Miêu Cương

Chương 17
Cảm giác đi dạo phố rất tuyệt.

Đôi tay Cửu quận chúa chống cằm, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào đống đồ vật để đầy trên bàn, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Tại sao chỉ trong nháy mắt nàng đã mua nhiều đồ như vậy? Hơn nữa, tại sao nàng lại muốn mua mũ tai thỏ? Là vì hai chiếc áo choàng treo trên tường kia không đủ cho nàng dùng sao?

Hơn nữa khi nhìn túi nước màu trắng ở phía đối diện, nàng đã có sẵn ba cái túi nước, hay là bởi vì cái túi nước màu trắng kia xinh đẹp hơn… Xinh đẹp thì ghê gớm lắm à?

Nàng còn mua một đống tất lông xù, màu sắc và kiểu dáng đều hồng, thiếu niên không chút do dự mà cự tuyệt sự chia sẻ của nàng.

Cửu quận chúa lấy tất ra đếm đếm, tổng cộng có tám đôi tất màu hồng, tất cả đều có thể mang vào mùa đông.

Nàng đang thử xem chúng có cùng kích cỡ với bàn chân nàng hay không.

Tiểu Ngọc thực sự rất thích một đôi giày thỏ mà nàng mua, mỗi lần đi trên đôi giày thỏ đều vô cùng phấn khích, nhảy nhót khắp nơi, trò chuyện cùng hoa cỏ cũng không đủ diễn tả niềm vui sướng của cô nhóc, do dự một lát, cô nhóc can đảm hướng mắt về phía thiếu niên.

Hiếm khi thiếu niên không làm cô nhóc sợ hãi, ngược lại, hắn rủ mắt nhìn xuống bốn cái tai thỏ trên đôi giày của cô nhóc, quay đầu đi, trầm ngâm liếc nhìn Cửu quận chúa đang cầm đôi tất, đắm chìm trong hối hận.

Mặc dù Tiểu Ngọc còn nhỏ tuổi nhưng cô nhóc đã chứng kiến rất nhiều cuộc cãi vã giữa mẹ và cha, vì thế có thể thường xuyên cảm nhận được bọn họ sắp nổi giận “Mẹ lại muốn cãi nhau với cha rồi”, bởi thế rất nhanh chóng, nàng phát hiện thiếu niên cũng rất hứng thú với đôi giày thỏ của trẻ em.

“Ca ca xấu xa cũng muốn mua giày con thỏ sao?” Tiểu Ngọc lặng lẽ nhìn Cửu quận chúa, nàng dường như không chú ý đến bên này, nhỏ giọng hỏi thiếu niên.

Lúc thiếu niên đi dạo phố có mua một túi đậu phộng chiên rồi lơ đễnh bóc ra, nghe vậy chỉ liếc xéo cô nhóc một cái, nhưng cũng không lộ vẻ sốt ruột.

Lúc này lá gan của Tiểu Ngọc đã lớn hơn, cố gắng trèo lên chiếc ghế đẩu bên cạnh hắn: “Tỷ tỷ có giấu mua một chiếc mũ con thỏ, cùng với đôi giày mua cho Tiểu Ngọc là một cặp.”

Thiếu niên ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, hoàn toàn không vì cô nhóc còn nhỏ mà chiếu cố, ánh mắt lạnh lùng nhìn khoảng cách từ chỗ cô nhóc đang mò qua, ra vẻ ôn nhu cười nói: “Xem ra ngươi đã quên lần trước mình nhìn thấy thứ gì rồi, ngươi có muốn ta cho ngươi xem lại lần nữa không?”

Nghĩ đến khi ở trên núi đã thấy bàn tay kinh dị của thiếu niên giấu ở phía sau lưng, Tiểu Ngọc tức khắc trợn tròn mắt.

Một tay thiếu niên chống cằm, đầu ngón tay của bàn tay còn lại cố ý gõ nhẹ lên mặt bàn, cộc, cộc, cộc có tiết tấu thật nhịp nhàng, làm thức tỉnh nỗi sợ hãi trong nội tâm đứa trẻ.

