Mèo Bạc Hà Biến Hình

Chương 74

Nếu muốn hỏi trên đời này ai hiểu rõ quỹ đạo hành động của Kinh Hà nhất thì chính là Đông Tư Nguyên, không ai có thể vượt qua cậu.

Đây là do cậu theo đuôi ngày đêm… À không, là do cậu hộ tống Kinh Hà mà đúc kết từng chút một.

Chân cậu vốn đã nhanh nhẹn, cho dù đi đường vòng thì cũng sẽ chạy đến trước mặt Kinh Hà, còn thuận đường mua cho cô một cái áo khoác sạch sẽ.

Hai tay cậu nắm chặt túi giấy, nhút nhát đi tới trước mặt Kinh Hà. Cậu chớp mắt hai cái mới đưa túi giấy lên: "Em xin lỗi, làm bẩn quần áo của chị rồi!"

Vừa rồi trong lúc đánh nhau, cậu cũng không rõ có phải mình đẩy Kinh Hà hay không. Nhưng xin lỗi cô vẫn là chuyện nên làm, dù sao chị ấy cũng đã tức giận, đây là điều mà cậu không muốn nhìn thấy.

Kinh Hà nhìn túi giấy lại ngắm nhìn vẻ mặt áy náy của cậu nhóc. Cuối cùng cô cũng không từ chối được thái độ thành khẩn này, thở thở ra một hơi, nhận lời xin lỗi của cậu.

Ánh mắt của cậu lập tức sáng ngời. Đông Tư Nguyên mím môi, đang muốn nói gì đó thì Kinh Hà lại mở miệng trước: "Hôm nay em rảnh không?"

"Rảnh!" Đông Tư Nguyên trả lời ngay, gần như không cần suy nghĩ. Vẻ mặt cậu lộ ra vẻ mừng rỡ bí ẩn.

Hôm nay chị không vui, vừa hay cậu cũng có cơ hội thể hiện bản thân.

Trước kia là cậu không tranh giành với thế gian, cho rằng chỉ cần Kinh Hà vui vẻ thì cậu cũng bằng lòng giao cô cho người đàn ông khác chăm sóc.

Nhưng trải qua ngày hôm nay cậu mới hiểu được, có cái gì có thể tốt bằng được mình tốt với cô chứ?

Thay vì nhường cơ hội này cho những kẻ không biết quý trọng kia thì bản thân mình đối xử tốt với Kinh Hà mới là tốt nhất!

Chị có cần cậu đi cùng không? Bất kể là giải sầu hay du ngoạn, cậu đều sẽ đi theo làm tùy tùng loại bỏ lo lắng, giảm bớt khó khăn cho cô!

Trong lòng cậu vô cùng chờ mong Kinh Hà nói tiếp, ai ngờ đối phương lại nắm tay cậu, không nói hai lời đã đưa cậu đến khách sạn gần đó.

"Một phòng tiêu chuẩn, nhân tiện có thể cho tôi hộp thuốc không? Cám ơn!"

**

Lúc trước khi ngã xuống, tay phải Kinh Hà bị thương. Tuy là vết xước nhỏ nhưng cô chỉ nhìn hộp thuốc ở đầu giường, không hề có ý định tự bôi thuốc.

Đông Tư Nguyên cũng lập tức hiểu ý cô, chủ động xử lý vết thương thay cô.

Vận động viên luôn có lúc bị xây xước. Đối với việc xử lý vết thương này, cậu đã luyện thành thói quen tay hay việc từ lâu.

Nếu là trước kia cậu chỉ cần hai phút là xong, hôm nay lại sững sờ nơm nớp kiểm tra nhiều lần mới yên tâm buông ta cô xuống.

"Vết thương không sâu, hẳn là sẽ nhanh chóng kết vảy!" Giọng cậu yếu ớt, nói xong mới phát hiện Kinh Hà đang nhìn mình chằm chằm. Nhất thời cậu không biết làm sao, cũng không biết nhìn chỗ nào.

