Miêu Cương

Chương 19
Chạng vạng tối, xe ngựa đến Đại Dương trấn, Cửu quận chúa trả thù lao xong, xa phu lại đánh xe theo lối cũ mà về.

Cửu quận chúa đeo tay nải định tìm quán trọ tạm nghỉ chân, nhưng thiếu niên dứt khoát dẫn nàng đi mua ngựa.

“Giờ mua ngựa làm gì?” Cửu quận chúa không tài nào hiểu nổi: “Chúng ta không nghỉ ngơi ở đây sao?”

Tiểu Ngọc đi xe cả ngày có hơi mệt nên buồn ngủ.

Thiếu niên đặt tay lên vai nàng, vẻ mặt nghiêm túc: "Chuyện đã đến nước này, ta không thể không nói thật với ngươi."

Hắn ít khi nghiêm túc như vậy, Cửu quận chúa cũng bị cuốn theo, vẻ mặt ngưng trọng: "Sao, sao vậy?"

Thiếu niên nhìn nàng, chẳng nói gì.

Cửu quận chúa có chút sợ hãi: "Chờ đã, ngươi đợi ta chuẩn bị tâm lý trước, sự thật ngươi sắp nói có nghiêm trọng không?"

“Rất nghiêm trọng.” Thiếu niên gật đầu: “Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta sẽ đường ai nấy đi ngay.”

"Cái gì? Ta không muốn!" Cửu quận chúa không cần suy nghĩ, lập tức cự tuyệt, nàng sẽ không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Mặt thiếu niên thoáng một nụ cười, không quá nghiêm túc: "Gì đây, không nỡ chia tay ta à?"

"..."

Nhìn hắn lúc này thư thái như vậy, sự thật có lẽ cũng không đáng sợ như hắn nói, nỗi lo lắng của Cửu quận chúa chẳng mấy chốc tan biến, nàng thở nhẹ một hơi, tức giận đánh vào tay hắn.

"Vì ta đã hứa sẽ đưa ngươi đi tham quan khắp Trung Nguyên, giờ chúng ta còn chưa đi hết biên cương nữa, nếu lúc này chia tay, chẳng khác gì ta nuốt lời.” Cửu quận chúa hợp lý hợp tình: "Nguyên tắc làm người của ta là, không bao giờ nuốt lời."

Cho nên, nàng nhất định sẽ đích thân gửi Tiểu Ngọc cho mẹ cô nhóc, cũng nhất định sẽ phụ trách đưa thiếu niên tham quan khắp Trung Nguyên rộng lớn này.

“Rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì, ngươi nói mau đi, đừng có úp úp mở mở như vậy.” Cửu quận chúa tàn nhẫn kéo tóc hắn: “Dù sao, ngoài ta ra, ngươi cũng không tìm được người thứ hai nghe ngươi đâu.”

Thiếu niên gạt bàn tay không thành thật của nàng, cúi đầu liếc nhìn trang sức trên chân Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc hiểu chuyện quay đầu đi: "Tiểu Ngọc không nghe thấy gì hết."

Cửu quận chúa xoa xoa đầu Tiểu Ngọc, tự hào nhìn thiếu niên.

Thiếu niên chỉnh tóc mình cho gọn lại, sau đó không nhanh không chậm nói: "À, cũng không phải chuyện gì to tát, người nhà ta đã tìm đến đây."

Cửu quận chúa chớp chớp mắt, cái này mà không phải là chuyện lớn?

Thiếu niên buông tay: "Ở thị trấn vừa rồi, ta thấy bọn họ đang tìm ta."

“Sao bây giờ ngươi mới nói với ta?” Ngừng một chút, Cửu quận chúa bừng tỉnh: “Chẳng trách hôm nay ngươi muốn ra ngoài sớm như vậy, ở lại càng lâu thì tỷ lệ bị bọn họ bắt gặp càng cao, nhanh chóng rời đi là thượng sách."

Thiếu niên không ý kiến.

Cửu quận chúa lại nói: "Vậy là bây giờ chúng ta mua ngựa bỏ trốn sao? Là để che mắt người nhà ngươi, họ sẽ nghĩ chúng ta đã đi cả ngày, buổi tối nhất định sẽ ở Đại Dương trấn nghỉ ngơi, nhưng thật chất chúng ta đến nơi kế tiếp, khoảng chậm trễ này đủ để cho chúng ta đi xa hơn."

Thiếu niên búng trán nàng, khen: "Quả nhiên là A Cửu, rất thông minh."

Cửu Quận chúa sờ sờ trán, ác ý nhìn hắn: "Nếu, ta nói nếu thôi, nếu người nhà ngươi tìm được ngươi, ngươi có bị họ đánh một trận tơi bời không?"

“Trông ngươi rất mong ta bị đánh một trận nhỉ?” Thiếu niên lừa nàng xong, cũng không nói thêm nữa, xoay người chọn một con ngựa.

