Mèo Con Muốn Báo Ân Cũng Thật Khó

Chương 146
Gia Ngọc bị Tạ Cửu Triết thuyết phục, vốn định hỏi xem anh cần giúp đỡ không, nhưng không ngờ đối phương lại tìm ra cách kiếm tiền.

Anh ta suy nghĩ một chút nói: "Anh đồng ý."

Tạ Cửu Triết lập tức nói: "Cảm ơn sư huynh."

Ô Miên cũng cười nói: "Cảm ơn sư huynh."

Hai người bọn họ biết rất rõ Gia Ngọc sẽ không thiếu tiền, sở dĩ mua cổ phiếu chính là muốn làm chỗ dựa cho bọn họ.

Tạ Cửu Triết tuy nói là có vai vế cao, nhưng là kiểu tự dưng xuất hiện, không có mối quan hệ trong huyền môn, về phần tiền bạc... huyền môn có bao nhiêu người thiếu tiền? Cái họ thiếu là thứ mà tiền không mua được.

Nơi có người chính là giang hồ, Gia Ngọc lo anh và cậu nếu thực sự làm điều này sẽ dễ dàng bị người khác nhắm vào, vì vậy anh ta dứt khoát đầu tư, nếu muốn động thì phải cân nhắc.

Tạ Cửu Triết và Ô Miên cứ yên tâm mạnh dạn làm.

Bề ngoài nói là khai hoang, hơn nữa hòn đảo được khai hoang sẽ không mở cửa với thế giới bên ngoài, vì vậy người bình thường biết tin chỉ nghe cho có.

Nhưng làng Kính rất sôi nổi, bởi vì Ô Miên nói rằng sau khi hòn đảo được xây dựng, có thể đưa mọi người đi dạo.

Ngoại trừ yêu quái ở làng Kính có thể đi lại, rất ít người từng thấy biển, vì vậy chúng tự nhiên vui mừng.

Còn Tiểu Hắc ... Ô Miên cố tình chạy đến một bên bể bơi, ngồi xổm ở đó, đối mặt với hắc giao nhân đang ngoi lên, nghiêm túc nói: "Tiểu Hắc, tôi và Tạ Cửu Triết đã mua một hòn đảo cho anh, sau này định phát triển, nghe nói cần rất nhiều tiền, anh nói nếu không đủ tiền thì sao?"

Hắc giao nhân gần đây được mèo cam và hồ ly trắng phổ cập rất nhiều kiến thức về con người, nên anh ta biết một chút về tiền bạc.

Sau khi nghe, anh ta rất lo lắng, lật người lặn xuống đáy.

Ô Miên hơi ngạc nhiên: Sợ à?

Còn chưa kịp gọi giao nhân lên, hắc giao nhân đã bơi nhanh lên, trong tay ôm một đống giao tơ màu xanh nhạt, định đưa cho Ô Miên, nói: "Nghe nói thứ này cũng có thể bán lấy tiền."

Ô Miên ngạc nhiên, nói: "Anh dệt bằng gì?"

Nước biển ở đây được pha trộn nhân tạo, không phải nước biển thật, tự nhiên không có rong biển hay những thứ tương tự.

Vốn dĩ n họ cũng nghĩ đến việc bổ sung thêm cho Tiểu Hắc, nhưng sau khi thảo luận xong, Tạ Cửu Triết quyết định để yêu tộc lên đảo xây dựng, như thế sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian, nhiều nhất chỉ ba tháng sau Tiểu Hắc có thể chuyển nhà, như thế dù làm hay không cũng không thành vấn đề.

Trong hoàn cảnh như vậy, Tiểu Hắc vẫn có thể dệt được giao tơ đúng là kỳ diệu.

Hắc giao nhân có chút ngượng ngùng nói: "Những thứ này tôi dùng cỏ trên bờ dệt, thật ra không tốt bằng trước kia, nhưng có thể bán lấy tiền đúng chứ?"

