Miêu Cương

Chương 92: Vương Linh Linh x Thích Bạch Ẩn
Vương Linh Linh là một cô nhi, được các vị trưởng lão của Vọng Ngôn Giáo nuôi lớn.

Nửa khuôn mặt của đại trưởng lão bị hủy, nghe nói là do vào ngày đại hôn bị trượng phu cùng một người ngoài liên hợp phóng hỏa gây ra.

Nhị trưởng lão bị cụt một tay, nghe nói là bởi cứu một kẻ lòng lang dạ sói, một kẻ tiểu nhân vong ân bội nghĩa.

Các vị trưởng lão còn lại không ít thì nhiều đều có thương tích, người thì câm, người bị tật ở mắt, toàn môn giáo trên dưới không có ai là hoàn hảo không bị gì.

Chỉ trừ Vương Linh Linh.

Vương Linh Linh phá lệ được cưng chiều ở Vọng Ngôn Giáo, bà ấy muốn sao thì sẽ không ai cho bà ấy ánh trăng.

Lúc đó, Vọng Ngôn Giáo còn chưa trở thành “ma giáo” trong miệng người Trung Nguyên, mọi người chỉ nói rằng đây là một môn phái khá tà ác.

Chỉ vì một lỗi lầm của Vương Linh Linh, mà Vọng Ngôn Giáo đã trở thành “ma giáo”.

Lúc mười sáu tuổi Vương Linh Linh ra khỏi môn phái để đi rèn luyện hai năm, gặp một người đánh một người, đánh đến náo loạn mười tám môn phái của Trung Nguyên, sau khi nghe được chuyện mà các trưởng lão đã từng trải qua, bà ấy đã trở thành khắc tinh của kẻ thù của các trưởng lão.

Vương Linh Linh bị mười tám môn phái giang hồ truy nã, kể từ đó, Vọng Ngôn Giáo liền bị đơn giản hóa trở thành “ma giáo” trong câu chuyện để dạy trẻ con không được khóc đêm.

Các vị trưởng lão tuy rất bất đắc dĩ, nhưng không có ai phải đối hành vi kiêu ngạo lỗ mãng của Vương Linh Linh, vì dù như thế nào, thì đứa bé được họ nuôi lớn cũng chỉ muốn báo thù cho họ.

Có nhiều người tuổi càng lớn thì đối với nhiều chuyện đều cho qua, nhưng cũng có đôi khi vẫn cảm thấy rằng vẫn muốn báo thù, dù sao huyết hải thâm thù không phải cứ nói buông là buông được, dù cho người sống nguyện ý buông bỏ, vì người sống có buông bỏ thì người đã khuất cũng không sống lại được, họ đã an giấc ngàn thu rồi.

Không ai có tư cách để thay người đã khuất tha thứ cho kẻ thù của bọn họ.

Vương Linh Linh kiêu ngạo không đem các đại môn phái để vào mắt đã làm cho nhân sĩ Võ Lâm rất nhanh đã bất mãn, dù đi đến khách điếm hay dịch quán nào, thì người ta cũng bàn về chuyện Vương Linh Linh là người như thế nào.

Vương Linh Linh lúc đầu sẽ lấy roi đánh người một trận, nhưng càng nghe lại càng thấy thú vị.

“Yêu nữ ma giáo dáng người kiều diễm, nên lợi dụng lòng người để luyện tà giáo võ công.”

Vương Linh Linh: “Ừ ừ, dáng người ta chính là rất đẹp, nên các người mới ghen ghét.

“Yêu nữ ma giáo tàn nhẫn độc ác, đến cả nữ nhân cũng không tha!”

Vương Linh Linh: Ừ ừ, các cô nương mềm mại thơm tho, xoa bóp mặt cũng chơi rất vui.

“Các ngươi có nghe nói không? Mấy ngày trước yêu nữ ma giáo đã bắt hết hài tử ở thôn Bá Đao, móc mắt bọn họ ra để nấu lên ăn!”

“Tàn nhẫn đến thế sao?!”

“Chẳng phải người ma giáo sao, làm ra chuyện này cũng không lạ gì.”



Vương Linh Linh phải nghe những lời thế này quá nhiều rồi, hiện giờ đã có thể tâm không gợn sóng không hề kinh ngạc mà vừa uống rượu ăn lạc vừa nghe chuyện bát quái, nhưng bà ấy không nghĩ tới việc, lần này thế mà lại có người lên tiếng phản bác.

