Mèo Con Muốn Báo Ân Cũng Thật Khó

Chương 6
Mọi người nhìn bác sĩ thú y cảm thấy có chút buồn cười, cho dù ông không hài lòng hơn nửa đêm còn phải làm việc cũng không cần như vậy chứ?

Bác sĩ thú y nằm sấp trên mặt đất lạnh lẽo, cả người choáng ngất, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua con mèo kia.

Mèo đen vẫn ngồi ngay ngắn trên bàn, thậm chí còn nghiêng đầu nhìn ông ta, dường như cũng rất hoang mang.

Trong nháy mắt, chính bác sĩ thú y cũng cảm thấy có phải bản thân cảm nhận sai hay không, nhưng vừa rồi bị cái đuôi mèo kia quất lên mặt, ông ta thật sự cảm thấy mình giống như ăn một cây gậy, đầu óc trống rỗng ngay tại chỗ.

Cho dù đến bây giờ bác sĩ thú y vẫn cảm thấy đầu mình quay vòng vòng, còn chưa tỉnh táo lắm.

Tạ Cửu Triết nhìn dáng vẻ ông ta nằm sấp trên mặt đất, nhịn không được nhéo nhéo giữa mày nói: "Cho người đưa ông ấy đến bệnh viện."

Bác sĩ thú y làm việc ở Chiêu Hành Viên đã lâu, vẫn luôn thận trọng, những con chó xuất ngũ kia cũng được ông ta chăm sóc rất tốt, không đến mức bởi vì hơn nửa đêm bị kêu đi làm việc mà ăn vạ.

Tạ Cửu Triết nhìn mèo đen một chút, sau khi chạm phải ánh mắt vô tội của đối phương, nhịn không được thở dài: "Nếu không có việc gì thì thôi đi, chú Trà, cho người dựng ổ mèo trước rồi hãy ngủ."

Đêm nay cho dù Tạ Cửu Triết có dư thừa năng lượng đến đâu cũng không khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi.

Vốn trong yến hội tiếp xúc với nhiều loại người đã tiêu hao rất nhiều tâm trí, kết quả lại gặp phải "sự kiện ma quỷ", sau đó lại bởi vì con mèo này quằn qua quằn lại nửa ngày.

Hiện tại anh chỉ muốn cho cả Chiêu Hành Viên nhanh chóng yên tĩnh lại, đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, có chuyện gì ngày mai nói sau.

Ô Miên ngồi xổm tại chỗ có chút lưu luyến nhìn Tạ Cửu Triết xoay người trở về phòng, haizz, cách xa như vậy cũng không được, cậu phải nghĩ cách để Tạ Cửu Triết biết lông của cậu sẽ không khiến con người bị dị ứng.

Chờ bóng dáng Tạ Cửu Triết hoàn toàn biến mất, Ô Miên nghe được chú Trà ở phía sau nói: "Mèo, lại đây."

Ô Miên quay đầu nhìn về phía chú Trà, sau đó lực chú ý đã bị biệt thự mèo vừa mới dựng xong trong viện hấp dẫn... Đây chính là ổ mèo trong miệng Tạ Cửu Triết? Ổ mèo này cũng quá lớn? Đây đâu phải là ổ mèo, đây vốn dĩ là biệt thự mèo!

Câu thề đây là biệt thự mèo xa hoa nhất xinh đẹp nhất mà cậu từng thấy, toàn bộ biệt thự mèo cộng lại cao gần bằng một tầng lầu, có đủ loại đèn màu xinh đẹp, ánh đèn rất nhu hòa.

Hơn nữa mỗi một tầng lại có mỗi loại chức năng khác nhau, đơn giản mà nói chính là bao gồm ăn uống vệ sinh ngủ chơi tất cả mọi thứ, thậm chí còn có ngăn cách trong suốt cho mèo con chơi đùa.

Con mèo nào có thể chống lại một biệt thự mèo đẹp như vậy?

Ô Miên dựng thẳng đuôi, sung sướng chạy tới, sau khi vào biệt thự mèo thì bắt đầu tuần tra lãnh địa từ trên xuống dưới.