Nếu chỉ là xử lý vết thương thì mấy hiệu thuốc ven đường cũng có thể giải quyết dễ dàng. Thế mà cô lại đột nhiên đưa cậu đến khách sạn làm cho tim mèo lớn mọc mầm manh động, cậu không thể không nghĩ nhiều.

Là như cậu nghĩ sao?

Chị cần cậu sao?

Đông Tư Nguyên vô cùng thận trọng đối diện với tầm mắt của Kinh Hà, dáng vẻ câu nệ của cậu chọc cô bật cười.

"Thế nào, đã theo chị đến đây còn giả vờ không hiểu à?" Kinh Hà ngồi ở mép giường, tay phải còn bị Đông Tư Nguyên nắm chặt.

Cậu quỳ cạnh giường, đôi mắt to tròn trong veo chớp chớp trông ngây thơ, thuần khiết. Nhưng mà Kinh Hà biết, cậu cũng không phải là loại lương thiện gì.

Những con mèo lớn này có ai thật sự ngây thơ lương thiện, không phải đều cùng một bụng xấu xa sao?

Sau khi quen với thủ đoạn của họ, Kinh Hà đã nhìn thấu mọi chuyện từ lâu.

Tiểu Dứa bặt vô âm tín khiến tâm trạng gần đây của cô rơi xuống đáy vực. Cô nhận ra dường như những con mèo lớn này không phải không có cô thì không được.

Khi họ muốn rời bỏ cô thì cũng có thể biến mất một cách quyết đoán và gọn gàng.

Tuy rằng biết rõ mèo chính là sinh vật khó hiểu như vậy nhưng vẫn làm cho Kinh Hà cảm thấy hơi đau lòng.

Tình cảm cô dành cho Tiểu Dứa là thật lòng. Thế nên nó biến mất một cách triệt để như vậy khiến cô bị tổn thương biết bao nhiêu.

Cái đồ vô ơn! Lúc bị thương thì mới nghĩ đến cô, vết thương lành rồi thì hoàn toàn không nhớ đến cô nữa.

Mấy người đàn ông kia lại chỉ vì khao khát cô nên mới không thể không đối xử lá mặt lá trái với cô?

Xuất phát từ đủ loại suy nghĩ như vậy trong đầu, Kinh Hà đều giữ khoảng cách với mấy người đàn ông. Cho đến tận đêm qua bị Tôn Lục mạnh mẽ kéo vào vòng xoáy dục vọng, cô mới ý thức được mình bị động cỡ nào.

Cho dù cô không muốn thì họ vẫn có thể dây dưa thành công.

Chỉ cần cô lơ là một chút như vậy thì họ đều có thể thuận lợi trôi chảy, không cần tốn nhiều công sức.

Loại cảm giác bị ép buộc động dục này làm cho cô khó có thể chấp nhận. Thậm chí cô còn bắt đầu lo sau này những người đàn ông kia sẽ thường xuyên dùng cách này để dụ cô sa đọa.

Xem ra lời cảnh cáo của cô còn chưa đủ hiệu quả, hình phạt đưa ra cũng chưa đủ nghiêm trọng. Đến nỗi Tôn Lục dám không sợ hậu quả mà vi phạm ý chí của cô.

Lần này vỏn vẹn chỉ là làm tình. Nếu không quản thúc thì không biết anh còn làm ra những chuyện nghiêm trọng cỡ nào.

Nếu mèo con không nghe lời như vậy thì hãy để cho anh biết hậu quả của việc chọc giận cô nghiêm trọng đến mức nào!

Nghiêm trọng đến mức anh không dám tái phạm nữa mới thôi.

Không chỉ nhằm vào Tôn Lục mà còn phải răn đe những người đàn ông khác, để họ ý thức mối nguy.

Kinh Hà nhìn con mèo hoang tự đưa mình đến cửa thì nhất thời tâm trạng vô cùng thoải mái.

Nuôi một con mèo cũng là nuôi, nuôi năm con mèo cũng là nuôi… Thêm một con nữa thì có sao?

Không phải chỉ là chuyện thêm một cái giường à?

