Mèo Bạc Hà Biến Hình

Chương 71

Quả thật Kinh Hà cũng nhớ rõ mình từng nhìn thấy trong giấc mơ của Thiên Ngọc Sâm, con báo cái kia sinh ra ba con báo con, họ là sinh ba.

Cô im lặng nhìn người đàn ông dưới thân, ánh mắt kia giống như một cái máy quét tinh vi đang kiểm anh ta một cách cẩn thận.

Ngón tay trắng nõn của Thiên Ngọc Sâm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, đôi mắt phượng hẹp dài nổi lên tia phức tạp: "Tôi rất ghen tị với chị ấy."

Rõ ràng đều là con của mẹ nhưng chỉ có mình chị gái được ở bên cạnh mẹ, cảm nhận được sự che chở của mẹ, hưởng thụ sữa của mẹ. Mà hai anh em họ lại bị bỏ rơi thảm hại. Trong lần chạy trốn đó, anh ta ở phía xa đã nhìn thấy mẹ và chị gái của mình ở trong lồng.

Con báo con dựa vào lòng con báo cái, đón lấy sự vuốt ve cẩn thận của mẹ, cũng đang vui vẻ chơi đùa với cái đuôi dài của mẹ.

Đó là niềm vui mà anh ta chưa từng được trải nghiệm cũng không bao giờ có thể.

Anh ta ngồi xổm trong bụi cỏ, nhìn chăm chú từ phía xa, trong đôi mắt tròn xoe ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.

Đố kị, phẫn nộ, ghen tị.

Khi lần đầu nhìn thấy Kinh Hà, ngoại trừ bị mùi hương trên người cô hấp dẫn ra thì cảm xúc phức tạp năm đó lại giáng vào lòng Thiên Ngọc Sâm một lần nữa.

Cô hòa nhập với loài người, mất đi ký ức của dã thú, lại không bị gen dã tính khống chế, hoàn toàn trở thành loài người!
So với bản thân mình bị cô dẫn dắt động dục mà khổ sở không chịu nổi, sao Thiên Ngọc Sâm không hâm mộ, ghen tị?

"Vậy… Anh nghĩ em là chị gái anh sao?"

Đột nhiên mạch suy nghĩ bị lời nói của Kinh Hà cắt ngang, Thiên Ngọc Sâm cười khổ rồi từ chối cho ý kiến: "Không chắc chắn em là chị ấy nhưng lỡ như em thật sự là chị ấy, ít nhiều gì cũng không có cách vượt qua cảm giác tội lỗi của việc loạn luân."

Có thể nghe được bốn chữ cảm giác tội lỗi từ miệng của tên biến thái Thiên Ngọc Sâm khiến Kinh Hà vô cùng kinh ngạc.

Đại khái là biểu cảm của cô quá khoa trương, khoa trương đến nỗi không cần nói rõ thì Thiên Ngọc Sâm cũng đoán được suy nghĩ của cô.

"Rốt cuộc trong lòng anh em có kém cỏi hay không? Đại khái chính là không chỉ không áy náy mà càng có hưng phấn với kiểu loạn luân này."

Kinh Hà chỉ thuận miệng nói, vốn chỉ định đùa giỡn một chút nhưng người đàn ông dưới thân cô chợt cứng người: "Không được nói bậy!"
Thấy anh ta nghiêm túc hẳn lên, Kinh Hà cười vỗ vỗ khuôn mặt căng thẳng của anh ta: "Vậy anh có thể giải thích một chút, sao lúc dùng cơ thể của Tiểu Cẩn anh không có chướng ngại tâm lý?"

Nhất thời người đàn ông câm nín.

Nghĩ như thế, hình như anh ta thật sự giống lời Kinh Hà nói cũng không chừng.

Khi chiếm lấy cơ thể Tiểu Cẩn, anh ta không hề kiêng nể gì, giống như cảm giác cấm kỵ của huyết thống khiến anh ta trở nên hưng phấn.

Bản thân Thiên Ngọc Sâm cũng không trả lời được. Nói không chừng anh ta đã đặt Kinh Hà và chị gái chưa từng gặp mặt kia cùng một chỗ từ lâu, muốn thông qua cách áp bức tình dục để lấp đầy sự mất cân bằng tâm sinh lý do ghen tị sinh ra. Nói cách khác, anh ta thật sự là một tên biến thái, không thể nghi ngờ.

Thấy Thiên Ngọc Sâm im lặng, Kinh Hà hừ nhẹ một tiếng, không truy cứu quá mức: "Thôi, anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ đi!"

Dù sao thân phận loài người của họ cũng không phải anh em thật sự. Thân phận như gần như xa này ngược lại làm cho trò chơi giữa họ tăng thêm một tia cảm giác cấm kỵ.

Về phần tên này không chịu giao ra cơ thể của mình lại gợi lên dục vọng thắng bại của Kinh Hà.

Là một con mèo bạc hà hình người, sao cô có thể chịu được bên cạnh mình còn có một con mèo trong trắng?

Đây có phải là nghi ngờ về sự quyến rũ của cô không?

Không được, không được. Một ngày nào đó cô sẽ phải thu phục cơ thể của anh ta cho bằng được, để cho con mèo hoa này giao nộp từ tấm lòng đến cơ thể cho cô!

"Bây giờ anh đang bị rối loạn tâm lý, anh có thể vượt qua nó không? Tiểu Cẩn đang ở bên ngoài, chi bằng để anh ấy vào dạy kèm cho anh nhé?" Cùng lắm thì Kinh Hà chỉ nói đùa một câu nhưng người đàn ông lại trầm tư giây lát, ánh mắt phức tạp biến thành không xác định.

"Em thích chơi thế này?"

