! Anh sai rồi! Tha cho anh!" Nhất thời Thiên Ngọc Cẩn sợ tới mức lộ rõ bản chất thật, giọng nói run rẩy, khóc lóc xin Kinh Hà tha thứ.

Tối qua cơ thể này đã bị Thiên Ngọc Sâm tiêu xài hoang phí không còn bao nhiêu. Lúc này lại bị ép buộc lần nữa, thật sự là một giọt cũng không còn!

Nhưng đáng buồn chính là, chỉ cần Kinh Hà vuốt nhẹ một cái thì cậu nhỏ của anh hoàn toàn không nghe sai khiến mà cương cứng, không hề để ý đến tình trạng thật sự của cơ thể.

Quả thật giống như bị bỏ bùa, dường như hông của anh chỉ nghe theo hiệu lệnh của Kinh Hà. Cô muốn làm cho anh cương cứng thì không cần một giây đã thành công.

Kinh Hà không trả lời mà chỉ nhướng mày, ngón tay vẫn trêu chọc gậy thịt đang dần cương cứng.

Thiên Ngọc Cẩn chỉ có thể nghẹn nước mắt khơi dậy lòng trắc ẩn của cô. Anh khóc sướt mướt, làm nũng nhận sai: "Là anh không đúng, anh không nên giả vờ làm anh trai lừa gạt em. Anh thật sự không làm gì nữa! Ngoại trừ cái này thì em muốn phạt anh thế nào cũng được!"

Cứ tiếp tục như vậy, anh chỉ sợ cả tinh và máu đều sẽ chảy hết.

Kinh Hà lười biếng gõ quy đầu sưng đỏ của anh, cười giễu một tiếng: "Bây giờ em hỏi anh một lần nữa, anh là ai? Thiên Ngọc Cẩn hay là Thiên Ngọc Sâm?"

Người đàn ông ngoan ngoãn cúi mặt, nhỏ giọng trả lời: "Thiên Ngọc Cẩn."

"Tại sao ban nãy anh lại nói dối?"

"Anh đánh thức chủ nhân, sợ bị chủ nhân trách cứ nên muốn đổ lỗi cho anh trai." Nghe người đàn ông nhát gan trả lời, Kinh Hà thật sự vừa tức vừa muốn cười.

"Cái này mà cũng có thể giả vờ? Anh cảm thấy em làm tình với anh trai anh khiến cho anh rất hưng phấn?" Vốn dĩ Kinh Hà chỉ nói đùa nhưng lại thấy trong mắt người đàn ông lóe lên sự chột dạ. Cô hít một hơi khí lạnh.

Hay lắm, chẳng lẽ đúng là như vậy?

"Hay cho anh Thiên Ngọc Cẩn, không ngờ anh đúng là loại mèo này!"

Giọng điệu quãng tám đột ngột của Kinh Hà khiến Thiên Ngọc Cẩn sợ tới mức vội vàng giải thích: "Không… Không phải! Anh không phải loại người đó." Người đàn ông hốt hoảng phủ nhận, vắt óc muốn thanh minh nhưng tất cả đều có vẻ yếu ớt và vô lực.

Anh không thể phủ nhận bản thân cũng cảm thấy hưng phấn trong mối quan hệ này.

Hai anh em họ vốn tâm linh tương thông, tình cảm của hai người chồng chéo lên nhau, dần bắt đầu không phân biệt được lẫn nhau.

Anh không chỉ không bài xích anh trai thân mật với Kinh Hà mà còn muốn biết cảm giác anh trai vui vẻ với Kinh Hà sẽ như thế nào?

Có giống anh không? Hay là còn sảng khoái hơn anh?

Kinh Hà sẽ thích ai hơn trong hai người họ?

Cô có thể dễ dàng phân biệt họ như vậy, có phải bởi vì chuyện tình dục của họ có phần chênh lệch không?

Trong đầu người đàn ông xuất hiện một đống ý nghĩ nhưng miệng ngốc của anh lại không biết biểu đạt thế nào mới tốt nhất. Cuối cùng anh chỉ có thể ấp úng khiến người ta khó hiểu.

Thấy mắt anh đỏ lên, dáng vẻ rưng rưng muốn khóc khiến Kinh Hà muốn nghiêm khắc cũng không được. Cô chỉ đành thu hồi sự tức giận, thở dài một tiếng: "Em không có thần giao cách cảm. Anh mà không nói rõ thì em cũng không biết những gì mà anh muốn nói, anh có biết không?"