Tay trái Kinh Hà vuốt ve mặt Đông Tư Nguyên, nhẹ nhàng gãi má và cằm cậu như một con mèo nhỏ. Chàng trai được lợi nên cũng rất phối hợp đặt mặt lên lòng bàn tay cô. Hai mắt cậu nhắm hờ, thỉnh thoảng đầu còn cọ nhẹ hai cái.

Không có con mèo nào có thể từ chối được Kinh Hà gãi ngứa, Đông Tư Nguyên cũng thế. Cho dù đang là dáng vẻ của loài người nhưng cậu vẫn vô thức muốn dán sát Kinh Hà.

Kinh Hà lơ đãng rút tay ra, Đông Tư Nguyên giật mình mở mắt ra, rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn.

Kinh Hà cười cười, cơ thể dịch về phía sau dựa vào đầu giường, nghiêng đầu lặng lẽ ra hiệu cho cậu.

Mèo hoang vừa dính người vừa sợ hãi do dự không dám động đậy, giống như không xác định được mình có nên đi quá giới hạn hay không. Cậu sợ làm phật ý sẽ bị Kinh Hà chán ghét.

Kinh Hà thấy thế thì chợt nhớ tới người nào đó đã từng cảnh cáo cô một câu. Cô lập tức xoay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía người đàn ông.

Trong phòng bật hệ thống sưởi ấm, áo khoác bẩn được đưa đi giặt khô, trên người Kinh Hà chỉ mặc một chiếc áo len màu kaki.

Vải phong phanh phác họa đường cong trên lưng cô, thân hình nhỏ nhắn yếu đuối hơn đàn ông, nhẹ nhàng phập phồng theo từng hơi thở.

Hành động rõ như ban ngày này khiến cho đầu óc Đông Tư Nguyên nóng lên, trực tiếp nhào tới thân thể mềm mại kia.

Bị một đôi tay mạnh mẽ ôm vào lòng, Kinh Hà cười khanh khách, xoay người về phía cậu: "Chị còn tưởng em thật sự không hiểu."

Đông Tư Nguyên nhẹ nhàng ngửi cổ cô, gần như là si mê cọ hai má cô: "Thật sự có thể sao?" Giọng cậu vốn yếu ớt, cho dù nội tâm có hưng phẫn cỡ nào thì lời nói ra cũng vẫn hèn mọn không tự tin.

"Nếu em miễn cưỡng thì thôi vậy!"

"Đừng!"

Kinh Hà đang muốn đẩy Đông Tư Nguyên ra thì cậu vội siết chặt tay, hai chân quấn lấy Kinh Hà như bạch tuộc, lo lắng không chịu buông ra.

Dung Thành hạ dài đông ngắn, bốn mùa thường mát mẻ, tháng hai đã bắt đầu ấm lên.

Đông Tư Nguyên chỉ mặc áo thể thao mỏng manh, lúc này hạ thân kề sát Kinh Hà, chỗ nào đó dưới hông cũng ngang ngược đứng dậy, đặt giữa mông cô.

Kinh Hà cười gian xảo, cậu bị cô nhìn chằm chằm đến mức mặt đỏ bừng, mất tự nhiên nuốt một ngụm nước bọt.

Nhìn biểu hiện ngượng ngùng của cậu, đột nhiên Kinh Hà thu lại ý cười, không khỏi lo lắng: "Em đã trưởng thành chưa?"

Vừa rồi lúc mướn phòng không có xác nhận tuổi thật của Đông Tư Nguyên, thật sự là Kinh Hà sơ suất.

Dù sao người trẻ tuổi bây giờ phần lớn là dinh dưỡng dồi dào, tên nhóc này lại là vận động viên. Cậu cao thật nhưng lỡ như chưa đủ tuổi vị thành niên thì sao?

Cô không muốn dạy hư bạn nhỏ.

