Miêu Cương

Chương 94: Toàn văn hoàn
01

Lần thứ hai trốn nhà đi của Tống Trường Không không quá thuận lợi.

Ngày thứ ba sau khi bỏ nhà đi, con ngựa nhỏ mà Tống tiểu thiếu chủ cực cực khổ khổ mang theo đã chê nghèo yêu giàu bỏ hắn chạy đi mất.

Ngày thứ năm sau khi bỏ nhà ra đi, Tống tiểu thiếu chủ đi bắt cá bị cá lớn hung tàn quẫy đuôi dưới sông, cả người ướt dầm dề bò lên trên bờ sông thở gấp hệt như cá thiếu nước.

Ngày thứ mười sau khi bỏ nhà đi, Tống tiểu thiếu chủ ăn ngủ ngoài trời, trúc trắc nướng cá dã ngoại, khi ngủ không chú ý lửa, không cẩn thận để nó bắt lửa sang xung quanh, suýt nữa đã bị thiêu chết ở nơi núi sâu rừng thẳm.

Tháng thứ nhất khi rời nhà đi bụi, Tổng tiểu thiếu chủ bị người ta trộm bạc, lưu lạc đến nổi ngay cả bánh bao cũng chẳng có mà ăn.

Một tháng rưỡi sau khi trốn nhà đi, Tổng tiểu thiếu chủ cả người dơ bẩn hề hề, đi bộ vượt qua Thanh Mang Sơn, đứng giữa sườn núi xa lạ mà nhìn xung quanh, cuối cùng lạc đường.

Hai tháng sau khi trốn nhà đi, Tống tiểu thiếu chủ lúc ở trong rừng đào khoai tây thì bị thổ phỉ nhận nhầm là nữ tử, bị người ta dùng gậy đánh lén sau lưng, kéo về trại.

02

Tống Trường Không gần đây sống quá khổ, ăn không đủ ngon mặc không đủ ấm, thân hình mảnh khảnh, thế rồi bị sơn tặc nhìn nhầm thành nữ tử mà bắt đi.

Hiện giờ hắn bị nhốt ở trong phòng, cũng không dám nói chuyện, lo lắng bị sơn tặc phát hiện hắn là nam nhân, đến lúc đó chẳng biết bọn họ sẽ tính toán giải quyết hắn thế nào.

Người Nam quan chay mặn đều ăn, tuy rằng ít nghe nói Trung Nguyên khẩu vị thế nào, nhưng huynh tẩu nói qua Trung Nguyên rồi có rất nhiều lâu tiểu quan…

Tống Trường Không nghĩ đến mấy nam nhân khóc sướt mướt trong lâu tiểu quan đó, giật mình rồi rùng người một cái, hắn xoa xoa da gà trên cánh tay mình, âm thầm cân nhắc biện pháp thoát ra ngoài.

Hắn sờ sờ cổ giâu trong lòng ngực của mình, trong khoảng thời gian này bản thân hắn còn chẳng ăn no, sâu cổ mang theo từ trong tộc cũng bị đói đến chẳng ra hình dạng gì, chúng nó sắp không nghe lời hắn nữa rồi.

Hắn thở dài một hơi.

Nếu ca ca hắn ở đây thì tốt quá rồi, ít nhất hắn sẽ không lưu lạc đến nông nỗi này.

03

Tống Trường Không ở trong phòng tạm giam này gặp được một tiểu cô nương trông có chút quen mắt, bộ dáng của nó tầm năm sáu tuổi, mắt to tròn, trên mặt dơ bẩn, nhìn như là mới lăn một vòng giữa đám bùn.

Ở Nam quan này, tiểu hài tử nhà ai quay về nhà với bộ dáng này nhất định sẽ bị đánh một trận.

Tiểu cô nương này sợ là cũng bị đám thổ phỉ bắt đến, bởi vì còn quá nhỏ nên bán ra ngoài không có giá tốt, đám thổ phỉ kia đang thương lượng xem nên xử trí đứa nhóc này thế nào.

Tống Trường Không ngồi xổm ở góc tường, càng nhìn càng thấy nó quen mắt, tiểu cô nương kia cũng dùng vẻ mặt kỳ quái mà nhìn chằm chằm hắn.

Hai ngươi một kẻ bẩn hơn một kẻ, trên mặt đều dính bùn hôi, trong chốc lát khó mà nhìn ra được toàn cảnh.

Người bị bắt đến đều bị nhốt trong căn phòng này, Tống Trường Không nhìn mấy cô nương bên trái khóc sướt mướt, lại nhìn vách tường xây cao cao bên phải, cuối cùng là nhìn tiểu cô nương năm sáu tuổi cách hắn gần nhất.

Sơn tặc của ngọn núi này chả biết là đầu óc để làm gì, tiểu hài tử năm sáu tuổi với lại một thân nam nhân dơ bẩn hề hề như này cũng bắt!

Nhìn nửa ngày, hai người chậm rãi mở to hai mắt ra, đồng thời mở miệng, chỉ vào đối phương, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.

“Là ngươi!?!”

04

Tiểu Ngọc trên đường đến kinh thành cùng mẹ thì bị người xấu bắt cóc.

Kỳ thật Tiểu Ngọc cũng không nhớ rõ bộ dáng của Tống Trường Không thế nào, nhưng mà nó đối với vị ca ca xấu xa năm trước dẫn nó đi tìm mẫu thân thì có ấn tượng rất sâu đậm.

Trên đường ca ca xấu xa bị mẫu thân mang đi, Tiểu Ngọc bèn đi theo vị tỷ tỷ xinh đẹp kia đi tìm ca ca xấu xa, trên đường gặp được hai người, trong đó có một người vừa lúc là vị ca ca trước mắt này.

Nó vẫn còn nhớ rõ trên đoạn đường đi tìm mẹ cùng vị ca ca này, vị ca ca này đã cho nó một viên kẹo đường, hắn nói đây là kẹo đường đặc sản của Nam quan, người Trung Nguyên chưa chắc đã từng ăn qua.

Tiểu Ngọc rất thích viên kẹo đường kia, đáng tiếc trong tay ca ca chỉ còn có một viên, ăn hết rồi thì không còn nữa.

Tiểu Ngọc đi theo ca ca xấu xa và tỷ tỷ xinh đẹp kia cả một đoạn đường như vậy, tuổi còn nhỏ nhưng kiến thức cũng rộng rãi hơn, mà nó đi theo mẫu thân lâu như vậy, tính tình vốn nhút nhát cũng dần dần bị thay đổi, hiện giờ lớn mật hơn nhiều rồi, bị người ta bắt cóc cũng không khóc.

Có lẽ là nhìn thấy người quen càng làm nó yên tâm hơn.

Một lớn một nhỏ còn chưa kịp chào hỏi nhau câu “sao ngươi cũng bị bắt tới đây” thì trong nháy mắt, cửa phòng đã bị người ở bên ngoài dùng sức đẩy vào.

Nhóm cô nương thứ hai bị bắt đến đây cũng bị dắt đến.

Tống Trường Không và Tiểu Ngọc thành thành thật thật ngậm chặt miệng lại, tận lực thu nhỏ sự tồn tại, yên lặng ngồi xổm trong góc tường, lại ăn ý lặng lẽ đánh giá mấy cô nương xa lạ kia thông qua khe hở của cửa.

