Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 99
“Trời ơi, ai đây… Vậy mà lại bắt cóc con của người ta?”

“Nhìn cũng không giống loại người đấy…”

“Đầu năm nay biết người biết mặt không biết lòng, nhìn người cũng đừng chỉ xem vẻ bề ngoài!”

“Đồng chí cảnh sát, anh cũng thấy người ta bị mất con rồi đấy, cũng đáng thương quá đi, các anh mau giúp bắt kẻ xấu tìm đứa bé trở về đi!”

Quần chúng vây xem bắt đầu ồn ào, lúc này nam cảnh sát vẫn luôn ngăn cản người mẹ phát điên lập tức nháy mắt với đồng nghiệp của mình.

Một cảnh sát nhân dân của Sở cảnh sát đi đến trước mặt Tưởng Thiên Du, hơi cúi người xuống: “Chào cô, bởi vì hai bên xảy ra mâu thuẫn khá lớn, thậm chí còn đánh nhau cho nên cần cô về Sở cảnh sát với chúng tôi để tiến hành các bước điều tra kế tiếp.”

Khi đối phương nói lời này, vẻ mặt có chút đề phòng, đáy mắt là vẻ dò hỏi, thậm chí còn giữ dùi cui bên hông, dáng vẻ như lúc nào cũng sẵn sàng ra tay.

“Cũng được.” Tưởng Thiên Du dứt khoát đồng ý.

Chẳng mấy chốc cô đã bị cảnh sát dẫn lên xe cảnh sát rồi trở về Sở cảnh sát.

Cảnh sát đưa cô về sở dặn dò hai câu, sau đó ném một mình cô trong phòng làm việc, thông qua tiếng bước chân nhỏ và tiếng nói nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn thì có thể phán đoán được rằng vẫn luôn có người canh giữ bên ngoài hành lang.

Đối với việc này, Tưởng Thiên Du cũng không thèm để ý, thừa dịp xung quanh không có người, cô há miệng hai lần, hoạt động nhóm cơ bắp cứng đờ trên mặt.

Hai gò má vừa tê lại đau, cô nhíu mày cố gắng tìm kiếm một số ký ức có ích từ trong trí nhớ của cơ thể này.

Ngay khi cô đang sững sờ thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng ồn, xen lẫn đó là những lời chỉ trích quen thuộc: “Tôi đánh chị ta thì sao chứ? Chị ta bắt cóc con tôi, kết quả cảnh sát các anh lại muốn tôi xin lỗi một người đã bắt cóc con tôi hả?”

“Tối qua tôi đã đến Sở cảnh sát báo cảnh sát rồi, các anh đã làm gì? Ghi chép, kiểm tra máy giám sát rồi ghi chém rồi lại kiểm tra? Cả nhà chúng tôi đã tìm kiếm dọc theo đường lớn cả đêm, đúng là không phải con cái nhà mình thì không biết đau lòng mà… Hu hu hu hu…” Người phụ nữ nói xong thì bắt đầu khóc nức nở thầm thấp mà đè nén.

“Con trai tôi chỉ mới bốn tuổi mà thôi, thằng bé còn nhỏ như vậy, nó vẫn chưa hiểu gì cả… Bây giờ nhiệt độ bên ngoài lại thấp như thế, nó sẽ lạnh, sẽ đói…”

Tiếng khóc tuyệt vọng dần dần trở nên lớn hơn, trực tiếp lấn át lời an ủi của cảnh sát.

Âm thanh buồn bã vờn quanh hành lang, cho dù là giữa ban ngày thì vẫn có thể làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo từ xương cụt chạy dần lên.

“Thưa cô, thưa cô, chúng tôi đã gửi thông báo điều tra chung trong hệ thống cảnh sát thành phố rồi, bây giờ chúng tôi cũng đã huy động rất nhiều lực lượng cảnh sát tìm kiếm con trai cô, mong cô hãy bình tĩnh lại.”

“Người nhà đến, người nhà đến rồi!”

