Miêu Cương

Chương 93: Vương Linh Linh x Thích Bạch Ẩn
Thi thoảng Thích Bạch Ẩn sẽ nghĩ, may mắn là Văn Tiếu không thích y, may mắn là nàng ấy yêu bằng hữu của y, Quý Viêm Hạc.

Thích Bạch Ẩn sau khi ra đảo, người đầu tiên y gặp được chính là Quý Viêm Hạc, lúc đó Quý Viêm Hạc vẫn là một tên hiệp khách thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, hắn ta hay mang Thích Bạch Ẩn đi gặp gỡ nhiều bạn tốt trên giang hồ, dạy cho Thích Bạch Ẩn biết cách làm thế nào để kết giao người ngoài.

Lúc mà Quý Viên Hạc thấp thỏm bất an nói cho y biết hắn ta yêu Văn Tiếu, nội tâ, Thích Bạch Ẩn nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Y vậy mà lại thở vào nhẹ nhõm.

Sau đó Thích Bạch Ẩn lại trằn trọc vô số lần, không ngừng nói với bản thân rằng mình không thể có loại tâm tư tiểu nhân thế này, nhưng mà y không khống chế được.

Cả ngày y chịu đủ loại dày vò từ tâm tư đến đạo đức, y không hề phát hiện ra có một cái bẫy đang được sắp xếp phía sau sự may mắn đó, chờ đến lúc y lấy lại tinh thân thì cả hòn đảo này đã loạn cào cào.

Nghe nói Ma giáo gần đây ngày càng kiêu ngạo, không chỉ khiêu khích danh môn chính phái, thậm chí còn thường xuyên giết hại bá tánh vô tội, võ lâm Trung Nguyên không nhịn được nữa mà liên hiệp lại tấn công Ma giáo.

Lúc Thích Bạch ẩn nghe nói đến việc Vọng Ngôn Giáo bị tiêu diệt thì y đang nướng cá chép vàng ở trên núi Vô Cực, y không quá thích ăn cá, nhưng mà Vương Linh Linh thích, đặc biệt là cá chép vàng, chỉ là cá chép vàng nướng thơm ngon không bao giờ có thể đưa đến trong tay Vương Linh Linh.

Mãi cho đến khi Vân Lan vân Miểu vội vội vàng vàng chạy đến trên núi báo cho y biết Vọng Ngôn Giáo đã bị danh môn chính phái Trung Nguyên tiêu diệt, mà mấy vị trưởng lão của Vọng Ngôn Giáo cũng đã tự vẫn trên đỉnh núi, người trong giáo hơn phân nửa không chết thì bị thương, thánh nữ Vương Linh Linh mất tích.

Võ lâm Minh chủ Quý Viêm Hạc ở tại bên ngoài đảo Vô Cực, từ sau khi Thích Bạch Ẩn xuất hiện thì miễn cưỡng cứu mấy người Ma giáo.

Quý Viêm Hạc từng thề rằng Võ Lâm Minh sẽ không bao giờ tham gia vào chuyện tiêu diệt Ma giáo, nhưng danh môn chính đạo đã hận Ma giáo tận xương tủy, ai cũng không ngăn được bọn họ đi trả thù, người của hắn ta cũng chỉ có thể chạy đến cứu người già và trẻ em từ trong hỗn chiến.

Thích Bạch Ẩn không nói tin hay không, chỉ phân phó người đưa những người còn lại đến ngoài đảo, đối đãi đàng hoàng.

Quý Viêm hạc nói riêng với y: “Ta nghe có người nói mấy ngày trước Vương linh Linh rơi xuống đây, danh môn chính phái ắt hẳn rất nhanh sẽ biết được, Vương Linh Linh sẽ không tin ta, mà ta cũng không thể ở dưới mí mắt của tất cả người torng danh môn chính phái mà quang minh chính đại cứu bà ấy ra, huống chi bà ấy cũng chỉ tin ngươi.”

Thích Bạch Ẩn không nói gì, chỉ hơi rũ mắt, siết chặt nắm tay trong ống tay áo màu trắng.

