Mèo Con Muốn Báo Ân Cũng Thật Khó

Chương 19
Đầu tiên là Ô Miên hài lòng nhìn con chim sẻ ngô đuôi dài này biểu diễn, nhìn qua đúng thật rất cố gắng.

Chẳng qua đang xem thì cậu cảm thấy có hơi sai sai, dáng vẻ con chim này ngậm lông bay quanh Tạ Cửu Triết Phi sao lại quen mắt như vậy?

Cậu nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng bỗng nhiên nhớ tới bộ động tác này không phải chim sẻ ngô đuôi dài dùng để cầu hôn sao?

Điều khác biệt duy nhất là chim sẻ ngô đuôi dài khi cầu hôn sẽ bay theo chim cái, mà bây giờ con chim này đối mặt với con người, Tạ Cửu Triết cũng không biết bay cho nên nó đổi một cách khác.

Ô Miên sau khi nghĩ rõ lập tức giận dữ, con chim này vậy mà dám cầu hôn Tạ Cửu Triết!

Lúc cậu nhìn lại liền nhìn thấy con chim kia đang không biết xấu hổ mà dùng đầu cọ cọ mặt Tạ Cửu Triết. Biểu tình trên mặt Tạ Cửu Triết mang theo kinh ngạc cùng ý cười nhàn nhạt.

Mặc dù đúng là kinh hỉ, nhưng... Không phải là kinh hỉ này mà, ân nhân anh mau tỉnh lại, người và chim sẽ không có tương lai!

Ô Miên thấy chim sẻ ngô đuôi dài cọ hai cái còn không chịu dừng lại, thậm chí còn dùng thân thể tròn vo của mình cọ cọ cằm Tạ Cửu Triết, trong lòng lập tức nổi giận, tát một cái.

Cũng may, trong cơn phẫn nộ của cậu còn mang theo một chút lý trí, nhớ lại đây là lễ vật mà cậu vất vả rất lâu mới tìm được cho Tạ Cửu Triết, nên không dùng quá nhiều sức lực.

Dù là như vậy, chim sẻ ngô đuôi dài cũng bị cậu quất giống như một quả bóng bàn bay khỏi đầu vai Tạ Cửu Triết.

Tạ Cửu Triết lấy lại tinh thần vội vàng đè Ô Miên lại, lo lắng mèo con nhà anh chạy ra cắn chết con chim.

Tuy miêu miêu đáng yêu, nhưng cũng là cao thủ săn bắt, rất nhiều loài chim đều không thoát khỏi bàn tay mèo, mà từ sự tích trước kia của mèo nhà anh cho thấy sức chiến đấu của con mèo này rất mạnh.

Và nếu anh không nhìn nhầm, chim sẻ ngô đuôi dài hiện tại rất hiếm.

Quần thể hoang dã của loài chim này hiện nay đã vô cùng thưa thớt, phần lớn bọn nhỏ chỉ có thể thông qua hình ảnh linh tinh để nhận ra nó, dưới tay Tạ Cửu Triết có một bộ phận sản nghiệp liên quan đến ngành giáo dục, hình ảnh ba chiều sống động như thật kia chính là chuẩn bị cho giáo dục.

Nên không thể để kẹo bông gòn giết chết con chim này.

Tạ Cửu Triết còn tưởng rằng bị kẹo bông gòn đánh một cái, con chim sẻ ngô đuôi dài này sẽ bay đi, kết quả không nghĩ tới con chim này gian nan điều chỉnh thân hình ở giữa không trung lại bay đến bàn làm việc của anh, sau đó hướng về phía anh: Chíp chíp ~

Chim sẻ ngô đuôi dài vô cùng ủy khuất, đại ma vương tự mình nói phải lấy lòng nhân loại trước mắt, vậy nó đương nhiên phải lôi ra hết thủ đoạn của bản thân, cầu hôn là đại sự trong cuộc sống chim của chúng nó, không có gì trịnh trọng hơn cái này.

Đại ma vương đúng là không nói đạo lý QAQ

Tiểu Mao Cầu cho dù ủy khuất cũng đáng yêu.

Ô Miên thấy nó ngoan ngoãn trên bàn lúc này mới hài lòng gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Cửu Triết.

Tạ Cửu Triết thấy con chim kia cũng không bay đi thì mở miệng nói: "Chú Trà, bảo người lấy chút hạt dưa tới đây.”

Chim sẻ ngô đuôi dài ăn côn trùng và hạt giống thực vật, bây giờ tiện nhất là hạt dưa.

Lúc chú Trà tự mình bưng hạt dưa đi vào còn tưởng Tạ Cửu Triết muốn cho mèo con ăn, lúc nhìn thấy cục tròn đang đứng trên bàn thì vô cùng kinh ngạc: "A? Đâu ra con chim vậy? Thật đáng yêu.”

Ông ấy vừa nói vừa đặt hạt dưa lên bàn làm việc, sau khi chim sẻ ngô đuôi dài nhảy nhót qua lại, cúi đầu ngửi ngửi, trong lòng lập tức nở hoa: Đại ma vương nói không sai, nhân loại này thật sự sẽ cho nó ăn!

Chim sẻ ngô đuôi dài vô cùng an tâm cúi đầu bắt đầu mổ hạt dưa, cái gì cảnh giác đều ném ra tới ngoài không gian.

Đương nhiên vấn đề quan trọng nhất chính là cho dù nó cảnh giác cũng vô ích, đại ma vương kia nếu muốn giết nó, nó cũng không sống được, còn không bằng thừa dịp bây giờ ăn no trước rồi nói sau.

Tạ Cửu Triết nhìn Tiểu Mao Cầu ăn mà không sợ chỗ lạ, trong lòng cảm thấy khó hiểu, anh nhớ rõ loại chim này rất cảnh giác, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, tới lui đột ngột, làm sao sẽ ăn ở chỗ anh?

Cho dù là chim sẻ hoang dã không sợ người cũng không đến mức như vậy, liên tưởng đến vừa rồi con chim sẻ ngô đuôi dài còn đậu lên vai anh cọ cọ mặt anh, Tạ Cửu Triết luôn cảm thấy chuyện có hơi sai sai.