Từng người bị bắt đến, ai cũng đang lau nước mắt, mãi đến khi ánh mắt của hai người họ dừng trên người cô nương mặc váy màu hoàng kim ở cuối hàng.

Cô nương ấy cúi đầu, tóc tết mấy sợi, trên người mang theo trang sức bằng bạc vụn, khi nàng bước vào cửa, ánh mắt trời chiếu lên trên vô số trang sức của nàng, chiếu ra một mảnh ánh sáng lóe mắt.

Đôi mắt của Tiểu Ngọc chậm rãi trợn to, đang muốn há mồm gọi người thì đột nhiên bị người ta che lại.

Tống Trường Không nhanh tay nhanh mắt che miệng nó lại, đôi mắt hắn cũng nhìn chằm chằm vào cô nương mặc váy hoàng kim kia, ngoài miệng thì nhỏ giọng nói: “Không thể kêu, người xấu sẽ phát hiện.”

Tiểu Ngọc thành thành thật thật ngậm miệng lại, ánh mặt không thể khống chế mà nhìn về phía cô nương diện váy hoàng kim kia, nó thật sự muốn nhào vào trong lòng nàng để làm nũng nha.

Kỹ thuật diễn xuất của vị cô nương kia luôn rất tốt, nàng đứng ở phía sau nhóm sơn tặc, giữa nhóm cô nương kia mà khóc lóc sướt mướt, bộ dáng nhu nhược thật sự khiến người ta thổn thức.

Mãi cho đến khi đám sơn tặc đi ra ngoài rồi nàng mới chầm chậm buông tay ra, bộ dáng nhu nhược lúc nãy lập tức bay sạch, nàng nhíu mày quét mắt nhìn tình huống trong phòng, sau đó nhìn thấy hai đôi mắt sáng quắc đang nhìn mình.

Ba ánh mắt không hẹn mà cùng gặp nhau.

Tiểu Ngọc: tỷ tỷ xinh đẹp!

Cô nương váy màu hoàng kim: Các ngươi sao đều ở chỗ này?!

Tống Trường Không: Tẩu lợi hại như vậy mà cũng bị bắt vào á?!

Tống Trường Không cảm thấy mình tìm được hy vọng rồi, đây chính là thân nhân của hắn, hắn hận không thể lập tức khóc lóc lê thê, lệ nóng quanh tròng mà cầu cứu với nàng --- tẩu là ân nhân cứu mạng của ta đó!!!

Cô nương váy hoàng kim bất động thanh sắc mà nhìn hai người bọn họ dịch ra góc tường, sau đó nàng che qua một đám cô nương đang uể oải tuyệt vọng, rốt cuộc cũng thuận lợi dịch qua chỗ hai người họ.

Nàng che chắn phía trước, vừa yểm hộ hai người vừa ngăn lại tiếng khóc ồn ào, Tống Trường Không vươn tay, bi thống rồi lại tràn ngập hi vọng mà gọi một tiếng: “Tẩu tẩu!”

Cửu quẫn chúa nhìn vẻ mặt “phong trần” và đôi tay bẩn thiểu của hắn, theo bản năng muốn trốn đi, nhưng đối mặt với ánh mắt đáng thương cùng vẻ lên án của Tống Trường Không, nàng chỉ có thể xấu hổ sờ sờ mũi.

Vì để che giấu sự xấu hổ của mình, nàng bèn cúi đầu nhìn Tiểu Ngọc cũng ở trong tình trạng vô cùng đáng thương, thế nhưng nàng vẫn chẳng thể nào tưởng tượng được.

Tống Trường Không u oán nhìn chằm chằm nàng, nhìn đến mức da đầu của nàng tê dại, chỉ đành một lần nữa ngượng ngùng dời tầm mắt sang chỗ hắn.

“Miên Sư nói ngươi trốn nhà đi đã hai tháng, ngươi đi như thế nào mà đi đến loại địa phương này, còn lưu lạc đến bước đường này?”

Tống Trường Không hồi tưởng lại tao ngộ đầy thê thảm trong hai tháng qua, cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì đáng để kể, chỉ tùy tiện túm túm lấy xiêm y rách nát trên người, hàm hồ nói: “Đệ… đệ lạc đường nha.”

Cửu quận chúa nghĩ nghĩ, chần chờ nói: “Nhà các ngươi… bệnh mù đường này nghiêm trọng thế à?”

Thảo nào ra đường đều phải dựa vào Chu Bất Tỉnh, thật sự là không có nó thì không được mà!

Tống Trường Không muốn nói lại thôi, hắn muốn nói cả nhà hắn chỉ có mỗi ca ca là kẻ mù đường thôi, nhưng ca hắn mù đường là một loại bệnh bất trị do huyết cổ gây ra… Tóm lại, giải thích rất phiền toái, chi bằng không giải thích.

Vì thế Tống Trường Không đành cam chịu.

Cửu quận chúa biết A Nguyệt rất để ý đến chữ “mù đường”, tuy rằng thi thoảng nàng sẽ trêu chọc A Nguyệt không biết đường đi, nhưng mà chọc người xong rồi cũng từng bị giáo huấn không ít lần… Dù sao cái này nàng cũng hiểu, nói ít sai ít, không nên tùy tiện trêu chọc người khác nha!

Vì thế nàng bèn thiện ý nảy ra lựa chọn bỏ qua cái đề tài.

Thật ra nàng vừa liếc mắt một cái đã nhận ra Tiểu Ngọc, nàng dùng tay áo xoa xoa nước bùn trên mặt Tiểu Ngọc, nhỏ giọng hỏi nó sao lại bị bắt đến đây.

Tiểu Ngọc ủy khuất nắm lấy tay áo nàng, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân muội đánh một tên xấu xa, tên xấu xa đó khi dễ mẫu thân, nhân lúc mẫu thân không chú ý thì cướp Tiểu Ngọc đi, người xấu lại bị người xấu hơn bắt nạt, Tiểu Ngọc bị người xấu hơn bắt được.”

Tiểu hài tử nói chuyện thường xuyên không đầu không đuôi như vậy, nhưng mà Cửu quận chúa lại nghe hiểu.

Mẫu thân của Tiểu Ngọc, cũng chính là Tam Nương Tử của Làng Tây Phong, mang theo Tiểu Ngọc ra cửa, trên đường gặp chuyện bất bình, chọc phải ác bá một phương, ác bá này vì muốn trả thù Tam Nương Tử mà bắt cóc Tiểu Ngọc, nửa đường lại gặp phải sơn tặc, thế là Tiểu Ngọc bị sơn tặc bắt về.

Cửu quận chúa sờ sờ đầu của nó: “Tiểu Ngọc có sợ không?”

Tiểu Ngọc lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu: “A Cửu tỷ tỷ ở đây, Tiểu Ngọc không sợ.”

Cửu quận chúa cười.

Tống Trường Không thò lại hỏi tại sao Cửu quận chúa bị bắt đến đây, Cửu quận chúa nhìn một vòng người trong phòng, hạ giọng nói: “Ta và A Nguyệt vừa vặn đang dạo chợ ở phụ cẫn, nghe nói bên này thường xuyên có người mất tích nên muốn điều tra xem sao.”

“Tẩu cố tình để bị bắt đến?” Mắt của Tống Trường Không sáng quắc lên, nếu là như thế thù cái sơn trại này sắp xong đời đến nơi rồi.