Hai tay cô vuốt ve hai má người đàn ông, thay anh lau đi từng giọt nước mắt nóng bỏng tràn ra.

Thiên Ngọc Cẩn hít mũi, con ngươi đen nhánh trong đôi hốc mắt phiếm hồng đảo tới đảo lui. Anh rũ mi mắt một cách thấp kém: "Có phải anh rất tệ, kém xa anh trai hay không? Thế nên em mới phân biệt được bọn anh nhanh như vậy."

Không ngờ người đàn ông lại buồn bực vì chuyện này, Kinh Hà không biết nên mắng hay dỗ sẽ tốt hơn.

Thiên Ngọc Sâm biết cô đang uống thuốc tránh thai, đương nhiên sẽ không lấy chuyện sinh con để trêu chọc cô.

Cho nên từ khi Thiên Ngọc Cẩn nói hai chữ sinh con thì Kinh Hà đã biết anh không phải là Thiên Ngọc Sâm.

Nhưng đương nhiên cô cũng sẽ không nói nguyên nhân nên chỉ đành đổi lý do dỗ dành con mèo đen đang uất ức này.

"Anh mạnh mẽ hơn anh ấy nhiều. Có điều sau này anh không được làm việc gì không để tâm đến suy nghĩ của người khác như vậy nữa, biết không?"

Câu trả lời của Kinh Hà khiến đôi mắt mờ mịt của người đàn ông lộ ra sự kinh ngạc đến vui mừng.

Thấy được anh mừng thầm, Kinh Hà vội véo má Thiên Ngọc Cẩn, chỉnh anh: "Em không có khen anh. Nhớ kỹ lời em nói biết chưa?"

Người đàn ông gật đầu như gà mổ thóc, lúc này Kinh Hà mới buông tay tha cho gò má của anh.

Tuy nói bị Kinh Hà nghiêm túc bắt kiểm điểm nhưng Thiên Ngọc Cẩn không giấu được vui sướng trong lòng.

Chủ nhân nói anh giỏi hơn anh trai!

Chỉ riêng câu này cũng đã đủ để anh khoe khoang cả đời rồi!

Sự vênh váo đắc ý của người đàn ông viết rõ trên mặt. Anh không hề nhận thức được sai lầm của mình.

Quả nhiên mèo con không nghe lời thì vẫn cần dạy dỗ!

Kinh Hà lại nắm lấy "đuôi" của anh, bất kể anh có khóc lóc xin tha cỡ nào thì cô cũng không chịu dừng tay.

Nửa tiếng sau, người đàn ông run rẩy rỉ chút tinh dịch cuối cùng, cả người xụi lơ nằm trên giường.

Anh đỏ mắt nhìn Kinh Hà, bả vai rụt lại rất uất ức nhưng lại điềm đạm đến đáng yêu.

Kinh Hà vươn tay rút khăn giấy, bình tĩnh lại thản nhiên lau sạch vết bẩn trên tay: "Sau này nghe lời không?"

Người đàn ông ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng không dám nghĩ lung tung nữa.

Kinh Hà rất hài lòng với kết quả dạy dỗ lần này. Cô đang định ôm người đàn ông nằm xuống ngủ tiếp thì chợt cảm thấy tay nóng lên.

Chớp mắt vài cái, người đàn ông trước mắt lại biến thành một con báo đen, ngay sau đó lại lập tức co lại thành con mèo đen.

Xong rồi, xem ra lần này cô trừng phạt hơi tàn nhẫn.

Mèo đen nhỏ mở to đôi mắt vô tội, vẻ mặt uất ức. Nó vươn đôi chân trước ra, giẫm lên ngực cô dưới chăn trắng cầu xin tha thứ.

Vì không chịu nổi sự ép buộc của cô mà biến về nguyên hình, thậm chí còn là phiên bản thu nhỏ. Như thế thật sự quá tệ!

Thế mà nó còn dám đưa chủ nhân ra ngoài chơi?

Trong lòng Thiên Ngọc Cẩn tràn đầy phiền muộn, vừa mới có được chút tự tin của đàn ông thì lại tiêu tan.

