Mèo Bạc Hà Biến Hình

Chương 72

Tâm trạng của Thiên Ngọc Sâm giống như đi tàu lượn siêu tốc.

Lúc tỉnh thức giấc thì kinh hoàng lúng túc, khi nghe Kinh Hà hứa sẽ cho anh ta một danh phận thì chuyển thành kinh ngạc vui mừng.

Anh ta không kiềm lòng được, sau khi bị Kinh Hà ép xuất tinh thì vội trốn vào phòng tắm, nhất thời không biết xử lý cảm xúc này thế nào.

Dù từ lâu trong lòng Thiên Ngọc Sâm đã đoán được một ngày nào đó sẽ phát sinh quan hệ với Kinh Hà nhưng lại không ngờ ngày đó đến nhanh như vậy, anh ta trở tay không kịp.

Người đàn ông cổ hủ coi lời đùa giỡn của Kinh Hà là thật, trong lòng cũng vui mừng vì câu hứa danh phận của cô.

Anh ta được công nhận là người phối ngẫu! Ngay cả khi điều này khác quá trình tiến triển mà anh ta hình dung.

Không sao, miễn kết quả như anh ta mong muốn là được!

Niềm vui khó có thể kiềm chế khiến Thiên Ngọc Sâm xấu hổ khi mặt đối mặt với Kinh Hà. Anh ta rất cần khoảng không gian yên tĩnh để bản thân bình tĩnh.

Cho đến nay anh ta luôn kiềm chế dục vọng của mình đối với Kinh Hà nhưng hôm nay đều đã tan tành. Cảm giác khát khao này thật sự giống như nước lũ vỡ đê, sắp ngăn cản không được.

Anh ta rất muốn làm cô, đè cô dưới thân chiếm hữu tàn nhẫn, buộc cô nói ra những lời xấu hổ, nhìn cô dần nở rộ trong sự ngượng ngùng.

Thiên Ngọc Sâm vẫn ảo tưởng lại không ngờ bị Kinh Hà chặn ở phòng giặt ủi. Không kịp thay đổi cảm xúc, anh ta nghe thấy người phụ nữ trước mắt cười xấu xa nói: "Được rồi, anh vẫn còn trong trắng."

Một câu nói đùa của người phụ nữ khiến trái tim kích động của anh ta lập tức rơi xuống đáy vực. Thậm chí anh ta còn không phân biệt được câu nào là thật, câu nào là giả!

Đùa bỡn anh ta, nhìn anh ta như tên hề lại thú vị như vậy?

Bầu không khí càng u ám, Kinh Hà vốn tưởng người đàn ông vì thất thân nên mới trốn tránh cô. Cô cũng không hiểu vì sao sau khi nói cho anh ta biết chân tướng thì sao tâm trạng của anh ta càng tồi tệ hơn?

Đôi mắt phượng hẹp dài của Thiên Ngọc Sâm híp lại, tín hiệu nguy hiểm theo ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía cô.

Cảm giác này làm cho Kinh Hà nhớ lại lúc mình mới quen tên này thì không khỏi rùng mình.

Một phút trước cô bé này còn xấu xa mà giờ lại sợ hãi. Phòng giặt ủi vốn không rộng rãi lại vì bầu không khí u ám này mà càng bí bách.

Kinh Hà đánh trống bỏ cuộc, vừa định xoay người mở cửa chạy trốn thì bàn tay của người đàn ông đóng đóng cửa lại.

"Muốn chạy à?"

Kinh Hà lại bị anh ta vây trước cửa, cơ thể cường tráng của người đàn ông chặn sau lưng cô, không cho cô đường chạy trốn.

"Em, ưm…" Kinh Hà vừa mở miệng định nói gì đó thì cằm đã bị tay người đàn ông kìm lại, nụ hôn vội vã mà mạnh mẽ đoạt đi lời nói còn dang dở của cô.

Cô mặc quần áo ở nhà rộng rãi của Thiên Ngọc Sâm, đó cũng là lợi thế giúp tay người đàn ông luồn vào một cách dễ dàng. Lúc thì xoa nắn đầu nhũ mềm mại của cô, lúc thi thăm dò vào cánh hoa mềm mại.

"Hà Hà, lần này chủ nhân thật sự tức giận." Âm thanh bọt khí trầm thấp của người đàn ông mang theo sự lạnh lẽo, trong từng lời âm thanh đều mang theo sự tàn bạo.

"Xem ra không trừng phạt em một lần thì mãi em sẽ không biết kết quả của việc chọc giận tôi."

Tuy trong lòng Kinh Hà sợ hãi nhưng cũng không cho rằng người đàn ông này làm được gì mình.

Dù sao mèo hoa lớn ngay cả thất thân cũng sợ thì có thể dữ dội đến mức nào?