Đông Tư Nguyên lập tức nhìn ra sự lo lắng của cô, vội vàng đỏ mặt đính chính: "Em… Em vào cơ thể này vừa tròn hai năm tám tháng, sáu tháng nữa cơ thể loài người này cũng tròn hai mươi tuổi. Thế nên bất kể là hình người hay hình thú thì đều đã trưởng thành! Đến nay em vẫn chưa giao phối…" Cậu lo lắng lập tức nói hết toàn bộ, sợ mình bị Kinh Hà hiểu lầm.

Cậu đã đủ tuổi để đảm nhận vai trò của một người phối ngẫu mạnh mẽ!

Dáng vẻ nghiêm túc của Đông Tư Nguyên lại chọc Kinh Hà bật cười lần nữa thì cũng nhanh chóng thu lại nụ cười, trên mặt hiện lên sự nghi ngờ.

Cô nhớ rõ Thiên Ngọc Cẩn từng nói khi mình biến thành nhân loại chỉ có nửa năm. Cứ như vậy, theo ý nghĩa nào đó mà nói thì chẳng phải Đông Tư Nguyên còn lớn tuổi hơn anh em nhà họ Thiên sao?

Dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cô, Đông Tư Nguyên gật gật đầu: "Em là con trưởng thành duy nhất biến thành loài người trong sở thú năm đó. Thế nên chỉ có em mới nhớ rõ lúc ấy xảy ra chuyện gì."

Nhắc đến tám năm trước, Kinh Hà lại có ý nghĩ muốn trốn tránh.

Năm đó cô mất đi quá nhiều thứ, cô thật sự rất sợ một khi truy cứu thì sẽ phát hiện mình mất đi rất nhiều.

"Ồ, em giỏi thế cơ à?" Kinh Hà hàm hồ đáp lại một câu, đồng thời chuyển đề tài. Cô cười đưa tay vỗ mông Đông Tư Nguyên: "Vậy em có thể cho chị xem chỗ tài giỏi hơn của em không?"

Giống như cô nghĩ, mông của chàng trai rắn chắc và cong vênh, xúc cảm rất tốt.

Cơ thể Đông Tư Nguyên thoáng chốc căng thẳng, cảm thấy hơi lo lắng. Hạ thân cương cứng kia kề vào mông Kinh Hà, có vẻ cấp bách mà khiêu dâm.

Hai người im lặng nhìn nhau, Kinh Hà bắt nhịp luồn tay vào thắt lưng cậu, thuận theo cái eo rắn chắc đi xuống dưới, không hề khách sáo nhéo cái mông vểnh lên của cậu.

Không có nhiều mỡ, cơ bắp rắn chắc nhưng không mất độ đàn hồi, là một cái mông tốt!

Ngay khi Kinh Hà hài lòng với xúc cảm trên tay, Đông Tư Nguyên nhận được tín hiệu mời của cô thì cũng có qua có lại. Tay cậu luồn vào áo len cô thăm dò, bàn tay lướt dọc theo bụng hướng lên trên, nắm lấy bầu sữa mềm mại cách lớp áo lót.

Tay cậu run rẩy, bên tai Kinh Hà là tiếng hít thở nặng nề của cậu.

"Thả lỏng! Nếu không thích hợp chị sẽ lên tiếng nhắc nhở em. Cứ to gan mà làm là được…" Kinh Hà quay đầu đi, hừ cười mở môi liếm chóp cậu, đuôi mắt khẽ nhướng lên, vô cùng quyến rũ.

Không chống đỡ nổi sự quyến rũ trần tụi này, một tay Đông Tư Nguyên đẩy áo lót ra, tùy ý vuốt ve bầu ngực, tay kia lướt dọc theo thắt lưng Kinh Hà đi xuống dưới, kéo quần cô xuống tận đầu gối.

Cậu vội vàng hôn lên mặt Kinh Hà. Tìm kiếm mấy lần cũng tìm được môi cô, hôn đến ngây ngô mà không có quy luật.

Biết được cậu thật sự không có kinh nghiệm, Kinh Hà im lặng cười rồi hé miệng, kiêng nên nhẫn mà dịu dàng dùng đầu lưỡi dạy cậu cách hôn môi.

"Mèo ngoan, đừng vội vàng như vậy!"

