Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 100
Cảnh tượng vô cùng khó xử, thậm chí ngay cả bầu không khí cũng hơi nặng nề.

Hai người Kỳ Tử Ngang quan sát xung quanh, nơi gọi là “nhà” này gần như có thể dùng từ phòng ốc sơ sài để hình dung.

Thậm chí trong phòng còn là tường xi măng, vài đồ nội thất đơn giản và các thiết bị điện, chỉ cần nhìn sơ là có thể nhìn thấy rõ ràng xung quanh.

Mấu chốt là, có người bình thường nào mà lại say xỉn như thế khi còn chưa tới mười một giờ trưa không?

Bây giờ gạt tàn với bề mặt sần sùi vẫn còn đang nằm trước cửa, tính tình người đàn ông này thối nát như thế, không chừng bình thường còn ra tay đánh vợ. Làm ổn trên giường giữa ban ngày ban mặt, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ làm việc đứng đắn.

Tưởng Thiên Du đứng trước giường, hít sâu một hơi.

Tầm mắt của hai người phía sau, đương nhiên là cô không thể xem nhẹ được, đây cũng là lý do mà vì sao vừa rồi cô không muốn trả lời câu hỏi của Kỳ Tử Ngang.

Một bảo mẫu ở trong tình trạng gia đình như vậy, cũng không thể trách sau khi chủ nhà mất đồ lại nghi ngờ là cô làm, có thể nói rằng những đồ trang sức vàng thật sự có sức hấp dẫn lớn với nguyên chủ Trương Bảo Châu.

Nhưng mà mức lương ổn định của công việc bảo mẫu gia đình này cũng khá quan trọng với cô ấy, chỉ cần thất nghiệp thì không biết phải trang trải cảnh sát gia đình sau này thế nào nữa đây.

Chỉ cần tình huống này được phơi bày trước mắt cảnh sát, sự nghi ngờ của Trương Bảo Châu chắc chắn sẽ mở rộng vô hạn, dù sao thì người bị đẩy vào đường cùng rồi thì bất cứ điều gì điên cuồng cũng có thể làm được.

“Anh có dậy không?” Phục hồi tinh thần lại, Tưởng Thiên Du lại nhìn về phía người đàn ông đang há miệng ngủ say trên giường, cắn chặt răng hỏi.

Ai ngờ đối phương không để ý tới cô, thân thể lật lại, đè lên tấm chăn trên giường ngủ thiếp đi.

Đánh người là phạm pháp, đánh người là phạm pháp…

Có cảnh sát ở đằng sau, có cảnh sát ở đằng sau…

Mặc dù vậy, cuối cùng Tưởng Thiên Du vẫn không thể khống chế được, trực tiếp dùng sức rút gối đầu của đối phương.

Chỉ nghe thấy tiếng “ầm” vang lên, bên dưới người chỉ trải lớp đệm mỏng nên đầu người đàn ông đụng mạnh vào tấm ván giường cứng đờ, chỉ nghe âm thanh này mà Lục Lê đứng ngoài cửa đã cảm thấy trong miệng chua xót rồi.

Quả nhiên, người đàn ông trên giường lập tức nhảy lên, gương mặt tức giận đỏ tím, gã vươn tay muốn kéo cổ áo Tưởng Thiên Du.

“Nè!” Kỳ Tử Ngang phản ứng rất nhanh, sải bước tiến lên kéo người phụ nữ ra sau lưng mình, giơ tay chặn tay đối phương lại.

Sau khi nhận thấy trong nhà đột nhiên xuất hiện người xa lạ, người đàn ông cũng có chút tỉnh rượu, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa Tưởng Thiên Du và hai người đàn ông to lớn khác, giọng điệu không tốt: “Các anh là ai?”

“Cục cảnh sát thành phố Giang.” Lục Lê cũng tiến lên, thuận tiện lấy giấy chấp pháp lắc lư trước mắt gã.