Cho dù là miêu yêu, nhìn thấy biệt thự mèo xinh đẹp như vậy cũng có chút không cách nào chống cự lại, huống chi đây còn là ân nhân mua cho cậu.

Chú Trà nhìn bộ dáng vô cùng phối hợp của Ô Miên, nhịn không được lẩm bẩm một câu: "Cũng rất hiểu nhân tính."

Ông ấy vừa nói vừa khóa cửa biệt thự mèo lại, sau đó gõ cửa sổ thủy tinh trong suốt của biệt thự mèo nói: "Từ hôm nay trở đi mày là mèo nhà, không thể chạy lung tung nữa biết không?"

Ô Miên cũng không quan tâm chuyện ông ấy khóa cửa, cậu là yêu, có thể bị nhốt lại sao?

Nếu cậu bị nhốt, vậy chắc chắn là do cậu cam tâm tình nguyện bị nhốt.

Ô Miên ngồi trước cửa sổ thủy tinh kêu meo meo hai tiếng, thanh âm vừa ngọt vừa mềm, chú Trà nghe được cũng nhịn không được nở một nụ cười trên mặt.

Chờ sau khi chú Trà đi rồi, Ô Miên lưu lại mùi hương của mình trong toàn bộ biệt thự mèo, rồi len lén từ trong biệt thự mèo đi ra, đi thẳng đến phòng khách, rón ra rón rén chui vào chăn tiện thể tạo một kết giới xóa âm thanh, rồi lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi.

Điện thoại qua rất lâu mới kết nối được, vừa mới kết nối với đối diện đã truyền đến giọng vô cùng nóng nảy: "Mèo con hơn nửa đêm không ngủ còn ầm ĩ cái gì?"

Mèo vô cùng hiển nhiên nói: "Thầy, chúng ta vốn là động vật đi đêm mà, buổi tối không ngủ mới là bình thường."

Thầy Mèo:...

"Nói đi, bị làm sao? Có phải con gặp rắc rối không? Ta đã nói bây giờ con đi báo ân không ổn, bằng không con quay về đã, chờ qua mấy trăm năm mới đi." Thầy mèo có chút bất đắc dĩ thở dài.

Ô Miên lập tức lắc đầu: "Không được, qua mấy trăm năm sẽ không phải là anh ấy."

Thọ mệnh nhân loại sáng lạn nhưng lại ngắn ngủi, nói không chừng mấy trăm năm cũng đủ để Tạ Cửu Triết luân hồi mấy lần rồi.

Tuy rằng vẫn là linh hồn đó, nhưng Ô Miên luôn cảm thấy khác nhau, trí nhớ không giống nhau, hoàn cảnh sinh trưởng không giống nhau, tính cách không giống nhau, thiếu cái nào thì cũng không phải Tạ Cửu Triết.

Thầy Mèo lười biếng nói: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"

Ô Miên kể lại chuyện tối nay, sau đó hỏi: "Thầy, bọn họ vẫn đang kiểm tra chiếc xe kia, bây giờ con phải làm sao? Còn nữa, con phải làm thế nào mới có thể để hình thái mèo và hình thái con người xuất hiên cùng lúc."

Thầy Mèo nghe xong lập tức tức giận đùng đùng: "Con xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai có phải không? Không phải ta đã nói với con là không nên dùng pháp thuật trước mặt nhân loại, mèo con, con muốn ăn đòn!"

Ô Miên lặp tức sợ co rúm, thầy cậu thương cậu thì rất thương, có thứ gì tốt cũng sẽ cho cậu, nếu không cho dù thiên phú cậu có siêu việt cũng không đến mức trong thời gian mười mấy năm ngắn ngủi có thể tu thành hình người.

Nhưng đồng thời, thầy cậu hung dữ thì rất hung dữ, lúc cậu nghịch ngợm gây chuyện đã bị đánh không ít lần.

Thầy Mèo hướng dẫn cậu: "Bọn họ điều tra thì cứ để cho bọn họ điều tra, chỉ cần không lấy được chứng cớ con cứ giả vờ không biết, nếu thật sự không ổn chờ lúc con không có mặt lại để cho chiếc xe kia bay một lần nữa, dù sao chỉ cần không gặp được đạo sĩ núi Long Hổ, nhân loại sẽ không phát hiện được."

