Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 55
Không được, không thể tiếp tục kéo dài nữa!

Chẳng lẽ phải nhân lúc Hình Đông đang nói chuyện điện thoại với cảnh sát lập tức hét lên sự thật có khả năng là ông ta đang buộc bom trên người?

Như vậy không an toàn, nếu như chọc giận đối phương ngay lập tức kích nổ quả bom thì không thể cứu vãn được nữa.

Mím chặt môi, hô hấp Tưởng Thiên Du dần dần trở nên nặng nề, cơ bắp toàn thân căng cứng, đảm bảo có thể tung đòn tốt nhất bất cứ lúc nào.

"Các anh còn bốn phút mười lăm giây." Lúc này, Hình Đông một lần nữa đếm ngược thời gian chết với chuyên gia đàm phán đầu dây bên kia vẫn đang liên tục nói chuyện.

Không biết có phải vì ông ta quá tự mãn hay không, nòng súng vốn nhắm thẳng vào đám sinh viên lại dịch nửa tấc sang một bên.

Ngay bây giờ!

Trước khi những người khác trong phòng thay đồ kịp phản ứng, cô đã phi người nhào về phía Hình Đông đang ngồi trên ghế da nói chuyện điện thoại!

Mấy thành viên chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một bóng đen, nhìn kỹ lại thì thấy hai người đã ngã từ trên ghế xuống đất, quấn lấy giằng xé lẫn nhau.

Tưởng Thiên Du nắm lấy cơ hội dùng chân kẹp chặt cổ Hình Đông một cách hung hãn, cho đến khi đối phương cảm thấy khó thở, khuôn mặt già nua trở nên tím tái trong vài giây.

Đôi tay của cô cũng không nhàn rỗi, tập trung vào việc khống chế tay phải đang cầm súng của người đàn ông, cố dùng sức bẻ ngón tay dùng để bóp cò của ông ta đồng thời dùng cơ thể để ngăn chặn khả năng tay kia chạm vào công tắc bom, không dám thả lỏng một giây nào.

Tất nhiên Hình Đông sẽ không bó tay chịu trói, ông ta không thể thoát khỏi cú trói của cô gái có vẻ gầy yếu trên người, cứ nghiến chặt răng hàm dùng toàn lực vung vẩy bàn tay đang cầm điện thoại, đấm mạnh vào lưng đối phương.

Bịch! Bịch! Bịch!

Âm thanh trầm đục rợn người vang vọng khắp phòng thay đồ, cảnh tượng trước mắt khiến những người còn lại sợ ngây người, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Chỉ cảm thấy rằng nắm đấm liên tục nện xuống lưng Nhậm Vũ Mộng chắc hẳn rất đau.

Xương có bị đập gãy không? Chắc sẽ bị nội thương nhỉ? Nhỡ đánh chết người thì làm thế nào đây?

Ngược lại Tưởng Thiên Du suýt chút nữa cắn nướu răng đến chảy máu, dường như không cảm nhận được đau đớn mãnh liệt sau lưng, trong lòng thầm đếm: "... Bốn mươi lăm, bốn mươi sáu... Năm mươi bảy... Bảy mươi mốt, bảy mươi hai..."

Cuối cùng, tay cầm súng cũng buông lỏng một chút, cô vội vàng ném súng vào sâu trong khe dưới ngăn tủ, hoàn toàn ngăn cản khả năng đối phương lấy lại khẩu súng.

Đôi chân tiếp tục dùng lực trong khoảng mười giây, cho đến khi cô chắc chắn rằng Hình Đông thực sự đã ngất đi, lúc đó cô mới thở phào nhẹ nhõm, nuốt ngược lại vị ngọt tanh đang dâng lên trong cổ họng.

Nhặt chiếc điện thoại vẫn đang kết nối lên, vừa ghé sát tai cô đã nghe thấy tiếng cảnh sát đang gọi liên tục: "Thầy Hình? Đừng manh động!"

"Thầy Hình!"

"Thầy Hình!"

Dĩ nhiên âm thanh đánh nhau đột ngột ở đây cũng khiến cảnh sát giật mình.

Một tay cầm điện thoại, tay còn lại của Tưởng Thiên Du cũng không rảnh rỗi, nhanh chóng cởi áo khoác của người đàn ông, sau khi nhìn thấy những đường dây uốn lượn bên trong và bảng điện tử nhỏ vẫn đang đếm ngược, liền hét lớn vào điện thoại: "Đừng bắn!"

Đối phương rõ ràng sửng sốt trong chốc lát, một giây sau giọng Kỳ Tử Ngang vang lên: "Nhậm Vũ Mộng? Tình hình thế nào?"

"Tôi nghi ngờ rằng có một quả bom trên người của Hình Đông nên nhân cơ hội hạ gục ông ấy, bây giờ các anh có hai phút năm mươi giây, quả bom sắp nổ!" Tưởng Thiên Du vội vàng nói, lúc này cô cũng mặc kệ dáng vẻ những người khóc kêu cha gọi mẹ khi nghe được từ 'bom' phía sau.