Quý Viêm Hạc lại nói: “Ta biết ngươi không thể ra đảo, ta cũng không phải đến bức ngươi rời khỏi đảo, chỉ là nếu muốn đi cứu Vương Linh Linh, không có ngươi, một mình ta khẳng định không làm được. Bà ấy không tin ta, ta không mang bà ấy đi được, tám vị trưởng lão của Vọng Ngôn Giáo đều chết trong tay môn phái Trung Nguyên, Vương Linh Linh nhất định sẽ nghĩ cách báo thù. Ngươi hiểu bà ấy hơn ta, cho dù có đồng quy vô tận thì bà ấy cũng sẽ kéo mọi người chết củng, chỉ có ngươi có thể đem bà ấy quay về.”

Thích Bạch Ẩn nghĩ, y đối với sự tồn tại của Vương Linh Linh hẳn là không phải quá chú ý cũng chẳng quá quan trọng, giống như giữa Vương Linh Linh và đảo Vô Cực, y chọn đảo Vô Cực, giữa y và Vọng Ngôn Giáo, Vương Linh Linh chọn Vọng Ngôn Giáo.

Mặc dù y hay đi gặp Vương Linh Linh, nhưng nếu bà ấy quyết định cùng đồng quy vô tận với danh môn chính phái, y cũng không ngăn được.

Nhưng nay đã khác xưa.

Y không muốn ngăn cản Vương Linh Linh báo thù, chỉ muốn sau khi Vương Linh Linh báo thù rồi thì dẫn người rời đi.

Y chỉ cần người sống sót, bất luận là muốn làm cái gì, y cũng chỉ cần người sống sót mà thôi.

Vì thế Thích Bạch Ẩn lưu lại chìa khóa của ba phòng chín cửa kia, vi phạm quy củ mấy trăm năm qua của tổ tông đặt ra, tự tiện rời khỏi đảo.

Thích Bạch Ẩn chẳng phải kẻ ngu ngốc, khi y rời khỏi đảo liền phát hiện chuyến đi này của Quý Viêm hạc có mục đích riêng, Thích Bạch Ẩn từng nghĩ vô số lần về khả năng sẽ bị phản bội, chỉ là y không ngờ được, Văn Tiếu thế mà lại cùng Quý Viêm Hạc hãm hại y.

Đang lúc hắn tìm được Vương Linh Linh bị buộc vào tuyệt cảnh, đi đến bước đường tẩu hỏa nhập ma thì trong cơ thể y cũng bị Quý Viêm hạc hạ cổ lần theo dấu vết, thế nhưng y hoàn toàn không biết gì cả.

Vương Linh Linh đứng trên vách núi, hồng y phất phới, nhìn y, chất vấn: “Không phải ngươi nói cả đời này sẽ không rời khỏi đảo hay sao? Hôm nay sao lại ra khỏi đảo?”

Y đưa lưng về phía tất cả mọi người Trung Nguyên võ lâm, dưới ánh mắt phẫn nộ của bọn họ, từng bước từng bước đi về phía bà ấy, dưới chân dính đầy máu từ chỗ bà ấy chảy ra, thần sắc lạnh đãm của y từ trước đến nay chưa từng thay đổi.

Thích Bạch Ẩn đứng ở trước mặt bà ấy, giơ tay lau đi máu trên má của người, ánh mắt kiên địch, miệng lưỡi lại lạnh đạm: “Rời khỏi đảo vì ngươi.”

Vương Linh Linh thờ ơ, đáy mắt toàn màu đỏ của máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn họ bức chết thúc bá đệ muội của ta, ngoại trừ ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào có mặt ở đây, nếu ngươi muốn cản ta, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Nhưng y không cản người lại, Thích Bạch Ẩn chỉ nói: “Ta chỉ cần ngươi sống sót.”

Có lẽ là gió trên núi quá lớn, có lẽ do giọng quá thấp, người phía sau không hề nghe thấy lời của y.

Danh môn chính phái của Trung Nguyên, lại thêm Võ Lâm Minh, hàng trăm hàng vạn con người như thế, tận mắt nhìn thấy Đảo chủ Vô Cực đảo Thích Bạch Ẩn không tranh thế sự, một kiếm xuyên tim đâm vào ngực của yêu nữ Ma giáo.

Trong đáy mắt của Yên nữ Ma giáo tràn ngập thần sắc không thể tin được, bà ấy quỳ rạp xuống đất, cả người suy yếu.

Người của võ lâm vây kín lại, lại nhìn thấy động tác rút kiếm của Thích Bạch Ẩn cứng đờ, y đứng trước người Yêu nữ Ma giáo.