Sau khi nghe, Ô Miên cảm thấy như mình đang lừa dối giao nhân, sờ mũi, nói: "Này, tôi chỉ đùa thôi, chúng tôi có tiền."

Hắc giao nhân từ trên bờ háo hức nhìn cậu, hỏi: "Vậy sau này tôi còn có thể ăn những món ngon kia không?"

Anh ta lo lắng rằng hai người này sẽ bỏ anh ta một mình sau khi được thả xuống biển, vì vậy anh ta bắt đầu suy nghĩ về cách chứng minh giá trị của mình.

Giao tơ anh ta dệt có lẽ rất hữu ích nhỉ?

Ô Miên nói: "Muốn ăn thì lên đảo, hụ, sau này cố gắng tu luyện, có chân là được? Tới lúc đó trên đảo có rất nhiều yêu và con người."

Hắc giao nhân không hiểu ý của cậu, chỉ nghe lên đảo là được ăn nên rất yên tâm.

Anh ta còn đang muốn nói gì đó, thì nghe thấy tiếng cửa mở, hắc giao nhân giật mình, lập tức lật người lao xuống đáy.

Ô Miên quay đầu lại, nhìn thấy một cậu nhóc chừng bốn, năm tuổi, đội mũ mặc áo liền quần, hưng phấn chạy tới: “Miên Miên, cậu về rồi!”

Vừa nói, vừa lao tới ôm lấy...bắp chân của Ô Miên.

Ô Miên ngơ ngác nhìn: "Ai đây?"

“Là tớ, tớ là Tiểu Hoa!” cậu bé rất hưng phấn ôm lấy bắp chân, Ô Miên vừa nói chuyện vừa nhảy.

Ô Miên lập tức mở to hai mắt: "Tiểu Hoa!"

Cậu quỳ xuống, ra hiệu: "Cậu cao một mét à?”

Nụ cười của Tiểu Hoa cứng đờ lại trên khuôn mặt tròn mũm mĩm.

Họ vẫn có thể là bạn nếuà không cần đề cập đến chiều cao!

Tuy nhiên, Ô Miên chỉ nghĩ rằng bạn tốt của mình bây giờ giống như con trai mình vậy ==!

Cậu đứng dậy, dẫn Tiểu Hoa đi vào trong phòng, nghi ngờ: "Tốn khoảng thời gian lâu như thế để hoá hình, sao lại hoá thành trẻ con?”

Nói trẻ con không đúng, là trẻ sơ sinh.

Tiểu Hoa không trả lời, cậu ấy đang cố gắng trèo lên ghế nhưng không trèo được nên tức giận vỗ vào ghế, nói: “Sao ghế ở đây cao thế?”

Ô Miên đành phải bế cậu ấy đến trên ghế, lúc này đúng lúc Tạ Cửu Triết quay lại, nhìn thấy trong nhà có thêm một đứa trẻ, anh không khỏi kinh ngạc: "Đây là ai?"

Nhỏ như vậy không có bất kỳ đặc điểm nào của yêu, quan trọng nhất là anh chưa từng gặp.

Ô Miên ngẩng đầu nhìn anh nói: "Đây là Tiểu Hoa."

Tạ Cửu Triết hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, anh nhìn Ô Miên, lại nhìn Tiểu Hoa, chần chờ nói: "Tiểu Hoa... Năm nay bao nhiêu tuổi?"

Ô Miên có chút không xác định nói: "Em cũng không nhớ rõ, dù sao cũng lớn hơn em."

Tiểu Hoa ở bên cạnh vô cùng tức giận nói: "Năm nay đã sáu lăm tuổi."

Tạ Cửu Triết dừng lại, trong chốc lát cảm thấy có chút choáng váng.

Tuổi này... già hơn bố anh.

Bố ăn nếu còn sống cũng sáu ba tuổi.

Tuy nhiên, nhìn Tiểu Hoa khi còn nhỏ, anh thực sự không thể liên kết với con số này.