Anh quay đầu nói: "Khâu Phi, đi xem camera thử xem con chim này vào bằng cách nào.”

Thành phố Lạc Hải cũng không phải là khu vực phân bố của chim sẻ ngô đuôi dài, trước kia cũng chưa từng có tin chim sẻ ngô đuôi dài đóng quân ở chỗ này, con chim này tới rất đột ngột.

Điều ra giám sát của nhà mình dĩ nhiên dễ dàng hơn nhiều, Tạ Cửu Triết ngồi ở trước bàn làm việc ôm Ô Miên nhìn cái đầu nhỏ của Mao Cầu ăn từng chút một, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Cửa sổ anh cũng đã mở, con chim này còn không bay đi, bây giờ anh cũng không dám buông mèo xuống, sợ vừa thả mèo, con chim này sẽ chết oan uổng.

Chờ con chim này ăn gần xong, Tạ Cửu Triết sẽ đưa tay đuổi đi thử.

Chim sẻ ngô đuôi dài ăn no uống đủ tâm tình không tệ, có đại ma vương bảo kê, nó đối với nhân loại trước mắt cũng không sợ hãi lắm, thấy nhân loại đưa tay nó vỗ cánh rơi thẳng xuống cánh tay nhân loại.

Tạ Cửu Triết:...

Anh nhìn con chim kia lại nhìn Ô Miên, sao cảm thấy động vật chạy đến bên cạnh anh đều thân thiện như vậy?

Ô Miên ngẩng đầu chờ mong nhìn Tạ Cửu Triết, meo meo với anh: "Thế nào? Anh có thích không?"

Đáng tiếc Tạ Cửu Triết không hiểu tiếng mèo, anh lay tay để Tiểu Mao Cầu bay xuống khỏi tay mình, đợi nửa ngày cũng không thấy Tiểu Mao Cầu rời đi, thậm chí còn vô cùng không thấy ngại chạy đến ly của anh uống một ngụm nước.

Ô Miên lại tức giận meo một tiếng: "Uống nước ở đâu vậy? Tự mình đi ra ngoài tìm nước uống, uống xong thì tự mình trở về!”

Tiểu Mao Cầu bị cậu làm hoảng sợ, ngẩng đầu QAQ nhìn cậu.

Tạ Cửu Triết vội vàng đè con mèo trong ngực lại, hít sâu một hơi, một tay ôm mèo, một tay lấy điện thoại di động ra hướng về phía chim sẻ ngô đuôi dài chụp một tấm, sau đó gửi cho tiểu Lâm Dịch.

Lâm Dịch là tiểu thiếu gia của Lâm gia, chẳng qua vị tiểu thiếu gia này khá là đặc biệt, không thích kinh doanh cũng không thích nghệ thuật, hết lần này tới lần khác thích cứu viện động vật hoang dã, bây giờ đang làm việc tại cục lâm nghiệp.

Sau khi Lâm Dịch nhận được hình ảnh lập tức trả lời ba dấu chấm than, ngay sau đó lại gửi tới một câu: Mẹ kiếp, chim sẻ ngô đuôi dài, anh Cửu, cậu nhìn thấy ở đâu vậy?

Hình ảnh cận cảnh full HD, sau khi Lâm Dịch nhìn thấy thì kích động đến xém chút nữa ném điện thoại di động ra ngoài.

Tạ Cửu Triết trả lời: Thư phòng của tớ.

Sau khi Lâm Dịch nhìn thấy lập tức tỉnh táo lại: Là kỹ thuật thực tế ảo mà gần đây cậu làm sao? Vậy mà giống như thật, lợi hại nha.

Tạ Cửu Triết nhíu mày: Là đồ thật, không biết từ đâu bay tới đây, chắc chắn là chim sẻ ngô đuôi dài sao?

Lâm Dịch: Chắc chắn rất chắc chắn, nhưng tại sao lại ở trong thư phòng của cậu?

Tạ Cửu Triết: Ừm, tớ cũng muốn biết, cậu tới đây một chuyến đi.

Lâm Dịch nhanh chóng trả lời: Đến ngay!

Tạ Cửu Triết vừa cúp điện thoại liền thấy Khâu Phi mang vẻ mặt nghiêm trọng đi vào nói: "Ông chủ, chuyện có chút không ổn."

Ô Miên nghe xong lập tức meo: "Rất tuyệt mà, sao lại không ổn?”

Tạ Cửu Triết vừa trấn an vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu, vừa hỏi: "Làm sao vậy?”

Khâu Phi nuốt nước bọt nói: "Camera giám sát không quay được bất kỳ tung tích nào của con chim này.”

Anh ta vừa nói vừa cảnh giác nhìn thoáng qua con chim kia, đáng yêu thì đáng yêu thật, khiến người ta nhịn không được muốn sờ sờ cái loại lông xù tròn vo này, nhưng đột nhiên xuất hiện thì rất không ổn.

Sau khi Tạ Cửu Triết nghe được những lời này của anh ta thì trầm mặc một lúc lâu.

Phản ứng đầu tiên của người bình thường khi nghe tin này có lẽ là: Chuyện này làm sao có thể được?

Mà phản ứng bây giờ của anh là: Lại nữa sao?

Có lẽ chiếc xe bị yêu vật khống chế trước đó đã luyện ra cho anh năng lực tiếp nhận tốt, anh rất bình tĩnh hỏi: "Giám sát bên ngoài đâu? Không được thì đi điều giám sát vệ tinh."

Tuy rằng Chiêu Hành Viên có không ít giám sát, nhưng phạm vi giám sát trên không cũng có hạn, chim có thể bay, có thể bay khá cao...

Tạ Cửu Triết nghĩ tới đây cũng có chút khó có thể tự lừa mình dối người, chim dù bay cao đến đâu khi muốn tiến vào thư phòng của anh cũng phải hạ xuống mới được, chỉ cần hạ xuống thì tất nhiên sẽ tiến vào trong phạm vi giám sát của Chiêu Hành Viên.

Quan trọng nhất là buổi tối cửa sổ thư phòng của anh đều đóng hết, con chim này làm sao vào được?

Nhưng mà con chim này cũng không phải là quỷ hồn gì linh tinh, vừa rồi anh tiếp xúc qua, cảm nhận được nhiệt độ trên người con chim kia.

