Miêu Cương

Chương 18
Sau một lúc im lặng trong xe ngựa, Tiểu Ngọc nhỏ giọng nói:

"A Cửu tỷ tỷ, vậy là tóc của cha không được tết với người khác sao?"

Cửu quận chúa gật đầu: "Đương nhiên."

“Hóa ra mẹ bỏ đi là vì chuyện này.” Tiểu Ngọc chợt nhận ra.

Cửu quận chúa nhất thời không nói nên lời, chớp mắt, suy nghĩ có hơi tiêu cực: "Chờ chút, chờ chút, Tiểu Ngọc, ngươi vừa mới nói cái gì? Cha ngươi, hắn..."

“Lần cuối cùng mẹ với cha cãi nhau là vì có người đưa tóc của cha cho mẹ.” Tiểu Ngọc ngây thơ nói: “Vậy A Cửu tỷ tỷ, chỉ cần ta lấy tóc của cha, mẹ sẽ làm hòa với cha sao?"

Ta không nghĩ là có thể. Cửu quận chúa thầm nghĩ, vậy sao mà được? Nguyên nhân khiến cha và mẹ ngươi chia tay đâu phải vì tóc mà là vì cha ngươi có nữ nhân khác bên ngoài, còn nữ nhân kia thì đang khoe mẽ với mẹ ngươi.

Nhưng nàng không dám nói thế, sợ sẽ làm tổn thương đến trái tim mong manh của cô nhóc.

“Đương nhiên là không rồi.” Giọng nói của thiếu niên mơ hồ vang lên.

Cửu quận chúa quay đầu nhìn hắn chằm chằm: Ngươi câm miệng!

Thiếu niên phớt lờ lời cảnh báo của nàng, xấu tính châm dầu vào lửa: "Từ bỏ đi, đời này mẹ ngươi sẽ không bao giờ làm hòa với cha ngươi đâu."

Cửu quận chúa rất muốn khâu cái miệng quạ của hắn lại, lo lắng cúi đầu nhìn Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc hơi mếu máo, nhưng không khóc.

Thiếu niên cúi đầu tiếp tục tháo bím tóc, lần này ngữ điệu lại nhẹ như nước: "Mẹ ngươi xứng với người tốt hơn."

Tiểu Ngọc thích nghe người khác khen mẹ mình, khuôn mặt nhăn nhúm cuối cùng cũng giãn ra.

Cửu quận chúa cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, ít ra hắn cũng nói được một câu dễ nghe, rốt cuộc cũng trưởng thành rồi, Cửu quận chúa cảm động.

Giọng thiếu niên vẫn bình thản: "Còn cha ngươi đánh chết đem cho sói ăn là vừa."

Tiểu Ngọc bị hắn trêu, lại òa lên khóc.

Cửu quận chúa tự vả mặt: "..."

Thiếu niên hoàn toàn không có ý định suy xét lại lời nói, nhàn tản, xem mọi người như không khí, dựa vào vách xe tháo bím tóc, đùi phải buông lỏng gác lên đầu gối trái, trên chân còn mắc sợi xích dài màu xanh đen, những đường cong được chiếc quần dài sẫm màu thùng thình tôn lên rõ nét, sống động, trang sức bạc bên hông đôi ủng ngắn thấp thoáng trong không trung, như trái tim của Cửu quận chúa lúc này.

Mệt mỏi.

Thôi bỏ đi.

Cửu quận chúa ngơ ngác nhìn sợi xích bạc trên đôi ủng ngắn của hắn trong giây lát, bỗng nhớ lại vài chuyện thú vị ở kinh thành.

Nàng đã từng giao thiệp với rất nhiều thiếu gia của các gia đình quyền quý ở kinh thành, hầu hết là các công tử động khẩu, nàng động thủ.

Mấy tên công tử miệng bẩn khắp kinh thành đã qua tay nàng, phần lớn đều là dân tô son trát phấn, mặc áo dài trắng chẳng ra làm sao, tỏ vẻ phong nhã phẩy quạt đi khắp chợ, trông như một bầy lợn mặc quần áo con người sắp bị làm thịt, lạc vào chốn phường chợ con người.