“Anh là người nhà của cô Ngô đúng không? Trước tiên nên dẫn cô ấy lên phòng họp trên lầu đi, nếu cứ tiếp tục mất kiểm soát cảm xúc như vậy thì sẽ không tốt cho sức khỏe của cô ấy…”

Âm thanh hỗn loạn dần biến mất, kèm theo tiếng “rầm”, cửa sắt dẫn lên tầng hai đóng lại, lúc này Tưởng Thiên Du mới cảm thấy thế giới xung quanh lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.

Nhưng mà trạng thái này cũng không kéo dài quá lâu, khoảng bảy tám phút sau, cánh cửa phòng làm việc mà cô đang ngồi lại bị đẩy ra từ bên ngoài.

Ngước mắt lên, chờ đến khi thấy rõ hai gương mặt vừa bước vào thì cô lại nhanh chóng rũ mắt xuống.

“Cô Trương Bảo Châu đúng không? Giới thiệu với cô một chút, hai anh đây là cảnh sát của Cục cảnh sát thành phố, anh đây họ Lục, anh này họ Từ.” Cảnh sát nhân dân của Sở cảnh sát giới thiệu đơn giản cho ba người, sau đó lui sang một bên.

Tưởng Thiên Du điều chỉnh cảm xúc, gương mặt lộ vẻ khó hiểu: “Chuyện này… Chẳng phải tôi chỉ bị tát hai cái hay sao, sao mà lãnh đạo của Cục cảnh sát thành phố lại phải đến đây xử lý chuyện này thế này?”

“À, việc cô bị đánh là vụ án an ninh trật tự, phải chờ cảm xúc của đương sự còn lại hòa hoãn hơn một chút mới có thể ghi chép cho cô ấy, hai người bọn họ đến đây cũng không phải là vì chuyện này.”

“Cô Ngô chắc chắn là cô bắt cóc con của cô ấy, cho nên mới cần cảnh sát hình sự Cục cảnh sát thành phố đến xác minh tình huống.”

Nói dối.

Mặc dù ngoài mặt Tưởng Thiên Du không có phản ứng dư thừa gì nhưng trong lòng lại thầm trợn trắng mắt.

Nếu thật sự chỉ là vụ án bắt cóc thì người của đội hình sự Sở cảnh sát khu vực ra mặt là đủ rồi, bình thường đều không đến cấp độ mà huy động Cục cảnh sát thành phố như vậy đâu, huống chi còn là tổ trọng án.

Nhất định là trong chuyện này có chuyện gì đó mà người khác còn chưa biết.

“Tiểu Lục à, không có việc gì thì tôi ra ngoài trước đây, cảnh sát vừa mới dẫn hai người dán quảng cáo khắp nơi về Sở.” Cảnh sát nhân dân của Sở cảnh sát cười tủm tỉm chỉ ra ngoài.

Lục Lê sảng khoái gật đầu: “Được, đã làm phiền người anh em rồi.”

Sau khi nhìn thấy đối phương rời đi, anh ta lại tập trung sự chú ý vào người đang ngồi trên ghế sô pha đối diện lúc này.

Chỉ thấy người phụ nữ ấy khoảng hơn ba mươi tuổi, ăn mặc mộc mạc, quần đen đơn giản với áo đen, tóc dài quấn thành búi sau đầu, ngoại hình bình thường nhưng lại trông rất hiền lành.

“Trương Bảo Châu…” Lục Lê cúi đầu nhìn tài liệu trong tay mình, dài giọng nói: “Cô nói cô vừa bị đánh sao? Cô Ngô Hàn vừa đánh cô có quan hệ thế nào với cô?”

Hai bàn tay đan vào nhau chà xát trong vô thức, Tưởng Thiên Du bình tĩnh trả lời: “Cô ấy là bà chủ trước đó của tôi, tôi làm bảo mẫu trong nhà bọn họ, trước mắt đã sắp làm được hai năm rồi.”

“Nếu là như vậy, vậy con trai của Ngô Hàn, đương nhiên là cô cũng biết.”

Cô khẽ gật đầu, khi nguyên chủ đến nhà Ngô Hàn làm việc thì cậu bé kia chỉ mới lớn hơn một chút mà thôi, vừa mới biết đi, bây giờ đã trưởng thành thành một cậu nhóc thông minh với tính cách hoạt bát.

