Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 54
Những người còn lại chỉ cảm thấy thời gian trôi qua dài như cả thế kỷ.

Cuối cùng, Hình Đông nói: "Đúng, tôi muốn cô cậu quay lại chỗ cũ."

"Tôi không muốn quay lại, tôi muốn ra ngoài, thả chúng tôi ra ngoài!!!" Thành viên nam mồm miệng khiếm nhã khi nãy lập tức suy sụp, vừa hét vừa quay đầu chạy về phía cửa tòa nhà phụ.

Đoàng!

Tiếng súng rất có sức tác động trong hành lang sâu thẳm này, sau đó là tiếng gào thét đau đớn thấu tim của của chàng trai nọ.

Con ngươi Tưởng Thiên Du co lại, nhìn người vừa mới bị bắn trúng bắp chân lúc này đang lăn lộn trên mặt đất, vẻ mặt ngày càng trở nên nặng nề.

Cô tiến lên hai bước cúi người kiểm tra sơ bộ vết thương của đối phương, không bị thương ở chỗ hiểm.

Cô lặng lẽ thở ra, ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: "Còn ngây người làm gì, mau khiêng cậu ta về phòng thay đồ đi! Muốn đứng ở đây ăn đạn à?"

Mọi người lập tức bị những lời này của Tưởng Thiên Du làm cho bừng tỉnh, hai cậu con trai khác vội vàng chạy tới đỡ người dậy.

Sau đó không dám chậm trễ một giây, mọi người bám vào tường lần lượt nhanh chóng trở về phòng thay đồ.

Tưởng Thiên Du không quan tâm đến Hình Đông đang chậm rãi đi theo sau họ đang nghĩ gì, ngay khi bước vào phòng thay đồ cô lập tức sơ cứu vết thương cho thành viên nam vừa bị bắn, để tránh lên cơn sốc do mất máu quá nhiều.

Không biết có phải lúc này khí thế bộc phát ra từ người cô khiến mọi người khiếp sợ hay không, mà hiện tại bốn người còn lại đều coi cô là chỗ dựa, len lén đứng rải rác xung quanh cô.

Một giây sau, Hình Đông cũng bước vào phòng thay đồ, sau khi chậm rãi đóng cửa lại ông ta treo chiếc khóa xích sắt cuối cùng trong tay lên cửa.

Thấy vậy, thành viên nữ vốn đang thấp giọng nức nở lại bắt đầu bật khóc: "Tôi sắp chết rồi sao... Huhu..."

"Không chết đâu." Tưởng Thiên Du đi đến bên cạnh cô nàng, giơ tay vỗ nhẹ vào lưng đối phương.

"Sao cô biết tụi mình sẽ không chết? Nhìn chân tôi đi, chắc là què luôn rồi nhỉ? Đau quá..." Chàng trai bị thương gầm gừ giận dữ, nhưng do quá kích động động đến vết thương, mặt lập tức tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi.

"Thầy Hình, nếu câu lạc bộ Street Dance tụi em trước đây đã mạo phạm thầy, mong thầy đại nhân không chấp lỗi kẻ tiểu nhân. Dù nói thế nào thì tụi em cũng đâu đáng tội chết?" Còn có người bất chấp tất cả cầu xin sự tha thứ.

Mà phản ứng của Hình Đông đối với chuyện này vẫn thản nhiên cười, sau khi đi lòng vòng ở cửa hai vòng, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế da rộng ở giữa phòng.

Thấy ông ta không có phản ứng, thành viên vừa nói vẫn muốn tiếp tục mở miệng nói gì đó lại bị Tưởng Thiên Du dùng ánh mắt ngăn lại.

Thành viên kia mấp máy môi, cuối cùng lủi vào góc tường.

Dường như Hình Đông cảm thấy trạng thái của bọn họ rất buồn cười nên hoàn toàn không tức giận, sau khi thấy họ an tĩnh lại, ông ta giơ súng ra hiệu cho mọi người xếp thành một hàng chỉnh tề chặn ngay cánh cửa sổ duy nhất của cả căn phòng.

Sau lưng mọi người là một tấm màn màu xanh đậm để ngăn tầm nhìn ra bên ngoài, những người xung quanh căng thẳng đến mức Tưởng Thiên Du thậm chí có thể cảm nhận được sự dao động từ rèm cửa.

"Cô cậu đều mang theo điện thoại à?" Hình Đông lên tiếng, hỏi bằng giọng điệu nhàn nhạt.

Thấy bọn họ lần lượt gật đầu tay chân run rẩy vội vàng rút điện thoại ra, ông ta lập tức mỉm cười hài lòng, hơi giơ súng lên: "Vậy còn chờ gì nữa? Mau báo cảnh sát đi!"

Mọi người nghe vậy không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, thành viên vừa mới cầu xin lòng thương hại cũng theo sát nói như thể hiện lòng trung thành: "Thầy Hình, thầy nói gì vậy? Sao tụi em có thể báo cảnh sát chứ? Sẽ chẳng ai báo cảnh sát đâu đúng không!"

