Miêu Cương

Chương 82: Phiên ngoại (2)
03: Ánh trăng

Buổi tối trước hôm Miên Sư đưa mọi người trở về Miêu Cương, Cửu quận chúa không tài nào ngủ được, leo lên nóc nhà ngắm trăng với lòng đầy u buồn.

Có hai chiếc chuông gió nhỏ treo dưới mái hiên cửa sổ, một chiếc là món quà sinh nhật mà Tạ Thanh Nhứ tặng nàng, chiếc còn lại là chiếc chuông gió màu xanh da trời mà A Nguyệt đã tặng nàng.

Hai chiếc chuông gió leng keng theo gió, nàng đưa hai tay ra sau đầu nhìn lên vầng trăng ngân nga một bài hát trong vô thức.

Bên cạnh có tiếng bước chân nhẹ, nàng không nhúc nhích, liền cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh khoác áo choàng lên người nàng.

“Ngươi vừa ngâm nga bài hát gì vậy?” Thiếu niên cùng nàng nhìn lên mặt trăng.

“A nương thường ngâm nga một bài hát để dỗ ta ngủ.” Cửu quận chúa suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta khi còn bé rất nghịch ngợm, nếu A Nương không dỗ ta, ta sẽ không ngủ.”

Thiếu niên quay đầu lại nhìn nàng, nàng cũng quay đầu nhìn hắn, cười hỏi: “A Nguyệt, về sau ngươi sẽ hát để dỗ ta ngủ không?”

"Sẽ không."

"Tại sao? Bởi vì ngươi không biết hát?"

Thiếu niên liếc nàng một cái: "Bởi vì ta có những cách khác làm cho ngươi thành thật ngủ."

Cửu quận chúa ngồi thẳng người dậy, hiếm lạ nói: "Ví dụ?"

"Ví dụ.." hắn dừng lại một chút: “Có thể cho ngươi cổ trùng ngủ.”

“Ngươi đây là gian lận.” Cửu quận chúa chọc hắn một chút, phản bác nói: “Ngươi đã phong ấn cổ trùng rồi, nên sau này ngươi không thể tùy tiện sử dụng cổ trùng nữa.”

“Chỉ là không thể dùng huyết cổ mà thôi.”

“Ta không quan tâm, chính là không thể dùng cổ trùng với ta.”

“Được rồi.” Thiếu niên thở dài: “Vậy thì Tiểu Dịch sẽ không cho ngươi dùng.”

Cửu quận chúa sửng sốt một chút, quay người sang ngang, kinh ngạc nắm lấy ống tay áo của hắn: "Tiểu Dịch tỉnh rồi sao?"

Vì A Nguyệt phong ấn cổ trùng, dịch dung cổ và tình cổ đã chìm vào giấc ngủ say, trong khoảng thời gian này cổ trùng của A Nguyệt tuy rằng có lục đục tỉnh lại, nhưng dịch dung cổ và tình cổ trước sau vẫn ngủ.

Thiếu niên nói rằng cả hai vẫn đang trong thời kỳ tân hôn, không muốn tỉnh. Cửu quận chúa không tin, làm sao có tân hôn chỉ có ngủ? Ngay cả ngủ đông cũng có thời gian dậy ăn cơm.

Thiếu niên liếc nàng một cái, làm sao mà lại không có? Ai không thích ngủ?

Nghĩ lại lại tưởng tượng, A Cửu không giống nhau, nàng thích dậy sớm.

Thiếu niên nhìn lên trời, nhưng không tiếp tục rối rắm với nàng về câu hỏi "có ngủ hay không ngủ", trong ánh mắt chờ mong của nàng, hắn tìm ra hai cái cổ trùng còn đang ngái ngủ, từ từ đưa chúng cho nàng.

Đã lâu không gặp hai cái tiểu bảo bối cổ, Cửu quận chúa nhất thời không bỏ xuống được, nói lải nhải với hai bọn nó hồi lâu. Hai cái cổ trùng vừa mới tỉnh dậy, còn chưa kịp tỉnh táo đã nghe thấy một tràng huyên thuyên, đột nhiên đầu óc khó chịu cổ rụt lại, cuộn lấy nhau một lần nữa lăn ra ngủ.

Cửu quận chúa ngẩn ra: “Chúng nó như thế nào lại ngủ rồi?”

Thiếu niên liếc mắt: “Ngươi nói thêm vài câu nữa, chúng nó liền tỉnh.”

Cửu quận chúa tin tưởng không nghi ngờ, lại nói thêm một chút nữa.