“Bọn hài tử ở thôn Bá Đao đều bình yên vô sự, trong thôn dạo này cũng không có việc gì xảy ra.”

Vương Linh Linh cảm thấy hứng thú mà nhìn về phía tiếng nói phát ra, người đó lại ngồi ngay bàn bên cạnh bà ấy, là một bạch y thiếu niên, mặt mày tuấn dĩnh, sắc mặt vô cùng lạnh nhạt, giống như những lời vừa rồi không phải do y nói ra.

Ngồi cạnh y là một người thanh niên tuổi tác lớn hơn một chút đang đỡ trán thở dài.

Người thanh niên nói: “Tại sao ngươi nói như vậy? Việc đó không liên quan tới chúng ta.”

Thiếu niên mặc bạch y nghiêm túc cúi đầu bóc lạc: “Đó là sự thật.”

“Kể cả là sự thật thì cũng phải nói đúng lúc.”

“Thì cũng vừa đúng lúc.”

“Bây giờ dù cho thế nào cũng không phải lúc để nói!”

Những người đi lan truyền lời đồn bất mãn với việc bị kẻ khác nghi ngờ trước mặt mọi người, há mồm ra là đã hỏi y là người phương nào, tại sao lại vì người ma giáo nói chuyện.

Bạch y thiếu niên nhíu mày, ngẩng đầu lên, rất khó hiểu mà hỏi: “Ta chỉ là nói một lời nói thật, ngươi tại sao lại nói rằng ta là vì ma giáo mà giải thích?”

“Ngươi còn hỏi ta vì sao ư? Ngươi nói lý vì yêu nữ ma giáo Vương Linh Linh, chẳng lẽ như thế không phải là giải thích hộ ma giáo ư?”

Bạch y thiếu niên lắc đầu không đồng ý: “Các người nói không đúng sự thật, còn điều ta nói lại là sự thật, vì vậy liền bị coi là giải thích hộ ma giáo sao?”

“Ngươi, ngươi nói hồ ngôn loạn ngữ gì?”

“Ta chỉ nói sự thật.” Bạch y thiếu niên lạnh nhạt nói: “Hôm qua ta mới đi qua thôn Bá Đao, thấy bọn nhỏ trong thôn đều bình yên vô sự, cũng không có người của ma giáo đang làm sự việc tàn ác gì.”

“...”

Bọn họ chỉ thuận miệng bịa ra tên một cái thôn, ai biết thật sự có thôn tên thế đâu? Lại còn gặp phải người vừa đi qua cái thôn đó nữa?

Trong lúc nhất thời, không khí có điểm gượng gạo.

Vị bạch y thiếu niên này vốn chẳng để ý lắm tới cái nhìn của người khác, y vẫn tiếp tục bóc vỏ lạc của mình, sau đó đem chỗ lạc vừa bóc xong cất vào túi mình.

Vương Linh Linh bất chợt cười rộ lên.

Bạch y thiếu niên nghiêng đầu nhìn bà ấy.

Vương Linh Linh đi về phía y, một tay đặt trước bàn y, duới ánh mắt bình tĩnh của y nhanh chóng duỗi tay bốc một nắm lạc từ trong túi của y.

Bạch y thiếu niên: “...”

Vương Linh Linh ném hai hạt lạc vào trong miệng, cười hì hì nói: “Lạc ngươi bóc ăn ngon thật.”

Nói xong liền quay người rời đi, trên đường đi ra cửa còn tiện chân đạp một cái khiến cho những người vừa bôi nhọ bà ấy ngã lăn quay, đến khi ra tới cửa, bà ấy mới nhớ ra mà quay đầu lại.

Ánh mặt trời đổ xuống.

Nữ nhân mặc hồng y lộ vai lấy tay chạm môi, lướt nhẹ đầu ngón tay trên không trung, chỉ về hướng bạch y thiếu niên, chớp chớp mắt trái một cách tùy tiện.

“Phải rồi, quên nói với ngươi, ta chính là yêu nữ ma giáo Vương Linh Linh.”



Lần thứ hai Vương Linh Linh nhìn thấy người thiếu niên mặc bạch y kia là ở thanh lâu, lý do là vì bà ấy nữ giả nam trang muốn vào thanh lâu ngắm cô nương xinh đẹp, sau đó lại phát hiện bạch y thiếu niên kia cùng bằng hữu cải trang đi vào thanh lâu để tra án.

