Miêu Cương

Chương 85
Cửu quận chúa cẩn thận học tiếng Miêu hơn nửa tháng, học được rất nhiều.

Trong thời gian này, nàng đã có thể giao lưu với nhiều người bằng tiếng Miêu nửa vời và khập khiễng của mình, từ người già 80 tuổi, cho đến trẻ em 3 tuổi, hầu như tất cả mọi người trong tộc đều quen biết nàng.

Tuy nàng nói tiếng Miêu kém, nhưng rất nhiệt tình ham học hỏi, còn bay tới bay lui bắt chim bắt cá với những đứa trẻ gan dạ, cho nên nàng rất được những đứa trẻ yêu thích.

Mà những đứa trẻ lại cố tình không chịu giữ mồm giữ miệng.

Chiều hôm nay, cửu quận chúa vào địa bàn của những đứa trẻ đưa bọn chúng đi chơi đá cầu, ai thắng nàng sẽ dùng khinh công để đưa người đó bay lên cao.

Có một cậu bé lần đầu tiên được bay lên không trung, lá gan lớn lại rất thích nói chuyện, khi được cửu quận chúa nhấc lên bay đến giữa không trung cậu bé liền ôm cổ nàng hét lên đầy phấn khích, đột nhiên bật ra một câu: “A Cửu tỷ tỷ, có phải Nguyệt chủ đại nhân không biết bay không?”

Cậu bé chỉ mới năm sáu tuổi, nghĩ cái gì thì nói cái đó, mặc dù từ nhỏ đã được các trưởng bối dạy rằng không thể đến gần Nguyệt chủ đại nhân, càng không thể tùy ý mạo phạm, nhưng những ngày này, bọn chúng thường thấy Nguyệt chủ đại nhân ăn thịt trẻ con trong miệng người lớn cười rất tươi với A Cửu tỷ tỷ, cho nên bất tri bất giác tò mò về hắn.

Cửu quận chúa ôm cậu đứng trên đỉnh cột cờ cao nhất, quan sát xung quanh, xa xa nhìn thấy một bóng người màu tím quen thuộc.

A Nguyệt đang qua đây, liệu hắn có bị lạc đường không? Cửu quận chúa suy nghĩ.

Nàng vừa dỗ dành đứa trẻ, vừa cười tủm tỉm nói: “A Nguyệt sao? Hắn cũng có thể bay nha.”

“Thật sao? Nhưng tại sao Nguyệt chủ đại nhân chưa bao giờ bay vậy?” Đứa trẻ hỏi một cách ngây thơ: “Bởi vì hắn không được sao? Mẹ và những người khác đều nói Nguyệt chủ đại nhân không được.”

Cửu quận chúa cảm thấy có lẽ mình nghe lầm: “Cái gì? Ai không được? Tiếng Miêu của ta không tốt, ngươi nói chậm một chút.”

Cậu bé ôm lấy cô, đôi mắt vô tội mở to, nói: “Mẹ nói buổi sáng Nguyệt chủ đại nhân dậy không nổi, nhưng A Cửu tỷ tỷ có thể dậy được, A Cửu tỷ tỷ rất lợi hại, Nguyệt chủ đại nhân không được, Nguyệt chủ đại nhân không có A Cửu tỷ tỷ lợi hại.”

Cửu quận chúa: “…”

Cậu bé hoàn toàn không biết gì tiếp tục chủ đề nguy hiểm này: “A Cửu tỷ tỷ, Nguyệt chủ đại nhân có được hơn tỷ không?”

Cửu quận chúa: “…”

Cửu quận chúa cảm thấy nàng đã làm tổn hại thanh danh của A Nguyệt, sao A Nguyệt có thể không được chứ?

A Nguyệt quả thực rất được, nếu không phải nàng sợ buổi sáng bị bắt làm lần nữa, thì cũng không đến mức phải dậy sớm mỗi ngày để chạy trốn với cái eo đau nhức.