Vào một khoảnh khắc nào đó, trên mu bàn tay trắng nõn đột nhiên xuất hiện một vết phồng nhẹ, dưới làn da có thứ gì đó mềm mại không xương đang cử động.

Cảnh tượng quen thuộc khiến Tiểu Ngọc lập tức sợ hãi mà lùi lại một bước, hai vành mắt đỏ hoe, lấy hết can đảm khóc nức nở kêu to: “Ta, ta không có sợ ngươi đâu!”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong chưa gì đã ủy khuất chạy về hướng phòng Cửu quận chúa, đòi ôm.

Cửu quận chúa vùi đầu vào đống vật dụng hàng ngày, tập trung chọn lựa, vứt cái này đi cũng đau lòng, vứt cái kia đi cũng đau lòng, cuối cùng phải hạ quyết tâm đi mua một cái tay nải nữa lớn hơn, thấy bộ dáng Tiểu Ngọc sắp khóc chạy tới, không nhịn được vươn cổ lớn tiếng hỏi thiếu niên đang làm ra bộ dáng như không có việc gì ở bên ngoài: “Ngươi lại nói với cô nhóc chuyện gì vậy?”

Thiếu niên bóc vỏ đậu phộng, cũng không ngẩng đầu lên: “Không có gì, chỉ là thỏa mãn nhu cầu nội tâm của cô nhóc một chút thôi.”

“Nhu cầu nội tâm? Nhu cầu nội tâm cái gì?” Cửu quận chúa đi ra: “Bằng không ngươi cũng thỏa mãn một chút nhu cầu nội tâm của ta đi.”

“Cô nhóc muốn nhìn cổ trùng của ta, sao ta giấu được? Đành tốt bụng cho cô nhóc xem thôi.”

Thiếu niên theo thói quen muốn uốn bím tóc, quấn lấy tóc mới nhớ tới hôm nay hắn chỉ buộc tóc dài, không có tâm tình nhàn rỗi để tết bím tóc, không thoải mái thu tay về, rũ mi lười nhác nói: “Ngươi có nhu cầu nội tâm gì, nói ta nghe thử, không chừng ta thật sự có thể thỏa mãn ngươi.”

Cửu quận chúa đương nhiên chỉ nghĩ hắn nói đùa, nghĩ đến những lời hắn vừa mới nói, thuận miệng nói: “Nếu không ngươi cho ta nhìn xem cổ trùng của ngươi đi?”

“Được.”

Cửu quận chúa sửng sốt: “Loại nào chưa xem ấy.”

Thiếu niên quay một tay, ngón tay thon dài dưới ống tay áo bó màu xanh đen chậm rãi mở ra, trong lòng bàn tay nâng lên một con cổ trùng màu đỏ sậm, cổ trùng to bằng ngón tay cái, khác với các con cổ trùng khác ở chỗ trên người có những hoa văn màu đen, đang dẩu mông ăn đậu phộng của hắn.

“Nó ăn đậu phộng à?”

Lâu rồi Cửu quận chúa không thấy hắn lấy ra một con cổ trùng mới, mấy ngày nay đều chỉ có thể chơi cùng Tiểu Dịch, đôi mắt lập tức sáng lên, trên mặt đều đầy vẻ nóng lòng muốn thử.

“Đó chỉ là món khai vị trước bữa chính mà thôi.” Thái độ thiếu niên thoải mái, ngữ khí càng nhẹ nhàng bâng quơ.

Cửu quận chúa không biết bữa chính của nó là gì, chỉ cho rằng nó cũng giống với những cổ trùng khác của thiếu niên, bình thường chỉ cần ăn những chiếc bánh nướng lớn là đủ rồi.

Thiếu niên chán đến chết nhưng nghĩ không thể để bên này nặng bên kia nhẹ, lão thuyết mưu chuyên môn để cho lão đại ăn một mình còn lão nhị và lão tam lại náo loạn hắn cả một đêm, nếu không hắn cũng sẽ không vì hai túi hạt dẻ mà làm cho A Cửu nhìn ra điểm không thích hợp.

“Đây là loại cổ trùng gì vậy? Thật là đẹp nha.” Cửu quận chúa không hiểu vì sao càng nhìn càng ngứa tay, vừa muốn đưa tay sờ.