Y rất khác so với những nam nhân bình thường vào thanh lâu để ngoạn nhạc, rõ ràng vẫn là một người chưa trải sự đời bao giờ, khi bị các cô nương chạm vào người còn trúc trắc lấy tay ra cản các nàng.

Vương Linh Linh chống cằm nhìn y một lúc lâu, nhìn thấy y nhíu mày đẩy ra vài cô nương xinh đẹp, nhìn không được mà bật cười, suy nghĩ một lát liền bỏ tiền ra mua chuộc người phụ trách nơi này, mặc một bộ xiêm y lộ vai, che mặt lại đi qua trêu y.

Ba người bằng hữu đi cùng y đã đi điều tra chuyện khác, bỏ lại mình y trong phòng đối mặt với ba cô nương xa lạ, lại còn muốn y dùng biện pháp để lấy được một chút tin tức từ miệng các cô nương này một số tin tức cần biết.

Vương Linh Linh vừa đi vào, ba cô nương kia biết điều liền đi ra ngoài, bà ấy ngắm nhìn sườn mặt lạnh như băng của y, đột nhiên lại rất muốn nhìn hắn cười.

Chỉ là chưa đợi bà ấy làm bộ nhu nhược mà ngã vào trong lồng ngực y đã mở miệng nói.

“Vương Linh Linh, ngươi cách xa ta ra một chút.”

Vương Linh Linh: “...”

Vương Linh Linh không phục mà ngã vào lòng y, bị y nắm lấy gáy ném ra ngoài như ném mèo con.

Vương Linh Linh: “...”

Vương Linh Linh dữ tợn véo cổ y: “Ôi, lang quân nói cái gì vậy? Vương Linh Linh là người nào?”

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng tay thì dùng sức không hề nhỏ.

Vương Linh Linh lặp lại thủ đoạn cũ, lần này biết rõ mà dùng sức ôm y không buông, y kéo rất nhiều lần cũng không làm bà ấy buông ra, ngược lại dây dưa với bà ấy bị kéo lấy ngã trên thảm, xiêm y của cả hai đều vướng thành một cục, tóc cũng lẫn vào nhau.

Hơi thở của hai người trở nên dồn dập, bà ấy ghé vào trên người y, da thịt trần trụi chạm vào xiêm y hơi lạnh của y, trong lúc nhất thời không biết tại sao lại hơi rùng mình.

“Này, tên ngươi là gì…”

Nói chưa dứt lời, cửa đã bị người ta đẩy ra, bạn của bạch y thiếu niên thở hồng hộc mà nói: “Thích Bạch Ẩn, ta đã tìm được…”

Giọng nói đột nhiên im bặt, bằng hữu của y đã thấy rõ tình huống trong phòng, im lặng trong thoáng chốc: “Quấy rầy rồi! Các ngươi cứ tiếp tục đi!”

Nói xong còn tiện tay đóng cửa lại.

Thích Bạch Ẩn: “...”

Ngược lại Vương Linh Linh còn gian xảo mà cười, cố ý ghé vào trên người y không đứng dậy, thổi khí vào tai y, âm thanh mềm mại: “Hóa ra ngươi tên là Thích Bạch Ẩn sao, là chữ Thích nào chữ Bạch nào và chữ Ẩn nào? Ta hình như hơi thích ngươi rồi.”

Sau đó hai người họ liều mạng vận nội lực, cuối cùng vẫn là tinh thần lực của y chiếm thế thượng phong, y lạnh lùng đứng trước mặt bà ấy, một câu đã làm tan nát trái tim thiếu nữ của bà ấy.

“Ta không thích ngươi.”

Vương Linh Linh không thèm để vào tai lời người ta chửi mắng mình là yêu nữ ma giáo, cũng không thèm để ý những kẻ mắng mình là tàn nhẫn độc ắc, vô tình vô tâm, vì dù sao chính bản thân bà ấy cũng là người như vậy, nhưng bà ấy không thích chút nào khi nghe Thích Bạch Ẩn nói không thích mình.

Vương Linh Linh vẫn là có chút bướng bỉnh, vừa nghe y nói lời này đã thấy không thoải mái, liện mượn cớ này mà quấn lấy y cả ngày.

