Mèo Con Muốn Báo Ân Cũng Thật Khó

Chương 5
Chênh lệch giữa mèo và người đúng thật rất lớn, ít nhất khi chú Trà đối mặt với hình thái mèo của cậu thì vô cùng không khách khí, vừa thấy cậu đã nhíu mày.

Hiện tại thì khác, trên mặt mang theo tươi cười, dáng vẻ trông rất hiền lành cho người sắp xếp chỗ ở của cậu, tiện thể còn cho người chuẩn bị bữa ăn khuya cho cậu.

Ô Miên thật sự bị thụ sủng nhược kinh, đãi ngộ này thật sự khác biệt.

Duy nhất đối với cậu không thay đổi có lẽ chính là chó tuần đêm của Chiêu Hành Viên.

Khi những con chó kia nhìn thấy cậu lại sủa điên cuồng một trận, trong đó còn xen lẫn nức nở.

Ô Miên đứng nguyên tại chỗ nhìn hai con chó tuần đêm hôm nay, suy nghĩ có nên dành thời gian đến chuồng chó chào hỏi những con chó này hay không.

Một khoảng thời gian không gặp những con chó này cũng lớn gan hơn rồi, rõ ràng ngày đó cậu đã cùng những con chó tuần đêm này "đánh" thành nhất trí, bệnh hay quên nặng như vậy, cậu cần để cho những con chó này nhớ lại một chút.

Động thái của chó tuần đêm hiển nhiên không đúng lắm, đám bảo vệ của Chiêu Hành Viên vừa cảnh giác nhìn cậu vừa lấy bộ đàm ra hỏi có thể kiểm tra vị khách này hay không.

Dù sao Ô Miên là người ông chủ bọn họ tự mình mang về, không thể dễ dàng đắc tội.

Mà lúc này Tạ Cửu Triết đi ở phía trước vừa vặn quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy Ô Miên đáng thương đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm hai con chó có thái độ kiêu ngạo trước mặt.

Anh nói thẳng: "Dắt hai con chó đi đi."

Bảo vệ nghe xong lập tức chuẩn bị dắt hai con chó đi, kết quả làm cho bọn họ không ngờ được chính là chó ngày thường rất ngoan ngoãn, hôm nay con nào con nấy cũng bướng bỉnh, kéo cũng kéo không được.

Trong khoảng thời gian ngắn bảo vệ có hơi khó xử, chó lớn thể trọng nặng đặt ở nơi đó, khi chúng nó thật sự dùng sức, không phải người bình thường có thể xử lý được.

Hơn nữa những chó tuần đêm này khác với chó kiểng, bình thường đều khá là nghe lời hiểu kỷ luật, nhất là chó tuần đêm ở nơi này của Tạ Cửu Triết đều là cảnh khuyển quân khuyển lui về vì lớn tuổi mà không có người nhận nuôi.

Ô Miên nhìn rồi bỗng nhiên nhấc chân đi tới, bảo vệ vội vàng túm chặt dây xích của chó tuần đêm, nhắc nhở: "Anh Ô, xin hãy cẩn thận."

Lỡ đâu những chó tuần đêm này cắn cậu thì không ai chịu nổi trách nhiệm này.

Ô Miên cười với anh ta, vậy mà còn đưa tay vỗ vỗ vào đầu chó tuần đêm gần cậu nhất.

Con chó tuần đêm kia bị cậu vỗ một cái, lập tức nức nở một tiếng, sau đó ngoan ngoãn nằm sấp trên mặt đất.

Một con khác cũng như thế, chuyển biến lớn như thế khiến tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Ô Miên.

Tâm tình Khâu Phi vốn đã ổn định lại nhìn thấy một màn này trong đầu lập tức hiện lên một câu: Chó mèo có thể nhìn thấy thứ con người nhìn không thấy.

Nhất thời anh ta tự làm sợ chính mình, nghiêm túc nhìn thoáng qua Ô Miên, càng cảm thấy khuôn mặt đối phương trông không giống con người.