Đông Tư Nguyên lập tức ngẩn ngơ. Từ khi sinh ra cho tới bây giờ, cậu chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác giới như vậy, nhất thời không biết nên tiếp chiêu Kinh Hà như thế nào.

Sao lúc này mà cô còn có thể nhẹ nhàng, nói những lời khiến mèo mất kiểm soát nhe vậy?

Ngay lúc cậu đang sững sờ, Kinh Hà cũng không nhàn rỗi. Cô vuốt từ mông vểnh lên của cậu đến gậy thịt đang dựng đứng, lòng bàn tay nhẹ nhàng lay động.

"Ừm, phía trước cũng rất tốt." Kinh Hà vô cùng hài lòng với kích thước mà tay mình đo được. Có điều thiếu niên này không thành thạo lắm, chỉ sợ là tay chân cậu lóng ngóng.

Đông Tư Nguyên cũng nhạy cảm nhận ra khuyết điểm của mình. So với Kinh Hà kinh nghiệm phong phú có mấy người phối ngẫu thì cậu vừa không có kỹ thuật cũng không có kỹ thuật độc đáo. Lỡ như cậu làm Kinh Hà bị thương, khiến cô chán ghét thì phải làm sao?

"Chị, có lẽ em sẽ không dễ dàng như vậy. Nếu có gì không thoải mái thì chị nhất định phải nói cho em biết!"

Chung quy Đông Tư Nguyên vẫn không thể thốt ra câu "mong chị chỉ bảo em".

Dù sao cũng là một người đàn ông, cho dù cậu có biểu hiện không tranh không đoạt cỡ nào thì bản năng sâu trong nội tâm vẫn cạnh tranh và hiếu thắng.

Không muốn thừa nhận mình yếu ớt hơn những con mèo lớn khác, không muốn thể hiện sự vô dụng trước mặt Kinh Hà.

Cho dù cậu không mạnh mẽ được như những người kia nhưng cậu vẫn tin chắc mình có thể đảm đương vai trò người phối ngẫu!

Đương nhiên Kinh Hà có thể nhìn ra được lòng hiếu thẳng bị che giấu của cậu. Tuy nói muốn dạy một người đàn ông không biết làm tình thật sự rất phiền phức, ai mà không muốn chỉ nằm thoải mái an nhàn hưởng thụ chứ?

Nhưng trong lời nói của Đông Tư Nguyên để lộ sự yêu quý và trân trọng khiến Kinh Hà muốn chán ghét cũng không được.

Một con mèo nhỏ biết lễ phép, biết săn sóc người khác, dạy nó nhiều hơn một chút thì sao?

"Ngoan, thật ra rất đơn giản." Kinh Hà nắm một tay cậu dò xét hạ thân mình: "Nhìn này!"

Cô cầm tay cậu khuấy đảo nơi giữa hai cánh hoa, từng tiếng nước ùng ục vang lên.

"Em chỉ cần dùng gậy thịt lớn kia của em, làm chị thật mạnh là được."

Trong phòng khách sạn được sưởi ấm, hai người cởi bỏ hết quần áo, dính vào nhau một cách nguyên thủy nhất.

Kinh Hà ngắm nhìn thân hình vạm vỡ tuyệt đẹp của Đông Tư Nguyên thì mắt không khỏi sáng ngời.

Vốn tưởng rằng cậu là kiểu cao gầy, không ngờ sau khi cởi quần áo lại khiến người ta ngạc nhiên như vậy.

Vai rộng eo hẹp, mông vểnh chân dài, nơi dưới hông cũng rất hùng vĩ.

Không hổ là vận động viên, dáng người này đủ khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào phát điên.

Nụ cười của Kinh Hà càng tươi hơn, bất giác huýt sáo với cậu.

Đông Tư Nguyên từ đỏ mặt đến đỏ cổ, da thịt màu lúa mì lại được đánh phấn hồng.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên người cậu khiến cơ bắp càng lúc càng nổi bật. Cậu ngượng ngùng mím môi, cúi người kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường bên cạnh.