“Dựa theo ghi chép của Sở cảnh sát cho thấy Ngô Hàn đã báo cảnh sát vào lúc tám giờ tối, lúc ấy cô đang ở đâu?” Lục Lê hỏi tiếp.

“Tôi đang ở nhà của mình.” Khi Tưởng Thiên Du nói những lời này, không biết tại sao mà biểu cảm có chút kỳ lạ.

“Cô làm bảo mẫu ban ngày sao?”

Cô khẽ lắc đầu: “Tôi làm cả ngày, nhưng mà vì vài xung đột với chủ nhà hai ngày trước nên bọn họ đã quyết định đuổi việc tôi, cho nên hai ngày nay tôi đều ở nhà mình.”

Lục Lê và Từ Lập Đạt nghe vậy, hiểu rõ liếc nhau, có chút hiểu được vì sao Ngô Hàn kia vẫn luôn chắc chắn rằng người phụ nữ trước mặt đã bắt cóc con của cô ta.

Dù sao thì mâu thuẫn giữa chủ nhà với bảo mẫu rồi trút giận lên người đứa nhỏ cũng không hiếm thấy, thường xuyên có thể nhìn thấy các báo cáo tin tức có liên quan trên mạng.

“Cô nói hôm qua cô ở nhà, vậy có nhân chứng nào không? Hoặc là trong khoảng thời gian đó cô đã đi đâu, ghi chép tiêu dùng, camera giám sát hay bất cứ thứ gì cũng được, chỉ cần có thể chứng minh cô không thể gây án vào thời điểm xảy ra vụ án là được.” Lục Lê rất khéo hiểu lòng người, đưa cho cô rất nhiều lựa chọn.

Vẻ mặt Tưởng Thiên Du có hơi khó xử, do dự rất lâu, cuối cùng nói: “Chồng tôi có thể làm chứng, nhưng mà…”

Nhưng bằng chứng thế này, độ tin cậy của cảnh sát sẽ giảm đi đáng kể.

Dù sao thì chuyện vợ chồng cùng nhau gây án cũng không phải là hiếm thấy, nếu so sánh nghiêm túc thì thật sự cũng chẳng phải nhân chứng đàng hoàng nào cả.

Đương nhiên rồi, thực sự thì điều làm cho tâm trạng cô cảm thấy phức tạp vẫn là thân thể này lại có chồng.

Xuyên qua nhiều lần như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô trải nghiệm thân phận đã kết hôn.

“Nếu như tiện thì cô hãy liên lạc với chồng cô đi, để anh ta phối hợp với cảnh sát trả lời vài câu hỏi là được.” Lục Lê đưa ra yêu cầu.

“Liên lạc, ngược lại cũng có thể…” Vẻ mặt Tưởng Thiên Du vẫn do dự như trước, sau khi lấy điện thoại trong túi vải mang theo bên người, cô vẫn cắn răng đề nghị: “Nếu hai anh cảnh sát có thời gian, không bằng về nhà cùng tôi một chuyến để hỏi anh ta, bảo anh ta ra ngoài trong khoảng thời gian này thì có hơi khó khăn.”

Thời gian này?

Lục Lê khẽ nhíu mày, nghiêng mặt nhìn thời gian trên đồng hồ của Từ Lập Đạt, chỉ mới hơn mười giờ sáng thôi mà.

Sau khi trao đổi ánh mắt với Từ Lập Đạt, anh ta cất tài liệu trong tay, chậm rãi đứng lên: “Cũng được.”

Đi chuyến này cũng không quá phiền phức cho cảnh sát, thậm chí có thể nói là có bất ngờ ngoài ý muốn.

Có thể đến nhà kẻ tình nghi kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, nếu như trong trường hợp bình thường, trong tay không có lệnh khám xét thì không thể vào được đâu.

Sau đó Lục Lê chào hỏi với người của Sở cảnh sát, Tưởng Thiên Du vô cùng thuận lợi ngồi lên xe cảnh sát của hai người, sau khi đóng cửa xe, cô ngoan ngoãn báo địa chỉ rồi yên lặng như không hề tồn tại.