"Vậy thì anh phạt em đi!" Cô hừ một tiếng, vốn dĩ không để lời cảnh cáo của người đàn ông trong lòng.

Mãi cho đến khi cảm nhận được răng người đàn ông trên cổ mình, cô mới nhận ra sự nguy hiểm.

"Thiên… Thiên Ngọc Sâm, anh đừng có làm bậy nha!" Đương nhiên cô không biết chọc giận con báo hoa thần kinh là chuyện nguy hiểm cỡ nào. Nhưng bây giờ cô mới hối hận thì cũng đã muộn.

"Nếu Hà Hà muốn gậy thịt của chủ nhân như thế thì cho em toại nguyện vậy."

**

Rèm cửa sổ phòng làm việc mở rộng, ánh mặt trời dịu nhẹ của buổi chiều xuyên qua kính cửa sổ sát đất chiếu xuống sàn nhà tạo nên bóng của hai con người đang chồng lên nhau.

Những quyển sách vốn được đặt trên bàn làm việc lại bị đổ trái phải, chặn cả lối đi.

Đủ loại đồ chơi nhỏ nằm rải rác trên sàn nhà trước cửa sổ, dâm dịch còn chưa khô hoàn toàn bị ánh sáng phản chiếu trong suốt như pha lê.

Cơ thể Kinh Hà trần trụi bị người đàn ông đè lên cửa sổ sát đất, đôi gò bông bị ép lên thủy tinh lạnh lẽo, phía sau lại là lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông.

"Hà Hà không được ngủ đâu đấy!" Người đàn ông tàn nhẫn nhắc nhở, không cho Kinh Hà vì mệt mỏi mà ngủ cho qua chuyện. Hơi thở nóng phả lên thủy tinh để lại mảng sương trắng.

"Mở mắt ra!" Mệnh lệnh mang theo cảnh cáo vang lên, người đàn ông dùng sức đẩy hạ thân, dương vật to lớn hoàn toàn lún sâu vào tiểu huyệt ướt đẫm dịch khiến Kinh Hà không kiềm chế được tiếng rên rỉ nũng nịu, con ngươi tràn đầy sắc xuân.

"Đừng ở chỗ này!"

Làm tình giữa ban ngày ban mặt, dù nơi này nằm ở tầng hai mươi sáu, ngoài cửa sổ chỉ có bầu trời trong xanh nhưng Kinh Hà vẫn bị kiểu quan hệ tình dục không hề có sự che khuất này làm cho xấu hổ, cả người cũng ửng đỏ.

Lực thúc mạnh dần cũng chính là sự từ chối của người đàn ông. Thiên Ngọc Sâm cắn nhẹ tai Kinh Hà, âm thanh bọt khí khàn khàn mang theo sự run rẩy vì sung sướng.

"Lấy trời làm chứng, mời gió và chim chóc đến xem chúng ta giao phối thế nào, si mê nhau ra sao, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới hút chặt lấy tôi cỡ nào. Hà Hà, thật ra em cũng thích cảm giác kích thích này đúng không?"

Người đàn ông vẫn nói những lời lỗ mãng, chọc cho Kinh Hà vừa xấu hổ vừa tức giận.

Cô muốn giãy dụa mấy lần nhưng đều bị người đàn ông giữ chặt eo, cái mông nhỏ vặn vẹo lại giống như quyến rũ, hút chặt lấy dương vật cương cứng của người đàn ông.

Mèo cái đã bị các loại đồ chơi nhỏ tiêu hao hết tinh lực từ lâu, chỉ có thể bị chủ nhân đè lên cửa sổ sát đất vắt khô một cách đáng thương.

Dâm dịch bị khuấy động chảy ra từng đợt, bắn tung tóe lên cửa sổ thủy tinh, nhỏ xuống sàn nhà hóa thành hương thơm dâm mỹ đến cực điểm, tiếp tục châm ngòi dục vọng không ngừng nghỉ giữa hai người.

Cẩn thận lắng nghe, trong tiếng hít thở đục ngầu còn có thể mơ hồ nghe được tiếng ong ong chấn động.

Ra ra vào vào làm cho hai người cùng leo lên đỉnh cao một lần nữa. Dương vật trượt ra khỏi tiểu huyệt, hỗn hợp dịch thể đục ngầu theo đó trút xuống.

Hai cơ thể chồng lên nhau cùng khôi phục hơi thở. Theo sự run rẩy của Kinh Hà, một tiếng bụp vang lên, một quả trứng run trượt ra khỏi tiểu huyệt trơn ướt rơi xuống mặt đất. Trứng rung dính dâm thủy trong suốt, còn đang rung không biết mệt mỏi.