Thích Bạch Ẩn giết Yêu nữ Ma giáo, rồi lại vì Yêu nữ Ma giáo mà đối địch với toàn bộ Võ Lâm Trung Nguyên, chuyện này làm cho mọi người nhất thời không biết đường mà lần, chỉ có thể yên tĩnh xem biến động.

Khi Thích Bạch Ẩn ý thức được mình bị người ta khống chế thì đã chậm rồi, trong chớp mắt ấy y chỉ kịp để đường kiếm chệch đi quỹ đạo ban đầu, không lập tức kết liễu sinh mệnh của Vương Linh Linh.

Quý Viêm Hạc đã hạ cổ y từ rất sớm, loại cổ khống chế này như con tằm ngày qua ngày ăn mòn thân thể y, chỉ chờ ngày bùng nổ, Quý Viêm hạc muốn Thích Bạch Ẩn tự tay giết chết nữ nhân y yêu nhất, lại muốn Thích Bạch Ẩn dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người mà phản bội võ lâm Trung Nguyên.

Quý Viêm Hạc muốn y thân bại danh liệt, muốn y đau đến chết đi sống lại.

Hắn ta thật sự rất hận y.

Nhưng Quý Viêm Hạc không hề ngờ được là, kẻ gần như muốn tẩu hỏa nhập ma, thân mang trọng thương như Vương Linh Linh lại thanh tỉnh hơn tất cả mọi người, bà ấy nhìn ra Thích Bạch Ẩn không thích hợp, nhân lúc trước khi y chưa phạm phải vô số tội lỗi không thể tha thứ mà liều chết kéo lấy tay Thích Bạch Ẩn cùng nhảy xuống vực.

Vương Linh Linh được Phong Vô Duyên nhặt được, lúc bà ấy tỉnh lại Thích Bạch Ẩn vẫn còn đang hôn mê.

Phong Vô Duyên ấn bà ấy lại trên giường, nói: “Ngươi sốt ruột thì hắn cũng không thể tỉnh lại, hắn dùng nội lực của mình áp chế cổ trong cơ thể, đã có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Trên người hắn còn rất nhiều ngoại thương nghiêm trọng, chắc là lúc các ngươi rơi xuống vực hắn đã dùng thân thể che cho ngươi, trên đường đụng vào không ít đồ vật giảm xóc. May là thân thủ hắn không tệ, nếu không hai người các ngươi đã bị đá xuyên chết giữa đường rồi.”

Những chuyện rơi xuống vách núi không chết trong sách đều là giả, sự thật chính là có một người lấy thân làm đệm thịt, dùng mạng của mình che chở cho người còn lại.

Thích Bạch Ẩn hôn mê rất lâu, khoảng thời gian này Vương Linh Linh ở trên địa bà của Phong Vô Duyên đi lại vô cùng tự do.

Vương Linh Linh và Phong Vô Duyên quen biết nhau là chuyện tình cờ, nguyên nhân là do bà vừa ra khỏi Giáo rèn luyện đã gặp phải thương đội của Phong Vô Duyên, sau đó bị sát thủ Thính Vũ Các đuổi giết mấy tháng, cuối cùng chạy đến kinh thành, dưới chân thiên tử, cuối cùng gặp được một Vương phi xinh đẹp lại thiện lương.

Vương Linh Linh và Tạ Thanh Nhứ cũng chẳng quen biết, nhưng nàng ấy trời xinh là cô nương xinh đẹp, hơn nữa sau khi bà bị thương thì vị cô nương xinh đẹp này còn băng bó vết thương cho bà.

Vương Linh Linh bị vẻ đẹp của Tạ Thanh Nhứ mê hoặc, từng bước đi vào bẫy rập của Tạ Thanh Nhứ, thật lâu mới biết hết thảy tất cả những gì mình gặp phải là do Tạ Thanh Nhứ cố ý bày ra.

Vương Linh Linh trước kia từng cướp thương đội của Phong Vô Duyên là sự thật, nhưng lúc Thích Vũ Các truy sát, cô nương xinh đẹp dịu dàng băng bó, tất cả đều là do Tạ Thanh Nhứ tương kế tựu kế cố ý thiết lập bày kế, mục đích là muốn lấy được tín nhiệm của Vọng Ngôn Giáo, mở rộng thế lực hắc ám của bọn họ.