Hai cái cổ trùng cảm thấy thực phiền, ló đầu ra nhìn nàng tỏ vẻ ủy khuất lại phẫn uất, rồi cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào bọn nó từ phía sau, hai cái tiểu đồng thời run run một chút, bi thương mà lại tuyệt vọng dựng thẳng đầu tinh thần mạnh mẽ nghe Cửu quận chúa lải nhải.

Cửu quận chúa không nhận ra, liền bắt đầu nói chuyện từ lúc ở Bắc Vực băng nguyên, nói mấy ngày nữa sẽ có người trở về Miêu Cương.

“Chờ lúc bọn họ trở về, các ngươi cũng phải cùng nhau trở về. Chúng ta sẽ không gặp nhau trong một thời gian dài.”

“Lại sau đó là thời điểm hoa đào nở, không biết có thể về kịp để xem hoa đào được hay không.”

“Tiểu Lục nói đã chuẩn bị một ngôi nhà mới cho ta, về sau trở về liền ở lại nhà mới của ta.”

Những lời nàng nói bề ngoài là nói cho cổ trung nghe, nhưng thực ra là để nói cho thiếu niên nghe.

Thiếu niên nhìn nàng không chớp mắt, đang nghe nàng nói “Ta luyến tiếc các ngươi”, khóe môi khẽ nhúc nhích.

“Ta cũng thế.”

Nàng quay đầu lại nhìn hắn.

Hắn đưa tay ra sau lưng nàng, đầu ngón tay chạm vào góc áo của nàng rồi móc nhẹ, hắn nghiêng người qua, ánh trăng nhẹ nhàng từ từ tan vào trong hơi thở của hắn.

Cửu quận chúa thích cảm giác hắn chủ động hôn nàng, nụ hôn của A Nguyệt không giống hắn cho lắm, hắn làm theo ý mình, nhưng khi hôn lại rất nhẹ nhàng, như là sợ dùng sức một chút nàng sẽ sợ hãi, lùi bước.

Hắn luôn là khẩu thị tâm phi, ít ai nói hắn là người cứng miệng mềm lòng, nàng dường như là người duy nhất nói như vậy.

Nhưng nàng cũng cảm thấy A Nguyệt môi rất mềm, cho nên nàng nghĩ A Nguyệt miệng mềm, trái tim cũng mềm.

Hai cổ trùng dường như hiểu họ đang làm gì, thẹn thùng rụt đầu lại và giả vờ như không nhìn thấy gì.

...

Sáng hôm sau, Miên Sư và những người khác trở về.

Cửu quận chúa đứng trên thành lâu nhìn đoàn xuất phát từ xa, sau một hồi im lặng, quay sang thiếu niên mặc áo đỏ bên cạnh nói: “Sao ngươi không quay về?”

Thiếu niên đứng chắp tay sau lưng nhìn về phía xa, nghe xong bình tĩnh nói: “Bọn họ đi chậm, ta ở thêm mấy ngày đuổi theo cũng không muộn.”

Đó hoàn toàn không phải là điều mà Cửu quận chúa muốn nói, thật lâu sau, mới nói: “Ta tưởng rằng ngươi hôm nay rời đi, đêm qua mới...”

Câu này nghe có vẻ dễ tưởng tượng, nhưng Vương Linh Linh tình cờ đi ngang qua, vừa nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, quay đầu lại nhìn chằm chằm thiếu niên với ánh mắt cực kỳ không tốt, trầm giọng hỏi: “Đêm qua? Đêm qua các ngươi làm gì?”

Cửu quận chúa nói thật: “Ngắm trăng.”

Vương Linh Linh cười lạnh: ‘Ngươi ngắm trăng nào? Trăng trên trời hay trăng dưới đất? Mặc quần áo hay cởi quần áo?’

Cửu quận chúa trầm mặc một lát, sau đó thành khẩn nói: "Ta rất muốn nhìn mặt trăng cởi quần áo, nhưng mặt trăng không đồng ý."

Vương Linh Linh: "..."

Thiếu niên mỉm cười gật đầu với Vương Linh Linh vẻ mặt hung dữ, xoay người đem cổ áo Cửu quận chúa xách đi, ngăn cản nàng tiếp tục nói những điều không nên nói, hoàn toàn châm ngòi ngọn lửa cho Vương Linh Linh.

Vương Linh Linh nhìn bóng lưng hai người bọn họ bình tĩnh rời đi, vác roi hùng hổ đi tìm Lục Thanh Y tính sổ, đều do nàng đem Tiểu Cửu dạy thành cái dạng này!

