Miêu Cương

Chương 84
Cửu quận chúa quyết định tìm một lão sư đứng đắn để dạy tiếng Miêu cho mình, chẳng hạn như Miên Sư đại nhân tính tình rất tốt.

Nàng đặt quyển sách xuống, cố gắng lý luận với thiếu niên: “Miên Sư hiền lành tốt bụng, có kinh nghiệm giảng bài, quan trọng nhất là nàng ấy sẽ không nhân cơ hội để khi dễ ta.”

Thiếu niên nga một tiếng: “Ý của nàng là ta nhân cơ hội khi dễ nàng?”

“Chàng có nhân cơ hội khi dễ ta hay không trong lòng chàng rõ nhất”.

Thiếu niên ừ một tiếng, đặt bút xuống, đứng dậy đi về phía nàng.

Cửu quận chúa cảnh giác giơ bút lên trước mặt hắn: “Chàng đừng tới đây, đừng tới đây, ta sẽ viết chữ cẩn thận, ta bảo đảm sẽ viết chữ cẩn thận!”

Thiếu niên lướt qua nàng duỗi tay cầm quyển sách, liếc mắt nhìn xuống, giọng nói nhẹ nhàng: “Ta chỉ là lấy quyển sách tống cổ thời gian, nàng sợ cái gì?”

“…”

Hắn lại nói: “Không phải lúc động phòng lá gan của nàng rất lớn sao?”

Cửu quận chúa đỏ mặt, muốn nói lại thôi, đầu óc không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra đêm đó, cả người nóng rực cầm lấy quyển sách che mặt lại làm bộ như cái gì cũng chưa nghe thấy.

Thiếu niên cúi người lấy đi quyển sách đang che trên mặt nàng, khom lưng nhìn nàng, giọng nói mang theo ý cười: “Thẹn thùng?”

“Không có.”

“Vậy tại sao nàng lại đỏ mặt?”

Ánh mắt của cửu quận chúa lóe lên, nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu chột dạ: “Ta nóng.”

“Ồ.” Hắn đặt sách lên bàn, giơ tay tháo đai lưng: “Đúng lúc, ta cũng nóng, cởi xiêm y cho mát?”

“…”

Cửu quận chúa không thể tin được mà trừng mắt nhìn hắn: “A Nguyệt, chàng thay đổi rồi, trước kia chàng không phải như thế”.

Trước kia hắn chính là thiếu niên chỉ hôn một cái lỗ tai cũng sẽ đỏ lên, như thế nào, mới thành thân mấy ngày liền biến thành như vậy?

Thiếu niên tán thành gật đầu: “Trước kia nàng cũng không như thế này, trước kia nàng to gan đến nỗi khi động phòng liền ngồi lên người ta, cuối cùng suýt nữa làm tổn thương chính mình…”

Nàng lập tức vươn tay che miệng hắn lại, thấy ý cười nhỏ nhặt trong mắt hắn, cả người nóng bừng: “Những chuyện đó đã qua rồi, chàng không thể quên được sao?”

“Không thể.” Hắn buông tay trên đai lưng ra, một tay chống ở trên bàn, tóc dài từ đầu vai trượt xuống, vài bím tóc rũ xuống trước ngực, hắn cười như không cười nhìn nàng: “Ngày đó A Cửu rất đáng yêu? Ta phải cố gắng lắm mới kiềm lại được—”

Nàng lấy hai tay che miệng hắn lại, tức muốn hộc máu giẫm lên chân hắn: “Quên đi!”

Hắn cười không nổi nữa, ngừng trêu chọc nàng, thuận theo nói: “Được được được, ta quên rồi, quên rồi”.

Nàng do dự buông tay ra, sau khi nhìn thấy hắn ngoan ngoãn đứng thẳng người mới nhẹ nhàng thở ra, ai biết chưa kịp đặt sách xuống, cả người mất cảnh giác bị hắn ép xuống ghế, hắn chống một đầu gối vào ghế để tách hai đầu gối của nàng ra, thong thả di chuyển về phía trước.

Cửu quận chúa hoảng sợ ngẩng đầu, sách rơi trên sàn gỗ, theo bảng năng muốn nhấc chân lên, nhưng lại bị hắn ấn xuống trước, cổ tay bị hắn bấu chặt vào lòng bàn tay.

Trong phòng chỉ có tiếng vang rất nhỏ của trang sức bạc phát ra khi va chạm vào nhau, chỗ bị đầu gối hắn đụng tới nóng lên, nàng có chút khó chịu: “Không được di chuyển, phía trước nữa…”

Hắn không chút để ý đáp lại, nhưng cố tình làm ngược lại những gì nàng nói, nàng tức giận đến mức muốn cắn hắn một cái.