Thiếu niên ngáp một cái: “Cổ trùng ăn thịt người.”

Cửu quận chúa vươn tay chọc vào con cổ trùng thoạt nhìn khá đẹp, vừa mềm mại lại lành lạnh, thỏa mãn nói: “Cổ trùng ăn thịt người? Thế nào lại đẹp như thế, ngươi gạt ta à?”

“Không phải ở Trung Nguyên có câu nói rằng những thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm sao?”

Thiếu niên đưa mắt nhìn về phía cổ trùng đang có ý định phản kháng lại sự đụng chạm của Cửu quận chúa, ánh mắt không mặn không nhạt.

Cổ trùng đang muốn há chiếc miệng to để lộ ra hàm răng sắc nhọn dọa người thì đột nhiên cứng đờ, giống như một chú mèo bị giẫm phải đuôi, hoảng hốt, cả thân thể mềm nhũn.

Cửu quận chúa tự nhận mình không có kiến thức, rất kinh ngạc mà “oa” lên một tiếng, đáy mắt lấp lánh.

Thân thể cổ trùng ăn thịt người càng thêm cứng ngắc, dưới ánh mắt ôn nhu của thiếu niên, nó chậm rãi co rút thân thể nhỏ yếu ớt, không tình nguyện mà vươn cái đầu trụi lủi ra, làm bộ thân thiện mà cọ cọ lên ngón tay Cửu quận chúa.

Cửu quận chúa thấy cổ trùng ăn thịt người không hề phản cảm trước sự đụng chạm của mình, thậm chí còn sẵn sàng đến gần nàng, tâm trạng rất tốt thế nên lá gan lại lớn hơn một chút.

Thiếu niên từng nói, cổ trùng có chút chán ghét con người, không chỉ không muốn cho con người chạm vào, đôi khi nổi nóng còn có thể cắn người.

Nhưng Cửu quận chúa chưa bao giờ thấy con cổ trùng nào dám cắn nàng.

Nhất định là bởi vì nàng là một mỹ nhân lại thiện tâm*. Cửu quận chúa tự tin nghĩ, không nhịn được mà tán thưởng nói: “Cổ trùng của ngươi cũng rất giống với con người của ngươi, đều rất tinh mắt.”

*Thiện tâm: tâm tình lương thiện

Thiếu niên rũ mắt cười, không có phủ nhận.

“Nói lại thì, đúng thật loại này càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm, lời nói này đều chỉ là tương đối, cũng không phải là tuyệt đối.” Cửu quận chúa dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ trùng ăn thịt người, vuốt dọc theo những hoa văn kỳ quái trên người cổ trùng, tự hào nói: “Nhìn này, nó rất ngoan ngoãn.”

Cổ trùng ăn thịt người khuất nhục mà cuộn tròn lại, trong lòng chửi ầm lên rằng nàng hiểu cái quái gì về cổ trùng.

Cửu quận chúa kinh ngạc: “Hả? Nó cuộn tròn lại kìa, giống như cây mắc cỡ, nó như vậy là đang thẹn thùng sao?”

Không, nó là đang nỗ lực kiềm chế khát vọng muốn ăn thịt nàng.

Thiếu niên mặt không đổi sắc gật đầu nói: “Đúng vậy, nó khá là thẹn thùng.”

“Oa, nó thật là đáng yêu nha, còn biết thẹn thùng nữa.” Cửu quận chúa nhịn không được lại lần nữa chạm vào cổ trùng ăn thịt người, không nhận ra Dịch Dung Cổ trên đầu nàng không vui mà lăn một cái.

Cổ trùng ăn thịt người không muốn bị khen là đáng yêu chút nào, giận dỗi cuộn chính mình lại thành một cái vòng, để lại cái mông nhiều hoa văn nhất cho Cửu quận chúa.

Cửu quận chúa liền chọc vào mông nó.

Cổ trùng ăn thịt người càng bị chọc, càng tự kỉ.

Tiểu Ngọc ở một bên xem trong mắt đầy ngưỡng mộ, khi hai người bọn họ không chú ý đến thì tay và chân cùng bò đến trên ghế, ánh mắt trông mong nhìn con cổ trùng ăn thịt người nhát gan kia.

