Mèo Con Muốn Báo Ân Cũng Thật Khó

Chương 7
Phòng ăn yên tĩnh trong chớp mắt, kết quả này hiển nhiên ngoài dự liệu của Tạ Cửu Triết.

Vị trí của biệt thự mèo kia vô cùng tốt, là do anh ngàn chọn vạn chọn ra, lúc này vừa lúc có thể nhìn thấy mèo đen co lại thành một cục ngủ khò khò.

Tạ Cửu Triết quan sát một lúc lâu cũng không nhìn ra con mèo kia có cái đuôi có thể đánh người ta ra nhiều vết thương như vậy, rõ ràng nhỏ như thế.

Chú Trà cũng theo ánh mắt của anh nhìn qua, động vật nhỏ đáng yêu luôn có thể làm cho nội tâm con người trở nên mềm mại.

Chú Trà không phải không thích mèo, chỉ là lo lắng cho sức khỏe của Tạ Cửu Triết, nhưng gặp nhiều đương cũng có tình cảm, theo bản năng bảo vệ nói: "Có thể do tối hôm qua A Tiến đứng không vững."

Dù sao cũng không thể là lỗi của mèo con nhu nhược, cái đuôi con mèo kia nhìn qua là thấy bồng bềnh mềm mại, làm sao có thể đánh một người đàn ông nằm sấp trên mặt đất.

Tạ Cửu Triết không hỏi nhiều chỉ nói: "Lần này tính là tai nạn lao động cho ông ấy, tiện thể bồi thường cho ông ấy gấp ba lần chi phí làm việc."

Nếu coi con mèo đen đó là thú cưng của mình, thì cho dù bác sĩ thú y vì sao mà bị thương, suy cho cùng vẫn là bởi vì hơn nửa đêm anh kéo người ta dậy kiểm tra mèo.

Chú Trà đáp một tiếng, Tạ Cửu Triết ngẩng đầu nhìn thấy Ô Miên còn đang vùi đầu ăn, không hiểu sao lại cảm thấy bộ dáng ăn cơm của tên này có chút giống với con mèo đen tối hôm qua.

Cũng may lúc này Ô Miên vô cùng cảnh giác không dám ăn nhiều, sau khi cảm nhận được ánh mắt của Tạ Cửu Triết cậu lập tức ngừng lại.

Tạ Cửu Triết nói: "Cậu ăn đi."

Ô Miên lập tức nói: "Tôi ăn no rồi."

Tạ Cửu Triết cũng không nói thêm nữa, đứng dậy dẫn cậu đến công ty.

Chuyện Tạ tổng và trợ lý bên người của anh cùng vào công ty khiến rất nhiều người dấy lên tin đồn.

Sau khi Tạ Cửu Triết vào văn phòng thì nói với Ô Miên: "Mang một tách cà phê vào."

Lúc này đây ngay cả Giang Vân cũng nhịn không được nhìn Ô Miên một cái.

Đây là lần đầu tiên Tạ tổng bảo trợ lý bên người pha cà phê, loại chuyện trước đó đều do Ngụy Khải Phong làm.

Không thể không nói, người có thể đúc kết ra cuốn sổ tay kia đúng thật là hiểu Tạ Cửu Triết, ít nhất về khẩu vị cà phê đối phương thích, Ngụy Khải Phong nắm chắc rất chuẩn.

Kết quả không nghĩ tới Ô Miên lại trò giỏi hơn thầy, tay nghề so với Ngụy Khải Phong còn giỏi hơn vài phần, huống chi Ô Miên là trợ lý bên người, những chuyện này vốn nên cậu làm.

Nhưng Ngụy Khải Phong đương nhiên không nghĩ như vậy, lúc Ô Miên đang pha cà phê trong văn phòng, Ngụy Khải Phong tươi cười đi vào nói: "Tiểu Ô, nhanh như vậy đã được Tạ tổng trọng dụng, chúc mừng cậu nha."

Ô Miên quay đầu nhìn thấy anh ta thì cười nói: "Còn phải cảm ơn quyển sổ tay kia của Ngụy trợ lý, nếu không tôi cũng không biết Tạ tổng thích cái gì."

Nụ cười trên mặt Ngụy Khải Phong sắp cứng lại, anh ta ho nhẹ một tiếng hỏi: "Hôm nay cậu... Sao lại đi cùng Tạ tổng vậy? Gặp nhau giữa đường sao?"

Ô Miên thản nhiên nói: "Không phải, ngày hôm qua Tạ tổng bảo tôi ở lại Chiêu Hành Viên, nên hôm nay cùng nhau tới đây."

