Miêu Cương

Chương 81: Phiên ngoại (1)
01: Ác bá kinh thành ra đời.

Hai ngày sau khi Cửu quận chúa vừa trở về kinh thành, các tiểu thư nhà quyền quý và phong lưu tài tử trong kinh đô đều canh cánh trong lòng, đặc biệt là những người đã từng ức hiếp nàng, tuy nhiên chỉ trong vài ngày, bọn họ đã nghe được tin Cửu quận chúa mang đến một người thiếu niên tuấn tú cùng trở về, lại ra ngoài không nhịn được nói chuyện phiếm vài câu.

Sở Kim Triêu cải trang đi ra ngoài nói: “Trong khoảng thời gian này rất nhiều đại thần đã đưa cho ta một vài sổ con, trong tối ngoài sáng làm cho ta nói với ngươi, đại nhân không nên để ý những kẻ tiểu nhân, không cần cùng hài tử nhà bọn họ so đo.”

Cửu quận chúa ngồi trên ghế đẩu trong quán trà, nhấm nháp hạt dưa, nói: “Ta là loại người có thù tất báo như vậy sao?”

Sở Kim Triêu trong lòng nói, ngươi không phải loại người có thù tất báo như vậy sao?

Tiểu vương gia vểnh tai lên lắng nghe những người bên cạnh, cách vách nói một câu hắn chuyển đạt lại một câu.

“Nha đầu thúi Sở Kim Tửu liền ỷ vào chính mình học được một ít công phu liền đến chỗ bắt nạt người khác, động bất động loát tay áo cuốn váy, một chút cũng không có giáo dưỡng.”

“Lúc trước ta còn không phải nói nàng ta không hợp lễ nghĩa sao, nàng thế như lại xách ta lên bay vòng quanh toàn bộ kinh thành một vòng, ngươi nói nàng không quá phận sao?!”

“Ngươi rõ ràng là nói nàng là người đàn bà đanh đá....”

“Rốt cuộc ngươi ở bên kia sao?!”

“...”

“Ngươi nhìn xem cái tính khí của nàng. Ai có thể chịu đựng được nàng ta chứ? Cả ngày lui tới với một vài người không đứng đắn, buổi tối còn cùng với lão ăn mày ngủ.”

“Đó không phải là chuyện mười năm trước sao?”

“Đó cũng là ngủ với một người ăn xin!”

“...”

Lúc tiểu vương gia lặp lại điều này, hắn nhịn không được muốn kéo tay áo của mình và chạy đến cửa kế bên để bắt người. Cửu quận chúa đưa cho hắn đệ một cây chổi.

Một người nào đó trong phòng bên phải nói: “Sở Kim Tửu lúc trước chính là không biết ngày đêm quấn lấy ta muốn đưa ta túi tiền.”

“Ban ngày mơ thấy cái gì? Sở Kim Tửu rõ ràng là đưa ta túi tiền.”

“Rõ ràng là đem các ngươi đánh giống cái túi tiền.”

“Kia cũng là đưa ta túi tiền!”

“Túi tiền thì tính là cái gì? Nàng thậm chí còn viết cho ta thơ tình.”

“Các ngươi đúng là làm người khác cười chết. Trước đây các ngươi coi thường nàng, cười nhạo nàng thô lỗ, người đàn bà đanh đá, đồ đàn ông. Bây giờ nhân gia phát đạt, nhưng thật ra một đám hướng lên trên liếm mặt.”

“Nói như thể không phải ngươi? Hôm qua ai say rượu khoác lác với chúng ta rằng nàng có quan hệ tình cảm với ngươi?”

“Dù sao cũng không phải ta!”

...

Cửu quận chúa cầm một cây chổi khác đưa cho tiểu vương gia điềm nhiên vỗ vỗ vai hắn, nghiêm nghị nói: “Mỗi người một bên, đánh một cái.”

Tiểu vương gia hùng dũng oai vệ đi vào căn phòng đầu tiên, vừa đạp cửa liền thấy tất cả các cô nương bên trong đều sững sờ, mặt mày vẽ bậy, trừ một người, hẳn là vị kia vì cửu quận chúa nói chuyện.

Cô nương đứng một mình bên bàn trông như sắp khóc, nhưng thủ hạ lại vững vàng mà thay người nghiên mực.

Tiểu vương gia ngơ ngác nhìn trái phải.