Lúc Kinh Hà thức giấc lần nữa thì phòng ngủ đã tối om, đèn đầu giường tỏa ra ánh sáng ấm áp. Từ rèm cửa sổ mở rộng có thể nhìn thấy bóng đêm của bầu trời.

Im lặng ba phút đồng hồ, Kinh Hà mới tỉnh táo từ cơn mê mang.

"Thiên Ngọc Sâm!" Tức giận đùng đùng khiến Kinh Hà bùng nổ, vừa nhìn thấy báo hoa lớn bên cạnh thì nhất thời im lặng.

Người đàn ông biến trở về hình dạng báo hoa đang nhắm mắt ngủ say, bốn chân dang rộng vô cùng mất hình tượng. Hình như cô còn có thể nghe được tiếng ngáy nhỏ từ cổ họng của báo hoa.

Bộ lông màu vàng nhạt của nó trơn ướt, thân hình lớn hơn đêm giao thừa không ít.

Nếu nói khi cơ thể Thiên Ngọc Cẩn yếu ớt bị vắt khô sẽ biến về nguyên hình thì tên này chỉ đơn giản là tự phát điên biến mình về nguyên hình.

Từ ban ngày làm đến ban đêm không hề ngơi nghỉ. Cùng lắm chỉ là một con báo còn trong trắng thôi mà, thật sự coi mình là con báo vàng sao?

"Hừ, đáng đời!" Kinh Hà không hề khách sáo mà nhéo cái mũi hồng hào của báo hoa.

Báo hoa ngủ say nhún mũi vì sự ngứa ngáy ở chóp mũi, lập tức hắt hơi lớn, tự đánh thức chính mình.

Thiên Ngọc Sâm ngây ngơ ngẩng đầu một lúc mới phát hiện tay mình biến thành móng vuốt đầy lông, lập tức nhảy dựng lên.

Kinh Hà bị dáng vẻ ngơ ngác của nó chọc cười. Cô nhào tới ôm lấy đầu mèo lớn xoa một lúc.

"Sau này Tiểu Sâm Tử chính là một con mèo lớn, trưởng thành vui vẻ nhé!" Cô cười trêu ghẹo. Vốn tưởng rằng mèo hoa lớn sẽ phẫn nộ kháng nghị, ai ngờ tên này lại xấu hổ chui vào ngực cô, cố sức làm nũng.

Haiz, nếu nó có được một nửa sự ngoan ngoãn này khi thành người thì tốt rồi.

Rõ ràng đều là một linh hồn nhưng sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?

******

Trước tám giờ Thiên Ngọc Sâm đã lái xe đưa Kinh Hà về. Lúc ở trong thang máy, Kinh Hà cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng kết thúc.

Quan hệ tình dục cường độ cao suốt bốn ngày khiến cô thật sự chịu không nổi. Bây giờ cô chỉ muốn trở về ôm lấy Tiểu Dứa giải tỏa áp lực, cách xa đám đàn ông này một chút.

Nhưng mà sau khi về đến nhà, bất kể là cô có hô to cỡ nào thì cũng không nghe mèo mập đáp lại, mấy người đàn ông đó cũng yên lặng khiến cô phát giác được sự kỳ lạ.

Thiên Ngọc Sâm đưa cô về nên ở đây là chuyện rất bình thường nhưng sao Hình Chính cũng ở đây? Không phải mấy người đàn ông này không ưa nhau sao? Sao lại ở chung một nhà ăn ý như thế?

"Tiểu Dứa đâu? Mấy người đã làm gì nó rồi?" Kinh Hà trực tiếp hỏi mấy người họ. Vẻ mặt không hề do dự này của cô đều làm cho sắc mặt bốn người đàn ông trở nên trầm trọng.

Mọi người đều nhìn ra Kinh Hà hơi thiên vị cho con mèo vàng kia nên mới phẫn nộ bất bình muốn có thời gian riêng tư ở bên cạnh cô để bồi thường. Mà họ cũng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu một chuyện.

Mấy người đàn ông tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai dám làm chim đầu đàn. Cuối cùng vẫn là Tôn Lục mở miệng trước.

"Tiểu Hà Bao, chẳng lẽ em chưa từng nghi ngờ con mèo vàng kia à?"

"Nghi ngờ? Nghi ngờ gì?" Kinh Hà cao giọng, hiển nhiên là đang kiềm chế sự tức giận.

Cô không ngờ mấy tên này lại liên hợp lại dụ cô đi, sau đó xuống tay với Tiểu Dứa.

"Chị ơi, chị không nhận ra chị thiên vị nó quá rồi sao?" Hình Chính hỏi ngược lại một câu khiến Kinh Hà á khẩu, mà Thiên Ngọc Sâm lại trực tiếp nói rõ sự thật: "Bởi vì nó vẫn duy trì dáng vẻ mèo con khiến cho đáy lòng em càng thiên vị nó."

