Mèo Con Muốn Báo Ân Cũng Thật Khó

Chương 145
Không lâu sau khi Tạ Cửu Triết nói chuyện điện thoại với Gia Ngọc xong, Gia Ngọc đã đi thẳng đến thị trấn gần làng Kính nhất, nhanh đến mức Tạ Cửu Triết thậm chí còn không phản ứng kịp.

Tạ Cửu Triết và Ô Miên nói với hắc giao nhân ngoan ngoãn ở trong hồ, đừng chạy ra ngoài, nếu không cẩn thận kẻo bị ăn thịt.

Họ thực sự không doạ Tiểu Hắc, theo truyền thuyết, mỡ của giao nhân có thể giữ cho ngọn đèn tồn tại hàng ngàn năm, thịt có thể khiến con người trường sinh bất lão.

Có rất nhiều yêu quái ở làng Kính, không phải tất cả đều tốt, ai có thể đảm bảo rằng chúng sẽ không tham lam khi nhìn thấy giao nhân?

Để cho hắc giao nhân hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Ô Miên đã kể cho anh ta rất nhiều câu chuyện, một trong số đó có những câu chuyện được ghi lại, một số là bịa đặt.

Dù sao đi nữa, đã dọa được hắc giao nhân trốn dưới đáy hồ, trừ hai người họ dù ai tới cũng không nổi lên mặt nước.

Tạ Cửu Triết và Ô Miên rất hài lòng vì anh ta biết điều, sau khi giao chuyện ăn uống của giao nhân mèo cam và hồ ly trắng trắng, họ đã trực tiếp đến gặp Gia Ngọc.

Sau khi gặp mặt, Gia Ngọc có chút mệt mỏi hỏi: "Giao nhân đâu?"

Tạ Cửu Triết trả lời: "Ở làng Kính, chưa mang ra."

Gia Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nếu là làng Kính... cũng phù hợp với giao nhân.

Anh ta suy nghĩ một chút nói: "Bằng không, coi như chuyện này chưa xảy ra, giao nhân quá đặc biệt, chủng tộc này đã tuyệt diệt mấy trăm năm."

Giao nhân rất có sức hút rất lớn với loài người, không ai quan tâm mỡ có thể đốt ngàn năm, nhưng ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của trường sinh bất lão?

Những người trẻ tuổi có thể không quan tâm đến những điều này, nhưng càng lớn tuổi, sẽ càng sợ chết, đặc biệt là những người có quyền lực.

Cho dù giữ bí mật cũng vô dụng, huyền môn sẽ luôn có người nghe được tin tức, Gia Ngọc cũng không muốn dùng chuyện này để khảo nghiệm nhân tính.

Vì vậy, tốt nhất là để giao nhân ở lại làng Kính, phong toả sự tồn tại của anh ta, dù sao Gia Ngọc không biết vị trí chính xác của làng Kính, cũng không biết làng Kính có vao nhiêu yêu.

Nhưng yêu của làng Kính, dù tốt hay xấu, đều rất thống nhất, có đều không tiết lộ bất kỳ tin tức nào về làng Kính.

Nếu vậy, làng Kính là nơi thích hợp nhất.

Ô Miên ở bên lo lắng nói: "Nhưng làng Kính không có biển, giao nhân sống ở biển, vì không thể để anh ta ở trong hồ suốt, phải không?"

Những loài có chỉ số IQ cao như cá voi sát thủ, cá heo sau khi bị nuôi nhốt, sẽ nếu cuộc sống không như ý sẽ dễ trầm cảm, chưa kể chỉ số IQ của giao nhân cũng gần bằng con người.

Nhốt anh ta trong hồ khác gì đi tù?

Đừng nói Ô Miên, Tạ Cửu Triết nghĩ thôi cũng không chịu được.

Trước kia anh bắt nạt Tiểu Hắc, nhưng chỉ có mấy ngày, cũng là muốn trả thù hắc giao nhân tranh đoạt địa bàn, những ngày đó Tiểu Hắc như con chó, anh nuôi, nhưng nghe lời, hiểu chuyện hơn chó.

Cho nên chỉ cần còn một tia hy vọng, Tạ Cửu Triết vẫn muốn Tiểu Hắc trở về biển.

Gia Ngọc nghe vậy cũng đau đầu, bất đắc dĩ nói: "Hai người lần sau đừng mang đắc sản về."

Không có phước hưởng.

Tạ Cửu Triết hỏi: "Huyền môn có quyền phân định hải vực không?"

Anh hỏi câu kỳ lạ như vậy, Gia Ngọc nhìn anh có chút khó hiểu: “Quyền phân định hải vực là?”

Tạ Cửu Triết giải thích: "Em thấy các loại yêu quái ở làng Kính, thậm chí cỏ đuôi cáo cũng có thể tu luyện thành yêu, vậy liệu trong biển có yêu không? Có yêu bị quản lý không?"

Mặc dù huyền môn không có quyền quản lý yêu, nhưng Làng Kính đã đạt được một thỏa thuận nhất định với huyền môn, Làng Kính sẽ phần nào kìm hãm những tiểu yêu không thể muốn làm gì thì làm.