Tuy rằng ông chủ nhà anh ta lớn lên cũng không kém, nhưng... Trước đây ông chủ nhà anh ta lại chưa từng gặp qua chuyện ma quỷ!

Ô Miên cười nói: "Có thể do chúng không quen thuộc với mùi của tôi, để cho chúng ngửi mùi là được rồi, anh nhìn xem bây giờ chúng ngoan hơn nhiều."

Cậu vừa nói vừa cúi đầu nhìn về phía hai con chó, trong ánh mắt viết rõ ràng: Còn sủa nữa sẽ đánh bọn mày.

Trong nháy mắt, hai con chó nhớ lại nỗi kinh hoàng ngày đó bị một con mèo đánh trong chuồng chó không đường trốn.

Không ngoan ngoãn mới là lạ!

Ô Miên nói rất có lý, nhưng Khâu Phi cảm thấy... Chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy, anh ta gắt gao đi theo bên cạnh Tạ Cửu Triết, nhỏ giọng nói: "Ông chủ, thật sự muốn để cậu ta ở lại sao?"

Tạ Cửu Triết không biết nói gì với anh: "Chẳng lẽ để cho cậu ta ngủ ở ngoài hả?"

Khâu Phi chần chờ: "Cậu ấy có phải..."

Tạ Cửu Triết bình tĩnh nói: "Chuyện này cậu tạm thời không cần quan tâm."

Trong lòng Khâu Phi khổ sở: Anh ta muốn quản cũng không quản được mà.

Lúc này chú Trà đi ra, Tạ Cửu Triết nhìn thấy ông ấy liền nói: "Chú Trà, sắp xếp một căn phòng."

Chú Trà lập tức phân phó một tiếng, sau đó đi theo bên cạnh Tạ Cửu Triết lẩm bẩm nói: "Sao hôm nay trễ như vậy? Nhà bếp chuẩn bị đồ ăn khuya, ngài Cửu có muốn ăn một chút không?"

Tạ Cửu Triết cho dù có trầm ổn nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy cũng không ăn vô được gì, nói: "Không cần, Khâu Phi, theo tôi lại đây, Ô Miên, cậu đi nghỉ ngơi."

Ô Miên nghe xong gật đầu, nhìn bóng lưng Tạ Cửu Triết rời đi, trong khoảng thời gian ngắn cậu cũng không biết là mất mát hay thở phào nhẹ nhõm.

Ngoại trừ chó tuần đêm mang đến một chút ồn ào, Chiêu Hành Viên rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.

Ô Miên ngồi ở trong phòng khách dựng thẳng lỗ tai nghe một hồi, sau khi xác nhận không có ai theo dõi chỗ cậu, lập tức biến thành mèo đen chuẩn bị đến Uất Uyển xem tình hình.

Hôm nay cảm xúc của Tạ Cửu Triết từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh, căn bản khiến cho người ta nhìn không ra anh rốt cuộc nghĩ cái gì.

Ô Miên cảm thấy cần phải đi tìm hiểu một chút, nếu thân phận không bị lộ thì đương nhiên là tốt nhất, nếu như bị lộ... Vậy thì cậu sẽ thú nhận luôn!

Hôm nay gặp phải chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy, nhưng cảm xúc của Tạ Cửu Triết lại ổn định như thế, có lẽ cũng sẽ không bị thân phận thật sự của cậu dọa sợ... Phải không?

Ô Miên vừa nghĩ vừa nhảy ra ngoài cửa sổ, đương nhiên cậu còn vô cùng cẩn thận dùng một ảo thuật, nếu có người nhìn từ ngoài cửa sổ sẽ thấy trên giường có người.

Đương nhiên chỉ là một pháp thuật che mắt đơn giản, nếu có người đi vào xốc chăn lên sẽ phát hiện bên trong không có gì cả.

