Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 51
“Pháp y đã kiểm tra nạn nhân Vương Phán Phán và phát hiện ra trong cơ thể nạn nhân cũng chứa chất kích thích.” Khi Kỳ Tử Ngang nói biểu cảm trên mặt anh trở nên hơi khó đoán.

Tưởng Thiên Du kinh ngạc trợn tròn mắt: “Này gọi là cái gì? Hung thủ tìm thấy đường lối mới từ tôi với Tôn Thiên Dương?”

Vì khi người đã mất ý thức sẽ dễ khống chế và ít phát ra âm thanh hơn, giúp hành vi giết người trở nên dễ hơn tưởng tượng rất nhiều, nên hung thủ lại tiếp tục sử dụng biện pháp này?

Kỳ Tử Ngang không bày tỏ ý kiến gì mà xoay người nhìn về cửa phòng cấp cứu cuối hành lang vẫn đang đóng chặt: “Nếu kết quả kiểm tra trong máu của Quách Đào biểu hiện cô ta cũng dùng chất kích thích thì phỏng đoán này của cô đúng đến tám chín phần. Vừa hay gần đây, thậm chí là mấy ngày tiếp theo các tổ trong đại đội phòng chống ma tuý trong cục đều được phân công đi bắt giữ và có những hành động trừng trị nghiêm khắc với những hoạt động ngầm buôn bán các chất kích thích trái phép trong chợ đen, Tổ Trọng Án của chúng tôi sẽ tận lực điều tra xem xem có người liên quan tới Học Viện Sư Phạm từng tham gia vào đường dây mua bán mấy thứ này không. Chỉ là vẫn cần một thời gian nữa.”

Loại cảm giác phải đuổi theo mông nghi phạm thật sự không quá tốt đẹp, Kỳ Tử Ngang nói xong thì lâm vào trầm tư, lúc sau lại mở miệng: “Lục Lê đã hỏi qua nhân viên vệ sinh phát hiện ra thi thể, người đó nói tất cả mọi người trong toà nhà đều biết sau năm giờ chiều thứ năm sẽ khử trùng toàn diện nên bình thường từ chiều đã không còn ai đi lại nữa rồi. Trước năm giờ nhân viên đã hoàn thành công việc khử trùng nên đã rời khỏi toà nhà tới nhà ăn ăn cơm. Theo lý mà nói thì sau khi ăn cơm sẽ là tan làm về nhà, nhưng hôm nay cũng là vì vô tình để quên điện thoại ở toà nhà nên ăn xong cô ấy mới đi về toà nhà một chuyến. Xem ra hung thủ cực kỳ quen thuộc với thời gian biểu của trung tâm hoạt động, điều quan trọng là…” Anh nói tới đây thì dừng lại một chút, liếc người bên cạnh mình một cái rồi mới nói tiếp: “Tại sao hôm nay hung thủ lại chọn nơi này để gây án lần nữa, chỉ vì sau năm giờ bên đó ít người qua lại sao?”

Giả thiết nghi phạm hiểu rõ về Học Viện Sư Phạm Thành Phố Giang thì nghi phạm nhất định sẽ biết nhiều nơi vắng vẻ hơn chỗ này, vậy nên chắc chắn là có lý do gì đó, đúng không?

Tưởng Thiên Du đã quen với sự nhạy bén vượt bậc hơn người thường gấp mấy lần của anh, cô hơi cạn lời, gãi gãi đầu: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì khi Quách Đào bị hại chỉ cách vài phút trước khi tôi ăn cơm xong thôi. Ý định ban đầu của tôi là ăn xong sẽ tới câu lạc bộ xem. Vì buổi chiều tôi có tiếp xúc qua với Quách Đào nên tôi cảm thấy cô ấy không bình thường mấy, nên tôi mới muốn đi câu lạc bộ Street Dance xem có tìm được lý do về sự khác lạ của hành vi cử chỉ, thậm chí là cả lời nói của Quách Đào hay không.”