***

Lần đầu tiên thiếu niên nghe thấy chủ đề “Nguyệt chủ đại nhân có được hay không” cũng không quá để ý, ngược lại là những người nói xấu sau lưng hắn khi phát hiện hắn nghe thấy từ đầu tới cuối liền sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, một đám người xếp hàng dài quỳ tại chỗ.

Thiếu niên dường như không biết đối tượng thảo luận của bọn họ là hắn, cũng không để bụng, trên tay móc lấy một cái lắc tay mới, chậm rãi hỏi: “Sân đá cầu nằm ở đâu?”

Hắn lại bị lạc đường.

Nhóm người vội vàng chỉ đường cho hắn, chỉ đường xong sắc mặt trắng bệch tiếp tục cúi đầu, khóe mắt nhìn vào đôi ủng màu đen quấn xích bạc.

Leng keng.

Tiếng vang rất nhỏ phảng phất như một tín hiệu câu hồn, càng đến gần, cả người của bọn họ càng run.

Tất cả mọi người đang đợi thiếu niên rời đi, nhưng họ không ngờ rằng hắn chỉ mới đi được vài bước thì bỗng nhiên dừng lại, mũi chân chuyển động về phía bọn họ, dường như đang cố ý mài mòn tâm trí của mọi người, sợi dây xích bạc trên đôi ủng ngắn lắc lư mang theo sự lạnh lẽo, vòng cung châm biếm.

Một đám người nín thở, thận trọng chờ đợi, lòng bàn tay và trán đều toát ra mồ hôi lạnh, sống một ngày như một năm.

Đột nhiên có một người cảm giác đầu vai bị ai đó chụp lấy, sắc mặt tức khắc biến đổi đáng kể.

Giọng nói không chút để ý của thiếu niên từ trên cao rơi xuống: “Dẫn đường.”

Người này sợ tới mức dẫm chân tại chỗ.

Thần sắc của thiếu niên không thay đổi, vỗ vai người tiếp theo, tiếng nói bình đạm: “Dẫn đường.”

Sau khi đẩy liên tiếp ba người như thế này, cho đến người thứ tư mới run rẩy đứng dậy, khẳng khái chịu chết đón nhận ánh mắt tránh được một kiếp của mọi người – dẫn đường.

Thiếu niên đi theo phía sau hắn hai bước, ngoảnh mặt làm ngơ với những ánh mắt khác thường phía sau, nhìn thấy người dẫn đường đi ba bước dừng một bước, lúc này mới thong thả mở miệng.

“Dẫn đường cho tốt.”

Người dẫn đường tựa như muốn khóc nhưng không khóc: “Nguyệt, Nguyệt chủ đại nhân, tôi sợ…”

Thiếu niên quấn quanh cái lắc tay bạc trên ngón tay: “Ta sẽ không giết ngươi.”

Người dẫn đường vẫn sợ hãi: “Tôi sợ gãy tay gãy chân…”

Thiếu niên suy nghĩ một chút, nói bâng quơ nhẹ nhàng: “Vậy ngươi tốt nhất mau chóng tìm được A Cửu, chỉ có nàng mới có thể ngăn ta lại.”

Dù sao họ cũng khăng khăng cho rằng hắn sẽ giết họ, cho dù hắn nói gì họ cũng sẽ không tin, tốt hơn là làm cho họ đặt hy vọng vào A Cửu, sau này họ nhìn thấy A Cửu cũng sẽ cung kính hơn.

Người dẫn đường lập tức cố gắng lấy hết dũng khí vô hạn, bước đi nhanh hơn rất nhiều, dáng vẻ cũng trở nên kiên cường hơn, không lâu sau đã đi đến sân đá cầu thô sơ được xây dựng tạm thời, đúng lúc nhìn thấy cửu quận chúa tay trái tay phải ôm một đứa trẻ bay lên chỗ cao nhất một cách linh hoạt.