Cả đoạn đường tay chân cậu nhẹ nhàng ẩn nấp trong cây cỏ chạy đến Uất Uyển, lúc này Tạ Cửu Triết còn chưa nghỉ ngơi, mà Khâu Phi đang nghiêm túc đứng trước mặt anh vẻ nói cái gì đó.

Ô Miên vẫn nhảy lên ngai vàng phong thủy của cậu... Nhánh cây kia, sau khi trèo lên liền ngồi xuống chuẩn bị nghe lén trước.

Kết quả cậu vừa ngồi xuống, Tạ Cửu Triết đang ngồi ở đó nhìn máy tính bảng liền ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Ô Miên sửng sốt một chút, hơi chột dạ lắc lắc cái đuôi, đôi mắt màu lam tròn trịa nhìn anh không chớp mắt, dáng vẻ kia muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.

Sau khi Tạ Cửu Triết nhìn thấy cậu, trên mặt hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, hoàn tan ánh mắt sắc bén và biểu tình quá mức nghiêm túc của anh.

Anh nâng tay lên, Khâu Phi sửng sốt một chút lập tức dừng báo cáo, sau đó Ô Miên chợt nghe Tạ Cửu Triết nói: "Chú Trà, đi lấy đồ ăn lúc trước mua ra đặt bên ngoài."

Chú Trà vừa nghe cũng theo phản xạ nhìn ra bên ngoài, sau khi nhìn thấy Ô Miên thì hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói: "Vâng."

Haizz, người và mèo thật sự khác nhau, chú Trà vừa nhìn thấy cậu là nhíu mày, giống như cậu và Tạ Cửu Triết hô hấp trong cùng một không gian cũng có thể khiến cho đối phương bị dị ứng.

Ô Miên hơi ủy khuất vẫy đuôi, cậu cũng không phải mèo bình thường, Tạ Cửu Triết tiếp xúc với cậu vốn dĩ sẽ không xảy ra dị ứng.

Chú Trà chỉ huy hạ nhân lấy ra mấy cái chén đĩa, bên trong đều đặt một ít đồ vật, Ô Miên hơi ngẩng đầu nhúc nhích cái mũi, cảm giác trông rất thơm ăn rất ngon.

Đó là những gì con người nói về thức ăn cho mèo phải không?

Nhưng cậu đã không còn là mèo bình thường, không cần ăn thức ăn cho mèo!

Sau khi những chén đĩa kia được đặt ở nơi đó, chú Trà ra lệnh cho những người hầu kia rời khỏi Uất Uyển trước, những người hầu này đều không tiến vào nhà chính, đương nhiên cũng sẽ không mang lông mèo vào.

Ô Miên ngồi trên cây đếm, tổng cộng có ba mươi cái bát đĩa, cả con mèo lập tức kinh hãi... Đây là cuộc sống của gia đình đại gia sao?

Cậu quay đầu nhìn về phía Tạ Cửu Triết, phát hiện Tạ Cửu Triết vẫn nhìn cậu như cũ, trong mắt vô cùng hứng thú, còn loáng thoáng một chút hy vọng khó phát hiện.

Sau khi nhìn nhau một hồi, Ô Miên bại trận.

Quên đi, nể tình Tạ Cửu Triết có lòng như vậy, cậu giả vờ cũng phải giả vờ ăn một chút, nếu không Tạ Cửu Triết không vui thì làm sao bây giờ? Hơn nữa nếu cậu không ăn, có thể Tạ Cửu Triết sẽ không để Khâu Phi tiếp tục báo cáo.

Ô Miên nhảy xuống cây, chờ đến gần những cái đĩa kia cậu mới phát hiện bên trong này không chỉ có thức ăn cho mèo, còn có các loại đông khô, ức gà, đồ hộp cho mèo, cộng thêm một chén nước sạch.

Cậu cũng không chọn, cúi đầu bắt đầu ăn từ chén đầu tiên, vừa ăn vừa dựng thẳng lỗ tai nghe.

