Mèo Con Muốn Báo Ân Cũng Thật Khó

Chương 18
Ban đêm, Ô Miên cảm nhận được tiếng hô hấp đều đặn trên đỉnh đầu, mở mắt ra, dùng móng vuốt vỗ nhẹ lên cánh tay Tạ Cửu Triết.

Sau khi phát hiện Tạ Cửu Triết đã tiến vào giấc ngủ sâu, cậu vô cùng yên tâm cuộn mình lại, đem tâm thần chuyển trở lại thân thể trong căn hộ.

Thân thể kia lúc này cũng là hình dạng mèo, cậu trực tiếp tránh né camera của căn hộ đi xuống lầu, sau đó nhanh như chớp điên cuồng chạy thẳng lên núi.

Cũng may hai ngày sau là ngày nghỉ không cần đi làm, nếu không cậu còn phải chờ hai ngày mới có thể đi.

Tốc độ của Ô Miên gần như là loại nhân loại không cách nào bắt được, hơn nữa thân thể màu đen của cậu chính là ngụy trang tốt nhất, cho nên chạy trốn không kiêng nể gì, đôi tai cũng bị gió thổi thành tai máy bay, trong camera lại lóe lên bóng đen.

Chỗ cậu chọn là một vùng núi mênh mông bát ngát mà cậu từng dạo qua, loài chim mà nhân loại đặt tên là chim sẻ ngô đuôi dài hiện giờ đã vô cùng thưa thớt, ít nhất trong hoang dã vô cùng thưa thớt, ngoại trừ núi sâu ít người qua lại, những nơi khác rất khó tìm được.

Ô Miên đã từng gặp qua loại chim này, nhưng cho dù cậu có một chút ấn tượng, muốn bắt chim cũng không phải chuyện dễ dàng, đầu tiên là ở thành phố Lạc Hải này cũng không phải là nơi phân bố của chim sẻ ngô đuôi dài, cho nên cậu cần phải chạy đến nơi rất xa.

Thứ hai là hơn nửa đêm muốn tìm loại chim này cũng không dễ, cho dù năng lực nhìn ban đêm của cậu so với mèo bình thường mạnh hơn một chút, cũng phải nhảy lên nhảy xuống lục lọi rất lâu mới tìm được chim sẻ ngô đuôi dài đang ngủ trong ổ trên thân cây.

Ô Miên bước nhẹ nhàng trên cành cây, có lẽ chim sẻ ngô đuôi dài trong giấc ngủ cũng cảm giác được nguy hiểm, vô cùng cảnh giác tỉnh lại, kết quả vừa ngẩng đầu là nhìn thấy một đôi mắt xanh mơn mởn đang nhìn chằm chằm mình, trong nháy mắt cả con chim bị dọa điên vừa chíp chíp chíp vừa giang cánh chuẩn bị bay đi.

Lỗ tai Ô Miên giật giật, tứ chi dùng sức nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy lên, trực tiếp chặn lại con chim sẻ ngô đuôi dài kia.

Chim sẻ ngô đuôi dài từ trước đến nay nổi tiếng là bay nhanh, nhưng quan trọng là thứ nó đối mặt không phải là mèo bình thường, mà là một con miêu yêu thật sự.

Vì thế chờ Ô Miên từ trên cây uyển chuyển nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, cái đuôi dài bên miệng thuộc về chim sẻ ngô đuôi dài đang điên cuồng rung động.

Con chim kia bị cậu ngậm vào trong miệng, hết cách, tuy rằng cậu cũng có một ít pháp thuật nhỏ để chứa đồ, nhưng không gian lưu trữ của pháp thuật kia có hạn, hơn nữa chỉ có thể cất giữ vật chết, mà Ô Miên lại không thể biến trở về hình người bỏ chim vào túi.

Nếu là vậy, đợi đến thứ hai cậu sợ phải gọi điện thoại cho Tạ Cửu Triết giải thích một chút về chuyện cậu chạy tới một phía khác của quốc gia trong vòng hai ngày ngắn ngủi.

Vì vậy, chim sẻ ngô đuôi dài đã tiến hành một chuyến đi dài trong miệng mèo.

Ô Miên ngậm chim cả đoạn đường bay nhanh đến bên cạnh Chiêu Hành Viên, cậu tìm một góc, phun chim sẻ ngô đuôi dài ra.

Vừa mới phun con chim kia ra liền đập cánh muốn bay đi, kết quả lại bị một chân của Ô Miên giẫm lên đuôi, cho dù nó giãy dụa thế nào cũng không bay nổi, cuối cùng chỉ có thể đáng thương nằm xuống đất bắt đầu giả chết.

