Mèo Con Muốn Báo Ân Cũng Thật Khó

Chương 143
Sau khi hắc giao nhân biểu diễn tại chỗ rơi lệ thành chu, ngày tháng của anh ta tốt hơn nhiều.

Ít nhất không tiếp tục 907, dù sao Tạ Cửu Triết biết rất rõ anh ta và Ô Miên sẽ không ở nơi này lâu.

Vốn dĩ là tuần trăng mật, hai người cũng đã ở chỗ này gần một tháng, cho nên vẫn cần cho bọn họ một ít thời gian điều chỉnh lịch trình.

Vì vậy, dù bày biện ở đây có đẹp cũng chỉ lợi cho hắc giao nhân, cho nên không cần phải gây áp lực khiến đối phương làm như vậy nữa.

Nói cách khác, mọi thứ lúc trước không gì khác hơn là Tạ Cửu Triết lợi dụng biện pháp phi bạo lực để khiến Ô Miên thấy cảnh giao nhân rơi lệ thành chu.

Hết cách, anh thấy hắc giao nhân rất ương ngạnh, dù có bị đánh thế nào, cũng sẽ không rơi nước mắt.

Bạo lực không giải quyết được, đương nhiên chỉ có chu tâm.

Sau khi đạt được mục đích, Tạ Cửu Triết cũng cảm thấy mình hơi chó má nên bắt đầu chia sẻ một ít thức ăn với hắc giao nhân, không quy định giờ làm việc, coi như là đền bù.

Cho dù hắc giao nhân muốn chạy trốn, anh cũng không có ý định ngăn cản hắn, thậm chí anh còn hy vọng hắc giao nhân có thể nhanh chóng chạy trốn, để anh và cùng Ô Miên có thể sống ở thế giới hai người.

Trạng thái của mèo con hôm nay giống như lúc chưa ngộ, tuy rằng có thể ôm, bế, nhưng trong mắt anh, hình như đây là việc người thân quen nên làm, nếu xa hơn nữa… không có.

Mối quan hệ tình yêu này dường như đã quay trở lại thời kỳ nuôi cậu như thú cưng, Tạ Cửu Triết không vội, nhưng khi anh muốn “tâm sự” với mèo con, có hắc giao nhân bơi bên cạnh thì sao được?

Nhưng anh không nói, dù sao khi anh uy hiếp hắc giao nhân làm việc vất vả, anh đã nói nếu dám chạy trốn, nhất định sẽ bắt lại bẻ đuôi anh ta, bây giờ anh đột nhiên đổi ý, chẳng phải sẽ mất mặt sao?

Cuối cùng, hắc giao nhân không biết do bị đàn áp nhiều quá hay giờ nếm được chút ngọt mà không tới mức báo ơn Tạ Cửu Triết, nhưng bảo gì anh ta cũng làm.

Căn bản không nghĩ đến việc chạy trốn.

Tạ Cửu Triết đợi mấy ngày cũng không thấy hắc giao nhân chạy thoát, đành phải dẫn mèo trở về đảo, mặc kệ hắc giao nhân dưới nước.

Chỉ là sau khi hai người lên đảo, nhất định sẽ không xuống nước cho hắc giao nhân ăn nữa.

Không biết có phải giao nhân bị tài nghệ nấu nướng của Tạ Cửu Triết ấn tượng hay không, mà giao nhân hiếm khi nổi trên mặt biển như anh ta, mỗi ngày đều sẽ bơi tới hòn đảo nhỏ phụ cận, hoặc là ngồi trên đá ngầm nhìn họ, hoặc đi tới đi lui xung quanh du thuyền, khiến Tạ Cửu Triết và Ô Miên thấy anh ta cũng không nhẫn tâm, lần nào cũng chạy đến đút cho anh ta một ít.

Hắc giao nhân không ăn không, thỉnh thoảng sẽ tặng chút cá khó bắt được tới, khoe khoang với Tạ Cửu Triết rằng anh ta đã trang trí thành cổ như nào, cơ bản đều làm theo yêu cầu trước đây của Tạ Cửu Triết, tiến độ không chậm.

Sau vài ngày, Tạ Cửu Triết không khỏi hoang mang - tại sao anh lại cảm thấy anh như có thêm con chó.

Coi như anh có cả mèo lẫn chó?

Ô Miên tò mò chạy tới, nhìn hắc giao nhân, hỏi: "Sao anh không chạy trốn?"

Bởi vì cậu ở dạng người, hắc giao nhân có thể hiểu những gì cậu nói.

Hai mắt hắc giao nhân sáng ngời nói: "Đồ ăn của hai người rất ngon!"

Đồ Tạ Cửu Triết và Ô Miên nấu, chính xác là, Tạ Cửu Triết biết cách sử dụng các loại gia vị khác nhau, thường ngày giao nhân ăn thức ăn sống trong biển, không có vị, đâu được ăn những món ăn ngon như vậy?