Nhưng mèo đen nào ngờ Kinh Hà lại bị dáng vẻ đáng yêu khi biến thành mèo con của nó thu hút. Ngay cả ý định chui vào chăn ngủ cũng không còn, cô vừa ôm, vừa hôn, vừa gặm.

Ừm, quả nhiên cô vẫn thích dáng vẻ đầy lông của họ nhất.

Mèo đen được cưng chiều mà lo sợ. Sau khi nhận ra mình của hiện tại được Kinh Hà yêu thích, lúc này nó mới yên tâm thoải mái làm nũng, ngáy trong ngực cô.

Kinh Hà ôm mèo đen hôn hít một hồi lâu thì chợt dừng lại: "Không được, em ngửi mùi tinh dịch rồi."

Mùi Photinia serratifolia* này thật sự cực kỳ ảnh hưởng đến chất lượng mùi mèo!

*Có mùi tanh tương tự như tinh trùng.

Kinh Hà ôm lấy con mèo đen nhỏ xông vào phòng tắm, cả người và mèo đều cùng tắm rửa thơm tho.

Kinh Hà sấy lông cho tên nhóc kia xong thì vui vẻ vùi đầu vào cái bụng mềm mại của nó.

Ah, thiên đường!

Không có một con sen nào có thể từ chối bụng của hoàng thượng!

***

Ở trong phòng ăn cơm trưa xong mà Thiên Ngọc Cẩn vẫn không có dấu hiệu biến về hình người.

Vì không muốn lãng phí khoảng thời gian tốt đẹp, Kinh Hà dứt khoát tìm một chiếc áo len dày, sau khi quấn con mèo đen nhỏ lại thì bế nó ra ngoài đi dạo.

Gần trang trại đang tổ chức lễ hội, Kinh Hà bế mèo đi dạo đông dạo tây, thỉnh thoảng cũng thu hút sự chú ý của mấy du khách khác.

Có người muốn sờ mèo đen nhỏ, kết quả là tên nhóc đó nhận ra ý đồ nên trực tiếp chui vào áo len, không thể nào chạm được.

Nó chính là con mèo thuộc về riêng chủ nhân, sao có thể không giữ đạo làm mèo mà tùy tiện cho người ta sờ mó?

Không được, nó là một con mèo có nguyên tắc, chỉ có thể cho một mình chủ nhân sờ thôi!

Thấy tên nhóc kia sợ hãi như vậy, Kinh Hà đành phải từ chối khéo mấy người du khách khác rồi bế mèo đen tiếp tục đi dạo lễ hội.

Khi đi ngang qua một quầy đồ trang sức bằng bạc, Kinh Hà bị một cái mặt dây chuyền khóa bạc tinh xảo thu hút.

Ổ khóa không lớn, chỉ to bằng hai ngón tay. Trên mặt ổ khóa cũng không điêu khắc mấy con thú cát tường như Long Phượng hay Kỳ Lân mà là một con mèo nhỏ.

Là một nô lệ mèo kỳ cựu, đương nhiên Kinh Hà không thể làm ngơ món đồ này. Mà chủ quầy cũng vì mặt dây chuyền khóa bạc khắc hình mèo bán không tốt mà trực tiếp giảm giá cho Kinh Hà.

Tiền trao cháo múc, Kinh Hà mua được dây chuyền mặt khóa lại mua thêm một sợi dây màu đỏ. Sau khi xỏ vào thì lại đeo dây chuyền khóa bạc lên cổ mèo con trong ngực.

Nhất thời tên nhóc kia kinh ngạc mở to mắt, cảm thấy hơi khó tin.

"Cho anh, nếu là mèo con của em thì phải giữ nó thay em biết không?"

Mèo đen chớp đôi mắt rưng rưng, nghiễm nhiên muốn khóc.

Chủ nhân tặng quà cho nó, hơn nữa dây chuyền còn có ý nghĩa ở bên nhau và yêu nhau!

Mặt dây chuyền còn là hình ổ khóa, đây là chủ nhân muốn khóa nó lại bên mình mãi mãi sao?

Thì ra chủ nhân lại yêu thích nó như thế!

Quả thật không có gì có thể khiến nó cảm động hơn nữa!

Mèo đen vui vẻ lăn lộn làm nũng trong lòng Kinh Hà, cổ họng gừ gừ mấy tiếng.

Nó sẽ bị khóa lại mãi mãi, mãi mãi chỉ làm mèo con của duy nhất một chủ!

Chương kế tiếp