Khi xe chạy được nửa đường, Từ Lập Đạt ngồi trên ghế phụ đột nhiên lên tiếng: “Lục Lê, đội trưởng Kỳ vừa liên lạc với tôi, anh ấy nói anh ấy đang ở gần đây.”

“Đến đường Thanh Hoa, chú tìm nơi dừng xe lại, chờ anh ấy lên xe thì anh sẽ về Cục, trong tay vẫn còn rất nhiều việc phải làm đấy.”

Lục Lê nhún vai ra vẻ không quan trọng, thoải mái đáp: “Ừm”.

Chẳng mấy chốc, xe cảnh sát rẽ vào đường Thành Hoa. Xuyên qua cửa sổ xe, Tưởng Thiên Du vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ở ven đường.

Cửa xe mở ra rồi đóng lại, chỉ trong vài giây mà ghế phụ đã đổi người.

Lục Lê vừa cầm vô lăng vừa tranh thủ giới thiệu: “Đội trưởng Kỳ, đây là Trương Bảo Châu, bảo mẫu gia đình có đứa nhỏ mất tích.”

Kỳ Tử Ngang nhìn vào gương chiếu hậu quan sát người đang ngồi ở ghế sau, người phụ nữ này trông rất thành thật, giọng điệu anh bình thản nói: “Anh Từ đã nói cho tôi biết tình huống cơ bản rồi.”

“Nghe nói cô và chủ cũ Ngô Hàn có mâu thuẫn, là chuyện gì?” Người đàn ông vừa lên xe đã hỏi thẳng vào mấu chốt vấn đề.

Lặng lẽ thở dài, Tưởng Thiên Du có chút không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn nói: “Bọn họ mất trang sức vàng, nghi là tôi trộm, còn cố ý ép tôi thừa nhận.”

“Tôi không làm việc ấy nên đương nhiên là tôi sẽ không thừa nhận rồi, vì thế bọn họ mới đuổi việc tôi.”

Lục Lê khó hiểu nhíu mày: “Tại sao chủ cũ của cô lại không báo cảnh sát?”

“Bọn họ nói nể tình tôi đã làm việc hai năm, vẫn có tình cảm.” Tưởng Thiên Du nói đến thế rồi thôi, cũng không nhân cơ hội này mà than khóc, sau khi dứt lời lại quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Kỳ Tử Ngang híp mắt lại, anh cũng không hỏi tiếp nữa.

Mười phút sau, xe cảnh sát dừng lại bên đường, ba người lần lượt xuống xe.

Tưởng Thiên Du cầm túi vải bước nhanh vào con hẻm nhỏ, sau đó lấy chìa khóa ra mở cánh cửa màu xanh lá đã bị bong tróc.

Sân rất nhỏ, đống đồ lộn xộn chất chồng thành núi, phía trước là một căn nhà trệt với diện tích không lớn lắm.

Cô mở cửa phòng, nhíu mày chịu đựng mùi rượu đập vào mặt, cô đi thẳng đến chiếc giường được đặt trong góc.

Không khách sáo hất chăn lên, cô lạnh lùng nói với người đàn ông đang nằm ở đó: “Có người đến nhà, anh đứng dậy trước đi.”

Không ngờ người đàn ông này còn không thèm mở mắt đã tiện tay cầm gạt tàn ném mạnh về nơi cô đang đứng, trong miệng còn nói: “Mẹ nó, đừng nói nhảm, nếu không ông đây sẽ đánh chết cô!”

Cuối cùng gạt tàn bằng sắt rơi vào khoảng không, đập vào tường rồi rơi xuống đất phát ra tiếng vang rất lớn.

Cảnh tượng này đã bị Kỳ Tử Ngang và Lục Lê đi phía sau cô nhìn thấy rất rõ ràng.

Đồng thời cũng chọc giận Tưởng Thiên Du, người vừa kịp thời nghiêng người né tránh “ám khí”, cô chậm rãi nheo mắt lại…Chương 99

Editor: Di

“Trời ơi, ai đây… Vậy mà lại bắt cóc con của người ta?”