Ô Miên cũng không phải mèo bình thường, căn bản không dao động, dùng một chân trước khác chọc vào con chim sẻ tròn vo thấp giọng nói: "Đừng giả chết, cậu nghe lời, tôi sẽ không cắn chết cậu.”

Chim sẻ là chim bình thường, nhưng Ô Miên dùng ý thức để giao tiếp với đối phương, vì vậy nó ngẩng đầu đáng thương nhìn Ô Miên với đôi mắt nhỏ như đậu đen.

Ô Miên lại nói: "Tôi sẽ đặt cậu ở trên bàn, đừng hòng chạy trốn, tôi còn ở trong căn nhà này thì cậu không chạy được, chờ ngày mai sẽ có người tới, đến lúc đó cậu nhìn thấy người trông đẹp nhất nhớ hát bài hát hay nhất có biết không? Chỉ cần cậu làm anh ấy vui vẻ, đến lúc đó cậu sẽ có thức ăn để ăn không hết, không cần tự mình vất vả tìm thức ăn nữa, hiểu không?”

Đôi mắt nhỏ của chim sẻ sáng lên một chút, ý thức thuộc về nó truyền đạt đến tâm trí của Ô Miên: "Thật... Thật sao? Có ăn sao?”

Ồ, là một kẻ tham ăn.

Ô Miên lập tức vô cùng yên tâm: "Đương nhiên, tôi lừa cậu làm cái gì?”

Lúc này chim sẻ mới gật cái đầu nhỏ, đương nhiên chủ yếu là nếu nó không đồng ý thì cũng vô ích, con mèo trước mắt này nó đánh cũng đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát.

Ô Miên thấy cậu và chim sẻ nhỏ đạt thành hiệp định, lại ngậm chim sẻ vào miệng lần nữa, sau đó đi thẳng tới thư phòng của Tạ Cửu Triết, bởi vì cửa thư phòng của Tạ Cửu Triết đóng lại, Ô Miên chỉ còn có thể dùng pháp thuật mới có thể đi vào.

Ngày mai là thứ bảy, nhưng Tạ Cửu Triết là một người cuồng công việc, chắc phải chạy đến thư phòng giải quyết công việc.

Ô Miên ngậm chim sẻ đặt nó lên bàn sách của Tạ Cửu Triết, vì an toàn, còn hạ cho chim sẻ nhỏ một thuật giam cầm, sau đó chuẩn bị đặt thân thể này trở lại căn hộ, trước khi đi còn không quên xóa camera giám sát có thể quay trúng cậu trong Chiêu Hành Viên.

Sau khi đặt thân thể trở về, Ô Miên chuyển tâm thần trở lại, lúc này Tạ Cửu Triết vẫn ngủ say như cũ, mà Ô Miên ngược lại có hơi hưng phấn đến không ngủ được.

Cậu hận không thể lập tức đến sáng mai, muốn biết Tạ Cửu Triết sẽ có biểu tình gì khi nhìn thấy con chim kia.

Ngạc nhiên hay vui mừng đây?

Ô Miên suy nghĩ một chút, cảm giác có chút không tưởng tượng được trên mặt Tạ Cửu Triết xuất hiện hai loại biểu tình này.

Cảm xúc của ân nhân nhà cậu hình như vẫn luôn khá là bình tĩnh, cho dù lúc nào cũng là dáng vẻ thành thục ổn trọng kia, ngay cả cười cũng là nhàn nhạt.

Nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta chờ mong phản ứng của Tạ Cửu Triết khi nhận được quà.

Ô Miên bận rộn hơn nửa đêm, rồi hưng phấn hơn nửa đêm, cuối cùng đợi đến khi trời sắp sáng mới mơ mơ màng màng ngủ, đồng thời móng vuốt còn ôm chặt cánh tay Tạ Cửu Triết... Ngày mai không thể ngủ nướng, nhất định phải tận mắt nhìn thấy phản ứng của Tạ Cửu Triết mới được!

Sáng hôm sau, lúc Ô Miên tỉnh lại bên cạnh đã trống không, lúc này cậu hoảng sợ, cho rằng mình ngủ quên, lập tức đứng dậy nhảy xuống giường chuẩn bị đi tìm Tạ Cửu Triết.

Đúng lúc này Tạ Cửu Triết từ phòng tắm đi ra.

Có lẽ bởi vì không cần đi làm, anh mặc quần áo ở nhà khá là giản dị, tóc cũng không vuốt chỉnh tề như thường lệ, nhìn qua có vẻ dịu dàng hơn một chút so với bộ dáng âu phục giày da ngày thường.

