Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 81
“Thủ lĩnh đang hỏi cô mèo đâu!” La Húc lắc lư lắc lư đi đến trước bàn làm việc của mình, giọng điệu không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

“Kêu cô điều tra người, người chết, để cô tìm mèo chẳng lẽ mèo cũng đã chết?”

Tưởng Thiên Du nhìn thoáng qua vẻ mặt của Chu Hanh Lợi và La Húc, thoạt nhìn không giống giả vờ, hẳn là thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra với nguyên chủ ở thành phố Vân Châu.

Chuyện này cũng bình thường, tuy rằng công ty có kênh thu thập thông tin đặc thù, nhưng cái gọi là mạng lưới thông tin cũng chỉ tương đối toàn diện ở bản địa khu thành phố Giang, thành phố Vân Châu thì vẫn kém hơn.

Hơn nữa Ngưu Tiểu Đình chỉ là đi tìm mèo, nghĩ là chắc Chu Hanh Lợi cũng không dự đoán được sẽ có chuyện gì xảy ra.

Cảnh sát bắt người lại không giật gân như chuyện xảy ra án mạng, thành phố Giang xa như thế bọn họ không phát hiện cũng rất bình thường.

Nói như thế... Tưởng Thiên Du âm thầm nhíu nhíu mày. Hồi tưởng lại vừa rồi Kỳ Tử Ngang và Lục Lê ra vẻ không quen biết cô, trong lòng bỗng xuất hiện một suy đoán hoang đường.

Chẳng lẽ là Kỳ Tử Ngang thật sự nhận ra cô rồi!

Lừa người à!

Nhưng quả thực bắt đầu từ phòng thẩm vấn của cục ở thành phố Vân Châu hành động của người đàn ông kia rất kỳ lạ. Bây giờ xem ra cũng chỉ có cái này có thể giải thích.

Hóa ra thế mà thật sự có người sẽ tin tưởng loại chuyện thái quá thế này?

Chậc... Vậy nên cả cảnh sát ở Vân Châu lẫn cảnh sát ở thành phố Giang đều không tiến hành báo với công ty của Ngưu Tiểu Đình, không phải là bọn họ muốn để cô ở sau lưng âm thầm làm gì đó chứ?

Nghĩ như thế, Tưởng Thiên Du lập tức sụp đổ.

Tuy nói là vì sự trong sạch và an toàn của nguyên chủ, cô nên làm và cũng phải làm nhưng loại tình huống vô cớ bị sắp xếp như thế này... Cô, quả thật là mẹ nó vừa lòng.

Là thật sự vừa lòng.

Trước kia đều là cô tung ta tung tăng đuổi theo sau mông cảnh sát. Bây giờ dù sao cũng phải hưởng thụ niềm vui một lần trở thành “Kẻ làm chủ”. Thậm chí Tưởng Thiên Du đã bắt đầu mơ mộng hão huyền.

Sau đó có hơi tiếc nuối thu lại suy nghĩ đang bay xa. Cô dường như hơi giận dỗi xoay người về vị trí làm việc của Ngưu Tiểu Đình ngồi xuống: “Mèo, không tìm được!”

Bây giờ điều duy nhất khó thực hiện đó là cô vốn định nhân dịp thời gian đi làm của Ngưu Tiểu Đình ngắn còn chưa đụng đến những vụ việc phạm vào vùng cấm của pháp luật, trở về liền từ chức...

Chu Hanh Lợi thấy thế lắc đầu thở dài một hơi, trên mặt lại treo vẻ tươi cười như thể an ủi mà nói: “Tôi biết cảm xúc của cô, tìm mèo không kiếm nhiều bằng tìm người, làm việc vất vả mà lại không kiếm được nhiều bằng những vụ việc lớn khác.”

“Rất có thể đợt này tiền hoa hồng chỉ có ba nghìn, trừ đi tiền xe, tiền cơm và nghỉ chân, vốn không thừa lại bao nhiêu, nhưng có việc làm luôn tốt hơn không có gì để làm!”