Nói cách khác nếu người nhân viên vệ sinh kia không đột nhiên vòng lại thì cái tội danh này có khi lại tới phiên cô chịu.

“Có những ai biết chiều nay cô gặp Quách Đào?” Chỉ trong nháy mắt Kỳ Tử Ngang đã bắt được điểm chính.

Tưởng Thiên Du không chắc chắn lắm, cô nhíu mày cúi đầu bắt đầu đếm ngón tay: “Hai bạn cùng phòng của tôi, là Hứa Ca với Lý Oản Oản, nhưng cả quá trình bọn họ đều ở cạnh tôi, ít nhất là không có thời gian để gây án. Còn những người khác thì… Tôi thừa nhận lúc ấy tôi chỉ chú ý vào Quách Đào, có người đi qua hành lang hay không, có mấy người đi qua hành lang tôi đều không quá để ý. Anh sẽ không nghi ngờ Hứa Ca với Lý Oản Oản đâu đúng không?” Cô cẩn thận hỏi.

Chưa nói tới có thể tìm được chứng cứ có ích ở hiện trường hay không, chỉ động cơ gây án đã không nghĩ ra rồi.

Quan hệ giữa nguyên chủ với hai người này cũng coi như không tệ, trước khi Tôn Thiên Dương tử vong Nhậm Vũ Mộng vẫn luôn sinh sống ở ký túc xá nha.

Ba người lại cùng một lớp, nói cả ba dính như sam cũng chẳng sai.

Tưởng Thiên Du có thể cơ bản xác định hai người kia không có bất kỳ sự tiếp xúc nào với Tôn Thiên Dương, Vương Phán Phán và cả Quách Đào.

Đương nhiên là chuyện trên đời không có cái nào chắc chắn trăm phần trăm cả, cô chỉ cảm thấy nếu điều tra từ hai người bạn cùng phòng của cô thì hy vọng không lớn lắm thôi.

“Chỉ là quy trình điều tra bình thường, bạn học Nhậm không cần khẩn trương đến vậy.” Kỳ Tử Ngang cười khẩy liếc cô một cái, sau đó lại nhìn về thầy Hình mới cúp điện thoại dựa vào ven tường ủ rũ.

Anh nói một tiếng với cô gái nhỏ bên cạnh rồi đi cùng cảnh sát nhân dân khác qua đó định hỏi người đàn ông vài câu hỏi như thường lệ.

Cũng may trước đó hai người đã gặp qua nên cũng bớt được bao nhiêu lời khách sáo, chưa nói hai lời đã thuận lợi tiến vào vấn đề chính.

Nghe thấy giọng nói lải nhải oán giận của thầy Hình, Tưởng Thiên Du ngồi về cái ghế dài lúc nãy.

Tôn Thiên Dương, Vương Phán Phán, Quách Đào.

Thoạt nhìn ở ngoài ba người có vẻ như không có mối liên hệ gì chặt chẽ, trừ mối quan hệ giữa nam nữ trong câu lạc bộ Street Dance ra thì chẳng có bất kỳ điểm chung nào cả.

Rốt cuộc lý do hung thủ chọn bọn họ là gì?

Giả thuyết mục tiêu của nghi phạm là câu lạc bộ Street Dance nhưng Vương Phán Phán lại không phải thành viên của câu lạc bộ, giả thuyết này không phù hợp.

Nếu là mối quan hệ nam nữ thì trong trí nhớ của Nhậm Vũ Mộng thì Quách Đào với Tôn Thiên Dương cũng không quá thân thiết, thậm chí có thể nói là chỉ dừng ở mức độ quen biết.

Cẩn thận nghĩ lại thì bình thường hai người rất ít tiếp xúc, vậy nên Quách Đào cũng không phù hợp với giả thuyết này.

Thời gian dần trôi đi trong cuộc nói chuyện của ba người kia và sự im lặng trầm tư suy nghĩ của Tưởng Thiên Du.