Chu Bất Tỉnh và Tống Trường Không mỗi người dùng bút lông nhúng mực trước bàn, Chu Bất Tỉnh chán ghét nói: “Ngươi vẽ thực quá xấu, để cho ta.”

Tống Trường Không không tự chủ được mà đẩy hắn: “Nhìn ngươi vẽ cái gì đây, làm sao lại có một tên khốn lớn lên giống đồng tiền?”

“Tên khốn tự như đồng tiền.”

“Ngươi đây là ngụy biện!”

“Ngụy biện liền không phải là nói lý sao?”

“Ngươi lại ngụy biện!!”

“Ngươi không thể nói cho ta biết những gì ta nói là sai. Cho dù ngươi là thiếu chủ, ngươi cũng không thể lấy quyền tư mưu như vậy.”

“Làm sao tôi có thể lấy quyền tư mưu được? Chu Bất Tỉnh, ngươi có thể hay không giảng một chút đạo lý?”

Hai người mỗi người một cây bút lông, không còn quan tâm đến những cô nương xui xẻo, hỏng bét trong phòng mà bắt đầu vẽ rùa lên mặt nhau cô nương đang mài mực trên bàn nhìn vết mực trên góc váy muốn khóc không ra nước mắt.

Tiểu vương gia lặng lẽ thu lại cây chổi.

Sở Kim Triêu thò đầu ra từ phía sau, căn phòng đã gà bay chó sủa.

Chu Bất Tỉnh và Tống Trường Không đang múa may bút lông, múa may múa may không biết bút lông của ai bay ra ngoài, táp thẳng đến hướng cửa.

Tiểu Vương gia trơ mắt nhìn sợi lông bút cuối cùng rơi xuống mặt người được tôn quý nhất trong triều đại Khánh vương.

Sở Kim Triêu: “...”

Những người trong cả khán phòng im lặng, bao gồm Chu Bất Tỉnh, người bị mất bút lông, và Tống Trường Không, người sắp mất bút lông.

Sở Kim Triêu lau mặt, nhìn vết mực đen ướt đẫm trên tay, nhìn thủ phạm trong phòng, một lúc sau mới vừa lòng nhếch lên khóe miệng, trong mắt tràn đầy sát ý: “Nói đi, hôm nay ngươi muốn chết như thế nào?”

Chu Bất Tỉnh lùi về sau: “Chết già đi?”

Sở Kim Triêu: ‘Nếu nhổ tóc và răng của ngươi, ngươi có thể được coi là một cái lão nhân đúng không?”

Chu Bất Tỉnh leo đến bên cửa sổ: “Ta đột nhiên nhớ ra mình có việc phải làm, ta đi trước!”

Sở Kim Triêu vung tay lên: “Người đâu, bắt sống người này sẽ được thưởng!”

Vì vậy người trên cả đường bắt đầu chạy loạn, Chu Bất Tỉnh chạy như thỏ phía trước, phía sau đuổi theo một cái thật dài cái đuôi.

Chu Bất Tỉnh hét lên một cách điên cuồng khắp con phố: “A Nguyệt, ngươi giết ta rồi!”

Thiếu niên đứng ở cửa sổ bên cạnh lười nhác đáp: “Ta chỉ bảo ngươi vẽ rùa thôi, không bảo ngươi ném bút lông vào mặt cô nương đó.”

Đó là cô nương sao? Đó rõ ràng là ác quỷ chi vương! Ác quỷ chi vương khống chế muôn vàn tiểu ác quỷ!

Chu Bất Tỉnh suy sụp: “A Nguyệt, ngươi không phải là con người!!”

Thiếu niên giơ tay đóng cửa sổ không có cảm tình, liếc mắt nhìn nam nhân trong phòng có ác ý đối với A Cửu, giơ tay cắm chiếc đũa trong tay xuống bàn.

Chiếc đũa xuyên qua bàn gỗ lê, đứng thẳng tắp.

Mấy người nam nhân im lặng không nói.

Nở nụ cười trên mặt, thiếu niên chậm rãi ngồi trên bàn, chân dài hơi khom xuống, hờ hững nhìn mấy người đang ôm đầu.

“Nào, đứng xếp hàng từng người một ở bên cửa sổ mà mắng chửi, cởi bộ quần áo, mắng cho đến khi ta vừa lòng.”

Nam nhân: "Có thể không cởi quần áo không?"