“Nhìn cũng không giống loại người đấy…”

“Đầu năm nay biết người biết mặt không biết lòng, nhìn người cũng đừng chỉ xem vẻ bề ngoài!”

“Đồng chí cảnh sát, anh cũng thấy người ta bị mất con rồi đấy, cũng đáng thương quá đi, các anh mau giúp bắt kẻ xấu tìm đứa bé trở về đi!”

Quần chúng vây xem bắt đầu ồn ào, lúc này nam cảnh sát vẫn luôn ngăn cản người mẹ phát điên lập tức nháy mắt với đồng nghiệp của mình.

Một cảnh sát nhân dân của Sở cảnh sát đi đến trước mặt Tưởng Thiên Du, hơi cúi người xuống: “Chào cô, bởi vì hai bên xảy ra mâu thuẫn khá lớn, thậm chí còn đánh nhau cho nên cần cô về Sở cảnh sát với chúng tôi để tiến hành các bước điều tra kế tiếp.”

Khi đối phương nói lời này, vẻ mặt có chút đề phòng, đáy mắt là vẻ dò hỏi, thậm chí còn giữ dùi cui bên hông, dáng vẻ như lúc nào cũng sẵn sàng ra tay.

“Cũng được.” Tưởng Thiên Du dứt khoát đồng ý.

Chẳng mấy chốc cô đã bị cảnh sát dẫn lên xe cảnh sát rồi trở về Sở cảnh sát.

Cảnh sát đưa cô về sở dặn dò hai câu, sau đó ném một mình cô trong phòng làm việc, thông qua tiếng bước chân nhỏ và tiếng nói nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn thì có thể phán đoán được rằng vẫn luôn có người canh giữ bên ngoài hành lang.

Đối với việc này, Tưởng Thiên Du cũng không thèm để ý, thừa dịp xung quanh không có người, cô há miệng hai lần, hoạt động nhóm cơ bắp cứng đờ trên mặt.

Hai gò má vừa tê lại đau, cô nhíu mày cố gắng tìm kiếm một số ký ức có ích từ trong trí nhớ của cơ thể này.

Ngay khi cô đang sững sờ thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng ồn, xen lẫn đó là những lời chỉ trích quen thuộc: “Tôi đánh chị ta thì sao chứ? Chị ta bắt cóc con tôi, kết quả cảnh sát các anh lại muốn tôi xin lỗi một người đã bắt cóc con tôi hả?”

“Tối qua tôi đã đến Sở cảnh sát báo cảnh sát rồi, các anh đã làm gì? Ghi chép, kiểm tra máy giám sát rồi ghi chém rồi lại kiểm tra? Cả nhà chúng tôi đã tìm kiếm dọc theo đường lớn cả đêm, đúng là không phải con cái nhà mình thì không biết đau lòng mà… Hu hu hu hu…” Người phụ nữ nói xong thì bắt đầu khóc nức nở thầm thấp mà đè nén.

“Con trai tôi chỉ mới bốn tuổi mà thôi, thằng bé còn nhỏ như vậy, nó vẫn chưa hiểu gì cả… Bây giờ nhiệt độ bên ngoài lại thấp như thế, nó sẽ lạnh, sẽ đói…”

Tiếng khóc tuyệt vọng dần dần trở nên lớn hơn, trực tiếp lấn át lời an ủi của cảnh sát.

Âm thanh buồn bã vờn quanh hành lang, cho dù là giữa ban ngày thì vẫn có thể làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo từ xương cụt chạy dần lên.

“Thưa cô, thưa cô, chúng tôi đã gửi thông báo điều tra chung trong hệ thống cảnh sát thành phố rồi, bây giờ chúng tôi cũng đã huy động rất nhiều lực lượng cảnh sát tìm kiếm con trai cô, mong cô hãy bình tĩnh lại.”

“Người nhà đến, người nhà đến rồi!”