Khi Vương Linh Linh phát hiện được chân tướng thì Vọng Ngôn Giáo đã bị hủy.

Danh môn chính phái bao vây diệt trừ Vọng Ngôn Giáo, trưởng lão trong giáo không thể đánh lại, gần như là thà dùng hết sức lực mà chết đi chứ không chịu trói, cuối cùng tự vận trước môn giáo, người trong giáo thương vong vô số, may mắn là những người sống sót đó, tất cả đều được Tạ Thanh Nhứ mạo hiểm sinh mệnh dẫn người đến cứu.

Phong Vô Duyên sau khi sắp xếp hết nơi an toàn cho những người đó thì chưa từng đề cập đến những yêu cầu khác, hiện giờ hắn lại chấp nhận nguy hiểm, tình nguyện lộ thân phận để cứu Vương Linh Linh và Thích Bạch Ẩn từ torng sự truy sát của võ lâm Trung Nguyên.

Vương Linh Linh nghĩ đến có lẽ là bọn họ muốn báo ân, Tạ Thanh Nhứ quả nhiên không khiến bà thất vọng, nhưng lời nói ra khỏi miệng cũng chẳng mấy dịu dàng.

“Ta không phải là thánh nhân không cần báo ân, ta phí sức lực nhiều như vậy để cứu ngươi và người của ngươi đều có ý đồ.” Tạ Thanh Nhứ ngồi đối diện Vương Linh Linh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, dung nhan bình thản nói: “Nhưng mà có một lời thật lòng phải nói, hôm nay ngươi với ta chẳng có tác dụng gì, thứ ta yêu cầu là Vọng Ngôn Giáo sau lưng Vương Linh Linh, chứ không phải một Vương Linh Linh bị võ lâm Trung Nguyên truy sát.”

Sắc mặt của Vương Linh Linh khó coi đến cực điểm.

Tạ Thanh Nhứ nói: “Cứu ngươi và người của ngươi đối với ta mà nói trăm hại không lợi, chờ thương thế của các ngươi tốt lên rồi thì rời khỏi Trung Nguyên đi. Cổ trong cơ thể của bằng hữu ngươi, nếu muốn giải cổ thì phải đến Miêu Cương tìm người giúp đỡ, ta đã sắp xếp người rồi, qua khoản thời gian nữa sẽ đưa các ngươi đến Miêu Cương, đến lúc đó các ngươi muốn làm cái gì ta cũng không cản.”

Có đôi khi Vương Linh Linh thật sự không hiểu được đến tột cùng Tạ Thanh Nhứ có ý tứ gì, nàng ấy muốn lợi dụng bà, nhưng lại giống như vô dục vô cầu, thật sự là một kẻ hai mặt.

Vương Linh Linh không lập tức rời đi, bà ấy đang đợi Thích Bạch Ẩn tỉnh lại, mà phải đến nữa tháng sau y mới tỉnh dậy.

Nhưng Thích Bạch Ẩn mất trí nhớ, tuy vậy y lại nhớ rõ mình có một vị hôn thê, mà y theo bản năng cho rằng mình rất yêu vị hôn thê đó.

Y đúng là rất yêu một nữ nhân, nhưng nữ nhân kia tuyệt đối không phải là vị hôn thê của y.

Vương Linh Linh lại phát điên, khi Tạ Thanh Nhứ lại nhắc nhở bà ấy có thể đi đến Miêu Cương rồi thì bà ấy phẫn nộ lật luôn bàn cơm của Thích Bạch Ẩn.

Thích Bạch Ẩn: “…”

“Không đi! Cứ kệ cho y chịu đựng đi!” Vương Linh Linh nhìn chằm chằm sắc mặt đờ đẫn của Thích Bạch Ẩn, trong lòng lại phát hỏa lớn hơn, cười lạnh nói: “Mất trí nhớ đúng không, không phải là mất trí nhớ hay sao? Cũng không phải là gãy tay gãy chân gì, cứ cho y tiếp tục mất trí nhớ đi, ai cũng không được chữa bệnh cho y!”

Ước chừng là do chịu kích thích quá lớn, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Vương Linh Linh vậy mà đã tìm được không ít giáo chúng lưu lạc của Vọng Ngôn Giáo, lại tốn chút thời gian mà không một tiếng động an bài họ vào danh môn chính phái.