Hắn thờ ơ mặc cho nàng cắn, hoàn toàn xem vết cắn của nàng như là mèo cắn, rảnh tay chọn những món trang sức bằng bạc tinh xảo trên xiêm y của nàng, chọn một cái ném một cái.

Cửu quận chúa nghe tiếng leng keng bên tai, bắt đầu cảm thấy đau lòng đối với đồ trang trí trên xiêm y của mình: “Đừng ném đừng ném, không thể nhẹ nhàng đặt xuống sao?”

“Không thể.”

Nàng càng tức giận: “Lát nữa ta phải nhặt từng cái mặc vào đó.”

Hắn vừa định ném trang sức bạc liền dừng lại động tác, cau mày lại, thuận tay ném lên bàn, suy nghĩ một hồi, lại cầm trở về ném xuống đất lần nữa, lần này ném xa hơn.

Cửu quận chúa choáng váng.

“Chuyện nàng nên chú ý chính là chính là những gì ta sẽ làm với nàng.” Thiếu niên vùi đầu vào cổ nàng cười một lát, sau đó nói: “Sau này ta ném thì ta sẽ nhặt.”

“Không phải chàng ném chàng cũng muốn nhặt.”

Thiếu niên đáp: “Ta nhặt.”

Cửu quận chúa không chút do dự vạch trần hắn: “Mỗi lần chàng đều thức dậy muộn hơn ta, lúc ta mặc quần áo chàng còn đang ngủ, chàng nhặt như thế nào?”

Thiếu niên cụp mắt, mặc không biến sắc buông lỏng nàng ra: “Vậy nàng cố gắng thức dậy muộn hơn ta đi.”

“Sao chàng không cố gắng dậy sớm hơn ta?”

“Ta có thể cố gắng làm cho nàng không đứng dậy nổi.”

“…”

Cửu quận chúa không chỉ không nói lại hắn, mà tay cũng không nhanh bằng hắn. Chờ khi nàng hết bực tỉnh táo lại, thì áo khoác ngắn màu tím đã bị hắn treo ngược trên giá đựng bút.

Nàng nhớ tới phong cách gạt người mà hắn nói một đằng làm một nẻo ba ngày trước, da đầu tê dại ý đồ giãy giụa lần cuối cùng: “Trời vẫn còn sáng.”

“Không cần lo lắng, trời sẽ nhanh tối thôi.” Hắn thờ ơ, một tay đặt ở phía sau nàng, chống lưng ghế, có chút cứng rắn: “Có muốn đắp chăn mềm hơn không?”

Gần như ngay lập tức trong đầu cửu quận chúa hiện ra hình ảnh nào đó, cả kinh bắt lấy tay áo của hắn: “Chàng muốn ở chỗ này…?”

Hắn hôn lên vành tai nàng, cười cô hại: “Chỉ là thử một lần, nếu không được thì chúng ta đổi chỗ khác.”

Nàng vẫn còn hơi rối rắm, ngón tay nắm lấy ống tay áo của hắn thật chặt, khi ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt của nàng liền bắt gặp đáy mắt đen nhánh của hắn, lời từ chối tới bên miệng thế nhưng biến thành uyển chuyển cho phép: “Vậy chàng đi lấy chăn đi.”

Thời gian ngắn ngủi mà thiếu niên đi lấy chăn cũng đủ cho cửu quận chúa chạy qua chạy lại mười lần, nhưng nàng chỉ im lặng chăm chú nhìn theo bóng dáng của hắn, hai tay ôm đầu gối chậm rãi ngồi vào ghế dựa lớn, khuôn mặt và cơ thể đều nóng lên.

Nói ra thì ngượng ngùng nhưng nàng thật sự cũng rất muốn thử xem, xác thực nàng thích làm loại chuyện này với A Nguyệt, chỉ cần trong phạm vi nàng có thể chịu được, A Nguyệt có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn với nàng.

Nàng xuất thần nhìn dáng người cao gầy thẳng tắp của thiếu niên, trên cửa sổ treo một cái chuông gió mới, tiếng lưỡi linh động hòa vào nhịp tim dồn dập của nàng.

Nàng lỗi thời nhớ tới đêm động phòng đó, khi hắn cởi xiêm y và trang sức bạc trên tóc của nàng cuống, chuông gió trên cửa sổ cũng vang lên leng keng.

Giọng nói của A Nguyệt có chút mơ hồ, hắn hỏi nàng có sợ không, nàng nói không sợ, vì để chứng minh những gì nàng nói là sự thật, nàng khăng khăng muốn ngồi lên trên, không có chút kinh nghiệm, kết quả suýt nữa cả hai đều bị thương.