Ô Miên nghe xong có hơi rối rắm: "Nhưng mà... Con thấy vệ sĩ bên cạnh Tạ Cửu Triết đều bị dọa xĩu, làm lại một lần nữa có xảy ra chuyện hay không?"

Thầy Mèo nhanh chóng bắt được trọng điểm: "Tạ Cửu Triết có sợ không?"

Ô Miên suy nghĩ một chút, từ đầu đến cuối tâm tình của Tạ Cửu Triết chỉ dao động cực nhỏ, cậu thành thật nói: "Có lẽ là không sợ hãi lắm thì phải? Dù sao cũng nhìn không ra."

Thầy Mèo vô cùng vô lại nói: "Nếu con sợ dọa Tạ Cửu Triết thì tìm lúc hắn cũng không ở đó rồi ra tay là được, tốt nhất là lúc không có người khác, như vậy không phải sẽ không cần lo lắng sao?"

Ô Miên bừng tỉnh, lúc không có người ở vậy có nghĩa là không phải dùng pháp thuật trước mặt nhân loại, chuyện này không thành vấn đề!

Về phần chuyện không có người sẽ không ai phát hiện chiếc xe di chuyển cũng không cần lo lắng, dù sao thời buổi này nhiều camera như vậy!

Ô Miên vui vẻ nói: "Cảm ơn thầy, thầu siêu lợi hại!"

Thầy Mèo đắc ý: "Đó là đương nhiên, thầy con chính là đại yêu thông minh nhất Kính Thôn, về phần vấn đề còn lại cũng dễ giải quyết, nhớ lúc trước xem Tây Du Ký không? Một sợi lông nào của Tôn Đại Thánh cũng có thể biến thành một con khỉ con nhỏ, chỗ này của thầy cũng có một thuật pháp, tuy rằng không lợi hại như của Đại Thánh, nhưng dùng lừa gạt phàm nhân là đủ rồi, nhớ rõ, nếu ngay từ đầu không thuần thục pháp thuật này vậy thì đừng khống chế hai cỗ thân thể cùng lúc."

Thầy Mèo vừa nói vừa đưa ra ví dụ, lúc trước có một con khuyển yêu cố gắng khống chế hai thân thể cùng lúc, kết quả rối tinh rối mù, thân người đi bằng bốn chân, thân chó đi thẳng đứng.

Ô Miên nghiêm túc ghi nhớ, vô cùng vui vẻ nói: "Cám ơn thầy, thầy, qua hai ngày nữa con được trả lương sẽ mua đồ ăn ngon hiếu kính ngài, đêm nay Tạ Cửu Triết chuẩn bị cho con rất nhiều thức ăn ngon đóng hộp cho mèo!"

Ô Miên vừa nói vừa lẩm bẩm, những con người đồ ăn đóng hộp của có thể cảm thấy bình thường, nhưng mèo ăn lại cảm thấy vô cùng mỹ vị, nhất là bên trong các loại đông khô, vị và hương vị đều cực kỳ tốt, nghĩ lại thôi cậu cũng nhịn không được liếm miệng.

Thầy Mèo ở đầu dây bên kia nghe đến mức nước miếng chảy ra, nghĩ thầm báo ân còn có chuyện tốt như thế sao?

Trong nháy mắt thầy Mèo cũng muốn có một ân nhân là đại gia có tiền.

Nghĩ là nghĩ như vậy, bề ngoài thày Mèo vẫn là vô cùng rụt rè nói: "Đó đều là hư, mèo con đừng lúc nào cũng nghĩ gây chuyện là được."

Ô Miên hi hi ha ha nói rất nhiều lời hay làm thầy Mèo vô cùng vui vẻ, chờ cúp điện thoại liền tính lên mạng tìm kiếm những thứ vừa mới ăn, chờ nhận lương liền cho người gửi qua.

Kết quả khung tìm kiếm ra cậu mới ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm túc...

Cậu không biết những đồ ăn mèo đóng hộp đông khô mang là thương hiệu gì!