Vị trí vết thương trên người Quách Đào là trái tim, đã báo trước rằng cuộc phẫu thuật này không đơn giản.

Lại là vụ án giết người cùng cách thức, Kỳ Tử Ngang đứng đầu tổ trọng án đương nhiên sẽ bận bù đầu.

Nói chuyện xong với thầy Hình anh sắp xếp cho cảnh sát canh giữ ở bệnh viện đợi mệnh lệnh, sau đó rời đi.

Tới tận khi đồng hồ trên màn hình điện thoại biểu hiện đã qua không giờ ngày hôm sau thì trên hành lang mới vang lên tiếng bước chân hỗn loạn lần nữa, vài giây sau có vài người lảo đảo chạy ra từ khúc quẹo.

Hai người dẫn đầu là một nam một nữ trung niên, có vẻ đã bốn năm chục tuổi, trên mặt bọn họ tràn đầy bi thương, người phụ nữ trung niên còn không ngừng kêu lên: “Đào Đào, con gái của tôi đâu?”

Thầy Hình vội vàng tiếp đón rồi đưa đám người tới phòng cấp cứu trước.

Nơi vốn còn khá rộng rãi thoáng mát đột nhiên trở nên cực kỳ chật chội.

Người phụ nữ kêu khóc nhào vào trước cửa phòng cấp cứu, nước mắt như vòi nước bị hỏng van cứ chảy dài.

Người đàn ông lại tức giận tới mức nắm cổ áo thầy Hình khi nghe được nửa câu chuyện, ấn mạnh thầy Hình vào tường.

“Tôi yên tâm đưa con gái mình vào trường học của các người mà các người thực hiện nghĩa vụ giám thị thế hả? Con bé đang tốt lành tự dưng lại bị người ta đâm một dao, giờ vẫn còn ở trong đấy cấp cứu, các người trả con gái lại cho tôi! Trả con gái lại cho tôi!”

Cả toà nhà như chìm trong tiếng than khóc của người cha này.

Những họ hàng bạn bè đi theo hai người tới thành phố Giang vội vàng tiến lên tách bố Quách Đào ra, trong lúc ấy còn không ngừng khuyên nhủ an ủi.

Tuy hiện tại dù lời nào cũng có vẻ cực kỳ tẻ nhạt, nhưng giờ Quách Đào vẫn nằm trong phòng cấp cứu, bố mẹ cô ấy không thể xảy ra chuyện gì được.

Bố Quách Đào như mất hết sức lực trượt xuống sàn, người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất cả đời giờ lại khóc như một đứa trẻ.

Thầy Hình thấy vậy cũng cảm thấy không tốt, nhưng môi giật giật hồi lâu cũng không thể nói cái gì, chỉ đành xoay người dựa vào hành lang, ông bấm điện thoại, có vẻ là đang tiếp tục thúc giục nhà trường ra mặt giải quyết.

Lại qua hơn nửa tiếng phòng cấp cứu vẫn không có bất cứ tin tức nào.

Mọi người bên ngoài đều xúm lại an ủi bố mẹ Quách Đào, giờ không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.

Sau khi cảm xúc cả hai được xoa dịu một chút mẹ Quách Đào phát hiện Tưởng Thiên Du vẫn luôn yên lặng đứng ở một góc từ lúc bọn họ đến tới giờ, bà tiến lên phía trước chào hỏi, cũng nắm lấy tay cô, giọng nói khàn khàn: “Cháu là bạn của Quách Đào hả? Là cháu phát hiện ra con bé bị người ta đâm đúng không? Cháu thật là cô gái tốt, bác cảm ơn cháu nhiều lắm.”

Tưởng Thiên Du khẽ lắc đầu, tỏ vẻ bản thân chỉ đi cùng tới bệnh viện một chuyến thôi, người phát hiện ra Quách Đào là người khác.

Mẹ Quách Đào nghe vậy thì ngước mắt nhìn thoáng qua cảnh sát cách đó vài bước, nuốt nước miếng một cái xong vẫn vỗ vỗ tay cô: “Dù có thế nào thì bác cũng cảm ơn cháu rất nhiều.”