Từ lúc mới bắt đầu cậu đã phát hiện tầm mắt Kinh Hà luôn lơ đãng nhìn về phía này. Lòng tò mò khiến cậu muốn tìm hiểu rốt cuộc trong đó cất giấu thứ gì. Cuối cùng cậu lại bị cái hộp vuông nhỏ đầy màu sắc kia khiến cho cả người nóng hầm hập.

"Áo mưa", thứ phổ biến nhất trong sọt nhà vệ sinh của trường thể chất.

Cho dù Đông Tư Nguyên bị chê cười là người tiền sử thì cũng không thể không biết tác dụng của mấy thứ này.

Trong trường thể chất có một nhóm thanh niên không thể kiểm soát được hormone, mỗi ngày tập thể dục thì đều sản xuất ra một lượng lớn testosterone, tích lũy ham muốn tình dục vượt quá người bình thường.

Chẳng qua khi đó Đông Tư Nguyên không thể hiểu được cái gọi là xúc động tình dục, chính cậu cũng chưa từng trải qua chuyện tương tự, cũng không nhập tâm vào những chuyện này lắm.

Cuộc sống của cậu chỉ có huấn luyện, huấn luyện và huấn luyện.

Cho đến tận khi cậu gặp Kinh Hà, bị mùi hương trên người cô kích thích bản năng giao phối. Lúc đó là lần đầu tiên cậu đối mặt với nhu cầu sinh lý của mình.

Đông Tư Nguyên nhìn hộp "áo mưa" đến ngẩn người. Kinh Hà nằm dưới thân cậu thấy cậu chậm chạp không hành đồng thì nhổm người dậy, thổi một hơi vào tai cậu.

"Mèo con ngoan, em biết cách đeo không?"

Đông Tư Nguyên bị lời nói của cô làm cho tỉnh táo. Cậu ho nhẹ một tiếng, ra vẻ đứng đắn: "Đương nhiên!"

Từ sau khi biết mình có dục vọng tình dục, Đông Tư Nguyên đã bổ sung không ít kiến thức về phương diện này.

Cậu lấy một cái từ trong hợp ra rồi quỳ thẳng người, cẩn thận từng li từng tí mặc áo mưa cho người anh em của mình, rất có ý tứ khoe khoang nhìn Kinh Hà một cái.

Kinh Hà nhịn cười nhướng mày, dang rộng hai chân mời cậu.

Cô coi cậu như anh em nhà họ Thiên mà chơi đùa như chơi đùa với mèo nhỏ. Cô không hề nhận ra một bên đùi bị cậu ôm lấy, trong nháy mắt tiếp theo lại thấy cậu đỡ gậy thịt cương cứng của mình đưa thẳng vào tiểu huyệt ướt sũng mà không hề mơ hồ.

"A… Ưm…" Kinh Hà giật mình hô lên, còn chưa kịp phản ứng lại tình huống gì thì đã bị Đông Tư Nguyên đã đùa nghịch vòng eo, vừa nhanh vừa vội vàng.

Mông Kinh Hà được nâng lên cao, một chân bị Đông Tư Nguyên gác trên vai cậu.

Sức bạo phát của vận động viên chạy điền kinh không chỉ thể hiện ở chạy bộ, nửa người dưới mạnh mẽ làm cho mỗi lần ra vào đều tràn đầy sức mạnh.

Cậu tiến vào rất mạnh mẽ, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngoan ngoãn lễ phép như thường ngày, xương mu chạm vào âm đạo của Kinh Hà vang lên tiếng phành phạch xấu hổ.

Gậy thịt nóng rực chơi đùa trong tiểu huyệt chật hẹp, quy đầu mượt mà đầy đặc có xát vào vách thịt, kiêu ngạo tùy ý làm cho thịt mềm quyến rũ trong tiểu huyệt này khuất phục.

Đông Tư Nguyên thở dốc nặng nề nhưng tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi mặt Kinh Hà.

Anh nhìn cô chằm chằm như muốn khắc sâu từng biểu cảm khi giao phối của cô vào đầu.