Y tra án, bà liền sai thuộc hạ của mình đi tìm chứng cứ giúp y.

Y muốn đi ngủ, bà ấy liền lăn một vòng trên giường y, để làm cho ngay cả khi chìm vào giấc mộng y cũng ngửi thấy mùi hương trên người bà ấy, trong mơ cũng phải nhớ rõ mùi hương của bà ấy.

Y cùng bằng hữu của mình đi xa, bà ấy liền mua chuộc hảo bằng hữu của y để có thể đi cùng.

Vương Linh Linh mỗi ngày đều hỏi y: “Hôm nay ngươi đã thích ta chưa?”

Lúc bắt đâu, Thích Bạch Ẩn sẽ thật kiên định mà nói: “Không thích.”

Sau đó, Thích Bạch Ẩn lại nói: “Ngươi cũng không phải là thích ta.”

Vương Linh Linh nói: “Ta chính là thích ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta không thích ngươi chứ?”

Thích Bạch Ẩn nhìn sâu vào trong mắt bà ấy, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi không phải là thích ta.”

Vương Linh Linh không biết vì sao y vẫn luôn kiên định mà cho rằng mình không thích y, nếu bà ấy không thích y, thì tuyệt đối bà ấy không đem thời gian lãng phí trên người y, bà ấy đã mặt dày bám theo y lâu như vậy rồi? Mà y vẫn dám nói bà ấy không thích y sao?

Vương Linh Linh rất tức giận, vào một đêm nào đó, bà ấy đã mua chuộc người dân của cả thành, vào đêm hôm ấy, tất cả mọi người vì bà ấy mà thả một chiếc đèn lồng Khổng Minh, trên mỗi cái đều ghi “ta thích ngươi”.

Và buổi tối hôm đó, Thích Bạch Ẩn cầm trong tay chiếc đèn nhỏ được luồn sợi chỉ đỏ, ngước mắt nhìn chiếc đèn Khổng Minh trống không.

“Ta cũng thích ngươi.”

Chữ trên đèn của y là câu trả lời cho câu nói kia của bà ấy.

Nhưng chẳng chờ đến lúc y đem đèn thả lên cho bà ấy thấy, thì sư phụ đã gửi một lá thư từ đảo Vô Cực xa xôi.

Trên đó nói rằng chuyến rèn luyện của y đã kết thúc, đã đến lúc trở về đảo để làm người kế thừa vị trí đảo chủ.

Thích Bạch Ẩn biết Vương Linh Linh là một người thích được tự do bay bổng, mà y là kẻ từ lúc sinh ra đã bị bẻ đi đôi cánh, cả đời này mãi mãi không thể mang bà ấy tựu do ngao du, phía sau y còn có đảo Vô Cực, y là đảo chủ tương lai của đảo Vô Cực, về sau cả đời cũng không thể rời khỏi đảo.

Y vĩnh viễn dừng chân ở đảo Vô Cực, nhưng Vương Linh Linh lại là một chú chim tự do sải cánh.

Thích Bạch Ẩn trầm mặc mà đem chiếc đèn Khổng Minh kia thả lên cao, y lẳng lặng nhìn chiếc đèn đó tiến vào trong đám đèn ghi “ta thích ngươi”, cho đến khi không thể nhìn thấy được nữa.

“Ngươi với ta không phù hợp.” Y nói với Vương Linh Linh.

Cho đến cuối cùng y cũng không nói với bà ấy một câu “không thích”, dù phải nói lời từ chối, cũng chỉ là một âu “không thích hợp”.

Vương Linh Linh ồ một tiếng, giống như chẳng hề để bụng: “Nếu ngươi thật sự không thích ta, thì ngươi cứ nói là không thích, vì nếu ngươi thật sự không hề thích ta, thì ta cũng sẽ không mặt dày mà cuốn lấy ngươi nữa, ta cũng không phải là loại nữ nhân vì nam nhân mà một sống hai chết.”

Thích Bạch Ẩn không thể nói thành lời một câu “không thích”.

Vương linh Linh giảo hoạt cười, khẳng định nói: “Ngươi cũng thích ta.”

Thích Bạch Ẩn nói: “Ta phải trở về đảo Vô Cực.”

Vương Linh Linh giơ tay: “Ta với ngươi cùng nhau trở về chơi.”

