Mèo Bạc Hà Biến Hình

Chương 73

"Vậy là em đã theo dõi chị từ hai năm trước?"

"Không! Ban đầu em chỉ muốn nhìn chị nhưng sau khi chị biến mất, em mới ý thức cảm giác của mình với chị. Sau khi gặp chị, em không tự giác được mà… Đi theo chị. Em chỉ muốn bảo đảm an toàn cho chị." Thấy Kinh Hà hiểu lầm mình nên hốt hoảng muốn giải thích.

Kinh Hà híp mắt: "Thật sao?"

"Tất nhiên rồi!" Đông Tư Nguyên gật đầu chắc nịch.

Cô hỏi lại: "Em thật sự không có ý nghĩ xấu xa?"

Hỏi đi hỏi lại, cuối cùng Đông Tư Nguyên cũng chột dạ. Cậu im lặng một lát mới xấu hổ cúi đầu: "Xin lỗi!"

Cậu thành thật, ở trước mặt người mình thích giống như tờ giấy trắng, vừa nhìn đã hiểu.

Cậu còn đang ở tuổi dậy thì, nội tiết tố xao động, lại là con mèo lớn chỉ biết động dục, muốn nói không có ý nghĩ xấu là không thể.

Nhiều lần đi theo Kinh Hà trong con hẻm tối tăm không một bóng người, không phải Đông Tư Nguyên chưa từng nảy sinh ý định nhân cơ hội này chiếm hữu cô.

Nhưng có vết xe đổ của sư tử, cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, thầm mắng mình sao có thể trộm thứ mình bảo vệ chứ?

Cậu đi theo chị là vì muốn âm thầm bảo vệ cô nhưng suýt nữa đã bị bản năng cắn nuốt lý trí, thật sự là không có tiền đồ!

Kinh Hà nhạy bén nhìn thấu ngụy trang của Đông Tư Nguyên, cậu ở trước mặt cậu như trần truồng.

"Muốn giao phối với chị không?" Cô nhẹ giọng hỏi, trên mặt lộ ra ý cười đùa giỡn làm cho thần kinh Đông Tư Nguyên càng thêm bất an căng thẳng.

"Không… Em không có…" Cậu không tiếp lời được, giọng nói vốn dĩ yếu ớt lại vì bối rối mà một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời.

Khuôn mặt màu lúa mì của cậu đỏ ửng, xấu hổ đến mức không dám đối mặt với Kinh Hà.

Kinh Hà bị dáng vẻ vụng về ngượng ngùng của cậu chọc cười, vốn định trêu chọc cậu nữa thì lại có khách vào, không thể không tha cho cậu.

Mấy người khách lục tục đến cửa hàng, Kinh Hà bận rộn xong thì phát hiện Đông Tư Nguyên vẫn ngồi ở vị trí cũ.

Đồ ăn gọi ra đã bị cậu ăn sạch. Thấy Kinh Hà bận rộn xong, cậu vội lấy điện thoại di động ra định tìm cô thanh toán.

"À, lúc trước đã nói em ở chỗ chị đều miễn phí. Em trả tiền chính là không nể mặt chị!"

Đông Tư Nguyên cầm điện thoại khựng lại, trên mặt xẹt qua tia xấu hổ không biết phải làm sao.

Sau khi tốt nghiệp trường thể chất cậu mới biết được thứ gọi là wechat này, nghe nói có thể nói chuyện phiếm còn có thể mua đồ.

Luôn bị đồng đội chê cười là người tiền sử nên cậu cũng muốn thử một lần. Cậu hoàn toàn không biết Kinh Hà sẽ cho cậu cơ hội.

Thấy cậu sửng sốt bất động, Kinh Hà cho rằng cậu còn có chuyện gì khác.

Nhiều người ồn ào, Kinh Hà sợ không nghe được cậu nói gì nên tiến lại gần sát cậu thì bỗng thấy chàng trai chợt thẳng lưng, đứng im như pho tượng.

Kinh Hà bất ngờ tới gần khiến cơ thể Đông Tư Nguyên chấn động. Khoảng cách gần như thể đã để cậu ngửi rõ được mùi hương trên người cô, máu cả người cậu đều sôi sục, nhịp tim tăng tốc.