Tình yêu và bao dung của Kinh Hà đối với mèo gần như là không có giới hạn. Cho dù tất cả mấy người đàn ông ở đây đều là mèo lớn nhưng chung quy cũng có lúc sẽ trở về dáng vẻ con người.

Mà con mèo vàng kia bắt được điểm này của Kinh Hà nên mới có thể để mình tiếp tục được cô cưng chiều.

"Em không cảm thấy nó ở trạng thái mèo quá lâu sao? Rõ ràng vết thương của nó đã khôi phục hoàn toàn rồi mà vẫn lựa chọn dáng vẻ kia. Thậm chí còn tự nguyện dìm chết mình vào ngày mùng một chứ không chịu biến về hình người."

Tiểu Dứa vẫn dùng vẻ ngoài mèo con của mình để giành được sự ưu ái của Kinh Hà khiến mấy người đàn ông khác hơi tức giận.

Họ từng hỏi thân phận loài người của con mèo đó không dưới một lần. Thế mà con mèo mập này không chịu tiết lộ dù một chút, rõ ràng rất kỳ lạ.

Thừa dịp Tết Nguyên Đán, mấy người đàn ông chia nhau kéo Kinh Hà đi, còn lại thì ở nhà giám sát con mèo mập này, khi cần thiết cũng sẽ dùng chút thủ đoạn triệt để.

Mà hình như Tiểu Dứa cũng đoán được ý đồ của họ. Nó không nháo nhào cũng không hợp tác, luôn giữ im lặng đối với sự bức ép, truy vấn của họ. Lại bởi vì hình mèo của mình đơn thân độc mã mà không thể phản kháng.

Nếu con mèo mập này không chủ động thẳng thắn, vậy họ đành phải thẳng thắn thay nó. Chỉ cần không để nó tự hại mình thì không lâu sau nó sẽ biến trở lại hình người.

Họ ngược lại muốn nhìn xem rốt cuộc con mèo vàng này là người như thế nào.

Họ lén cho thêm thuốc mê vào thức ăn của Tiểu Dứa, tên nhóc kia hoàn toàn không cảnh giác, mấy ngày này đều ngây ngô ngủ thiếp đi.

Chờ khi nó nhận ra sự kỳ lạ thì cơ thể đã bắt đầu nóng lên, đó là dấu hiệu nó sắp biến về thành người.

Nó muốn cắn lưỡi tự tổn thương bản thân nhưng cằm lại không nghe theo sự sai khiến của nó.

Không được, nó không thể biến về. Không thể để cho những người này biết nó là ai!

Với tư cách là tình địch, chắc chắn họ sẽ nói thân phận loài người của nó cho Kinh Hà biết. Đến lúc đó thì xong thật rồi!

Khóe mắt nhìn thấy mấy người đàn ông này đang lấy điện thoại di động ra quay phim nó, xem ra thật sự quyết tâm vạch trần nó đây mà.

Xương cốt phát ra tiếng răng rắc, cơ bắp và mạch máu không ngừng to ra rồi đứt gãy, sau đó lại sắp xếp lại.

Cơ thể hoàn toàn không thể nhúc nhích, lần chịu cảm giác nhục nhã như vậy đã là chuyện của tám năm trước.

Bị sự bất lực ăn mòn khiến nó tuyệt vọng, Tiểu Dứa nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng nguyền rủa chính mình.

Đáng đời, đáng đời!

Sớm biết như thế thì sao lúc trước còn làm vậy?

Chung quy vẫn là thời gian trộm được, sớm muộn gì cũng phải trả lại.

Lần này bé ngoan sẽ không tha thứ cho nó nữa.

****

Mấy người đàn ông cho Kinh Hà đang kích động xem video mà họ quay, mong cô có thể bình tĩnh.

Kinh Hà cũng nhẫn nại xem đến cuối cùng, muốn xem xem mấy người đàn ông này muốn giở trò gì.

Nội tâm cô biết rõ họ thật sự không ưa nhau nhưng không ngờ họ lại thật sự ra tay tàn nhẫn.

Cho dù Tiểu Dứa chơi thận trọng thì cũng không phải là lý do họ có thể tùy ý đuổi nó đi!

Hơn nữa trong mấy người họ có ai thực sự đơn thuần? Không phải ai cũng đùa giỡn hết lòng sao?

Nhưng chờ cô xem xong video thì chỉ còn sự im lặng vô tận, hàng mày nhíu chặt cho thấy nội tâm cô phức tạp cỡ nào.

"Bọn anh chỉ muốn biết thân phận nhân loại của nó nhưng sắp biến thành người thì nó lại biến mất."