Ô Miên đành phải tạm thời từ bỏ, chuẩn bị mai mốt có cơ hội đi xem một chút.

Hiện tại cậu cần biết Bát Quái Lâu rốt cuộc là nơi nào, kết quả vừa tìm kiếm thì các loại tin tức "sự kiện ma quỷ ở Bát Quái Lâu" xuất hiện, còn có một ít là cái gì mà thám phá bí mật thần quái ở Bát Quái Lâu linh tinh.

Ô Miên biết thế giới loài người một khi có sự kiện ma quỷ tất nhiên đại biểu cho nơi này có vấn đề.

Cậu lập tức lướt xuống, quả nhiên thấy được giới thiệu của Bát Quái Lâu —— đúng như bọn Tạ Cửu Triết nói, chỗ đó là âm trạch.

Âm trạch chính là nhà ở cho người chết, ngay từ đầu tiểu khu này thành lập chính là cho người chết ở, là bởi vì thời buổi này mộ địa cũng không mua nổi, mua một lần hai mươi năm liền tốn rất nhiều tiền, rất nhiều người không có tiền quyết đoán gửi tro cốt ở chỗ quản lý nghĩa trang vốn dĩ không hạ táng.

Mà vị trí địa lý Bát Quái Lâu bên kia cũng được, nhưng có một vấn đề lớn nhất chính là chỗ kia vốn dĩ là bãi tha ma.

Cho dù trước khi chính phủ khai phá đã mời người thanh tẩy nơi đó một lần, nhưng vẫn vô ích, cho dù là mở trung tâm thương mại hay là công viên giải trí đều vắng vẻ đến cuối cùng chỉ còn lại một con đường là đóng cửa.

Sau đó có một nhà phát triển bất động sản đi theo một con đường khác, trực tiếp xây Bát Quái Lâu ở đó, nói là nhà cho người qua đời.

Rất nhiều người sau khi tính toán phát hiện tiền mua một căn nhà ở đây so với mua mộ địa rẻ hơn nhiều, hơn nữa còn có quyền tài sản trong bảy mươi năm, nên đúng là có không ít người mua.

Sau khi Ô Miên xem xong từ từ buông di động xuống, cảm giác lần này... Cậu sợ là không có cách nào thoát khỏi nghi ngờ.

Người bình thường ai đi sống ở đó.

Thầy hại cậu!

Ô Miên dùng chăn che đầu, thân thể co lại thành một quả bóng, đây là động tác cậu thích dùng khi suy nghĩ, chỉ là dù thân người có như thế nào cũng không tiện lợi bằng thân mèo.

Sau khi lăn hai vòng trên giường, cậu mới lộ đầu ra, lúc này mái tóc ngắn đã bị cậu làm rối tung, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ u sầu.

Tuy nhiên cũng may con mèo như cậu thiên tính rộng rãi, cậu nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp.... Nếu đã không thể sửa chữa, vậy thì làm theo lời thầy vừa nói, lựa lúc cậu không có mặt khiến cho xe bay một lần nữa, đến lúc đó sẽ không thể nói có liên quan tới cậu đúng chứ?

Cậu quả nhiên là miêu yêu thông minh thứ hai trong Kính Thôn.

Ô Miên tự tìm được cách, vui vẻ lăn lộn một cái, cẩn thận sắp xếp một chút vấn đề quan trọng nhất hiện tại là không phải chiếc xe kia, mà là phải luyện thành thuật phân thân trước tiên, nếu không chỉ sợ sáng mai sẽ lòi ra ngay.

Hiện tại cậu cảm thấy mình chưa từng siêng năng như vậy, thức trắng đêm luyện tập pháp thuật, nếu không phải cậu thiên tư trác tuyệt, đoán chừng không làm được điều này.

Sau khi luyện thành công pháp thuật, Ô Miên cảm thấy góc nhìn của mình biến thành hai phía, một là người, một là mèo.

Cậu vừa nghĩ ý thức liền chạy đến trên thân mèo, động lỗ tai vẫy đuôi, không khác gì bình thường, nhưng đúng như thầy nói, muốn khống chế thân người và thân mèo cùng lúc có chút khó khăn.