“Không phải, ta có phải là loại người sẽ sung sướng khi thấy ngươi gặp xui xẻo đâu?” Vẻ mặt Cửu quận chúa thật nghĩa khí, đi quanh đầu một con ngựa nâu.

“Không phải ngươi?” Thiếu niên cười như không cười, đẩy đầu nàng đến xem con ngựa.

"Chẳng lẽ ta?"

Thiếu niên nhìn nàng.

Cửu quận chúa cũng nhìn hắn.

Con ngựa đột nhiên hắt hơi.

Thiếu niên thu ánh mắt, vỗ vỗ mông con ngựa: "Được rồi, không phải ngươi."

Cửu quận chúa hài lòng với sự thỏa hiệp của hắn, hắn dung túng nàng như vậy khiến nàng không thể kìm lòng được voi đòi tiên, nói: "Vậy sau khi ngươi bị bắt về thì người nhà ngươi sẽ làm gì ngươi?"

Thiếu niên suy nghĩ một lúc rồi dùng dây cương kéo con ngựa qua, thản nhiên nói: "Có lẽ sẽ khóc lóc, cầu xin ta đừng trốn nhà nữa."

Cửu quận chúa bị hắn chọc cười: "Bình thường chẳng phải là nên đánh ngươi trước, sau đó nhốt ngươi vào phòng tối tự kiểm điểm sao?"

Cánh tay thiếu niên đặt lên lưng ngựa, cằm gác trên cánh tay, rũ mi: "Xem ra ngươi rất có kinh nghiệm nhỉ?"

“Đương nhiên, ta trốn nhà đi bị bắt rất nhiều lần, cũng bị nhốt trong phòng tối.” Cửu quận chúa thẳng thắn: “Ta cũng biết mấy người trốn nhà đi, khi bị bắt trở về cũng bị nhốt trong phòng tối."

Thiếu niên hơi nheo mắt, hắn không rõ lắm quá khứ của Cửu quận chúa: "Sao ngươi lại muốn trốn nhà?"

"Còn phải hỏi, tất nhiên là vì người trong nhà đối xử với ta không tốt rồi."

Cửu quận chúa không có chút gì là thương tâm khi đối diện với quá khứ của mình, thân quen rồi thì cảm xúc cũng ít dao động, nàng cũng tựa lên lưng ngựa, đối mặt với thiếu niên, đôi mắt đen láy phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên.

"Một mùa đông nọ, ta bị mẹ kế đuổi ra ngoài, lúc đó tuổi còn nhỏ nên không biết học gì để kiếm tiền, đành ra đường học theo hành khất xin cơm, tối thì theo họ ra miếu ngủ."

Cũng vì chuyện đó mà mỗi khi đến mùa đông, da tay nàng lại bị rạn, nàng có lấy nhiều thuốc mỡ trị thương do bị rét của Lục quận chúa, nhưng cũng vô ích, loại thuốc mỡ này mới dùng thì không trị hết được, mà Cửu quận chúa thì nghèo, sáng trưa chiều đều phải ra ngoài kiếm tiền, sáng vừa bôi thuốc xong, quay qua quay lại không biết thuốc đã bay đi đâu nên không thể dùng liên tục được.

Vừa nói, Cửu quận chúa vừa vô thức sờ sờ ngón tay của mình, năm nay vẫn chưa tới thời gian rạn da, nếu có thể, nàng cũng mong tay mình sẽ được chữa khỏi, có cô nương nào mà chẳng muốn tay mình vừa xinh vừa đẹp, vừa trắng vừa sạch đâu?

Thiếu niên đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trên má nàng ra sau tai, lặng lẽ nghe nàng vô tư kể chuyện cũ.

Cửu quận chúa tiếp tục huyên thuyên: "Ta không phải bán thảm* trước mặt ngươi đâu, tại ngươi muốn biết nên ta mới nói thôi."

*Tỏ vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.

Thiếu niên ừ một tiếng, nhìn nàng không chớp mắt.

Cửu quận chúa nói: "Thực ra, khoảng thời gian đó đối với ta cũng không hẳn là tệ. Ta có nói với ngươi rồi đó, hồi bé ta đi theo một lão hành khất, thời gian đó, chính lão hành khất đã dạy cho ta cách sống sót, còn dạy ta một bộ côn pháp, lợi hại lắm, sau này có cơ hội, ta sẽ cho ngươi xem."

Thiếu niên nói được.

Cửu quận chúa nâng tay lên, vỗ vỗ đầu hắn, cười: "Ngươi sao vậy? Sao nghe xong chuyện của ta lại không vui? Có phải ngươi bị bắt nạt đâu."