Cửu quận chúa nhìn thiếu niên: “Tiểu Ngọc có thể chạm vào không?”

Thiếu niên cười như không cười, không nói không, cũng không nói được.

Cửu quận chúa đang cân nhắc hắn không nói lời nào là có ý gì, Tiểu Ngọc đã tính thử mà duỗi tay ra chọc vào.

Cổ trùng ăn thịt người mới vừa rồi còn dịu dàng ngoan ngoãn trong nhất thời liền há to miệng để lộ ra một hàm răng nhọn sắc bén, thân thể phát ra một tiếng “xì” lạnh lẽo chói tai, giống như đang chịu công kích từ rắn độc.

Tiểu Ngọc lại bị dọa sợ, khóc một lần nữa.

Cửu quận chủ theo dõi toàn bộ quá trình: “.......”

Cửu quận chúa nhìn cổ trùng ăn thịt người đã rụt đầu về tiếp tục đưa mông mình ra, sau đó lại nhìn xem vẻ mặt vô tội của thiếu niên, nghe được Tiểu Ngọc oa oa khóc lớn, nhịn không được lại lẩm bẩm lần nữa nói.

“Quả nhiên cổ trùng của ngươi rất giống người chủ nhân là ngươi.”

………………………..

Nửa đêm sương dày đặc, bên ngoài cửa sổ treo một vầng trăng rằm, ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng quen thuộc truyền tới.

Nửa đêm Tiểu Ngọc mắc vệ sinh nên tỉnh giấc và cẩn thận trèo xuống giường, cô nhóc không nghĩ sẽ đánh thức Cửu quận chúa, nhỏ thì nhỏ nhưng cũng có thể tự làm chuyện của mình.

Đang rón ra rón rén ngồi xổm đi vệ sinh thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Tiểu Ngọc trợn tròn mắt, tay nắm chặt quần, có chút sợ hãi mà rút đầu lại, chờ người ở ngoài mở cửa vào ngủ.

Một lát sau, thiếu niên ở ngoài cửa vẫn chưa làm theo những gì cô nhóc mong muốn, mà chậm rãi ngừng lại ở trước cửa phòng Cửu quận chúa.

Tiểu Ngọc hít một hơi thật sâu.

Ca ca xấu xa sẽ không muốn vào đây đâu đúng không? Cô nhóc vẫn chưa kéo quần lên, cô nhóc không muốn để ca ca xấu xa nhìn thấy bộ dáng đi vệ sinh của mình, huhu……

Hơi thở của cô nhóc trở nên nặng nề hơn, Cửu quận chúa ở trong phòng đang ngủ như mơ thấy gì đó, khẽ trở mình.

Tiếng bước chân ngoài cửa chậm rãi vang lên, sau đó ở phía đối diện phát ra một chút động tĩnh, có người đi vào.

Tiểu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, run rẩy kéo quần lên, bước chân ngắn nhỏ chạy về phía chiếc giường lớn, chạy một nửa lại cảm thấy không yên tâm, lặng lẽ chạy đến cửa duỗi bàn tay ngắn ngủn nhỏ xíu kéo chốt mở cửa, lộ cái đầu ra ngoài nhìn trái nhìn phải.

Hành lang tối đen như mực, chỉ có một chút ánh sáng từ bóng trăng rằm lọt vào qua cửa sổ, Tiểu Ngọc mơ hồ nhìn thấy cánh cửa đối diện đã đóng lại.

Thật tốt quá, ca ca xấu xa đã thật sự trở về ngủ.

Tiểu Ngọc vỗ vỗ ngực.

Sau gáy đột nhiên hơi lạnh, Tiểu Ngọc hoảng sợ ngẩng đầu lên, phát hiện thiếu niên thế nhưng lại đang đứng bên cửa, một thân màu xanh đen của hắn hòa vào bóng tối, cô nhóc căn bản không thể phát hiện ra hắn.