Cậu vội vàng lùi về phía sau một bước, một tay ôm khuôn mặt đỏ bừng, tay kia ướt đẫm mồ hôi suýt nữa đã làm rơi điện thoại di động.

Từ lâu đã thấy được biểu hiện động dục của đám mèo lớn, Kinh Hà lập tức biết mình tiến tới như thế là không ổn nên cười xin lỗi cậu: "Xin lỗi, chị không cố ý!"

Yết hầu Đông Tư Nguyên lăn lên xuống, bàn tay che mặt đang rung nhẹ, hẳn là cậu đang nói chuyện, chẳng qua giọng nói yếu ớt sau khi truyền qua bàn tay thì hình như không được truyền tới chỗ Kinh Hà.

Kinh Hà nghĩ một lát rồi lấy điện thoại di động ra vuốt mấy sái, sau đó đưa tới trước mặt cậu: "Thêm wechat của chị đi, có lẽ nhắn tin trao đổi sẽ thuận tiện cho em hơn!"

Nghe được lời này, đôi mắt của cậu trở nên sáng rực, vội vàng quét mã kết bạn với Kinh Hà.

Thật sự là buồn ngủ gặp gối đầu, cầu còn không được!
Đông Tư Nguyên kiềm chế sự hưng phấn để gõ chữ trên điện thoại. Gõ một dòng dài nhưng cậu lại rối rắm xóa đi, cuối cùng chỉ để lại cậu [Em sẽ đến thăm chị sau] rồi vội vàng chuồn đi.

Nhìn bóng lưng chạy trối chết của cậu, Kinh Hà ngẩn người rồi chợt bật cười.

Cậu nhóc này ngược lại rất đáng yêu, xem ra chỉ là mèo con vừa muốn dính người cũng vừa sợ hãi.

Không biết nguyên hình của cậu là gì, vừa rồi nên hỏi mới phải.

Kinh Hà suy nghĩ xa xăm, trước mắt lại hiện lên bóng lưng Đông Tư Nguyên hoảng hốt chạy trốn khiến cô không kìm được mà nhếch khóe môi.

Lúc trước cô không phát hiện cậu vẫn là một con mèo nhỏ vểnh mông.

***

Từ sau khi Tiểu Dứa biến mất, mấy người đàn ông kia cũng không còn được Kinh Hà "lâm hạnh" nữa.

Hình Chính và Thiên Ngọc Sâm còn đỡ, không ở cùng Kinh Hà nên không đến mức nản chí, tham ăn hoảng. Còn Tôn Lục và Thiên Ngọc Cẩn tương đối thảm. Họ đều là mèo tham tanh, chỉ có thể nhìn không thể ăn thì đừng nói khó chịu biết bao.

Thiên Ngọc Cẩn tương đối sợ hãi, có lòng trộm mà không có can đảm, không dám kiên quyết ra tay.

Mà Tôn Lục tương đối trực tiếp. Anh không thể nhịn được nữa nên nhân lúc Kinh Hà đi từ phòng tắm ra đã trực tiếp bế cô lên, bắt cô vào phòng mình.

Vừa mới ném cô bé xinh đẹp lên giường, Tôn Lục đang muốn nhào tới đã bị tầm mắt mang theo dao của Kinh Hà làm cho khựng lại hai giây.

Nhưng anh không tin tà, cắn răng muốn tiếp tục thì đột nhiên Kinh Hà hét một tiếng "Khỉ" trực tiếp khiến anh giật mình, suy sụp tại chỗ.

Chỉ khi Kinh Hà thật sự tức giận cô mới dùng giọng điệu nghiêm túc quát anh như thế.

Đó là tên mà cô cho anh, là cái tên thật sự thuộc về anh. Một khi đọc ra, nó còn có tác dụng hơn vòng kim cô của Tôn Ngộ Không.

Người đàn ông chợt cảm thấy uất ức, ngã xuống bên cạnh cô, cực lực vùi đầu vào vai và cổ cô.

"Rất lâu rồi chúng ta chưa thân mật…" Giọng mũi anh khàn đặc, dáng vẻ đáng thương.

Không để ý tới sự làm nũng của anh, Kinh Hà đẩy nhẹ anh ra rồi quay lưng: "Xin lỗi, gần đây em cũng không có ý nghĩ đó!"