Tạ Cửu Triết thấy cậu bắt đầu ăn cái gì mới nói: "Tiếp tục."

Vì vậy, Ô Miên nghe Khâu Phi nói: "Ông chủ, xe đã được tìm thấy trở lại, ngay tại bãi đậu xe của khách sạn Hy Vọng."

Khâu Phi vừa nói vừa nhịn xuống run rẩy, yến hội tối nay chính là ở khách sạn kia, bọn họ từ bãi đỗ xe lái ra, kết quả xe lại trở về bãi đỗ xe, nghĩ lại cũng khiến cho da đầu người ta tê dại.

Sau khi Ô Miên nghe được trong lòng vô cùng hài lòng, ừm, thuật trôi nổi quả nhiên là pháp thuật cậu dùng tốt nhất.

Tạ Cửu Triết cũng dừng lại trong nháy mắt, anh rũ hai mắt xuống, lông mi dài phủ bóng đen lên mặt, anh hỏi: "Kiểm tra chưa?"

Khâu Phi gật đầu: "Đã kiểm tra, không có vấn đề gì, ông chủ, có thể thật sự có liên quan tới Ô Miên hay không? Dù sao cậu ta cũng ở Bát Quái Lâu."

Ô Miên nghe xong cảm thấy có chút khó hiểu, Bát Quái Lâu rốt cuộc có chỗ nào khiến Khâu Phi để ý như vậy?

Trước khi cậu tới thầy chỉ đem mật mã căn nhà kia cho cậu, cũng không nói nơi đó có vấn đề gì.

Tạ Cửu Triết hỏi: "Bát Quái Lâu ngoại trừ cậu ta ra còn có hộ gia đình nào khác không?"

Khâu Phi hỏi: "Ngài nói sống hay chết?"

Ô Miên: ??? Cái gì sống chết vậy?

Tạ Cửu Triết ngước mắt bình tĩnh nhìn anh ta, Khâu Phi lập tức nói: "Số liệu cụ thể phải ngày mai mới có được, nhưng... Từ trước cho tới bây giờ chưa từng nghe qua nơi đó có người ở, dù sao cũng là âm trạch."

Ô Miên nghe xong vô cùng khiếp sợ ăn một ngụm thức ăn cho mèo.

Âm trạch? Bát Quái Lâu không phải là tòa nhà do nhân loại xây dựng sao? Vì sao lại là âm trạch?

Âm trạch của con người đều là mộ phần, hầu hết đều ở nghĩa trang công cộng.

Chỉ tiếc hiện tại không ai có thể giải đáp cho cậu, Ô Miên đành phải kiềm chế nghi hoặc trước, tiếp tục nghe.

Tạ Cửu Triết nghe Khâu Phi nói xong, lại hỏi: "Xem kỹ camera chưa?"

Khâu Phi lập tức nói: "Camera cũng không bị động tay động chân, ông chủ, nếu không thì ngài lại đổi trợ lý bên người đi? Người này cũng quá..."

Ô Miên nghe xong lập tức ngẩng đầu nhìn Khâu Phi một cái, nghĩ mai mốt có nên cũng đánh người này một trận hay không.

Cậu rất vất vả mới được làm trợ lý bên người của Tạ Cửu Triết, luôn có điêu dân muốn hãm hại cậu.

Vậy mà con nhịn được thì còn có cái gì không nhịn được, miêu miêu càng không thể nhịn!

Ngón trỏ tay phải của Tạ Cửu Triết không nhanh không chậm gõ lên tay vịn ghế nói: "Trước tiên chờ ngày mai lấy được tin tức Bát Quái Lâu rồi nói sau."

Khâu Phi có chút bất đắc dĩ, anh ta luôn cảm thấy ông chủ nhà mình đang bảo vệ Ô Miên, lại không biết vì sao lại bảo vệ đối phương, đành phải hỏi: "Vậy... Còn cần tiếp tục điều tra Ô Miên không?"