Đứa trẻ hét lên, cả đám đều vui vẻ không chịu được, cửu quận chúa cúi đầu hét lên với đám trẻ bên dưới: “Xếp hàng, xếp hàng, xếp hàng đi rồi đến từng người một— ”

Đám trẻ con ngoan ngoãn xếp thành một con rồng dài.

Vẻ mặt của người dẫn đường tràn đầy tuyệt vọng: “Nguyệt chủ đại nhân, tôi có thể đưa đứa con trai ngu dốt không hiểu chuyện kia của tôi đi trước được không?”

Con của hắn ta chính là đứa nhỏ được cửu quận chúa ôm bằng tay trái.

Thiếu niên nhướng mắt: “Tùy ngươi.”

Người dẫn đường gần như bị dọa sợ đến phát điên, đặc biệt là khi con của hắn ta tiến vào lòng hắn ta tò mò nhìn Nguyệt chủ đại nhân, hỏi ra một vấn đề có làm nghiêng trời lệch đất.

“A Cửu tỷ tỷ lợi hại hơn Nguyệt chủ đại nhân sao?”

Người dẫn đường gần như ngay lập tức bịt miệng con trai mình lại, hận không thể ngay lập tức quỳ xuống dập đầu nhận sai.

Tuy nhiên khóe miệng của thiếu niên lại hơi cong lên, giọng nói trong trẻo, tràn ngập khí phách thiếu niên: “Đúng vậy.”

Người dẫn đường sửng sốt, nhưng đứa con trai trong lòng hắn ta không nghĩ nhiều như vậy, kéo tay cha mình ra, vừa nhảy vừa hỏi: “Nguyệt chủ đại nhân cũng có thể bay sao?”

“Có thể.”

Đứa trẻ khao khát nói: “Vậy Nguyệt chủ đại nhân có thể đưa chúng ta bay lên không?”

Hai chân của người dẫn đường mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống tại chỗ cầu xin Nguyệt chủ đại nhân tâm tình bất định buông tha cho đứa con trai không hiểu chuyện của hắn ta, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy vị Nguyệt chủ đại nhân tính tình không tốt lắm lười nhác đáp lại: “Không được.”

“Tại sao vậy?”

Thiếu niên liếc nhìn cửu quận chúa rốt cuộc thoát khỏi tính vui đùa của trẻ con đi tới, cúi đầu mỉm cười: “Bởi vì chính là không được.”

Đứa nhỏ gục đầu xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẹ nói không sai, Nguyệt chủ đại nhân quả nhiên không được, hừ.”

Người dẫn đường: “…”

Người dẫn đường bị con trai của mình chọc cho phát điên, khi ấn đầu con trai quỳ xuống nhận sai, vừa mới cong đầu gối xuống đã bị thiếu niên nhấc chân chạm vào, cả người lảo đảo lui về phía sau, sau đó mới đứng vững.

Thiếu niên cũng không thèm nhìn hắn ta, từ bên cạnh hắn ta đi ngang qua, bím tóc màu đỏ lướt qua trước mặt hắn ta.

Thiếu niên dang rộng vòng tay một cách tự nhiên, trong giọng nói nồng đậm tiếng cười: “A Cửu.”

Người dẫn đường ngơ ngác nhìn thiếu nữ áo tím uyển chuyển nhẹ nhàng nhào vào lòng thiếu niên, cơn gió mang theo tiếng cười trong trẻo của nàng.

“A Nguyệt, A Nguyệt, hôm nay chàng đến sớm hơn hôm qua rất nhiều.”

“Bởi vì ta tìm người dẫn đường.”

“Vậy chúng ta nên chuẩn bị một ít tạ lễ nhỉ?”

“Không cần.” Thiếu niên rung động nói: “Ta đã tặng hắn hai cái mạng.”

Cửu quận chúa: “?”