“Anh là người nhà của cô Ngô đúng không? Trước tiên nên dẫn cô ấy lên phòng họp trên lầu đi, nếu cứ tiếp tục mất kiểm soát cảm xúc như vậy thì sẽ không tốt cho sức khỏe của cô ấy…”

Âm thanh hỗn loạn dần biến mất, kèm theo tiếng “rầm”, cửa sắt dẫn lên tầng hai đóng lại, lúc này Tưởng Thiên Du mới cảm thấy thế giới xung quanh lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.

Nhưng mà trạng thái này cũng không kéo dài quá lâu, khoảng bảy tám phút sau, cánh cửa phòng làm việc mà cô đang ngồi lại bị đẩy ra từ bên ngoài.

Ngước mắt lên, chờ đến khi thấy rõ hai gương mặt vừa bước vào thì cô lại nhanh chóng rũ mắt xuống.

“Cô Trương Bảo Châu đúng không? Giới thiệu với cô một chút, hai anh đây là cảnh sát của Cục cảnh sát thành phố, anh đây họ Lục, anh này họ Từ.” Cảnh sát nhân dân của Sở cảnh sát giới thiệu đơn giản cho ba người, sau đó lui sang một bên.

Tưởng Thiên Du điều chỉnh cảm xúc, gương mặt lộ vẻ khó hiểu: “Chuyện này… Chẳng phải tôi chỉ bị tát hai cái hay sao, sao mà lãnh đạo của Cục cảnh sát thành phố lại phải đến đây xử lý chuyện này thế này?”

“À, việc cô bị đánh là vụ án an ninh trật tự, phải chờ cảm xúc của đương sự còn lại hòa hoãn hơn một chút mới có thể ghi chép cho cô ấy, hai người bọn họ đến đây cũng không phải là vì chuyện này.”

“Cô Ngô chắc chắn là cô bắt cóc con của cô ấy, cho nên mới cần cảnh sát hình sự Cục cảnh sát thành phố đến xác minh tình huống.”

Nói dối.

Mặc dù ngoài mặt Tưởng Thiên Du không có phản ứng dư thừa gì nhưng trong lòng lại thầm trợn trắng mắt.

Nếu thật sự chỉ là vụ án bắt cóc thì người của đội hình sự Sở cảnh sát khu vực ra mặt là đủ rồi, bình thường đều không đến cấp độ mà huy động Cục cảnh sát thành phố như vậy đâu, huống chi còn là tổ trọng án.

Nhất định là trong chuyện này có chuyện gì đó mà người khác còn chưa biết.

“Tiểu Lục à, không có việc gì thì tôi ra ngoài trước đây, cảnh sát vừa mới dẫn hai người dán quảng cáo khắp nơi về Sở.” Cảnh sát nhân dân của Sở cảnh sát cười tủm tỉm chỉ ra ngoài.

Lục Lê sảng khoái gật đầu: “Được, đã làm phiền người anh em rồi.”

Sau khi nhìn thấy đối phương rời đi, anh ta lại tập trung sự chú ý vào người đang ngồi trên ghế sô pha đối diện lúc này.

Chỉ thấy người phụ nữ ấy khoảng hơn ba mươi tuổi, ăn mặc mộc mạc, quần đen đơn giản với áo đen, tóc dài quấn thành búi sau đầu, ngoại hình bình thường nhưng lại trông rất hiền lành.

“Trương Bảo Châu…” Lục Lê cúi đầu nhìn tài liệu trong tay mình, dài giọng nói: “Cô nói cô vừa bị đánh sao? Cô Ngô Hàn vừa đánh cô có quan hệ thế nào với cô?”

Hai bàn tay đan vào nhau chà xát trong vô thức, Tưởng Thiên Du bình tĩnh trả lời: “Cô ấy là bà chủ trước đó của tôi, tôi làm bảo mẫu trong nhà bọn họ, trước mắt đã sắp làm được hai năm rồi.”

“Nếu là như vậy, vậy con trai của Ngô Hàn, đương nhiên là cô cũng biết.”

Cô khẽ gật đầu, khi nguyên chủ đến nhà Ngô Hàn làm việc thì cậu bé kia chỉ mới lớn hơn một chút mà thôi, vừa mới biết đi, bây giờ đã trưởng thành thành một cậu nhóc thông minh với tính cách hoạt bát.