Ba người quay từ ba góc độ khác nhau, đồng thời ghi lại hình ảnh cơ thể Tiểu Dứa dần to lên và dài ra.

Sau khi chứng kiến vài cảnh thay đổi lớn của người sống, Kinh Hà biết Tiểu Dứa thật sự muốn biến về dáng vẻ nhân loại. Nhưng khi lông mèo trên người nó sắp bị da hấp thụ thì một làn sương mù bốc lên, che mèo con kín mít.

Mười mấy giây sau, sương mù biến mất, chỗ đó chỉ còn mặt đất trống rỗng, cái gì cũng không có.

Kinh Hà xem đi xem lại ba đoạn video, so sánh hình ảnh ở từng góc độ khi sương mù bốc lên. Sau khi xác nhận không phải là video qua chỉnh sửa, cô mới tin lời của mấy người đàn ông là thật.

Tôn Lục và Hình Chính đều có kinh nghiệm đột nhiên chuyển đi nơi khác khi trở về hình người, nhưng bản thân họ cũng không biết đây là nguyên lý gì và cơ chế hoạt động như thế nào.

"Hẳn là nó đã biến về dáng vẻ loài người. Nói như vậy không bao lâu nữa nó sẽ tới tìm em nhỉ? Nếu nó thật sự có ý muốn cho em nhìn thấy dáng vẻ loài người của nó." Tôn Lúc dội một gáo nước lạnh mà không hề kiêng dè.

Kinh Hà biết mình lại quá khích.

Không chịu thừa nhận sai lầm của bản thân. Cô chỉ mím môi, xoay người nhốt mình trong phòng.

Mấy ngày kế tiếp, không ai trong mấy người đàn ông được "ăn mặn".

Rõ ràng Kinh Hà còn đang tức giận, không ai dám đi gây sự, nhao nhao làm mèo cụp đuôi.

Nhưng mà điều làm cho cô tức giận không phải là vì âm mưu lần này của họ mà là Tiểu Dứa chậm chạp không đến tìm cô.

Rõ ràng đã từng hứa sau khi biến lại thành người thì phải tới tìm cô trước mà.

Nó đã thất hứa, nó đã nói dối cô!

Vì điều tiết tâm trạng, Kinh Hà quyết định khai trương sớm. Chỉ có bận rộn thì cô mới không âm thầm khó chịu vì chuyện này.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, không phải bên cạnh cô còn có mèo vàng, mèo hoa, mèo trắng, mèo đen sao? Sao lại vì một con hư hỏng vong ơn bội nghĩa mà chuốc khổ vào thân?

Nếu nó có thể vô tâm thì sao cô không thể vô tình?

Phải! Cho dù sau này nó có quỳ xuống cầu xin tha thứ thì cô cũng sẽ không cần nó nữa!

Cô nói được làm được!

***

Đại khái là là vì mấy doanh nghiệp còn chưa hoạt động trở lại nên không có nhiều khách đến ăn sáng. Kinh Hà bận đến tám giờ thì không có khách nữa.

Cô ngồi một mình trong khu vực ăn uống lướt điện thoại di động, bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng không thể nghe thấy truyền từ đỉnh đầu tới.

"Một tô hoành thánh, phần lớn, cảm ơn!"

Giọng nói rất nhỏ giống như hơi thở, Kinh Hà hơi giật mình, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

Khuôn mặt thanh tú, đầu tóc cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, phía dưới khóe mắt và hai bên cánh mũi đều có một nốt ruồi nhỏ đối xứng.

Mắt to trong veo, mày kiếm xếch vào thái dương, khuôn mặt đẹp trai hiên ngang rạng rỡ như ánh mặt trời. Là Đông Tư Nguyên.

Cậu mặc áo khoác jacket đỏ đen, gò má màu lúa mì khỏe mạnh còn dính chút bụi, trán đầm đìa mồ hôi. Xem ra là sau khi vận động buổi sáng xong thì chạy thẳng đến đây.

Đối với sự xuất hiện đột ngột của tên nhóc này, Kinh Hà vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Cô kêu cậu ngồi vào bàn rồi xoay người đi vào bếp làm đồ ăn cho cậu.

Hôm nay Tôn Lục có việc nên không thể tới phụ bếp cho Kinh Hà, cũng mau không có nhiều khách, một mình Kinh Hà có thể ứng phó được.

Sau khi bưng hoành thánh lên, Kinh Hà dứt khoát ngồi đối diện Đông Tư Nguyên, cười hiền hòa nhìn cậu ăn.

Đại khái là ánh mắt cô quá mức nóng bỏng, Đông Tư Nguyên ăn chưa được bao nhiêu đã lúng túng buông muỗng, ngoan ngoãn chớp mắt nhìn cô.