Người dẫn đường nhặt được cái mạng liền ôm con trai xoay người bỏ chạy.

Qua hôm nay, ngày càng có nhiều chủ đề về “Nguyệt chủ có được không”, sau khi thiếu niên từ Trung Nguyên trở về, trong tộc không có ai bị thương, thậm chí còn có người bởi vì hòa thuận với cửu quận chúa mà thay đổi cái nhìn đối với Nguyệt chủ.

Rốt cuộc các nàng đã tận mắt chứng kiến, Nguyệt chủ đại nhân – người đã từng giết người không chớp mắt khi đối mặt với tiểu quận chúa của Trung Nguyên kia, cực kỳ giống một thiếu niên hăng hái khí phách bình thường, sẽ cười sẽ gây rắc rối còn sẽ chơi những trò chơi trẻ con ấu trĩ.

Chu Bất Tỉnh nghe thấy chủ đề “Có được không” lập tức chạy đến trước mặt thiếu niên, thần bí tặng cho hắn một lễ vậy quái dị, làm mặt quỷ nói: “Bảo bối này là ta chạy khắp Miêu Cương mới tìm được, bảo đảm nếu ngươi dùng nó có thể làm cho những tin đồn đó tự sụp đổ.”

Thiếu niên ném chai rượu trong tay, cười lạnh nói: “Gần đây có phải ngươi sống đủ rồi không, muốn ta đích thân phái ngươi đi uống trà với Diêm Vương à?”

Chu Bất Tỉnh lùi lại nửa bước: “Đó không phải… Ngươi thật sự không cần?”

Thiếu niên giơ tay gọi một người tới, hờ hững phân phó: “Đưa Chu Bất Tỉnh đến Hồng Chiêu, đêm nay nếu hắn dám đi thẳng ra, ngày mai các ngươi lấy mạng tới gặp ta.”

“…”

Khi xoay người thiếu niên tới điều gì đó, nghiêng đầu nhìn Chu Bất Tỉnh đang ra sức giãy giụa, nhìn cái chai trong tay hắn ta đầy ẩn ý, khẽ cười: “Về phần thứ đó ngươi giữ cho mình dùng đi, không nên dễ dàng lãng phí.”

Chu Bất Tỉnh choáng váng cả người, khi bị một nhóm người đàn áp tuyệt vọng nói: “A Nguyệt, ngươi không phải con người---”

Sau khi mọi người đã rời đi, cửu quận chúa mới cẩn trọng thò đầu ra khỏi cửa, tò mò hỏi: “A Nguyệt, Hồng Chiêu là nơi nào vậy? Có phải giống với Di Hồng Viện của năm sư phụ không?”

Thiếu niên ấn đầu nàng đẩy trở về, sau đó bước vào thuận tay đóng cửa lại: “Hồng Chiêu chỉ có cổ.”

Chỉ có cổ? Vậy sao cái tên “Hồng Chiêu” lại dễ gợi lên trí tưởng tượng đến vậy?

“Cho nên, Chu Thất…” Cửu quận chúa không biết nghĩ đến cái gì bỗng nhiên che mặt lại, ngượng ngùng thở dài một câu: “Chuyện này không phải quá kích thích sao?”

Thiếu niên: “?”

Cửu quận chúa cười mỉa: “Ta, ta không có ý đó…”

Nhưng thực sự tò mò không biết cổ trùng sẽ làm gì.

Thiếu niên xoa đầu nàng: “Không có kỳ quái như nàng tưởng tượng đâu, Hồng Chiêu tương tự như phòng trừng phạt, nhưng chỉ khiến cho Chu Bất Tỉnh nếm chút khổ sở mà thôi, hầu hết những người phạm lỗi trong tộc đều sẽ đến Hồng Chiêu chịu khổ.”