Mọi người muốn báo thù, mà địch nhân của địch nhân là bằng hữu.

Vương Linh Linh quyết định hợp tác với Tạ Thanh Nhứ, điều kiện hợp tác thứ nhất chính là không ai được nói ra thân phận thật sự của Thích Bạch Ẩn, còn phải nghĩ cách giấu đi thân phận của y, để phòng ngừa y bị lộ ra chuyện mất trí nhớ, đem đến tai ương cho đảo Vô Cực.

Vương Linh Linh nghĩ, bà ấy là Yêu nữ Ma giáo, là một nữ nhân ích kỷ, ngày xưa giữa mình và đảo Vô Cực, Thích Bạch Ẩn đã lựa chọn đảo Vô Cực, nếu để y khôi phục trí nhớ, y nhất định sẽ lại chọn đảo Vô Cực.

Mà Vương Linh Linh gần như chỉ còn lại hai bàn tay trắng, bà ấy không thể để mất đi bất cứ ai nữa.

Vì thế bà ấy lựa chọn không giải cổ độc, mặc dù Thích Bạch Ẩn đã quên bà ấy rồi, bà ấy cũng không cho y cơ hội quay về đảo Vô Cực.

Thời gian Vương Linh Linh phát giận ngày càng nhiều, bà ấy bị đối thủ một mất một còn là Lục Thanh Y mắng, bị Phong Vô Duyên trào phúng, bị Thích Bạch Ẩn giận, một ngày mười hai canh giờ có một nửa thời gian bà ấy đều tức giận.

Điều bà ấy giận nhất chính là Thích Bạch Ẩn vậy mà không đến dỗ mình, trước kia dù cho y không thích nói chuyện cũng sẽ đến dỗ dành người.

Vương Linh Linh càng nghĩ càng giận, giận đến giận lui lại thành thói quen.

Sau này có lần bà ấy nữ cải nam trang đến Di Hồng Viện của Lục Thanh Y có việc, sau nửa đêm Lục Thanh Y tức đến hộc máu đánh nhau với Vương Linh Linh, Thích Bạch Ẩn chậm rì rì đi vào Di Hồng Viện, còn mang theo củi đã chặt xong, y cúi người buông đống củi xuống, sau đó bình tĩnh lắc mình tránh đủ loại ám khí đang bay đến.

Vương Linh Linh vẫn còn đánh nhau với Lục Thanh Y.

Thích Bạch Ẩn nghĩ nghĩ, quen cửa quen nẻo mà đến nhà bếp rót một ly trà, rồi cứ như vậy ngồi trong viện nhìn hai người đánh nhau.

Chờ Vương Linh Linh đánh xong, y chậm rì rì đưa ly trà lạnh trong tay mình cho bà ấy, cũng không mở miệng nói chuyện, sau đó cầm theo đao chẻ củi, định rời đi.

Vương Linh Linh uống xong trà lạnh, quay đầu lại thì thấy Lục Thanh Y mệt muốn chết mà chẳng có ai đưa trà, lập tức không giận nữa, chỉ chắp tay sau lưng lảo đảo lắc lư đuổi theo Thích Bạch Ẩn ra cửa.

Lục Thanh Y tức giận đến mức trợn trắng mắt.



Thích Bạch Ẩn nhớ rõ y có một vị hôn thê, cũng nhớ rõ y rất yêu một nữ nhân, nhưng y lại không xác định được vị hôn thê đó có phải người y yêu hay không.

Y nhìn Vương Linh Linh, thường xuyên hoài nghi người này mới chính là nữ nhân mà y yêu.

Y chần chờ, thử thăm dò, muốn tìm được chân tướng, lại nghe người kia một lần lại thêm một lần âm dương quái khi trào phúng y: “Lăn về mà âu yếm vị hôn thê của ngươi ấy.”

Thích Bạch Ẩn không muốn trở về, cũng không biết trở về đâu, mỗi lần nghe bà ấy nói như vậy y sẽ sầm mặt xuống, y cảm thấy hẳn là y thích Vương Linh Linh, nhưng tâm lý của y lại cảm thấy như vậy không đúng.

Nhưng y không khống chế được mà muốn lại gần Vương Linh Linh.