"Sao vậy chị?" Cậu nhỏ giọng hỏi, rõ ràng cao lớn nhưng giọng nói và tình tính lại hiền hòa đến bất ngờ.

Kinh Hà cũng không do dự mà đi thẳng vào vấn đề: "Cậu cũng là một mèo lớn đúng không? Có vẻ như cậu biết nhiều chuyện mà họ không biết?"

Lần trước Đông Tư Nguyên nói một đống lời không rõ nguyên nhân, sau đó lại đột nhiên biết mất khiến cho Kinh Hà không rõ rốt cuộc cậu muốn làm gì.

"À, lần trước không thể nói rõ với chị là tôi sai. Dù sao lúc đó tôi cũng không biết người đàn ông đi theo chị có mục đích gì đặc biệt không."

Đông Tư Nguyên chắp hai tay xin lỗi Kinh Hà. Cậu nhìn về phía bếp, sau khi xác nhận Tôn Lục không ở đây mới thẳng thắn thừa nhận: "Hẳn là chị đã biết không ít chuyện từ chỗ họ. Nếu chị còn muốn biết thì tôi có thể nói thêm."

Thái độ tên nhóc chân thành nhưng Kinh Hà lại chỉ cười phất tay, cũng không truy vấn.

"Biết những điều này cũng không giúp ích gì cho cuộc sống hiện tại của tôi. Vấn đề triết học tôi là ai, tôi đến từ đâu không phù hợp với một người người bình thường như tôi."

Sau khi biết được có thể mình cũng là đồng loại với họ từ chỗ Thiên Ngọc Sâm, Kinh Hà đã không còn hứng thú với những sự thật này nữa.

Chuyện đã xảy ra thì không cách nào thay đổi, cho dù biết cũng chỉ thêm buồn mà thôi, chi bằng đặt tâm tư vào những ngày sau này.

Dù sao việc cô phải làm còn có rất nhiều. Nào là kiếm tiền, mở lại căn cứ, những chuyện này đã đủ để cô bận rộn rồi, tội gì lại phải dành tinh lực để ý đến những chuyện quá khứ?

Thái độ của Kinh Hà là điều Đông Tư Nguyên không ngờ tới. Có điều chị đã có quyết định thì đương nhiên cậu cũng sẽ tôn trọng.

"Có điều… Vì cậu giống họ nên tiếp cận tôi cũng vì…" Cô nhìn Đông Tư Nguyên từ trên xuống dưới khiến đối phương đỏ mặt.

Chàng trai ngượng ngùng mím môi, nhút nhát rũ tầm mắt xuống, hai tay đặt trên đùi siết chặt nhau: "Em rất thích chị, dù em không mạnh được như họ nhưng em sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho chị."

Đối với lời thổ lộ của Đông Tư Nguyên, Kinh Hà không cảm thấy bất ngờ nhưng lại cảm thấy khó hiểu.

Tình yêu của họ đối với cô đều là vì động dục mà sinh ra cảm giác thôi thúc mà thôi. Một khi kỳ động dục quá đi, họ còn có thể duy trì bao lâu đây?

Kinh Hà cứu giúp rất nhiều mèo hoang, không phải cô cố ý muốn chán ghét, chỉ vì cho đến tận bây giờ cô chưa từng gặp con mèo đực có trách nhiệm!

Đều là cặn bã vô tình, bỏ vợ bỏ con, đại nạn trước mặt thì nhào đầu chạy trước!

Đáng thương cho đám mèo cái, bị mèo cặn bã hại thân còn phải một mình vất vả nuôi sống ổ mèo con.

Trước kia Kinh Hà còn có cái nhìn khách quan về vấn đề này nhưng bây giờ bên cạnh cô lại có đám mèo biến thành người. Bản thân cô lại nghĩ đến ngày tháng sau này của đám mèo cái thì nảy sinh cảm giác không chào đón đám mèo đực này.

Dù cho mấy tên kia vâng lời cô răm rắp nhưng trong lòng Kinh Hà vẫn còn cảm giác mấy tên này tiếp cận cô cũng chỉ vì muốn giao phối, muốn sinh con mà thôi.

Sau khi Kinh Hà nghe Đông Tư Nguyên tỏ tình thì vô cùng thờ ơ, dường như không có cảm xúc gì. Đông Tư Nguyên biết mình bị từ chối, vội vàng cầm lấy muỗng cắm cúi giả vờ ăn để che giấu sự xấu hổ.

"Xin lỗi, em mạo phạm rồi!" Vốn dĩ giọng của cậu cũng đã yếu ớt, một câu này lại càng giống tiếng muỗi kêu.