Điều tra này đương nhiên không phải là điều tra sơ yếu lý lịch đơn giản như trước, mà là tra tình huống sinh hoạt của Ô Miên từ nhỏ đến lớn, xem cậu có vấn đề gì hay không.

Tạ Cửu Triết theo bản năng nhìn con mèo đen bên ngoài, trầm ngâm một chút vẫn nói: "Tra, nhưng không phải hoài nghi, hiểu không?"

Khâu Phi chần chờ gật đầu, do dự nửa ngày vẫn không hỏi tại sao.

Ông chủ này của anh ta luôn luôn cẩn thận, sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng nào, sao đến chỗ Ô Miên lại khác rồi?

Hôm nay tất cả biến số chỉ có một Ô Miên, hiềm nghi lớn nhất nằm trên người cậu, hơn nữa còn ở Bát Quái Lâu, nếu cho Khâu Phi nói, vậy phải điều tra rõ ràng tất cả điểm khó hiểu trên người Ô Miên mới được.

Nhưng Tạ Cửu Triết lại không hoài nghi, Khâu Phi nhạy bén nhận ra ông chủ nhà anh ta đối đãi đặc biệt với Ô Miên, anh ta lại suy nghĩ một chút về gương mặt Ô Miên kia.

Nói thật, anh ta đi theo Tạ Cửu Triết loại mỹ nhân minh tinh nào cũng đã gặp qua, nhưng những khuôn mặt kia cho dù là tự nhiên hay nhân tạo, khi so với Ô Miên đều có vẻ không bằng.

Nghĩ như vậy, anh ta bỗng nhiên ngộ ra.

Anh ta nhìn thoáng qua Tạ Cửu Triết, nghĩ thầm đây chẳng phải là cây vạn tuế muốn nở hoa sao?

Không đúng, ông chủ nhà anh ta cũng không phải người ham mê sắc đẹp, làm sao có thể bởi vì mỹ mạo của đối phương mà vứt bỏ nguyên tắc?

Khâu Phi mang theo nghi hoặc rời đi, mà Tạ Cửu Triết cũng không phức tạp như anh ta nghĩ, chỉ cảm thấy, nếu chuyện này có liên quan đến Ô Miên, vậy sau lưng cậu chắc chắn còn có người khác, bắt một quân cờ nổi thì có ích lợi gì? Tốt nhất chính là tìm hiểu nguồn gốc đem toàn bộ người sau lưng kéo ra.

Duy nhất làm cho anh nghi ngờ chính là nghĩ không ra rốt cuộc là ai có bản lĩnh như vậy, nhà bọn họ cho dù đấu tranh như thế nào thì bình thường đều dùng thủ đoạn khá là dương gian, tình huống âm gian như vậy cũng là lần đầu tiên anh gặp phải, chỉ cần trái tim anh không tốt, chỉ sợ đêm nay có thể tiễn anh đi ngay tại chỗ.

Tuy nhiên không nghĩ tới cũng không sao, giữ người lại trước, sau đó chậm rãi điều tra, anh có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn.

Tạ Cửu Triết thậm chí không đem những chuyện tối nay để ở trong lòng, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện lúc này bát mèo bên ngoài đều đã bị cất đi, mà mèo đen ăn cơm xong lại ngồi trên cành cây nhìn anh.

Anh vừa nhìn con mèo đen tròn trịa vừa cười hỏi chú Trà: "Nó thích ăn loại nào nhất?"

Khóe miệng chú Trà giật giật nói: "Ngài Cửu, con mèo kia... Ăn hết tất cả!"

Ô Miên nghe đến đó có chút chột dạ dời đi ánh mắt, làm bộ liếm lông, dựng thẳng lỗ tai định nghe ý nghĩ của Tạ Cửu Triết.