Ô Miên liếc nhìn thấy mèo cam và hồ ly trắng từ bên ngoài nhảy vào, ngay lập tức hỏi: "Thầy, sao Tiểu Hoa hoá hình rồi lại trông như thế này?"

Mèo cam chậm rãi đi tới, nói: "Không phải do phong ấn, tộc của nó chỉ có thể lớn như vậy, nếu không giải trừ phong ấn, sau này dù thời gian trôi qua, cũng chỉ như vậy."(Đọc truyện tại page Mầm Nhỏ Xinh)

Nói cách khác, cho dù Tiểu Hoa sống đến trăm tuổi, nếu không giải phong ấn, cũng sẽ ở trong trạng thái bốn năm tháng, đến khi chết.

Sau khi nghe, Ô Miên thở phào nhẹ nhõm: "May mà đã giải phong ấn của Tiểu Hoa."

Tiểu Hoa cố hết sức gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, tớ có thể ra ngoài chơi với cậu!"

Trước đây, vì đặc thù chủng tộc không cho phép cậu ấy đi ra ngoài, nhưng hiện tại thì khác, có thể thành người thì có thể đi rất nhiều nơi, Tiểu Hoa rất hưng phấn.

Ô Miên cũng rất vui, cậu có rất nhiều thứ tốt muốn chia sẻ với bạn tốt, vì vậy Tạ Cửu Triết dứt khoát đưa hai người họ trở lại Lạc Hải.

Tuy nhiên, mặc dù Tiểu Hoa không để người khác hiểu lầm rằng Tạ Cửu Triết bí mật nuôi động vật được bảo vệ, nhưng lại có tin đồn khác: Tạ Cửu Triết có một đứa con ngoài giá thú, thậm chí còn mang đứa con ngoài giá thú về nhà, Ô Miên còn đồng ý!

Dù sao Tạ Cửu Triết và Ô Miên mới kết hôn chưa đầy hai năm, đứa nhỏ thoạt nhìn không chỉ hai tuổi.

Chốc lát, có những người đồng cảm, cũng có người tức giận.

Thậm chí còn xuất hiện tin vì Ô Miên không bị nhà họ Đồ đối xử tốt nên khiến Tạ Cửu Triết luôn muốn trèo cao thất vọng, nên hai người có vẻ bất hòa.

Tạ Cửu Triết và Ô Miên cũng không mong đợi những tin đồn như vậy sẽ xuất hiện, khiến họ dở khóc dở cười.

Nhưng lai lịch của Tiểu Hoa thật sự không dễ giải thích, sau khi thảo luận hồi lâu, cuối cùng quyết định để một đôi yêu quái đến giả làm bố mẹ của Tiểu Hoa, vừa hay họ cũng là gấu trúc, gặp Tiểu Hoa thì rất thích, dứt khoát nhận cậu ấy làm con đỡ đầu.

Cả Tạ Cửu Triết và Ô Miên đều nghĩ tin đồn này đã kết thúc.

Chỉ là không ngờ vẫn có người không tin, một mực cho rằng Ô Miên đã cắm sừng.

Người không tin nếu chỉ nói riêng thì thôi, nhưng có vài người rất dũng cảm trực tiếp tiếp cận Ô Miên.

Tình cờ là khi Ô Miên đang tắm, chuông điện thoại reo, Ô Miên hét vào trong: "A Triết, xem có phải là thầy gửi tin nhắn cho em không."

Mèo cam và hồ ly trắng chọn rất kỹ cuối cùng đã chọn yêu quái vật xây đảo sau, cần Tạ Cửu Triết và Ô Miên xem xét, đưa chúng đến dạy chúng biết phải làm gì.

Ô Miên ngay trước khi tắm đang nói chuyện này với mèo cam, kết quả nói một lúc mèo cam biến mất, Ô Miên không vội, nên nhân lúc này đi tắm.

Tạ Cửu Triết đang đọc sách, trả lời cậu, cầm điện thoại của Ô Miên lên, mở khóa, thấy một tin nhắn dài.