04: Năm, sáu, bảy, tám lần

Cửu quận chúa đôi khi cho rằng A Nguyệt mới là đứa trẻ lớn lên ở Trung Nguyên, bởi vì hắn quá rụt rè, khi hôn, hắn không bao giờ chạm vào nơi không nên chạm vào, hắn hôn nhiều nhất một lần trong ngày, đi ra bên ngoài nói chuyện giường chiếu đều có thể duy trì lý trí trong sáng nói chuyện phiếm.

Cửu quận chúa nghĩ thầm nàng thật ra cũng phải đối với A Nguyệt làm cái gì đó, nhưng là mỗi lần nàng đều nhịn không được, sau khi nghĩ lại, nàng luôn cảm thấy không ổn, rất không ổn.

Sẽ có vẻ nàng quá càn rỡ, mà ngồi trong lòng A Nguyệt, hắn vẫn không loạn, vừa khác chế lại vừa đoan chính.

Quan trọng nhất, A Nguyệt càng kiềm chế và kìm nén, nàng càng nhịn không được muốn nhìn thấy thời điểm hắn không khắc chế cùng kìm nén sẽ là bộ dạng gì.

Thế là một vòng luẩn quẩn được tạo ra, nàng chủ động, hắn kiềm chế, nàng không kìm được, hắn áp kìm nén nhường nhịn, nàng được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn liền bốn lạng đẩy ngàn cân đem nàng ấn trở lại.

Hắn càng ấn, nàng càng là phản nghịch.

Sở Kim Triêu đang ngồi câu cá đằng sau núi giả trong hoa viên, nghe Cửu quận chúa phun nước đắng, cuối cùng kết luận: “A Nguyệt, đây là cao thủ a.”

Cửu quận chúa đang ngồi ở phía dưới, lúc này đang phơi nắng đến mơ màng sắp ngủ, đầu dựa vào núi giả, người có chút mơ hồ: “Hắn có chỗ nào cao thủ?”

Hắn cũng giống như nàng, đều là lần đầu tiên thích một người, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với người, cũng là lần đầu tiên muốn dành cả đời cho người kia.

Họ cùng nhau đi từ không làm gì đến từ từ nếm thử làm một điều gì đó xa lạ, không ai có kinh nghiệm hơn người kia.

Sở Kim Triêu lắc đầu thở dài: “Lạt mềm buộc chặt, Cửu ngốc.”

Mặc dù có nhiều khả năng là hắn thực sự quý trọng Tiểu Cửu ngốc, nhưng Sở Kim Triêu đã nhiều ngày vừa lúc nhàm chán, lại nghĩ tỷ muội nhà mình xác thật buồn rầu, liền cố ý mà thêm đốt lửa khuấy gió.

Nàng bắt được một con cá chép nhỏ rồi lại thả trở về, cố ý nói: “Ngươi nhìn xem hiện tại ngươi không phải bị trọc đến tâm ngứa khó nhịn sao?”

Cửu quận chúa thì thào: “Ta chỉ muốn thắng thua.”

Sau một lúc dừng lại, giả vờ nói nhỏ bổ sung thêm: “Tuy rằng cũng xác thực có điểm ngứa...”

Nghĩ đến cảm giác hơi thở của A Nguyệt phả vào mặt mình, nàng đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, nàng dùng đầu ngón tay ngoéo đôi má ửng đỏ của mình, sau đó ngập ngừng nghĩ, A Nguyệt là người yêu của mình, lớn lên lại đẹp như vậy, nàng muốn hôn hắn nhiều hơn rồi chạm vào hắn? Chuyện này không phải là bình thường sao?

Bọn họ đều xem như là người trong giang hồ, vốn dĩ không câu nệ tiểu tiết, cùng chí hướng, suy nghĩ của nàng hoàn toàn có lý.

Vì vậy Cửu quận chúa càng thêm kiên quyết: “Dù sao ta cũng không thể là người duy nhất tâm ngứa khó nhịn.”

Sở Kim Triêu khóe miệng mang theo ý cười, nghẹn muốn điên: “Ngươi như thế nào sẽ cảm thấy chỉ có mình ngươi là tâm ngứa khó nhịn? A Nguyệt của ngươi nhất định so với ngươi càng khó nhịn hơn, không tin ngươi quay về hỏi hắn nếu có thể lựa chọn, hắn muốn khi nào thành thân.”

Cửu quận chúa trầm ngâm, liền đi từ chỗ câu cá ở hậu hoa viên trong hoàng cung đến chỗ thiếu niên, nghe xong câu hỏi của nàng, hắn nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt kỳ quái.

Cửu quận chúa sờ sờ mặt, buồn bực: ‘Ngươi tại sao lại nhìn ta như vậy?”