Nhưng mà không sao, dựa theo tình huống hiện tại, lúc để mèo và người cùng xuất hiện cũng không nhiều.

Haizz, hình thái con người không thể ở lại Chiêu Hành Viên, hình thái mèo lại không thể tới gần Tạ Cửu Triết.

Báo ơn, thật khó!

Bởi vì một đêm không ngủ, cho nên ngày hôm sau Ô Miên vừa nghe thấy có tiếng động liền đứng lên, đi ra ngoài liền nhìn thấy trong vườn có rất nhiều người giúp việc đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng.

Ô Miên nhớ tới những chữ viết trong sổ tay trước đó, lập tức chạy đi tìm chú Trà hỏi: "Chú Trà, có thể cho người dẫn tôi đi phòng bếp xem không?"

Trong lòng chú Trà biết rõ ràng chuyện ngày hôm qua chỉ có Ô Miên này là nghi phạm lớn nhất, nhưng không biết tại sao, lúc nhìn thấy Ô Miên, ông ấy vẫn không thể nào nghĩ cậu sẽ liên đến những âm mưu quỷ kế kia.

Có lẽ là bởi vì ánh mắt người này vô cùng sạch sẽ trong suốt, ngoại trừ con nít, đã rất lâu chú Trà không nhìn thấy một ánh mắt sạch sẽ như vậy trên một người ở độ tuổi khác.

Ông ấy luôn cảm thấy người có được đôi mắt như vậy trong lòng sẽ không giấu những âm mưu quỷ kế kia.

Chú Trà ôn hòa hỏi: "Sao lại muốn đi xem nhà bếp?"

Ô Miên có hơi ngượng ngùng nói: "Tôi là trợ lý bên người Tạ tổng mà, phải biết khẩu vị của anh ấy mới được, tuy rằng có người cho tôi một cuốn sổ tay, nhưng chỉ xem cái kia vẫn là không rõ lắm."

Chú Trà vừa nghe đã cười híp mắt, cả đời ông ấy chưa lập gia đình nên đương nhiên cũng không có con, Tạ Cửu Triết là do ông ấy nuôi từ nhỏ đến lớn, trong lòng cũng là xem như con của mình, chỉ cần người nào thật sự quan tâm Tạ Cửu Triết, ông ấy đều sẽ có hảo cảm.

Vì thế ông ấy trực tiếp mang Ô Miên đi vào phòng bếp, dọc theo đường đi nói một ít sở thích của Tạ Cửu Triết.

Điều khiến chú Trà bất ngờ chính là Ô Miên vậy mà biết hết.

Tuy rằng Ô Miên vừa mới nói có người cho cậu một quyển sổ tay, cậu nhớ hết, nhưng chú Trà cũng biết ngày hôm qua Ô Miên mới đi làm ngày đầu tiên, cho nên ông ấy theo bản năng cảm thấy trong thời gian một ngày làm sao đủ cho cậu nhớ hết nhiều như vậy?

Chú Trà có hơi kinh ngạc nhìn cậu hỏi: "Cậu nhớ hết rồi sao?"

Gương mặt Ô Miên hiện lên vẻ đương nhiên: "Đúng vậy, rất đơn giản."

Chú Trà hài lòng gật đầu, nghĩ thầm nếu Ô Miên thật sự không có vấn đề, vậy ông ấy sẽ khuyên ngài Cửu giữ người này lại.

Trong thời buổi này những đứa trẻ có lòng lại kiên định như vậy rất hiếm thấy.

Những trợ lý bên người lúc trước, không phải vọng tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ thì chính là muốn từ trợ lý bên người chuyển thành trợ lý công việc, chỉ muốn đi đường tắt mà xem vị trí này làm bàn đạp, hiếm thấy có người sẽ nghiêm túc tìm hiểu nhu cầu của Tạ Cửu Triết như vậy.

Nhìn vào điểm này, chú Trà có ấn tượng cực kỳ tốt với Ô Miên, vừa vui vẻ liền phá lệ cho Ô Miên tự mình làm một tách cà phê.