Nhìn ra anh ta đang suy xét tính khả thi của đề nghị này, nhất thời Kinh Hà nín thở, tim đập như trống.

Ôi trời ơi, sao cái tên này lại coi là thật vậy?

Trải qua một phen rối rắm, người đàn ông cắn răng nói: "Tuy rằng tôi và Tiểu Cẩn nhất tâm đồng thể nhưng nếu em thật sự muốn…"

Nói được một nửa, anh ta chợt ôm chặt Kinh Hà, vội thay đổi lời nói: "Không, tôi tự tin có thể thỏa mãn em, không cần người khác giúp!"

Cuối cùng, anh ta cũng chỉ là một con mèo hoa ham muốn độc quyền, lập tức không hài lòng khi phải chia sẻ thời gian riêng tư của mình với người phối ngẫu cho một người khác.

Kinh Hà nhịn cười, nghiêng đầu ra vẻ ảo não: "Nhưng anh không cho em cái này…" Cô vuốt nhẹ đũng quần âu nhô lên của người đàn ông, vẻ mặt rối rắm: "Quả nhiên vẫn không được nhỉ?"

Người đàn ông nào chịu được việc bị nói là không được?

Tuy Thiên Ngọc Sâm tức giận không lại không cách nào trách trói buộc tâm lý của mình. Sau khi nghiến răng, anh ta ngồi dậy, duỗi cánh tay dài kéo ngăn trái bàn làm việc, lấy từ trong ra một cái túi dài màu xanh nước biển tinh xảo hơn.

Kinh Hà tò mò quay đầu lại, ánh mắt đuổi theo đôi bàn tay đẹp mắt của người đàn ông, muốn biết anh ta định chơi trò gì.

Dây ở miệng túi được rút ra, dương vật mô phỏng lớn cũng được lấy ra.

Vật kia có màu trắng hồng nhưng lại dữ tợn đến đáng sợ. Quy đầu to như đầu ngỗng, thân còn hơi cong cong vểnh lên.

Kinh Hà nhìn thấy mà mặt nóng bừng, một câu biến thái lại được câu thốt ra.

Sao tên này chuẩn bị nhiều đồ chơi như vậy?

Đoán được anh ta muốn làm gì, Kinh Hà trực tiếp tỏ vẻ từ chối: "Em muốn cái này!"

Cô cầm lấy chỗ phình ra dưới háng người đàn ông, thể hiện sự không hài lòng.

Thiên Ngọc Sâm hôn nhẹ lên mặt cô, kiên nhẫn trấn an cô: "Ngoan, là tôi dùng tay chỉnh, em sẽ thích."

Người đàn ông nói xong lại ấn công tắt của dương vật mô phỏng, đặt nó giữa kẻ chân Kinh Hà, nhẹ nhàng cọ xát: "Thử xem nhé? Nếu em không thích thì chúng ta lại đổi."

Đại khái là bị giọng nói dịu dàng dàng của anh ta dụ dỗ, Kinh Hà không kháng cự nữa. Cô mím môi, trừng mắt, hai chân lại ngoan ngoãn mở ra.

Hài lòng với sự phối hợp của cô, Thiên Ngọc Sâm ôm cô nằm xuống, giọng nói hiền hòa mà vui mừng khen một câu: "Ngoan!"

Âm thanh bong bóng dễ nghe khơi dậy sự ngứa ngáy trong lòng Kinh Hà. Lúc đang hốt hoảng, cô phát hiện tiểu huyệt bị vật nóng chạm vào.

Kinh Hà sợ tới mức run nhẹ, nâng mông muốn né tránh lại bị người đàn ông siết chặt eo.

Kinh Hà vốn tưởng rằng dương vật mô phỏng kia chỉ là một món đồ chơi lạnh như băng, lần này quả thật bị nhiệt độ và xúc cảm của nó làm cho kinh ngạc.

"Đó là gì vậy?"

"Ngoan, tất nhiên là dương vật của chủ nhân." Thiên Ngọc Sâm nhẹ giọng dỗ dành, chậm rãi đẩy dương vật mô phỏng dính đầy dâm dịch vào tiểu huyệt Kinh Hà.

Vừa mới đưa vào đã bị hành lang hẹp của cô kẹp đến mức tiến không được, lùi không xong. Mèo cái trên người khẩn trương nắm lấy vạt áo anh ta khiến cho anh ta bật cười.

"Nghe lời thư giãn đi nào! Kẹp chặt như vậy sẽ làm đau em." Người đàn ông vỗ nhẹ lưng cô, thử đẩy vào trong.

Kinh Hà ngượng ngùng cúi đầu, ghé vào người anh ta lẩm bẩm: "Lớn quá, nóng quá!"

Rõ ràng chỉ là một món đồ chơi, sao xúc cảm lại chân thật như vậy?

Đàn hồi, ấm áp nhưng rất cứng rắn, mạnh mẽ như vậy, giống như dương vật thật.

Được Kinh Hà khen ngợi làm cho Thiên Ngọc Sâm mở cờ trong bụng. Anh ta cắn nhẹ tai cô, giọng bong bóng khàn đặc hóa thành cát: "Quả nhiên, tôi biết Hà Hà em sẽ thích."

Người đàn ông gọi thân mật đến nỗi Kinh Hà nhạy cảm nổi da gà, tiểu huyệt cũng vì vậy mà buông lỏng không ít giúp cho người đàn ông xâm nhập càng sâu.

Gân mạch nhô lên trên dương vật cùng với quy đầu khổng lồ kia không kiêng nể gì mà cọ xát vào vách tiểu huyệt của Kinh Hà. Dương vật mô phỏng điều khiển bằng tay có thể khống chế góc độ và lực đạo mỗi lần cắm vào tốt hơn.