Vẻ mặt người đàn ông thay đổi, gã lại vươn tay muốn kéo vợ mình từ sau lưng Kỳ Tử Ngang ra ngoài: “Con điếm hư đốn! Mày dám gọi cảnh sát đến bắt tao?”

Nói đến đây, gã còn hét lên hợp tình hợp lý: “Đây là việc nhà của tôi, từ khi nào mà cảnh sát có quyền can thiệp vào chuyện nhà người khác?”

“Anh hãy tôn trọng một chút đi, tôi cảnh cáo anh đừng nên tiến lên nữa, nếu không thì tôi sẽ coi như anh đang cản trở người thi hành công vụ!” Lục Lê quát lớn.

Suy cho cùng thì thân phận “cảnh sát” này cũng có khả năng đe dọa đối phương, cuối cùng thì người đàn ông hùng hổ cũng lui về bên giường, đặt mông ngồi xuống, ấp úng thở hổn hển.

“Cảnh sát đúng không? Các anh đến nhà tôi là muốn làm gì?”

Lúc này Tưởng Thiên Du cũng đi ra từ sau lưng Kỳ Tử Ngang, gương mặt vô cảm nói: “Bọn họ đến đây là muốn hỏi anh, đêm qua em đã ở đâu.”

Trong lúc cô nói chuyện, Kỳ Tử Ngang mơ hồ nhìn về phía cô, anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.

Theo lý thuyết, có một người chồng có tính cách nóng giận như thế trong nhà thì người vợ phải tương đối mềm yếu và dễ bắt nạt mới đúng.

Một người vợ bị áp bức về tinh thần trong khoảng thời gian dài, người ấy có thể làm ra hành động táo báo mà biết rõ là có thể chọc giận chồng như vậy hay sao?

Không nên…

Tưởng Thiên Du ở bên kia như có cảm giác, cô xoay người đi đến bàn cơm cũ nát kia, rót một chén nước đặt vào tay người đàn ông: “Anh uống nước cho tỉnh rượu đi, vừa rồi anh làm như thế với cảnh sát, không khỏi quá mất lịch sự rồi.”

“Ả đàn bà thối, lát nữa ông đây sẽ tính sổ với cô. Sao bọn họ lại hỏi đêm qua cô ở đâu?”

Mắt thấy đối phương không nói vào chuyện chính, Kỳ Tử Ngang hắng giọng, giận tái mặt hỏi: “Anh này, cho hỏi xưng hô thế nào?”

“Tôi tên Thôi Vĩnh Phúc.”

“Anh Thôi, bởi vì con của chủ cũ nơi vợ anh làm việc bị lạc, vì vậy hôm nay chúng tôi đến đây là vì muốn thực hiện các cuộc điều tra thông thường mà thôi.” Anh cố gắng mô tả mọi thứ không quá nghiêm trọng.

Cảnh sát chỉ đến thu thập bằng chứng chứ không phải châm ngòi mâu thuẫn gia đình của người khác.

“Con trai Ngô Hàn mất tích?” Thôi Vĩnh Phúc có vẻ vô cùng ngạc nhiên, sau đó cười lạnh: “Tôi đã nói loại đàn bà trong nhà có tiền không đáng tin rồi đúng không? Vợ tôi vừa mới về nhà hai ngày thì bọn họ đã làm mất đứa nhỏ rồi hả?”

“Nói đi cũng phải nói lại, đứa nhỏ mất tích thì các anh đến nhà chúng tôi làm gì? Cách xa bọn họ như vậy rồi mà còn có thể dính vào người vợ tôi? Sao kẻ có tiền lại không nói đạo lý như vậy chứ!”

Đối với mấy lời lảm nhảm của Thôi Vĩnh Phúc, rõ ràng là Lục Lê không có kiên nhẫn gì lắm, anh ta hơi nhíu mày, nhấn mạnh: “Cho nên tối qua Trương Bảo Châu đã ở cùng với anh sao?”

“Ở chứ, cô ta được nghỉ hai ngày, không ở nhà hầu hạ tôi thì còn có thể đi đâu?” Người đàn ông ngửa cổ lên, ra vẻ hết sức đương nhiên.