Cho nên, Cửu quận chúa cảm thấy nam sắc thật là kì quái, trong mắt nàng, những nam tử này chẳng khác gì lợn, cùng lắm thì chỉ là mặc quần áo khác nhau thôi.

Tư tưởng ăn sâu bén rễ đã hoàn toàn sụp đổ kể từ buổi tối hôm ấy, nàng gặp gỡ thiếu niên.

Thiếu niên lãng tử đến từ một nơi bí ẩn sáng ngời trước mắt Cửu quận chúa mỏi mệt, bím tóc thiếu niên đẹp, trang sức trên tóc đẹp, quần áo đẹp, đôi mắt đẹp, dung mạo nếu nói không ngoa là đẹp nhất trên đời.

Người đẹp làm gì cũng đẹp, ở đâu cũng đẹp.

Cửu quận chúa thành thật ngồi xuống, lặng lẽ nhìn thiếu niên đang từ từ tháo bím tóc.

Tháo từng bím ra, nàng đột nhiên lên tiếng.

"Lão Đại."

Thiếu niên nhướng mắt.

…Tên ngươi là gì?

Cửu quận chúa bắt gặp đôi mắt đen nhánh của hắn, không hiểu sao lời chẳng thể thốt khỏi miệng.

Tên ngươi là gì? Tên thật của ngươi là gì? Cứ gọi ngươi là Lão Đại suốt, nghe như ta là thuộc hạ làm việc sống chết dưới tay ngươi, như là tiểu đệ… tiểu muội ấy.

Cửu quận chúa nghẹn giọng một lúc, cảm thấy mình rất kỳ quái, chỉ hỏi tên thôi mà, sao lại không nói được? Có phải hỏi hắn có hôn thê chưa đâu.

Thôi dừng, không nghĩ nhiều nữa.

Cửu quận chúa dùng lòng bàn tay xoa xoa hai má, cố tìm chuyện để nói, ho khan một tiếng: "Không có gì, không có gì, ngươi tiếp tục tháo bím tóc đi, mặc kệ ta."

Vẻ mặt chột dạ của nàng có chỗ nào giống không có gì đâu.

Thiếu niên ngừng tháo bím tóc, hơi nhướng mày, ánh mắt dò hỏi nàng rốt cuộc là muốn hỏi điều gì.

Cửu quận chúa vô thức siết chiếc vòng bạc trên cổ tay, muốn nói nhưng lại thôi.

Thiếu niên nghĩ gì đó, cúi đầu sờ sờ túi lụa ở bên hông, lấy một nắm hạt dưa và đậu phộng đưa cho nàng: "Thôi, ăn nó rồi nói."

Cửu quận chúa: "..."

Trông nàng tham ăn như vậy ư?

Cửu quận chúa ngoài miệng thì nói không cần mà tay lại bóc hai hạt đậu phộng.

“Cuối cùng là muốn hỏi cái gì?” Thiếu niên ở trước mặt nàng vô cùng kiên nhẫn: “Qua thôn này không còn có nhà trọ khác*, lần này ngươi không hỏi, lần sau ta cũng không trả lời.”

*Thành ngữ Trung Quốc: Ý nói trong hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi.

Ánh mắt Cửu quận chúa lóe lên, không biết là vì ăn đậu phộng của hắn hay là bởi vì suy nghĩ miên man, nghe hắn nói sẽ không có lần sau, tim nàng bỗng giật lên, không kìm chế được nói một mạch: "Tên hôn thê của ngươi là gì?"

Vừa dứt lời, cả thế giới đều chìm vào tĩnh lặng, Tiểu Ngọc nhạy bén, cảm thấy có gì đó không ổn, liền lặng lẽ biến thành khôi lỗi*, nép vào góc.

*Khôi lỗi được xem là những chiến binh không cảm xúc, là người cận vệ trung thành nhất trong Đấu Phá Thương Khung.

Xa phu* ở bên ngoài trộm nghe chuyện phiếm cũng sững sờ, không ngờ hai người trên xe không phải là phu thê, nhân lúc không ai nhìn thấy, hắn hơi ngả người về phía cửa xe nghe trộm.

*Người đánh xe.

Cửu quận chúa cất tiếng lần thứ hai, chợt nhận ra lời mình vừa nói quá vô duyên, muốn khâu ngay cái miệng của mình hai mũi, còn muốn đào hố chui xuống dưới sống hết quãng đời còn lại.