Nói xong cậu ta còn cầm đầu lấy điện thoại nằm trên mặt đất ném ra ngoài.

Thấy vậy, ba người còn lại cũng vội làm theo, cúi người ném mạnh chiếc điện thoại ra ngoài, như sợ nếu chậm trễ sẽ chết vì nó.

Ngay cả thành viên nam đang dựa vào góc tường đầu óc có chút mờ mịt vì đau, cũng chật vật lấy chiếc điện thoại trong túi ném khỏi cách đó không xa.

Hình Đông cụp mắt xuống, ngoài dự đoán của mọi người, cơ mặt ông ta thậm chí bắt đầu co giật.

Đột nhiên ông ta đứng bật dậy khỏi ghế, sải bước đi đi lại lại trong phòng thay đồ với vẻ mặt cáu gắt.

Sau đó ông ta bất ngờ bước tới tóm lấy cô gái vẫn đang khóc không thành tiếng, hung hăng ấn họng súng vào thái dương đối phương, hai mắt đỏ ngầu tức giận gầm lên: "Tao kêu mày báo cảnh sát!!! Không hiểu tiếng người hả! Báo cảnh sát!!!"

Đang khi nói chuyện, một tiếng 'cạch cạch' nho nhỏ vang lên bên tai mọi người, đó là tiếng chốt an toàn được mở ra.

Cô gái sợ tới mức gần như đứng không vững, mặt mũi đầm đìa nước mắt, hai chân mềm nhũn, không tự chủ được trượt xuống.

Tại thời khắc cực kỳ nguy cấp này, một giọng nữ trong trẻo đột nhiên từ bên cạnh truyền đến: "Tôi báo!"

Hình Đông dường như hơi tỉnh táo lại, tay vẫn túm lấy thành viên nữ đó, quay đầu âm trầm nhìn cô không nói lời nào.

Tưởng Thiên Du cầm điện thoại lên, bấm 110 trước mặt đối phương.

"Cô điên rồi!" Thành viên nam bị thương cố gắng ngăn cản hành động của cô, nhưng vì đi lại bất tiện cuối cùng vẫn chậm một bước.

Lúc này điện thoại đã được kết nối, Tưởng Thiên Du giải thích tình hình hiện tại một cách ngắn gọn rõ ràng, báo chính xác địa chỉ.

Cô tin rằng trung tâm báo động 110 sẽ sớm chuyển tin tức cho Kỳ Tử Ngang, với sự nhạy bén của anh mới có thể phân tích một số tình huống và bắt đầu sắp xếp kế hoạch giải cứu tốt nhất.

"Hết rồi, lần này chúng ta xong đời rồi..." Cậu trai khiếm nhã ngửa mặt lên trời than vãn, khóe mắt chảy ra hai hàng nước mắt: "Nhậm Vũ Mộng, đúng là bị cô hại chết!"

Khi những người còn lại nghe thấy điều này, trong lòng họ càng trở nên sợ hãi hơn.

Mặt mọi người đều trắng bệch, tay chân lạnh toát, hô hấp không đều cứ như thể một giây sau sẽ ngất đi.

Không ngờ Hình Đông buông bàn tay đang nắm cổ áo thành viên nữ, để mặc cô nàng ngã bệt xuống đất.

Ông ta trông có vẻ khá hứng thú chậm rãi bước đến trước mặt Tưởng Thiên Du, dùng họng súng quơ quơ trước cằm của cô: "Cô cũng khá lắm, tôi đúng là không nhìn lầm người."

"Sao lại là tôi?" Tưởng Thiên Du xem như hỏi nghi hoặc đến tận bây giờ thay cho nguyên chủ Nhậm Vũ Mộng.

Giết người thì giết, báo thù thì báo, sao lại lôi một người hoàn toàn vô tội vào cuộc?

Sắc mặt Hình Đông trở nên kỳ lạ, thật lâu sau mới thở dài nói: "Coi như cô xui xẻo."

"Tôi rất cần một người để chuyển hướng sự chú ý của cảnh sát và phương hướng điều tra của họ, mà cô lại xuất hiện vừa đúng thời điểm."

Nói đến đây, ông ta dùng nòng súng lạnh lẽo chọt chọt vào đầu Tưởng Thiên Du: "Nói mới nhớ tôi vẫn chưa chính thức cảm ơn cô."

"Nhân đây tôi sẽ cho cô một lời khuyên, nếu như qua ngày hôm nay cô vẫn còn có tương lai thì hãy nhớ tránh xa những kẻ có lòng dạ đen tối, nếu không sau này bị kẻ đó lôi vào chỗ chết thế nào cũng không biết."

Đây đương nhiên là ám chỉ Tôn Thiên Dương.

Có vẻ như ông ta tin chắc rằng Tôn Thiên Dương và những người khác là thủ phạm gây ra cái chết của cô con gái Hình Phỉ của ông ta.