Hắn cũng đã vào, bị Chu Bất Tỉnh kéo vào theo, nhưng hắn là người cổ, không có cổ trùng nào dám động vào hắn, Chu Bất Tỉnh muốn chiếm tiện nghi, sau này mỗi lần đến Hồng Chiêu nhận hình phạt hắn đều sẽ kéo thiếu niên xuống nước theo.

Cửu quận chúa cảm thấy có chút tiếc hận, sờ ngón tay và gương mặt của thiếu niên, nói thầm: “Hóa ra chỉ là trách phạt.”

“Nàng rất tiếc nuối à?” Thiếu niên nhéo mặt nàng, tạo thành một quả bóng, các giác trong tay thoải mái mềm mại, hắn lại nhéo thêm hai cái, không nhịn được cười: “A Cửu, nàng có biết hiện tại nàng nhìn giống cái gì không?”

Cửu quận chúa bị hắn nhéo mặt, miệng phồng lên, mê mang nhìn hắn, mơ hồ hỏi: “Giống cái gì?”

“Giống bánh trôi đường đỏ nàng đã ăn tối hôm qua.” Thiếu niên cúi đầu cắn nàng một cái, kề sát môi nàng khẽ cười: “Hương vị không tệ, bánh trôi gạo nếp này là của nhà ai vậy?”

Cửu quận chúa chớp mắt: “Là của nhà chàng đó.”

Hô hấp của hắn ngưng lại, tiếng cười tràn ngập, trán hắn dán chặt trán nàng, hôn nhẹ lên đuôi mắt nàng, than thở: “A Cửu, tại sao nàng lại luôn thích trêu chọc ta như thế này?”

“Đây là lời nói chân thành.” Nàng cảm thấy đuôi mắt có chút ngứa, dùng sức chớp mắt, giơ tay nắm lấy cái lắc bạc đang quấn quanh ngón tay hắn, hơi dừng lại.

Hắn bế nàng đi vào phòng, bình thản nói: “Trước khi thành thân nàng trêu chọc ta như thế này ta còn có thể tha cho nàng, hiện giờ đã thành thân rồi nàng còn dám tùy tiện trêu chọc ta sao?”

Khi đặt nàng xuống hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên đầy vẻ vui thích: “Quay lại chủ đề chính của chúng ta, nàng có biết gần đây người trong tộc bàn tán về ta như thế nào không?”

Nàng miễn cưỡng xem như biết đi.

Nguyệt chủ đại nhân tâm tình bất định giết người như ma của ngày xưa, hiện giờ biến thành thiếu niên nghe nói làm không được, trong quá trình đó nói đơn giản nhưng cũng không đơn giản, nói phức tạp nhưng cũng không đặc biệt phức tạp.

Bỗng nhiên cửu quận chúa cảm thấy hơi chột dạ, xoay người lăn từ dưới tay hắn đến góc tường, trên gò má trắng nõn sạch sẽ vẫn còn lưu lại dấu vết ửng hồng do bị hắn nhéo: “Ta cảm thấy, vấn đề này chỉ ta biết là đủ rồi, những người khác có biết hay không cũng không đặc biệt quan trọng.”

Nàng nhấn mạnh: “Ta biết, biết rất rõ ràng, A Nguyệt vô cùng được.”

Thiếu niên vừa nghe nàng chột dạ khen, vừa bình tĩnh tháo những món trang sức bạc, cởi cúc tay áo: “Ừm, nàng nói đúng, còn gì nữa không?”

“…”

Cửu quận chúa biết hôm nay mình sẽ không thoát khỏi tình cảnh này, nhưng miệng khô khốc không giải thích được khi nhìn hắn ung dung tháo đồ, nới lỏng vạt và cổ tay áo.

A Nguyệt thật là đẹp, dáng vẻ quỳ một chân trên giường rất đẹp, dáng vẻ giơ tay lên kéo rèm xuống cũng rất đẹp, dáng vẻ cúi người ôm lấy nàng vẫn rất đẹp.

