Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 50
"A! Nhậm Vũ Mộng, là cậu thật này!"

Dường như không đoán được Tưởng Thiên Du đột nhiên quay lại, người đến có vẻ sửng sốt nhưng dù sao vẫn khống chế được biểu cảm, trên mặt Quách Đào vẫn là nụ cười nhẹ nhàng thân thiện: "Nhìn từ phía hành lang bên kia qua tớ cảm thấy giống cậu nên nghĩ đến việc qua đây chào hỏi."

Tưởng Thiên Du cũng nhếch miệng cười, lịch sự nói: "Sao cậu lại ở đây?"

Đối phương không phải là sinh viên khoa sinh học, cho nên xuất hiện ở đây vào lúc này đúng là hơi khiến người ta phải suy nghĩ.

Quách Đào nâng ly trà sữa trong tay lên, đáp lại một cách giòn giã: "Tớ có một người bạn cấp ba học khoa sinh học, chúng tớ hẹn tối nay ra phố thương mại xem phim với nhau nên tớ mới qua đây tìm cô ấy."

Bình tĩnh nhìn đối phương từ trên xuống dưới, thấy cô ấy vẫn ăn mặc style khá giản dị, Tưởng Thiên Du gật đầu giả vờ hiểu.

“Vậy thì đừng lãng phí thời gian của cậu nữa, đừng để bạn của cậu chờ lâu." Cô ngầm thúc giục.

"Cũng may chúng tớ vừa liên lạc, cô ấy nói là phải làm bài tập về nhà trên lớp cho nên không cần vội." Quách Đào hiển nhiên muốn tán gẫu thêm vài câu, vẻ mặt có chút do dự, cuối cùng vẫn ngập ngừng nói: "Nghe nói hôm qua cậu lại bị cảnh sát đưa đi hả? Còn có cả Vương Phán Phán cái người mập mờ với Tôn Thiên Dương cũng... Cậu không sao chứ?"

Tưởng Thiên Du nghe vậy, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Tôi có thể đứng ở đây, đương nhiên là không sao."

Cô gái thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười thư thái: "Như vậy là tốt nhất, nhưng hôm nay tớ có nghe người trong câu lạc bộ của chúng ta nói, hình như hôm qua Chu Vũ cũng bị cảnh sát đưa đi."

"Còn có một đàn anh năm ba tên Trần Khởi Hào bị bắt cùng với cậu ấy."

"Hai người họ chắc không phải do chuyện của đàn chị Vương chứ?"

"Không biết nữa, hôm qua tôi đến Cục cảnh sát cũng chỉ bị hỏi mấy câu rồi về, không để ý có Chu Vũ ở đó hay không." Tưởng Thiên Du lắc đầu, trôi chảy đáp lại: "Hơn nữa, tôi chỉ là một sinh viên bình thường, cảnh sát sẽ không nói mấy chuyện này với tôi."

"Vậy sao?" Vẻ mặt Quách Đào có hơi kỳ lạ, trả lời cũng khá gượng gạo.

Đúng lúc này Hứa Ca và Lý Oản Oản từ nhà vệ sinh bước ra, hai người đang nói cười ngẩng đầu nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ liền sửng sốt.

"Chúng tôi đi trước." Tưởng Thiên Du lịch sự gật đầu với người đối diện, sau khi trả balo đang đeo trên người cho hai người bạn cùng phòng, cả ba sánh vai nhau đi về phía cầu thang.

Sau khi đi đến gần cầu thang, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, đối phương vẫn lẳng lặng đứng đó.

Ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua cửa sổ, khiến cái bóng trên mặt đất kéo thật dài.

Bởi vì ngược nắng, cô không thể nhìn rõ biểu cảm lúc này của Quách Đào, để không khiến người khác nghi ngờ cô thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đi theo bạn cùng phòng xuống lầu.

Bữa cơm này trong nhà ăn cực kỳ ồn ào, Tưởng Thiên Du ăn hơi lơ đãng.

Nhưng cô che giấu rất tốt, vừa ứng phó với chủ đề của Hứa Ca và Lý Oản Oản vừa nhớ lại đủ thứ về Quách Đào.

Cô luôn cảm thấy hành vi và biểu hiện của người này rất kỳ lạ.

Cứ như là... Như là cô ấy có vẻ biết chút gì đó.

Nhưng ngoại trừ việc Quách Đào ở cùng câu lạc bộ với Tôn Thiên Dương, cô ấy và Vương Phán Phán hẳn là không có mối liên hệ nào với Vương Phán Phán.

Chẳng lẽ trọng điểm vẫn là Tôn Thiên Dương?

Tưởng Thiên Du hơi không chắc chắn về suy đoán này, cô luôn cảm thấy chiêu trò thả thính của Tôn Thiên Dương cũng không giỏi mấy, vẻ ngoài cũng chỉ tạm coi là đẹp trai bình thường, hẳn không nên xuất hiện tình huống một cô gái chỉ yêu mình cậu ta.