Cho dù tẩu tẩu hắn không phải cố ý bị bắt đến, thì cái sơn trại này cũng sẽ xong đời--- A Nguyệt tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những kẻ chạm vào người A Cửu của hắn.

Chỉ cần A Nguyệt nguyện ý ra tay, đừng nói là một cái sơn trại nho nhỏ, toàn bộ Bắc Vực này cũng chẳng thành vấn đề.

Tống Trường Không lên tinh thần, thế nhưng lại quá mức hưng phấn, hắn cố nỗ lực áp lại nụ cười trên mặt, nhỏ giọng hỏi: “Tẩu Tẩu, ca ca có đến không?”

Cửu quận chúa xoa xoa mặt Tiểu Ngọc: “Hắn cũng đến.”

“Vậy người đâu rồi?”

Cửu quận chúa chớp chớp mắt, thành thật nói: “Hắn bị sơn tặc bắt đi bồi rượu rồi.”

Tống Trường Không: “…”

A Nguyệt bồi rượu, cái cảnh tượng này vô luận hắn nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra được!

Tống Trường Không gần như hỏng mất: “Vì sao nha?! Bọn họ không muốn sống nữa à?!”

Cửu quận chúa ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Bởi vì hắn quá đẹp, sơn tặc của cả dãy núi này chưa từng gặp qua người đẹp như hắn nên mang hắn đi rồi.”

Tống Trường Không: “…”

Phu quân của tẩu bị sơn tặc bắt đi bồi rượi, vì sao tẩu lại kiêu ngạo như vậy? Thanh tỉnh lại chút đi nha! Dù cho A Nguyệt rất lợi hại đi chăng nữa, nhưng mà đó là bồi rượu đó, bồi rượu! Sẽ bị người ta ăn đậu hủ đó!

Tống Trường Không cương mặt, một lát sau hắn cúi đầu nhìn Tiểu Ngọc mặt ngây thơ căn bản nghe không hiểu bồi rượu là cái gì, đờ đẫn nói: “Có lẽ chúng ta rất nhanh có thể ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn.”

Tiểu Ngọc: “Rất tốt nha.”

Cửu quận chúa: “Rất tốt.”

Mấy cô nương ở đối diện đang khóc như nhà có tang: “?”

05

Tống Trường Không đợi chừng nửa canh giờ vẫn không đợi được anh thanh bạo động ở bên ngoài, hắn bắt đầu chậm rãi đề phòng: “Tẩu tẩu à, A Nguyệt sao còn chưa động thủ?”

“Ta cũng không biết nha.”

Cửu quận chúa đang quan sát mấy cô nương khóc thút thít trong phòng, lúc nàng và A Nguyệt bị bắt vào đây có tá túc ở một gia đình nọ, nữ nhi gia đình kia cũng mất tích vào mấy hôm trước.

Cửu quận chúa dựa theo đặc điểm mà bọn họ diễn tả, cần thận tỉ mỉ quan sát các cô nương này, lại không phát hiện được cô nương mà mình mướn tìm, nàng hơi trầm tư, có lẽ là thời gian quá lâu, dù sao thì cô nương kia mất tích đã mấy người, mà các cô nương trong phòng này đều bị bắt trong hôm nay.

Nếu dựa theo suy đoán này, tạm thời không thể bứt dây động rừng, còn phải tìm hiểu nguồn gốc của người đứng sau màn, chỉ là không biết A Nguyệt bên kia có thể ổn định hay không… Ổn không được cũng chẳng có vấn đề gì to tát, cùng lắm thì dùng bạo lực giải quyết vấn đề mà thôi.

Lúc nàng đi vào đã nói với A Nguyệt muốn hắn kéo dài thời gian, nàng nhân cơ hội này tìm người, chờ nàng tìm được người rồi sẽ thả tín hiệu cho hắn động thủ.

Hiện tại tìm không thấy người… Nói không chừng tiếp theo còn phải tìm từ từ, không biết người còn trong sơn trại hay không.

Cửu quận chúa vẫy vẫy tay với Tống Trường Không, đưa cho hắn một cái pháo hoa tín hiệu, ý bảo hắn ghé tai lại đây, rồi lại nhỏ giọng dặn dò bên tay hắn: “Ngươi trông người ở nơi này, ta ra ngoài xem bên A Nguyệt thế nào rồi, nếu như xảy ra chuyện gì lập tức báo hiệu, bọn ta sẽ chạy đến ngay.”

Tống Trường Không trơ mắt nhìn tẩu tẩu nhà mình thân nhẹ như yến, dễ dàng nhảy lên trên xà nhà, rồi lại nhẹ nhàng xốc máy ngói của phòng lên, hắn nắm chặt đạn tín hiệu có thể cứu mạng mình, hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn mấy cô nương đã thôi không khóc thút thít nữa mà trên mặt đều đang mang vẻ không thể tin được, một hơi vừa hít vào nghẹn ở trong cổ, nghẹn đến mức mặt hắn đỏ bừng.

Mấy cô nương đó cứng đờ dời ánh mắt từ mái ngói của phòng đến trên mặt Tống Trường Không, lại chuyển đến đạn tín hiệu trong tay hắn.

Tống Trường Không: “…”

Tiểu Ngọc lặng lẽ trốn ra phía sau lưng Tống Trường Không.

Tống Trường Không dựng một ngón tay lên giữa môi: “Suỵt, mọi người đừng nói chuyện, đợi chút nữa sẽ có người đến cứu mọi người, người kia là một trong những người lén vào để cứu chúng ta.”

Mấy cô nương kia cũng không gây phiền phức cho hắn, mỗi người đều rất tự chủ mà gắt gao che miệng mình lại, dùng sức gật gật đầu, còn có vài cô nương lớn gan trộm chạy đến khe cửa nhìn ra bên ngoài quan sát tình huống, sau đó lại quay đầu lại gật gật đầu với mọi người, ý bảo bên ngoài tạm thời chưa có việc gì, vị cô nương chuồng êm ra ngoài truyền tin chưa có bị phát hiện.

Tất cả cô nương đoàn kết một lòng mà giấu Tống Trường Không và Tiểu Ngọc ra phía sau, dù sao thì đây là hai phương thức duy nhất để liên lạc với cô nương mặc váy hoàng kim kia, nếu như hai người họ xảy ra chuyện thì có khả năng mọi người cũng sẽ có chuyện theo.

Tống Trường Không có đôi khi rất kính nể dũng khí của các cô nương Trung Nguyên, khi còn nhỏ hắn từng nghe rất nhiều lần rằng cô nương của Trung Nguyên rất nhát gan, ngay cả ở trong thoại bản cũng thường xuyên thấy cảnh khi vai chính chuẩn bị làm đại sự thì sẽ có những cô nương nhát gan này dùng tiếng hét chói tai quấy rầy kế hoạch.

Trước kia hắn ghét nhất là người nhát gan lại sợ phiền phức như thế, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, thì không khỏi nghiêm túc hơn.

Mắt thấy là thật, tai nghe là giả.

Chờ cho trong phòng an tĩnh lại, Tiểu Ngọc lôi kéo tay của Tống Trường Không, dùng âm gió nói: “A Cửu tỷ tỷ đi tìm ca ca xấu xa sao?”

“Ừm.” Tống Trường Không trả lời cho có lệ.