"Các anh có dẫn đội tháo gỡ bom mìn theo không?"

"Có, giờ tôi sẽ bảo họ cưỡng chế phá cửa, sẽ mất khoảng hai phút." Cho dù trong lòng Kỳ Tử Ngang có lo lắng đến đâu, giọng điệu của anh cũng không hề có một chút bối rối nào, có một loại sức mạnh có thể trấn an người khác.

Ánh mắt Tưởng Thiên Du lóe lên, trong lòng tính toán nếu như nhờ cảnh sát hướng dẫn từ bên ngoài qua điện thoại, xác suất cô phá bom thành công sẽ khoảng mấy chục phần trăm.

Nhưng ý tưởng nguy hiểm này nhanh chóng bị cô bác bỏ.

Nếu như lúc này cô còn là Tưởng Thiên Du vậy cô chắc chắn sẽ sẵn lòng liều mạng, kết quả xấu nhất là sử dụng cơ thể của mình để cố gắng hết sức để giảm thiểu thiệt hại do vụ nổ gây ra cho người khác.

Nhưng hiện giờ cô là Nhậm Vũ Mộng, bên ngoài còn có cha Nhậm mẹ Nhậm đang chờ mong con gái mình bình an trở về, cô không thể làm ra lựa chọn ích kỷ như vậy.

Cô nghiến răng nghiến lợi quát: "Cho các anh một phút rưỡi, bất kể dùng cách gì nhất định phải vào được! Chúng tôi có người bị thương, nhất định phải tranh thủ thời gian để cậu ấy được chuyển đi càng sớm càng tốt!"

"Phá cửa sổ và phá cửa sẽ tiến hành cùng lúc, tôi sẽ phái người hỗ trợ bên ngoài cửa sổ, sáu người các cô có thể chia thành hai nhóm, lần lượt sơ tán qua cửa sổ và cửa ra vào." Kỳ Tử Ngang không do dự, nhanh chóng tiến hành tập kết cảnh sát đặc nhiệm và đội biệt kích.

Ngay sau đó, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cắt kim loại ma sát vào nhau bên ngoài cửa sổ, gần như cùng lúc, bên ngoài hành lang cũng thấp thoáng tiếng hét của cảnh sát cố gắng cưỡng chế phá cửa.

Tưởng Thiên Du trong này cũng đứng dậy, để hai thành viên nam tương đối cường tráng khiêng người bị thương lẳng lặng chờ ở bên cửa sổ, đợi cảnh sát phá thành công ba người sẽ chui qua cửa sổ sơ tán.

Còn cô thì mạnh mẽ kéo thành viên nữ còn đang khóc lên, dẫn theo một người khác đứng ở phía đông cửa phòng thay đồ, chỉ đợi cảnh sát ập vào rồi lao ra ngoài.

Rầm!

Ầm!

Hai tiếng nổ lớn nối tiếp nhau vang lên, đầu tiên Tưởng Thiên Du dùng sức đẩy hai người bạn học trước người mình ra theo cánh cửa đã bị phá hỏng, sau đó nhanh chóng quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ khác.

Thấy lực lượng cứu hộ ngoài cửa sổ đã an toàn chuyển người bị thương ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm rồi cũng lao ra hành lang.

Vào lúc này, mọi thứ xung quanh dường như chậm lại, những người mặc đồng phục cảnh sát khác nhau lướt qua, còn ba người họ đang cố gắng chạy về phía lối ra sáng rực phía trước.

"Bốn mươi chín, bốn mươi tám... Bốn mươi lăm, bốn mươi bốn..."

Tưởng Thiên Du chưa bao giờ cảm thấy rằng hành lang này dài như vậy.

Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc lướt qua cô.

Đôi mắt không tự chủ dõi theo thân hình cao lớn kia, đối phương vừa vặn quay lại nhìn cô, vội vàng giơ ngón tay cái với cô.

Giờ phút này, Tưởng Thiên Du bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa thực sự của hai chữ "Ngược lối".

Trong quá khứ, cô luôn là người tiến về phía nguy hiểm với khẩu súng trên vai.

Nhớ lại lúc này, cô đã trở thành kẻ đang gắng sức chạy về phía cánh cửa sinh mạng.

Mục đích của cảnh sát là bảo vệ tính mạng và tài sản của người dân, vì vậy họ chỉ có thể chọn dùng thân xác phàm trần của mình để chống lại vô số cái ác.

Còn người dân thì cố gắng đi trước, không chỉ có thể giữ mạng sống cho mình, mà còn là đang nỗ lực để cảnh sát không phải lo lắng, cho dù có thể giảm bớt nguy hiểm cho bọn họ vậy cũng tốt.

Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, cô cúi xuống kéo thành viên nữ đi lại khó khăn do chân run, cuối cùng khoác tay người kia lên vai kéo cô ấy chạy về phía trước.

"Ba mươi ba, ba mươi hai, ba mươi mốt... Hai mươi lăm!"