Đây có thật sự là đồ chơi không?

Khoái cảm ngoài dự liệu làm cho Kinh Hà sảng khoái đến mức mắt nhòe đi. Cô ngẩng đầu lên muốn tìm người đàn ông xác nhận nhưng lại bị đối phương ngậm đôi môi nhỏ nhắn, nụ hôn sâu nồng nhiệt làm rối loạn rất cả suy nghĩ của cô.

Người đàn ông ôm cô, nhẹ nhàng nâng eo, bắt chước tư thế quan hệ thật sự phối hợp với tần suất của đồ chơi trên tay.

"Cái này là mô hình mô phỏng 1:1 theo gậy thịt của tôi, bao gồm kích thước, hình dạng, độ cong, quy đầu và gân khi cắm vào. Em có thích không? Tôi nhớ rõ hẳn là em thích chỗ này." Vừa dứt lời, dương vật to mạnh mẽ cọ xát đến điểm nhạy cảm trên vách tiểu huyệt mềm mại của Kinh Hà, chọc cho cô rên rỉ một tiếng.

Điểm nhạy cảm của Kinh Hà bị nắm giữ trong nháy mắt, quy đầu phát lực cọ xát chỗ đó không ngừng, đến mức cô chỉ còn biết ngâm nga.

Nhưng đây còn chưa phải là tất cả. Theo động tác ấn công tắc nào đó của người đàn ông, gậy thịt lớn chống ở điểm G nhạy cảm của Kinh Hà rung một cách mãnh liệt.

"Ưm, ưm… Đừng như vậy, mạnh quá rồi! Ưm… Ưm…" Kinh Hà còn chưa nói hết một câu hoàn chỉnh đã run rẩy bị đưa lên cao trào. Tiểu huyệt siết chặt gậy thịt, tiết ra dịch mật ngọt ngào.

Thiên Ngọc Sâm nghiêng người để Kinh Hà nằm sấp trên ghế, tự mình xoay người ra phía sau cô. Một tay anh ta tiếp tục điều khiển dương vật, tay kia nâng mông cô lên.

Hạ thân dưới quần âu mô phỏng theo tư thế quan hệ tình dục cọ xát trên cái mông mịn màng của cô. Hơi thở người đàn ông khàn đặc, hơi nóng thở ra đều phả bên tai Kinh Hà.

"Mèo cái, em có thích thanh thịt của chủ nhân không? Nó có làm em thấy dễ chịu không, hửm?"

Tuy rằng cô đã biết người đàn ông này là cầm thú mặc quần áo từ lâu nhưng vẫn bị lời thô tục của anh ta làm cho xấu hổ đỏ mặt.

"Em… Em… Em không phải…" Từ đầu đến cuối cô đều không muốn thừa nhận quan hệ chủ nô với Thiên Ngọc Sâm, mà đối phương cũng không quan tâm sự từ chối của cô.

Dù sao có con mèo con nào không muốn nhảy lên đầu chủ nhân làm hoàng đế?

Anh ta là chủ nhân khoan dung, càng là mèo con ngỗ ngược lì lợm thì dạy dỗ mới càng có cảm giác thành tựu.

"Mèo nhỏ cũng bị chủ nhân đâm đến mức phát ra tiếng phình phịch rồi. Ra nhiều nước thế này là cao trào mấy lần rồi? Vừa rồi còn tè ra quần chủ nhân một lần, lần này là muốn dùng dâm thủy giặt quần cho chủ nhân sao?"

"Em không có…" Kinh Hà tỏ vẻ phủ định theo bản năng. Cô vừa dứt lời, dương vật to trong tiểu huyệt cũng ngừng rung, ngay cả lực ra vào cũng không còn động tĩnh nữa. Cô đang ở trên đỉnh cao của cơn sóng tình, làn sóng dục vọng thứ hai đang muốn ập tới thì kích thích lại chợt chấm dứt.

Chênh lệch mãnh liệt làm cho tinh thần cô suy sụp, cô muốn kích thích, muốn tiểu huyệt bị xâm nhập mãnh liệt, muốn cảm nhận được sự sảng khoái của đỉnh cao dục vọng một lần nữa.

Mèo cái bất mãn muốn vươn móng vuốt nhỏ của mình định tự cung tự cấp nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt hai cổ tay, đặt lên lưng ghế.

"Hu hu, buông em ra! Em muốn…" Cô hừ nhẹ như mèo khóc, cơ thể mềm nhũn không cách nào tránh thoát được sự giam cầm của người đàn ông.

Thiên Ngọc Sâm cười hôn lên cổ cô, cổ họng khàn khàn mang theo âm thanh bóng bóng, hấp dẫn từng chút một rồi lần lượt tan rã.

"Muốn không? Em muốn gì?"
Kinh Hà rụt cổ, cả người run rẩy, quật cường không chịu mở miệng.

Người đàn ông tiếp tục dụ dỗ, thì thầm như ác ma không xua đuổi được: "Ngoan, chỉ cần Hà Hà mở miệng thì chủ nhân sẽ thỏa mãn em!"

Ngón tay thon dài trắng nõn của người đàn ông đan vào tay cô, nhẹ nhàng gãi ngứa lòng bàn tay cô.

Hạ thân anh ta vẫn chậm rãi cọ xát bờ mông đầy đặn của cô, chỉ là biên độ kia không thể nào dẫn dắt dương vật quấn chặt trong huyệt, ngược lại khiến cô càng có ham muốn được lấp đầy.

Kinh Hà biết người đàn ông đang đầu độc mình nhưng cô thật sự không chịu nổi cảm giác trống rỗng này, đành phải cúi đầu: "Em muốn gậy thịt."