Mặc dù tỷ lệ nam nữ trong Học viện Sư phạm hơi mất cân bằng, nhưng Quách Đào khiến người ta cảm thấy dường như không hứng thú với con trai.

Chớp mắt một cái, Tưởng Thiên Du đã lấy lại tinh thần chuẩn bị ăn mấy ngụm cho hết mì trong bát lại không ngờ nhà ăn đột nhiên náo động.

Mọi người xung quanh dường như cũng phát ra tiếng kêu hoảng hốt.

Hứa Ca và Lý Oản Oản cũng mù mờ, bởi vì Hứa Ca có một nhóm WeChat lớn trong trường, tin tức trong đó luôn được cập nhật đầy đủ, vậy là cô ấy lấy điện thoại ra xem.

Không xem thì thôi, vừa xem cũng hét theo.

"Gì vậy gì vậy?" Lý Oản Oản tò mò ló đầu qua xem, bởi vì tin nhắn trong nhóm nhảy quá nhanh khiến cô ấy phải vươn tay lướt lên một lúc lâu.

Cho đến khi một bức ảnh xuất hiện trước mắt.

"Lại có người chết nữa?!"

Lời này vừa nói ra, ba người không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Tưởng Thiên Du chớp mắt, phản ứng đầu tiên đương nhiên là cẩn thận nhớ lại hành tung của mình hôm nay.

Buổi sáng ở nhà, coi như có cha mẹ Nhậm Vũ Mộng làm chứng thời gian, mặc dù lời khai của hai vợ chồng già có thể không được cảnh sát chấp nhận, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.

Sau khi ra ngoài vào buổi chiều thì toàn bộ hành trình luôn đi cùng với Hứa Ca và Lý Oản Oản, ngoại trừ vài phút lúc đi vệ sinh thì vốn chưa hề tách ra.

Hung thủ làm sao thế?

Chẳng lẽ giống như phỏng đoán ngày hôm qua của Kỳ Tử Ngang ư, thời gian bình tĩnh của hung thủ quá ngắn?

Hiện tại xem ra nó đâu chỉ ngắn, kẻ này đơn giản là không có thời gian làm dịu.

Hoặc có lẽ, người này bị thứ gì đó kích thích nổi cơn điên, thậm chí từ bỏ việc kéo Nhậm Vũ Mộng xuống nước?

"Ê, địa điểm chụp ảnh này ở đâu vậy? Cái này cũng không cho thấy có người chết hay không, chỉ biết có rất nhiều người hóng chuyện." Lý Oản Oản tiếp tục tìm kiếm các đoạn tin nhắn trong nhóm, lầm bà lầm bầm.

Bỗng nhiên, cô ấy "Í" một tiếng, nghi hoặc nghiêng đầu: "Sao tòa nhà này trông có vẻ rất gần trung tâm hoạt động nhỉ?"

Hứa Ca nghe vậy thì sáp lại gần cũng muốn xác nhận thử.

Nhưng mà một giây kế tiếp, hai người cảm thấy trước mặt có một cơn gió lướt qua, ngẩng đầu lên thì người đối diện đã mất hút.

Bọn họ muộn màng nhìn nhau, vội vàng xách túi đuổi theo: "Mộng Mộng, bà đi đâu đó? Chờ tụi tui với...!"

Đến khi Tưởng Thiên Du chạy đến tòa nhà phụ của trung tâm hoạt động đã có một biển người ở đó.

Mặt dày mày dạn chịu đựng những lời phàn nàn của mọi người, cô chạy một mạch về phía trước.

Xe cứu thương đậu ngay cạnh cổng tòa nhà phụ, ai đó hét lên "Ra rồi" rồi một số nhân viên y tế mang theo băng ca xuất hiện trước mặt mọi người.

Lúc này, Hứa Ca và Lý Oản Oản chen đến bên cạnh thở hổn hển, ngắt quãng hỏi: "Chuyện... Chuyện gì... Xảy ra chuyện gì vậy?"

Khi nhân viên y tế giữ băng ca chạy qua đây chuẩn bị chuyển lên xe cứu thương, Tưởng Thiên Du cuối cùng cũng nhìn rõ mặt người nằm trên đó.

“Quách Đào!" Bây cô thực sự rất kinh ngạc đến mức thốt ra tên đối phương theo bản năng.

Sau đó cô sải hai bước chạy tới trước xe cứu thương, nói với nhân viên y tế cấp cứu: "Em biết người bị thương, em là bạn của cô ấy, quê cô ấy ở ngoại thành người nhà tạm thời không đến kịp, em có thể theo đến bệnh viện không!"

"Chuyện này..." Bác sĩ còn chưa kịp trả lời đã bị giọng nam phía sau cắt ngang.

"Tôi là giáo viên! Nhà trường cử tôi đến giải quyết chuyện liên quan đến bạn sinh viên này."

Tưởng Thiên Du quay đầu lại thì nhìn thấy thầy Hình - người phụ trách công tác câu lạc bộ của trường.