Thiếu niên ngước mắt lên, ánh mắt sâu xa nhìn Cửu quận chúa đang cứng đờ người từ trên xuống dưới một lượt, cứ như muốn lột trần nàng vậy.

Thật xấu hổ.

Cửu quận chúa cảm thấy cánh tay mình lạnh toát, kéo kéo quần áo lên.

Thiếu niên còn chưa đáp, Cửu quận chúa đã hít sâu một hơi, căng thẳng nói: "Ta chưa có nói gì hết."

Ánh mắt thiếu niên như mỉm cười: "Ồ."

Cửu quận chúa: "Ngươi cũng chưa nghe thấy gì hết."

Thiếu niên nghiêm túc: "Ừ."

Cửu quận chúa: "Dù ngươi có nghe thấy, cũng quên hết đi."

Thiếu niên ngoan ngoãn: "Được, ta đã quên."

Cửu quận chúa bình tĩnh mở gói giấy, bóc hai hạt đậu phộng rồi đưa một hạt cho thiếu niên như một món hối lộ, miễn cưỡng ra vẻ tử tế: "Vậy ngươi tiếp tục tháo bím tóc đi, ta không làm phiền ngươi nữa."

Thiếu niên tiếp tục tháo bím tóc theo ý nàng, Cửu quận chúa quay mặt ra ngoài cửa sổ nhìn khung cảnh đang dần khuất bóng trên đường đi.

Trong nháy mắt, bím tóc đã được tháo xong, mái tóc dài đan xen nhau buông lơi lòa xòa.

Cửu quận chúa quay đầu lại, trong mắt chứa đựng tia nắng ban mai tuyệt đẹp ngoài cửa sổ.

Thiếu niên nhìn nàng chằm chằm một hồi, ung dung thả chân dài xuống, hơi cúi người về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai tay đặt lên má, đôi mắt đen nhánh trong veo không chớp nhìn nàng.

Cửu quận chúa có chút hoảng loạn.

Thiếu niên cong mắt, khẽ nghiêng đầu, giọng nói ẩn chứa ý cười.

"A Cửu, ta không có hôn thê."

Cửu quận chúa suýt bị sắc đẹp của hắn mê hoặc: "..."

Sao phải nhắc lại cảnh tượng mất mặt của nàng vừa rồi chứ?

Một lúc sau, cùng với tiếng thiếu nữ giận quá hóa thẹn, cỗ xe rung chuyển dữ dội, có thứ gì đó đập vào thành xe, thiếu niên bật cười.

Xa phu vội kéo dây cương để ổn định con ngựa trước mặt, lo lắng nhìn về phía rèm xe.

Thoáng chốc, rèm xe được vén lên, Cửu quận chúa thất thểu xốc váy ngồi bên cạnh xa phu, cố tỏ ra ân cần nói: "Đại thúc, để ta đánh xe tiếp cho, ngài vào trong nghỉ ngơi đi. "

Xa phu: "Không ..."

Cửu quận chúa chẳng buồn giải thích, nắm lấy dây cương, đẩy người vào xe ngựa: "Không phiền, không phiền đâu, ta làm được, ngươi yên tâm."

Xa phu: "Không phải..."

Cửu quận chúa hạ rèm xe xuống: "Thật sự không phiền mà, đừng lo, ta sẽ đưa mọi người đến Đại Dương trấn an toàn!"

Xa phu: "..."

Rốt cuộc ai mới là xa phu?

*

Không như nhóm Cửu quận chúa, lúc này đang tận hưởng một chuyến du lịch nhàn tản thảnh thơi, tại thị trấn xảy ra những vụ án mạng liên hoàn kỳ lạ đang hỗn loạn.

Ngay sau khi chân dung truy nã được dán trên bảng thông báo, lập tức có hai gã chạy ra khỏi thành mà thiếu niên vừa đi qua.

Một thiếu niên cao ráo ăn mặc lố lăng tò mò cúi xuống bảng thông báo xem có thông tin gì không, nếu sau này tên tội phạm truy nã bị bắt, hắn còn kiếm được chút tiền thưởng.