Gióng của cô như tiếng muỗi kêu, đứt quãng khiến người ta nghe không rõ.

"Hả? Cái gì? Hà Hà lớn tiếng một chút, nếu không ngủ nhân không nghe được." Rõ ràng ngũ giác của mèo nhạy bén, có gì mà không nghe được?

Kinh Hà cắn răng, cuối cùng cũng vứt bỏ chút bướng bỉnh còn sót lại: "Muốn thanh thịt của chủ nhân. Làm ơn, cho em thanh thịt của chủ nhân!"

"Ngoan!"

Người đàn ông hài lòng hôn lên mặt cô, đưa tay cầm dương vật mô phỏng rồi mở công tắc run lên, đồng thời thân dưới cũng đong đưa mạnh mẽ.

Kích thích mãnh liệt đến thăng chỗ mẫn cảm nhất của Kinh Hà. Cô được đưa lên cao trào như ý nguyện, sảng khoái ngâm nga, lâm vào ý thức mơ màng. Mà người đàn ông đè trên người cô cũng gầm gừ. Tay anh ta ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, cùng nhau bay đến tận trời.

Thiên Ngọc Sâm ôm Kinh Hà đi vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo còn sót lại của hai người.

Tắm rửa đơn giản sạch sẽ xong, anh ta lại bế cô ngồi vào bồn tắm đầy nước nóng, hai người thoải mái dựa vào nhau.

Người đàn ông nhắm mắt dựa vào thành bồn nghỉ ngơi, mà Kinh Hà thì vẫn còn vô cùng tỉnh táo. Cô như một con mèo con lòng đầy tò mò, chớp mắt nhìn xung quanh.

Nhưng bất kể là nhìn về phía nào thì cuối cùng sự chú ý của cô vẫn tập trung về cơ thể trắng nõn chói mắt, quyến rũ của người đàn ông.

Dáng vẻ của anh ta quá đẹp, không chỉ có khuôn mặt mà cơ thể cũng hoàn hảo.

Thiên Ngọc Sâm không gầy như Thiên Ngọc Cẩn, dưới quần tây áo sơ mi lại là lồng ngực vạm vỡ, cơ bắp săn chắc. Mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì đầy đặn, đái khái là như vậy nhỉ?

Kinh Hà hơi si mê đưa tay vuốt ve cơ thể anh ta, cảm nhận vẻ đẹp nam tính vững chắc thuộc về người đàn ông.

Thiên Ngọc Sâm bị hành động nhỏ của cô làm cho mở mắt. Anh ta rũ mắt, trùng hợp lại nhìn chằm chằm vào sự gian xảo lóe lên trong mắt cô.

Đó là dấu hiệu của việc cô định làm chuyện xấu.

Quả nhiên bàn tay nhỏ bé của cô lại luồn xuống, bắt lấy thứ đó của người đàn ông.

Bây giờ hai người đều trần trụi dính lấy nhau, cô không tin mình không có cách ăn được con mèo hoa này.

Có điều người đàn ông đã đoán được cô muốn làm gì từ lâu. Anh ta vội bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ngăn cản hành vi muốn bắt cóc người anh em của mình. "Ngoan một chút, đừng làm ầm ĩ!"

Thiên Ngọc Sâm kéo Kinh Hà lại gần, nắm lấy hai cánh tay của cô vòng lên cổ mình, cánh tay thon dài nắm chặt vòng eo của cô, đôi chân dài cũng cố ý quấn lấy bắp chân cô, không cho cô lộn xộn nữa.

Kinh Hà tránh không thoát đành phải dùng hạ thân cọ cọ thăm dò, mưu toan châm lửa.

Thiên Ngọc Sâm bị cô giày vò không nói nên lời. Anh ta vỗ cái mông nhỏ không an phận của cô: "Cứ đói khát như vậy à?"

Kinh Hà cười thản nhiên ôm cổ anh ta: "Em cho rằng đêm qua anh đã hiểu rõ nhu cầu của em rồi."

Vừa nhớ đến đêm qua suýt bị con mèo cái này vắt khô, nhất thời khuôn mặt Thiên Ngọc Sâm xị xuống, khuôn mặt tuấn tú kia lại trở nên nghiêm túc, lạnh lùng.

Kinh Hà phát hiện mình càng ngày càng thích trêu chọc con mèo hoa lớn này. Cô chỉ thích nhìn dáng vẻ tức giận mà không làm gì được của anh ta.

Chóp mũi Kinh Hà cọ vào mũi người đàn ông, lại đùa giỡn với anh ta: "Ôi, lại là khuôn mặt cứng ngắc này, muốn hù dọa ai đây? Cơ thể mềm yếu như vậy, quả nhiên chỉ vì có một…"

Kinh Hà còn chưa dứt lời đã bị đôi mắt phượng sắc bén như muốn phóng dao của người đàn ông liếc một cái.

Cô vội nuốt lời muốn nói, chớp mắt giả vờ vô tội nhưng lại không hề có dáng vẻ muốn hối cải.

Từ trước đến nay cô đều rất tò mò về quả trứng của người đàn ông này. Khi anh ta còn là mèo con và báo hoa thì đều dùng đuôi che kín nơi riêng tư của mình.

Ngay cả lúc vừa rồi khi cởi quần áo, anh ta cũng cố ý nghiêng người không cho cô rình mò đến chỗ đó.

Chậc, đề phòng đến mức đó, lại vô cùng nhạy cảm với từ "trứng" mấu chốt này. Điều này khiến cô càng muốn biết rốt cuộc anh ta có phải chỉ có một trứng hay không!
Nhìn ra khuôn mặt nhỏ bé của Kinh Hà tràn ngập thăm dò, Thiên Ngọc Sâm hừ lạnh một tiếng, nắm lấy một tay cô, chủ động dẫn về phía hông anh ta.