Đương nhiên ông ấy cũng chỉ để Ô Miên thử xem, nhưng thứ khác cũng không thích hợp để Ô Miên tự mình làm, kết quả không nghĩ tới hương vị cà phê Ô Miên làm ra lại không khác gì Tạ Cửu Triết thường uống.

Khả năng học tập này khiến chú Trà khiếp sợ.

Chờ Ô Miên và chú Trà nói nói cười cười trở lại phòng ăn, Tạ Cửu Triết đã ngồi ở chỗ đó.

Chú Trà cười nói: "Ngài Cửu, cậu Ô chuẩn bị cà phê cho ngài."

Tạ Cửu Triết dừng tay một chút, đối với hương vị cà phê anh khá là kén chọn, đường nhiều một chút ít một chút cũng không được, thậm chí đối với thời gian rang và thời gian cháy của hạt cà phê cũng có yêu cầu.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ Ô Miên bưng cà phê tới, vẻ mặt mong chờ nhìn anh, Tạ Cửu Triết vẫn bưng lên uống một ngụm.

Cà phê vào miệng, Tạ Cửu Triết không khỏi có chút kinh ngạc, gần như giống hệt cà phê anh uống thường ngày.

Mày anh giãn ra, buông cà phê xuống nói: "Không tệ, chú Trà chỉ cho cậu sao?"

Ô Miên vui vẻ nói: "Ngụy Khải Phong cho tôi một quyển sổ tay, chú Trà cũng chỉ cho tôi một chút."

Tạ Cửu Triết hỏi: "Sổ tay? Sổ tay gì?"

Ô Miên chớp mắt: "Chính là sổ tay viết rất nhiều việc cần chú ý, Ngụy trợ lý nói là chuyên môn chuẩn bị cho tôi."

Tạ Cửu Triết nghe được hai chữ chuyên môn không khỏi nhíu mày, vốn đối với việc tranh đấu nho nhỏ giữa cấp dưới anh cũng không để ý lắm, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được, nhưng hiện tại anh bỗng nhiên có hứng thú, nên mở miệng nói: "Cho tôi xem một chút."

Ô Miên có hơi ngại ngùng gãi đầu: "Bỏ ở công ty, bây giờ tôi đi lấy."

Ô Miên nói xong thì đứng dậy rời đi, Tạ Cửu Triết giơ tay đè bả vai cậu lại nói: "Xin anh ta một bản điện tử, đừng nói cho tôi xem."

Ô Miên ngoan ngoãn ngồi xuống lấy điện thoại ra bắt đầu nhắn tin cho Ngụy Khải Phong, Ngụy Khải Phong bên kia trả lời rất nhanh, còn vô cùng hiểu ý trả lời: Xem không hết cũng không sao, Tạ tổng chỉ trông nghiêm túc thôi, người mới phạm lỗi là chuyện rất bình thường, không cần suy nghĩ nhiều.

Nhưng Ô Miên vốn dĩ không nhìn tin nhắn của anh ta, sau khi nhận được văn kiện liền đưa điện thoại cho Tạ Cửu Triết.

Tạ Cửu Triết dừng tay, anh vốn định để Ô Miên gửi tài liệu tới, thời buổi này nội dung trong điện thoại di động cũng là một loại riêng tư, đa số mọi người đều không thích người khác xem điện thoại di động của mình.

Nhưng mà sau khi đối mặt với đôi mắt vô cùng bằng phẳng của Ô Miên, Tạ Cửu Triết đã giơ tay lên nhận lấy điện thoại di động của cậu, sau đó liền đọc tài liệu Ngụy Khải Phong phát tới.

Khóe miệng Tạ Cửu Triết nhếch lên một nụ cười, ánh mắt lại lạnh như băng.

Ngụy Khải Phong nhìn như đang trấn an, nhưng từng câu từng chữ đều đang hướng dẫn buông thả, hướng dẫn người mới trước hết cần làm là nói cho bọn họ biết bọn họ có thể làm cái gì không thể làm cái gì, chứ không phải nói cho bọn họ biết không thể làm cũng không sao.

Tạ Cửu Triết ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ô Miên, kết quả thấy dường như đối phương không phát hiện ra gì cả.