Đã nhiều ngày qua, thuộc hạ của Phong Vô Duyên muốn thành thân, Phong Vô Duyên chuẩn bị rất nhiều sính lễ, hắn nói: “Người của ta cưới vợ, sính lễ sao có thể để cho khó coi được? Thêm, thêm mười rương cho ta!”

“…”

Thích Bạch Ẩn nhìn những châu quang bảo khí đó, sính lễ kinh quang lấp lánh, lần đầu cảm thấy bản thân y quá nghèo, sau đó y lại tự ngẫm sâu sắc.

Vì thế y quyết định đi ra bên ngoài kiếm tiền, kiếm tới kiếm lui mới phát hiện chỉ có ở sòng bạc mới có thù lao cao nhất.

Thích Bạch Ẩn đi làm tay đấm cho sòng bạc.

Vương Linh Linh khi biết được chuyện này suýt nữa đã đánh gãy chân y.

“Ai cho ngươi đến chỗ như vậy làm tay đấm? Ai cho ngươi đi làm tay đấm hả?! Si cho ngươi đi làm sai vặt cho kẻ khác, ai cho hả?! Ai?!?”

Thích Bạch Ẩn không rên một tiếng, chỉ yên lặng kéo kéo tay áo bằng vải thô bị Vương Linh Linh túm, xách theo gậy gộc, nhìn túc mà nhìn bà ấy: “Ta phải đi rồi, đến trễ sẽ bị trừ tiền.”

Vương Linh Linh bị y làm cho tức chết, liên tục đạp y mấy cái, y chỉ cúi người khom lưng vỗ vỗ ống quần, cũng chẳng có nửa điểm ủy khuất.

Bắt đầu từ ngày đó, Thích Bạch Ẩn đem toàn bộ số bạc mà mình kiếm được mua đồ đạc, son phấn, trái cây Tây Vực, trang sức của cô nương,… cho Vương Linh Linh. Phàm là thứ Vương Linh Linh có khả năng thích, y đều mua, thù lao một tháng không đủ thì y lại nhân lúc đêm chạy đi là tên sai vặt cho người ta.

Thời gian lâu rồi, Vương Linh Linh cũng không hề mắng y, ngược lại càng ngày càng yên tâm thoải mái nhận lễ vật của y, thậm chí còn tâm huyết dâng trào mà học xay đậu hủ.

Ban ngày Thích Bạch Ẩn đến sòng bạc làm việc, nàng sẽ đẩy xe đậu hủ đến sòng bạc buôn bác, sinh ý rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn.

Mỗi khi Thích Bạch Ẩn thấy bà ấy cười cười nói nói với nam tử khác, trong lòng bỗng cảm thấy ê ẩm khó chịu, nhưng y nhịn xuống, y sẽ không can thiệp vào hành động của Vương Linh Linh, chỉ có khi nam nhân khác quá phận thì y sẽ không nhịn được nữa mà ra tay.

Mà Vương Linh Linh rất thích nhìn bộ dáng nhịn đến không thể nhịn được nữa của y, y càng không thể nhẫn nại thì Vương Linh Linh càng vui vẻ.

Phong Vô Duyên hùng hùng hổ hổ nói: “Hai người các ngươi có phải có bệnh hay không? Có chuyện gì thì cứ mở miệng nói ra là được rồi không phải sao? Thế nào lại ta lăn lộn ngươi, ngươi dày vò ta, ngươi cho rằng mình còn trẻ lắm à?”

Vương Linh Linh điểm điểm bả vai hắn, biểu tình vô cùng dữ tợn, ngoài miệng thì cố ý nũng nĩu ghê tởm hắn: “Ai nha, chết tiệt, người ta mới có mười tám nha.”

Không khéo là lời này lại bị Thích Bạch Ẩn đi ngang qua nghe thấy, y nhìn Vương Linh Linh và Phong Vô Duyên thân mật ở chung, đột nhiên nghĩ đến tài lực hùng hậu trong tay Phong Vô Duyên cùng với câu “thêm mười riêng” ra khỏi miệng vô cùng sảng khoái, ánh sáng trong mắt ngày càng tối lại.

Vương Linh Linh phát hiện, Thích Bạch Ẩn gần đây đối diện với mình càng ngày càng đối diện với sóng mà chẳng hề thay đổi, thậm chí dần dần phát triển đến trình độ tránh đi đụng chạm của mình.