Tôn Lục chưa có ý định từ bỏ. Anh lại ôm Kinh Hà từ phía sau, hôn lên vai cô lấy lòng: "Em không thể trừng phạt tụi anh chỉ vì sai lầm của tên đó."

Mấy người đàn ông này cũng không ngốc, rất nhanh đã phát hiện nguyên nhân Kinh Hà tức giận cũng không phải ở họ, mà là ở con mèo vàng kia.

Nhưng họ vốn có rất nhiều bất mãn với con mèo mập kia, bây giờ lại còn bị nó liên lụy không được ăn thịt nên càng oán hận hơn.

Kinh Hà không hề lên tiếng giải thích, Tôn Lục cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.

Thấy cô không có ý định chạy trốn cũng không đẩy mình ra, động tác tay của người đàn ông càng lớn mật làm càn.

Hai cánh tay vòng quanh eo cô, một tay hướng lên trên thăm dò, vuốt ve đầu nhũ mềm mại trong áo ngủ, một tay lướt xuống đi vào quần ngủ, trêu chọc nơi riêng tư cách quần lót.

"A, không được…" Kinh Hà giãy dụa vài cái nhưng lại bị người đàn ông phía sau quấn chặt hơn, nụ hôn nóng rực mang theo khát vọng nhiệt liệt rơi vào cổ cô, cơ thể cứng ngắc của cô cũng nhanh chóng mềm nhũn.

Tôn Lục biết rõ tất cả những chỗ mẫn cảm trên người cô, cơ thể cô lại mấy ngày chưa vây vào tình dục mà đói khát. Ngọn lửa trên người Kinh Hà nhanh chóng bị Tôn Lục đốt cháy trong nháy mắt.

Nội tâm Kinh Hà tức giận, cô tỉnh táo nhận ra người đàn ông này muốn kéo cô vào trong tình dục, mà bản thân cô lại không cách nào phản kháng được cảm giác lún sâu này.

Lúc này cô mới hiểu được câu "phát tình đến từ hai phía" của Thiên Ngọc Sâm có ý gì.

"Tiểu Hà Bao ngoan, đừng từ chối anh!"

Một chút ý thức phản kháng cuối cùng của Kinh Hà hoàn toàn tan rã trong tiếng trấn an dịu dàng khàn khàn của Tôn Lục. Sau đó trong phòng cũng chỉ còn lại tiếng rên rỉ yêu đương của đôi nam nữ.

Trong giấc ngủ triền miên, tỉnh táo lại vỡ mộng.

***

Kinh Hà bừng tỉnh, vừa định ngồi dậy thì thắt lưng mỏi nhừ làm cho cô ngã xuống.

Hít sâu một hơi, thậm chí cô không nhớ đêm qua cùng Tôn Lục làm mấy lần. Cô chỉ nhớ mình đắm chìm trong cao trào liên tiếp, mơ mơ màng màng như người say rượu.

Đồng hồ báo thức đầu giường điểm bảy giờ, lúc này của trước kia cô đã bận rộn trong cửa hàng từ lâu.

Tôn Lục chết tiệt, kéo cô hoang dâm vô độ không nói, còn để cho cô ngủ quên! Làm thế này thêm vài lần nữa, cửa hàng của cô còn mở được không?

Kinh Hà gom hết sức lực xuống giường, vội vàng vệ sinh cá nhân xong thì chạy tới cửa hàng.

Trên đường đi, trong lòng cô không ngừng mắng chửi nhưng cách cửa hàng hơn mười mét thì lại sững sờ tại chỗ.

Cửa hàng mở rộng, một mình Tôn Lục tất bật chạy trước chạy sau, bận tối mặt tối mày.

Khó trách sau khi cô rời giường lại không thấy bóng dáng người này đâu, thì ra là tự mình chạy tới mở cửa hàng rồi.

Tâm trạng Kinh Hà lập tức trở nên phức tạp.

Đương nhiên cô biết người đàn ông đang bù đắp và lấy lòng sau khi phạm sai lầm. Có điều cứ mềm lòng tha thứ cho anh như vậy thì tâm lý cô lại thấy cảm thấy không phục.

"Chị ơi, sao chị lại đứng đây?" Tiếng hô yếu truyền từ phía sau tới cắt ngang suy nghĩ của Kinh Hà.

