Miêu Cương

Chương 16
Thiếu niên chợt nhận ra, sau khi Cửu quận chúa đi một chuyến về thì có phần kỳ quặc, thường hay trộm nhìn hắn mà chẳng nói gì, bị hắn phát hiện thì chỉ vờ quay mặt đi.

Thậm chí, nàng còn thay xiêm y của nữ tử Trung Nguyên, cởi trang sức bạc, tết mái tóc dài thành một bím rũ trước ngực, buộc đuôi tóc bằng một chiếc chuông cổ như lần đầu hắn gặp nàng.

Thiếu niên một tay chống cằm, trầm ngâm nhìn nàng một lúc.

Cửu quận chúa xuống lầu lấy nước, hững hờ vén tóc, để lộ cần cổ trắng ngần.

Thiếu niên thờ ơ chớp chớp mắt.

Sau khi Cửu quận chúa uống nước xong, nâng tay áo phẩy phẩy quạt, tay áo rộng màu trắng ánh trăng khẽ trượt xuống, thấp thoáng cổ tay mảnh khảnh.

Thiếu niên đổi tay chống cằm, vẻ mặt không chút gợn sóng, rót một ly trà nóng.

Cửu quận chúa đi lên một vòng rồi đi xuống một vòng, hai vòng ra cửa lại nửa vòng dạo bếp, cuối cùng tức tối ngồi ở ghế đá sân sau của quán trọ, vừa giận vừa dỗi đập tay lên bàn, đập đến đau cả tay phải cúi đầu thổi thổi.

Mấy cách của người giải phiền toàn là rác rưởi mà, căn bản là vô dụng, thiếu niên chẳng hề phản ứng gì, đã thế còn phớt lờ nàng mấy lần.

Cửu quận chúa muốn nắm đầu tên giải phiền này đánh một trận cho hả tức.

Thiếu niên dựa vào cửa sổ, thích thú ngắm Cửu quận chúa từ lúc đầu đầy nhiệt tình đến giờ phút hết sức sống này.

Cửu quận chúa chỉ gỡ Dịch Dung Cổ khi ngủ, những lúc khác nàng đều đặt Dịch Dung Cổ trên tóc nên thiếu niên chẳng mấy khi được thấy gương mặt thật của nàng.

So với vẻ ngoài ngụy trang không nổi bật lắm, đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Cửu quận chúa lại rất dễ thu hút người khác.

Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc vòng bạc trên cổ tay mình, suy tư.

Gió đông thổi qua cửa sổ quán trọ, mang theo tiếng chuông trong trẻo.

Cửu quận chúa định thần lại, ngẩng đầu nhìn lên nơi phát ra tiếng chuông.

Thiếu niên mặc áo màu xanh đen, khẽ tựa đầu vào khung cửa sổ, đôi mắt đen láy chứa đựng cành lá vàng khô mùa đông cùng Cửu quận chúa tràn đầy sức sống, môi hắn nở nụ cười, lắc lắc chiếc chuông bạc xinh xắn trong tay, tiếp theo chỉ chỉ vào tóc của mình.

Cửu quận chúa hơi sững sờ, chuông bay ra khỏi cửa sổ, tiếng chuông càng lúc càng dồn dập.

Cửu quận chúa nhanh tay bắt lấy, một chiếc chuông tuyệt đẹp, bề mặt chạm trổ những hoa văn kì lạ nhưng xinh xắn, tinh tế đến mức khiến người ta nghĩ, nó có thể được đấu giá rất cao nếu đem trưng bày ở bảo tàng.

Nàng lại ngẩng đầu lên, thiếu niên đã không còn ở bên cửa sổ nữa.

Cửu quận chúa nhớ lại động tác chỉ chỉ vào tóc vừa rồi của thiếu niên, là ý gì nhỉ?

Cửu quận chúa sờ sờ bím tóc của mình, đuôi tóc buộc một chiếc chuông rẻ tiền mua ở thành gần biên cương.

Leng keng.

Ý là muốn nàng đổi chuông mới ư?

Cửu quận chúa đột nhiên không nhịn được cười, tháo chuông cũ ra, buộc chuông thiếu niên tặng vào bím tóc, lắc lắc trông thật trẻ con.

Leng keng leng keng.

Thiếu niên cầm hai nắm hạt dưa quay lại bên cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Cửu quận chúa lắc lắc bím tóc tết cùng chiếc chuông, đáy mắt ánh lên một nụ cười.