Thiếu niên một tay bế cô nhóc lên, ban đầu, cô nhóc định giở trò cũ, ý đồ khóc thật lớn nhưng hắn đã nhàn nhạt lên tiếng trước: “Nếu ngươi dám khóc thành tiếng, sau này ta sẽ để cho cổ trùng của ta đưa ngươi đi ngủ.”

“…… Hức.” Tiểu Ngọc nước mắt lưng tròng, ngậm miệng lại.

Dù là nửa đêm thiếu niên cũng không chút mềm lòng đối với cô nhóc, khuôn mặt sắc lạnh ẩn trong màn đêm lãnh đạm, xoay người nắm lấy cổ áo của Tiểu Ngọc.

“Đêm nay ngươi không nhìn thấy ta, nhớ kỹ chưa?” Đôi mắt thiếu niên nhìn nàng, gằn giọng.

“Nhưng mà……” Thiếu niên nheo mắt, Tiểu Ngọc vội vàng che miệng lại, dùng sức gật đầu: “Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc không nhìn thấy ca ca xấu xa!”

Lúc này thiếu niên mới đặt cô nhóc xuống, trước khi nước mắt cô nhóc rơi, không biết hắn đã lấy từ đâu ra một túi bánh đường, ánh mắt tiểu hài tử lộ vẻ kinh hỉ*.

*Vừa kinh ngạc vừa vui vẻ.

“Trở về ngủ.” Thiếu niên đem bánh đường đặt lên cái đầu nhỏ của cô nhóc, đưa mắt liếc vào trong phòng: “Đừng đánh thức A Cửu.”

Tiểu Ngọc ôm bánh đường khó xử mà trở lại giường, lặng lẽ vùi mình vào lòng Cửu quận chúa đang ngủ say, trong lòng nghẹn đến mức khó chịu, cô nhóc càng không giữ được lời nói, muốn cùng tỷ tỷ xinh đẹp chia sẻ đồ vật vừa mới thấy, nhưng ca ca xấu xa lại hù dọa không cho phép cô nhóc nói đã thấy hắn.

Nghẹn nửa ngày, Tiểu Ngọc chịu không nổi nội tâm dày vò, cảm giác như đi trên băng mỏng, cuối cùng ghé vào bên tai Cửu quận chúa, nói nhỏ: “Trên người ca ca xấu xa có mùi đã làm chuyện xấu.”

Cửu quận chúa trở mình.

Ngày hôm sau vừa tờ mờ sáng, một chiếc xe ngựa lặng lẽ chạy ra khỏi cổng thành.

Lúc này gã sai vặt ở sòng bài mới tỉnh dậy, bưng bồn đi đến bên giếng rửa mặt, phát hiện có người như đang nằm ngủ trên mặt đất, tức giận mà dùng một chân lật người nọ lại, khi nhìn thấy mặt người nọ, gã sai vặt lập tức sợ đến mức lập tức ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch tê tâm liệt phế hô to.

“Giết người —— giết người!”

Hôm nay nha môn chắc chắn sẽ không yên bình, vừa sáng sớm đã có bốn xác chết không thể nhận diện được tìm thấy, các thi thể đều bị thủng ruột.

Sau nhiều lần xác nhận, người ta kinh hoàng phát hiện ra rằng bốn người này chính là những kẻ đầu xỏ gây ra cuộc cãi vã với nữ tử Miêu tộc bí ẩn vào sáng ngày hôm qua.

Cái chết thật thê thảm, hơn nữa người chết lại vừa đúng chính là bốn người này, sao có thể trùng hợp như vậy?

Nha môn kinh hãi, lập tức liền phái người đi đến quán trọ người phụ nữ Miêu tộc kia ở để tróc nã phạm nhân, thì biết được nữ tử kia đã rời khỏi thành cùng phu quân và con mình.

Lệnh truy nã lập tức được lan truyền rộng rãi.

Khác với vẻ hoảng loạn trong thành, lúc này ở ngoài thành, thủ phậm thật sự đang bị Cửu quận chúa quấn lấy miệt mài học thắt tóc.

Xe ngựa không lớn không nhỏ, vừa vặn cho ba người ngồi, xa phu ở bên ngoài đang nhàn nhã đánh xe, nghe ba người bên trong ầm ĩ câu được câu không.