Hắn tức giận bật cười, nắm lấy gáy nàng kéo nàng xuống, kiên nhẫn chữa lành những vết thương nhỏ mà nàng gây ra.

Nàng cũng có chút ủy khuất, bởi vì rất khó chịu, chỉ có chạm vào hắn mới có thể xoa dịu một chút. Còn hắn vừa muốn trấn an nàng, vừa muốn chống lại những xúc động không kiểm soát được, từ đầu đến cuối luôn đặt nàng lên hàng đầu, sau đó sợ nàng khó chịu nên không dám chạm vào nàng nhiều.

Hai ngày sau đó, mỗi lần nàng đều thành thật, không bao giờ nói những lời như vậy một lần nào nữa.

Kết quả lúc này mới qua hai ngày, nàng ngồi trên ghế dựa bị kẻ lừa đảo A Nguyệt chỉnh một lần từ trên xuống dưới, hơn nữa còn bị bắt đối mặt với quyển sách học từ mới của Miêu tộc.

Dường như hắn đột nhiên thức tỉnh sở thích đáng sợ nào đó, cố tình dạy nàng nói ngôn ngữ xa lạ vào lúc này, nàng căn bản nghe không hiểu hắn đang nói về cái gì, chỉ có thể lặp lại những từ mới lạ mà nàng không hiểu một cách đứt quãng.

Sau khi lặp vài lần, cuối cùng nàng cũng nhận ra những từ mà hắn dạy không phải là những từ tốt đẹp, nàng nói càng nhiều, nhân tiện hắn càng tung hứng lợi hại, bàn tay trên eo nàng càng siết chặt, nàng mơ hồ cảm thấy đau đớn.

Vốn dĩ hắn sẽ không quá phận, hai ngày trước cho dù có mấy lần không khống chế được, cuối cùng vẫn không mất đi lý trí, nhưng lần này bởi vì nàng bị lừa nói ngôn ngữ chỉ có hắn mới nghe hiểu được, thế nhưng lại dễ dàng khơi dậy ham muốn hủy diệt của hắn.

Cửu quận chúa có chút kinh hãi, cuối cùng thậm chí khóc nức nở, cắn chặt răng không chịu lặp lại những từ ngữ xa lạ đó nữa.

Cuối cùng một lần nàng nghe thấy hắn nặng nề thở dài ở bên tai nàng, khi nàng mơ màng sắp sửa hôn mê, hắn khàn giọng nói xin lỗi.

Cửu quận chúa oán hận nghĩ, lần này tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn, nếu không sau này hắn còn dám tàn nhẫn như vậy nữa.

03: Đêm nay ngủ ở đâu

Cửu quận chúa cảm thấy không thể cùng thiếu niên học tiếng Miêu nữa, bởi vì là một người dạy học, hắn có tư tâm, hắn có mưu đồ gây rối học sinh, điều này thật đáng xấu hổ.

Cửu quận chúa lời lẽ chính đáng từ chối hắn dạy học, hơn nữa thái độ kiên định ôm sách đi tìm Miên Sư, thỉnh cầu nàng dạy tiếng Miêu cho mình.

Sáng sớm hôm nay khi nàng đi học, thiếu niên thế nhưng cũng mang theo sách thành thật vào lớp nghe giảng bài, từ đầu đến cuối không có lăn ra ngủ.

Chu Bất Tỉnh và Tống Trường Không tỏ vẻ không tin tưởng đối với hành vi bình thường là đi học đúng giờ và không ngủ trên lớp của thiếu niên.

“Trước kia ca ca của ta lần nào cũng đến muộn.” Trong thời gian nghỉ ngơi, Tống Trường Không dùng tay và chân kể lại chuyện quá khứ của thiếu niên: “Hắn có thể tới lớp và ngoan ngoãn nghe giảng bài đã là ghê gớm lắm rồi.”

Chu Bất Tỉnh khẳng định cách nói của mình: “Một năm 365 ngày, A Nguyệt trốn học ít nhất 300 ngày.”

Cửu quận chúa khiếp sợ: “Thành tích của A Nguyệt chắc là luôn đứng bét nhỉ?”

Tống Trường Không kiêu ngạo nói: “Ca ca của ta rất thông minh, học hành tính là cái gì? Tất cả những người ở Miêu Cương đều là bại tướng của hắn.”

Chu Bất Tỉnh ghé sát vào cửu quận chúa, nói nhỏ: “Cái này có hơi khoa trương, A Nguyệt học không giỏi lắm phong tục ở tam vực tứ quốc.”

“Những thứ khác đều giỏi sao?”

“Vô cùng giỏi.” Chu Bất Tỉnh khẳng định nói: “Chỉ cần hắn tới dự thi, ngoại trừ phong tục của các dân tộc, hắn đều đứng nhất.”

