Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 56
Cuối cùng, Tưởng Thiên Du vẫn miễn cưỡng lên xe đến bệnh viện với những người còn lại.

Cũng may kết quả kiểm tra cho thấy cơ thể chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi hẳn.

Án Hình Đông giết người cuối cùng cũng không có gì có thể đảo ngược lại.

Ngày hôm sau, Kỳ Tử Ngang đưa người đến bệnh viện.

Lúc ấy Tưởng Thiên Du đang dựa vào giường chờ mẹ Nhậm gọt táo, nghe thấy tiếng động ngoài cửa thì giương mắt nhìn sang.

"Ôi, hai vị cảnh sát, mời các cậu ngồi!" Mẹ Nhậm nhiệt tình kéo Kỳ Tử Ngang và Lục Lê đến ghế sô pha bên cửa sổ, cha Nhậm bên cạnh cũng nhiệt tình cảm ơn vì sự cứu giúp hôm qua của hai người.

Sau đó mẹ Nhậm nói gì cũng cứ kiên quyết nhét trái cây vô tay người ta, lại khiến hai ông lớn đây chẳng thể từ chối được.

Cha Nhậm là người sáng suốt hơn, sau khi lúng túng xã giao vài câu thì quay lại kéo mẹ Nhậm ra ngoài tản bộ.

Phòng bệnh lập tức chỉ còn lại Tưởng Thiên Du trên giường bệnh và hai người đang ngồi ngay ngắn trên sô pha vẫn còn đang cầm quả táo lớn nhìn nhau chằm chằm.

Lục Lê dứt khoát mở miệng nhai "rộp rộp", nửa quả táo trong tay biến mất.

Sau khi thứ nước ngọt đậm đà bùng nổ trong miệng, anh ta cười khà khà, dùng chân phải đụng vào chân trái của người ngồi bên cạnh: "Đội trưởng Kỳ, táo dì đưa ngọt lắm."

Vẻ mặt Kỳ Tử Ngang hơi bất lực, dứt khoát đưa trái của mình cho đối phương.

Sau đó, ánh mắt anh rơi vào cô gái đang gặm táo trên giường, cân nhắc kỹ mới nói: "Hôm nay đến đây chủ yếu là muốn cô nhớ lại tình hình cụ thể ngày hôm qua để lập biên bản, nếu không có vấn đề gì hai ngày nữa sẽ kết thúc vụ án."

"Được." Tưởng Thiên Du ngoan ngoãn gật đầu.

Quá trình hỏi đáp, biên bản được hoàn thành khá suôn sẻ.

Sau khi xác nhận không có sai sót cô ký tên, ấn dấu tay, rốt cuộc không kìm được tò mò hỏi: "Hình Đông buông bỏ chưa?"

"Chuyện đến lúc này thì không cần cố chấp nữa.” Kỳ Tử Ngang nhàn nhạt đáp: "Hơn nữa dấu chân được tìm thấy xung quanh hiện trường cái chết của Tôn Thiên Dương đã được đối chiếu thành công với Hình Đông."

"Tôi thật sự không hiểu..." Tưởng Thiên Du nhíu mày: "Nếu năm đó ông ấy nghi ngờ cái chết của Hình Phỉ sao ông ấy không chọn báo cảnh sát chứ?"

"Nếu tất cả các bằng chứng liên quan Hình Phỉ và những người này gặp nhau để leo núi được nộp cho cảnh sát, ít nhất sẽ không qua loa như vậy."

"Có lẽ là bởi vì đội tai nạn đã kết luận rằng Hình Phỉ vô tình ngã xuống mà chết, điều này khiến Hình Đông cảm thấy rằng cơ quan tư pháp không đáng tin cậy."

Về vấn đề này Kỳ Tử Ngang chỉ đơn giản suy đoán: "Ông ấy đã lên kế hoạch cho cái gọi là trả thù này kể từ sau cái chết của Hình Phỉ."

"Hai năm trước, ông ấy vẫn còn là giảng viên tại một trường đại học ở địa phương, sau khi nghỉ việc đã tìm mọi cách để vào Học viện Sư phạm thành phố Giang."

“Do yêu cầu của công việc trước đây, ông ấy cũng nắm sơ bộ một số kiến ​​thức về y khoa nên khi ra tay mới có thể làm gọn gàng như vậy. Tuy nhiên, chúng tôi cũng có một số tin vui bất ngờ, trong khi lần theo số seri của khẩu súng mà Hình Đông sử dụng, chúng tôi vô tình phát hiện ra một băng nhóm buôn bán trái phép ngầm ở thành phố. Bom ông ấy sử dụng cũng là từ băng đảng này, chờ đến thời điểm thích hợp, tranh thủ bắt gọn đám người này."

"Trình Thạc thì sao?" Tưởng Thiên Du lại hỏi.

"Trình Thạc cũng đã thú nhận sự thật trong quá trình thẩm vấn liên tục của chúng tôi, theo lời cậu ta thì việc đi đến khu vực cấm trong khu danh lam thắng cảnh là do Vương Phán Phán đề xuất, nói rằng phong cảnh ở đó rất đẹp, chụp ảnh cũng đẹp nữa."