Có điều Tưởng Thiên Du không tiếp tục thảo luận về ý nghĩa của chủ đề này với ông ta, thay vào đó sau khi nhận được đáp án thì rủ mắt xuống và im lặng.

Dù sao từ góc độ của đối phương mà nói, cô hẳn không biết quá nhiều thông tin nội bộ, nếu cô làm không tốt khơi dậy sự cảnh giác của người này, điều đó sẽ mang đến rắc rối lớn cho hoạt động sắp tới của cảnh sát.

Thời gian trôi qua từng phút.

Hai ba phút sau, Tưởng Thiên Du nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như Kỳ Tử Ngang đã nhận được báo cáo của cảnh sát từ 110 và thực hiện các điều chỉnh tương ứng.

Lẽ ra phải hơn năm phút kể từ khi họ được phát hiện bị nhốt trong tòa nhà phụ, có lẽ lực lượng cảnh sát ở sở cảnh sát địa phương đã vào cuộc nhưng họ không gây ồn ào, điều này trực tiếp tránh khả năng kinh động đến hung thủ và khiến ông ta nghi ngờ.

Nếu Hình Đông cảm thấy rằng cảnh sát đến không đúng lúc, với đầu óc của ông ta chắc chắn đủ để hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Cứ như vậy, chẳng khác nào gián tiếp vạch trần Tưởng Thiên Du dưới tay tên côn đồ.

Rõ ràng, Kỳ Tử Ngang không muốn nhìn thấy cảnh này.

Những gì cảnh sát muốn và phải làm là giải cứu tất cả các sinh viên bị mắc kẹt trong tòa nhà phụ một cách an toàn.

Cuối cùng không biết trôi qua bao lâu điện thoại của Hình Đông đột nhiên reo lên.

Sau khi nhìn tên người gọi ông ta hài lòng nhấn nút trả lời, không biết có phải do phòng thay đồ lúc này quá yên tĩnh hay không mà giọng nói phát ra từ ống nghe khiến mọi người đều nghe được đại khái.

Giọng nói bên kia điện thoại không phải là người mà Tưởng Thiên Du quen, chắc là một chuyên gia đàm phán dày dặn kinh nghiệm do cảnh sát cử đến.

Khi chuyên gia đàm phán hỏi ông ta muốn gì, Hình Đông không tiếp tục vòng vo mà nói thẳng: "Tôi muốn Trình Thạc."

"Chỉ cần giao Trình Thạc cho tôi, tôi sẽ thả mọi người ra."

Tưởng Thiên Du nhíu mày, ngước mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế dài rộng trước mặt, cảm giác bất an lại dâng lên trong lòng.

Dứt khoát như vậy?

Tại sao?

Hình Đông cho cô một cảm giác cứ như là đang rất vội.

Chuyên gia đàm phán phía bên kia dường như đang cố kéo dài thời gian, nhưng người đàn ông này không cho anh ta cơ hội này, ông ta cười gằn: "Tôi cho các anh năm phút, nếu không giao Trình Thạc đến trước mặt tôi, vậy thì cùng chết thôi."

"Sáu đổi một, coi như tôi vẫn có lời."

"Oan có đầu nợ có chủ, thầy Hình cũng không muốn thủ phạm giết con gái của ông vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đúng không?” Chuyên gia đàm phán vẫn bình tĩnh, cố gắng sử dụng Hình Phỉ để đánh thức sự thù hận trong lòng đối phương.

Chỉ cần ông ta còn muốn Trình Thạc, những người khác trong tòa nhà phụ tạm thời sẽ an toàn.

"Nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật? Ha ha..." Hình Đông cười đầy ẩn ý: “Nỗi đau bị hận thù hành hạ ngày đêm này sao có thể chỉ mình tôi trải qua được chứ?"

"Các anh là cảnh sát hay là đoán thử xem, nếu như tôi giết sáu người sau đó tung tin nói rằng tất cả đều do Trình Thạc hại chết..."

Sáu đứa con thì có mười hai cha mẹ, nếu bọn họ đều phát rồ như Hình Đông chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ lạnh cả sống lưng.

"Hiện tại các anh chỉ còn bốn phút bốn mươi lăm giây." Giọng nói trầm trầm quỷ dị của người đàn ông giống như một lá bùa đòi mạng: "Còn nữa, tôi khuyên cảnh sát mấy anh đừng lãng phí sức lực để tìm vị trí bắn tỉa, nếu các anh có thừa thời gian thì chi bằng mau chóng đưa Trình Thạc tới đây đi."

Vào lúc này, Tưởng Thiên Du cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng 'bíp' không rõ ràng, một khả năng dần dần hiện lên trong đầu cô.

Trên người đối phương có bom!

Nếu bây giờ tay súng bắn tỉa vội vàng bóp cò, rất có thể quả bom sẽ phát nổ, tất cả sẽ cùng nhau chầu trời!

Chương kế tiếp