Khâu Phi cẩn thận hỏi: "Có phải do Ô Miên hay không..."

Ô Miên nghe được tên mình thì ngoan ngoãn nằm sấp trong lòng Tạ Cửu Triết coi mình không tồn tại, tuy đúng thật có liên quan tới với cậu, nhưng mà... Nhận con chim này là được rồi, tại sao phải quan tâm con chim đến từ đâu?

Tạ Cửu Triết nhìn Khâu Phi một cái: "Ô Miên hôm nay được nghỉ."

Cậu cũng không có ở chỗ này, lúc trước đạo trưởng Long Trì cũng chỉ nói chiếc xe kia là hướng về phía Ô Miên, lúc ấy Ô Miên ở trên xe, hiện tại người Ô Miên cũng không có ở đây, ném cái nồi này cho cậu hình như không ổn lắm.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, chẳng lẽ không phải là Ô Miên xảy ra chuyện sao?

Nghĩ tới đây, Tạ Cửu Triết biến sắc, lập tức quay đầu nói: "Gọi điện thoại cho Ô Miên, hỏi cậu ta có xảy ra tình huống ngoài ý muốn hay không.”

Khâu Phi sửng sốt một chút lập tức lấy điện thoại di động ra.

Ô Miên: !!!!!

Cậu quyết định vùi đầu vào trong ngực Tạ Cửu Triết giả bộ ngủ, sau đó chuyển tâm thần lên thân người.

Lúc mở mắt, điện thoại di động đặt ở đầu giường đang khàn giọng vang lên, tim Ô Miên đập nhanh hơn, vội vàng trả lời: "Alo? Anh Khâu à?”

Khâu Phi hỏi: "Trợ lý Ô, chỗ cậu có xuất hiện tình huống đặc biệt gì không?”

Ô Miên giả bộ nghi hoặc: "Tình huống đặc biệt gì?”

Khi Khâu Phi đang rối rắm nói như thế nào, Tạ Cửu Triết ở bên cạnh đưa tay nói: "Đưa tôi.”

Khâu Phi lập tức đưa điện thoại di động qua, Tạ Cửu Triết nhận lấy rồi nói: "Là tôi, Tạ Cửu Triết.”

Lòng Ô Miên căng thẳng, nơm nớp lo sợ hỏi: "Tạ tổng, xảy ra chuyện gì vậy?”

Giọng điệu Tạ Cửu Triết vô cùng bình tĩnh: "Không có gì, chỉ là hỏi chỗ cậu có xảy ra chuyện gì kỳ quái hay không, giống như chiếc xe lần trước.”

Ô Miên điên cuồng lắc đầu: "Không có không có, tôi ngủ ở nhà, không có chuyện gì đặc biệt."

Ngủ…

Tạ Cửu Triết cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, mười giờ sáng... Sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của tiểu trợ lý của anh dường như không tốt lắm.

Ý niệm này chợt lóe lên trong lòng rồi biến mất, anh rũ mắt trầm tư nói: "Nếu xảy ra chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho Khâu Phi.”

Ô Miên nhỏ giọng đáp: "Vâng... Được rồi, Tạ tổng.”

Tạ Cửu Triết buông điện thoại xuống, Khâu Phi lập tức nói: "Tạ tổng có muốn mời đạo trưởng Lâm Hải Quan tới một chuyến hay không?”

Tạ Cửu Triết nhớ tới đạo trưởng Long Trì đạo trưởng thì nhịn không được nhíu mày, chú Trà ở bên cạnh bỗng nhiên nói: "Ngài Cửu nếu ngài không thân với Lâm Hải Quan ngược lại có thể nhờ phu nhân liên lạc."

Tạ Cửu Triết vừa nghĩ đến mẹ anh thì đau đầu, lập tức nói: "Đi liên lạc với đạo trưởng Duệ Minh.”

Thời buổi này giới giải trí và kinh doanh đều khá là mê tín dị đoan, Tạ Cửu Triết lại là người cố định dâng hương cho Lâm Hải Quan hàng năm, hay nói đúng hơn là đầu hương của Lâm Hải Quan vẫn thuộc sở hữu của Tạ gia, ai cũng không cướp được.

Dưới tình huống như vậy, Tạ Cửu Triết cho dù vì trấn an mọi người cũng sẽ không hoàn toàn tránh né.

Đạo trưởng Duệ Minh là thầy của đạo trưởng Long Trì, có lẽ đáng tin cậy hơn anh ta một chút?

Kết quả khiến cho anh không nghĩ tới chính là người đến vẫn là đạo trưởng Long Trì, khác biệt duy nhất chính là bên cạnh đạo trưởng Long Trì còn có một thiếu niên, vẻ mặt thiếu niên lạnh lùng, tuy rằng tuổi trẻ nhưng trên người lại mang hơi thở trầm ổn, trông còn đáng tin cậy hơn đạo trưởng Long một chút.

Sau khi Long Trì tới có lẽ là vì vãn hồi hình tượng một chút, giả bộ vô cùng đúng mực, sau khi chắp tay với Tạ Cửu Triết liền nói: "Vị này chính là sư đệ mà sư phụ tôi mới thu, Đồ Khách.”

Tạ Cửu Triết trầm mặc một chút rồi hỏi: "Đạo trưởng Duệ Minh..."

Đạo trưởng Long Trì có hơi xấu hổ cười nói: "Gia sư đi xa.”

Tạ Cửu Triết vừa định nói cái gì, chú Trà liền đi tới nói: "Ngài Cửu, Lâm tam thiếu đến rồi.”

Lâm Dịch đeo balo hai vai mặc quần áo thể thao, nhìn trông giống như học sinh hơn là nhân viên công chức, anh ấy biếng nhác đi tới nói: "Anh Cửu, chỗ này của cậu thật náo nhiệt, hả? Đạo trưởng Long Trì à?”

Sau khi Lâm Dịch chào hỏi đạo trưởng Long Trì, liếc mắt một cái liền nhìn thấy con mèo đen trong ngực Tạ Cửu Triết, anh ấy có chút kinh ngạc hỏi: "Cậu không bị dị ứng với lông mèo sao?”