Mặt Ngụy Khải Phong hiện lên vẻ khiếp sợ nhìn cậu: "Ở lại Chiêu Hành Viên hả?"

Anh ta đã bỏ lỡ điều gì sao? Không phải Ô Miên này mới vào làm việc hôm qua sao? Sao lại nghênh ngang đi vào Chiêu Hành Viên ngủ lại?

Ngụy Khải Phong vốn tới tìm hiểu tình báo tiện thể xây dựng kế hoạch tiếp theo, nhưng mà hiện tại cả người anh ta lại choáng váng, hoảng hốt rời khỏi văn phòng Ô Miên, trong nháy mắt cảm thấy nhận định của về Ô Miên dường như xảy ra chút vấn đề.

Ô Miên khó hiểu nhìn Ngụy Khải Phong tới đi lui như gió vốn dĩ không hiểu rõ người này rốt cuộc tới làm gì, nhưng mà cậu còn bận đi đưa cà phê cho Tạ Cửu Triết, cũng không nghĩ nhiều.

Sau khi giao cà phê xong, Ô Miên trở lại phòng làm việc của mình liền thay đổi góc nhìn lên thân mèo, cậu cần đi tìm chiếc xe ngày hôm qua, rồi tạo ra một chứng cứ cậu không có mặt xe vẫn có thể bay để hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi của mình mới được.

Ban ngày người ở Uất Uyển cũng không nhiều, cũng không có nhìn thấy bóng dáng của chú Trà, Ô Miên suy nghĩ một chút rồi thiệt lập một cấm chế ở trên cửa biệt thự mèo, nếu có người tới chạm vào cậu sẽ biết ngay, sau đó nhanh chóng trở về.

Dù sao cửa biệt thự mèo cũng bị khóa, nếu bị người ta phát hiện cậu không ở bên trong sợ là sẽ bị hoài nghi.

Ô Miên dùng mũi phân biệt mùi hương, lần này cậu đi theo mùi của mình, dù sao khu vườn này đều là của Tạ Cửu Triết, đa số nơi nào cũng có mùi của anh, dựa theo mùi của Tạ Cửu Triết đi tìm, có lẽ cậu đi dạo trong vườn cả ngày cũng chưa chắc có thể tìm được.

Cậu đã ngồi trên chiếc xe đó, tìm kiếm mùi của mình là dễ dàng nhất.

Cuối cùng cậu tìm được chiếc xe kia trong gara của Chiêu Hành Viên, mà mèo con chưa hiểu việc đời vừa đi vào đã bị đủ loại xe trong gara khiến cho sợ ngây người.

Toàn bộ gara chiếm diện tích rất lớn, phòng mà thầy cậu để lại cho cậu chỉ sợ còn chưa bằng một nửa diện tích gara của người ta.

Mà chiếc xe đó sau khi tìm về thì đang nằm lẻ loi ở một góc, đồng thời còn bị một vòng dây thừng đỏ vây quanh, cũng không biết có ý gì.

Sau khi Ô Miên xác định được vị trí xe thì lập tức rời khỏi gara, cậu không thể ở đó quá lâu, chờ đến lúc xe bay đi chắc chắn sẽ kinh động người khác, đến lúc đó bị phát hiện thì cho dù có tám cái miệng cũng không cãi được.

Ô Miên rón rén dạo một vòng quanh xe, nhét một bùa chú vào trong xe rồi trở về đường cũ, đồng thời cũng nhớ dùng pháp thuật xóa đi camera nơi này.

Dù sao gara tương đối yên tĩnh, nếu không có ai vào, vẫn luôn giữ hình ảnh đứng yên không động rất lâu, bị xóa bỏ cũng không có ai có thể phát hiện.

Ô Miên vừa nghĩ vừa trở về biệt thự mèo, chú Trà vẫn không ở trong Uất Uyển, những người hầu khác trong Uất Uyển thì vội vã đi tới đi lui giống như đang chuẩn bị cái gì đó.

Chẳng qua không có ai chú ý tới tình huống bên trong biệt thự mèo, hơn nữa Ô Miên còn dùng ảo thuật, cho dù có người đi ngang qua nhìn thấy cũng chỉ là cảnh mèo con ngủ khò khò ở thành cầu.

Tâm trí Ô Miên trở lại thân thể, đọc pháp quyết, sau đó chiếc xe kia đã tự động từ trong gara bay ra, bay thẳng ra ngoài cửa, trên đường dù là ai nhìn thấy cũng sửng sốt đứng tại chỗ, chờ bọn họ phản ứng kịp thì xe đã sắp bay ra Chiêu Hành Viên rồi!