Đúng vậy, bên cạnh chị có nhiều người phối ngẫu ưu tú, mạnh mẽ như vậy. Còn cậu cùng lắm chỉ là một con báo yếu ớt, sao có thể được chọn?

Cậu nói những lời tự an ủi, chỉ là dáng vẻ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Kinh Hà đã làm lộ sự uất ức cùng với không cam lòng của cậu.

Sự kiềm chế ẩn nhẫn của cậu khiến Kinh Hà có một tia dao động.

Là một nô lệ mèo kỳ cựu, sao cô có thể từ chối một con mèo con uất ức làm nũng chứ?

Cho dù biết rõ có thể cậu đang giả vờ nhưng Kinh Hà vẫn mềm lòng.

"Sao cậu nhóc này lại thích nói chuyện một mình thế nhỉ? Chị còn chưa tỏ rõ thái độ mà tự tìm câu trả lời rồi à?" Kinh Hà cười trả lời, cậu nghe được những lời này thì cũng vui mừng ngẩng đầu nhìn lên.

"Vậy…" Cậu đang muốn xác nhận hàm ý trong lời nói của Kinh Hà thì đã bị đối phương cắt ngang.

"Cho đến tận bây giờ chị cũng chỉ mới biết được tên của em mà thôi. Cho dù muốn kết bạn thì cũng phải hiểu tận gốc rễ chứ. Em nói xem có đúng không, Tiểu Đông?"

Hai chữ "kết bạn" làm cho tinh thần vốn hưng phấn của Đông Tư Nguyên cảm thấy hơi mất mát nhưng cậu cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, mím môi cười giới thiệu mình với Kinh Hà.

"Em tên là Đông Tư Nguyên, Đông trong phương đông, Tư trong nhớ nhung, Nguyên trong căn nguyên. Em là một vận động viên chạy điền kinh, bây giờ đang là thành viên trong đội tỉnh. Mặc dù không nổi tiếng, thu nhập cũng không cao nhưng em sẽ cố gắng giành được giải thưởng để có được nhiều vinh dự hơn."

Nhắc đến nghề nghiệp của mình, tuy chàng trai rất kiềm chế nhưng vẫn có thể nhìn rõ niềm tự hào trên mặt.

"Năm nay có Thế vận hội Olympic, cũng vì đủ may mắn nên huấn luyện viên muốn em thử sức. Năm ngoái em cũng đã được tập huấn, trước Giáng Sinh em muốn đến tìm chị để tạm biệt. Vì em phải tập huấn, không thể ở bên cạnh bảo vệ chị…"

"Bảo vệ?"

Ý thức được sự ngớ ngẩn trong lời nói của mình, chàng trai vội che miệng lại.

Đương nhiên Kinh Hà không thể coi đó là lời gió thoảng qua tai. Cô nhìn cậu chằm chằm khiến tên nhóc đó không dám đối diện với cô.

Biết mình tránh không khỏi, Đông Tư Nguyên chớp mắt vài cái mới có thể thẳng thắn: "Xin lỗi, em biết chị từ lâu rồi! Từ lúc chị vẫn còn mở căn cứ cứu hộ mèo hoang."

Năm ngoái Đông Tư Nguyên mới gia nhập đội tỉnh nhưng trước đây đã được đào tạo ở trường thể chất.

Mà căn cứ cứu hộ mèo hoang của Kinh Hà lại mở ngay trong tiểu khu cạnh trường thể chất.

Hàng rào ở góc đông nam sân thể dục thể thao vừa hay đối diện cửa phụ của tiểu khu cũ. Mỗi lần Đông Tư Nguyên đi ngang qua nơi đó đều bất giác nhìn về phía đối diện, xem xem có thể nhìn thấy bóng dáng của chị gái kia hay không.

Dường như cô cũng không sống ở đây, sáng sớm mỗi ngày đến chạy đến, đợi đến khuya mới rời đi.

Cô ra vào luôn mang theo hộp đựng mèo hoặc túi đựng mèo, còn thường xuyên lẩm bẩm với đám mèo con.

Cô ấy thực sự là một người "vạn mèo mê". Miễn là khi cô xuất hiện, sẽ luôn có mèo con vây quanh cô.

Đông Tư Nguyên ở xa chú ý chị gái này hồi lâu, nghe được những người khác gọi cô thế này.

Kinh Hà.

Phát âm tươi mát mà sảng khoái.

Khi biết được tên của cô, đêm đó Đông Tư Nguyên hưng phấn đến mức ngủ không được. Cậu cứ lặp đi lặp lại hai chữ này trong đầu, trân trọng như báu vật.

Kinh Hà… Kinh Hà…

Họ chưa từng nói chuyện, thậm chí cô còn chưa biết sự tồn tại của một người như cậu. Thế mà cậu cứ lặng lẽ chú ý cô như vậy gần hai năm.