“Khoảng mấy giờ đến mấy giờ?” Kỳ Tử Ngang hỏi tiếp.

“Ai mà nhớ rõ chứ? Có lẽ là cả ngày, cô ta chưa từng ra khỏi cửa.” Thôi Vĩnh Phúc trả lời vô cùng qua loa, sau đó dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, gã quay đầu lại hỏi: “Nhắc đến chuyện này tôi còn cảm thấy kỳ quái, nơi cô làm việc rất khôn lỏi, hai năm nay dù có việc gì cũng không cho cô nghỉ, gần đây làm sao vậy? Đột nhiên lương tâm thức tỉnh rồi à?”

Tưởng Thiên Du nghe hỏi như thế thì rụt cổ, thoạt nhìn có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Bọn họ nói muốn đuổi việc tôi…”

“Cái gì?” Thôi Vĩnh Phúc lập tức đứng dậy, vươn tay theo thói quen, sau khi phát hiện hai ánh mắt nóng bỏng bên cạnh, gã hậm hực thu tay về.

“Hai sĩ quan cảnh sát, các anh còn muốn hỏi gì nữa không? Nếu như không có, tôi uống quá nhiều, đầu thật sự có hơi đau.” Vừa dứt lời, gã cũng thuận thế ngã xuống giường, nằm ở đó hừ hừ.

“Tạm thời không có chuyện gì khác, cảm ơn anh Thôi đã phối hợp.” Kỳ Tử Ngang nói xong thì nháy mắt với Lục Lê.

Tưởng Thiên Du bên giường thấy thế cũng cất bước, xem ra là định tiễn bọn họ ra ngoài.

Không ngờ vừa đi đến cửa, Thôi Vĩnh Phúc nằm trên giường đã hừ hừ lớn hơn: “Ui da, tôi đau đầu quá! Đau quá!”

Vẻ mặt Tưởng Thiên Du không được tự nhiên mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Hai anh cảnh sát, nếu như không có chuyện gì khác thì tôi có thể không về Sở cảnh sát được không? Các anh cũng thấy đó, anh ấy… Tôi sợ một mình anh ấy ở nhà sẽ xảy ra chuyện.”

Lục Lê trợn tròn mắt: “Bên phía chúng tôi cũng dễ nói, nhưng chẳng phải ở Sở cảnh sát còn có vụ án an ninh trật tự có liên quan đến cô sao? Đương nhiên, nếu cô thật sự có việc bận thì cô ở nhà chờ điện thoại của Sở cảnh sát cũng được…”

Dù sao thì khi Trương Bảo Châu xảy ra xung đột với Ngô Hàn, xung quanh có rất nhiều nhân chứng, phía Sở cảnh sát cũng có thể trích xuất camera giám sát gần nơi xảy ra vụ án.

Cô thật sự là người bị đánh, là người bị hạn, chuyện này không thể chối cãi, cảnh sát không thể có bất kỳ ràng buộc nào với cô cả.

“Nhưng cô chắc là cô muốn ở nhà chứ? Tôi thấy chồng cô… Nếu như cô muốn, chúng tôi có thể đưa cô về Sở cảnh sát.”

“Cảm ơn ý tốt của cảnh sát Lục.” Mặc dù thoạt nhìn rất sợ hãi nhưng cuối cùng Tưởng Thiên Du vẫn khéo léo từ chối.

Lục Lê lập tức lộ ra biểu tình “giận cô không biết phản kháng”, anh ta còn muốn nói gì đó thì lại bị người bên cạnh cản lại.

Kỳ Tử Ngang nhíu mày rất chặt, giọng điệu trịnh trọng lên tiếng: “Cô Trương, bảo vệ mỗi công dân không bị xâm hại bất hợp pháp là trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng tôi.”

“Tôi biết.” Tưởng Thiên Du miễn cưỡng cười với bọn họ: “Cảm ơn hai anh cảnh sát đã nhắc nhở, tôi cũng không tiễn các anh nữa.”

Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, hai người cũng không thể không nghe hiểu, cuối cùng bọn họ không nói thêm gì nữa, xoay người ra khỏi sân.

Đi trong ngõ hẻm ra ngoài, Lục Lê còn nhỏ giọng thì thầm: “Trương Bảo Châu này, cô ta ngốc thật hay giả ngốc thế? Vừa rồi ở trước mặt chúng ta mà người đàn ông của cô ta còn hung hăng như vậy, anh nói xem lát nữa có thể xảy ra án mạng hay không?”

Kỳ Tử Ngang cũng không lập tức trả lời.

Vừa rồi người phụ nữ đó to gan đánh thức người đàn ông như vậy, thật sự là vì sợ bọn họ sẽ phải chờ đợi thôi sao? Dù sao thì biểu hiện của cô ta sau đó đều rất phù hợp với hình ảnh của một người phụ nữ bị bạo hành lâu ngày.

“Không…” Anh vừa định nói thì điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên hai lần, lấy ra rũ mắt xem xét, vẻ mặt lập tức thay đổi: “Anh Từ nói phòng kỹ thuật đã đưa ra kết quả xét nghiệm rồi, chúng ta về Cục trước đi.”

Kèm theo đó là tiếng bước chân vội vã, bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất ở cuối con hẻm.

Trong sân nhà kia, Tưởng Thiên Du chậm rãi khóa cửa sắt đã tróc sơn, sau đó quay về bên trong nhà trệt, tiện tay đóng chặt cửa phòng lại.

Lại xoay người, quả nhiên người đàn ông còn than đau đầu đau chân vừa rồi đã khoanh tay trước ngực ngồi trên giường, biểu cảm hung ác, giọng điệu lạnh lẽo dọa người: “Tiền đồ của cô đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy rồi còn muốn gạt tôi?”

“Công việc tốt như vậy mà cũng bị cô làm mất rồi, có phải gần đây ông đây đối xử quá tốt với cô rồi không?” Trong lúc nói chuyện, Thôi Vĩnh Phúc đứng lên, trong tay cầm theo thắt lưng da màu đen không biết lấy từ đâu ra.

Tưởng Thiên Du lạnh lùng nhìn vẻ mặt dữ tợn của người đối diện, hừ khẽ: “Nếu tôi là anh, vậy thì có chuyện cần phải nói rõ rồi.”

Vợ mình không lập tức quỳ xuống khóc lóc cầu xin tha thứ giống như trước đó, trong chớp mắt, Thôi Vĩnh Phúc đã nhận ra sự khác thường.

Thế nhưng thần kinh bị rượu làm cho tê liệt thật sự không còn phản ứng quá nhạy bén, nhìn gương mặt bình tĩnh quen thuộc kia, ngược lại thì gã đã hoàn toàn bị chọc giận rồi.

Vung thắt lưng trong tay, gã vừa mắng chửi vừa xông tới, đầu thắt lưng vẫn là kết cấu kim loại rất nặng, nếu như bị đánh vào người thì cảm giác đó nhất định là vô cùng đau nhức.

Ai ngờ Tưởng Thiên Du lại hồn nhiên nghênh đón mà không sợ hãi.

Cánh tay của cô giống như con rắn quấn chặt thắt lưng kia, sau đó bóp cổ tay người đàn ông, cực kỳ thuận lợi siết chặt thắt lưng trong tay.

Nhanh chóng xoay người, cánh tay còn lại của cô dùng sức bám chặt sau lưng Thôi Vĩnh Phúc.

Ầm!

Lạch cạch!

Một giây sau, Tưởng Thiên Du trực tiếp đập mạnh mặt đối phương vào cửa sắt có chút lắc lư kia.

Sau đó, cũng không biết là vô tình hay cố ý, thắt lưng vòng quanh tay cô, bởi vì quán tính mà đầu kim loại trùng hợp đập vào sau gáy người đàn ông.

“A!!!!”

Bên trong căn nhà nhỏ nhắn lập tức truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết như đang giết lợn.
Chương kế tiếp