Tạ Cửu Triết cúi đầu nhìn Ô Miên, vừa vặn nhìn thấy Ô Miên cũng ngửa đầu nhìn anh, nhịn không được chạm vào mũi mèo con nói: "Chỉ có con mèo này không bị dị ứng, mèo khác thì vẫn bị dị ứng.”

Lâm Dịch vừa nghe liền có hứng thú: "Đây là giống gì mà đặc biệt như vậy?"

Anh ấy vừa nói còn định đưa tay sờ, Tạ Cửu Triết hơi lui về phía sau một bước, không muốn Lâm Dịch sờ kẹo bông gòn.

Hay nói đúng hơn là toàn bộ Chiêu Hành Viên cũng chỉ có chú Trà mới có thể sờ kẹo bông gòn, người khác chạm cũng đừng nghĩ chạm một chút.

Bây giờ ngay cả kẹo bông gòn tắm rửa cũng do anh tự mình làm, đó là một con mèo con chỉ thuộc về anh, không muốn để cho người khác chạm vào, bạn bè cũng không được.

Tạ Cửu Triết lui về phía sau một bước cũng không có ngăn cản Lâm Dịch, Lâm Dịch và anh quen biết nhiều năm như vậy vẫn là hơi hiểu rõ một chút.

Kết quả là tâm thâng của Ô Miên chuyển về tát một cái đập bay bàn tau của anh ấy.

Lâm Dịch nhìn mèo con dùng ánh mắt vô cùng không tốt trừng mắt nhìn anh ấy, vừa xoa tay vừa ngạc nhiên cười nói: "Mèo nhà cậu khá nóng tính đó.”

Tạ Cửu Triết nắm bàn chân nhỏ của Ô Miên bóp bóp nhẹ giọng nói: "Không được tùy tiện đánh người.”

Khóe miệng Lâm Dịch giật giật, cho tới bây giờ anh ấy chưa từng nghe Tạ Cửu Triết dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện, thay vì nói anh đang trách cứ, thì chi bằng nói là đang dỗ dành mèo.

Lâm Dịch có hơi tiếc nuối nhìn thoáng qua Ô Miên, lông con mèo này mềm mại bồng bềnh, mắt tròn đầu tròn, ngay cả thân thể cũng tròn, xúc cảm ôm vuốt chắc chắn rất đã.

Tuy nhiên nếu miêu miêu không thích anh ấy, lại được Tạ Cửu Triết xem như bảo bối như vậy, anh ấy cũng không dám tiếp tục trêu chọc nữa.

Anh ấy ho nhẹ một tiếng có chút hưng phấn hỏi: "Chim sẻ ngô đuôi dài đâu? Nó ở đâu?”

Tạ Cửu Triết nói: "Chờ một chút, cứ để đạo trưởng Long Trì xem trước đã.”

Lâm Dịch: ????

Chuyện này có liên quan gì đến đạo sĩ?

Tạ Cửu Triết vừa nói vừa cho người mang đến một cái lồng, con chim sẻ ngô đuôi dài kia đang ngoan ngoãn đứng trong lồng.

Lâm Dịch nhìn thấy chim sẻ ngô đuôi dài thì nhất thời cái gì cũng quên, hai mắt tỏa sáng, trong miệng lẩm bẩm nói: "Thật sự là... Chúa ơi, vậy mà tôi có thể nhìn thấy hàng thật.”

Lâm Dịch vừa nói vừa nhịn không được sờ sờ cái lồng.

Anh ấy không dám sờ chim, tốt nhất không nên dễ dàng chạm vào động vật hoang dã, dính mùi của con người vào đối với chúng mà nói cũng không phải là chuyện tốt.

Nhưng mập mạp này quá đáng yêu, là loại đáng yêu nhìn thấy đều nhịn không được muốn nâng trong lòng bàn tay, lý trí nói không được đụng chạm động vật hoang dã, nhưng tình cảm nói cho anh ấy biết rất muốn sờ sờ cục bông này.

Ô Miên nằm sấp trong lòng Tạ Cửu Triết nóng lòng muốn thử ra lệnh cho mập mạp để nó mổ Lâm Dịch, đây là quà cậu tặng cho Tạ Cửu Triết, anh muốn sờ là có thể sờ sao?

Tuy nhiên bởi vì đạo trưởng Long Trì ở chỗ này, cậu không dám ra tay quá mức, bởi vì cho đến bây giờ cậu cũng không rõ vị đạo trưởng Long Trì này rốt cuộc là có bản lĩnh thật hay là đánh bậy đánh bạ.

Ngay lúc Ô Miên do dự, đạo trưởng Long Trì đưa tay chặn lại mặt Lâm Dịch nghiêm túc nói: "Cậu Lâm xin chờ một chút, con chim này... Có gì đó không ổn.”

Lâm Dịch sợ chim sẻ ngô đuôi dài hoang dã quý giá bị chết tức tưởi, lập tức vội vàng nói: "Nó có vấn đề ở đâu? Không phải trông rất bình thường sao? ”

Đạo trưởng Long Trì không nói gì, quay đầu nhìn Đồ Khách ở bên cạnh hỏi: "Tiểu sư đệ, nhìn ra cái gì sao?"

Đồ Khách lạnh như băng nhìn thoáng qua chim sẻ ngô đuôi dài, thành công khiến mập mạp lúng túng run bần bật.

Đồ Khách mở miệng, thanh âm lạnh băng giống như người của anh ta: "Trên người con chim này có yêu khí, nhưng không phải yêu khí của nó, có lẽ nó được yêu vật mang tới.”

Chim sẻ ngô đuôi dài đáng thương nhìn về phía Ô Miên: Bị phát hiện QAQ

Ô Miên lặng lẽ rụt vào trong lòng Tạ Cửu Triết, lần trước Long Trì không phát hiện cậu có vấn đề, lúc này có lẽ cũng không đến mức.

Long Trì nhìn theo ánh mắt của chim sẻ ngô đuôi dài, trong khoảng thời gian ngắn có chút do dự, cũng không biết con chim này đang nhìn Tạ Cửu Triết hay con mèo kia.

Tạ Cửu Triết nhíu mày hỏi: "Đạo trưởng nói yêu vật tặng cho tôi một con chim?”