Cô chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, cô khó chịu nheo mắt lại, ở trong này chỉ mới khoảng một giờ hoặc lâu hơn nhưng lúc này cô thực sự có cảm giác được nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa.

Giao bạn nữ trên người mình cho nhân viên cứu hộ, cô vội quay đầu nhìn chằm chằm về phía tòa nhà phụ, trong lòng tiếp tục âm thầm đếm ngược.

"Mười, chín, tám, bảy..."

"Ba!"

"Hai!"

"Một!"

Nín thở yên lặng đợi thêm hai giây, cuối cùng trong đội cảnh sát là người đầu tiên phát ra tiếng hoan hô phấn khích: "Thành công rồi, đội trưởng Kỳ và những người khác đã xác nhận an toàn, quả bom đã thành công bị vô hiệu hóa!"

Loại cảm xúc tích cực này dường như có thể lây lan, ngay cả giáo viên và sinh viên của Học viện Sư phạm cách xa vài trăm mét cũng hét toáng, vỗ tay và nhảy cẫng lên.

Mà năm người được giải cứu thành công lúc này đang khóc như điên bên cạnh xe cấp cứu, cảm giác hạnh phúc sống sót qua tai nạn này có lẽ cả đời này bọn họ cũng không muốn trải qua lần hai.

Không lâu sau, Kỳ Tử Ngang và những người khác bước ra khỏi tòa nhà phụ cùng với đội biệt kích và đội tháo gỡ bom mìn.

Theo sau bọn họ còn có một đội cứu hộ, nằm trên băng ca chính xác là Hình Đông vẫn không có phản ứng.

Tay chân của đối phương bị còng chặt vào cáng thép băng ca, không cho ông ta cơ hội đột nhiên tác quái.

Lục Lê cởi mũ sải bước lớn đi đến bên cạnh Tưởng Thiên Du, dùng sức vỗ bả vai của cô: "Bạn học Nhậm, không ngờ cô còn có kỹ năng này đó."

"Sức mạnh và thời gian kiểm soát vừa đủ, nếu thêm vài giây nữa nói không chừng Hình Đông ngủm rồi."

Khóe miệng hơi giật giật, Tưởng Thiên Du tránh nói vào vấn đề này đáp lại: "Chỉ là tôi nghĩ, thầy Hình dù sao cũng đã lớn tuổi, hẳn là thể lực cũng không tốt... Đúng lúc ông ấy bị phân tâm bởi chuyên gia đàm phán, vì vậy thử đánh cược."

"Mặc dù sự cố nguy hiểm không thể lặp lại, nhưng tôi vẫn phải cảnh cáo cô rằng loại hành vi này cực kỳ vô trách nhiệm với bản thân, lần sau tuyệt đối không được..." Kỳ Tử Ngang cau mày khi nghe những lời đó, sau đó bắt đầu khóa giáo dục an toàn nhỏ không mấy khách khí.

Tưởng Thiên Du làm bộ dạng khiêm tốn tiếp nhận, hơi cúi đầu chăm chú nhìn mũi giày của mình.

Kỳ Tử Ngang nói liên hồi một lúc lâu, sau khi nhìn rõ cô gái đối diện thậm chí còn bắt đầu dùng đế giày chà lên những viên đá nhỏ trên mặt đất, anh bất đắc dĩ xua tay: “Lục Lê, cậu đưa người đến bệnh viện."

"Sau khi chắc chắn rằng Hình Đông đã tỉnh táo trở lại thì đưa ông ta trở về cục tiến hành hỏi cung. Còn những sinh viên này, tất cả cùng nhau đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng thể, tốt nhất nên gọi cho các chuyên gia tâm lý trong đội đến và tư vấn tâm lý kịp thời cho bọn họ. Khi mọi người đã sẵn sàng, hãy lập biên bản về vụ việc từng người một."

"Vâng." Lục Lê đáp, tiếp lời tò mò hỏi: "Đội trưởng Kỳ, anh muốn về cục sao?"

"Ừ, trở về tiếp tục giày vò Trình Thạc kia." Kỳ Tử Ngang nhướng mày.

Như lúc trước đã nói, mỗi nạn nhân và người thân trong gia đình đều có quyền được biết sự thật, câu này cũng áp dụng cho Hình Phỉ và Hình Đông.

Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra ở khu vực cấm đi lại ở núi Hồng hai năm trước, nó không thể cứ trôi qua một cách mơ hồ như vậy được.

Nghe vậy, Tưởng Thiên Du lập tức bước lên phía trước: "Tôi không sao, tôi không cần đến bệnh viện, bây giờ tôi cũng có thể đến Cục cảnh sát để phối hợp với các anh lập biên bản!"

Kỳ Tử Ngang nhướng mi, như là nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô.

Anh không lên tiếng mà nhanh chóng giơ tay lên ấn nhẹ vào lưng cô gái nhỏ.

"Ui..." Tưởng Thiên Du đau đớn nhăn nhó mặt mày.

"Không sao? Hử?"

"..."

Chương kế tiếp