Thiếu niên giơ chân giẫm lên thanh gỗ dưới bàn, khuỷu tay chống đầu gối, một tay chống má cười nói: “Không cởi quần áo ra thì cũng được. Ta sẽ lột trần các ngươi và treo trên đỉnh của bức tường trong kinh thành khoảng hai, ba, bốn hoặc năm ngày.”

“...”

“Ta là chó.”

“Ta không phải con người.”

“Ta là súc sinh.’

“Ta, ta cũng không phải con người.”

Thiếu niên gõ bàn: “Không thể lặp lại.”

“Ực...”

“Ta đốt nhà cướp của!”

“Ta không chuyện ác nào không làm!”

“Ta tội ác tày trời!”

“Ta hạ tiện!”

“Ta dâm tà!”

“Ta... các ngươi đều nói xong ta nói cái gì !?”

Cửu quận cháu nắm lấy hạt dưa ngồi ở bên cạnh thiếu niên, ngập ngừng nói: “Ta hiện tại giống như ăn hiếp sao?”

Thiếu niên nắm lấy nửa nắm hạt dưa trên tay nàng, nói: “Không giống.”

“Thật sao?”

“Một kẻ ác bá làm sao có thể đẹp như ngươi được.” Thiếu niên xoa đầu, quay đầu nhìn chằm chằm đám người vẫn đang cởi quần áo bên cửa sổ, lạnh lùng nói: “Cởi một bộ quần áo khác rồi chặt một ngón tay.”

Các nam nhân khổ mà không nói nên lời: không phải là ngươi làm chúng ta thoát ra sao?

Thiếu niên suy nghĩ một chút, chỉ vào một bên nam nhân đối diện hỏi Cửu quận chủ: “Ngươi viết thơ tình cho hắn sao?”

Cửu quận chúa cùng người bị chỉ điểm lắc đầu nguầy nguậy: “Làm sao có khả năng?”

Thiếu niên đầu ngón tay có chút đáp xuống người khác: “Ngươi đã từng đưa hắn túi tiền sao?”

Cửu quận chúa điên cuồn xua tay: “Ta trước đây chưa dùng túi tiền, làm sao có thể cho người khác túi?”

Thiếu niên dừng một chút, hai mắt híp lại, cười như không cười nhìn hướng người nam nhân đang run đến lợi hại: “Ngươi cho hắn thấy tâm ý sao?”

Cửu quận chúa chấn thanh nói: “Ta không phải ta không có đời này ta chỉ cho ngươi thấy tâm ý của ta!”

Thiếu niên thu hồi bàn tay tử thần sẽ giết bất cứ ai mà anh ta điểm đến, gật đầu hài lòng: “Ta cũng vậy.”

Người đối diện: Cầu xin các ngươi đừng khoe nữa.

Cửu quận chúa thở phào nhẹ nhõm, để không tiếp tục tự chuốc lấy phiền phức, liền cầm chổi phân cho mấy người nam nhân chỉ mặc áo trong, chỉ vào đường ngoài cửa sổ, thấm thía nói: “Dọn dẹp mấy chục con đường gần đó, mấy ngõ ngách cũng dọn sạch sẽ, đến nhà mấy người già thay bọn họ dọn dẹp, lần này ta liền không thèm so đo với các ngươi.”

Mấy tên nam nhân mang ơn đội nghĩa xách cây chổi lên và bỏ chạy với đống quần áo vương vãi, còn chưa chạy đến cạnh cánh cửa, hai cánh lạch cạnh đóng lại.

Một đám người nặn ra nụ cười khô khốc trên mặt, cứng ngắc quay đầu lại, run rẩy nói: “Cái kia, còn có chuyện gì muốn nói với chúng ta nữa?”

Thiếu niên hất cằm về phía Cửu quận chúa: “Xin lỗi.”

“Thực xin lỗi!”

Một nhóm người tát nhau, xin lỗi rồi chật vật mà bỏ chạy như bay.

Cửu quận chúa đứng bên cửa sổ nhìn lên bầu trời, thở dài nói: “Ta quả nhiên có tư chất làm ác bá.”

Nói xong, nàng kiên định lắc đầu: “Không, ta không thể làm ác bá, ta muốn trở thành người tốt.”

02: Gặp gia trưởng.