Nhìn thấy Đông Tư Nguyên chạy tới, đột nhiên đầu cô xuất hiện ý tưởng mới, cười chào hỏi cậu: "Là Tiểu Đông à, ăn sáng chưa?"

****

Tôn Lục biết rõ chuyện xấu xa đêm qua của mình nhất định sẽ chọc giận Kinh Hà. Thế nên anh nhân lúc Kinh Hà còn đang ngủ say, trời còn chưa sáng đã lặng lẽ cụp đuôi chạy tới mở cửa hàng, dùng hành động tích cực để cầu xin khoan hồng.

Bận rộn mấy tiếng đồng hồ, nhìn thấy Kinh Hà khoan thai đến muộn, Tôn Lục vừa vui mừng vừa thấp thỏm. Có điều sau khi thấy sau lưng Kinh Hà lại có một khuôn mặt quen thuộc đi theo sau, sự lo lắng sợ hãi ban đầu đã bị tín hiệu nguy hiểm che lấp mất.

Cửa hàng Kinh Hà không lớn, khách thường xuyên phải ghép bàn với người khác. Dù là vậy thì khách vẫn nối nhau vào ăn không dứt.

Vừa lúc trong góc còn có một chỗ trống, Kinh Hà cười dẫn Đông Tư Nguyên ngồi xuống, hoàn toàn không để ý tầm mắt mãnh liệt mà Tôn Lục ném tới. Cô nhàn nhã bình tĩnh tiến vào bếp.

Nhận được tín hiệu bài xích của Tôn Lục, Đông Tư Nguyên đang thong thả lúc vào cửa cũng đổi thành vẻ mặt đề phòng.

Đến tận bây giờ cậu cũng chưa rõ thân phận của anh họ Kinh Hà, thậm chí còn lo lắng mục đích người này tiếp cận Kinh Hà.

Mùi đàn ông nồng nặc trên người Kinh Hà hôm nay khiến Đông Tư Nguyên cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng sau khi quan sát cẩn thận vài phút, cậu mới thấy tình hình không đơn giản như vậy.

Họ có cãi nhau không? Chẳng lẽ tên kia ép buộc chị gái?

Nghĩ đến đây, Đông Tư Nguyên không thể làm bộ như không thèm để ý.

Xuất phát từ sự tôn trọng đối với Kinh Hà, cậu chưa bao giờ chen chân vào sự lựa chọn người phối ngẫu của cô. Chỉ cần cô thích thì cậu đều bằng lòng chúc phúc cho họ, kể cả Tôn Lục mà cậu không tán thành.

Nhưng ngầm đồng ý không có nghĩa là cậu sẽ trơ mắt nhìn Kinh Hà chịu uất ức. Chị gái đã ném tín hiệu cho cậu thì đương nhiên cậu không thể thoái thác đứng ra bảo vệ cô.

Tuy nói có bề ngoài của loài người nhưng họ là dã thú không hề kém cỏi. Dã tính khó thuần hóa, ai cũng không thể cam đoan khi thú tính bộc phát thì họ sẽ không làm tổn thương Kinh Hà.

Không thể để cho những sai lầm của sư tử lặp lại lần nữa!

Đông Tư Nguyên nhanh chóng ăn xong bữa sáng, không nói hai lời đã làm bồi bàn cho cửa hàng, thu dọn bàn ăn giúp Kinh Hà.

Có người bằng lòng làm việc không công, đương nhiên Kinh Hà vui vẻ đồng ý. Huống hồ cô vốn muốn Tôn Lục tức giận nên càng không từ chối Đông Tư Nguyên lấy lòng.

Cậu nhóc hay thẹn thùng ngượng ngùng nhưng miệng lại vô cùng chủ động ngọt ngào. Câu trước chị gái, câu sau cũng chị gái, giúp Kinh Hà bận rộn bên ngoài khiến Tôn Lục nhìn đến đỏ mắt.

Anh vốn là một cái bình dấm chua, thấy có một người đàn ông tán tỉnh Kinh Hà trắng trợn như thế nên suýt đã không kiềm chế được mình.

Nhưng mà đảo mắt thấy Kinh Hà không hề kiêng dè máy tiếp nhận sự lấy lòng của đối phương, nhất thời trong lòng Tôn Lục hiểu rõ.