Long Trì gật đầu: "Không sai.”

Chú Trà ở bên cạnh có hơi nghi hoặc: "Không phải cậu nói yêu vật hướng về trợ lý Ô sao? Tại sao lại để mắt tới ngài Cửu?"

Tạ Cửu Triết cũng rất nghi hoặc, Long Trì nghĩ không ra, Đồ Khách ở bên cạnh nghiêm trang nói: "Tạ tiên sinh có thể che chở người kia, yêu vật không thể xuống tay, có thể muốn giải quyết Tạ tiên sinh trước sau đó mới xuống tay với mục tiêu của bọn họ."

Cả người Lâm Dịch choáng váng: "Các người đang nói cái gì vậy? Cái gì yêu không yêu chứ.”

Tạ Cửu Triết nhìn thoáng qua Khâu Phi, Khâu Phi lập tức đi qua giải thích với Lâm Dịch một chút.

Lâm Dịch nghe xong thì ngốc trệ, anh ấy ngẩng đầu nhìn mặt trời trên trời, lại nhìn con chim sẻ ngô đuôi dài kia, trong lúc nhất thời quả thực hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không.

"Đây là nhân gian mà tôi biết sao?" Vẻ mặt Lâm Dịch khó hiểu.

Đạo trưởng Long Trì mỉm cười nói: "Nhân yêu vẫn luôn cùng tồn tại, chỉ là yêu vật này có hơi vượt quá giới hạn."

Lâm Dịch lấy lại tinh thần, anh ấy hơi trầm mặc trong nháy mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Nhưng mà... Nếu yêu quái kia muốn hại anh Cửu, vì sao phải đưa một con chim như vậy tới đây? Định đáng yêu chết anh Cửu sao?”

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía chim sẻ ngô đuôi dài, trầm mặc.

Thật vậy, con chim trông mềm mại và đáng yêu, không có bất kỳ tính công kích.

Huống chi cho dù nó có tính công kích cũng rất khó tạo thành thương tổn quá lớn đối với nhân loại, nhất là dưới tình huống Chiêu Hành Viên bảo vệ an toàn Tạ Cửu Triết đều làm rất đúng chỗ.

Long Trì có hơi chần chờ nói: "Cũng có thể dùng để mê hoặc Tạ tổng, để Tạ tổng buông lỏng cảnh giác.”

Tạ Cửu Triết nhìn anh ta một cái, hời hợt nói: "Cách thức xuất hiện của con chim này không thể khiến tôi buông lỏng cảnh giác.”

Đạo trưởng Long Trì cũng không rõ, trước kia những yêu vật anh ta gặp phải đều có mục đích rất lớn, nếu như không thân thiện với nhân loại, bọn họ sẽ trực tiếp ra tay, chưa từng quanh quẩn như vậy.

Anh ta nhìn chim sẻ ngô đuôi dài có chút không chắc chắn nói: "Chẳng lẽ... Đây là nhận lỗi sao?”

Tạ Cửu Triết:...

Anh có chút mệt mỏi nhéo nhéo giữa mày bỗng nhiên có chút hối hận khi để cho người Lâm Hải Quan tới.

Ô Miên ở bên cạnh vẫn luôn cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại ngẩng đầu nhìn bộ dáng buồn rầu của anh cũng có chút chột dạ, nhịn không được đứng lên dùng đầu cọ cọ cằm anh.

Phiền não của Tạ Cửu Triết trong nháy mắt được trấn an xuống, anh ngẩng đầu khôi phục lại vẻ lãnh đạm ngày thường, khách khí gật đầu nói: "Làm phiền đạo trưởng Long Trì đã đến một chuyến.”

Đạo trưởng Long Trì vừa nhìn biểu tình này của anh liền biết có tốt hay không, vì không muốn ấn tượng của Tạ Cửu Triết đối với Lâm Hải Quan càng giảm xuống, anh ta vội vàng túm lấy Đồ Khách thấp giọng nói: "Tiểu sư đệ, vị này chính là kim chủ lớn của chúng ta, mau biểu hiện một chút."

Đồ Khách vốn rất nhàm chán, nghe được hai chữ kim chủ lỗ tai không khỏi giật giật.

Lâm Hải Quan bọn họ tuy rằng có rất nhiều khách hành hương, nhưng những kim chủ lớn này cũng không thể đắc tội, tiền đều dựa vào bọn họ.

Vì thế Đồ Khách lập tức thay đổi thái độ, anh ta nghiêm túc nhìn Tạ Cửu Triết một lúc lâu, nhíu mày một chút lại nhìn Ô Miên, cuối cùng lại nhìn thoáng qua hướng Đông Nam, chần chờ một lúc lâu mới nói: "Đường nhân duyên của Tạ tổng... Hình như..."

Đồ Khách nhíu mày ấp úng nói, dường như trông rất khó xử.

Đạo trưởng Long Trì lập tức hít sâu một hơi, nhịn không được chọc đứa nhỏ nghịch ngợm này một chút... Nhân duyên của loại người này là có thể tùy tiện xem sao?

Anh ta còn nhớ rõ lúc trước khi còn trẻ đã từng xem qua đường nhân duyên của một vị phú hào, người tốt, thu gom cuộn đi cuộn lại có lẽ có thể cuộn thành một cuộn len.

Giống như loại người vừa có tiền vừa có địa vị này, đường nhân duyên đều rối loạn, vốn dĩ nhìn không rõ.

Tạ Cửu Triết không động đậy, anh vốn dĩ không quan tâm nhân duyên của mình, ngược lại Lâm Dịch ở bên cạnh vô cùng hưng phấn hỏi: "Đường nhân duyên của cậu ta làm sao vậy?”

Ánh mắt Đồ Khách di chuyển xuống lên người mèo, rối rắm nói: "Khác giống loại sẽ không có kết quả tốt.”

Lâm Dịch cũng theo ánh mắt của anh ta nhìn qua lập tức khiếp sợ, anh ấy định nói cái gì vừa ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt Tạ Cửu Triết lạnh như băng tất cả lời nói lập tức đều nuốt trở về.

