Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 82
Mang cả đầu đầy nghi ngờ tự hỏi, Tưởng Thiên Du bò lên giường.

Máy sưởi trong nhà thuê cho ra độ ấm như trong tưởng tượng, gần bằng không, vì để ấm áp hơn một chút cô còn kéo chăn che kín mũi.

Trong lúc mơ mơ màng màng bên tai cô lại vang lên tiếng đập có tiết tấu, đùng, đùng, đùng.

Tiếng thở nặng nhọc và tiếng rên rỉ dâm dục mất kiểm soát xuyên qua bức tường mỏng hơn chữ mỏng, trong đêm khuya nó rõ ràng như có người đánh trống bên tai cô.

Nhịn hồi lâu cuối cùng cô vẫn cạn lời mở mắt ra, lẳng lặng nhìn trần nhà trống hơ trống hoác chỉ có đúng một cái đèn rách nát.

Hình như người trẻ tuổi thật sự có rất nhiều tinh lực, xong một hiệp hai người hẳn phải vào toilet vệ sinh qua chứ không phải phát ra tạp âm leng keng mất lịch sự.

Ngay sau đó không lâu tiếng động khiến người ta đỏ mặt lại vang lên, cuối cùng vẫn là một hộ gia đình không chịu được được mà mở cửa rống mấy phát thì mới dần yên tĩnh lại.

Sáng sớm hôm sau Tưởng Thiên Du còng lưng quầng mắt thâm đen bay vào công ty điều tra thị trường Henry như một cô hồn.

Cô vừa ngáp liên tục vừa lấy một gói cà phê hoà tan từ trong ngăn kéo ra rồi bưng cái ly tới máy lọc nước, chỉ cảm thấy đêm qua còn mệt hơn hai ngày ngồi trong phòng thẩm vấn cục cảnh sát.

“Ấy làm gì vậy? Hôm qua cô lại tăng ca theo dõi người ta đúng không.” Chu Hanh Lợi đi ra từ một căn phòng nhỏ bên cạnh nhà vệ sinh, nhìn có vẻ còn đang buồn ngủ.

Tưởng Thiên Du lườm ông ta một cái, thuận tiện thấy được tình hình đại khái trong phòng.

Rất hỗn loạn, trên đất đầy những sách và giấy, trên bàn làm việc chất đầy khói bụi và túi đồ ăn, chai nước trống không, trong góc còn có một chiếc giường sô pha.

Ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt cô nhăn mũi, cũng không nhìn nữa, không nói gì.

“Đúng rồi, lát nữa sẽ có khách hàng tới đây, cô dọn dẹp công ty chút đi, lau sàn lau bàn gì gì đó, tôi xuống mua bánh rán giò cháo quẩy trước đây.” Chu Hanh Lợi múa may quay cuồng chỉ huy một lúc xong mới xoắn vòng eo mập mập đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Du uống cà phê xong mới cầm lấy cái chổi trong góc phết phết vài cái.

Đúng lúc này La Húc đeo một túi vải bạt chéo đẩy ra cửa công ty, trên đầu còn có tai nghe, như không nhìn thấy hai người ở trong mà đi thẳng tới chỗ làm việc của mình.

Mà Chu Hanh Lợi đang ngồi gặm bánh rán trên sô pha đã hoàn toàn thích ứng, ông ta không ngừng nhai nuốt, miệng bóng loáng dầu.

Tiếp đó trong ánh mắt trông mong của người đàn ông, dù buổi sáng ông ta đã đi đi lại lại trên hành lang gần tám trăm lần nhưng tới giữa trưa vẫn không chờ được khách hàng trong truyền thuyết.

Rốt cuộc thì cũng không nhịn được nữa, Chu Hành Lợi mỉm cười gọi tới số khách hàng, chưa nói được hai câu đã hùng hổ cúp máy.