Cô đang cố tình làm anh tức giận.

Nhưng còn cách nào sao? Ai bảo anh tham lam phạm sai lầm?

Nếu đêm qua anh chỉ làm một lát, không quấn lấy Kinh Hà nhiều như vậy thì có lẽ cũng không đến mức biến thành như bây giờ.

Nhưng con mèo thèm tanh được nếm mùi thịt sau thời gian dài như vậy, sao có thể một lần là đã kết thúc được?

Lúc này Kinh Hà còn đang tức giận, đương nhiên Tôn Lục không dám đi gây sự nên chuyển mục tiêu sang Đông Tư Nguyên.

Ngáng đường vấp chân vài cái, để các tình địch không có mắt bị nản lòng thì anh vẫn còn dư sức.

Lần thứ hai Đông Tư Nguyên "trượt tay" làm vỡ đĩa, Kinh Hà biết sơ được chuyện gì đang diễn ra.

Tôn Lục vẫn luôn ghét bỏ muốn đuổi Đông Tư Nguyên ra khỏi bếp, sau đó thì áy náy cúi đầu thành thành thật thật xin lỗi.

Giọng của Đông Tư Nguyên vốn nhỏ nên không thích hợp làm nhân viên gọi món, làm bồi bàn thì luôn bị Tôn Lục nhắm vào. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả người và cửa hàng đều không có lợi.

Kinh Hà suy nghĩ một lát rồi gọi Tôn Lục ra phía trước gọi món và bồi bàn, còn cô thì ở trong bếp, Đông Tư Nguyên ở phía sau làm tạp vụ. Lúc này mới tách được hai người đó ra.

Bình an vô sự cho đến khi xong việc, Tôn Lục đang vui mừng vì cuối cùng cũng có thể đuổi được con mèo hoang đột nhiên xuất hiện này đi. Ai ngờ Kinh Hà lại bất ngờ tuyên bố: "Tối nay em không về nhà, anh và Tiểu Cẩn tự giải quyết bữa tối nhé!"

Kinh Hà vốn muốn ở một mình cho yên tĩnh nhưng lại bị Tôn Lục hiểu lầm cô muốn qua đêm với Đông Tư Nguyên, bị giấm chua lập tức bị lật.

Tôn Lục đang muốn giơ tay nắm lấy cổ tay Kinh Hà lại bị Đông Tư Nguyên nhanh tay lẹ mắt ngăn cản: "Chị ấy nói không muốn về nhà, anh không nghe sao?"

Đông Tư Nguyên vừa ra tay đã khiến Tôn Lục vốn trên bờ vực nhẫn nại trực tiếp nổ tung.

"Cậu là cái thá gì, có tư cách gì mà nhúng tay vào chuyện của chúng tôi?" Cánh tay Tôn Lục vung lên, tay kia trực tiếp chào hỏi khuôn mặt của Đông Tư Nguyên.

Khó khăn lắm Đông Tư Nguyên mới miễn cưỡng tránh thoát được. Thấy Tôn Lục xuống tay độc ác, cậu cũng vung nắm đấm đánh trả. Hai người đàn ông đánh nhau trên đường, Kinh Hà thấy can bằng lời không nổi nên đành phải tự mình tiến lên muốn tách họ ra.

Nhưng nắm đấm nào có mắt, hai người đàn ông cường tráng dính chặt lấy nhau, cũng không biết là ai vung tay mà trực tiếp xô Kinh Hà sang một bên.

"A!"

Hôm qua vừa mưa nên đường vẫn còn đọng nước, Kinh Hà vừa trượt chân đã ngã ngồi xuống đất.

Nghe được cô thét chói tai một tiếng, hai người đàn ông mặt đỏ tai hồng mới dừng lại, giành nhau đỡ cô dậy.

Động tác của Đông Tư Nguyên nhanh nhẹn. Cậu đến trước mặt Kinh Hà, vừa vươn tay đã bị Tôn Lục đẩy mạnh một cái.

"Cậu không được chạm vào cô ấy!"

Trên đường cái vừa xảy ra chuyện khôi hài khiến không ít người dừng chân vây xem. Thấy Đông Tư Nguyên không để ý đến cảnh cáo của mình, Tôn Lục vươn một tay giữ chặt vai cậu, định dạy dỗ cho cậu một trận thì chợt nghe Kinh Hà hét to: "Đủ rồi!"