Mà cảnh sát được sắp xếp ở nơi này cũng không tiến lên mà vẫn luôn đứng yên ở tại chỗ, hẳn là đang chờ Kỳ Tử Ngang dẫn người đến tiến hành công việc hỏi chuyện bố mẹ Quách Đào.

Cũng không biết là do quá lo lắng hay thế nào mà mẹ Quách Đào cứ vậy mà nắm tay Tưởng Thiên Du nói chuyện, trong lúc ấy còn nói không ít chuyện hồi nhỏ của Quách Đào.

Nhìn bộ dạng tiều tuỵ lại không thể không gồng mình lên chịu đựng của bà, Tưởng Thiên Du cũng cảm thấy chua xót.

Có lẽ là chìm trong những kỷ niệm vui sướng đã giúp bà hấp thu được năng lượng nhất định, tình trạng mẹ Quách Đào dần dần tốt lên.

“Thật ra hồi nhỏ con bé Đào Đào cũng không được tính là quá xuất sắc, lúc con bé học cấp ba bác với bố nó còn cảm thấy nó không thi nổi đại học! Không ngờ con bé lại cho hai bác bất ngờ lớn đến vậy. Từ khi lên đại học con bé không làm gia đình lo lắng gì hết, tính cách lẫn năng lực tự lập của con bé rất tốt, cháu nhất định đã nhìn ra điều này phải không.”

Tưởng Thiên Du gật gật đầu, cô cũng không keo kiệt thiện ý: “Đúng thật, Quách Đào là trưởng câu lạc bộ chúng cháu, cậu ấy đều chăm sóc mọi người rất tốt.”

“Bạn bè của con bé luôn rất nhiều.” Hẳn là nghĩ tới điều gì đau lòng hốc mắt bà lại dần đỏ hoe, bà cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của mình, trên mặt tràn ngập vẻ đau thương.

Cô duỗi cổ ngó qua phát hiện bà đang xem ảnh của Quách Đào trên vòng bạn bè của mình.

Mẹ Quách Đào thật sự rất yêu con gái của mình, đa số bài đăng đều liên quan tới Quách Đào.

Đây là kết luận sau khi Tưởng Thiên Du ở cạnh xem vòng bạn bè của bà một lúc.

Thấy cô hứng thú mẹ Quách Đào lại có chút tinh thần, bà chỉ vào từng bức ảnh trên màn hình, giảng giải từng bức ảnh một.

Miệng nói nhưng động tác trên tay bà vẫn không dừng lại, vẫn luôn lướt từ trên xuống dưới, thời gian trên bài đăng đã tới năm Quách Đào vừa thi đại học xong.

Bỗng nhiên Tưởng Thiên Du bị một tấm ảnh thu hút.

Đó là tháng tám sau cuộc thi đại học, Quách Đào tạo dáng trước máy ảnh, cười xán lạn.

Nhìn bối cảnh hẳn là khu ngắm cảnh nào đó, người tới người đi không ít.

Cô từ từ nheo mắt lại, ngụy trang cực tốt cho nội tâm đang nổi sóng to gió lớn.

Bởi vì trong bức ảnh này cô lại nhìn thấy người quen trong mấy người nói nói cười cười khuôn mặt hơi mơ hồ ở sau lưng Quách Đào.

Người khoác ba lô màu nâu hẳn là Tôn Thiên Dương.

Người giơ tay che nắng là Vương Phán Phán.

Mà người nghiêng người nói chuyện với hai người đúng là cựu trưởng câu lạc bộ của Street Dance.

Chẳng lẽ mối liên hệ giữa những người bị hại mà cảnh sát đau khổ tìm kiếm lại nằm gọn trong bức ảnh này?

Như vậy thì vấn đề tới rồi đây.

Là ai đã chụp cho Quách Đào bức ảnh này?
Chương kế tiếp