Đối phương vẫn chải đầu bóng mượt, chỉ là lúc này sắc mặt không được sáng sủa như vậy, hiển nhiên là tại bất ngờ nhận được tin vội vàng chạy tới đây.

Bác sĩ nhanh chóng vẫy tay với ông, ra hiệu cho ông mau lên xe.

Đối với bệnh viện, một giáo viên đại diện cho nhà trường và có thể đưa ra quyết định tất nhiên sẽ tốt hơn một sinh viên không thể đưa ra bất kỳ quyết định nào.

"Thầy Hình!" Tưởng Thiên Du hét về phía người đàn ông sắc mặt tái mét: "Em có thể giúp!"

Cũng không biết thầy Hình bây giờ có hơi mất bình tĩnh, hay là nghĩ rằng khi đến bệnh viện còn phải gọi điện thoại tới liên lạc với phụ huynh Quách Đào trao đổi với nhà trường, đối phương chỉ suy nghĩ vài giây liền gật đầu đồng ý.

Tưởng Thiên Du thuận lợi lên xe, bởi vì có rất nhiều người, trong xe chật hẹp chỉ có thể chui vào trong góc phần đuôi xe, cô ngước mắt lên, nhân cơ hội quan sát tình hình của Quách Đào.

Có một con dao đâm xuyên qua ngực cô gái.

Trái tim dần dần chùng xuống.

Hóa ra thực sự có liên quan đến hai vụ giết người trước đó, nhưng không biết vì lý do gì mà lần này hung thủ lại để lại hung khí.

Là sai sót hay cố ý?

Cô chuyển ánh mắt từ trên người Quách Đào sang cửa sổ, mắt nhìn khung cảnh mờ ảo lướt qua trên đường, bên tai là tiếng xe còi cứu thương kêu inh ỏi, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt.

Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Giang.

Trong hành lang rộng rãi bên ngoài phòng cấp cứu, Tưởng Thiên Du đang yên lặng ngồi trên băng ghế với đôi mắt u ám, thỉnh thoảng dùng điện thoại để trả lời các thành viên câu lạc bộ trong group chat.

Mọi người dường như rất lo lắng cho tình hình của Quách Đào, nhưng bây giờ không ai dám bước ra khỏi hiện trường.

Ngón tay cô không ngừng nhấn trên màn hình, trong lòng cô có thể hiểu cho những người khác.

Nghiêm túc mà nói họ vẫn chỉ là những đứa trẻ lớn xác, đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng tàn nhẫn như vậy, từ tận đáy lòng thì ai cũng thấy sợ.

Bên ngoài trời đã tối đen, nhưng đèn đỏ "Đang cấp cứu" trên cửa phòng cấp cứu vẫn sáng, cả hành lang toàn là giọng nói bồn chồn của thầy Hình khi gọi điện thoại, ông ấy rất không hài lòng với cách làm của nhà trường khi để ông ấy ở đây một mình.

Lúc này, cùng với tiếng thông báo thang máy lên, chợt có một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Tưởng Thiên Du ngẩng đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kỳ Tử Ngang, theo sau là một viên cảnh sát xa lạ.

"Cảnh sát Kỳ." Cô đứng dậy khỏi băng ghế, điều đầu tiên cô nói sau khi người đàn ông đi đến trước mặt cô là: "Lần này tôi có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm."

"Theo phán đoán của bác sĩ, lúc xe cứu thương đến con dao cắm vào ngực Quách Đào hẳn là chưa tới mười phút, lúc đó tôi đang ăn cơm trong nhà ăn với hai bạn cùng phòng."

"Tôi biết." Một chút bất đắc dĩ nhanh chóng lướt qua trên khuôn mặt Kỳ Tử Ngang, nhưng rất nhanh anh khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc: "Cảnh sát Lục hiện đang ở trường các cô, theo lời nhân viên vệ sinh đã gọi 120 báo cảnh sát, khi bà ấy đến phòng thay đồ cạnh phòng tập của câu lạc bộ Street Dance của các cô thì đã thấy Quách Đào nằm ở đó rồi."

"Cho nên hung thủ nhất định do bị kinh động nên mới không thể hoàn thành tội ác lần này, thậm chí còn hoảng loạn chưa kịp rút con dao ra."

"Bạn học cô cũng may mắn, nếu hung thủ rút con dao ra thì lúc này cô ấy đã mất mạng rồi."

Tưởng Thiên Du cau mày, khó hiểu nói: "Trung tâm hoạt động đóng cửa sau năm giờ chiều thứ năm hàng tuần, ngừng hoàn toàn tất cả các hoạt động của câu lạc bộ, nhà trường cho biết sẽ tiến hành khử trùng đồng loạt."

"Quách Đào thân là chủ tịch chắc chắn biết rõ điều này thì sao lại tới nơi đó?"

Kỷ Tử Ngang không trả lời câu hỏi này ngay mà chuyển đề tài: "Đúng lúc, tôi có chuyện muốn nói với cô."

???

Cô nghi hoặc ngẩng đầu.

Chương kế tiếp