"Này?" Kinh Hà sợ tới mức kinh ngạc hô một tiếng, bị hành động đột ngột của người đàn ông làm cho không kịp trở tay.

Cảm giác được đầu ngón tay lướt qua cơ bụng người đàn ông, băng qua khu rừng rậm rạp, cuối cùng chạm đến viên thịt mềm mại.

Thiên Ngọc Sâm tách ngón tay cô ra, bàn tay lớn dẫn dắt bàn tay nhỏ bé của cô chậm rãi vuốt ve: "Tự đếm cho kỹ một chút, rốt cuộc có mấy cái!"

Một, hai?!
Bàn tay nhỏ bé run rẩy của Kinh Hà mò mẫm nhiều lần xác nhận hai cái túi đầy đặn kia. Sau đó cô trợn to mắt như phát hiện ra vùng đất mới: "Thì ra anh có hai quả trứng à?"

Kinh Hà kinh ngạc lại đưa thêm một tay xuống sờ soạng, thậm chí cô còn ngồi thẳng người muốn nhìn tận mắt.

Thật sự có hai cái!

Chậc, nếu anh ta không phải người đàn ông có một trứng thì sao lần nào cũng thần bí như vậy?

Giả vờ kỳ lạ!

Nhìn biểu cảm phong phú trên khuôn mặt của mèo cái, Thiên Ngọc Sâm cười lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng cũng không hiện rõ cảm xúc: "Chẳng lẽ tôi còn có thể mọc ra cái thứ ba? Chỉ sợ lúc đó em chịu không nổi!"

Kinh Hà nhướng mày, khuôn mặt vẽ nụ cười xấu xa giống như đang nói: Không phải thế thì tốt hơn sao?

Thiên Ngọc Sâm: …

Cảm nhận được tay Kinh Hà bắt đầu không ngoan ngoãn, người đàn ông đang muốn đứng dậy thì lại bị cô nắm chặt chỗ yếu.

"Nếu đã cứng rồi, không làm một phát thì sao coi được?" Kinh Hà nhẹ nhàng cọ xát gậy thịt dựng đứng kia, nụ cười tươi trên mặt càng thêm hư hỏng.

Hôm nay cô nhất định phải ăn được con mèo hoa lớn này!

Kinh Hà hùng hổ, thậm chí còn chuẩn bị tốt cho tình huống Thiên Ngọc Sâm sẽ phản kháng.

Nhưng cọ xát cả nửa ngày mà người đàn ông không hề làm gì cả, chỉ kêu cô một tiếng với ý tứ sâu xa: "Kinh Hà."

"Hửm?"

"Có phải nên tỉa lông nách rồi không?"

"Hả? Em à?" Kinh Hà vô thức nâng cánh tay lên xem xét. Người đàn ông nhân lúc cô không đề phòng mà nhào tới, đảo ngược tình thế đè cô dưới thân.

"Anh ăn gian!" Mèo cái bị lừa gạt muốn tránh thoát nhưng lại bị người đàn ông dùng đầu gối tách hai chân ra. Thế tấn công bị chuyển dịch chỉ vì sơ suất trong nhất thời của cô.

"Ngoan, đừng lộn xộn! Nếu không sẽ làm sẽ tổn thương em." Ngón tay dài dò xét vào hang động ngọt ngào, nhẹ nhàng mà có tiết tấu trêu chọc vách thịt mềm mại, lại tăng thêm lực từng chút một.

"Em không muốn cái này!" Kinh Hà uất ức ưỡn ẹo nhưng cơ thể lại dần thả lỏng, yên lặng tiếp nhận khiêu khích của người đàn ông.

Miệng thì nói không muốn nhưng cơ thể lại thành thật hơn bao giờ hết.

Thiên Ngọc Sâm cười khẽ, hôn lên chóp mũi cô một cái như trấn an: "Mèo con không thể yêu cầu nhiều như vậy! Ngoan, chỉ cần em nghe lời thì sau này tôi sẽ cho em nhiều hơn."

Âm thanh bong bóng từ tính rù rì dụ dỗ bên tai khiến Kinh Hà lại bị dụ dỗ lần nữa, an phận ngoan ngoãn nở rộ dưới thân người đàn ông.

**

Mèo con dưới thân bị ngón tay đưa lên cao trào, Thiên Ngọc Sâm nhân lúc cô mơ màng bế cô lên, quấn khăn tắm rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Trong chăn còn hơi lạnh lẽo, Thiên Ngọc Sâm dứt khoát bảo Kinh Hà nằm sấp trên người mình, tự mình làm chăn điện thịt người.

Hiếm khi Kinh Hà trở nên ngoan ngoãn, Thiên Ngọc Sâm đang vui mừng cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thì đột nhiên mèo con trên người chợt mở miệng.

"Khi lần đầu biết em, anh luôn dùng khăn tay lau những nơi mà em đã chạm tới. Anh nghĩ em dơ bẩn à?" Không nghe rõ cảm xúc trong giọng nói của cô nhưng đôi mắt kia chợt hiện ra sự lạnh lùng là thật.

Sự phòng thủ nghiêm ngặt của Thiên Ngọc Sâm khiến cô bất giác suy nghĩ vớ vẩn.

Cô chủ động đến thế mà anh ta lại không chịu giao mình. Chẳng lẽ do ghét bỏ cô?

Nhất thời Kinh Hà lại nghĩ đến bạn trai cũ Cao Minh Ngạn.

Cô mơ hồ nhớ lại, sau khi quan hệ với Cao Minh Ngạn, anh ta tuyên bố mình là lần đầu tiên.