Bọn họ cùng nhau lớn lên nên biết rất rõ một khi Tạ Cửu Triết bày ra biểu cảm này thì có nghĩa là có người sẽ xui xẻo, nếu như còn có người không mắt đụng vào họng súng vào lúc này, vậy thì chờ cùng nhau bị thu thập đi.

Ô Miên nghiêng đầu chậm nửa nhịp mới phản ứng được là Đồ Khách đáng nói mình, cậu lập tức an tâm không ít.

Lúc trước nhìn thấy Long Trì mang người này tới còn tưởng rằng người này lợi hại biết bao, kết quả ngay cả đường nhân quả và đường nhân duyên cũng không phân biệt được.

Cậu cũng cảm thấy thật kỳ quái ánh mắt người này có phải không dễ dùng hay không, đường nhân quả là màu vàng, đường nhân duyên là màu đỏ, nhìn sao mà lộn vậy?

Có lẽ là bị đạo trưởng Long Trì chọc một chút cộng thêm biểu tình của Tạ Cửu Triết đúng thật không tốt lắm, Đồ Khách cũng cảm thấy nói như vậy có chút đắc tội với kim chủ đại lão, anh ta vội vàng nói: "Kỳ thật có hai đường nhân duyên, đều dày mỏng như nhau, có lẽ Tạ tổng có thể giao mèo cho người khác nuôi, tiếp xúc với nhân loại một chút.”

Tạ Cửu Triết nghe xong sắc mặt càng lạnh, chuyện đường nhân duyên khiến cho anh có cảm giác sự riêng tư bị nhìn trộm mà không vui, nhưng bảo cho anh đưa mèo con cho người khác nuôi đó là tuyệt đối đụng phải vảy ngược của anh.

Đạo trưởng Long Trì ở bên cạnh đúng thật hận không thể trực tiếp đánh tiểu sư đệ ngất xỉu: Cậu nói những chuyện này làm cái gì? Loại chuyện có hai đường nhân duyên này có thể nói bậy sao?

Tuy nhiên ngẫm lại, hình như nói cũng không sao, dù sao cũng chỉ có hai đường, một cái trong đó còn dính vào mèo, coi như là giữ mình trong sạch, Tạ tổng đúng là một dòng nước trong trong giới nha!

Tạ Cửu Triết không muốn nghe bọn họ nói nhảm, cũng không tiện để người ta đá bọn họ ra ngoài, nên xoay người rời đi.

Đồng thời trong lòng có chút hối hận, anh không nên sai người đến Lâm Hải Quan mời người, lần sau vẫn nên mời hòa thượng đến thì tốt hơn.

Tuy nhiên ngay khi anh định nổi giận, bỗng nhiên cảm giác cằm có chút ngứa, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy kẹo bông gòn của anh đang ngửa đầu cọ anh, đôi mắt to màu lam nhìn anh vô cùng chuyên chú, lập tức ổn định tâm tình của anh.

Anh đi được một nửa mới quay đầu nói với Lâm Dịch: "Cậu mang con chim kia đi."

Cho dù chim sẻ ngô đuôi dài đúng thật rất đáng yêu, nhưng loại đồ vật không rõ lai lịch này vẫn nên đưa vào nhà nước thì tốt hơn.

Ô Miên có hơi đáng tiếc nhìn chim sẻ ngô đuôi dài bị mang đi, nghiêm túc suy ngẫm một chút là do cậu làm không đúng chỗ, lần sau phải cẩn thận một chút, không thể để Tạ Cửu Triết nhận thấy có chỗ không ổn, nếu không đoán chừng lại phải mời người tới xem có phải có vấn đề hay không.

Mà Tạ Cửu Triết thì ôm mèo trở lại thư phòng.

Mặc kệ biểu hiện bên ngoài dù có không thèm để ý thế nào, Đồ Khách nói vấn đề đường nhân duyên anh vẫn có chút để ý.

Một sợi dây được kết nối với mèo... Anh ngược lại không sao cả, anh vốn rất thích kẹo bông gòn, hơn nữa kẹo bông gòn còn là con mèo nhỏ duy nhất trên thế giới không khiến anh dị ứng.

Anh chắc chắn phải chăm sóc kẹo bông gòn cả đời, nếu như yêu thích như vậy cũng có thể gây nên đường nhân duyên, Tạ Cửu Triết ngược lại không phản cảm, bởi vì anh xác định mình đối với con mèo nhỏ này không có suy nghĩ không an phận, chỉ có đơn thuần yêu thích.

Để cho anh để ý chính là đối tượng của một đường nhân duyên khác, anh nhớ rõ Đồ Khách từng nhìn thoáng qua hướng Đông Nam, mà hướng kia chính là nội thành.

Chỉ là... Biển người mênh mông, muốn tìm cũng không dễ dàng.

Tạ Cửu Triết nhanh chóng buông chuyện này xuống, đặt kẹo bông gòn lên bàn làm việc tiếp tục làm việc.

Mà Ô Miên lại bắt đầu nhìn chằm chằm móng vuốt của mình tính ngày nghỉ, nếu không phải ngày nghỉ, cậu không có cách nào chạy xa như vậy để tìm chim sẻ ngô đuôi dài.

Đúng vậy, cậu vẫn định đưa thêm một con nữa, lúc nãy con kia xuất hiện quá đột ngột, Tạ Cửu Triết không chịu giữ lại cũng là chuyện bình thường, bây giờ cậu sẽ cẩn thận!

Ô Miên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Cửu Triết, nhạy cảm nhận ra tâm tình Tạ tổng lúc này dường như không tốt lắm, nhưng không sao, chờ chim mới tới, anh sẽ vui!

Cứ như vậy Ô Miên kiên nhẫn chờ một tuần, mãi đến cuối tuần mới lại chạy lên núi tìm chim sẻ ngô đuôi dài.

Chỉ tiếc lần này cũng không dễ dàng như vậy, cậu gần như lục nát cái núi mới tìm được con thứ hai ở nơi ít người qua lại, cho dù cậu là miêu yêu, bắt chim trong rừng sâu núi già như vậy cũng không dễ dàng.

Lúc này cậu học thông minh, ở nơi cách Chiêu Hành Viên khá xa giám sát vốn dĩ không nhìn thấy liền phun chim trong miệng ra.