Thật ra không phải cậu ăn nhiều, mà là vừa rồi nghe quá nghiêm túc, vừa nghe vừa ăn, kết quả không cẩn thận ăn sạch hết ba mươi đĩa đồ ăn, hơn nữa còn ăn sạch sẽ đến mức một chút cũng không còn, ngay cả nước cũng uống.

Ợ~

Ô Miên nhịn không được ợ một cái, lén lút nhìn thoáng qua Tạ Cửu Triết.

Cậu nhìn ánh mắt kinh ngạc hiếm thấy của Tạ Cửu Triết có hơi chột dạ liếm liếm miệng, nhanh chóng cúi đầu tiếp tục liếm lông.

Ân nhân có phải sẽ cho rằng cậu là thùng cơm không?

Đây thực sự là một tai nạn!

Sau khi kinh ngạc qua đi, Tạ Cửu Triết dở khóc dở cười nói: "Tìm bác sĩ thú y tới kiểm tra nó một chút, đừng để no chết."

Ăn hết thì thôi, dù sao những thứ đó cũng không tốn bao nhiêu tiền, anh chỉ lo mèo đen một lần ăn quá nhiều sẽ đối với thân thể không tốt.

Vốn dĩ anh cho người chuẩn bị rất nhiều loại thức ăn cho mèo và đồ ăn hộp mèo, là vì muốn xem thử mèo đen thích ăn cái gì, đến lúc đó chỉ cần mua một loại đó là được rồi.

Bây giờ điều biết được duy nhất có lẽ là đây không phải là một con mèo con kén ăn.

Chiêu Hành Viên có bác sĩ thú y, nuôi nhiều chó xuất ngũ như vậy nếu chạy đến bệnh viện thú y sẽ rất phiền phức, huống chi Chiêu Hành Viên cách bệnh viện thú y gần nhất cũng rất xa.

Chỉ là thời gian không tốt lắm, hơn nửa đêm bác sĩ thú y bị bắt tỉnh dậy kiểm tra một con mèo hoang.

Lúc được bác sĩ thú y ôm lên, Ô Miên vốn định cào ông ta một cái, nhưng bởi vì Tạ Cửu Triết đứng ở trong phòng nhìn, cậu đành phải thu liễm một chút, giả bộ vô cùng ngoan ngoãn, để mặc cho bác sĩ thú y làm các loại kiểm tra cho cậu.

Bác sĩ thú y hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ lắm, nhắm mắt lại nói: "Con mèo này được nuôi rất tốt."

Thân hình cân xứng, không mập không gầy, lông mượt mà còn sáng bóng, xúc cảm mềm mại, bác sĩ thú y cũng nhịn không được sờ thêm hai cái.

Móng tay Ô Miên giấu trong móng vuốt cũng nhịn không được nhô ra, nghĩ trong danh sách mình cần đánh có phải nên thêm bác sĩ thú y này hay không.

Đường đường là miêu yêu mà ông có thể tùy tiện sờ sao? Ân nhân cậu còn chưa sờ qua!

Chú Trà bất đắc dĩ nói: "Chỉ là một con mèo hoang, ngài Cửu thích nên giữ lại trong sân, con mèo này còn thường xuyên chạy lung tung, ông xem trên người nó có ký sinh trùng hay là vi khuẩn khác hay không, tiện thể tắm rửa cho nó đi."

"Mèo hoang à? Không thể nào mà? Nó sạch sẽ, nhìn dáng vẻ cũng không có kỹ sinh trùng." Bác sĩ thú y hơi kinh ngạc, ông ta còn chưa từng thấy qua con mèo hoang nào có trạng thái tốt như vậy.

Ô Miên khinh thường run run lỗ tai, nhân loại ngu xuẩn hoàn toàn không biết gì về sức mạnh miêu yêu cả.

Nhưng càng làm cho ông ta kinh ngạc có lẽ chính là lượng thức ăn của con mèo hoang này, sau khi ông ta nghe nói con mèo đen này ăn nhiều thứ như vậy, nhịn không được đưa tay sờ sờ bụng Ô Miên, sau đó bị Ô Miên tát một cái.