Thật ra Ô Miên cũng không sợ bị người ngăn lại, cậu chỉ cần một chứng cứ khi cậu không có ở hiện trường mà thôi.

Kết quả cả đoạn đường không ai dám ngăn cản chiếc xe này, chỉ là xe bay đến bên cạnh Uất Uyển thì dừng lại, bởi vì lúc này trước cửa Uất Uyển có một chiếc xe, một người phụ nữ mặc sườn xám màu đen đang từ trên xe đi xuống, còn chú Trà đang đứng bên cạnh xe cười nói cái gì đó.

Lúc chiếc xe kia bay tới, lực chú ý của mọi người đều bị nó hấp dẫn, người phụ nữ quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt có hơi kinh ngạc.

Trong lòng Ô Miên thầm kêu không ổn rồi, tâm trí nhanh chóng di chuyển đến trên thân mèo, từ biệt thự mèo tìm một góc độ nhìn qua.

Người phụ nữ kia có dáng người thướt tha, nhìn tướng mạo là biết đã không còn trẻ nữa, nhưng khí chất hình thành theo năm tháng trên người bà không phải một cô gái trẻ tuổi có thể so sánh được.

Lúc nhìn rõ mặt bà, lòng cậu trầm xuống... Đó là mẹ của Tạ Cửu Triết, hiện giờ là phu nhân Tạ gia Giang Lung Nguyệt.

Làm chuyện này làm đến trước mặt mẹ của ân nhân mình... Ô Miên sợ tới mức xù lông, lập tức điều khiển thân mèo chạy về trong ổ mèo ở trong cùng của biệt thự mèo nằm sấp xuống, sau đó để tinh thần trở lại trên thân người.

Tình huống bên Chiêu Hành Viên cậu cũng không xem, dù sao... Dù sao cậu cũng không có mặt ở hiện trường, không liên quan gì đến cậu!

Ngay khi Ô Miên đang giả bộ không biết gì, Giang Lung Nguyệt nhìn chiếc xe kia có hơi kinh ngạc hỏi: "A Triết định ra ngoài sao?" Quản gia nhìn thấy chiếc xe kia thì biến sắc, nhanh chóng chắn trước người Giang Lung Nguyệt thấp giọng nói: "Phu nhân, chiếc xe này có vấn đề."

Giang Lung Nguyệt hiểu rõ: "Đây là chiếc xe bị ma ám kia sao?"

Lần này bà tới Chiêu Hành Viên chính là vì chuyện này, bà vốn muốn đến thẳng công ty, nhưng vừa nghĩ đến con trai bà chính là một người cuồng công việc, không thể nào hy sinh thời gian làm việc để thảo luận những chuyện này với bà, cho nên bà dứt khoát đến Chiêu Hành Viên chờ Tạ Cửu Triết.

Kết quả không nghĩ tới vừa đến đã gặp phải phiên bản trực tiếp của sự kiện ma quỷ này.

Giang Lung Nguyệt quan sát chiếc xe kia, trên mặt không có vẻ sợ hãi gì, gật gật đầu nói: "Đi kiểm tra một chút."

Vệ sĩ phía sau bà vô cùng cảnh giác đi qua, Giang Lung Nguyệt nhìn dáng vẻ cẩn thận của bọn họ thì cười nói: "Ban ngày ban mặt, cho dù có quỷ cũng không làm được trò trống gì, mấy ngươi sợ cái gì?"

Vệ sĩ ngẩng đầu nhìn mặt trời, hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, đúng thật không giống dáng vẻ có thể bị ma ám.

Nhưng mà chờ sau khi kiểm tra xong, giọng nói của vệ sĩ có hơi run rẩy: "Phu nhân, bên trong... Không có ai trong đó cả."

Giang Lung Nguyệt trầm mặc một lúc lâu rồi quay đầu nói: "Cho người đi mời đạo trưởng Long Trì đến một chuyến."

Nếu là huyền học, vậy phải dùng sức mạnh huyền học để xử lý.

Chú Trà lập tức đáp: "Vâng, tiện thể tôi thông báo cho ngài Cửu một tiếng."

Chiêu Hành Viên là địa bàn của Tạ Cửu Triết, anh mới là chủ nhân nơi này, cho dù muốn trừ tà cũng phải được Tạ Cửu Triết đồng ý mới được.

Đương nhiên quan trọng nhất là Tạ Cửu Triết vẫn luôn không thích những chuyện quỷ thần, chuyện này cũng có nguyên nhân, cha cậu từng tin một tà giáo cũng không biết người nào làm, tạm thời không nói đến việc tốn rất nhiều tiền, chủ yếu là thủ lĩnh tà giáo kia còn cho ông ấy tiên đan gì đó, ăn thường xuyên cái là đi đời nhà ma luôn.