Kinh Hà tự đứng lên, tức giận đến mức trợn tròn hai mắt: "Hai người muốn đánh thế nào thì đánh, tôi mặc kệ! Đừng làm phiền tôi!"

Kinh Hà bỏ lại những lời này rồi tự mình rời đi trước. Trước nay cô nói được làm được, đầu cũng không hề ngoáy lại.

Hai người đàn ông kéo nhau, đều không cho phép đối phương đuổi theo Kinh Hà. Cho đến khi bóng lưng Kinh Hà hoàn toàn biến mất, hai người mới hất cánh tay đối phương ra.

"Đừng tưởng rằng quấn lấy Tiểu Hà Bao thì có thể được cô ấy yêu thương. Cô ấy cười với cậu chỉ vì tức giận tôi mà thôi!" Tôn Lực trợn tròn mắt nói, ngạo mạn đến ngang ngược càn rỡ.

Cho dù là đại ca chín chắn bình tĩnh đến đâu thì khi ghen tuông vì tình yêu cũng sẽ ngây thơ giống như một đứa trẻ.

Đông Tư Nguyên vô tình tranh chấp với anh quá nhiều. Cậu im lặng trừng mắt rồi xoay người đi ngược hướng Kinh Hà vừa rời đi.

Tuy rằng giọng của cậu yếu ớt đến khó nghe nhưng là một con mèo có thính giác nhạy bén, Tôn Lục vẫn nghe được khi Đông Tư Nguyên xoay người đã lặng lẽ cảnh cáo: "Tôi sẽ vạch trần rõ bộ mặt thật của anh, anh có thể kiêu ngạo cũng chỉ có khoảng thời gian ngắn này thôi."

Điều này làm cho Tôn Lục không khỏi nhớ tới lần đầu tiên đối mặt với Đông Tư Nguyên. Hình như tên nhóc này cũng từng nói những lời giống như tôi chưa từng thấy anh.

Hiện tại nhớ lại, chưa từng thấy anh có nghĩa là Đông Tư Nguyên đã từng gặp những người khác, ngoại trừ anh.

Kết hợp với những lời nói không thể giải thích được của Đông Tư Nguyên, không phải sư tử, báo hoa, báo đen, hổ vừa hay lại chỉ mấy tình địch của anh sao?

Nói không chừng Đông Tư Nguyên không chỉ biết họ mà còn biết rất rõ.

Nhất thời trong lòng Tôn Lục dâng lên cảm xúc bối rối.

Anh được Kinh Hà chấp nhận, cũng giữ được ưu thế trong việc cạnh tranh với tình địch vì anh có thân phận Tôn Lục.

Nhưng nếu bỏ qua những thứ này, anh còn lại gì?

Nghĩ đến đây, Tôn Lục càng quyết không thể để cho Đông Tư Nguyên tra được một chút manh mối về anh.

Anh chính là Tôn Lục, trừ chuyện đó ra thì thân phận duy nhất của anh cũng chỉ là con mèo con tên Khỉ được Kinh Hà nhận nuôi. Không còn gì khác!

***

Cơ thể Kinh Hà dính đầy bùn do ngã, bàn tay cũng bị trầy xước, nóng rát đau đớn.

Vốn dĩ cô định đến chỗ Hình Chính hoặc Thiên Ngọc Sâm ở lại một đêm nhưng nghĩ đến hẳn là tính tình mấy người đàn ông này giống nhau nên vẫn từ bỏ.

Phòng khám của Lý Chu có phòng nghỉ dùng để trực ban, nếu thật sự không được thì cô sẽ đến khách sạn ở tạm một đêm.

Kinh Hà đang ngẫm xem đêm nay sẽ đi đâu thì đột nhiên một tiếng "chị" nghe nhàng truyền từ phía trước đến, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

Ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, Kinh Hà nhìn thấy Đông Tư Nguyên đứng cách cô ba mét, dáng vẻ như đã chờ cô từ lâu.

Kỳ lạ, rõ ràng cô đi trước cậu nhưng sao cậu lại xuất hiện trước mặt cô?

Chương kế tiếp