“Năm đó tôi với La Húc...”

Nhìn thấy gã đàn ông vác cái bụng bự lại bắt đầu nhớ khổ thương ngọt, Tưởng Thien Du nhanh chóng cắt đứt đối phương thao thao bất tuyệt: “Hai người vừa rồi là ai?”

Không thể một lần nữa nhắc lại chiến tích vĩ đại lúc mới khởi nghiệp, vẻ mặt Chu Hanh Lợi vô cùng tiếc nuối nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô: “À... Nếu không tôi cũng định đề cập vấn đề này với cô, hai người kia là người bên Cục cảnh sát.”

La Húc lúc này bỗng nhiên lại nói chen vào: “Cũng may mà có cô, Diêm Vương sống.”

“Chậc!” Chu Hanh Lợi không tán thành trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, sau đó vỗ vỗ cái bụng to của mình cười hềnh hệch: “Không sai, lần này cảnh sát đến là vì đối tượng điều tra trong ba vụ việc trước kia của cô đều đã tử vong, cũng không biết vì cớ gì, cảnh sát thế mà nghi ngờ giữa bọn họ có quan hệ.”

“Chẳng qua đây không phải cái tôi muốn nói với cô, vụ việc của công ty liên tiếp xảy ra chuyện, bây giờ lại bị cảnh sát nhắm đến đây cũng không phải hiện tượng tốt gì.”

“Cho nên khoảng thời gian tiếp theo chúng ta cũng chỉ tiến hành một vài vụ điều tra thị trường và việc làm ăn hỗ trợ tìm người tìm vật thôi. Nghiệp vụ điều tra người này lùi lại đi.” Ông ta vừa nói vừa dang hai tay ra: “Cho nên Tiểu Đình à, cô cũng đừng cảm thấy bị ấm ức, không biết chừng hai ngày nữa tôi và anh La của cô cũng phải ra ngoài tìm mèo tìm chó đó!”

Mí mắt Tưởng Thien Du không khống chế được giật giật, cảm thấy kẻ này cũng biết công ty của mình mỗi ngày đều đứng trên dây tơ hồng pháp luật mà nhảy Disco.

“Được rồi, cô mới từ thành phố Vân Châu trở về hẳn là cũng rất mệt mỏi, tôi đi qua xem chị Nghiêm kia của cô có bận hay không, nếu không bận thì để cô ấy tiếp nhận nhiệm vụ của cô, đi Vân Châu tìm mèo.”

“Người trẻ tuổi ấy mà... Chỉ là thiếu kiên nhẫn, ba nghìn đồng không phải là tiền à?”

Nói đến đây ông ta dường như bỗng nhiên nhớ ra cái gì, nâng ngón trỏ lên chỉ chỉ vào không khí: “Ngưu Tiểu Đình, tôi cảnh cáo cô lần này đừng nói mấy câu không làm, tôi bồi dưỡng cô lâu như thế rất không đơn giản, cô phải có trái tim biết ơn!”

Tưởng Thiên Du không tình nguyện đồng ý, sau lưng lại bĩu môi.

Quả vậy, lúc trước khi điều tra người thứ ba lại nhận được tin tử vong, nguyên chủ Ngưu Tiểu Đình đã suy sụp nghiêm trọng một lần, ồn ào đòi từ chức.

Nhưng chung quy tuổi còn nhỏ, còn thiếu kinh nghiệm bị Chu Hanh Lợi lừa dối hai câu đã yên lặng.

Cái gì mà bồi dưỡng lâu như vậy không dễ dàng, tính toán cặn kẽ cũng chỉ mất có bốn tháng. Thực ra chẳng phải nhận thức về pháp luật của con người thời nay càng ngày càng cao, người làm nghề này càng ngày càng ít đi à?

Bằng cấp của nguyên chủ Ngưu Tiểu Đình không cao, điều kiện gia đình cũng thường thường bậc trung. Thật vất vả Chu Hanh Lợi mới tóm được một đứa nhỏ ngốc, cớ gì không giữ lại?

