Mèo Con Muốn Báo Ân Cũng Thật Khó

Chương 142
Hắc giao nhân nuốt giận, xua đuổi tất cả sinh vật cư trú trong phòng như cua và vỏ sò, đồng thời thu dọn rong biển các loại, kết hợp thêm viên dạ minh châu nho nhỏ, căn phòng mới gọi là ở được.

Bởi vì trong nhà không có gì, ngay cả giường vỏ sò cũng không có, anh ta cũng không tìm được chỗ nào thích hợp, đành phải ngồi xuống bệ cửa sổ, sau đó nhặt rong biển vừa mới lôi vào từ bên ngoài đi vào, bắt đầu dùng bộ móng dài của mình chế biến đám rong biển.

Ô Miên ban đầu nghĩ giao nhân sẽ sử dụng khung cửi hoặc các dụng cụ khác để dệt như con người, nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là đối phương dệt bằng hai tay, hơn nữa còn dùng rong biển có thể thấy ở khắp mọi nơi trên biển.

Không biết hắc giao nhân đã làm gì với rong biển, mà lại rút ra những sợi cực mảnh từ cành, rồi quấn những sợi đó quanh cổ tay, mười ngón tay rất uyển chuyển.

Hắc giao nhân bị một người đàn ông và một con mèo đứng nhìn đúng là khó xử bao nhiêu có bấy nhiêu, sinh vật vô danh đó nhìn tò mò thì thôi, đến giao nhân đuôi bạc sao cũng đứng xem, thích như vậy sao không tự dệt!

Mặc dù hắc giao nhân trông thô lỗ, nhưng giao tơ không tệ.

Ô Miên tò mò meo meo: "Giao tơ có màu xanh nhạt, muốn màu khác thì phải làm thế nào?"

Tất nhiên, hắc giao nhân không thể hiểu tiếng mèo, vì vậy Tạ Cửu Triết đóng vai trò phiên dịch.

Hắc giao nhân nhìn Tạ Cửu Triết có chút nghi ngờ, vấn đề này anh không thể tự mình trả lời sao?

Tuy nhiên, anh ta không dám hỏi, vì vậy anh ta trả lời: "Dùng các vật liệu khác nhau. Nói chung, thường dệt màu đỏ và trắng sẽ chọn san hô."

Mèo con kinh ngạc mở to mắt, san hô cũng có thể dùng để dệt vải, giao nhân thật lợi hại.

Tạ Cửu Triết cũng là lần đầu biết chuyện này, anh sờ giao tơ màu xanh nhạt, hài lòng gật đầu: "Làm tốt lắm, sau này tôi có cho anh một công việc.”

Hắc giao nhân dùng móng tay cắt đứt giao tơ, Ô Miên tiếc nuối thở dài, Tạ Cửu Triết cau mày.

Hắc nhân ngư lập tức nói: "Tôi..tôi làm lại.”

Tạ Cửu Triết cũng không nhiều lời, chỉ là từ trong hư tạo ra một đồng hồ cát thật lớn, đặt đồng hồ cát ở bệ cửa sổ, chỉ vào chỗ vạch hỏi: "Thấy mấy cái cân này chưa?"

Hắc giao nhân không chỉ nhìn thấy vạch mà thậm chí còn nhìn thấy ký hiệu kỳ lạ bên cạnh chiếc cân.

Ô Miên nhìn thoáng thấy những ký hiệu trên thực ra là số, gần giống với thang đồng hồ mười hai giờ.

Tạ Cửu Triết nói: "Thứ này hoàn toàn chảy hết, thì anh có thể ngủ, khi cát lún bên trong đạt đến vị trí này, anh phải đứng dậy làm việc, sáng là thu dọn thành cổ, chiều dệt tơ, sau đó giữa hai vạch là thời gian nghỉ ngơi và ăn uống, ở đây cũng vậy, có hiểu không?"

Ô Miên đi qua để xem xét, thấy khoảng 8 giờ sáng làm việc, 12:00 đến 1:00 trưa để ăn và nghỉ ngơi, 6:00 đến 7:00 tối để ăn và nghỉ ngơi, sau 12h đi ngủ.

Ngoài ra, Tạ Cửu Triết không đề cập đến khái niệm ngày nghỉ, đó có nghĩa là đối phương phải làm việc quanh năm, cường độ làm việc 907, rất tốt, rất mạnh.

Hắc giao nhân không biết khái niệm về thời gian của con người, nhưng không có nghĩa là anh ta không hiểu vạch của chiếc đồng hồ cát tượng trưng cho điều gì.

Anh ta chỉ thấy rằng cộng các vạch khi ăn và nghỉ không bằng thời gian cần thiết để làm việc vào buổi sáng.

Tuy nhiên, giao nhân không thể không cúi đầu, nên gật đầu nói: “Hiểu rồi”.