Tiểu Ngọc như là nhớ tới cái gì đó, tươi cười xán lạn mà ôm cánh tay: “Hóa ra ca ca xấu xa và A Cửu tỷ tỷ vẫn luôn ở bên nhau nha.”

Tống Trường Không quay đầu lại, không rõ nguyên do mà liếc nó một cái: “Đúng vậy, hai người bọn họ luôn ở bên nhau.”

Trừ đoạn thời gian trước khi thành thân không tính ra, bọn họ thật sự có thể xem là luôn ở cạnh nhau, cả ngày nhão nhão dính dính như vậy không thấy ngấy sao? Tống Trường Không không hiểu.

Tiểu Ngọc dựng hai ngón tay lên, thực nghiêm túc nói: “Ca ca xấu xa nói đúng, hắn sẽ chỉ luôn thích một mình A Cửu tỷ tỷ mà thôi.”

Tống Trường Không sửng sốt, thì ra là A Nguyệt thích Cửu quận chúa trước?

Hắn do dự một lát, khoanh chân ngồi dưới đất, xoay mặt nó lại, hỏi: “Ngươi còn nhớ trước kia bọn họ từng nói gì sao?”

Tiểu Ngọc chỉ chỉ đầu mình: “Mẫu thân ta nói trí nhớ của ta rất tốt, ca ca xấu xa và A Cửu tỷ tỷ nói cái gì ta đều nhớ nha.”

Tống Trường Không nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết, khoảng thời gian ngươi đi theo bọn họ đã xảy ra chuyện gì.”

Tiểu Ngọc nói rất nhiều.

Ca ca xấu xa muốn châu chấu cỏ mà A Cửu tỷ tỷ thắt, A Cửu tỷ tỷ bèn thắt lên tóc hắn thật nhiều châu chấu cỏ.

A Cửu tỷ tỷ lên phố mua đồ đạc, ca ca xấu xa sẽ ngồi trên lầu nhìn nàng.

Ca ca xấu xa mua hạt dẻ ngào đường cho A Cửu tỷ tỷ, A Cửu tỷ tỷ sẽ nấu canh cá cho ca ca xấu xa.

Ca ca xấu xa không tới, A Cửu tỷ tỷ sẽ mua bánh bao cho hắn.

Ca ca xấu xa sinh bệnh, A Cửu tỷ tỷ rất sốt ruột, nàng còn gọi ca ca xấu xa là phu quân, bệnh của hắn lập tức tốt lên.

Ca ca xấu xa chỉ đối tốt với mình A Cửu tỷ tỷ, chỉ cho A Cửu tỷ tỷ túm bím tóc của hắn.

A Cửu tỷ tỷ thích mua đồ đạc linh tinh, mỗi lần nàng mua đồ thì ca ca xấu xa đều đứng phía sau xách đồ cho nàng, có đôi khi A Cửu tỷ tỷ không có tiền thì hắn sẽ trả tiền giúp nàng.

Ca ca xấu xa thích A Cửu tỷ tỷ nhất.



06

Cửu quận chúa đột nhiên hắt xì một cái, nàng xoa xoa chớp mũi của mình, nhanh chóng trời khỏi chỗ nguy hiểm trước khi bị người khác phát hiện.

Nàng không lập tức đi tìm A Nguyệt mà ngược lại vòng quanh sơn trại hai vòng, phát hiện có mấy chỗ chuyên nhốt người, nàng ghé vào nóc nhà lặng lẽ đếm đếm người bên trong, một vòng như vậy đại khái cũng khoảng trăm người.

Cái sơn trại này muốn làm cái gì, thế mà bắt đến một trăm cô nương?

Nàng cuối cùng cũng tìm được người mà mình muốn tìm ở một gian phòng, nàng lặng lẽ nhảy vào trong, dặn dò các cô nương đừng lộ ra, cho các nàng một pháo hoa làm tín hiệu, nếu như gặp phải nguy hiểm gì thì lập tức phóng tín hiệu.

Các cô nương tuy rằng vẫn rất sợ hãi, nhưng mà các nàng vẫn cố gắng lấy hết can đảm tác chiến.

Cửu quận chúa thăm dò rõ ràng hết tất cả mọi nơi rồi bắt đại lấy một tên sơn tặc, hỏi hắn thiếu niên xinh đẹp bị bắt đến kia đã được mang đi đâu, sau khi nhận được đáp án thì nàng lột hết quần áo xiêm ý ném tên kia vào chuồng heo.

Nàng vốn dĩ muốn thay quần áo của tên sơn tặc kia, nhân cơ hội đục nước béo cò, nhưng mà ngửi thấy mùi hương trên xiêm y, thật sự là quá thối, nàng ghét bỏ vứt xiêm y đi, đi về bên phía A Nguyệt.

Cửu quận chúa có chút tò mò A Nguyệt dùng cách gì để kéo dài thời gian, chờ cho đến khi nàng đến chỗ mà hắn bị bắt đến thì nơi đó đã sớm loạn cào cào rồi.

Thiếu niên toàn thân hắc y dùng tư thế vô cùng thoải mái như quan lão gia được cung phụng ngồi trên bàn, vạt áo duyên dáng rũ xuống từ mặt bàn, một tay chống cằm, vừa vứt quả quýt vừa xem hai người đánh nhau.

Xung quanh hắn như hình thành một tiểu thế giới đơn độc, ai cũng không thể đến gần, tựa như chẳng ai có thể nhìn thấy hắn, mà hắn chỉ ngồi ở nơi đó nhìn người khác ầm ĩ.

Cửu quận chúa sợ ngây người.

Bên trong quá mức hỗn loạn, thậm chí chẳng ai phát hiện ra nàng nhân cơ hội đi vào, nàng vô cùng cơ trí mà tránh đi đến đầu ghế, kinh hồn táng đảm mà đi đến bên người thiếu niên chẳng hề bận tâm gì kia, làn váy màu vàng còn quẹt ngang vô số chai lọ rơi trên mặt đất.

Thiếu tiên dùng tư thái đứng đắn hơn chút, nghiêng người đút cho nàng hai múi quýt, thân thể hơi xê dịch sang bên cạnh, giơ tay vỗ vỗ bàn, tiếp nàng ngồi lên cùng hắn, thuận tiền quay đầu bình tĩnh tránh đi một cái rìu bay loạn đến.

Cái rìu thẳng tắp găm vào trên mặt của Quan Công trong bức họa trên tường, ổn định vững chắc, bức tranh run run rẩy rẩy nhưng không rơi xuống.

Thiếu niên chẳng có chút hứng thú liếc mắt nhìn, hắn bấm tay bắn hạ cây rìu xuống, hạ mi nói: “Rất ổn nha.”

Cửu quận chúa hít sâu một hơi, ý đồ muốn để bản thân bình tĩnh từ trong chiến trường gà bay chó sủa này, nhưng mà nàng vẫn không nhịn được, đau đầu nhìn về phía trước: “Bên này của ngươi đến tột cùng là thế nào hả, ngươi làm gì bọn họ rồi?”

Nàng còn chưa bắt đầu làm gì đâu, bọn họ thế nào lại đánh người một nhà rồi? Nội chiến cũng không đánh nhau đến mức này chứ?

Đừng nhìn A Nguyệt đối với bên ngoài đều chẳng quản bất cứ cứ gì, kỳ thật hắn thích nhất là quậy nước trong thành nước đục, phá phách người khác, đặc biệt là người mà hắn không thuận mắt.