Vương Linh Linh cảm thấy không thể tưởng tượng được, thậm chí bà ấy càng hoài nghi trong lòng y có nữ nhân khác, sau khi lôi kéo Lục Thanh Y đánh nhau phát tiết uất hận trong lòng thì bà ấy lại trộm đi theo sau lưng Thích Bạch Ẩn mấy ngày, cũng chẳng gặp y tới lui với nữ tử nào.

Y căn bản không hề nói chuyện với nữ tử khác, y vốn đã ít nói, sau khi mất trí nhớ thì giống hệt như kẻ không biết nói.

Không được mấy ngày, Vương Linh Linh lại nghe nói Phong Vô Duyên bị Thích Bạch Ẩn đánh một trận, bà ấy nghe vậy thì khiếp sợ không thôi.

Thích Bạch Ẩn không đánh người quen, tính tình cũng tốt, đến tột cùng là Phong Vô Duyên đã làm tội ác tày trời gì mà khiến Thích Bạch Ẩn nhịn không được ra tay đánh hắn?

Phong Vô Duyên cũng không thể hiểu được, nhưng mà hắn rất vô tội mà, ai biết thế nào hắn lại bị đánh một trận.

Thích Bạch Ẩn không chịu nói nguyên nhân, mọi người đều không hiểu ra sao, cẩn thận ngẫm lại Thích Bạch Ẩn sẽ không tùy tiện đánh người như vậy, cuối cùng đành phải quy tội cho cổ độc tồn tại trong cơ thể y.

Duy nhất chỉ có mình Cửu quận chúa thanh tỉnh giữa nhân gian là hiểu rõ.

Cửu quận chúa thừa dịp không có ai, bưng một dĩa điểm tâm do đại sư phụ Lý Trảm làm, thần thần bí bí đi tìm tam sư phụ của nàng là Thích Bạch Ẩn, kiêu ngạo nói: “Tam sư phụ, có phải là người ghen với tứ sư phụ nên mới đánh tứ sư phụ đúng không?”

Động tác bổ củi của Thích Bạch Ẩn dừng lại một chút.

Cửu quận chúa tự tin đếm đếm đầu ngón tay của mình: “Tháng trước tứ sư phụ tặng nhị sư phụ một bộ xiêm y của Vân Các, xiêm y của Vân Các quý, nhị sư phụ rất vui mừng, nhưng mà bọn họ không biết tam sư phụ cũng mua xiêm y của Vân Các, chuẩn bị đến sinh thần của nhị sư phụ sẽ tặng cho người.”

---Thích Bạch Ẩn không biết là, lúc ấy Phong Vô Duyên chuẩn bị xiêm y của Vân Các rất nhiều, tặng cho không ít người xung quanh.

“Còn có lần trước, nhị sư phụ cảm thấy roi không đủ sắc bén, cũng là tứ sư phụ tìm người mài giũa lại cho người.”

---Sự thật là Phong Vô Duyên bị Lục Thanh Y sai sử đi làm một bộ ám khí mới, đúng lúc thuận tay giúp Vương Linh Linh mài giũa roi.

“Còn có một chuyện, hôm trước người tự mình xuống bếp làm điểm tâm cho nhị sư phụ, trên đường đi nhị sư phụ gặp được tứ sư phụ, thuận tiện cho tứ sư phụ một miếng.”

---Vương Linh Linh không chỉ cho Phong Vô Duyên mà còn cho Lục Thanh U và hai đứa nhỏ.

Cửu quận chúa ưỡng ngực ngẩng đầu, son sắt thề thốt mà tổng kết: “Cho nên tam sư phụ, người nhất định là bởi vì ghen ghét tứ sư phụ có mối quan hệ tốt với nhị sư phụ nên mới đánh tứ sư phụ nha!”

Thích Bạch Ẩn lặng lẳng nhìn nàng một lát, đặt dao bổ cúi xuống, đứng lên, bình đạm nói: “Bổ hết toàn bộ củi ở đây đi, ta đinh gánh thêm hai bó về.”

Cửu quận chúa: “…”

Thẹn quá hóa giận nha!

Cửu quận chúa vẫn luôn không rõ, nhị sư phụ và tam sư phụ rõ ràng là thích nhau, vì sao lại không chịu chủ động nói ra, thế nào cũng phải ta thử ngươi, ngươi thử ta qua lại như vậy.