Ô Miên nhìn anh ta thông cảm, giao nhân này có lẽ không bao giờ biết 907 đại diện cho cái gì.

Nhưng cậu không nhắc nhở đối phương, ngủ từ 0 đến 9 giờ có lẽ cũng đủ, dù sao hắc giao nhân sống ở đây, không cần đi lại.

Nghĩ như vậy, Tạ Cửu Triết ít nhất cũng cho đối phương đủ thời gian ngủ.

Sau khi giao nhân đồng ý, Tạ Cửu Triết quay sang hỏi Ô Miên: "Miên Miên có muốn nghỉ không? Anh dẫn anh ta đi một vòng xem nên trang trí của chúng ta như thế nào."

Ô Miên liếc nhìn chiếc đồng hồ cát, thấy đã 10 giờ tối, đã đến lúc đi ngủ.

Cậu há miệng ngáp một cái, duỗi eo gật đầu meo meo: "Được, chúng ta đi ngủ trước."

Hắc giao nhân mặc dù không biết Ô Miên là sinh vật gì, nhưng anh ta cũng cảm thấy bộ dạng ngáp và vươn vai cực kỳ đáng yêu, đáng yêu đến mức anh ta muốn chạm vào.

Chỉ là vừa nghĩ tới cái đuôi hung hãn của đối phương, hắc giao nhân liền dập tắt ý nghĩ này.

Ngay khi anh ta đang nghĩ vậy, Ô Miên quay sang nhìn anh ta, nói: "Anh có thể làm quen với môi trường trước, sau đó mai đi làm."

Ừm, cậu ấy đang dành một chút quan tâm cho nhân viên sắp 907, dù sao thì sau này có lẽ không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Hắc giao nhân đương nhiên không hiểu, Tạ Cửu Triết dịch ra, sau khi nghe xong hắc giao nhân khá dao động.

Cảm giác như sinh vật mũm mĩm vô danh này... hình như khá tốt.

Nhưng trước khi anh ta nghĩ thêm, Ô Miên đã dùng chân vỗ vào ngực của Tạ Cửu Triết, bảo anh nhanh chóng rời đi.

Hắc giao nhân nhìn bọn họ rời đi, sau đó quay đầu nhìn phòng ngủ của mình, nhất thời có chút buồn bực.

Không có gì ở đây cả!

Ngủ như nào? Không được, anh ta phải làm gì đó.

Anh ta vốn định đem đồ tốt nhặt được đến đây, nhưng nghĩ lại, chuyển đến đây chẳng phải tương đương với mang đồ tốt cho hai tên bắt nạt này sao?

Không được, không được,, huống chi anh ta không muốn vĩnh viễn ở đây, hnh ta còn muốn tìm cơ hội rời đi!

Nghĩ vậy, hắc giao nhân bắt đầu trang trí phòng ngủ của mình.

Tạ Cửu Triết đương nhiên biết hành tung của anh ta, nhưng anh mặc kệ, chỉ cần hắc giao nhân không chạy trốn, muốn làm gì thì làm.

Anh mang con mèo trở lại phòng ngủ, từ khi Ô Miên đến, nơi này cơ bản luôn duy trì trận pháp khô ráo.

Sau khi Ô Miên đi vào, cậu nhảy lên giường, ngồi đó vỗ vỗ chân: "Một ngày dài rồi, ngủ đi."

Tạ Cửu Triết dùng giao tơ đan thành màn che minh chu, ánh sáng trong phòng đột nhiên tối đi rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Ô Miên ăn xong đã tự tạo ra một bong bóng, sau đó tự mình điều khiển bong bóng trôi nổi trên biển.

Khi ra ngoài, cậu tình cờ nhìn thấy Tạ Cửu Triết đang nói chuyện với hắc giao nhân, khi nghiêng người, cậu phát hiện Tạ Cửu Triết đã yêu cầu hắc giao nhân trang trí sắp xếp nó theo ý tưởng của anh.

Lúc đầu hắc giao nhân không cảm thấy có vấn đề gì, thậm chí trải qua một ngày lăn lộn, nhìn qua một bộ phận được dọn sạch, anh ta liền có cảm giác thành tựu.

Ô Miên và Tạ Cửu Triết cũng rất hài lòng, hắc giao nhân làm việc khá chăm chỉ, nơi họ ở dùng giao tơ màu đỏ, trắng, dù ngôi nhà trên cây trên đảo cũng dùng giao tơ màu trắng rất mỏng làm rèm cửa sổ, rất độc đáo và đẹp mắt .

Không cần phải nói, rèm cửa và ga trải giường đều được thay bằng lụa đẹp.