Vì thế nàng nhắm mắt lại, ôm cổ hắn, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên hôn hầu kết của hắn, tiếp theo là cằm.

“A Nguyệt, ta vừa mới cẩn thận suy nghĩ, cái gì người ngoài cũng không biết, ta không thể giúp đỡ người ngoài khi dễ chàng.” Nàng nói nhỏ: “Sáng sớm ngày mai ta không chạy trốn nữa, chàng không cần phải giả vờ ngủ…”

Nàng vẫn luôn biết nếu A Nguyệt muốn, căn bản buổi sáng nàng sẽ không dậy nổi, nhưng hắn chưa bao giờ ép buộc nàng, nàng muốn dậy sớm để chạy trốn nhưng hắn vẫn giả vờ ngủ để chiều theo nàng, giữa trưa sẽ từ tốn gọi nàng về nhà tết tóc, thay y phục mới, mỗi ngày sẽ nghiên cứu trang sức bạc mới mang đến cho nàng, cố gắng hết sức để nàng quen với cuộc sống ở đây sớm hơn.

Ban ngày nàng chơi với mấy đứa trẻ, hắn sẽ ngồi trên cao chống cằm uể oải nhìn nàng chơi với những người khác, ngoại trừ khi thỉnh thoảng đứa trẻ nào quá gần nàng, hắn mới đi đến đưa đứa trẻ đó đi ra ngoài, thời gian còn lại hắn luôn nuông chiều nàng không tiếc lời.

Trong tộc không có ai nói xấu nàng, không có ai khi dễ nàng, càng không có ai cười nhạo nàng đến từ Trung Nguyên, Chu Bất Tỉnh đã từng nói, năm đó khi mới vào tộc hắn luôn bị người khác khi dễ, bởi vì hắn là người Trung Nguyên, hầu hết mọi người trong tộc đều đã quen bài xích người ngoài.

Nhưng nàng lại chưa từng bị ai xem thường.

Thiếu niên sắp xếp mọi thứ chu đáo cho nàng, thậm chí còn sớm chuẩn bị trở về Trung Nguyên nếu nàng không quen với cuộc sống trong tộc, nhưng chính vì hắn yêu nàng rất nhiều, nên nàng cũng yêu hắn say đắm như thế.

Nàng an ủi hắn, nói: “Lâu ngày thấy lòng người, tin đồn sẽ tự tiêu tan thôi.”

Hắn nói: “Ừm.”

Nàng nói tiếp: “Mặc dù đôi khi chàng có rất nhiều ý đồ xấu, luôn cố ý ôm ta lăn qua lăn lại, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo ta thích chàng chứ.”

Hắn cười: “Ừm, ta cũng thích nàng.”

Ngừng một chút, hắn cúi đầu hôn lên ngón tay nàng, từ đầu ngón tay trắng nõn đến cánh tay mảnh khảnh, rồi đến bờ vai tròn trịa, nụ cười không tự chủ tràn ra cổ họng.

“Nếu nàng đã nói như vậy, trước khi ngày mai nàng hối hận, ta phải nắm bắt tốt cơ hội này.”

Cửu quận chúa kiêu ngạo nghĩ, làm sao nàng có thể hối hận?

Cái ý nghĩ này tồn tại đến nửa đêm liền xuất hiện một tia dao động, sau nửa đêm, còn một nửa dao động.

Khi mơ hồ tỉnh ngủ vào buổi sáng, một nửa sự kiên trì cuối cùng còn lại đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Nàng hối hận vì đã đánh mất đi sự kiêu ngạo.

Nàng thực sự không ngờ một thiếu niên ở độ tuổi này lại có tinh lực và thú vui như vậy, càng không ngờ tới chính là một thời gian trước khi ở trên giường, sự ân cần và quan tâm của hắn đều là giả vờ, tất cả là để chờ đợi hôm nay nàng chủ động dê vào miệng cọp.