“Dựa theo ghi chép của Sở cảnh sát cho thấy Ngô Hàn đã báo cảnh sát vào lúc tám giờ tối, lúc ấy cô đang ở đâu?” Lục Lê hỏi tiếp.

“Tôi đang ở nhà của mình.” Khi Tưởng Thiên Du nói những lời này, không biết tại sao mà biểu cảm có chút kỳ lạ.

“Cô làm bảo mẫu ban ngày sao?”

Cô khẽ lắc đầu: “Tôi làm cả ngày, nhưng mà vì vài xung đột với chủ nhà hai ngày trước nên bọn họ đã quyết định đuổi việc tôi, cho nên hai ngày nay tôi đều ở nhà mình.”

Lục Lê và Từ Lập Đạt nghe vậy, hiểu rõ liếc nhau, có chút hiểu được vì sao Ngô Hàn kia vẫn luôn chắc chắn rằng người phụ nữ trước mặt đã bắt cóc con của cô ta.

Dù sao thì mâu thuẫn giữa chủ nhà với bảo mẫu rồi trút giận lên người đứa nhỏ cũng không hiếm thấy, thường xuyên có thể nhìn thấy các báo cáo tin tức có liên quan trên mạng.

“Cô nói hôm qua cô ở nhà, vậy có nhân chứng nào không? Hoặc là trong khoảng thời gian đó cô đã đi đâu, ghi chép tiêu dùng, camera giám sát hay bất cứ thứ gì cũng được, chỉ cần có thể chứng minh cô không thể gây án vào thời điểm xảy ra vụ án là được.” Lục Lê rất khéo hiểu lòng người, đưa cho cô rất nhiều lựa chọn.

Vẻ mặt Tưởng Thiên Du có hơi khó xử, do dự rất lâu, cuối cùng nói: “Chồng tôi có thể làm chứng, nhưng mà…”

Nhưng bằng chứng thế này, độ tin cậy của cảnh sát sẽ giảm đi đáng kể.

Dù sao thì chuyện vợ chồng cùng nhau gây án cũng không phải là hiếm thấy, nếu so sánh nghiêm túc thì thật sự cũng chẳng phải nhân chứng đàng hoàng nào cả.

Đương nhiên rồi, thực sự thì điều làm cho tâm trạng cô cảm thấy phức tạp vẫn là thân thể này lại có chồng.

Xuyên qua nhiều lần như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô trải nghiệm thân phận đã kết hôn.

“Nếu như tiện thì cô hãy liên lạc với chồng cô đi, để anh ta phối hợp với cảnh sát trả lời vài câu hỏi là được.” Lục Lê đưa ra yêu cầu.

“Liên lạc, ngược lại cũng có thể…” Vẻ mặt Tưởng Thiên Du vẫn do dự như trước, sau khi lấy điện thoại trong túi vải mang theo bên người, cô vẫn cắn răng đề nghị: “Nếu hai anh cảnh sát có thời gian, không bằng về nhà cùng tôi một chuyến để hỏi anh ta, bảo anh ta ra ngoài trong khoảng thời gian này thì có hơi khó khăn.”

Thời gian này?

Lục Lê khẽ nhíu mày, nghiêng mặt nhìn thời gian trên đồng hồ của Từ Lập Đạt, chỉ mới hơn mười giờ sáng thôi mà.

Sau khi trao đổi ánh mắt với Từ Lập Đạt, anh ta cất tài liệu trong tay, chậm rãi đứng lên: “Cũng được.”

Đi chuyến này cũng không quá phiền phức cho cảnh sát, thậm chí có thể nói là có bất ngờ ngoài ý muốn.

Có thể đến nhà kẻ tình nghi kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, nếu như trong trường hợp bình thường, trong tay không có lệnh khám xét thì không thể vào được đâu.

Sau đó Lục Lê chào hỏi với người của Sở cảnh sát, Tưởng Thiên Du vô cùng thuận lợi ngồi lên xe cảnh sát của hai người, sau khi đóng cửa xe, cô ngoan ngoãn báo địa chỉ rồi yên lặng như không hề tồn tại.