Thích Bạch Ẩn lại nói: “Sau khi ta trở về đó, sẽ mãi mãi không thể rời khỏi nữa.”

Vương Linh Linh nghi hoặc.

“Là người ở đảo Vô Cực thì không thể vào đời, đây là quy cũ từ hàng trăm năm trước.” Thích Bạch Ẩn giải thích: “Là đảo chủ đảo Vô Cực, thì cả đời không được ra khỏi đảo.”

Y nhìn vào mắt bà ấy, chậm rãi nói: “Nếu như ta thích ngươi, thì sẽ nghĩ mọi cách để cưới ngươi, nhưng nếu như ta cưới ngươi, thì sẽ không thể cho ngươi sự tự do nữa.”

Vương Linh Linh vẫn không rõ: “Ngươi không thể ra khỏi đảo, vậy người khác cũng không thể sao?”

Thích Bạch Ẩn chậm rãi gật đầu: “Trong đảo giấu vô số bí mật, người bên ngoài cực kì mơ ước đảo Vô Cực, người trong đảo trước khi thành niên đều không thể ra khỏi đảo, còn đảo chủ và phu nhân của đảo chủ thì cả đời không được rời khỏi đảo, mà không phải người trên đảo, thì tuyêt đối không được tùy ý vào trong đảo.”

Nhưng quy củ là vật chết, còn người là sống, mọi quy củ đều do người định ra, nhất định vẫn có cơ hội thay đổi quy củ.

Cho đến khi Vương Linh Linh tận mắt nhìn thấy Vân Lan cùng Vân Miểu lẻn ra khỏi đảo rồi sau đó bị người ngoài đảo bắt được, hai đứa nhỏ bị tra tấn đến không ra hình người, thì bà ấy mới biết được, đối với nguời dân đảo Vô Cực mà nói, thì người ngoài đảo chính là sự tồn tại nguy hiểm nhất.

Vương Linh Linh suy nghĩ một hồi lâu, vào một đêm gọi Thích Bạch Ẩn lên trên núi nướng cá chép kim sắc, y vì bà ấy mà nướng con cá chép kim sắc giá trị hơn vạn lượng vàng, còn bà ấy thì nói với y rằng: “Ta đã suy nghĩ cẩn thận, quả thật ta không phù hợp làm đảo chủ phu nhân của các ngươi.”

Bà ấy là yêu nữ ma giáo, cũng giống như Thích Bạch Ẩn mang trên mình trách nhiệm gánh vác đảo Vô Cực, thì bà ấy cũng mang trên mình trách nhiệm gánh vác Vọng Ngôn Giáo, muốn bà ấy cả đời không thể rời đảo Vô Cực, là điều không thể xảy ra.

Cho nên bọn họ hòa bình mà ăn hết con cá chép kim sắc này, hòa bình mà nói lời từ biệt, bởi vì bọn họ đều hiểu, tình yêu cũng không phải là toàn bộ sinh mệnh của họ.

Thích Bạch Ẩn trở về đảo Vô Cực, làm đảo chủ đảo Vô Cực của y.

Còn Vương Linh Linh trở lại giang hồ, lại trở thành một yêu nữ ma giáo không kiêng nể gì.

Sau đó, y nghe nói ma giáo tuyển được không ít người muốn ứng cử làm con rể.

Sau đó, bà ấy nghe nói y có vị hôn thê.

Rồi sau này, y ở trên đảo thả vô số đèn Khổng Minh, còn bà ấy ở trên biển thả vô số ngọn đèn hoa đăng nhỏ.

Bà ấy ngẩng đầu, thấy trước mặt đầy đèn Khổng Minh sáng như sao, uyển chuyển nhẹ nhàng bắt lấy một cái, trong mặt lập lòe ánh sáng.

Mà y cúi người vớt lên một ngọn đèn hoa đăng nhỏ, một lúc lâu sau, lại thả nó về giữa sông.

Hoa đăng cùng đèn Khổng Minh đều trống rỗng, chẳng có ai đặt bút viết lên hoài niệm.

Mọi chuyện đã qua rồi, thì hãy cứ nhìn về phía trước đi.

Một kẻ tiếp tục gánh vác trách nhiệm mà làm đảo chủ đảo Vô Cực, một người tiếp tục làm yêu nữ ma giáo tùy ý phóng túng.

Bọn họ vốn dĩ không nên quen biết.

----

Chương kế tiếp