Trong một thời gian ngắn, anh có chút chần chừ: Chẳng lẽ mình thật sự chọn một cái bình hoa vào đó chứ?

Cho dù anh vốn dĩ không trông cậy vào trợ lý bên người có thể có năng lực làm việc siêu việt như thế nào, nhưng chỉ là một cái bình hoa hình như cũng không ổn lắm.

Nhưng cho dù là như vậy Tạ Cửu Triết cũng không muốn thay Ô Miên, mà là cảm thấy nên để cho cậu học thêm chút gì đó.

Anh vừa nghĩ vừa mở bản PDF kia ra, sau đó bị tổng số trang là ba ngàn bên trong khiến cho kinh hãi.

Sau khi ổn định tâm tư, anh mới mở ra phần PDF này, không thể không nói, bên trong đúng là viết rất chi tiết tỉ mỉ những tổng kể về anh, nếu như chỉ đơn giản nhìn phần này, có lẽ sẽ cảm thấy đây là tình yêu của tiền bối nơi công sở.

Nhưng vấn đề là Ngụy Khải Phong là nô lệ xã hội cũ hầu hạ chủ tử thì sao?

Anh cần một trợ lý bên người thỉnh thoảng xử lý một ít chuyện vặt, cần gì chi tiết như vậy? Nhiều thông tin như vậy ngược lại sẽ quấy nhiễu phán đoán, đối phương còn đem tất cả những gì cần chú ý thật sự đều giấu ở phía sau, tâm tư gì đúng là rõ ràng như ban ngày.

Vẻ mặt Tạ Cửu Triết không vui nói: "Xóa đi, không cần xem những thứ này, làm tốt việc tôi để cho cậu làm là được."

Ô Miên ngẩng đầu có chút khó hiểu nhìn anh: "Hả? Nhưng... Nhưng tôi nhớ hết rồi, phải quên sao?"

Tạ Cửu Triết chậm rãi ngẩng đầu nhìn cậu: "Cậu nói cái gì vậy? Thuộc hết rồi sao?"

Ô Miên ngoan ngoãn gật đầu, Tạ Cửu Triết nhíu mày, cúi đầu tùy tiện lật một trang hỏi: "Điều 12 trang 349 nói cái gì?"

Ô Miên lập tức nói: "Thứ bảy phải nhắc nhở Tạ tổng về nhà cũ dùng cơm."

Ngay sau đó Tạ Cửu Triết lại liên tục chọn ba trang khác nhau, Ô Miên tất cả đều lập tức trả lời.

Tạ Cửu Triết đưa điện thoại di động cho Ô Miên bỗng nhiên cười nói: "Để cậu làm trợ lý bên người giống như nhân tài không được trọng dụng."

Không phải anh chưa từng thấy qua người nhìn không quên, nhưng cho dù nhìn qua không quên thì có thể nhớ kỹ cũng có giới hạn, sau khi vượt qua giới hạn vẫn sẽ quên, hơn nữa rất nhiều lúc nhìn qua không quên được, nhớ nhanh quên cũng nhanh.

Có lẽ Ô Miên không phải như vậy, đối phương thật giống như có công năng đặc dị vậy, nhìn là nhớ kỹ.

Ô Miên thành thật nói: "Ngoại trừ cái này cái gì tôi cũng không biết."

Tạ Cửu Triết mang hàm ý cười chỉ lên bàn nói: "Ăn cơm."

Tạ Cửu Triết không nhanh không chậm dùng xong bữa sáng mới hỏi: "A Tiến thế nào rồi?"

A Tiến đương nhiên chính là bác sĩ thú y tối hôm qua bị một cái đuôi quất, Ô Miên nghe Tạ Cửu Triết hỏi những lời này liền nhịn không được có hơi chột dạ, vùi đầu ăn.

Chú Trà mang vẻ mặt khó hiểu nói: "Kiểm tra xong, phía bệnh viện nói là có nhiều tổn thương ở mô mềm, cơ gân kéo căng và nhiều vết thương."

Cả con mèo Ô Miên đang cầm thìa canh cũng sững sờ ở đó.
Chương kế tiếp