A Nguyệt rõ ràng là cả bụng ý xấu, lại chẳng có mấy người nhìn ra được.

Cửu quận chúa kín đáo liếc mắt nhìn hắn một cái.

Trong hỗn loạn có một người bị đẩy ra, thiếu niên nhấc chân đá người trở về, mắt cũng chưa chớp, lười biếng đáp: “Ta không làm gì cả, chỉ là tùy tiện nói mấy câu thôi.”

“Ngươi nói cái gì?”

Thiếu niên nói: “Ấn đường của Đại đương gia biến đen, không sống được bao lâu, Nhị đương gia nét mặt tỏa sáng, tướng trường thọ, đây là thuật đổi mệnh đã thất truyền từ lâu trên giang hồ.”

Cửu quận chúa khiếp sợ: “Ngươi học xem tướng từ khi nào đó?”

Đuôi lông mày của thiếu niên khẽ nhếch lên: “Ta đang châm ngòi ly gián mà.”

Chuyện liên quan đến thọ mệnh, Đại đương gia ngay cả không muốn tin tưởng thỉ cũng sẽ cẩn thận đối đãi, bởi vậy hắn mới ly khai người của Nhị đương gia đi, sau đó sai người lén điều tra chuyện này, thật không ngờ hắn lại có thể tìm được thuật cụ trên địa bàn của Nhị đương gia, như thế xem như kéo được không ít thời gian.

Mà Đại đương gia đương nhiên không thể nhẫn nhịn, ngươi ta đã kề đao cận cổ uy hiếp sinh mệnh hắn, hắn làm sao có thể ngồi yên nhìn cho được? Còn muốn sống hay không?

Vì thế hai bên một lời không hợp bèn chộp lấy vũ khí đánh lên, mà thiếu niên thân là “đại sư thần bí” được người của Đại đương gia bảo hộ một vòng, lại bởi vì hắn làm lộ chân tướng mà bị người của Nhị đương gia đuổi giết.

Trên thực thế hắn chỉ thuận miệng nói bừa mà thôi, linh cảm là do hôm qua A Cửu xem một thoại bản, bên trong vừa khéo nhắc đến mâu thuẫn nội bộ trong một cái sơn trại, Nhị đương gia muốn một tay che trời bèn tìm giang hồ thuật sĩ muốn dùng thuật đổi mệnh, đổi vận khí trên người Đại đương gia lên người mình, cuối cùng mọi việc bị phát hiện, đương nhiên không tránh khỏi một trận nội chiến.

Nói như thế, thoại bản tính ra cũng có chút hữu dụng.

Thiếu niên bắt đầu trầm tư, suy nghĩ xem lúc rảnh có nên đọc một vài thoại bản của A Cửu hay không, đặc biệt là hai quyển bị nàng giấu dưới giường kia, cũng không biết là nói cái gì, đáng để nàng thần thần bí bí giấu đi như vậy.

Hắn làm bộ quên đi hình ảnh mỗi lần Cửu quận chúa xem hai cái thoại bản kia đều đỏ bừng cả mặt.

Cửu quận chúa hồn nhiên không biết hắn đang ra chú ý gì, chỉ trơ mắt nhìn chiến trường trước mắt chậm rãi lan tràn ra bên ngoài, rốt cuộc nàng cũng nhớ đến chính sự, vừa né vũ khí bay đến vừa tranh thủ lột quả quýt: “Lại nói, A Nguyệt, ta nhìn thấy đệ đệ ngươi.”

Thiếu niên nhích lại gần nàng, đặt cằm lên vai nàng, vừa làm trò thổi thổi khí vào tai nàng vừa chậm rì rì là cuốn lấy lọn tóc của nàng, nói: “Hắn tới loại địa phương thế này làm gì.”

Cửu quận chúa giật mình một cái, trừng mắt liếc nhìn hắn, ý bảo hắn ở bên ngoài thì thu liễm một chút.

Thiếu niên lại thổi một hơi.

Cửu quận chúa mặt không biểu tình đút cho hắn cả trái quýt, quyết định nói ra chân tướng: “Hắn giống như ngươi, lạc đường.”

Thiếu niên: “…”

07

Hỗn chiến giữa hai bên cuối cùng lấy thế Đại đương gia thắng hiểm mà kết thúc, quá trình này thật sự là quá hỗn loạn, Cửu quận chúa và thiếu niên ở bên trong khuấy nước đục cố ý giúp Đại đương gia ổn định thế cục, âm thầm ngáng chân làm Nhị đương gia mất không ít người.

Chờ sau khi quét sạch thế lực tàn dư của Nhị đương gia, Đại đương gia mới nhớ ra đi tìm hai người họ cảm tạ.

Lúc đó, Cửu quẫn chúa đang ở trong phòng đánh bài cùng mấy cô nương bị bắt, dù cho đã thua chút bạc nhưng nàng vẫn không biết mệt mỏi mà tiếp tục đánh.

Cửu quận chúa nói: “A Nguyệt, bạc.”

Thiếu niên không chút gợn sóng móc từ trong túi mình ra hai thỏi bạc vụn, Cửu quận chúa chơi thua thì lại thản nhiên duỗi tay lấy bạc của hắn.

Thiếu niên đơn giản đặt cả túi tiền vào trong lòng bàn tay nàng, nhéo nhéo lỗ tai nàng, cười mắng: “Ngươi lại lấy tiền của ta đi dỗ cô nương khác đó hả? Đây là lần thứ mấy trong tháng rồi?”

Ước chừng là ba lần đi? Ai bảo nàng thích nhìn cô nương xinh đẹp cơ chứ? Mà nam tử xinh đẹp… Ai có thể đẹp hơn A Nguyệt nhà nàng đây?

A Nguyệt là người đẹp nhất thiên hạ!

Cửu quận chúa đoan trang nhìn mặt thiếu niên, lại cảm khái sờ sờ mu bàn tay hắn, trấn an, nói: “Cái gì mà tiền của ta, tiền của người? Tiền của ngươi không phải là của ta hay sao, chúng ta là người một nhà sao lại phân ra của ta của ngươi nữa?”

Thiếu niên cười lạnh, rút tay khẽ đẩy đầu nàng: “Trung Nguyên có một câu nói rất đúng, huynh đệ ruột còn phải phân rõ ràng.”

Mà Tống Trường Không đang đứng một bên nhìn cũng dùng sức mà gật đầu.

Cửu quận chúa yên tâm thoải mái nói: “Nhưng mà chúng ta đâu phải huynh đệ ruột, ngươi là phu quân ta mà.”

Thiếu niên: “…”

Cửu quận chúa nhào qua: “Phu quân?”

Thiếu niên: “…”

Cửu quận chúa chọc chọc cánh tay hắn: “Phu quân, phu quân, phu quân,…”

Thiếu niên rũ mắt xuống, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, lại đặt thêm một cái túi tiền đầy ắp bạc vào tay nàng.

Mà các cô nương đang ngồi thành một vòng tròn đánh bài thì ngây người, mặt mọi người từ từ đỏ lên, ánh mắt né tránh, nhưng rồi lại nhịn không được mà ngó qua hai người bọn họ.

Thật sự là một đôi lương duyên thiên địa tác hợp.

Tiểu Ngọc vỗ tay bốp bốp, ở trong lòng nó, ca ca xấu xa và A Cửu tỷ tỷ phải nên thế này.