Khi xe chạy được nửa đường, Từ Lập Đạt ngồi trên ghế phụ đột nhiên lên tiếng: “Lục Lê, đội trưởng Kỳ vừa liên lạc với tôi, anh ấy nói anh ấy đang ở gần đây.”

“Đến đường Thanh Hoa, chú tìm nơi dừng xe lại, chờ anh ấy lên xe thì anh sẽ về Cục, trong tay vẫn còn rất nhiều việc phải làm đấy.”

Lục Lê nhún vai ra vẻ không quan trọng, thoải mái đáp: “Ừm”.

Chẳng mấy chốc, xe cảnh sát rẽ vào đường Thành Hoa. Xuyên qua cửa sổ xe, Tưởng Thiên Du vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ở ven đường.

Cửa xe mở ra rồi đóng lại, chỉ trong vài giây mà ghế phụ đã đổi người.

Lục Lê vừa cầm vô lăng vừa tranh thủ giới thiệu: “Đội trưởng Kỳ, đây là Trương Bảo Châu, bảo mẫu gia đình có đứa nhỏ mất tích.”

Kỳ Tử Ngang nhìn vào gương chiếu hậu quan sát người đang ngồi ở ghế sau, người phụ nữ này trông rất thành thật, giọng điệu anh bình thản nói: “Anh Từ đã nói cho tôi biết tình huống cơ bản rồi.”

“Nghe nói cô và chủ cũ Ngô Hàn có mâu thuẫn, là chuyện gì?” Người đàn ông vừa lên xe đã hỏi thẳng vào mấu chốt vấn đề.

Lặng lẽ thở dài, Tưởng Thiên Du có chút không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn nói: “Bọn họ mất trang sức vàng, nghi là tôi trộm, còn cố ý ép tôi thừa nhận.”

“Tôi không làm việc ấy nên đương nhiên là tôi sẽ không thừa nhận rồi, vì thế bọn họ mới đuổi việc tôi.”

Lục Lê khó hiểu nhíu mày: “Tại sao chủ cũ của cô lại không báo cảnh sát?”

“Bọn họ nói nể tình tôi đã làm việc hai năm, vẫn có tình cảm.” Tưởng Thiên Du nói đến thế rồi thôi, cũng không nhân cơ hội này mà than khóc, sau khi dứt lời lại quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Kỳ Tử Ngang híp mắt lại, anh cũng không hỏi tiếp nữa.

Mười phút sau, xe cảnh sát dừng lại bên đường, ba người lần lượt xuống xe.

Tưởng Thiên Du cầm túi vải bước nhanh vào con hẻm nhỏ, sau đó lấy chìa khóa ra mở cánh cửa màu xanh lá đã bị bong tróc.

Sân rất nhỏ, đống đồ lộn xộn chất chồng thành núi, phía trước là một căn nhà trệt với diện tích không lớn lắm.

Cô mở cửa phòng, nhíu mày chịu đựng mùi rượu đập vào mặt, cô đi thẳng đến chiếc giường được đặt trong góc.

Không khách sáo hất chăn lên, cô lạnh lùng nói với người đàn ông đang nằm ở đó: “Có người đến nhà, anh đứng dậy trước đi.”

Không ngờ người đàn ông này còn không thèm mở mắt đã tiện tay cầm gạt tàn ném mạnh về nơi cô đang đứng, trong miệng còn nói: “Mẹ nó, đừng nói nhảm, nếu không ông đây sẽ đánh chết cô!”

Cuối cùng gạt tàn bằng sắt rơi vào khoảng không, đập vào tường rồi rơi xuống đất phát ra tiếng vang rất lớn.

Cảnh tượng này đã bị Kỳ Tử Ngang và Lục Lê đi phía sau cô nhìn thấy rất rõ ràng.

Đồng thời cũng chọc giận Tưởng Thiên Du, người vừa kịp thời nghiêng người né tránh “ám khí”, cô chậm rãi nheo mắt lại…
Chương kế tiếp