Lúc đầu, anh ta không quen, nhất là khi một số món ăn có ớt.

Đương nhiên dạ dày sinh học chưa từng ăn ớt thì không chịu được ớt.

Đó là lúc Ô Miên và Tạ Cửu Triết phát hiện ra rằng giao nhân... cũng bị tiêu chảy.

May mắn thay, hai người họ đã kịp thời đuổi hắc giao nhân đến một khu vực biển khác để giữ cho khu vực biển trong sạch, sau đó Tạ Cửu Triết đã bố trí trận pháp trong lãnh thổ để cô lập một số chất gây ô nhiễm bên ngoài, nhưng ngay cả cách này, họ cũng vẫn lên bờ, bảy ngày không xuống nước.

Nhưng cho dù bụng khó chịu, hắc giao nhân vẫn bị ớt hấp dẫn, giống như nghiện, thậm chí không có ý định chạy trốn vì ớt.

Dù sao nếu chạy trốn, sẽ không thể ăn những món ăn ngon như vậy!

Huống chi, hai tên bắt nạt này cũng không bắt nạt anh ta nữa, từ bị ép làm việc chuyển thành đổi công lấy cơm, anh ta tình nguyện.

Sau khi nghe vậy, Ô Miên quay đầu lại yên lặng nhìn Tạ Cửu Triết, cảm thấy ...trong lúc hoang mang, cậu như thấy thủ đoạn nào đó của tư bản.

Sau khi nhận được ánh mắt của cậu, Tạ Cửu Triết bất đắc dĩ giải thích: "Lần này thật sự không liên quan gì đến anh."

Anh chỉ muốn đền bù nên cho đối phương một ít đồ ăn, ai biết đối phương sẽ nghiện?

Ô Miện vươn tay vỗ đầu hắc giao nhân, thở dài nói: "Anh như vậy, nếu chúng ta rời đi thì anh làm sao?”

Lúc đó sẽ không có ai nấu ăn, như vậy hắc giao nhân không lẽ sẽ bị đói?

Hắc nhân ngư nghi ngờ nhìn bọn họ: "Đi? Đi đâu?"

Giao nhân rất ít khi đổi nơi ở, nhiều nhất là mở rộng lãnh địa, trừ phi đánh thua, bị đuổi ra khỏi địa bàn, họ mới phải đi nơi khác.

Mà giao nhân đuôi bạc này... Dù sao trong ấn tượng của hắc giao nhân, anh ta chưa từng thấy giao nhân nào lợi hại hơn giao nhân đuôi bạc này, gần đây cũng không có giao nhân nào khác đến đoạt địa bàn?

Ô Miên không giải thích, ngược lại Tạ Cửu Triết cẩn thận nhìn Ô Miên, hỏi: " Miên Miên, em nhớ ra chưa?”

Ô Miên nghi hoặc nhìn anh: "Nhớ gì?"

Cậu dừng một chút, mới phát hiện mình vừa mới nói đi, rất kỳ lạ,sao lại nói đi? Trước đây cậu chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Tạ Cửu Triết vội vàng nói: "Không có gì."

Ô Miên không nhớ cũng không sao, dù sao cũng chỉ là tạm thời, rời đi tự nhiên sẽ nhớ tới, hơn nữa chuyến hành trình này đối với anh mà nói cũng là kỉ niệm tương đối đẹp.

Nhưng Ô Miên hiển nhiên cũng không để cho anh đợi lâu, ký ức bị phong ấn âm thầm được giải trừ.

Một buổi sáng tỉnh lại trong lòng Tạ Cửu Triết, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, tấm rèm lụa xanh nhạt tung bay theo gió, bên ngoài có tiếng chim hót véo von, không khí rất trong lành, xen lẫn mùi cây cỏ, hương hoả, còn chút hương biển.

Rõ ràng là một buổi sáng rất bình thường, nhưng Ô Miên nhìn ra ngoài cửa sổ đột nhiên nhớ ra mỗi buổi sáng ở Uất Uyển, cậu cũng có thể nhìn thấy hoa cỏ cây cối bên ngoài ngay khi mở mắt ra.

Cảnh tượng bình thường khiến cậu nhớ lại tất cả, sau khi nhắm mắt lại, ghép lại những ký ức ở nhà, cậu vui mừng khôn xiết khi nhớ lại rằng lần đầu tiên gặp Tạ Cửu Triết ở đây là khi cậu câu anh lên.

Tạ Cửu Triết tỉnh dậy, duỗi tay ôm lấy cậu, hỏi: "Sáng sớm có chuyện gì khiến em vui như vậy?"(Đọc truyện tại page Mầm Nhỏ Xinh)

Ô Miên quay đầu nhìn, nhịn không được đưa tay sờ sờ lỗ tai của anh.