Duy chỉ có một mình Tống Trường Không là mang vẻ mặt đau đớn, ca ca à huynh mau tỉnh lại đi! Nhanh tỉnh lại đi!

Trong nháy mắt tiếp theo, thiếu niên đã tỉnh lại kia chậm rì rì mở miệng: “Ngày may không dậy sớm.”

Cửu quận chúa nghiêng đầu cọ cọ mu bàn tay hắn: “Ừm ừm!”

Một đám cô nương ở đối diện càng nhìn càng hâm mộ, mà Tống Trường Không thì nhìn đến chết lặng.



Đại đương gia vừa vào cửa đã nhìn thấy cả đám người ở trong địa bàn của hắn vui vẻ đánh bài, mọi người đều choáng váng, bước chân dừng ở ngoài ngạch cửa, chần chờ suy nghĩ xem hiện tại nên đi vào hay không.

Đại đương gia của sơn tặc là một kẻ cũng có chút thông minh, nếu không hắn cũng không ngồi ở vị trí Đại đương gia này, hơn nữa còn nhiều năm như vậy, nhưng mà sơn tặc thông minh đến đâu chỉ cần đề cập “thọ mệnh” thì cũng sẽ nghi thần nghi quỷ mà thôi.

Đại đương gia tùy rằng cảm thấy hai người này lai lịch rất kỳ quái, nhưng tưởng tượng đến thiếu niên hắc ý kia có thể nói toạc ra chuyện hắn bị “đổi mệnh”, lại nhịn không được mà tin tưởng kẻ kia--- nếu thật sự hắn bị lừa gạt, thì băm người ra cho chó ăn cũng được.

Nhưng mà chuyện trước mắt. …

Thiếu niên được tôn sùng lên, mà dưới sự xui khiến của Cửu quận chúa cởi bỏ hóa trang, làm dáng lấy tay bấm bấm tính toán, nhíu nhíu mày, thở dài nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Hắn làm một bộ như thể “ngươi không thể sống được bao lâu” làm Đại đương gia sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng uống ly trà thứ ba, nhưng mà bàn tay lại không ngừng run rẩy.

“Đại sư, chuyện này không có giải pháp gì sao?”

Đại sự trẻ tuổi xét thấy dưới chân mình có cả một gương kính nguyên bảo, dư quan lại quét mắt đến Cửu quận chúa đang ngồi xổm trước chơi đá dế cùng Tiểu Ngọc.

Đại đương gia tinh mắt, lập tức gọi người tìm con dế tốt nhất đưa cho cô nương váy hoàng kim kia, trong lúc nhất thời, toàn bộ sơn trại đều tràn ngập âm thanh đầy sức sống của dế.

Cửu quận chúa ôm cả sọt dế, vẻ mặt ngây ngốc nhìn về phía thiếu niên: Ta chỉ bảo ngươi lừa hắn, ngươi làm sao mà lừa hắn cho ta nhiều dế như vậy?

Thiếu niên đảo mắt qua: Vậy ngươi phải hỏi hắn rồi.

Vì thế Cửu quận chúa thành thành thật thật hỏi Đại đương da: “Ngươi định dùng dế hối lộ ta à?”

Đại đương gia: “Nếu như đại sư không thích ta lập tức sai người đổi thành hai rương vàng!”

Cửu quận chúa xấu hổ nói: “Ai nha, ai lại không biết xấu hổ như vậy?”

Nhưng mà hai tay rũ bên chân của nàng lại làm điệu bộ “đưa hết cho ta, đưa hết cho ta”, chẳng hề biết xấu hổ là gì ---- giả vờ giống một chút mời có thể gạt người, đám thầy bói đều giả vờ như vậy.

Đại đương gia đã hiểu: “Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ mà, ta lập tực gọi người mang đến cho ngài!”

Cửu quận chúa nhìn hai rương vàng óng, bèn đại phát từ bia chỉ cho hắn một con đường sáng: “Đầu tiên ngươi phải thả hết những cô nương các ngươi đã bắt.”

Đại đương gia do dự.

Cửu quận chúa “lạch cạch” khép nắm rương vàng lại, một tay thiếu niên đặt trên vai nàng, một tay khóa nắp lại, lười nhác ngướn mắt nói: “Nếu như đường mà nương tử ta chỉ ngươi không muốn đi, bọn ta cũng sẽ không thu vàng của ngươi, nghịch thiên mà đi sẽ gặp báo ứng.”

Mà Đại đương gia không muốn gặp báo ứng giãy giụa trong chốc lát, cuối cùng nhịn đau hạ lên thả các cô nương xuống núi.

Cửu quận chúa híp mắt nhìn theo các cô nương xuống núi, nghiêng đầu liếc thiếu niên.

Đại đương gia sai người dẫn Tiểu Ngọc và Tống Trường Không đến, biểu hiện vô cùng tôn kính, lại không dấu vết mà đặt đao trước người Tiểu Ngọc và Tống Trường Không, âm thầm uy hiếp nói: “Đại sư, người các ngươi muốn ta thả, ta đã thả, kế tiếp phải nói cho ta biết nên làm thế nào để giải mệnh?”

Nếu không, hai con tin hắn lưu lại kia có thể xuống núi hay không còn chưa biết.

Tống Trường Không chết lặng.

08

Tống Trường Không và Tiểu Ngọc bị nhốt vào một gian phòng, tuy rằng Tiểu Ngọc nhỏ tuổi, nhưng nó có một điểm rất giống tiểu vương gia, thính lực rất tốt.

Tiểu Ngọc dán người vào cửa nghe ngóng một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Ca ca, bên ngoài có thật nhiều người.”

“Thật nhiều người là bao nhiêu người?”

“Thì là rất nhiều người đó.”

“…”

Tống Trường Không cảm thấy bản thân hẳn là vẫn nên nằm yên ở đây chờ ca ca và tẩu tẩu đến cứu, dù sao thì hắn cũng không cần thiết phải đi lăn lộn, hắn có một ca ca “giết người như ma” và một tẩu tẩu thiện lương đáng yêu ở đây, dù cho nơi này là thiên lao không một con ruồi bay lọt đi chăng nữa thì phu thê bọn họ cũng có thể bình yêu vô sự mà cứu hắn ra ngoài.

Tống Trường Không ôm ấp tư tưởng không có chủ tiến như vậy rồi đi ngủ, thậm chí hắn còn ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao đến mông.

Tống Trường Không ngủ một giấc dậy rồi thì phát hiện cả thế giới thay đổi rồi.

Sơn trại trống không, người chạy mất, Tiểu Ngọc cũng không thấy đâu.

Thậm chí ngay cả trên giường của hắn cũng chỉ còn sót lại một cái chăn.

Tống Trường Không: “???”

Tống Trường Không cho rằng mình đang nằm mơ, vì thế hắn nằm xuống định ngủ tiếp, nhưng lăn lộn nửa ngày vẫn không ngủ được, hắn ngồi dậy dùng sức nhéo đùi mình một cái, đau đến mức suýt nữa lăn xuống giường.

Hắn nhìn cửa sổ bị gió thổi lắc lư, bất tri bất giác mà tức giận.

Cho nên, vì sao hắn chỉ tùy tiện ngủ một giấc mà cả sơn trại đều trống rỗng rồi?!