Tuy nhiên, sau vài ngày, hắc giao nhân phát hiện.. giao nhân không sống được cuộc sống 907.(Đọc truyện tại page Mầm Nhỏ Xinh)

Chỉ có một giờ để ăn, phải tự mình bắt cá, nên bắt xong không còn bao nhiêu thời gian.

Trước kia anh ta luôn ăn chậm, bản tính giao nhân tao nhã, cho nên ăn đương nhiên cũng vậy, kết quả theo tốc độ ăn ngày trước, tới lúc đi làm chỉ ăn một nửa!

Vài ngày, hắc giao nhân không chịu nổi nữa, trực tiếp chạy tới chỗ Tạ Cửu Triết, mạnh mẽ yêu cầu thêm thời gian nghỉ ngơi.

Có lẽ là bởi vì trải nghiệm nghe quá thê thảm, Ô Miên nghe vậy thấy không đành lòng, quan trọng nhất là hắc giao nhân còn không có tiền lương.

Quá thê thảm.

Tuy nhiên, nhà tư bản Tạ hoàn toàn không bị lay chuyển, cuối cùng, quyền duy nhất hắc giao nhân giành được là Tạ Cửu Triết sẽ chuẩn bị ba bữa ăn một ngày cho anh ta.

Hắc giao nhân cuối cùng chán nản bỏ đi, anh ta không còn lựa chọn nào khác, ai bảo anh ta không đánh bại được Tạ Cửu Triết.

Sau khi anh ta đi, Ô Miên có chút nghi ngờ hỏi: "Trước đây anh ta bắt nạt anh à?”

Mặc dù cậu không nhớ nhiều về quá khứ, nhưng anh luôn cảm thấy Tạ Cửu Triết không phải là một người khắc khổ.

Tạ Cửu Triết sờ sờ đầu cậu, cười nói: "Mấy ngày nữa sẽ biết."

Hắc giao nhân vốn tưởng rằng cuối cùng có thể thoải mái hơn, nhưng ba ngày sau, anh ta không thể chịu được nữa.

Tạ Cửu Triết có cung cấp đồ ăn cho anh ta, nhưng đồ ăn chỉ để đảm bảo anh ta không chết đói, không liên quan gì đến ngon hay không.

Khó chịu nhất chính là, mỗi lần ăn, anh ta còn có thể mơ hồ cảm giác được hai ác bá đang ăn đồ ăn ngon, có các loại thức ăn phong phú, còn có một số phương pháp chế biến anh ta chưa từng thấy, nhìn mà khiến giao nhân rất đói.

Nhưng không được ăn, chẳng những không được ăn, mà chỉ có thể ăn những loại cá nhỏ bình thường nhất trong biển.

Sau khi phản đối thất bại, hắc giao nhân cố gắng trốn thoát, nhưng mỗi lần đều bị bắt trước khi chạy ra khỏi phạm vi của thành cổ, còn bị đánh tơi tả.

Vì vậy hắc giao nhân kiên quyết lựa chọn bãi công.

Ăn không ngon ngủ không yên, làm việc vất vả như vậy làm gì? Đó không phải là nơi anh ta sống, anh ta chỉ cần khiến cho nơi anh ta ở trông đẹp hơn.

Chỉ là sau khi ý thức anh ta bãi công, Tạ Cửu Triết liền nắm chặt vây đuôi của anh ta: “Còn không làm việc hẳn hoi, tôi sẽ đánh anh."

Hắc giao nhân nghe xong cảm thấy cả đời vô vọng, tuổi thọ giao nhân còn dài, mà giao nhân đuôi bạc trước mắt trẻ hơn rất nhiều so với anh ta, cho nên sau này anh ta sẽ phải sống như vậy mỗi ngày.

Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta bỗng nhiên buồn bực, hai mắt đỏ lên, nước mắt vừa trào ra liền hóa thành giọt lệ châu rơi xuống.

Ô Miên đứng ở bên cạnh nàng, kinh ngạc nói: "Lệ giao nhân thành chu quả nhiên là thật!"

Sau khi Tạ Cửu Triết thấy vây đuôi của hắc giao nhân rũ xuống, hài lòng gật đầu nói: "Không tồi, thưởng cho anh"

Cuối cùng để mèo con thấy cảnh giao nhân khóc lệ thành chu, nên Tạ Cửu Triết đã hào phóng thưởng cho hắc giao nhân một miếng hải sản tươi ngon.

Hắc giao nhân ngơ ngác nhìn hai người bắt nạt trước mặt: Cho nên chỉ muốn thấy mình khóc sao? Tại sao lại làm vậy!

Anh ta đang cầm chiếc vỏ đựng hải sản nhỏ có nước chấm, nghĩ đến cảnh bị hành hạ nhiều ngày như vậy bởi sinh vật không quen biết kia muốn nhìn anh ta khóc, anh ta không khỏi xót xa, càng khóc to hơn.

Chương kế tiếp