Cửu quận chúa vừa ngẩng đầu liền thấy hắn đang cười, dưới ánh mắt vui vẻ của hắn, khuôn mặt bị gió thổi se lạnh của nàng bỗng dần nóng lên, nóng rực lên.

"A Cửu," Thiếu niên tựa vào cửa sổ, cố ý ngân dài giọng hỏi: "Chuông đẹp không?"

Cửu quận chúa đảo mắt loạn xạ, gượng nói: "Miễn cưỡng, ừm, miễn cưỡng đi."

Thiếu niên từ tốn nói: "Hai lượng bạc."

Cửu quận chúa ngơ ngác nhìn hắn.

Cách đó không xa, thiếu niên giơ thẳng hai ngón tay lên, nhìn nàng: "Xem như chúng ta quen biết đã lâu, lấy ngươi giá hữu nghị, hai đồng."

Cửu quận chúa: "..."

Cửu quận chúa tức giận ném luôn cho hắn hai mươi đồng.

...

Phương cách một lượng không những thất bại thảm hại, mà còn khiến Cửu quận chúa lại thêm một lần đỏ mặt trước thiếu niên, chưa kể còn mất hai mươi đồng.

Cửu quận chúa giận dỗi, hai tay chống nạnh đi đi lại lại trong phòng, cẩn thận nghĩ cách triển khai bước thứ hai, phương cách năm lượng.

Mua cũng đã mua rồi, không thể lãng phí được.

Chuông ở đuôi bím tóc kêu leng keng, Tiểu Ngọc vừa tỉnh giấc ngủ trưa đã muốn ôm Cửu quận chúa.

"Tỷ tỷ, chiều nay chúng ta đi đâu chơi vậy?"

"Chiều không đi chơi, chúng ta đi mua chút đồ, chuẩn bị ngày mai khởi hành đưa ngươi đi tìm mẫu thân."

"Tuyệt quá."

Tiểu Ngọc ôm cổ nàng hoan hô, hôn má trái má phải của nàng.

Cửu quận chúa cũng chọc chọc vào mặt Tiểu Ngọc, làm một hồi, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, hai mắt nàng sáng lên.

Nàng có thể kéo thiếu niên cùng đi mua đồ, nhân cơ hội này thực hiện bước thứ hai với hắn, sau đó trả thù hai mươi đồng hồi sáng!

Tiểu Ngọc ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Tỷ tỷ, ca ca xấu xa tới kìa."

Cửa vừa đóng, ngoài cửa có tiếng bước chân của vài người, Cửu quận chúa chưa từng lắng nghe tiếng bước chân của thiếu niên, thấy Tiểu Ngọc nói vậy, có chút ngạc nhiên: "Ngươi có thể nghe ra tiếng bước chân của hắn sao?"

Tiêu Ngọc gật đầu, vừa quơ đôi tay bụ bẫm vừa giải thích: "Tiếng bước chân ca ca xấu xa nghe rất êm tai, tiếng bước chân của ca ca xấu xa như thế này, thế này…"

Cửu quận chúa: "..." Không hiểu.

Thôi bỏ đi, suy nghĩ của con nít vốn là thiên mã hành không* mà, nếu Tiểu Ngọc có tài trong lĩnh vực này, lúc sau nhất định phải nhắc mẫu thân nàng một chút.

*Mông lung, không dò được.

Cửu quận chúa đặt Tiểu Ngọc xuống, bước tới mở cửa, ngón tay đang gập lại của thiếu niên lơ lửng trên không, nếu tốc độ nhanh hơn một chút, điểm đặt của ngón tay sẽ là trán của Cửu quận chúa mất.

Thiếu niên bình tĩnh thu tay lại, rũ mắt nhìn nàng.

Cửu quận chúa còn đang ghi thù chuyện hai mươi đồng tiền ban sáng nên không muốn để ý tới hắn, chỉ nghĩ đến kế hoạch định thực hiện vào buổi chiều, ngẩng đầu nói: "Giờ ngươi thấy thế nào? Có muốn cùng ta xuống dưới mua ít đồ mai khởi hành không? "

Thiếu niên liếc nhìn Tiểu Ngọc trong phòng, không chút do dự trả lời được, Cửu quận chúa liền vui vẻ dắt Tiểu Ngọc đi ngang qua hắn, được vài bước thì phát hiện hắn chưa theo kịp, xoay người gọi hắn, đuôi tóc mềm mại buộc chiếc chuông hắn mới đưa.