09

Tống Trường Không dùng hết sức lực từ bé đến giờ đi hết chín khúc mười tám đoạn cong đễ xuống núi, đang lúc hắn nỗ lực tháo mấy thứ linh tinh dính trên tóc thì thật không khéo gặp phải ba người quen đang nói nói cười cười giữa sườn núi.

Chu Bất Tỉnh vẫn mặc một bộ y phục khất cái rách rưới, trong tay là một cái thẻ bài màu vàng, mà hắn đang cười tủm tỉm nói chuyện với đôi “cẩu nam nữ” trước mặt.

Cử quận chúa và thiếu niên phụ trách tìm những cô nương mất tích quay về, bọn họ trước khi bị bắt đã thương lượng đối sách thật tốt với Chu Bất Tỉnh, sơn tặc khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho những cô nương bắt được, bởi vậy Chu Bất Tỉnh đã sớm dẫn người mai phục trước ở trong núi, chờ các vị cô nương đi xuống núi một đoạn thì sẽ bắt đám sơn tặc lén đi sau lưng các nàng lại.

Cửu quận chúa và thiếu niên vẫn lưu lại trên đỉnh núi tiếp tục lừa gạt Đại đương gia, rót rượu cho hắn cả đêm, lừa hắn nói mấy lời trong lúc sai, bởi vậy liền lộ ra chuyện ai là kẻ hợp tác với hắn bắt những cô nương kia, thuận tiện tra hỏi xuống từng chút từng chút một, thế mà lại tra ra được không ít người.

Trên có huyện lệnh, dưới có mấy hộ phú thương và mấy hộ làm nông trong núi, cùng với kẻ giả mạo Vọng Ngôn Giáo dám to gan lớn mật mua người về luyện tử đan tà giáp.

Bọn họ dùng thời gian suốt đêm đến rạng sáng, Chu Bất Tỉnh đã đem theo thuộc hạ tinh nhuệ của tiểu hoàng đế nhanh chóng quét sạch cả trại của sơn tặc, ngay cả một sợi lông gà cũng không chừa lại, duy chỉ thiện tâm chừa lại cho Tống Trường Không đang ngủ đến chẳng biết trời đất gì một cái chăn và một chiếc giường.

Tống Trường Không tức giận không thôi: “Mấy người thật là quá đáng! Mấy người nhớ rõ chừa lại giường và chăn cho ta, vậy sao không gọi ta dậy rồi đi cùng?! Mấy người vẫn còn là ngươi sao!! Mấy người thật là quá đáng!!! Không thèm để ý đến cảm nhân của ta!! Ta ngủ một giấc dậy phát hiện trên núi ngay cả một sợi lông gà cũng không còn, cảm giác này các ngươi có hiểu không!!!”

Tồng Trường Không cuồng loạn: “Không!!! Các ngươi không hiểu! Các ngươi chỉ biết tìm niềm vui cho chính mình thôi!!!”

Tiểu Ngọc đi theo Tam Nương Tử ở phía sau đi lại, chụm chụm tay nói nhỏ: “Bởi vì ca ca ngủ quá sâu, gọi thế nào cũng không tỉnh, Tiểu Ngọc gọi ca rất nhiều lần nhưng ca ca không để ý Tiểu Ngọc.”

Tống Trường Không: “…”

Tống Trường Không trầm mặc một lát, thanh thanh giọng, mềm mại nói: “Vậy các ngươi khiêng ta theo là được rồi mà…”

Chu Bất Tỉnh dựng thẳng một ngón tay lên: “Khiêng cái giường bán đi còn có thể chia tiền cho nhau, còn khiến ngươi, sau đó phải cho ngươi tiền, không có lời.”

Tống Trường Không lập tức nhào qua véo cổ hắn: “Chu Bất Tỉnh!!! Ngươi là thứ quỷ hẹp hòi! Đồ keo kiệt!!! Ta thề không chung đường với ngươi!!!”

Chu Bất Tỉnh vừa trốn ra phía sau lưng thiếu niên vừa không hề kiêng nể mà cười nhạo nói: “Hiện tại ta đang làm việc cho tiểu hoàng đế Trung Nguyên, chúng ta vốn không chung đường rồi nha.”

Tống Trường Không: “A a a Chu Bất Tỉnh, ta muốn giết ngươi!!!”

Một đám người bàng quan đứng bên ngoài xem kịch, kịch vui vẫn chưa xong.

Tiểu Ngọc vui sướng vỗ vỗ tay, Tam Nương Tử một tay đặt sau lưng, nghiêng đầu nhìn về phía hai người từ hố bà ta--- cũng là người từng cứu Tiểu Ngọc hai lần.

Chuyện này nói ra thì rất dài, tóm lại chính là lúc ấy ở hoang mạc Nam quan phát sinh chuyện, nhưng nhìn chung cũng có ít nhiều quấy rối với bọn họ, lúc đấy bà ta mới có thể cướp Tiểu Ngọc từ làng Tây Phong về, thuận tiện cướp đi một đám đồ lớn từ đảo Vô Cực.

Kể từ đó, cũng xem như là hòa nhau.

Nhân sĩ giang hồ, có thù báo thù, nếu đã hòa nhau thì coi như xong.

Cửu quận chúa nhớ tới chuyện mã tặc năm đó mình gặp phải tại hoang mạc Nam quan, lại thấy ngay lúc đó có một vị trại chủ ở dưới mi mắt nhìn mình chằm chằm, cả người nàng rợn lên, thật ngượng ngùng, theo bản năng sờ sờ mũi mình, chột dạ ho khan một tiếng.

Thiếu niên ngước mắt nhìn về phía Tam Nương Tử, Tam Nương Tử cũng không có thật sự để chuyện phát sinh ở hoang mạc Nam quan trong lòng, bà ta chỉ nói: “Tiếp theo các ngươi muốn đi đâu? Có lẽ chúng ta có thể đi cùng, Tiểu Ngọc muốn chơi với các ngươi thêm mấy ngày.”

Cửu quận chúa khom lưng, trang sức bằng bạc trượt theo mấy sợi tóc xuống dưới, bím tóc rũ trước ngực, lông mi rũ xuống đối diện với đôi mặt to tròn của Tiểu Ngọc, trong mắt mang ý cười.

Tiếng của Tiểu Ngọc giòn tan: “A Cửu tỷ tỷ, Tiểu Ngọc còn muốn chơi cùng với tỷ nha.”

Cửu quận chúa chưa nói lời nào thì Chu Bất Tỉnh đang dây dưa với Tống Trường Không bỗng quay sang, vui sướng khi người ta gặp họa mà chen lời: “Không cùng đường cũng sẽ cùng đường thôi, hai người vừa lúc thử cảm giác mang theo hài tử là thế nào, nói không chừng hai năm nữa hai người phải tự mang theo hài tử của mình.”

Thiếu niên chậm rãi liếc mắt nhìn chằm chằm Chu Bất Tỉnh.

Không khí chung quanh bỗng quỷ dị xuống.

Chu Bất Tỉnh: “Khụ… xem như ta chưa nói gì.”

Cửu quận chúa nhìn sắc mặt không biểu tình của thiếu niên, tựa hồ là muốn cười, nhưng khóe miệng nàng mới cong lên đã bị thiếu niên liếc một cái, nàng vội vàng thu liễm ý cười, làm bộ không biết tâm tư của hắn.

Tống Trường Không nhỏ giọng nói thầm: “Ca ta không thích nuôi hài tử đâu.”