Tai của giao nhân rất mát lạnh, nhưng ngoại trừ xương tai rõ ràng, phần còn lại rất mềm.

Tạ Cửu Triết nhất thời ngừng thở, giao nhân với loài khác, điểm mẫn cảm không phải ở đuôi mà là ở tai.

Ô Miên trước đây cũng rất tò mò về đôi tai của anh, nhưng cậu chỉ vuốt hai cái, không vuốt ve cẩn thận bằng ngón tay của người như bây giờ.

Cảm giác đó như kéo dài.

Anh nắm tay Ô Miên, cách người Ô Miên hơi xa, hỏi: "Sao vậy?"

Nhìn thấy ánh mắt của anh, Ô Miên, biết anh đang kiềm chế, vì vậy cậu cười nghiêng người hôn anh, vừa hôn vừa mơ hồ nói: "Anh cũng thành thật quá."

Đúng là đã quên thì theo đuổi lại, hơn nữa trong quá trình đó còn cẩn thận không dám tiến thêm một bước.

Tạ Cửu Triết ngẩn ra một lúc, cảm nhận được đôi môi mềm mại của Ô Miên mới ý thức được điều gì, nhất thời vui mừng, dùng tay trái ôm lấy Ô Miên, hôn một cái, hỏi: "Nhớ ra rồi?"

Ô Miên khịt mũi.

Tạ Cửu Triết lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, hai người không nói nhảm nữa.

Ô Miên thực sự muốn chê cười, nhưng ngay sau đó cậu chỉ còn hơi sức để ậm ừ.

Vừa mới kết hôn, mặc dù hai người họ không có gì khác biệt, nhưng đúng là đã lâu không gần gũi.

Tất nhiên, cũng có nghĩa là ai đó đã chịu đựng trong một thời gian dài.

Hôm đó, Ô Miên cảm thấy như thể cậu chỉ nhìn thấy buổi sáng sớm trong rừng từ cửa sổ, khi tỉnh dậy, trời đã tối.

Giao to trải trên giường bị vứt bỏ, Tạ Cửu Triết mặc áo làm từ giao tơ chuẩn bị bữa tối cho cậu.

Dù sao, Ô Miên cũng là yêu, không cảm thấy toàn thân đau nhức, ngược lại, còn hơi đói, dù cậu không không thể chịu đựng được trước, nhưng khi thấy Tạ Cửu Triết cậu rất háo hức muốn thử.

Thấy cậu tỉnh lại, Tạ Cửu Triết sờ đầu cậu hỏi: "Đói chưa?"

Ô Miên gật đầu thật mạnh, vận động thường tiêu hao calo.

Nhưng khi đang ăn, cậu chợt nhớ ra một chuyện: “Hôm nay anh cho Tiểu Hắc ăn chưa?”

Tiểu Hắc biệt danh của Ô Miên dành cho hắc giao nhân, không biết sao, khi nghe vậy Tạ Cửu Triết luôn cảm thấy như cậu hỏi anh cho chó ăn chưa.

Anh ho nhẹ một tiếng: "Cho anh ta đồ ăn thừa từ hôm qua."

Hôm nay ăn quấn quýt với Ô Miên cả ngày, sao có thời gian để nấu ăn? Chỉ là cho hắc giao nhân ăn đã thành thói quen, cho nên sau khi Ô Miên ngủ say, anh vẫn nhớ cho hắc giao nhân ăn chút gì đó.

May mắn thay, hắc giao nhân không phải là loài kén ăn, Tạ Cửu Triết nói rằng chúng còn sót lại từ ngày hôm qua, nhưng chưa động vào, hơn nữa còn bảo quản bằng phương pháp đặc biệt, hắc giao nhân ăn rất vui.

Ô Miên ăn xong ưỡn người, có những vết đỏ mờ giữa eo và bụng lộ ra.

Với thể chất của mèo yêu đã lâu như vậy vẫn còn vết, có thể thấy ban ngày kịch liệt như nào.

Tạ Cửu Triết lại gần nhìn, xác nhận Ô Miên không bị thương mới thở phào.

Chỉ là nhìn thôi cũng khiến anh có chút ham muốn, giơ ay muốn ôm Ô Miên vào lòng, âu yếm.

Ô Miên cúi đầu hôn anh, vừa hôn vừa mơ hồ nói: "Hay là chúng ta đi biển đi."

Tạ Cửu Triết cười hỏi: "Muốn thử ở trong biển?"

Ô Miên ghé vào tai anh, nói điều gì đó mà anh không thể kìm lại được.

Mèo con thì thào: "Em muốn xem cái đuôi của anh."

Oh, dùng đuôi.

Tạ Cửu Triết hiểu ra trong vài giây.

Chương kế tiếp