Trên đường từ Đào Hoa ổ trở về kinh thành, Cửu quận chúa tưởng tượng ra ba khả năng “A Nguyệt nhìn thấy các trưởng bối” mỗi ngày, nghĩ ra biện pháp đối phó cho mỗi khả năng.

Nàng chắc chắn sẽ khiến các vị sư phụ phải thích A Nguyệt.

Cửu quận chúa tự tin tràn đầy mà trở lại kinh thành, không đợi nàng thực thi một đường tích góp các loại đối sách, vài vị sư phụ bình tĩnh đối mặt với thiếu niên gật gật đầu, sau đó từng người cho hắn một phần lễ gặp mặt, mỗi phần lễ gặp mặt đều có thể nói là báu vật vô giá.

Cửu quận chúa xem đến choáng váng, có chút chua xót: “Năm vị sư phụ của ta chưa từng tặng quà cho ta.”

Thiếu niên cười cười, đồ vật trong tay sắp tràn ra, đơn giản đưa cho nàng tất cả đồ vật: “Ta đưa cho ngươi.”

Bây giờ đến lượt Cửu quận chúa không thể ôm được lễ vật.

Tứ sư phụ Phong Vô Duyên, vẫy tay với Cửu quận chúa và nói: ‘Đi với ta.”

Cửu quận chúa không hiểu ý muốn làm gì, liền cùng thiếu niên nhìn nhau rồi đi theo.

Phong Vô Duyên mở căn phòng kho báu đầu tiên, chỉ vào bên trong và nói: “Đây là của hồi môn ta để dành cho ngươi. Ngươi xem ngươi muốn gì nữa. Ta thời gian này sẽ bù đắp cho ngươi.”

Cả người Cửu quận chúa đều ngốc rồi.

Ngũ sư phụ Lục Thanh Y mở cửa phòng bên cạnh: “Đây là ta chuẩn bị cho ngươi mấy năm nay, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho ngươi ăn cả đời.”

Một trong những báu vật vô giá trong vòng tay của Cửu quận chúa đã đánh rơi.

Nhị sư phụ Vương Linh Linh mở căn phòng bên cạnh Lục Thanh Y, tam sư phụ Thích Bạch Ẩn mở căn phòng bên cạnh nàng, đại sư phụ Lý Trảm mở căn phòng tiếp theo.

Của hồi môn liên tiếp năm phòng khiến Cửu công chúa hoàn toàn không nói nên lời, nàng không phản ứng kịp khi tất cả quà trên tay rơi xuống, thiếu niên sau lưng cúi người nhặt đồ vừa cười.

Năm vị sư phụ mở căn phòng cuối cùng và nói: “Đây là những gì mẹ ngươi đã chuẩn bị cho ngươi trong suốt cuộc đời của bà ấy. Ban đầu chúng ta định gửi ngươi đến Miêu Cương ... Nếu Tiểu Kim Triêu không lên ngôi, tất cả chúng ta đều phải chết, những thứ chúng ta để lại đã quá đủ rồi. Cả đời này, ngươi không cần lo lắng về cơm ăn áo mặc. Nếu bây giờ Tiểu Kim Triêu lên ngôi, sẽ rất thích hợp để lại những thứ này cho ngươi như một của hồi môn thực sự.”

Cửu quận chúa hai mắt đỏ hoe, khóc nức nở ôm mấy vị sư phụ lau nước mắt.

Nhị sư phụ Vương Linh Linh, sờ sờ vào đầu nàng và nói: “Đối với ngươi như vậy là không đủ vì ta sợ ngươi sẽ thương tâm nếu chúng ta xảy ra chuyện.”

Ngũ sư phụ Lục Thanh Y, vỗ tay Vương Linh Linh và nói: “Ta sợ ngươi sẽ trả thù cho chúng ta nếu ngươi biết tin tức chúng ta xảy ra chuyện.”

Đại sư phụ Lý Trẩm lấy trong túi ra một viên kẹo và nói: “Tất cả chúng ta đều hy vọng ngươi một mình có thể sống tốt.”

Tam sư phụ Thích Bạch Ẩn, trầm mặc, hắn không có gì để nói, mà âm thầm xoa đầu nàng với tứ sư phụ Phong Vô Duyên.

Thiếu niên đứng sau lưng bọn họ với một đống đồ trên tay, lặng lẽ nhìn theo ánh sáng hắt ra từ trán, tạo nên một bóng đen mơ hồ trên khuôn mặt, hắn im lặng một lúc rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Lý Trảm dường như ý thức được điều gì đó, nhìn lại chỉ thấy góc áo đỏ bừng đã biến mất.