Tiểu Ngọc nhấc tay: “Tiểu Ngọc đã sáu tuổi rồi, sắp lớn rồi.”

Còn chưa nói là sẽ nuôi ngươi.

Tống Trường Không nghĩ nghĩ, cũng giơ tay lên theo: “Nếu hai người đã mang theo Tiểu Ngọc, đệ cũng muốn đi theo hai người.”

Hắn một chút cũng không muốn nghĩ lại hoàn cảnh ngựa bỏ chạy, cá quẫy, không có tiền phải ăn ngủ ngoài trời còn bị mã tặc dùng gậy gộc đánh, cuộc sống đó quá thê thảm, lần này bất kể là thế nào thì cũng phải có một người đi theo hắn, hoặc là Chu Bất Tỉnh, hoặc là A Nguyệt.

Xét thấy hiện giờ Chu Bất Tỉnh đang làm việc cho triều đình, đi theo hắn chẳng có gì vui, Tống Trường Không quyết định mặt dày mày dạn đi theo huynh tẩu nhà mình đi du sơn ngoạn thủy.

10

Mã tắc bắt người là một chuyện, công tác dọn dẹp cuối cùng giao cho Chu Bất Tỉnh, sau khi điều tra kết thúc thì phát hiện chỗ mua bán luyện đan dược tà đạo kia đã sớm chạy mất, mà tà giáo này thậm chí còn giả mạo hành tung của Vương Linh Linh Vọng Ngôn Giáo để đả thương vô số người, nếu mặc kệ cho chuyện này phát triển thì người bị hại sẽ ngày càng nhiều, bất luận là thế nào cũng phải tranh thủ bắt bọn họ tống vào đại lao.

Cửu quận chúa định hôm nay sẽ xuất phát, thiếu niên luôn tùy ý nàng, nàng đi đến đâu thì hắn theo đến đấy, chặng đường du sơn ngoạn thủy ban đầu của bọn họ vốn là rảnh rỗi chẳng có việc gì như vậy.

Tiểu Ngọc và Tam Nương Tử thuận đường, bèn cùng nhau đi một chặng đường.

Tống Trường Không sống chết không chịu về Nam quan, một hai phải đi cùng bọn họ, mỹ danh là đi rèn luyện, hơn nữa lúc trước Miên Sư đã gửi thư dặn dò Cửu quận chúa trên đường đi nếu như gặp được Tống Trường Không bỏ nhà đi, nếu như thuận tiện thì hãy mang hắn theo cùng, chuyện này đối với hắn mà nói là một thứ phải trải qua trong quá trình trưởng thành.

Còn vì sao không dặn dò thiếu niên… dặn thì hắn cũng sẽ không nghe.

Chu Bất Tỉnh đưa bọn họ đến chân núi, lại tặng bọn họ mấy con ngựa tốt, vỗ vỗ mông ngựa, thở dài nói: “Ngựa tốt đều cho các ngươi hết, ta sẽ mệt chết rồi.”

Cửu quận chúa nói: “Ngươi từ trên người Tiểu Lục cũng kiếm được không ít bạc.”

Chu Bất Tỉnh cười hì hì: “Tiểu hoàng đế là tiểu hoàng đế, ngươi thì là ngươi, dù cho các ngươi là tỷ muội ruột thì chút tiền này cũng phải tính.”

Tuy là nói như vậy, nhưng trước khi bọn họ leo lên ngựa, Chu Bất Tỉnh cũng cho bọn họ không ít ngân phiếu: “Lần này vô tình gặp gỡ, không biết chừng nào mới có thể gặp lại, chúc các ngươi sớm ngày bắt được đám người kia.”

Thiếu niên lười biếng liếc nhìn hắn, không nhanh không chậm nói: “Nếu như ngươi sớm quay về kinh thành, có lẽ chúng ta sẽ sớm quay về chờ các ngươi làm xong chuyện tốt.”

Cửu quận chúa tò mò: “Di? Chuyện tốt gì? Không phải là hỉ sự chứ? Ai làm hỉ sự? Chu Thất muốn làm hỉ sự? Khi nào nha?!”

Chu Bất Tỉnh: “…” Ngươi này đang tính toán trong đầu an bài hậu sự cho hắn à.

Thiếu niên nhếch khóa miệng, đuôi mắt hạ thấp, liếc nhìn Chu Bất Tỉnh: “Vậy ngươi phải hỏi hắn định khi nào nha.”

Chu Bất Tỉnh muốn nói cái gì đó, cuối cùng cũng chỉ có thể tùy ý nhún vai: “Chuyện này chưa đâu vào đâu cả, dù sao chuyện quan trọng nhất hiện tại là các ngươi nhanh chóng bắt được người, ta cũng có thể nhanh chóng quay về báo cáo kết quả, nhận tiền thưởng.”

Lần này bọn họ không dong dài nữa, từng người từng ngoài xoay lên người lên ngựa, phía trước là núi xanh nguy nga miên mang, mây mờ kéo dài lấp lánh ánh xanh, mà điểm kết của hành trình này vẫn chưa xác định được.

Tống Trường Không ngồi trên lưng ngựa, xoay người hưng phấn nói: “Chúng ta thật sự phải đi rồi!”

Chu Bất Tỉnh ghét bỏ xua tay: “Nhanh lên đi!”

Cửu quận chúa nghiêng đầu nhìn mặt mày thiếu niên đã có chút tối tăm, hắn không thích hành trình tình lữ của bọn họ kéo theo nhiều người như vậy, thế nhưng hắn không phải đối chuyện đồng hành cùng mọi người.

Trước kia hắn cũng như thế, chỉ cần nàng ở đó, hắn thế nào cũng được cả, cho dù không vui mừng thì cũng sẽ chậm rãi tiếp thu.

“A Nguyệt.”

Thiếu niên nâng mí mắt lên, không mặn không nhạt liếc nhìn nàng: “Làm sao?”

“Ngươi cười một cái đi.”

“Có chỗ gì tốt?”

Cửu quận chúa vươn hai ngón tay chọc chọc gương mặt mình, chọc ra hai điểm lõm mờ nhát, đôi mắt cong cong: “Chỗ tốt là… ta cũng cười một cái?”

Thiếu niên hạ thấp đôi lông mi đen dày, không nhịn được tiếng cười, đáy mắt đen thuần kia tựa hồ cũng mềm mại hơn, thêm một tia dung túng.

Cửu quận chúa cũng nở nụ cười, một tay nàng cầm lấy dây dương, giơ cao cây roi ngựa đón gió của núi rừng rồi quơ một vùng, làn váy màu vàng theo động tác của nàng mà hơi hơi tung bay.

Nàng cất cao giọng: “Chúng ta đi thôi!”

Tống Trường Không cũng hô to theo: “Chúng ta đi thôi!”

Tiểu Ngọc đang xem náo nhiệt cũn hô theo một tiếng: “Chúng ta đi… nha…”

Tam Nương Tử bất đắc dĩ, thế nhưng cũng bị tiếng cười của mấy người thiếu niên cảm nhiễm, nỉ non một câu: “Đi thôi.”

“Giá!”

Đoàn người hướng về phía núi xanh xa xa, thân ảnh dần dần mờ đi.

Nhân sinh ngắn ngủi mấy mươi năm cũng như một chuyến hành trình.

Vậy thì, giục ngựa về núi xanh, cùng bạn bè thong dong đến tương lai.