Cửu quận chúa từ nhỏ đã không ai quản, tóc hoặc là buộc cao, hoặc là tìm một cây trâm tùy tiện cài lên.

Mọi người đều nói “thân thể tóc da đều được hưởng từ cha mẹ” Cửu quận chúa tự nhận mẹ mình đã qua đời, cha ở nhà có cũng như không, nàng chưa bao giờ coi trọng câu nói đó, tóc của những nữ tử khác thường dài quá mông, mà tóc nàng chỉ cần dài qua eo thì liền quay đầu lấy cây kéo tự cắt tóc mình, chưa bao giờ nghĩ sẽ nghiêm túc chăm sóc nó.

Sau này gặp được thiếu niên, nàng mới chợt nhận ra rằng mái tóc của mình có thể tết được nhiều kiểu vô cùng đẹp mắt.

Mà bím tóc do thiếu niên làm còn đẹp hơn, đẹp nhất trong tất cả những người nàng từng thấy.

Hắn đến từ Miêu Cương, chắc chắn là hắn phải biết nhiều về trang sức trên tóc và bím tóc hơn so với nàng, vì thế Cửu quận chúa càng mê việc tết bím tóc.

Hôm nay thiếu niên không có buộc tóc đuôi ngựa, hắn dùng sợi dây mỏng màu đỏ tết hai bím tóc ở hai bên của thái dương, quấn quanh đầu và chồng lên nhau, cố định bằng một món trang sức bạc có màu ánh trăng, trên trán lòa xòa một ít tóc, đôi mắt đen như ẩn như hiện dưới mái tóc lòa xòa, khi ngước nhìn lên toàn thân đều toát ra vẻ lười biếng lại thần bí.

Cửu quận chúa vô cùng thích kiểu tóc mới của hắn, nhìn chằm chằm hắn thật lâu mà không chớp mắt, nhịn không được muốn bái sư.

Thiếu niên bị nàng quấn lấy không ngủ được, từ bên này xe ngựa chuyển sang bên kia, lại từ bên kia dịch về phía sau, cuối cùng thật sự không còn cách nào phải kéo tóc nàng xuống, giọng điệu vẫn như lúc mới rời giường: “Ngồi xuống, ta làm cho ngươi.”

Ngữ khí hung hăng phảng phất như trở lại ngày hắn nói muốn đi mua cá.

Cửu quận chúa thành thật ngồi đưa lưng về phía hắn, cảm giác được độ ấm từ đầu ngón tay xuyên qua sợi tóc, hơi hơi lạnh, có chút không thoải mái lắm.

Thiếu niên buồn ngủ mà ngáp một cái, chỉ nghĩ làm có lệ xong thì vị Cửu quận chúa hay làm ầm ĩ này sẽ cho hắn đi ngủ tiếp, lại không để ý rằng Tiểu Ngọc đang nhìn chằm chằm cả hai bằng ánh mắt tò mò.

Cỗ xe chầm chậm lắc lư, thiếu niên đang tết tóc cho Cửu quận chúa thì lắc nhẹ, cuối cùng cài lên những món trang sức chiếc lá bạc hắn đã dùng trước đó, vuốt lại tóc mái, thuận tay chỉnh mái tóc mượt như nhung, xem như hoàn tất.

Thiếu niên lười không muốn nhúc nhích, thân thể tựa vào thành xe ngựa chuẩn bị ngủ tiếp, Cửu quận chúa sờ lên bím tóc của mình, nở nụ cười thỏa mãn, vừa mới đứng dậy liền bị thứ gì đó kéo lui trở về, suýt nữa ngã vào trong lòng ngực thiếu niên.

Hẳn là tóc bị ghì lại, da đầu bị kéo đau.

“Có thứ gì đó vướng vào tóc ta…..”

Cửu quận chúa quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên ở phía đối diện cũng đang bị đau giống mình, lời nói còn mắc kẹt trong cổ họng chưa nói hết.

Ngừng một chút, ánh mắt của hai người chậm rãi dời về cùng một chỗ.