Đêm đó, Lý Trảm gọi thiếu niên đến Thái Bạch Cư để nấu ăn cùng hắn, vì hắn sợ A Cửu sẽ không quen với thức ăn ở đó sau khi gả đến Miêu Cương.

Thiếu niên gần đây có chút bận rộn, buổi sáng bị Lý Trảm bắt đi nấu cơm, buổi chiều bị Vương Linh Linh bắt chặt củi với Thích Bạch Ẩn, buổi tối lại cùng Phong Vô Duyên bát bàn tính.

Chỉ có Lục Thanh Y không nói cho hắn biết hắn làm gì, bởi vì nàng đang làm việc ở Di Hồng viện làm việc nên không thể gọi đồ tế nhà mình kêu lên Di Hồng viện cùng cô nương uống rượu đi?

Tiểu A Cửu là người đầu tiên không muốn.

Nửa đêm, Phong Vô Duyên nói chính mình tuổi lớn muốn đi ngủ, bảo thiếu niên tính hết sổ sách rõ ràng rồi mới đi ngủ, lúc Cửu quận chúa xách theo một hộp bữa ăn khuya lại đây, anh đang lật giở những cuốn sách với tay chống cằm.

Tốc độ tính toán của hắn quá nhanh để có thể sử dụng bàn tính, nhưng để giữ thể diện cho một trưởng lão của Phong Vô Duyên, hắn đã giả vờ sử dụng bàn tính để giải quyết các tính sổ.

Cửu quận chúa đau khổ vì cả ngày hắn không được nhàn rỗi, vừa bưng đồ ăn ra vừa nói lải nhải: “Sư phụ của ta có lẽ cho rằng ông ngoại ta đi sớm, ngươi không cảm thấy nhiều tình cảm của sư phụ, cho nên mới muốn để ngươi làm một số việc mà ta đã làm khi còn nhỏ, thuận tiện, cảm nhận được tình yêu của sư phụ.”

“Hồi nhỏ ngươi chính là lại đây như vậy à?”

“Còn có cái gì khác sao? Không chỉ phải làm chuyện này với sư phụ, về nhà còn phải luyện công đọc sách, ngày nào cũng không ngủ được.” Cửu quận chúa thở dài với vẻ mặt đau khổ.

Thiếu niên như suy tư gì đó.

“Sao ngươi lại nhìn ta với ánh mắt như vậy?” Cửu quận chúa đưa thìa ra hiệu cho hắn uống canh.

Thiếu niên cầm chiếc thìa, không cử động, thay vào đó, hắn cười đầy ẩn ý: “Ta đang nghĩ không có gì lạ khi ngươi luôn dậy sớm như vậy, hóa ra đó là một thói quen lúc ngươi còn nhỏ.”

“Làm sao vậy?”

“Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên tự hỏi không biết ngươi có thể ngủ nướng liên tục hay không.”

Cửu quận chúa phủ nhận: “Chuyện đó hoàn toàn không thể, ta chưa boa giờ ngủ nướng.”

Thiếu niên uể oải liếc nhìn nàng một cái, đắc ý nhấp một ngụm canh gà: “Kia không nhất định... canh gà do đại sư phụ nấu sao?”

“Đúng vậy, đây đều là đồ đại sư phụ chuẩn bị cho ta gửi cho ngươi.” Cửu quận chúa cúi người hôn lên mặt của hắn, xoa xoa mặt của hắn, thì thào nói: “Nhưng là ta muốn chính mình đưa tới cho ngươi.”

Thiếu niên cụp mắt cười, đưa tay véo má nàng, cảm giác rất tốt, không khỏi véo mặt nàng thêm một chút, sau khi nàng lắc đầu muốn giải thoát, mới nhìn sổ tính trên bàn thở dài một hơi: “Tình cảm của các vị sư phụ thật nặng.”

Cửu quận chúa đưa tay xoa xoa mặt: “Còn của ta thì sao?”

Thiếu niên giật mình.

Nàng chớp mắt, đôi mắt ranh mãnh và khóe miệng cong lên.

Hắn ấn hạ đầu nàng, rồi sau đó bấm tay nhẹ xoa, từ từ cười.

“Trừ ta bên ngoài, toàn không bằng ngươi.”

Chương kế tiếp