Tạ Cửu Triết nhìn thấy Ô Miên vội vội vàng vàng nhảy xuống muốn ra ngoài thì hỏi: "Làm sao vậy? Muốn đi vệ sinh sao?”

Ô Miên quay đầu nhìn về phía anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, ừm, cậu có lẽ còn chưa bỏ lỡ.

Tạ Cửu Triết nhìn ánh mắt Ô Miên từ khẩn trương trở nên bình tĩnh, thậm chí còn chạy tới cọ cọ chân anh, anh khựng một chút mới khom lưng ôm cậu lên hỏi: "Đang tìm ba ba sao?”

Tạ Cửu Triết xem trên mạng có rất nhiều người gọi thú cưng nhà mình là con nhỏ, tự cho là cha mẹ của con nhỏ, nhưng ngẫm lại trên bảng kiểm tra sức khỏe chỗ phụ huynh cũng đúng thật viết tên của anh, cho nên anh không phải không thể tiếp nhận chuyện mình có con là mèo.

Ô Miên nghe xong thân mèo cứng đờ.

Ba... Ba?

Cậu ngẩng đầu nhìn Tạ Cửu Triết, cũng không biết có phải bởi vì vừa mới rửa mặt xong hay không, trên người mang theo hơi nước, ánh mắt cũng rất mềm mại, tâm tình trông không tệ.

Cậu yên lặng thả lỏng thân thể của mình: Quên đi, Tạ Cửu Triết vui là được rồi.

Cậu không có đáp lại, Tạ Cửu Triết cũng không thèm để ý, anh cũng không điên đến mức yêu cầu một con mèo nghe hiểu ý của mình.

Huống chi câu nói vừa rồi thay vì nói là hỏi mèo con thì chi bằng nói là tự lẩm bẩm, dù sao mèo con biểu hiện lưu luyến đối với anh rất rõ ràng.

Anh cứ ôm Ô Miên như vậy đến nhà ăn dùng cơm, thậm chí còn sai người đặt chén cơm mèo của Ô Miên lên bàn trà nhỏ cách bàn ăn không xa, coi như là dùng chung bữa sáng với mèo con của anh.

Bữa sáng của miêu thái tử đương nhiên vẫn vô cùng phong phú, thậm chí món ăn cũng khác ngày hôm qua, à, món bữa trưa buổi sáng của cậu đều có thể khác nhau, cho nên hoàn toàn không có lúc ngán.

Mọi thứ đều ngon!

Trước kia lúc Tạ Cửu Triết ăn sáng sẽ liếc mắt xem tin tức buổi sáng, kết quả bây giờ tin tức buổi sáng cũng không xem, chỉ lo xem miêu miêu ăn cơm.

Lúc mèo con ăn cơm, đầu nhỏ gật gù, có thể do ăn được thức ăn yêu thích, hai chân trước ấn bát mèo, đuôi cũng quét qua quét lại.

Tạ Cửu Triết cũng không biết thế nào, chỉ cảm thấy bộ dáng ăn cơm của kẹo bông gòn rất đáng yêu.

Anh thậm chí còn chờ Ô Miên ăn xong mới cho người thu dọn.

Sau khi ăn xong, chú Trà đến nói: "Ngài Cửu, đội thi công đã đến, nói là có thể làm xong trong một ngày.”

Tạ Cửu Triết gật đầu ôm Ô Miên nói: "Vậy tôi dẫn nó đi thư phòng.”

Lúc trước vào lúc làm việc anh đi làm, mèo con sẽ chạy về biệt thự mèo chơi đùa, nhưng biệt thự mèo cách phòng vui chơi có chút gần, Tạ Cửu Triết lo lắng âm thanh thi công dọa Ô Miên, chuẩn bị mang mèo con theo bên người, như vậy cho dù miêu miêu bị dọa, có anh có lẽ cũng sẽ an tâm một chút.

Lúc này Ô Miên nghe được tin tức xây dựng phòng vui chơi cho cậu cũng không chán chường như cũ, dù sao từ từ Tạ Cửu Triết cũng có thể nhìn thấy lễ vật cậu tặng.

Con chim kia ở thế giới loài người hiếm như vậy, có lẽ xem như là lễ vật rất quý giá đúng không? Cũng có thể bù đắp một chút.

Còn về mặt khác, cứ để từ từ!

Ô Miên nằm sấp trong lòng Tạ Cửu Triết có hơi hưng phấn, vô cùng chờ mong Tạ Cửu Triết nhìn thấy bộ dáng con chim kia.