Thiếu niên thấp gầy sốt ruột kéo kéo tay nải hắn: "Chu Bất Tỉnh, đi được chưa? Đều là lỗi của ngươi, ngày nào cũng lộn xộn, cho nên đến giờ chúng ta vẫn chưa tìm được A Nguyệt này."

Chu Bất Tỉnh ừ ừ hai tiếng, cố sức rướn người về phía trước, mở to mắt liếc nhìn mấy bức chân dung, đôi mắt vàng của hắn quét qua bức chân dung to đùng ở trung tâm.

"Tiểu Cửu, nữ tử Miêu Cương, âm mưu gây rối loạn quần chúng, sát hại năm người vô tội liên tiếp, tiền truy nã: năm trăm lượng. Ai cung cấp manh mối có thể nhận được một trăm lượng."

"Này, năm trăm lượng đấy, con số không nhỏ đâu, để ta xem Tiểu Cửu này trông thế..."

Chu Bất Tỉnh nhìn rõ người trong tranh, chữ “nào”* cuối cùng bỗng nghẹn lại trong họng, biểu cảm thật quỷ dị.

*Trong nguyên văn là “này Tiểu Cửu trường cái gì (dạng)” nhưng vì hạn chế khi edit, nên từ “dạng” được thay bằng từ “nào” để câu văn đúng ngữ pháp và mượt mà hơn.

Thiếu chủ vẫn kéo mạnh tay nải của hắn, thúc giục: "Ngươi có đi hay không? Chờ ta về cho ngươi năm trăm lượng không được sao? Một hai phải kiếm được năm trăm lượng bây giờ à?"

Chu Bất Tỉnh phát điên thật rồi, hắn xé tấm hình xuống, đồng tử run lên: "Nàng, nàng, nàng…"

Thiếu chủ liếc nhìn nữ tử trong tranh: "Xinh đấy, nhưng không phải tộc của chúng ta."

“Không phải chuyện đó!” Chu Bất Tỉnh hận không thể đập tờ giấy lên mặt thiếu chủ cái gì cũng không biết kia: “Ngươi không biết sao, nàng chính là nương tử đào hôn của ngươi đó!”

Cũng là nữ tử mà ca ca nham hiểm A Nguyệt của ngươi nhìn trúng.

Chu Bất Tỉnh không nói câu cuối, bởi hắn đột nhiên nhớ tới chuyện bị hai huynh đệ này đọa đày mười mấy năm, cho nên kịp thời nuốt lời nhắc nhở trở ngược vào.

Nhắc nhở mà làm chi? Khi đó để hai huynh đệ bọn họ tranh giành một nương tử chẳng phải tốt hơn sao? Hắn thích xem truyện tranh giành tình cảm mà!

Chu Bất Tỉnh cười khanh khách, hai tay chống nạnh, thu liễm lại nhìn vào đôi mắt đầy nghi hoặc của thiếu chủ: "Đây là một manh mối lớn, thiếu chủ, ngươi không biết đâu, lúc trước ta có gặp qua nữ tử này ở biên cương, nàng chính xác là vị tiểu công chúa Trung Nguyên đào hôn kia."

“Nàng giả danh tộc của ta để đi hại người.” Thiếu gia đen mặt, nói rất có nguyên tắc: “Ta không thích nàng.”

Hắn vừa nói vậy, Chu Bất Tỉnh cũng nhớ ra một chuyện khác, trông tiểu công chúa chẳng giống nữ tử tàn nhẫn độc ác chút nào, tranh trên bảng thông báo nói thủ pháp giết người của nàng rất đáng sợ, nghe có phần phi thực tế.

Chu Bất Tỉnh có linh cảm, kẻ thực sự giết người kia khả năng cao chính là Nguyệt Chủ đại nhân của bọn họ, sau khi trốn khỏi nhà đi lạc hai tháng, lúc đến biên cương, Nguyệt Chủ liền đi theo vị tiểu công chúa kia.

Nói cách khác, họ chỉ cần dò la tin tức truy nã tiểu công chúa, có lẽ sẽ sớm tìm được Nguyệt Chủ thôi.

Sắp có kịch hay rồi.

Trong lòng Chu Bất Tỉnh cười đến phát điên.

Chương kế tiếp