Thiếu niên đặt tay lên mu bàn tay nàng, lòng bàn tay ấm áp hoàn toàn phủ lên mu bàn tay lạnh lẽo của nàng, cảm giác giống như những đêm đông trước, một mình nàng ngồi xổm trước bếp lò, hơ hơ đôi tay đã rạn da trên lửa để sưởi ấm.

Cửu quận chúa ngẩn ngơ.

Vẻ mặt thiếu niên hiếm khi nghiêm túc như vậy, khác hẳn với vẻ nghiêm túc lúc trêu đùa nàng, đôi mắt hắn đen đặc, ẩn chứa một cảm xúc khó nói nên lời.

Cửu quận chúa chớp chớp mắt.

Thiếu niên nói: "Ngươi có muốn báo thù không?"

“Báo thù?” Mọi chú ý của Cửu quận chúa đề dồn vào bàn tay bị hắn nắm lấy: “Nói thật thì sao ấy nhỉ? Thật ra cũng không phải là không muốn, nhưng báo thù rất khó.”

Cha nàng là Vương gia, huynh đệ của Hoàng Thượng, mẹ kế là Vương phi, chất nữ* của Thái Hậu, một người bất kỳ bên cạnh Vương phi xem ra còn cao quý hơn cả thân phận quận chúa đơn độc của nàng, cho dù hai tay nàng có thể đánh bại cả vương phủ, cũng sẽ không thể chống lại cả Quốc Khánh.

*Cháu gái.

Quốc Khánh thuộc về Khánh Tu Đế.

Cửu quận chúa rất lạc quan, từ lâu đã nhận thức được điều này.

“Còn sống là tốt rồi.” Cửu quận chúa vui vẻ nói: “Ngươi biết không, tối hôm đó ta đào hôn thành công, đã cảm thấy rất phấn khích, bởi vì ta rốt cục cũng có cơ hội thoát khỏi cái nhà kia hoàn toàn, à phải rồi, lúc đó ngươi nói muốn đưa ta về Trung Nguyên, ta vốn không muốn đi đâu."

Thiếu niên hỏi: "Vậy sao lúc sau lại đổi ý?"

Cửu quận chúa ra vẻ hiển nhiên nói: "Bởi vì ngươi tặng lễ vật cho ta."

Khi đó Cửu quận chúa bị triều đình truy nã, chỉ cần nhanh chân qua Tây Vực trốn, triều đình sẽ không thể làm gì, nhưng nàng lại lựa chọn mạo hiểm đi cùng hắn đến Trung Nguyên.

Tùy tiện tặng một cái lắc tay như vậy mà có thể khiến nàng đánh đổi cả sinh mệnh.

Cửu quận chúa giơ tay lắc lắc chiếc vòng tay bảo bối, híp mắt cười: "Kể từ khi mẹ ta qua đời, rất nhiều năm rồi, ngươi là người duy nhất không đòi hỏi gì ở ta, nguyện ý tặng lễ vật cho ta. Hơn nữa, khoảng thời gian này ngươi cũng tặng cho ta nhiều lễ vật, đối xử với ta cũng rất tốt. Trước khi đi, mẹ ta có nói, nếu tương lai ta có thể gặp được một người không đòi hỏi gì ở ta, đối xử với ta vô cùng tốt, thì ta nhất định phải theo sát hắn, cũng phải đối xử với hắn thật tốt, bởi vì, có lẽ sau này ta sẽ không còn gặp được một ai khác tốt với mình như vậy nữa."

"Không đòi hỏi chỗ nào? Rõ ràng là ta bắt ngươi làm hướng dẫn viên du lịch cho ta mà." Thiếu niên nói.

Cửu quận chúa lắc đầu không đồng ý: "Cái này không tính, bởi vì không cần ta, tự ngươi cũng có thể đến Trung Nguyên chơi, đối với ngươi mà nói, có ta hay không có ta cũng như nhau thôi, ngươi còn tặng ta Tiểu Dịch rất quý đó, chứng tỏ ngươi không đòi hỏi gì ở ta cả."

Thiếu niên và nàng đối mặt nhau.

Khi Cửu quận chúa nhìn thiếu niên, hình ảnh hắn ngập tràn trong mắt nàng, tình cảm chân thành hồn nhiên dương như tiêu nuốt* hắn.

*Câu này có thể hiểu là, tình cảm chân thành hồn nhiên của chị nhà mãnh liệt đến mức muốn bao trùm hoặc nhấn chìm anh nhà.

Nàng hoàn toàn chẳng biết gì về điều này, nên mới thể hiện tình cảm chân thành cùng lòng yêu thích dâng trào trong tâm hồn mình cho hắn, không chút giấu giếm.

Nàng vẫn chưa nhận ra.

Nàng nhìn đến nỗi hắn phải dời ánh mắt, tay hơi buông lỏng, tựa hồ không thể chịu nổi, lần nữa quay đầu lại nhìn.