Nói cho đúng, đôi bên chỉ cần không vi phạm quy định, thì nước sông không phạm nước giếng.

Tuy nhiên, phần lớn yêu ở làng Kính đều là động vật trên cạn, cho dù có nước cũng là nước ngọt, phần lớn là sông hồ, chưa từng thấy yêu nào tu luyện trong biển cả, nhưng con người khám phá biển ít hơn lục địa, nên Tạ Cửu Triết đoán dưới biển cũng có yêu.

Gia Ngọc giải thích: "Chuyện này khá phức tạp hơn, hải yêu có phạm vi hoạt động rộng, rất khó xác định chúng thuộc về đâu."

Một số động vật biển sẽ bơi theo các dòng hải lưu, một số thậm chí sẽ vào vùng nước ngọt khi cần thiết, qua một đoạn thời gian sẽ quay lại.

Yêu trong biển cũng sẽ giữ nguyên thiên tính hoạt động.

Như vậy, theo lý mà nói, quốc gia có bờ biển cùng nhau đưa ra một quy định là được.

Tuy nhiên, các quốc gia trên trái đất không phải là một khối, ví dụ như huyền môn luôn tuân thủ nguyên tắc yêu không phạm ta, ta không phạm yêu, chỉ cần yêu không giết người phóng hoả, không làm chuyện vi phạm pháp luật, họ sẽ không can thiệp quá nhiều vào nhau, cố gắng hết sức tránh tiếp xúc với đối phương.

Nhưng một số nơi thì khác, một số nơi sẽ săn lùng, giết yêu chiếm đoạt lấy phần quý giá của chúng.

Vì vậy, cơ bản chỉ là một ý tưởng tốt.

Tạ Cửu Triết tự nhiên hiểu sự thật này, anh hỏi lại: "Vậy em có thể xây một hòn đảo, sau đó thiết lập một kết giới, giống như làng Kính, người khác hoặc yêu khác đều không vào được không?"

Nếu môi trường tự nhiên không có nơi nào thích hợp cho Tiểu Hắc, vậy anh xây một bể cá lớn cho Tiểu Hắc là được.

Hơn là tìm một nơi trên đất liền cho anh ta, nếu như vậy không được, vậy Tạ Cửu Triết chỉ có thể nghĩ tới tìm một lõm núi cạnh bờ biển, dẫn nước biển xây i hồ, thả Tiểu Hắc trong hồ, nhưng nếu như thế sẽ kích động hệ sinh thái.

Có khả năng cao là thực vật và động vật ở hai bên núi không thể chịu được nước biển.

Vì vậy, tốt nhất là tìm địa bàn trên biển.

Gia Ngọc không kìm được sự ngạc nhiên, hỏi: "Xây đảo? Em chắc chứ?"

Xây đảo không phải chuyện nhỏ, đặc biệt là khi trong nước rất hiếm khi mua bán đảo.(Đọc truyện tại page Mầm Nhỏ Xinh)

Xét cho cùng, đảo cũng là đất liền.

Tạ Cửu Triết nói: "Đúng, hơn nữa hòn đảo này có lẽ còn có công dụng khác, thế nào, đợi em lên kế hoạch, đến lúc đó chúng ta thương lượng."

Gia Ngọc nghe xong gật đầu: "Được, viết đi, còn lại giao cho anh."

Họ bao che khuyết điểm cho nhau, tiểu sư đệ và bạn đời chỉ muốn một hòn đảo, anh ta lấy giúp bằng mọi giá.

Ngay khi Ô Miên nghe những lời của Tạ Cửu Triết, cậu biết chuyện gần như chắc chắn.

Tạ Cửu Triết thường thích làm một lúc nhiều chuyện, ví dụ như anh muốn kết nối làng Kính với Internet, vì vậy anh đã đặc biệt thiết lập một dự án phúc lợi công cộng, nhân tiện thành lập quỹ phúc lợi công cộng, đã đi đầu trong việc lừa nhiều người người dân vào làm phúc lợi công cộng.

Cuối cùng, khi biết được sự thật, số tiền quyên góp được chiếm một tỷ lệ lớn trong quỹ phúc lợi công cộng, tất nhiên, Xie vẫn là người đóng góp nhiều nhất, nhưng điều này đã giải tỏa rất nhiều áp lực kinh tế.

Đồng thời, phúc lợi công cộng là quảng cáo tốt nhất, vì không muốn làng Kính bị bại lộ, vì vậy Tạ Cửu Triết đặc biệt dặn dò những người bên dưới phải khiêm tốn.

Mà những người quyên góp tiền cho quỹ phúc lợi công cộng sau khi trải qua một cuộc kiểm tra nghiêm ngặt, trực tiếp loại bỏ những ngườ muốn khoe khoang, còn lại là những người thực sự muốn giúp đỡ những nơi nghèo nàn lạc hậu.

Vì vậy, họ chưa bao giờ quảng cáo, nhưng có một số cá nhân công khai trên nền tảng sau khi phát hiện ra quý phúc lợi công cộng, cứ thế, khiến độ hảo cảm với Tạ thị tăng lên rất nhiều.