Con chim sẻ ngô đuôi dài này nhỏ hơn một chút so với con chim sẻ trước đó, nhưng bởi vì hình thể nhỏ nên càng tròn trịa hơn một chút.

Chim sẻ ngô đuôi dài luôn ở trong miệng mèo giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, chờ đến khi nó phun ra, cả con chim đều đã choáng váng đầu óc, cả con chim lảo đảo trên mặt đất hai vòng rồi ngã xuống đất, móng vuốt nhỏ còn run lên, trông giống như không sống được bao lâu.

Khả năng thích ứng của con chim này tất nhiên không bằng con trước đó.

Ô Miên bị dọa sợ, vội vàng duỗi móng vuốt nhẹ nhàng chọt con mập mạp kia, móng vuốt mập mạp chỉ hơi động đậy cũng không còn động tĩnh gì.

Tuy nhiên Ô Miên cảm nhận được con mập mạp này còn sống, suy nghĩ rồi truyền một chút yêu lực qua, mập mạp lập tức sống lại còn vô cùng năng lượng, nhảy dựng lên giang cánh muốn bay, sau đó bị một bàn chân của Ô Miên giữ lại.

Mặt Ô Miên không chút thay đổi nhìn tên mập mạp không chết kia nói: "Ngoan ngoãn nghe lời, dám chạy sẽ đánh gãy cánh cậu!”

Sau khi mập mạp thử hai lần thì đứng yên ở đó, Ô Miên giao nhiệm vụ cho tiểu mập, sau đó hỏi: "Nghe hiểu chưa?”

Mập mạp cúi đầu giả chết, Ô Miên hừ một tiếng meo meo nói: "Con này có hơi ngốc, không bằng ăn đi.”

Mập mạp lập tức điên cuồng gật đầu: Hiểu rồi, hiểu rồi!

Ô Miên hài lòng gật đầu nói: "Còn có ước pháp ba chương, thứ nhất không cho phép nhảy điệu cầu hôn đối với nhân loại, nếu dám nhảy tôi sẽ nhổ lông của cậu! Thứ hai, anh ấy không thích ồn ào, ngoại trừ chào buổi sáng và buổi tối hoặc khi anh ấy chơi với cậu thì không được la hét lung tung, nếu không tôi sẽ cột miệng cậu lại! Thứ ba, hãy giả vờ không biết tôi, nếu tiết lộ danh tính của tôi, tôi sẽ ăn cậu!”

Mập mạp co thành một cục run bần bật gật đầu, Ô Miên hài lòng nhìn dáng vẻ của nó, tuy rằng ăn thì chắc chắn sẽ không ăn, hương vị dã vật kém xa so với đồ ăn mèo đóng hộp mà Tạ Cửu Triết chuẩn bị cho cậu, huống chi cho dù cậu muốn ăn thịt tươi linh tinh, thì cũng có thịt sống cung cấp thường xuyên.

Uy hiếp xong, cậu nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, xác định không còn sai sót gì lúc này mới nói: "Đi đi, tôi sẽ ở chỗ này quan sát cậu, dám giở trò... Hừ hừ!”

Cậu vừa nói vừa nhe răng tiện thể còn nâng chân lên lộ ra móng tay không quá nhọn… Sau khi bị Tạ Cửu Triết cắt móng tay vẫn chưa mọc ra hết.

Tuy nhiên cậu đã hình thành chấn nhiếp đối với mập mạp, cho dù móng tay không bén nhọn, mập mạp cũng bị dọa chết khiếp, sợ hãi bay đi.

Con chim nhỏ màu trắng xẹt qua màn đêm, Ô Miên ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm mập mạp bay thẳng vào Chiêu Hành Viên, cuối cùng dừng lại trên bệ cửa sổ phòng Tạ Cửu Triết mới hài lòng gật đầu, xoay người đặt thân thể này về phòng trọ, tâm thần chuyển sang trên thân mèo.

Lúc này Tạ Cửu Triết vẫn ngủ say như trước, chỉ là đang nhíu mày, dáng vẻ trông không vui.

Ô Miên nghĩ đến một tuần gần đây phản công từ các cổ đông kia càng ngày càng lợi hại, hình như còn thông đồng với mấy anh em của anh, lập tức thở dài, vị trí Tạ Cửu Triết nhìn đáng ngưỡng mộ, nhưng chuyện phiền lòng cũng không ít.

Cậu vươn chân nhẹ nhàng ấn vào giữa mày Tạ Cửu Triết, ánh sáng từ trên chân cậu truyền vào giữa mày Tạ Cửu Triết.

Chờ khi cậu thu chân lại, giữa mày Tạ Cửu Triết đã giãn ra, biểu tình trên mặt cũng thả lỏng không ít.

Ô Miên quay đầu nhìn thoáng qua mập mạp đứng ngoài cửa sổ trông không còn gì luyến tiếc kia mà hài lòng gật gật đầu, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Trời sắp sáng rồi, nếu không ngủ thì tối nay đừng ngủ nữa.

Sáng hôm sau, Tạ Cửu Triết tỉnh lại thì nhìn thấy kẹo bông gòn nằm trong ngực anh, tứ chi giang ra thành hình chữ X, nhịn không được sờ sờ cái bụng nhỏ của cậu, lại không nhịn được xoa xoa lỗ tai mèo con.

Lỗ tai mèo con có lẽ vô cùng mẫn cảm, chỉ cần chạm một cái sẽ hơi run rẩy, sau khi bị đụng chạm ba cái, Ô Miên mơ mơ màng màng xoay người, vươn hai chân ôm lấy ngón trỏ quấy rối của Tạ Cửu Triết rồitiếp tục nhắm mắt lại ngủ khò khò.

Tạ Cửu Triết cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn miêu miêu.

Sau khi hôn xong anh lại nhớ tới câu nói ngày hôm qua Đồ Khách nói, khựng một chút rồi nhìn mèo con đang cọ vào trong ngực anh, bỗng nhiên cảm thấy cũng rất tốt.

Anh không cần cùng người nào thành lập tình cảm, sống cùng một con mèo nhỏ cả đời cũng rất tốt, dù sao con mèo nhỏ này cũng sẽ không thay đổi giống người khác, trong mắt nó chỉ có mình anh.