Tạ Cửu Triết cảm nhận được sự hưng phấn của cậu, nhịn không được xoa đầu mèo có chút kinh ngạc: "Kẹo bông gòn sao lại hoạt bát như vậy?”

Chân trước của Ô Miên ở trên cánh tay anh vừa giẫm lên sữa vừa ngửa đầu meo meo meo: Có ngày nào tôi không hoạt bát?

Chú Trà ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: "Kẹo bông gòn đang vui vẻ, hôm nay ngài Cửu ở nhà mà."

Tạ Cửu Triết nghe ông ấy nói như vậy thì nhớ tới cảnh tượng lúc trước trong màn hình... Mèo con nằm trên mặt đất đáng thương nhìn về phía cửa, không phá phách cũng không ồn ào.

Trong lòng anh bỗng nhiên mềm nhũn, cúi đầu hôn lên đầu mèo con dịu dàng nói: "Vậy hôm nay tao chơi với mày. ”

Sau đó Ô Miên trơ mắt nhìn Tạ Cửu Triết mang theo cậu đi về phía hoa viên phía sau: !!!!!

Dù sao Chiêu Hành Viên lớn như vậy, cũng không đến mức ngoại trừ phòng vui chơi đang thi công thì không có chỗ nào khác có thể chơi đùa.

Tạ Cửu Triết thậm chí còn chơi xấu mang Ô Miên đến chuồng chó một chuyến, trong lòng thầm chờ xem dáng vẻ miêu miêu nhà mình bị dọa rồi chui vào trong ngực anh.

Chỉ tiếc, những con chó trong nhà chó này đã có bóng ma tâm lý đối với Ô Miên, ngửi thấy mùi Ô Miên từ xa đã bắt đầu nức nở, thậm chí còn ủy khuất co lại thành một cục.

Bác sĩ thú y A Tiến đã khá hơn, lúc này đang tiêm phòng bênh cho những chú chó tuần đêm.

Con chó đang đến lượt tiêm vốn vô cùng ngoan ngoãn ngồi xổm ở chỗ đó, kết quả ngửi thấy mùi Ô Miên thì điên luôn, gầm gừ chạy về chuồng chó, thậm chí còn không quên dùng chân sau đóng cửa chuồng chó lại.

A Tiến: ...

Ông ấy nhìn đám cho sợ thành một đoàn lại nhìn con mèo đen được Tạ Cửu Triết ôm vào trong ngực đang thò đầu, khóe miệng giật giật: "Biết ngài nuôi một con mèo, không biết còn tưởng rằng nuôi hổ.”

Ông ấy nói xong nghĩ đến cái đuôi mình từng trải qua, đến bây giờ ông ấy vẫn cảm thấy thế giới có chút huyền huyễn.

Phải biết rằng loại chó săn như Labrador và Kim Mao, sức ở đuôi cũng rất lớn, A Tiến cũng bị chúng nó quất qua, choáng váng tại chỗ cũng có.

Nhưng không có một con chó nào có thể quất ông ấy nằm sấp xuống, ông ấy nghi ngờ liệu đó là vấn đề của ông ấy hay là vấn đề của mèo.

Tạ Cửu Triết cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một cảnh như vậy, anh trầm mặc trong chớp mắt, nhìn mèo con trong ngực như có điều suy nghĩ: "Xem ra mày làm khó chúng không ít lần, lúc trước những con chó này bị đánh có phải do mày làm hay không?”

Ô Miên đang hướng về phía những con chó kia diễu võ dương oai, miêu miêu ghi thù, lúc trước bị những con chó này đuổi đi cậu nhớ rất rõ ràng.

Kết quả ngay khi cậu nhe răng với chó, lúc thành công thu hoạch được mấy giọt nước mắt chó đột nhiên nghe Tạ Cửu Triết nói một câu như vậy.

Ô Miên lập tức thu liễm biểu tình, ngẩng đầu dùng vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn Tạ Cửu Triết, thậm chí còn thò đầu hôn lên cằm Tạ Cửu Triết.

Anh đang nói về gì vậy? Miêu miêu không biết, miêu miêu nhỏ như vậy, miêu miêu không đánh lại chúng.

Bác sĩ thú y ở bên cạnh nhìn hình thể của mèo đen lại nhìn lan can chuồng chó, chuồng chó đều nuôi chó cỡ trung bình lớn, lan can đương nhiên cũng không phải chắc chắn như vậy, lan can này ngăn cản được những con chó này vậy mà ngăn không được con mèo đen nhỏ xinh.

Vì vậy... Có thật sự là con mèo này đánh tất cả một trận sao?