Thiếu niên lẳng lặng nhìn bóng lưng của nàng một lát, cũng nhấc gót đuổi kịp, sóng vai cùng nàng, còn Tiểu Ngọc nắm tay nàng đi ở bên kia.

Thiếu niên không chịu đi cùng Tiểu Ngọc, hắn cảm thấy con nít rất phiền, với cả, Tiểu Ngọc cũng không muốn đi cùng hắn.

Cửu quận chúa đi giữa hai người, trò chuyện với người bên trái một lúc lại quay sang trò chuyện với người bên phải.

"Đến cửa hàng vải xem quần áo mới của Tiểu Ngọc đã chuẩn bị xong chưa, sau đó sẽ đến cửa hàng lương khô đặt đồ lương khô mang theo ăn."

"Phải mua thêm hai chiếc ô đề phòng nữa, thời tiết ngày càng lạnh rồi, áo choàng cũng không thể thiếu."

"Tốt nhất là mua chút đỉnh như mê dược, phòng khi gặp bất trắc có thể thoát thân, ngoài ra còn có kim sang dược*, bản đồ..."

*Thuốc cầm máu cấp tốc.

Nàng cứ luôn miệng kể ra vô vàn thứ cần chuẩn bị, đi ngang qua chỗ bán kẹo mua ba viên, một cho Tiểu Ngọc, một cho thiếu niên, một cho mình.

Thiếu niên không thích ăn kẹo cho lắm, lười biếng nhìn Cửu quận chúa nói là muốn mua nhu yếu phẩm, nhưng thật ra là mua cả bao đồ ăn vặt.

Mua được vài món đồ, nàng thấy vừa xách vừa mua quá cồng kềnh nên đưa túi tiền cho thiếu niên, nhân lúc hắn không chú ý, nàng trộm sờ tay hắn, sau đó ngẩng đầu mong chờ thấy hắn đỏ mặt.

Thiếu niên hơi nhướng mày: "Đưa bạc cho ta làm chi? Đưa cho ta rồi thì ta không dễ gì mà cho ngươi đâu."

Không có phản ứng.

Cửu quận chúa có chút thất vọng, không quay đầu đi, tay ôm một đống đồ ăn vặt: "Ta thấy ngươi đi dạo phố mà sầu não thế này, vì muốn giúp ngươi có tinh thần hơn nên cứ chờ ta mua đồ xong thì ngươi sẽ giúp ta trả tiền."

Nói dễ nghe nhỉ? Chẳng phải vì nàng tay xách nách mang quá nhiều đồ, lúc mở túi lấy tiền quá vướng víu sao?

Thiếu niên không quan tâm, liếc nhìn ngón tay nàng vô ý chạm vào, treo túi tiền bên hông: "Ngoại trừ việc trả tiền giúp ngươi, có phải lát nữa ta còn phải xách đồ giúp cho ngươi không?"

Cửu quận chúa quay lại cười: "Sao ngươi biết? Lúc trước ngươi đi dạo phố với mấy nữ tử kia cũng xách đồ giúp họ sao?"

Lời này là vô tình.

Thiếu niên chưa nói có phải hay không, viên kẹo còn đang nhai dở, má bên trái vì viên kẹo hơi phồng lên, ánh mắt hắn mơ hồ nhìn nàng, khuôn mặt phồng lên có nét gì đó rất nam tính.

Cửu quận chúa muốn chọc chọc khuôn mặt đang phồng lên của hắn, nhưng vì phải ôm nhiều đồ nên không rảnh tay, nàng cũng không quá khích, đành kìm nén thôi.

Thiếu niên ra hiệu cho nàng mau rời đi.

Khi Cửu quận chúa bước đi, còn cố ý cọ khuỷu tay mình vào cánh tay hắn, trộm nhìn gò má hắn.

Thiếu niên vẫn bình tĩnh, dưới ánh mặt trời, làn da phần gáy cổ trắng như ngọc, những đường gân xanh ẩn ẩn hiện hiện, cổ áo xanh đen gần nơi hầu kết khẽ động, đó chính là dáng vẻ của thiếu niên ngây ngô.

Hắn nuốt viên kẹo.