Từ đó về sau Tạ Cửu Triết vẫn duy trì tôn kính với tôn giáo chính quy của quốc gia, nhưng cũng không tiếp xúc nhiều.

Chỉ là hào môn đại tộc đối với phong thủy nhân quả lại rất là tin tưởng, ít nhất Giang Lung Nguyệt vẫn là tin một chút, cho nên bà sai người đi mời đạo trưởng Lâm Hải Quan nổi danh nhất địa phương đến xem một chút.

Tạ Cửu Triết đang nghe Khâu Phi báo cáo thì nhận được điện thoại theo bản năng nhìn về phía văn phòng Ô Miên, sau đó rũ mắt đáp vài tiếng rồi nói: "Tôi sẽ lập tức trở về một chuyến."

Cúp điện thoại, Tạ Cửu Triết đem mọi chuyện kể lại một lần, Khâu Phi lập tức nói: "Ô Miên không có đi ra ngoài."

Vẻ mặt Tạ Cửu Triết lạnh lùng: "Cách làm này đã không nằm trong phạm trù người thường."

Khâu Phi hỏi: "Vậy... Vậy có cần chuyển chức vị của cậu ta không? Sau đó tôi sẽ cử người quan sát vào cậu ta được không?"

Tạ Cửu Triết lắc đầu: "Không cần, cứ để cho cậu ta ở lại bên cạnh tôi."

Tình huống hiện tại chính là một là Ô Miên có vấn đề, như vậy khi ở lại bên cạnh anh ngược lại sẽ càng dễ dàng quan sát đối phương rồi tìm hiểu gốc rễ, tìm được người sau lưng cậu.

Hai là Ô Miên vô tội, có người muốn vu oan giá họa, nếu là như vậy, điều Ô Miên đi, đợi đối phương phát hiện Ô Miên không có giá trị lợi dụng, vậy cậu chưa chắc sẽ gặp được kết quả tốt đẹp.

Tạ Cửu Triết không muốn bởi vì ân oán nhà mình mà liên lụy đến người vô tội, nhưng Ô Miên đã bị liên lụy, vậy đương nhiên phải bảo vệ.

Anh không phải là người dễ mềm lòng, nhưng lại không muốn phụ đôi mắt nhìn về phía anh luôn mang theo ý cười và thân thiết.

Tạ Cửu Triết bảo Khâu Phi tiếp tục đi tìm người để ý Ô Miên, sau đó anh gọi nội tuyến cho Giang Vân nói: "Hủy bỏ toàn bộ lịch trình hôm nay, ừm, toàn bộ, tiện thể để Ô Miên đi theo tôi một chuyến."

Ô Miên đang phân vân xem có nên thay đổi thân thể nhìn một cái hay không, kết quả nhận được nội tuyến.

Ô Miên lập tức có hơi khẩn trương: "Hả? Muốn tôi đi theo sao?"

Giang Vân mang theo ý cười nói: "Cậu là trợ lý bên người của Tạ tổng, thì đương nhiên Tạ tổng đi đâu cậu đi đó chứ."

Ô Miên nghĩ cũng đúng, nhanh chóng đứng dậy đi đến phòng làm việc của Tạ Cửu Triết.

Lúc này Tạ Cửu Triết đúng lúc xử lý xong chuyện trên tay, ngẩng đầu đánh giá Ô Miên từ trên xuống dưới, nghĩ thầm chuyện này tốt nhất không liên quan gì đến Ô Miên.

Nếu có liên quan vậy có nghĩa là Ô Miên không phải là một người, vậy không chỉ là quân cờ hoặc "tử sĩ" mà là có mưu đồ lớn hơn.

Nhìn vào phía điểm này, Tạ Cửu Triết cũng phải giữ người ở bên cạnh quan sát kỹ hơn.

Tuy nhiên cho đến bây giờ, Tạ Cửu Triết không hoài nghi Ô Miên nhiều lắm, cậu cũng không biết vì sao, có lẽ là trực giác cũng có lẽ là bởi vì Khâu Phi từng nói chưa từng cảm nhận được ác ý trên người Ô Miên.

Tạ Cửu Triết không nhiều lời liền đi ra ngoài, Ô Miên đương nhiên cũng vội vàng đuổi theo, cậu theo bản năng không hỏi Tạ Cửu Triết đang đi đâu, chờ xe chạy đến trên đường trở về Chiêu Hành Viên, Ô Miên mới nhận ra.