Hắn khẽ nhướng mi, từ từ quét nàng từ trên xuống một lần, ánh mắt như thật, như có một bàn tay chạm vào nàng không chút lưu tình, từ đầu đến chân không một chỗ nào bỏ qua.

Cửu quận chúa đột nhiên cảm thấy mình như ngồi trên kim châm, rõ ràng hắn vừa rồi bình tĩnh nhìn nàng thêm vài lần, nhưng không hiểu sao nàng lại không chịu được.

“A Nguyệt.” Nàng bước thêm vài bước, lặng lẽ thoát khỏi cảm giác mơ hồ trên người, thậm chí còn không có quên mục đích hôm nay tới đây, kiên trì hỏi hắn: “Nếu có thể lựa chọn, ngươi muốn khi nào thành thân?”

Thiếu niên chậm rãi thu hồi ánh mắt, một tay chống lên bàn đá trong sân, dùng mu bàn tay trắng nõn nâng cằm lên, hơi hạ xuống lông mi đen dày, thản nhiên đáp: "Tháng chín."

“Tháng chín?” Nàng bị sốc: “Mới tháng một, còn lâu mới đến tháng chín.”

Hắn nở nụ cười, nàng quay nửa vòng trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn và bướng bỉnh hỏi: "Tại sao lại là tháng chín?"

Nàng có vẻ hơi bực bội, không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy, trong mắt nàng có chút do dự, nhưng nàng rất tin tưởng hắn, hiển nhiên không rõ vì sao là tháng chín, nhăn mi lại buồn rầu.

Hắn tạm dừng một chút, vươn tay về phía nàng.

Nàng đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn không chút do dự, hắn nắm lấy, ngước mắt lên và nói với nàng câu trả lời với vẻ nghiêm túc: “Ý ta là tháng chín năm ngoái, không phải tháng chín này."

Đầu tháng 9 năm ngoái, Miêu Cương cầu hôn với Khánh Vương triều, bọn họ từng người đào hôn, nếu là không có đào hôn, bọn họ sớm đã kết thành vợ chồng, đều đã vào động phòng.

Cửu quận chúa sau này mới nhớ tới chuyện này, thật lâu sau mới chợt hiểu ra, lại tập trung vào một điểm mấu chốt khác: “Tháng chín? Tên của ta có chín, còn tên của ngươi có mặt trăng, thật trùng hợp, A Nguyệt, có nghĩa là ngay cả ông trời cũng nghĩ chúng ta là trời sinh một đôi- vậy hôm nay ta có thể hôn ngươi hai lần được không?”

“...”

Thiếu niên giơ tay chống đầu nàng đang cố đến gần, thản nhiên mỉm cười trong tiếng thở dài khoa trương của cô: “Ba lần.”

“Ồ.” Nàng tỏ vẻ tiếc nuối, cố gắng mặc cả: “Bốn lần? Năm, sáu, bảy tám lần đi?”

Hắn nhướng mắt, dùng đầu ngón tay véo cằm nàng, cúi đầu nhìn nàng, cười như không cười nói: "Tối nay ngươi không muốn ăn cơm sao?"

Ăn cơm? Ăn cơm liên quan gì đến chuyện này ...

Nàng sững sờ hồi lâu cuối cùng cũng hiểu ra ý của hắn, há miệng không nói một lời, thậm chí đỏ mặt một lúc lâu, từ bên người của hắn nhảy ra và cố gắng che đi khuôn mặt ửng hồng của mình bằng mu bàn tay của nàng, không chỉ không che được, ngược lại làm cho vết đỏ lộ ra rõ ràng hơn.

“Thôi, hai lần là đủ rồi..”

Sau khi lắp bắp nói những lời này, nàng muốn đi ra ngoài hít thở một hơi, nhưng sau hai bước lại dừng lại, do dự quay đầu nhìn lại hắn.

Thiếu niên mặc áo đỏ dưới ánh mặt trời mỉm cười, nhấc chân lười biếng đi về phía nàng, trang sức màu bạc trên tay áo và đôi giày ngắn ánh lên tia sáng nhợt nhạt, giống như một loại tín hiệu nào đó khiến đối phương hoang mang.

Nàng nhất thời không đi được, chân bị chôn tại chỗ, ánh mắt dán vào hắn, nhịp tim quá nhanh, nhưng ngoài miệng lại ma xui quỷ khiến nói: “Nếu không chúng ta thỏa hiệp, bốn lần?”

Đừng bao giờ đánh giá thấp năng lực tâm lý của một tiểu sắc quỷ.

Quá khứ, hiện tại và tương lai.

Chương kế tiếp