Anh ta không thể chấp nhận sự thật cô không phải là trinh nữ, thậm chí chút sự dịu dàng khi quen nhau cũng biến mất. Anh ta dùng mắng chửi và nguyền rủa cô bằng những ngôn từ độc nhất trên đời.

Anh ta nói cô bẩn thỉu, nói cô không biết xấu hổ, nói cô là một con điếm giả vờ trong trắng.

Bạn trai đã từng dịu dàng săn sóc như vậy lại biến thành người xa lạ, dữ tợn đáng sợ trong nháy mắt.

Có phải Thiên Ngọc Sâm cũng vậy không?

Mới đầu Kinh Hà cho rằng anh ta mất đi một trứng mà tự ti không dám làm tình với cô, bây giờ biết được cơ thể anh ta hoàn hảo nên không khỏi khiến người ta nghi ngờ lý do của anh ta.

Không muốn cho cô, chẳng lẽ là sợ cô làm bẩn cơ thể của anh ta?

Dù sao anh ta cũng thích sạch sẽ, hơn nữa còn trong trắng.

Dù Thiên Ngọc Sâm có hiền lành đến cỡ nào thì cũng tìm được cửa ra từ những câu hỏi không hiệu quả của cô trước đây.

Lúc trước cô bảo anh ta nên dùng nụ cười giả tạo để duy trì sự chân thật. Sau khi anh ta làm theo thì lại biến khéo léo thành vụng về. Rút kinh nghiệm từ bài học trước đó, anh ta lập tức nghe được ý tứ trong lời nói của Kinh Hà.

Anh ta ôm chặt người phụ nữ nhỏ bé có dáng người mảnh khảnh trên người mình, vỗ lưng cô giải thích: "Mùi hương trên người em quá nồng nặc, bám vào một chút thì cũng sẽ để lại mùi. Như thế khiến tôi một ngày làm việc không yên lòng, chỉ muốn tìm em giao phối. Thế nên tôi mới bất đắc dĩ dùng cách đó để em không ảnh hưởng đến tôi."

"Tôi không ghét bỏ em, mà tôi sợ khi giao mình. Ngoại trừ băn khoăn em có thể là chị gái của tôi ra, còn băn khoăn sau này em có được rồi có thể rời khỏi tôi."

Đột nhiên Kinh Hà thay đổi tâm ý muốn tiếp nhận anh ta vẫn khiến Thiên Ngọc Sâm vừa vui vừa lo.

Rõ ràng lúc trước cô ghét anh ta đến thế nhưng giờ lại lập tức thay đổi chú ý. Đây là chuyện anh ta nghĩ vỡ đầu cũng không thể hiểu được.

Tính tình nắng mưa bất thường, suy nghĩ lung tung của báo hoa lại xuất hiện. Thậm chí anh ta còn cảm thấy có thể Kinh Hà chỉ đang đùa giỡn anh ta, sau khi có được tấm lòng và cơ thể của anh ta thì lại tàn nhẫn vứt bỏ, dùng cái này để phát tiết sự ghét bỏ anh ta.

Một con báo hoa bị mẹ vứt bỏ từ nhỏ, sau khi biến thành loài người thì lại bị cha mẹ loài người vứt bỏ một lần nữa. Anh ta thật sự quá sợ cảm giác bị người thân thiết phản bội.

Thậm chí anh ta và em trai còn có thần giao cách làm, có thể biết suy nghĩ chân thật của nhau.

Thế nhưng Kinh Hà người duy nhất ngoài em trai khiến anh ta thật lòng muốn tới gần, cũng thật sự sợ cảm giác bị cô vứt bỏ.

Cô có nhiều người phối ngẫu như vậy, quan hệ giữa họ lại không vững chắc. Anh ta thật sự sợ mình ngã ngựa, thua một cách thảm hại.

"Xin lỗi, tôi vẫn chưa sẵn sàng giao mình cho em, đây là vấn đề của tôi! Tôi sẽ vượt qua từng chút một, mong em đừng nghĩ nhiều!"

Người phụ nữ này giống như một con mèo cái tùy ý. Hôm nay có thể gần gũi với anh ta một chút, ngày mai sẽ chạy loạn không rõ tung tích.

Trò chơi chủ nô với Kinh Hà cũng là Thiên Ngọc Sâm củng cố cho quan hệ giữa hai người thêm vững chắc hơn mà thôi. Đồng thời anh ta cũng muốn dạy dỗ mèo cái nhỏ, cũng đang huấn luyện bản thân yên lòng, triệt để hợp làm một với cô.

"Điều này sẽ mất chút thời gian. Hà Hà, mong là em sẽ chờ tôi!"

***

Khi Kinh Hà thức giấc thì bị vẻ đẹp trước mắt làm cho choáng váng.

Người đàn ông da trắng môi đỏ, ngũ quan có chiều sâu thâm thúy, hàng mi dày và dài rủ xuống da thịt trắng nõn, chân mi rất rõ ràng.

Sáng sớm thức giấc đã nhìn thấy hình ảnh đẹp mắt như thế, tâm trạng buồn bực tối qua của Kinh Hà cũng bị quét sạch.

Hôm qua lúc trong phòng tắm, cô nhìn thấy người đàn ông cởi quần tây dính tinh dịch loang lổ thì rất mất hứng.

Tên này tình nguyện tự bắn ướt đũng quần cũng không cho cô, nhất thời khiến cô suy nghĩ đủ chuyện lung tung.

Tuy lúc sau được giải thích rõ ràng nhưng sau khi ngủ, Kinh Hà vẫn càng nghĩ càng tức giận.

Không được, sao có thể để bản thân uất ức như vậy được? Điều này không phù hợp với thiết lập của mèo con của cô!