Rốt cuộc những người như La Húc và chị Nghiêm vừa được nhắc đến chắc chắn sẽ không giống như cô, thậm chí lương cơ bản cố định hàng tháng cũng không có.

Nếu không phải như thế, một thương nhân như Chu Hanh Lợi sao lại hào phóng như vậy.

Chớp chớp mắt, Tưởng Thiên Du cũng không tiếp thu lời đối phương nói ngược lại lại hỏi một câu: “Ông chủ, vụ việc từng qua tay tôi người bị điều tra đã chết ba người, ông cũng không hoài nghi cái gì à?”

“Hoài nghi cái gì? Hoài nghi cô?” Chu Hanh Lợi như là nghe được một câu chuyện vô cùng buồn cười gì đó, ý tứ sâu xa nhìn chằm chằm cô một hồi lâu sau đó mới vừa lắc đầu vừa xoay người đi về phía ghế sô pha: “Tiểu Đình à, chuyện nghi ngờ này để lại cho Cục cảnh sát đi, thời gian đã muộn thế này cô vẫn nên mau trở về nghỉ ngơi đi!”

La Húc đứng một bên cũng khịt mũi cười nhạt trên mặt viết rõ bốn chữ “Chẳng thèm ngó tới”.

Không phản ứng ý tứ của anh ta, Tưởng Thiên Du đứng dậy kéo cánh cửa công ty ra rời đi.

Chỗ ở của Ngưu Tiểu Đình cách công ty điều tra thị trường Henry cũng không xa, đại khái đi bộ hơn mười phút là đến.

Tòa nhà cổ xưa trong dự kiến thế mà lại là tầng trên của một cửa hàng có tiếng.

Theo cầu thang ngoài trời lên tầng bốn, Tưởng Thiên Du quẹo vào một cái cửa đơn, ngoài ý muốn bốn cánh cửa chống trộm trước mắt mở toang hoác ra.

Cho thuê theo nhóm?!

Nhướng mày, cô đi vào trong phòng, lọt vào trong tầm mắt chính là một hành lang nhỏ hẹp. Hai bên hành lang có ba, bốn, năm, sáu cánh cửa.

Cuối đường rẽ phải là nhà vệ sinh công cộng, từ bên trong tỏa ra thoang thoảng mùi tiêu tiểu tanh hôi.

Mà dựa theo ký ức của Ngưu Tiểu Đinh, cánh cửa gỗ kiểu cũ đã ố vàng đối diện nhà vệ sinh kia chính là “Nhà” của cô.

Cam chịu số phận cúi thấp đầu xuống, Tưởng Thiên Du tìm chìa khóa từ trong túi ra, sau khi mở cửa thì lách người bước vào.

Phòng không lớn, ước chừng chỉ có mười một mười hai mét vuông, một chiếc giường, một cái tủ quần áo đơn giản đã chiếm cứ hơn phân nửa diện tích.

Cũng may bây giờ là mùa đông, bôn ba hồi lâu Tưởng Thiên Du cũng không cảm thấy trên người có bao nhiêu nhớp nháp, sau khi mặc kệ bản thân nằm trên giường, cô liếc mắt một cái đã chú ý tới bức tường đối diện chiếc giường bị dán đầy giấy ghi chú.

Cô đứng dậy ghé sát vào nhìn kỹ hơn, không ngờ tới bên trong thế mà lại phát hiện tên của ba gã đã chết.

Đây hẳn là tất cả những vụ việc mà Ngưu Tiểu Đình đã từng tiếp xúc khi bắt đầu công việc này, đều bị cô vô cùng nghiêm túc ghi nhớ lại, bao gồm một ít chi tiết điều tra, tiến độ từ từ.

Suy tư một chút Tưởng Thiên Du vẫn động thủ lấy hết những tờ ghi chú dán trên tường xuống, sau khi sửa sang lại xong hết vào ba lô bên cạnh giường.