Tuy nhiên, tin nhắn không phải do mèo cam gửi mà từ người theo đuổi Ô Miên.

Đoạn dài kể lể, còn chỉ trích Tạ Cửu Triết bội bạc, hai mặt, cuối cùng bày tỏ rằng nếu Ô Miên ly hôn với Tạ Cửu Triết, anh ta bằng lòng cưới Ô Miên.

Tạ Cửu Triết đọc xong nheo mắt, thản nhiên trả lời: Chúng tôi không có ý định ly hôn, vì vậy đừng lo.

Đầu dây bên kia hình như đã phán đoán được người trả lời tin nhắn là Tạ Cửu Triết, hưng phấn hỏi n một loạt câu hỏi, cuối cùng nói: Sao điện thoại di động của em ấy lại ở trong tay anh? Có phải anh cấm túc em ấy không?

Tạ Cửu Triết cười khẩy, đặt điện thoại sang một bên, không định tiếp tục giao luuw với những người ngu xuẩn.

Lúc Ô Miên đi ra, vừa hay thấy anh lạnh lùng đặt điện thoại xuống, cậu không nhịn được cúi người hôn anh một cái, hỏi: "Sao anh lại không vui?"

Mùi hương và hơi nóng của sữa tắm phả lên mặt khiến sắc mặt Tạ Cửu Triết dịu lại, anh vươn tay ôm Ô Miên vào lòng nói: "Tin nhắn do người theo đuổi em gửi tới."

Ô Miên nghe xong chỉ ừm, cau mày nói: "Tười lạnh rồi, tìm chút chuyện cho họ làm đi."

Tạ Cửu Triết sắc bén hỏi: "Họ?"

Ô Miên ôm cổ anh: "Ây ya, đây không phải trọng điểm, anh không cần tức giận với họ."

Tạ Cửu Triết coi như đương nhiên: "Không được, đây là tình địch của anh, anh cần hiểu mới được."

"Đầu óc bọn họ đều có vấn đề, anh… " Ô Miên đến đây dừng lại, bởi vì lúc này dây áo choàng tắm đã bị cởi ra, nhưng cậu không đẩy ra, mà dán vào Tạ Cửu Triết, ngắt quãng nói: "Anh còn để ý họ tức là nể mặt họ.”

Một người vội vàng làm tình nhân có thể là người tốt? Dù mối quan hệ giữa cậu và Tạ Cửu Triết là gì, người đến tỏ tình giữa lúc cuộc hôn nhân của họ hoặc là mất trí hoặc là có mục đích khác.

Ô Miên thậm chí sẽ không để ý họ.

Tất nhiên Tạ Cửu Triết hiểu đạo lý này, nhưng điều đó không ngăn cản anh coi nó như cái cớ để thể hiện rằng anh quan tâm.

Ghen tuông hay gì đó thỉnh thoảng chỉ là chuyện thú vĩ giữa hai vợ chồng.

Khi họ lên giường, Ô Miên không hiểu sao lại nhớ đến trải nghiệm dưới đáy biển, có chút tiếc nuối nói: "Tiếc là anh mất đuôi cá rồi."

Tạ Cửu Triết cúi đầu hôn cậu một cái, hỏi: "Thích à? Trước kia không phải một lần đã chịu được sao?"

Ô Miên ngụy biện, nói: "Ai nói như vậy, rõ ràng là anh muốn dừng lại."

Tạ Cửu Triết nhìn cậu cười, sau đó Ô Miên cảm thấy hai chân ớn lạnh, cúi đầu nhìn thấy một đuôi cá màu bạc xinh đẹp.

Cậu tái nhợt: "Sao lại biến ra?"

Tạ Cửu Triết ôm chặt eo của cậu, chậm rãi nói: "Chúng sinh đồng điệu thuật."

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ô Miên, Tạ Cửu Triết ghé vào tai cậu, nói: "Để xem ai sẽ dừng lại trước."

Ô Miên đột nhiên muốn khóc nhưng không có nước mắt.

Lỡ mồm!

Chương kế tiếp