Cửu quận chúa đột ngột quay mặt đi, âm thầm tẩy não mình.

Sao hắn còn chưa chịu đỏ mặt?

Cửu quận chúa bắt đầu suy nghĩ, liệu có phải nàng chạm hắn chưa đủ không, theo lời người giải phiền nói, bước tiếp theo là nên sờ eo, sờ đùi hắn.

Cửu quận chúa thẫn thờ nhìn chằm chằm vào phần y phục xanh đen quanh vòng eo thon gọn của hắn, trong lòng tự nhủ, quả thật chẳng thể nào xuống tay được.

Tùy tiện sờ đùi, sờ eo một nam nhân tử tế, hắn mà phát hiện ra, chẳng phải là tắc trách lắm sao? Dù gì đi nữa, trên danh nghĩa, nàng cũng đã có phu quân, tuy nàng đào hôn, nhưng ít nhất nàng không thể, cũng không nên động tay động chân với một nam nhân cùng tộc với vị phu quân trên danh nghĩa kia của nàng.

Tên nam tử này vừa khôi ngô lại ôn hòa, vả lại, từ trước đến nay, chưa từng có ai đối xử tốt với nàng như hắn.

Nhưng hắn đã lừa nàng hai mươi đồng.

Cửu quận chúa liếc hắn một cái đầy thù hằn.

Vẻ mặt thiếu niên thản nhiên, ánh nắng vàng rơi xuống hàng mi đen nhánh của hắn, một bóng vàng ảo mờ chậm rãi kéo dài ở đuôi mắt, hơi thở vô cùng thuần khiết lại ấm áp.

Cửu quận chúa thấy bảy lượng bạc của mình chẳng khác chi đá ném xuống sông, lòng đau như cắt mà thở dài.

Ánh mắt thiếu niên có phần thâm sâu, mỉm cười: "A Cửu, sao lại thở dài?"

Nàng có thể nào nói sự thật ư?

Đành phải đáp: "Ta sức nhớ một chuyện... Lúc trước ngươi từng nói ngươi là người đẹp nhất Miêu Cương, vậy chắc có nhiều nữ tử thích ngươi lắm nhỉ?"

Thiếu niên lười biếng nhìn nàng: "Để làm gì? Hỏi chuyện cơ mật phải trả phí đấy."

Cửu quận chúa có chút tinh thần: "Đây mà cũng là chuyện cơ mật sao?"

Thiếu niên thản nhiên nói: “Những gì liên quan đến gương mặt đẹp nhất thế gian của ta, dù chỉ một chữ thì cũng là cơ mật.”

"..."

Chắc là ảo giác nhỉ? Lúc trước thấy hắn toàn ôn hòa tốt đẹp biết bao đều là ảo giác cả nhỉ?

Quả nhiên hắn vẫn là tên vô lại, mặt không đổi sắc lừa nàng hai mươi đồng hồi sáng mà!

Cửu quận chúa vì bản thân trong giây lát thiếu kiên định mà tức giận, nghiến răng nghiến lợi trừng hắn, cảm thấy vẫn chưa đủ thỏa mãn, nàng liền nhét hết đồ ăn vặt trong tay vào ngực hắn.

Lợi dụng lúc hắn không rảnh tay, Cửu quận chúa nhanh chóng véo mạnh hai má của hắn, lực tay lúc mạnh lúc nhẹ, cảm giác giống mèo cào loạn xạ trên mặt hắn hơn.

Thiếu niên chớp chớp mắt, bị nàng véo đến phát cười, vì chênh lệch chiều cao nên nàng không thể không kiễng chân, hắn hơi cúi người xuống, khẽ rũ mi, vui lòng mặc cho nàng làm loạn.

Cửu quận chúa véo trái véo phải đến khi mặt hắn đỏ bừng mới chịu ngừng, nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cười như không cười kia, khá đắc ý với chuyện mình vừa làm, khóe mắt và đuôi lông mày như nở một nụ cười mãn nguyện.

“Mấy phương cách của tên giải phiền căn bản toàn vô dụng, vẫn là phương cách của bản thân hiệu quả nhất.” Cửu quận chúa hừ một tiếng, ánh mắt vẫn cứ dán lên mặt hắn, càng nhìn càng thấy hài lòng, nàng quay đầu, thì thầm trong gió: "Nhìn đi, cái này chẳng phải là đỏ mặt sao."

Chương kế tiếp