"Không ai ngờ rằng tai nạn sẽ xảy ra như thế này, Quách Đào và Hình Phỉ cùng nhau trượt chân xuống vách núi. Khi đó Quách Đào bám chặt vào vách đá, Hình Phỉ là gánh nặng của cô ấy, níu kéo hồi lâu cũng không có kết quả.nCuối cùng không biết chuyện gì xảy ra, Hình Phỉ đột nhiên rơi xuống."

Quách Đào được ba người còn lại kéo lên, bọn họ nhìn thấy người chết thì ngây người, Quách Đào khóc lóc nói mình không muốn ngồi tù.

Vương Phán Phán cũng sợ rằng đề nghị đến khu vực cấm của ả sẽ bị bại lộ, vì vậy lập tức hùa theo Quách Đào.

Tôn Thiên Dương lúc đó đã thích Vương Phán Phán nên đương nhiên đồng ý, còn Trình Thạc cũng chọn mặc cho chuyện đến đâu hay đến đó.

Bọn họ không ngờ là người thân của Hình Phỉ không truy cứu chuyện này, nhìn bề ngoài thì mọi chuyện đã kết thúc như vậy.

Nghe vậy Tưởng Thiên Du nghiêng đầu không chắc chắn: "Trình Thạc đang mơ hồ cáo buộc rằng cái chết đột ngột của Hình Phỉ năm đó có liên quan đến Quách Đào?"

Hai người cùng rơi xuống, bạn bè nghĩ cách cứu cùng lúc hai người rất khó, vì để sống sót, không có gì lạ khi Quách Đào làm ra hành động cũng không có gì lạ.

Ví dụ như thẳng chân đạp người đang bám trên đùi mình xuống.

"Cậu ta bây giờ là người duy nhất trải qua sự việc này còn tỉnh táo nên đương nhiên muốn nói gì thì nói."

Kỳ Tử Ngang không tỏ ý gì, Lục Lê bên cạnh nói tiếp: "Đội trưởng Kỳ đã thu thập được bằng chứng vật chất có liên quan và hình ảnh dấu vết tại hiện trường từ đội tai nạn chịu trách nhiệm về cái chết của Hình Phỉ, trong đó bao gồm một đoạn video Quách Đào và Hình Phỉ vô tình rơi xuống vách núi được quay bằng camera đeo trước ngực của Tôn Thiên Dương khi đó."

"Mặc dù ống kính video rung lắc dữ dội, nhưng dựa trên tất cả các bằng chứng thì mức độ đáng tin của lời Trình Thạc nói tương đối cao."

Về việc Quách Đào có đá người ta xuống để tự bảo vệ mình không, tin rằng có thể mơ hồ nghe thấy một số manh mối từ câu "Tớ không muốn ngồi tù" sau khi được cứu lên kia.

Ngay sau đó, Kỳ Tử Ngang và Lục Lê đi đến phòng bệnh những học sinh bị bắt cóc khác.

Mặc dù vụ án đã được giải quyết, nhưng vẫn còn rất nhiều việc đang chờ họ xử lý, có vẻ như họ vẫn bận tối mặt tối mũi.

Không lâu sau khi hai người rời đi, cha mẹ Nhậm cũng đã quay lại.

Sau bữa tối, Tưởng Thiên Du cảm thấy các khớp xương của mình sắp bị rỉ sét, nên đã năn nỉ cặp vợ chồng già đi ra ngoài dạo với cô vài vòng.

Cha mẹ Nhậm không có lý do gì không đồng ý.

Đi đến hành lang rộng lớn nối giữa khoa điều trị nội trú và khoa cấp cứu, Tưởng Thiên Du đứng trước cửa kính sát đất để ánh nắng chiều tà buông xuống cơ thể trẻ trung và tràn đầy sức sống này.

Lấy lại tinh thần, cô quay đầu liếc sang bên trái, nếu như nhớ không nhầm thì bên kia chính là phòng cấp cứu của trung tâm cấp cứu.

Đúng lúc này, tiếng khóc than từ cách đó không xa đột nhiên truyền đến.

"Đào Đào! Con gái tôi!!!"

Sau đó là cảnh tượng hỗn loạn, mấy bác sĩ cùng y tá vội vàng chạy tới phòng cấp cứu, cảnh này đương nhiên thu hút không ít người tới xem.

Lúc này có hai nhân viên y tế đi ngang qua đây, Tưởng Thiên Du tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa họ.

"Có phải người vừa được đẩy vào ICU không?"

"Đúng vậy, chính là cô bé bị đâm một nhát dao vào tim vừa được đưa vào, thật đáng thương, còn trẻ vậy mà..."

"Cuối cùng vẫn không qua khỏi, đồng nghiệp của tôi trong phòng chăm sóc đặc biệt nói rằng cô bé đó đã tỉnh lại được một lúc vào đêm qua, thì thào cái gì đó nhưng không rõ ràng lắm."