Thoáng chốc, tim Ô Miên nhảy lên tới cổ họng, vừa nghĩ có phải mình sắp bị phát hiện hay không, vừa nghĩ cậu cũng không ở Chiêu Hành Viên, có lẽ không hoài nghi cậu đâu.

Hiện tại cậu không bị dọa biến thành mèo bỏ chạy hoàn toàn là dựa vào tin tưởng đối với thầy, dù sao lúc trước thầy đã nói chỉ cần canh lúc cậu không có mặt khiến xe bay, nhân loại sẽ không hoài nghi cậu!

Ô Miên nơm nớp lo sợ ngồi ở một bên, lén lút liếc Tạ Cửu Triết một cái, phát hiện Tạ Cửu Triết vậy mà còn đang bình tĩnh xử lý công việc.

Chỉ nhìn biểu hiện cảm thấy dường như không có gì đặc biệt, nhưng đêm qua Ô Miên đã phát hiện Tạ Cửu Triết có lẽ chính là loại người dù nhìn thấy núi sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc trong truyền thuyết nhân loại, vệ sĩ cũng bị dọa xỉu hai người, Khâu Phi lớn như vậy giọng nói cũng run rẩy, chỉ có Tạ Cửu Triết là mang vẻ mặt bình tĩnh.

Ân nhân của cậu dường như khác với nhân loại bình thường.

Ngay khi Ô Miên nghĩ đến những điều này, Tạ Cửu Triết bên cạnh bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Cậu đang khẩn trương sao?"

Ô Miên lập tức giật mình, chột dạ nói: "Không... Không."

"Từ lúc lên xe đến bây giờ cậu vẫn luôn duy trì tư thế như vậy, không mỏi sao?"

Lúc Tạ Cửu Triết nói lời này, cuối cùng đầu cũng ngẩng đầu lên nhìn Ô Miên một cái.

Ô Miên chớp mắt, lúc này mới phát hiện từ lúc cậu lên xe đã bắt đầu ngồi vô cùng thẳng tắp, nhìn qua đúng thật trông rất căng thẳng.

Cậu vội vàng trả lời: "Trong cuốn sổ tay của Ngụy trợ lý nói rằng anh không thích người lười biếng."

Tạ Cửu Triết nhíu mày: "Không phải đã nói cậu đừng để ý mấy thứ đó sao?"

Anh nhìn thoáng qua Ô Miên rồi nói thêm một câu: "Cậu có lười biếng một chút tôi cũng sẽ không ăn thịt cậu."

Ô Miên ô một tiếng, ngoan ngoãn thả lỏng vai, tựa lưng, sau khi thả lỏng, cậu nghĩ tới giọng điệu vừa rồi của Tạ Cửu Triết vẫn không phân biệt được vui hay giận, cảm thầy chờ Tạ Cửu Triết cho cậu biết chuyện gì xảy ra hình như là không thể nào, vì thế cậu chủ động hỏi: "Tạ tổng, đây là đường trở về Chiêu Hành Viên đúng không? Sao hôm nay lại về sớm vậy?"

Tạ Cửu Triết buông cái máy tính bảng trong tay xuống, nhắm mắt dưỡng thần nói: "Xảy ra chút chuyện."

Có chuyện gì xảy ra? Ô Miên hỏi xong lại lo lắng mình hỏi quá nhiều, dù sao trong sổ tay đã nói, Tạ Cửu Triết không thích bị người ta truy vấn nên vội vàng nói: "Có cái gì tôi có thể giúp sao?"

Tạ Cửu Triết hơi híp mắt bình thản nói: "Cũng không có gì, chỉ là chiếc xe kia lại bay ra mà thôi. "

Ô Miên: …

Rõ ràng là chuyện rất kích thích, không biết vì sao từ trong miệng Tạ Cửu Triết nói ra lại có cảm giác cũng chỉ như vậy mà thôi.

Cậu giả bộ bị kinh hách, à, có lẽ là thái độ thật lòi ra, bởi vì lúc này cậu thật sự ở trong trạng thái khẩn trương sợ hãi: "Nó... Nó... Tại sao nó lại xuất hiện? Ban... Ban ngày ban mặt mà."

Tạ Cửu Triết bỗng nhiên nói: "Chuyện này không nên hỏi cậu sao?"

Lúc này lông của Ô Miên sắp xù lên: "Hỏi... Hỏi... Hỏi tôi điều gì?"

Tạ Cửu Triết mở đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu hỏi: "Chiếc xe kia liên tục xảy ra chuyện, có liên quan tới cậu không?"

Không đợi Ô Miên trả lời, Tạ Cửu Triết lại nói: "Tôi chỉ cho cậu một cơ hội, suy nghĩ kỹ rồi rồi nói."
Chương kế tiếp