Vẻ mặt A Tiến không thể tin nổi.

Tạ Cửu Triết thấy Ô Miên đối với anh giả ngoan lấy lòng cười khẽ một tiếng, trong lòng có đáp án cũng không truy cứu.

Anh đã từng thấy trên mạng, có một vài con mèo có sức chiến đấu đúng thật còn mạnh hơn chó, hơn nữa không gian bên trong chuồng chó có hạn, chó muốn lật úp cũng không dễ dàng, ngược lại thân hình kẹo bông gòn đủ linh hoạt, đánh chó một trận cũng không có gì lạ.

A Tiến ở bên cạnh nhịn không được tấm tắc khen ngợi: "Con mèo này ở bên ngoài chắc là mèo lão đại thân kinh bách chiến, đến chỗ Tạ tổng liền trở thành cục cưng bé nhỏ đáng yêu, xem ra nó thật sự thích Tạ tổng.”

Tạ Cửu Triết rụt rè cười cười, trong mắt không che giấu được đắc ý.

A Tiến nhìn thấy nụ cười này của anh là biết lại sinh ra một miêu nô, ai, cho dù người có tiền đến đâu cũng không ngăn cản được mị lực của miêu miêu.

A Tiến vừa cảm khái vừa thương lượng nói: "Tạ tổng, chúng ta có thể mang thần thú nhà ngài tránh đi một chút sao? Vẫn chưa tiêm xong vắc-xin phòng bệnh đó.”

Một người một mèo này là đặc biệt đến để thêm chướng ngại cho công việc của mình phải không?

Tạ Cửu Triết đành phải ôm mèo đi, Ô Miên nằm sấp trong lòng Tạ Cửu Triết nghiêm túc trầm tư: Nên làm sao để Tạ Cửu Triết vào thư phòng đây?

Cũng may thư phòng của Tạ Cửu Triết ngoại trừ chú Trà sẽ thu dọn trước khi đi ngủ một lần cũng không cho những người khác vào, nếu không con chim kia đoán chừng đã sớm bị phát hiện.

Bị phát hiện thật ra cũng không sao, nhưng... Đó là quà cậu tặng cho Tạ Cửu Triết nha, cậu hy vọng người đầu tiên nhìn thấy chính là Tạ Cửu Triết!

Tạ tổng mang mèo đi dạo trong sân một vòng sau đó phát hiện mèo nhà anh hình như không cảm thấy hứng thú đối với đồ chơi và trò chơi, chỉ thích dính lấy anh, sau khi thử rất nhiều cách, anh cũng bất đắc dĩ, đành phải dùng sức xoa đầu mèo nói: "Mày như vậy còn không bằng tao dẫn mày trở về làm việc, dù sao cũng như nhau.”

Nếu chỉ cần anh ở bên cạnh, thì không phải ở nơi nào cũng giống nhau?

Ô Miên vừa nghe lập tức duỗi móng vuốt vỗ vỗ cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn Tạ Cửu Triết cố gắng để cho anh thấy rõ sự thúc giục trong mắt mình: Còn chờ gì nữa? Đi thôi.

Đúng lúc này điện thoại di động của Tạ Cửu Triết bật lên, anh lấy ra xem thì phát hiện là tin nhắn Giang Vân gửi tới, nói là hợp đồng đã soạn thảo xong gửi đến hòm thư của anh.

Đây là một chuyện lớn, Tạ Cửu Triết trực tiếp mang Ô Miên đi thẳng đến thư phòng.

Sau khi vào thư phòng, ánh mắt Ô Miên nhìn chằm chằm vào bàn, phát hiện con chim kia đang bất lực ngồi trên bàn, nhìn qua dáng vẻ bị chà đạp không nhẹ.

Ô Miên vừa gỡ bỏ thuật giam cầm vừa meo một tiếng, Tạ Cửu Triết nghe không hiểu ý tứ của cậu, nhưng con chim kia lại như kinh hãi ngẩng đầu nhìn sang, khi nhìn thấy sát thần kia được một nhân loại ôm đi tới, lập tức nhớ tới lời đêm qua sát thần dặn dò nó.

Vì thế chim sẻ ngô đuôi dài lấy lại lại tinh thần nhảy lên giống như cá chép lộn nhào, trực tiếp từ trên người ngậm một sợi lông vũ, bay quanh Tạ Cửu Triết một vòng, sau đó lại đậu lên bả vai anh thả lông chim ra, ngay sau đó chính là một loạt tiếng chim hót trong trẻo: Chíp chíp chíp~

Tạ Cửu Triết: ???
Chương kế tiếp