Tầm mắt của cậu quá mức lộ liễu, giống như thợ săn nhìn chằm chằm vào con mồi.

Đôi mắt luôn trong veo từ trước tới giờ khi đối diện với cô giờ lại mang theo tơ máu đỏ, sắc bén đầy dụng vọng. Chỉ liếc mắt nhìn nhau lại giống như bị điện giật.

Kinh Hà lâm vào sóng tình bất giác đối mặt với cậu. Giống như là bị tầm mắt của cậu bắt được, chỉ trong chớp mắt như vậy, đại não cô trống rỗng. Nương theo từng cú thúc tàn nhẫn của người đàn ông, cô không khỏi rùng mình tiết ra dịch mật.

Thủy triều không cách nào khống chế dẫn dắt Kinh Hà lên đỉnh, tiểu huyệt co rút, mút chặt dương vật làm ác.

Hai mắt Kinh Hà nhắm hờ, mây hồng lượn lờ trên mặt dần xuống cổ rồi lan khắp cơ thể.

Cô thất thần há miệng, gào thét trong lặng lẽ, cổ mảnh khảnh tạo nên một đường cong duyên dáng.

Bị vẻ mặt lúc cao trào của cô làm cho hồn bay phách lạc, Đông Tư Nguyên chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt chỉ còn lại hình ảnh cô đỏ mặt lặng lẽ ngâm nga.

Đẹp, đẹp quá!

Đẹp đến mức trong đầu hiện lên hai chữ tuyệt sắc thì cậu chỉ có thể dùng hai chữ khác để thay thế: Kinh Hà.

Lần đầu tiên mèo giao phối lại không ngờ có thể làm cho người phối ngẫu đạt tới cao trào nhanh như vậy. Đông Tư Nguyên có phần dương dương đắc ý cũng là điều khó tránh khỏi.

Bởi vậy có thể thấy được họ hợp tác ăn ý cỡ nào. Quả nhiên cậu mới là lựa chọn tốt nhất của chị. Lúc trước cậu cũng không nên giả vờ rộng lượn nhường cơ hội theo đuổi chị cho người khác!

Chàng trai tràn đầy chí hướng định đong đưa eo lại chợt phát hiện gậy thịt ban nãy còn cậy mạnh giờ lại càng thêm yếu ớt.

Cậu vội cúi đầu xem xét. Thì ra lúc Kinh Hà đạt được cao trào thì cậu đã bị cô kẹp đến mức buông súng đầu hàng!

Nhất thời Đông Tư Nguyên cảm thấy xấu hổ. Nhân lúc áo mưa còn chưa bị tuột, cậu vội vàng cởi ra, lặng lẽ lén Kinh Hà thắt nút rồi ném đi.

Đương nhiên Kinh Hà nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cậu. Cô liếm môi, không có lên tiếng vạch trần.

Sức tên nhóc này cũng không tệ, lúc bị cậu nâng một chân đâm mạnh thật sự rất sảng khoái. Rất lâu rồi cô chưa đạt cực khoái nhanh như vậy.

Nhất là đôi mắt kia, bình thường trông ngoan ngoãn nhưng khi làm tình lại có thể sắc bén, hung ác như thế. Ban đầu cô đã nghĩ sai rồi. Chung quy là một con mèo lớn, dã tính đã khắc sâu trong gốc rễ, vừa nếm được chút thịt tanh thì bản tính lại bại lộ.

Tiếc là cậu còn chưa đủ bền, phải trải qua nhiều kinh nghiệm nữa mới được. Một tay Kinh Hà giữ chặt cánh tay Đông Tư Nguyên, kéo cậu ngã xuống, dán chặt vào trong ngực hắn.

"Mèo này, biểu hiện không tệ nha!" Cô không tiếc lời khen ngợi, đầu ngón tay lơ đãng vuốt ve ngực người đàn ông, hơi thở nóng rực phả lên lồng ngực màu lúa mì, kích thích cậu run rẩy từng đợt.