Từ đầu đến cuối chỉ có hai đêm là hắn bày ra dáng vẻ chân chính, đêm đó trên ghế nghiên cứu là lần đầu tiên, lần thứ hai là tối hôm qua.

Buổi chiều cửu quận chúa ngồi chải đầu trước gương, khi thiếu niên tết tóc cho nàng vô tình kéo một sợi tóc mỏng, vành mắt nàng đỏ hoe, ngay lập tức òa khóc vì ủy khuất.

Thiếu niên sửng sốt, vẻ mặt hoang mang nhìn sợi tóc trên tay.

Nàng hất tay hắn ra, nắm lấy bím tóc khóc càng to hơn, hai mắt đẫm lệ mắng thiếu niên trong gương: “Chàng không phải là người! Chàng là đồ khốn nạn! Kẻ lừa đảo!”

Thiếu niên: “…”

Nàng nằm trên bàn khóc, cảm thấy dưới đều đau, vừa nhức vừa đau, khóc liên tục: “Đêm nay ta không muốn ngủ chung với chàng nữa, chàng cút ra Hồng Chiêu ngủ đi!”

Thiếu niên quay mặt đi, bất lực thở dài, hắn biết lộ bản chất quá sớm sẽ khiến nàng sợ hãi.

Cửu quận chúa đáng thương khóc xong như được trút ra hết, giơ tay lên lau sạch nước mắt, vành mắt vẫn đỏ hoe, ngoài miệng lại lẩm bẩm: “Hôm nay đừng thắt bím này, ta muốn đổi kiểu tóc mới.”

Hắn quay đầu lại, không nói một lời tết một kiểu tóc mới dễ thương cho nàng, nàng không hài lòng, hắn liền tháo bím tóc ra tết một kiểu mới thoải mái hơn.

Nàng vẫn không hài lòng, hắn cũng không nóng nảy chút nào, cẩn thận tháo bím tóc ra, tết bím tóc, đeo trang sức bạc, tháo trang sức bạc, vấn tóc búi tóc rồi cài trâm.

Cuối cùng nàng chọn kiểu tóc đầu tiên, nàng chính là cố ý gây rắc rối cho hắn, cho dù như thế, nàng cũng không nói rằng nàng muốn bỏ đi hay chán ghét hắn làm điều đó.

Khóe miệng thiếu niên cong lên, tùy ý để nàng quậy, buộc xong dây tóc liền cúi đầu hôn nhẹ lên tóc nàng.

Nàng quay đầu lại túm lấy tay áo của hắn lau sạch nước mắt, giọng nói khàn khàn: “Ta muốn ăn bánh trôi gạo nếp nhân hạt mè.”

“Được.”

“Chàng không được ăn.”

“Được.”

“Hôm nay chàng dắt đám trẻ đi chơi, ta mệt quá, không bay nổi.”

Hắn ôm nàng vào lòng, trong giọng nói tràn ngập tiếng cười: “Được.”

***

Một buổi chiều không lâu sau đó, Chu Bất Tỉnh mặc một bộ quần áo ăn xin của mình, xách theo tay nải đến tạm biệt bọn họ.

Cửu quận chúa xoa xoa bả vai hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Chu Bất Tỉnh lắc lắc tay nải đầy vàng bạc châu báu, cười kỳ quái: “Ngươi không biết à?”

“Ta biết cái gì?”

Chu Bất Tỉnh cà lơ phất phơ nói: “Trước khi ta trở về Miêu Cương, tiểu hoàng đế của ngươi hỏi ta có muốn đến Trung Nguyên làm việc cho nàng không?”

Cửu quận chúa: “???”

Chu Bất Tỉnh cười đến lộ ra hai cái răng nhọn, không phải răng nanh, nhưng lại rất có khí phách: “Ta chỉ cần phụ trách bắt bọn gian thần thu nhận hối lộ cho tiểu hoàng đế của ngươi, rồi thuận tiện lấy một ngôi nhà, chuyện này còn không đơn giản sao? Tùy tiện làm có thể kiếm được tiền sài cả đời không hết, thật là có lời. Ôi, có năng lực cũng là một loại phiền não.”