Bác sĩ thú y lắc lắc bàn tay bị đánh đau không thèm để ý, chỉ cho rằng con mèo nhỏ này sức khá lớn, tất nhiên ông ta không biết đây hay là kết quả của việc Ô Miên kiềm lại lực đánh, nếu không chỉ sợ giờ phút này người vào bệnh viện phải là bác sĩ thú y.

Bác sĩ thú y vừa vẫy tay vừa nghi hoặc hỏi: "Ngài không nhìn lầm đó chứ? Chuyện này... Dáng vẻ này không giống như ăn nhiều như vậy mà?"

Thậm chí cũng không giống như ăn.

Ô Miên liếm liếm miệng, vô tội nhìn chú Trà.

Mèo con cái gì cũng không hiểu, mèo con chỉ là ăn hơi nhiều mà thôi.

Chú Trà cũng trầm mặc, cuối cùng vẫn là Tạ Cửu Triết nói: "Không sao thì thôi, tiện thể kiểm tra sức khỏe tổng quát cho nó đi."

Kiểm tra sức khỏe? Ô Miên suy nghĩ một chút cũng không kháng cự, lúc trước cậu nghe nói con người nhận nuôi mèo hoang sẽ kiểm tra sức khỏe, xác nhận mèo khỏe mạnh sẽ nhận nuôi.

Như vậy có phải nghĩa là cậu cũng được Tạ Cửu Triết nhận nuôi không?

Tinh thần Ô Miên nhất thời chấn động, đây chính là khởi đầu tốt.

Vì vậy, câu hỏi đặt ra, nếu được nhận nuôi, công việc trợ lý bên người của mình phải làm thế nào?

Làm thế nào để cho hình dạng mèo và hình dạng con người xuất hiện cùng một lúc là một vấn đề lớn, cậu nghiêm túc suy nghĩ về quyết định: Có vấn đề, tìm thầy!

Ngay khi cậu đang suy nghĩ vấn đề này, bỗng nhiên cảm giác đuôi mình bị kéo một chút.

Đuôi Ô Miên xem như là một vùng cấm, bình thường sẽ không dễ để cho người ta chạm vào, vì thế cậu lập tức xoay người cảnh giác nhìn bác sĩ thú y, phát hiện trên tay bác sĩ thú y cầm một cây gậy nhỏ.

Bác sĩ thú y nói: "Chú Trà nhờ ông giữ nó giùm, đừng mạnh quá, an ủi nó một chút, lỡ đâu hậu môn đóng chặt sẽ không dễ đo nhiệt độ cơ thể."

Ô Miên nghe xong thân thể mèo lập tức chấn động, nhìn nhiệt kế trong tay bác sĩ thú y dần dần tới gần, bắt đầu suy nghĩ có nên học mèo bình thường giãy dụa một chút hay không.

Tuy nhiên còn chưa đợi cậu nghĩ xong, thân thể của cậu đã hành động trước một bước... Cậu theo bản năng vung đuôi che khuất hoa cúc của mình.

Có lẽ là bởi vì khẩn trương quá mức, cho nên lúc Ô Miên vẫy đuôi đã dùng sức, kết quả vừa vặn đánh trúng mặt bác sĩ thú y.

Vì thế khi bác sĩ thú y khom lưng chuẩn bị đo nhiệt độ cơ thể trong nháy mắt trên mặt cảm thấy đau đớn, trước mắt tối sầm, đầu óc choáng, người xoay nửa vòng trực tiếp nằm sấp trên mặt đất.

Nhìn thấy toàn bộ quá trình, vẻ mặt chú Trà khiếp sợ: Vậy mà có người dám ở Chiêu Hành Viên ăn vạ?

Tạ Cửu Triết nhìn cảnh tượng này nhịn không được nhíu mày, từ tốn mở miệng nói: "Diễn xuất này của ông... Có cần đi học lại hay không?"
Chương kế tiếp