Cậu cũng không ngại chỉ làm một người nhìn chăm chú, chỉ cần chị ấy bình an vui vẻ, cho dù chỉ là nhìn thì cậu cũng cảm thấy thỏa mãn.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của dịch bệnh đã phá vỡ thói quen ban đầu.

Các hộ dân trong tiểu khu cũ sợ mèo hoang tụ tập sẽ lây nhiễm bệnh tật mà không ngừng gây áp lực cho Kinh Hà. Căn cứ cứu viện vốn đã không đủ khả năng cuối cùng không thể đứng vững được nữa.

Kinh Hà lục tục tiễn đám mèo con đi, cuối cùng cũng không ra vào cửa phụ kia nữa.

Không thấy bóng dáng quen thuộc kia làm cho Đông Tư Nguyên luôn cảm mất mát, giống như bị thiếu mất một mảnh linh kiện trong đồ chơi lego, cũng không cách nào lắp ráp hoàn thành.

Cũng may thời gian xa cách không quá dài. Cậu tốt nghiệp trường thể chất, gia nhập vào đội tỉnh. Trong một lần chạy bộ buổi sáng, cậu lại nhìn thấy bóng hình mà cậu ngày nhớ đêm mong.

Cô thích đi xe ba bánh, vẻ mặt thoải mái, chậm rãi đi về phía trước trên đường phố vào buổi sáng sớm.

Mất đi mà tìm lại được lại khiến Đông Tư Nguyên mừng rỡ như điên. Cậu lặng lẽ đi theo sau cô một ngày, cuối cùng cũng biết được chỗ ở của cô.

Cậu xin huấn luyện viên nới lỏng thời gian huấn luyện của mình để cậu có thể hộ tống cô ra cửa hàng vào buổi sáng và bảo vệ cô về nhà vào ban đêm.

Trong thời gian họ mất liên lạc, dường như chị gái đã thay đổi rất nhiều.

Đột nhiên cô có một mùi thơm quyến rũ, lại có thêm mùi hương xa lạ do một con đực khác đánh dấu.

Hóa ra cô đã giao phối với sư tử.

Bây giờ sư tử rất có quyền lực về tài chính, cả hình người đến những mèo đều là con đực vào người đàn ông rất lý tưởng. Chị gái chọn sư tử làm người phối ngẫu cũng hợp tình hợp lý.

Mặc dù không cam lòng nhưng miễn là chị gái thích, cậu sẵn sàng tôn trọng sự lựa chọn của cô.

Vốn dĩ Đông Tư Nguyên còn cho rằng sự kết hợp giữa họ là tâm đầu ý hợp, kết quả lại nghe được cô thật sự bị ép buộc!

Cô trốn thoát khỏi con sư tử nhưng không có thụ thai.

Sư tử sẩy tay à?

Không, mùi đánh dấu nồng nặc như vậy, ít nhất phải giao phối cả một thời kỳ động dục mới có.

Thường xuyên như vậy, hẳn là chị phải có thai mới đúng chứ nhỉ?

Đông Tư Nguyên còn chưa rõ chuyện gì thì báo đen, báo hoa, hổ đều lần lượt bị mùi hương của cô dụ dỗ động dục, ngay cả Đông Tư Nguyên cũng không thể thoát khỏi.

Ngày đó cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói chuyện với Kinh Hà, nói tên mình cho cô biết. Nghe cô dùng giọng nói mềm mại, thanh nhã đọc tên cậu. Hạ thân Đông Tư Nguyên không kiềm chế được mà cương cứng lên.

Cô gọi tên cậu!

Sao cô có thể gọi một cách dễ nghe như vậy?

Lúc ấy nếu không phải Kinh Hà vội vã rời đi thì bản thân Đông Tư Nguyên cũng không dám cam đoan mình có thể làm ra hành động khác biệt hay không.

Cậu vội vã chạy về ký túc xá, chen vào phòng tắm, đóng cửa rồi khóa trái, sau đó cởi quần short thể thao của mình ra.

Gậy thịt rắn chắc kia đã dựng đứng từ lâu. Đông Tư Nguyên dựa lưng lên cửa, tay cầm lấy gậy thịt nóng bỏng tự mình thủ dâm.

"Chị…"

Trong đầu không ngừng hiện lên dung mạo xinh tươi như ngọc của Kinh Hà khi cô mỉm cười cùng với giọng nói ngọt ngào say lòng người kia.

Đông Tư Nguyên khó có thể kiềm chế tình dục mãnh liệt mênh mông này, cuối cùng trong tiếng rên rỉ của chính mình mà phóng thích bản thân.

Chương kế tiếp