Bởi vậy, từ trên người hai vị sư phụ này nàng mới hiểu sâu sắc một đạo lý: Thích thì phải nói ra, lớn tiếng thổ lộ, không cần phải thẹn thùng.

Nếu không ai mà biết được người mà ngươi thích kia vừa vặn cũng thích ngươi đâu? Lỡ như bỏ lỡ chẳng phải sẽ rất đáng tiếc hay không?

Cửu quận chúa suy nghĩ vô số biện pháp ý đồ tác hợp hai vị sư phụ, kết quả là không bị nhị sư phụ phạt thì bị tam sư phụ phạt, cuối cùng nàng nghe được mấy tỷ tỷ trong Di Hồng Viện dạy bảo, bi thống mà quyết định từ bỏ tác hợp hai người, vừa nhóm củi nấu cơm vừa lẩm bẩm oán giận: “Quá trình gạo nấu thành cơm này đúng là quá gian nan.”

Vương Linh Linh vừa đi ngang qua: “?”

Bế tắc cuối cùng cũng được cởi bỏ.

Trên đường đưa đội ngũ hòa thân của Cửu quận chúa đến biên quan rồi quay về, cả đường Vương Linh Linh không ngừng suy nghĩ xem có nên dứt khoát gạo nấu thành cơm với Thích Bạch Ẩn hay không, dựa theo tính tình kia của y, chỉ cần gặm sạch sẽ thì còn sợ y chạy hay sao?

Nhưng mà gặm thế nào?

Vương Linh Linh nghĩ nghĩ liền hiểu sai, nhịn không được mà ho khan hai tiếng, Thích Bạch Ẩn cho rằng bà ấy nhiễm phong hàn, thế nên mới nấu thuốc, mua mứt hoa quả cho bà ấy.

Vương Linh Linh nhìn mặt y, tiếp theo lại nhịn không được mà nhìn xuống phái dưới, bỗng chốc dừng một chút, quay đầu đi, ngay cả thuốc cũng chưa uống mà đã hoảng hốt bỏ chạy.

Thích Bạch Ẩn: “?”

Vương Linh Linh là một người yêu thích tùy tâm, nhưng lần này bà ấy quyết tâm dụng tâm kín đáo lên kế hoạch, rốt cuộc thì đối phó với Thích Bạch Ẩn chỉ có thể là đánh y trở tay không kịp, chỉ cần thất bại một lần thì lần thứ hai sẽ dễ dàng bị y phát hiện.

Vương Linh Linh tìm người tính một ngày thiên thời, địa lợi, nhân hòa, từ chỗ Lục Thanh Y cầm ra một ít thuốc tốt, lại tinh xảo từng bước từng bước mà câu dẫn Thích Bạch Ẩn, mãi cho đến khi bà ấy thành công bắt lấy người.

Trên thực tới từ đầu đến đuôi Thích Bạch Ẩn đều cam tâm tình nguyện, thậm chí còn cảm giác không quá thỏa mãn, y nắm lấy eo của người kia đặt trên tấm đệm mềm mại trên giường.

Vương Linh Linh không ngừng được mà hồi tưởng lại, đồ vật của nữ nhân chết tiệt Lục Thanh Y kia đúng là lợi hại, lợi hại đến mức bà ấy chịu không nổi, muốn chạy trốn.



Cửu quận chúa sau khi nghe nói nhị sư phụ và tam sư phụ của mình sắp thành thân thì vui mừng không chịu được, nàng lôi kéo thiếu niên áo tím xoay vài vòng tại chỗ, trang sức bằng bạc trên xiêm y leng keng kêu vang, khiến vài người nhịn không được mà ghé mắt nhìn qua.

“A Nguyệt.” Nàng bỗng nhiên dừng lại, ngửa đầu tỉ mỉ nhìn hắn.

Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, lười nhác lên tiếng.

Cửu quận chúa đỡ lấy mặt hắn, hắn rũ mắt nhìn nàng, nàng nhịn không được mà dùng sức xoa hai cái, nghẹn cười.

Một lúc lâu sau, tiếng cười cũng tràn ra.

“Nguyện thiên hạ này, kẻ có tình đều chung thành quyến thuộc.” Nàng nói.

Chương kế tiếp