Thuê nhà theo nhóm hoàn cảnh phức tạp cho dù cánh cửa cả ngày đều đóng chặt cũng chưa chắc đã an toàn.

Nghĩ đến đó, ánh mắt cô rơi vào cánh cửa gỗ kém chất lượng, khóa cửa này đại khái dùng một cái dây thép có thể dễ dàng chọc mở.

Vốn dĩ nghĩ hung thủ có lẽ có chút quan hệ với công ty điều tra thị trường Henry, sau khi nắm rõ hoàn cảnh sinh hoạt của nguyên chủ lại phát hiện không có cách nào loại trừ khả năng hung thủ lấy được thông tin liên quan từ Ngưu Tiểu Đinh.

Rốt cuộc ba người bị hại đều là vụ việc của Ngưu Tiểu Đinh, cô còn sống ở một nơi như vậy...

Trong khi cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên cách vách truyền đến tiếng bùm bụp. Ngay sau đó là tiếng va đập vô cùng có quy luật giữa đầu giường với vách tường, còn kèm theo tiếng thở hổn hển và tiếng phụ nữ cố nén rên rỉ.

Theo thói quen nâng tay lên gãi gãi thái dương, Tưởng Thiên Du nhìn thời gian đã gần mười một giờ đêm.

Tự an ủi bản thân, ít nhất tiếng động không phải phát ra sau khi ngủ rồi, cô khom lưng lấy đồ vệ sinh cá nhân từ khe hở dưới gầm giường ra, kéo một chiếc khăn tắm mở cửa đi vào nhà vệ sinh ở phía đối diện.

Bởi vì trên cánh cửa sổ nhỏ có một lỗ hổng, giữa đêm khuya ở phương Bắc âm hai mươi độ, phù phù thổi cái lạnh vào trong phòng.

Vì thế cô chỉ đi rửa mặt sau đó quấn chặt áo hoodie trên người bước nhanh ra khỏi phòng.

Một lao này suýt nữa thì đụng phải người vừa mở cửa đi về phía này, nửa thân trên của đối phương trần trụi, nửa người dưới cũng chỉ mặc một chiếc quần lót góc bẹt rộng thùng thình.

“Hê! Đây không phải Tiểu Đình à? Cô đi công tác đã trở về?” Người đàn ông đang nói chuyện rất trẻ trung, độ tuổi chỉ cỡ hai lăm hai sáu, dáng người cũng không tệ lắm, ngoại hình tầm trung.

Nếu như ký ức của nguyên chủ không sai thì người này hẳn là một người trong cặp tình nhân ở cách vách, người vừa mới khởi xướng những âm thanh không thể nói đó, hình như gọi cái gì mà A Hào.

“Ừm, đã trở về.” Tưởng Thiên Du hàm hồ đáp một câu, nghiêng người muốn tránh để đi qua.

A Hào nghe thế cười ranh mãnh, tựa hồ tự cảm thấy bản thân rất đẹp trai nhưng cô chỉ cảm thấy trong nháy mắt bị dầu che mắt.

Lúc đi ngang qua bên cạnh đối phương, Tưởng Thiên Du ngước mắt lên thông qua cánh cửa mở rộng ở cách vách mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng trên chiếc giường lớn lộn xộn.

Trong không khí giống như có một loại mùi khó lý giải.

Không ngờ tới người phụ nữ ở trên giường đột nhiên đứng dậy, tùy tiện mặc một cái áo thun màu đen đi chân trần tới cửa, khoanh tay trước ngực hếch cằm về phía cô: “Nghe chủ nhà nói cô đi công tác ở thành phố Vân Châu? Thế sao không mang đặc sản địa phương về?”

“Không có thời gian.” Tưởng Thiên Du trả lời một câu sạch sẽ lưu loát rồi trở về phòng của mình.

Sau khi đóng cửa cô thong thả nheo mắt lại.

Tung tích của nguyên chủ, sao cái người gọi là chủ nhà này lại biết được?

Chương kế tiếp