Hắn là một tên gian thương, sau khi trở về cân nhắc thật lâu, tự nhiên vẫn cảm thấy làm việc cho tiểu hoàng đế là việc làm có lời, hắn lại không phải người tốt, hắn chỉ nhận tiền.

Ngoại trừ chuyện của A Nguyệt không thể dùng tiền để cân nhắc, những thứ khác đều không thành vấn đề, làm việc cho ai không phải là làm? Có tiền là được.

Chu Bất Tỉnh xoay người tiêu sái rời đi, giơ tay vẫy vẫy: “Hẹn sau này gặp lại ở Trung Nguyên---”

Cửu quận chúa nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn hồi lâu, bật dậy chạy ra sân sau: “A Nguyệt A Nguyệt, khi nào chúng ta trở về Trung Nguyên?”

Thiếu niên đang nằm trên ghế phơi nắng đắp một quyển sách trên mặt, nghe vậy lười biếng nói: “Bất cứ lúc nào.”

“Vậy bây giờ chúng ta đi thu dọn đồ đạc đi.”

“Được.”

“Chàng không hỏi tại sao lại gấp như vậy à?”

Thiếu niên giơ tay gỡ sách trên mặt, nghiêng mắt nhìn qua: “Sân trước cách sân sau chỉ vài bước, lão bà 80 tuổi còn có thể nghe thấy hai người nói chuyện.”

Cửu quận chúa kéo hắn lên: “Chúng ta thu dọn đồ đạc nhanh lên đuổi theo Chu Thất Lưỡng, chậm một bước hắn sẽ cao bay xa chạy.”

“Đuổi theo hắn làm gì, chúng ta tự mình đi không phải tốt hơn sao?”

“…Haizz.”

“Hắn vội vã trở về Trung Nguyên, nhưng chúng ta không vội, trên đường thuận đường ghé qua đảo Vô Cực và Đào Hoa Ổ, sau đó đi đường vòng từ Giang Nam, trên đường trở lại kinh thành nói không chừng còn có thể gặp được những điều thú vị khác.”

“Nói cũng đúng.” Cửu quận chúa quyết định trước tiên vạch ra một kế hoạch: “Đêm nay chúng ta thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ xuất phát.”

Thiếu niên mỉm cười nhìn nàng bận rộn chuẩn bị đồ đạc.

Sáng sớm hôm sau, Miên Sư nhận được một phong thư giải thích lý do rời nhà trốn đi, sau khi đọc xong bức thư, nàng bất đắc dĩ lắc đầu.

Tống Trường Không ngây ngốc nhìn những chiếc ghế trống xung quanh.

Tại sao lại không thấy bọn họ đâu?

Miên Sư nói: “Bọn họ đến Trung Nguyên rồi.”

Tống Trường Không nhảy dựng lên: “Bọn họ lại đến Trung Nguyên?”

Tất cả đều không đưa hắn theo! Lần trước cũng thế, lần này cũng vậy?

Không giống với Tống Trường Không bị mắc kẹt trong lớp học mặt buồn rầu đọc sách, lúc này Chu Bất Tỉnh đang nắm lạc đà chậm rãi đi trên sa mạc, bước chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn trời cao màu xanh lam.

Một con đại bàng đen sải cánh bay ngang qua.

“Tự do thật tốt.”

Hắn khẽ thở dài xoay người ngồi trên lạc đà, trên đỉnh đầu cầm một chiếc lá sen, bước về phía trước với lạc đà, trong miệng câu được câu không ngân nga những bản tình ca của riêng mình.

“Cô nương đó…”

“Có thật nhiều tiền…”

Hát đến chỗ này, hắn không nhịn được, bật cười.

Chương kế tiếp