Nếu không nhân lúc người đàn ông ngủ say không dậy nổi để ra tay thì còn đợi khi nào?

**

Thiên Ngọc Sâm nhìn thấy Kinh Hà trong giấc mơ hỗn độn.

Mèo cái nhỏ nằm sấp trên người anh ta cười trộm, vừa hôn cơ bụng rắn chắc của anh dần lui xuống dưới.

Bị cảm giác ngứa ngáy, thoải mái kia mê hoặc, người đàn ông run rẩy lẩm bấm phát ra tiếng bóng khí trầm thấp.

"Hà Hà…"

Thế nhưng Kinh Hà không trả lời mà chỉ cười nhếch mép. Sau đó cô cầm lấy gậy thịt đã đứng thẳng từ lâu, cái miệng nhỏ mở ra ngậm lấy quy đầu cực lớn trên đỉnh.

Cả người Thiên Ngọc Sâm vẫn căng thẳng, bộ phận nhạy cảm nhất bị cái miệng mềm mại nhỏ nhắn bao bọc, anh ta chưa kịp phản ứng đã bị khoái cảm ập tới quấy rầy lý trí.

Kinh Hà cười vì làm được chuyện xấu, lưỡi nhỏ trêu chọc niệu đạo, vì mút liếm mà hai gò má hơi lõm xuống.

Cô tùy ý liếm dương vật thô to của anh ta, trong ánh mắt không giấu được vẻ ngạo mạn, khiêu khích cái tên tự xưng làm chủ dục vọng như anh ta.

Bị ánh mắt kia kích động, bàn tay Thiên Ngọc Sâm vốn định đẩy đầu cô ra lại giữ chặt ót cô, ấn cô đè xuống.

Dương vật dài đi thẳng vào trong bị cổ họng ấm áp hẹp nhỏ cô bao bọc. Lực nuốt sinh lý do cổ họng tạo nên khiến cho người đàn ông rên rỉ.

Nuốt không vào lại nôn không ra, thịt mềm trong cổ họng chỉ có thể co rút không ngừng, quy đầu nhạy cảm bị kích thích theo hô hấp dồn dập của Kinh Hà.

Thiên Ngọc Sâm nắm chặt đầu cô, chín nông một sâu trong khoang miệng chật hẹp. Một dòng điện theo đó chạy dọc toàn thân, tinh quan người đàn ông thất thủ, gầm nhẹ phóng thích tinh hoa.

Mèo cái bị dịch đục bắn ra sặc sụa ho khan, nước mắt nước mũi cùng không kiểm soát được mà tràn ra bốn phía.

Thế nhưng Thiên Ngọc Sâm lại không cho cô cơ hội phun ra, dương vật vẫn nhét chặt trong miệng cô. Cho đến tận khi thấy cô nuốt xuống hết, anh ta mới mỹ mãn rút ra.

"Lần sau còn dám khiêu khích chủ nhân không?" Anh ta nhõm nửa người trên lên, vuốt ve khuôn mặt khóc nức nở như mưa của cô. Thế nhưng anh ta lại nghe tiếng cười gian tà, mèo cái nhỏ thì thầm tò mò hỏi một câu rất gần bên tai anh ta: "Lần sau thì sao?"

Thiên Ngọc Sâm nhíu lại, buồn bực vì khoảng cách âm thanh không khớp với hình ảnh trước mắt.

"Khiêu khích thế nào?" Bên tai lại truyền đến một tiếng, Thiên Ngọc Sâm mở to mắt. Trước mắt ngoại trừ trần nhà trắng tinh và đèn trần trong phòng ngủ nhà mình ra thì chính là khuôn mắt nhỏ nhắn mang đầy dò xét của Kinh Hà.

Thì ra tất cả đều là mơ.

Đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, tim anh ta đập thình thịch không ngừng. Tuy rằng biết rõ đây chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường của thần kinh giao cảm vì muốn cung cấp oxy cho não bộ vừa tỉnh ngủ mà thúc giục tim tăng nhịp đập. Thế nhưng Thiên Ngọc Sâm vẫn bất giác liên hệ nhịp tim loạn xạ này với người phụ nữ trước mắt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn linh động của cô mang theo sự kiềm nén nụ cười xấu xa, vừa nhìn đã biết chẳng phải chuyện tốt gì.

"Anh thức rồi à? Vừa hay em có tin không tốt muốn báo cho anh biết." Kinh Hà mím môi, đôi mắt to chớp vài cái, trong ánh mắt lộ vẻ mong ngóng ta anh truy vấn.

Thiên Ngọc Sâm điều chỉnh hô hấp, đôi mắt phượng vốn sắc bén vì mới tỉnh buồn ngủ mà có vẻ mơ hồ.

"Tin gì?" Anh ta hỏi như cô mong muốn, cổ họng trầm khàn vì thiếu nước bọt ẩm ướt mà khô khốc khàn khàn.

Toàn thân hai người trần trụi, da thịt kề sát vào nhau khiến họ có thể cảm nhận được lớp mồ hôi mỏng trên người nhau.

Đôi gò bông mềm mại của Kinh Hà đè lên lồng ngực rắn chắc của Thiên Ngọc Sâm. Cô mỉm cười xấu xa, thổi một hơi vào gò má trắng nõn của anh ta.

"Em nhân lúc anh ngủ say đã ăn sạch anh, anh không còn sạch sẽ rồi Tiểu Sâm Tử à!"

***

Từ khi thức giấc, Kinh Hà lại phát hiện con mèo hoa lớn này đang trốn tránh cô.

Cô chỉ vừa vào phòng tắm lấy quần áo bẩn đêm qua thay, người đàn ông đang rửa mặt bên cạnh lại vội bưng ly súc miệng chạy đến phòng tắm khác, nhường chỗ cho cô.