Cảm nhận được cơ bắp trên người cậu lại căng cứng lần nữa, Kinh Hà hừ cười một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve gậy thịt.

Ừm, thật sự rất xứng đáng là con mèo tốt của cô, lại cương cứng một lần nữa.

**

"Ưm… Mạnh chút…" Cơ thể Kinh Hà mềm nhũn nằm sấp trên chiếc giường đơn trắng tinh, cổ họng phát ra tiếng ngâm nga êm tai theo từng đợt thúc của người đàn ông.

Một tay Đông Tư Nguyên ôm bụng cô, nâng mông cô lên cao, tay kia đặt trên vai cô.

Mồ hôi lăn từ trên người Đông Tư Nguyên xuống rồi theo cái lưng mềm mại trắng nõn của Kinh Hà, nhiểu từng giọt xuống ga trải giường, để lại vết ướt mờ nhạt.

Hai mắt Kinh Hà mơ màng cảm nhận va chạm từ phía sau. Mỗi cú thúc như đâm thẳng vào tim cô, khiến cô sảng khoái đến run người.

Bên tai là tiếng thở dốc của người đàn ông, Kinh Hà nghiêng mặt chỉ có thể nhìn thấy cánh tay cơ bắp rắn chắc của cậu.

Cô mê muội đưa tay chạm vào lại bị người đàn ông nắm chặt.

Bàn tay mạnh mẽ của khóa chặt tay cô đè lên giường, nắm ngón tay cậu len lỏi vào kẽ tay cô, không cho phép cô làm bất kỳ động tác nhỏ nào.

"Chị, chị như vậy em rất khó làm…" Đông Tư Nguyên thở hổn hển hít sâu hai cái, nghỉ ngơi hai giây lại tiếp tục đong đưa eo.

Cậu giống như bị khống chế, vốn dĩ không thể dừng lại. Cho dù cơ thể có mệt mỏi thế nào đi chăng nữa thì đại não cũng không chịu dừng lại cho đến khi đoạt được nơi đó của cô, làm nát nơi đó của cô.

Đâm gậy thịt vào nơi sâu thẳm trong mật huyệt hết lần này đến lần khác, tùy ý chèn ép, đòi hỏi thịt mềm ở bên trong, cho đến khi một giọt cũng không còn.

Sau khi bị Kinh Hà quấn lấy ba lần, Đông Tư Nguyên mới chợt nhận ra cậu mới là bên bị động.

Chỉ cần Kinh Hà nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, cậu sẽ bị dục vọng dâng lên cắn nuốt.

Cậu nhỏ mệt mỏi có thể đứng dựng lên trong nháy mắt chỉ vì chút đụng chạm thân mật của cô. Cậu gần như đã trở thành cái máy đóng cọc chỉ cho mình cô tận hưởng, khi cô chưa lên tiếng thì không được dừng lại.

Thì ra động dục lại là một loại trạng thái không cách nào khống chế được như vậy!

Đông Tư Nguyên đắm chìm trong niềm vui của giao hơp, chút lý trí còn sót để lại một tia sợ hãi trong nội tâm trước khi bị dục vọng cắn nuốt.

Họ giao hợp như vậy, rốt cuộc là vì hai bên yêu nhau, tâm đầu ý hợp hay chỉ đơn giản là làm theo bản nặng được gen và hormone lập trình sẵn?

"Mèo ngoan, nghiêm túc một chút!" Kinh Hà nhẹ nhàng nâng hạ mông, hơi bất mãn siết chặt tiểu huyệt.

Đông Tư Nguyên bị thịt mềm quyến rũ lại chặt chẽ kia siết đến mức hơi thở chậm lại, tất cả suy nghĩ đều bị đứt đoạn.

Tất cả những cảm xúc trong tâm trí được che lấp bởi một suy nghĩ duy nhất: Làm cô, làm cho đến khi đối phương kiệt sức mới thôi!

Lại một trận ngâm nga có tiết tấu vang lên, cuối cùng toàn bộ căn phòng đều là một cảnh dâm dục phóng đãng, sóng tình ngập trời.

Chương kế tiếp