Mặc dù số lần A Nguyệt tới thi ít hơn điểm của điểm của hắn trong lớp phong tục.

Thiếu niên ngồi bên cạnh họ đang đọc sách nhân vật phản diện, nhướng mi lên, liếc nhìn cửu quận chúa đang cố ý tránh mặt hắn: “Ta ở đây, nàng muốn biết cái gì trực tiếp hỏi ta không phải đơn giản hơn sao?”

“Nhưng ta không muốn nói chuyện với chàng.” Cửu quận chúa vừa nhìn thấy hắn, eo và chân liền đau nhức, toàn thân đều đau nhức, đầu óc ù ù tất cả đều là những từ ngữ kỳ quái mà tối qua bị hắn ép buộc nói, sớm muộn nàng cũng sẽ làm rõ những từ đó là có ý gì.

Đáng giận, hắn thế nhưng lợi dụng ngôn ngữ của mình làm loại chuyện này với nàng, sớm muộn nàng cũng sẽ tìm cơ hội quay trở lại thành.

Cửu quận chúa dừng một chút, vỗ vỗ Chu Bất Tỉnh: “Làm phiền bảy lượng bằng hữu thay ta truyền đạt, gần nhất ta không muốn nói chuyện với hắn.”

Chu Bất Tỉnh nghẹn cười truyền đạt.

Thiếu niên khép sách lại, đôi mắt nhìn về phía cô, nhưng lại nói với Chu Bất Tỉnh: “Ngươi giúp ta hỏi nàng, đêm nay có trở về ngủ hay không.”

“Không trở về.” Cửu quận chúa buột miệng thốt ra.

Chu Bất Tỉnh xem kịch nói: “Còn muốn ta truyền đạt sao?”

“…Truyền.”

Chu Bất Tỉnh truyền đạt lần nữa, cửu quận chúa giả bộ như không có chuyện gì ôm sách đi ăn cơm trưa.

Thiếu niên rũ mắt cười, ném cuốn sách nhân vật phản diện chưa đọc trang nào, đứng dậy đuổi theo, lười biếng nhắc nhở: “Món ăn trong tộc không giống với món ăn ở Trung Nguyên, A Cửu, nàng đến quán có thể ăn không quen.”

Mấy ngày nay sống ở gian phòng ngoài kia đều là hắn xuống bếp nấu cơm, hắn học được nhiều món từ Lí Trảm – đại sư phụ của cửu quận chúa.

Nghé con mới sinh cửu quận chúa không sợ hổ, không quay đầu lại nói: “Có thể bị giết nhưng không thể chịu nhục, cho dù ta đói chết phải nhảy từ trên núi xuống, cũng không bao giờ cúi đầu trước A Nguyệt đáng giận.”

Cửu quận chúa tuyên bố, thà đói chết nhảy xuống núi cũng sẽ không cúi đầu trước thiếu niên đáng giận, chỉ sau một bữa cơm đã xoay người nhào vào trong lồng ngực hắn ủy khuất khóc huhu.

Bụng nàng cồn cào, nàng rất đói, không còn sức học tập.

Đúng như suy đoán thiếu niên sờ đầu nàng, khóe môi khẽ cong lên, con ngươi đen nhánh sáng ngời.

“Ta muốn ăn cải trắng nhúng dấm.” Cửu quận chúa bi thương nói: “Còn có sườn heo chua ngọt, cơm rượu, cá hầm ớt, mì hoành thánh, vịt quay, xôi bát bửu,…”

Thiếu niên ừ một tiếng, đặt một ngón tay lên trán của nàng, cười hỏi: “Vậy đêm nay nàng tính ngủ ở đâu?”

Cửu quận chúa hừ hừ: “Còn phải xem đồ ăn chàng làm có ngon không.”

Chờ đến khi hai người bọn họ hòa hợp như lúc ban đầu tay trong tay đi vào phòng bếp, Tống Trường Không hỏi Chu Bất Tỉnh với vẻ mặt khó hiểu: “Nếu ta nhớ không lầm, huynh tẩu cũng biết nấu ăn mà? Nàng nấu ăn rất ngon, tại sao lại không tự mình nấu cơm?”

Đây là thú vui của đôi phu thê trẻ, một thằng nhóc như hắn thì biết cái gì?

Chu Bất Tỉnh thương hại nhìn hắn, lắc đầu thở dài, xoay người đi theo vào phòng bếp ăn ké uống ké.

Tống Trường Không bày ra vẻ mặt “Các người đang làm gì vậy? Tại sao không đưa ta theo?”, đôi chân vô cùng thành thật đi theo, hắn cũng rất đói.

Chương kế tiếp