Cô đi vào phòng khách lấy nước uống, người đàn ông trực tiếp trốn vào phòng bếp nói muốn làm bữa sáng.

Khi cô đi ra ban công phơi quần áo, đi ngang qua phòng bếp thì tên kia lại bôi dầu dưới lòng bàn chân chạy trốn vào phòng làm việc.

Tóm lại chính là không muốn ở cùng một không gian với cô.

Kinh Hà: …

Không phải vì bị cô cướp trinh mà trốn cô như chuột trốn mèo đấy chứ?

Chậc chậc, sao lại biến cô thành kẻ hiếp dâm vậy?

Thiên Ngọc Cẩn không có ở nhà, giày ở ngoài huyền quan cũng không thấy đâu. Cũng không biết anh lén chuồn đi từ lúc nào.

Kinh Hà nhớ lại cảnh tượng ban sáng thì lại cảm thấy buồn cười.

Khi biết mình thất thân, Thiên Ngọc Sâm lập tức ôm chặt chăn lui đến mép giường, vẻ mặt khiếp sợ giống như thiếu nữ vừa mới trải qua chuyện đời người.

Bàng hoàng, sợ hãi, tinh thần không yên.

Thần kinh vốn thích trêu chọc anh ta của Kinh Hà lại hoạt động. Cô cười xấu xa bò tới luồn tay vào trong chăn, một tay cầm lấy gậy thịt còn nửa cứng nửa mềm kia.

"Haiz, hết cách rồi. Ai bảo anh nằm dưới thân em mà không hề sợ? Em cũng là một người phụ nữ bình thường, nhìn thấy cảnh tượng bóng bẩy này thì không kiềm chế được anh à."

Cô thở dài liên tục, bày ra vẻ bất lực: "Nếu gạo đã nấu thành cơm thì sau này Tiểu Sâm Tử ngoan ngoãn theo em đi! Em sẽ cho anh một danh phận, sẽ không lạnh nhạt anh."

Kinh Hà vừa nói những lời của người phụ nữ xấu xa, tay vừa không an phận lay động.

Trên dương vật của người đàn ông còn sót lại chút dâm dịch ướt át, lúc ma sát lại phát ra tiếng ùng ục làm cho hai người mặt đỏ tai hồng.

"Em… Em đừng hòng gạt tôi! Tôi biết vốn dĩ chưa xảy ra chuyện gì cả." Ngoài miệng anh ta nói rất chắc chắn nhưng trong ánh mặt lại hiện rõ sự chột dạ.

Sau khi thức giấc anh ta đã nhận thấy cơ thể mang theo sự mệt mỏi và rũ rượi mà trước kia chưa từng có. Mồ hôi mỏng trên người còn chưa bốc hơi hoàn toàn, rõ ràng đã trải qua chuyện gì đó.

Khó giải thích nhất chính là chỗ riêng tư dính dính, ẩm ướt. Nhiêu đó cũng đã đủ dấu hiệu cho thấy anh ta thật sự phát sinh quan hệ với Kinh Hà.

"Con mèo lớn dâm dục như anh, lúc ôm mông em ra sức đưa đẩy thì đang mơ ai đây?" Kinh Hà Kiều cười trêu ghẹo anh ta: "Nằm mơ cũng không an phận, chủ động như vậy. Em đành phải cố gắng tiếp nhận anh. Quả thật hàng của anh dùng cũng không tệ. Phía trước cong cong, lúc đi vào quy đầu vừa vặn đam vào chỗ nhạy cảm của em, em rất thích!" Động tác của cô tăng tốc khiến người đàn ông run rẩy.

"Phải, nó xảy ra thế đấy. Nó sẽ bắn phải không? Lúc ấy anh bắn rất nhiều, từng dòng từng đợt một, đoán chừng nếu em không uống thuốc tránh thai thì chắc chắn sẽ bị anh bắn đến mang thai nhỉ?"

"Rung rẩy dữ dội thật. Nghe được làm cho em có thai khiến anh hưng phấn như vậy à? Chậc, tên biến thái!" Kinh Hà cười khanh khách, cảm nhận được cự vật trong tay run rẩy mạnh mẽ trong tiếng kêu rên rỉ kiềm chế của người đàn ông. Chất lỏng ấm áp được bắn ra, dính ướt hết bàn tay nhỏ bé của cô.

Thiên Ngọc Sâm là một người nghiêm túc cổ hũ, sao có thể địch lại được tay chơi Kinh Hà giàu kinh nghiệm giường chiếu?

Những từ ngữ dâm đãng cộng thêm động tác tay khéo léo dễ dàng ép tinh dịch của người đàn ông. Nhân lúc tinh dịch bắn ra làm ướt tay cô, Thiên Ngọc Sâm nhanh chóng thoát khỏi ma trảo của cô, vội vàng vén chăn trốn vào phòng tắm. Sau đó là các tình huống trốn tránh Kinh Hà, không chịu đối mặt với sự thật.

Kinh Hà không để ý lắm, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ.

Ai bảo đêm qua tên khốn này buộc cô gọi anh ta là chủ nhân?

Sao mèo con có thể chịu thiệt thòi như vậy? Tất cả đều phải đòi lại!

Cùng lắm thì chơi mèo bắt chuột cũng chán, cuối cùng Kinh Hà chặn được người đàn ông ở phòng giặt ủi, cảm thấy mỹ mãn nói cho anh ta biết sự thật.

"Được rồi, buổi sáng là em lừa anh, em không có cưỡng ép ăn thịt anh, anh vẫn còn trong trắng. Bây giờ yên tâm rồi chứ?"

Chương kế tiếp