Giữa không trung, một vài sợi tóc dài đan vào nhau thành một bím tóc giống như cỏ dại, bên này nhô ra một chút bên kia lõm vào một chút, đoạn này có vài sợi tóc dài là của thiếu niên, còn mấy sợi kia là của Cửu quận chủ, chúng đan xen vào nhau không có quy luật.

Và cái bím cuối cùng xấu đến không thể tả nỗi đang được một bàn tay mũm mĩm cầm chặt trên tay.

Ánh mắt của cả hai lần lượt rơi vào khuôn mặt của thủ phạm.

Tiểu Ngọc chớp đôi mắt to vô tội, dưới cái nhìn chăm chú của hai người liền chột dạ, chậm rãi mà buông cái bàn tay bé nhỏ mập mạp ra, hai tay bịt tai trộm chuông* giấu ra sau lưng.

*Thành ngữ, ẩn dụ về những người tự cho mình là thông minh, tưởng rằng có thể lừa dối được người khác, nhưng thực ra chỉ là tự mình lừa mình mà thôi.

“Tiểu Ngọc không phải cố ý……” Tiểu Ngọc khô khan giải thích: “Ca ca xấu xa cùng tỷ tỷ xinh đẹp tết bím tóc đẹp, Tiểu Ngọc cũng muốn học.”

Sau đó cô nhóc học thành như vậy.

Đi ra ngoài ngàn vạn đừng nói đây là bím tóc học từ thiếu niên, hắn tuyệt đối sẽ không nhận.

Cửu quận chúa có thể trách đứa trẻ không hiểu chuyện này không? Dĩ nhiên là không rồi.

Cửu quận chúa vội vàng nhào đến ôm Tiểu Ngọcvào trong lòng ngực, hành động này một lần nữa lại kéo bím tóc hai người đã tết vào nhau, trang sức bạc trên quần áo kêu lên leng keng.

Cửu quận chúa thở dài, vốn định nói “không cần thiết, không cần thiết”, nhưng vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt thâm thúy của thiếu niên, lời vừa đến miệng liền lập tức nuốt trở lại, quay đầu liền làm bộ mặt nghiêm túc dạy dỗ tiểu hài tử.

“Tiểu Ngọc, sau này không thể tùy tiện tết tóc của hai người lại với nhau, biết không?”

Tiểu Ngọc đã biết sai rồi, nhưng lại không biết sai ở đâu, sợ hãi gật đầu, ngập ngừng hỏi: “Nhưng mà Tiểu Ngọc không hiểu, vì sao không thể tết tóc của ca ca và tỷ tỷ lại với nhau?”

Thiếu niên rủ hàng lông mi như cánh quạt xuống, vẻ mặt hờ hững mà cởi bỏ bím tóc xấu xí, khi Tiểu Ngọc đưa mắt khẽ nhìn lén sang bên đây, hắn khẽ nhướng mi mắt, sau đó nghe thấy Cửu quận chúa nghiêm trang giải thích.

“Bởi vì làm phu thê mới kết tóc, chỉ có phu thê mới có thể giống như tóc tết với nhau mà đi cùng nhau đến hết đời.” Cửu quận chúa nói: “Ví như mẹ ngươi cùng cha ngươi, nếu ngươi tết tóc của cha ngươi với người khác thành một bím, thì mẹ ngươi nhất định sẽ tức giận mà đánh vào mông ngươi. Cho nên, ngươi tết tóc ta với ca ca xấu xa với nhau, hắn cũng có thể tức giận ném ngươi ra ngoài.”

Nói xong, Cửu quận chúa quay đầu nhìn thiếu niên: “Đúng không Lão Đại?”

Thiếu niên chậm rãi nâng mắt lên, đối diện với ánh mắt hào hùng của cô, vẻ mặt vẫn như cũ: “Không phải.”

Cửu quận chúa: “?” Ngươi có cần phải hủy hoại danh dự của ta mãi không?

“Vậy theo ngươi thì tại sao lại như vậy?” Cửu quận chúa phụng phịu.

Thiếu niên lại một lần nữa rũ mắt xuống chuyên tâm cởi bỏ bím tóc, khóe miệng khẽ nhếch lên, thong thả ung dung mà phun ra bốn chữ.

“Bởi vì nó xấu.”

“……”

Chương kế tiếp