"Tặng ngươi chút lễ vật, đối xử với ngươi tốt hơn một chút so với người khác, vậy là đủ rồi sao?"

Cửu quận chúa ngây ngốc: "Thế còn chưa đủ sao?"

"Nếu sau này ta không đối xử tốt với ngươi nữa thì sao?"

“Vậy thì ta sẽ đánh ngươi một trận rồi bỏ đi thôi.” Cửu quận chúa nhìn hắn với ánh mắt kỳ quặc: “Ta không phải tên ngốc, nếu như ngươi đối xử với ta không tốt, ta nhất định sẽ không đi chơi với ngươi nữa, ta đâu có ngốc.”

Nàng không ngốc.

Vì lời lẽ tự nhiên của nàng, thiếu niên tối sầm lại, lông mi rũ xuống, đưa tay day day thái dương, không nhịn được, lần nữa nâng mi mắt lên nhìn nàng.

Cửu quận chúa trêu người xong liền chạy sang bên kia tiếp tục chọn ngựa, dáng vẻ người không phổi* của nàng khiến người ta vừa bực vừa buồn cười.

*Người vô tâm, vô tư vô lo.

Cửu quận chúa nói: "Nhiều ngựa đẹp quá đi, ta không chọn được, Tiểu Ngọc, ngươi thích con nào?"

Tiểu Ngọc hào hứng chỉ vào con ngựa nhỏ màu đỏ: "Ta thích con này!"

Cửu quận chúa quyết định tại chỗ: "Được, vậy mua con này."

Tiểu Ngọc và nàng cùng vỗ tay nhún nhảy.

Thiếu niên bình tĩnh lại, bước đến, thay nàng trả bạc, thuận tay mua một cái yên ngựa vừa với Tiểu Ngọc.

Cửu quận chúa từ phía sau lưng hắn, thò đầu ra, cười tủm tỉm: "Nhìn đi, ngươi đối xử với ta rất tốt, ta thật không nhìn lầm người."

Thiếu niên giơ tay đẩy mặt nàng ra sau: "Nếu ngươi gặp được người khác đối xử tốt với ngươi hơn ta, có phải ngươi sẽ lập tức đeo tay nải theo người khác bỏ trốn không?"

Cửu quận chúa do dự ừ một tiếng.

Thiếu niên chỉnh trang sức bị lệch trên tóc nàng ngay ngắn lại, đứng đối diện nàng, nhìn nàng: "Bỏ trốn cũng không sao, nếu ngươi bỏ trốn rồi, ta sẽ đến nhà ở kinh thành của ngươi, chờ ngươi."

“Nhưng ta sẽ không về nhà.” Vả lại, hắn căn bản không biết nhà nàng ở đâu mà, Cửu quận chúa tự tin.

Thiếu niên nhìn nàng: "Ta biết."

"Ngươi biết? Ngươi biết mà còn về chờ ta chui đầu vô lưới á?" Nàng ngốc như vậy sao?

Thiếu niên thản nhiên cười: "Chờ chứ, sao lại không chờ, một ngày ngươi không về, ta sẽ giết một người, hai ngày không về, ta sẽ giết hai người, giết tới khi ngươi về mới thôi."

Lần này, danh sách sát hại người Trung Nguyên lại thêm mấy tên nữa, là để báo thù cho nàng.

“Nói như ngày mai ta sẽ đi vậy.” Cửu quận chúa vỗ vỗ hắn, ám chỉ: “Vậy nếu ngươi đối xử với ta tốt hơn nữa, ta sẽ không rời đi… Thật ra là, lúc ta vừa mới vào thành, thấy có một bộ áo choàng đỏ, ngươi muốn xem thử một cái không? Có điều giá cả chắc sẽ hơi đắt một tí xíu xiu."

Nàng đã mua ba bộ áo choàng rồi.

Thiếu niên quay lưng bỏ đi.

Tay Cửu quận chúa đánh vào không khí, nhìn theo bóng dáng hắn: "Thật sự chỉ hơi đắt một tí xíu xiu…"

Thiếu niên dừng bước, hơi nghiêng mình, ánh hoàng hôn đỏ vàng tạo nên một vầng hào quang ấm áp vậy quanh bóng dáng cao lớn của hắn.

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng: "Còn chưa đi?"

Cửu quận chúa hơi sửng sốt, sau đó định thần lại, vui mừng khôn xiết, chạy hai ba bước đến nắm lấy ống tay áo của hắn: "Thấy chưa, thấy chưa, ta đã nói ngươi đối xử với ta là tốt nhất mà!"

"..."

Tiểu Ngọc ở phía sau bị hai người quên mất hoàn toàn, nhìn con ngựa đang thân thiết cọ cọ vào mình, lại nhìn hai bóng lưng xa xăm, bẹp miệng khóc ròng.

Chương kế tiếp