"Hình như cái gì mà, sai rồi."

"Ai... Cuộc sống vô thường..."

Hai y tá trẻ vừa nói vừa lắc đầu, rất nhanh đã đi xa.

Tưởng Thiên Du nhíu mày lại nhìn thoáng về phía bên kia, trong đầu đột nhiên hiện lên một cảm giác choáng váng quen thuộc.

Cố nén khó chịu, cô cùng cha mẹ Nhậm trở về phòng bệnh, viện cớ muốn nghỉ ngơi, sau khi lên giường liền nhanh chóng nhắm mắt lại.

Kèm theo cảm giác đau đớn linh hồn bị kéo đi, giây tiếp theo cô liền bất tỉnh.

*

Cộp, cộp, cộp.

Tiếng giày cao gót nện trên mặt đất giòn giã vang trong hầm để xe.

Tưởng Thiên Du cúi đầu lấy chìa khóa xe trong túi, sau khi ấn nhẹ đèn pha của một chiếc xe màu đỏ thẫm cách đó vài bước lóe lên.

Đi tới mở cửa ghế lái, cô lấy đôi giày bệt dưới ghế bên cạnh ra thay vào, cô nhíu mày với vẻ mặt mệt mỏi, một lúc lâu vẫn không khởi động xe.

Miền bắc vừa bước sang tháng mười một, cái thô sơ của mùa đông đã hình thành, cây cối ngoài đường đã trụi lá, nhiệt độ dưới 0 độ cộng với những cơn gió bắc tàn nhẫn khiến mọi người bất giác quấn chặt chiếc áo khoác dày lên người.

Tưởng Thiên Du ngồi ở nơi đó cảm thấy hơi lạnh nên mở điều hòa trong xe.

Kéo tấm che nắng phía trước xuống, mở chiếc gương nhỏ phía trên, cô cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của thân thể này.

Xinh đẹp động lòng người.

Đây là tính từ đầu tiên hiện lên trong đầu, một mái tóc đen tuyền uốn gợn sóng to kết hợp với ngũ quan sáng sủa, trang điểm cũng khá lộng lẫy, càng làm nổi bật khí chất của nguyên chủ.

Cơ thể này tên Chu Mạn Đình, hiện đang làm phóng viên cho một công ty truyền thông trực tuyến khá nổi tiếng.

Và trụ sở chính của công ty này được đặt tại thành phố Giang.

Lại nói, cô ở trong thân thể này cả ngày rồi mà vẫn chưa gặp cảnh sát.

Tình cảnh này, ít nhiều khiến người ta có chút chờ mong.

Tưởng Thiên Du thờ phào nhẹ nhõm hoàn hồn khởi động xe, lúc này, màn hình điện thoại cô vừa vứt trên ghế phụ đột nhiên sáng lên.

Cô cau mày với lấy điện thoại, đó là tin nhắn từ một số lạ. Tin nhắn rất ngắn, nhưng nội dung bên trong khá là khó chịu.

Sau khi thuần thục nhấn nút xóa và chặn số, Tưởng Thiên Du lái xe ra khỏi hầm xe của tòa công ty.

Bởi vì công việc hàng ngày của Chu Mạn Đình là đào bới sâu những tin tức xã hội mới nhất và có giá trị nhất, đồng thời là bản thảo đầu tiên được viết và phát hành trên các tài khoản công khai của các nền tảng chính của công ty họ, vì vậy nhiều năm qua đã làm mích lòng không ít người.

Thậm chí, một số cư dân mạng không đồng tình với quan điểm của cô sẽ chọn cách chửi bới, công kích trực tiếp cá nhân cô.

Những người bình luận dưới tài khoản chính thức đều xem như trẻ con, có một số người còn trực tiếp gửi email quấy rối đến hộp thư riêng của cô.

Quá đáng hơn thì tương tự như cái vừa nãy, chẳng biết lấy được số Chu Mạn Đình từ xó nào, sau đó bắt đầu gọi điện gửi tin nhắn.

Khi lái xe ra khỏi hầm gửi xe, trời bên ngoài đã tối hẳn.

Sau khi lái xe một lúc trên con đường rộng rãi, tại một ngã tư, Tưởng Thiên Du trơ mắt nhìn đèn vàng trước mặt nhảy sang đèn đỏ.

Vì vậy cô từ từ đạp phanh và bình tĩnh dừng xe trước làn đường.

Bỗng nhiên Tưởng Thiên Du bị chói mắt bởi ánh sáng phản chiếu trong kính chiếu hậu.

Cô ngước mắt lên đang định nhìn kỹ qua kính chiếu hậu thì giây tiếp theo nghe thấy một tiếng 'Ầm' rất lớn, chiếc xe màu đỏ thẫm trong nháy mắt bị hất bay mấy mét.

Mặc dù phần trên cơ thể đã được bảo vệ bằng dây an toàn, nhưng trán của Tưởng Thiên Du vẫn đập vào tay lái.

Cô nằm gục ở đó sững sờ hết mấy giây.
Chương kế tiếp