Tạ Cửu Triết đưa tay chỉ chỉ đầu của Ô Miên, nhẹ giọng nói: "Mày phải sống lâu trăm tuổi.”

Tuy rằng trong lòng biết điều này là không thể nào, nhưng Tạ Cửu Triết vẫn quyết định chuẩn bị một đội ngũ y tế cho mèo con nhà mình, cỗ gắng kéo dài tuổi thọ của nó, ở bên anh thêm một thời gian... Anh ít nhiều vẫn có chút để ý câu nói sống không lâu mà đạo trưởng Long Trì nói.

Ô Miên đang ngủ cũng không biết ân nhân đã bắt đầu nhọc lòng vì tuổi thọ của cậu.

Sau khi Tạ Cửu Triết đứng lên liền nghe được một loạt tiếng chim hót uyển chuyển du dương, anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kết quả liền nhìn thấy một con chim sẻ ngô đuôi dài đang nhảy nhót trên bệ cửa sổ của anh, thỉnh thoảng còn vỗ cánh.

Anh hoảng hốt nhớ tới đêm đầu tiên nhìn thấy kẹo bông gòn, hành vi hấp dẫn con người của các tiểu động vật có phải đều giống nhau hay không?

Không đúng, vì sao chỗ anh lại có một con chim sẻ ngô đuôi dài nữa?

Con được Lâm Dịch mang đi nghe nói đã trở thành đối tượng nghiên cứu trọng điểm, phải trải qua một loạt kiểm tra mới có thể thả về, vậy con này... Lại đột nhiên xuất hiện nữa?

Sắc mặt Tạ Cửu Triết ngưng trọng, rón rén đi ra ngoài mới nói với chú Trà: "Bảo Khâu Phi đi xem giám sát, còn nữa... Lấy một cái lồng khác.”

Chú Trà thấy vậy liền biết chắc chắn là kẹo bông gòn còn chưa tỉnh ngủ, ngài Cửu không nỡ đánh thức mèo con, vì thế động tác cũng nhẹ nhàng theo.

Trong Uất Uyển cũng không có ai dám phát ra âm thanh quá lớn, sợ đánh thức con mèo nhỏ đang ngủ trong phòng ngủ của Tạ Cửu Triết.

Khâu Phi nhanh chóng mang giám sát lại đây, lúc anh ta nhìn thấy con chim trong lồng kia cũng thấy khó tin, anh ta cúi đầu nói với Tạ Cửu Triết: "Ông chủ..."

Anh ta còn chưa nói xong, Tạ Cửu Triết đã giơ ngón trỏ lên: "Suỵt, nhỏ tiếng một chút, kẹo bông gòn đang ngủ.”

Khâu Phi:...

Lúc này anh ta đã hiểu vì sao Phong Nguyên Thanh gọi kẹo bông gòn là miêu thái tử.

Anh ta đành phải đè thấp giọng nói: "Ông chủ, giám sát không sao cả."

Tạ Cửu Triết ngẩng đầu nhìn anh ta: "Không có chuyện gì sao?”

Khâu Phi gật đầu, đưa máy tính bảng cho Tạ Cửu Triết, camera giám sát này khá là hoàn chỉnh, đã tiến hành chỉnh sửa, có thể từ góc độ khác nhau nhìn thấy con chim sẻ ngô đuôi dài bay vào Chiêu Hành Viên, sau đó bay thẳng tới Uất Uyển, cuối cùng đậu lên bệ cửa sổ nhà chính.

Mục tiêu từ đầu đến cuối kiên định, giống như đi thẳng tới Tạ Cửu Triết.

Sau khi Tạ Cửu Triết xem xong cười nhạo một tiếng: "Yêu vật này khá là thông minh, biết che dấu hành tung rồi."

Hiện giờ ở thời đại này, che giấu thật sự không phải là không có dấu vết để tìm, dù sao thật sự không dấu vết để tìm ngược lại là điểm nghi ngờ lớn nhất, lựa chọn cách thức bình thường mới là che giấu thật sự.

Khâu Phi nhíu mày: "Ý của ông chủ là chuyện này không phải ngoài ý muốn sao?”

Tạ Cửu Triết rũ mắt nhìn camera giám sát: "Thành phố Lạc Hải và chim sẻ ngô đuôi dài cách nhau gần hai nghìn km, cậu cảm thấy đây là trùng hợp à?”

Khâu Phi gãi gãi đầu, sao anh ta biết được núi chim sẻ ngô đuôi dài phân bố ở chỗ nào chứ, tuy nhiên nhìn như vậy đúng thật có chút vấn đề.

Anh ta có chút phát sầu nói: "Các đạo trưởng Lâm Hải Quan cũng không tìm được yêu quái ở đâu sao?”

Yêu quái này cũng thật kỳ lạ, không câu dẫn không rù quến, mỗi ngày chỉ trốn sau lưng làm những chuyện này, rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?

Tạ Cửu Triết nghĩ đến đạo trưởng Long Trì liền nói: "Lần sau... Mời các đại sư của Ngọc Hoa Tự đến một chuyến đi.”

Hiện tại anh ngược lại tràn ngập hoài nghi đối với Lâm Hải Quan, hơn nữa... Anh cũng không muốn nghe đối phương nói chuyện đường nhân duyên linh tinh nữa.

Khâu Phi vừa định đồng ý thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của Tạ Cửu Triết vang lên, động tác của Tạ Cửu Triết vô cùng nhanh lẹ vừa ấn kết nối vừa đi ra khỏi phòng.

Khâu Phi theo bản năng nhìn thoáng qua phòng, miêu thái tử có lẽ còn đang ngủ.

Sau khi Tạ Cửu Triết đi ra ngoài mới nói: "Lâm Dịch à? Có chuyện gì vậy?”

Lâm Dịch vô cùng khẩn trương hỏi: "Anh Cửu, chỗ của cậu có phải còn một con chim sẻ ngô đuôi dài hay không? Ai đó đã tố cáo rằng cậu tự ý bắt giữ nuôi dưỡng động vật được bảo vệ bởi nhà nước!”

Tạ Cửu Triết: ...
Chương kế tiếp