Tạ Cửu Triết thậm chí còn được cấp trên khen thưởng.

Vì vậy, lần này, Tạ Cửu Triết có lẽ sẽ không chỉ tạo ra một hòn đảo chuyên để nuôi Tiểu Hắc.

Trên thực tế, ý tưởng của Tạ Cửu Triết là xây dựng một làng Kính trên biển, mặc dù các sinh vật biển có thói quen di cư đặc biệt, nhưng động vật trên cạn cũng có, quái vật trong làng Kính chẳng phải đều ở lại trong làng Kính à?

Vì vậy, nếu có một nơi tập trung thoải mái, thì hải yêu không chừng cũng có thể ổn định.

Điều Tạ Cửu Triết muốn là tạo ra một nơi tụ tập cho hải yêu.

Hơn nữa nơi tụ tập của hải yêu cũng đối với huyền môn rất tốt, trong tay yêu quái có rất nhiều đồ tốt, những thứ đó đối với yêu quái có lẽ rất bình thường, nhưng đối với tu sĩ lại rất hữu dụng.

Những năm qua, làng Kính luôn duy trì lượng giao dịch nhất định với huyền môn, trong biển có nhiều thứ tốt hơn đáng tiếc, có rất nhiều con người không thể đi, tự nhiên không thể thu thập chúng, mà yêu quái trong biển sẽ không dễ dàng đến đất liền.

Có rất nhiều thứ là tình cờ có được, thậm chí có những thứ còn được lưu truyền hàng trăm hàng nghìn năm như vật gia truyền, hết cách, vì quý nên không ai muốn dùng, cho nên cuối cùng đành lưu truyền.

Sau khi Tạ Cửu Triết gửi bản kế hoạch, huyền môn bắt đầu các cuộc thảo luận, thậm chí còn tổ chức họp.

Tại cuộc họp, vị trí của Tạ Cửu Triết khá trên, hết cách, tuy anh trẻ, nhưng ai bảo vế anh cao?

Người khác không dám hỏi Tạ Cửu Triết, vì vậy Gia Ngọc đã thay mặt mọi người đặt câu hỏi.

Câu hỏi đầu tiên là: "Sao đảm bảo hải yêu bằng lòng định cư ở đó?"

Cả Tạ Cửu Triết và Ô Miên đều đã chuẩn bị trước, Ô Miên lập tức trở thành trợ lý, đứng dậy, phát tài liệu trong tay cho từng đạo sĩ tham gia cuộc họp.

Trong lúc Ô Miên phân phát tài liệu, Tạ Cửu Triết giải thích: "Đây là kết quả của chuyến thăm và điều tra của tôi ở làng Kính. Sự tồn tại của làng Kính trước đó là do yêu quái cùng nhau tu luyện, lúc đầu chỉ có vài yêu quái ở, sau này khi ngày càng nổi tiếng, yêu quái tới càng nhiều, để tiết kiệm thời gian, chúng bắt đầu định cư ở đây. Tôi nghĩ hải yêu cũng giống yêu trên cạn, hơn nữa đặc điểm của đại dương khiến giao tiếp giữa chúng càng bất tiện, khi ngôn ngữ không thong, công cụ của loài người hoàn toàn có thể giúp họ. "

Có người tò mò hỏi trong khi xem qua thông tin: "Nếu ngôn ngữ khác nhau, thì những yêu quái ở làng Kính dùng gì để giao tiếp?"

Ô Miên trả lời: "Dùng ngôn ngữ loài người thời điểm đó."

Ranh giới giữa con người và động vật hay yêu rất mờ nhạt, ngôn ngữ của con người tuy đa dạng nhưng ít nhất không phải chéo loài.

Nhưng sinh vật biển thì khác, chúng không tiếp xúc với con người, cũng không nghe được quá nhiều tiếng người nên hoàn toàn không thể giao tiếp.

Ngày nay, con người đã nghiên cứu rất nhiều các phương thức giao tiếp của sinh vật biển, vì vậy ý của Tạ Cửu Triết là hòn đảo này có thể sử dụng công nghệ cao của con người để làm trạm liên lạc cho sinh vật biển.

Như vậy, họ có thể trao đổi với nhau về tu luyện, yêu quái nào không muốn trở nên mạnh mẽ hơn?

Kế hoạch của Tạ Cửu Triết được viết rất chi tiết, cuối cùng ít người phản đối hơn đồng ý.

Đương nhiên, quan trọng nhất là Tạ Cửu Triết tự mình bỏ tiền ra, cho dù chỉ là thông báo, không cần họp họ cũng không quản được, giờ người ta viết cả giấy tờ, là nể mặt họ rồi.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Gia Ngọc đột nhiên hỏi: "Có phải còn điều gì chưa viết không?"

Ô Miên vừa cười vừa nói trong khi thu dọn đồ đạc: "Đúng vậy, A Triết định trong tương lai sẽ xây dựng một trung tâm thương mại trên đảo để con người và hải yêu giao dịch, sư huynh muốn mua một cổ phiếu không?"

Gia Ngọc: ...

Anh ta biết Tạ Cửu Triết không làm chuyện lỗ!

Chương kế tiếp