“Má, mất đơn rồi! Chắc chắn là công ty điều tra thị trường Tiệp Thành bên thành tây giở trò, đủ lông đủ cánh rồi, còn dám cướp cả khách của ông đây!” Ông ta không ngừng đi đi lại lại trong không gian nhỏ hẹp, trên mặt là sự nôn nóng hiếm thấy.

“Giờ trong ngành đều truyền nhau phong thuỷ của công ty chúng ta có vấn đề, bên Tiệp Thành nghĩ Chu Hanh Lợi này ngu à? Sẽ không biết mấy lời đồn đãi vớ vẩn ấy xuất phát từ đâu chắc?”

Vì quá béo nên ông ta rất nhanh đã mệt mỏi, dừng chân chống nạnh đứng đó thở hổn hển.

La Húc vẫn luôn đeo tai nghe nghe nhạc cười gằn hai tiếng, chu môi với Tưởng Thiên Du đang giả vờ giả vịt lau cửa sổ gần đấy: “Thủ lĩnh, tôi thấy từ khi vị Diêm Vương sống này tới chỗ chúng ta công ty mình mới bắt đầu khó khăn đủ đường, dù sao thì cô ta cũng không thích làm, thôi hai người buông đôi tay nhau ra luôn đi.”

“Cút cút cút cút cút!” Chu Hanh Lợi nghe vậy thì cảm thấy tức đến mức mắt không phải mắt là mũi cũng chẳng phải mũi.

“Gì mà phong thuỷ? Gì mà khó đủ đường? Phải tin vào khoa học!” Ông ta cố gắng múa may cánh tay múp míp như đang phát biểu điều gì quan trọng, nước bọt bay tứ tung: “Nhưng ai biết mấy người bị chúng ta điều tra có làm gì trong tối không, chết thì có gì mà ngạc nhiên?”

“Cậu nghĩ bên Tiệp Thành không có đối tượng điều tra nào xảy ra ngoài ý muốn á? Chỉ là Chu Hanh Lợi tôi khinh thường với đống thủ đoạn xấu xa ghê tởm đi tấn công đối thủ cạnh tranh như vậy thôi! Phì!”

Đối với lời này phản ứng của La Húc là trợn trắng mắt tiếp tục đeo tai nghe lên.

Chu Hanh Lợi giơ tay lau qua mớ tóc rụng xuống vì quá kích động, quay đầu nhìn Tưởng Thiên Du, ánh mắt hiền từ: “Tiểu Đình đừng nghe anh La nói bừa, cậu ta thì biết cái gì!”

Tưởng Thiên Du nhếch mép, ngoài cười nhưng trong không cười, sau đó cúi đầu tiếp tục từ từ chà lau bệ cửa sổ làm bằng đá cẩm thạch.

Ở một góc không ai chú ý cô khẽ cau mày, thật sự không hiểu tại sao Chu Hanh Lợi lại cố chấp giữ Ngưu Tiểu Đình lại như vậy.

Thật sự chỉ vì công ty thiếu người?

Nhưng suốt buổi sáng điện thoại cố vấn cũng chưa từng vang lên, trong ngành này không tới mức một nhân viên nghỉ việc khiến cả bộ máy của công ty đều ngừng hoạt động đi?

Ba người đều có suy nghĩ của chính mình, công ty yên tĩnh lại ngay lập tức.

Nhưng không khí yên lặng này cũng không tiếp tục được bao lâu, khi Chu Hanh Lợi đứng dậy định ra ngoài giải quyết bữa trưa và mới đi tới cạnh cửa thì đã nghe được một tiếng vang lớn!

Ông ta ngạc nhiên nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh, lùi về sau hai bước tránh cho cửa phòng trộm ép mình thành một cái bánh nhân thịt.

Âm thanh này đương nhiên cũng làm Tưởng Thiên Du với La Húc chú ý.

Giây tiếp theo một người phụ nữ mặc áo lông vũ dài, phối với quần jean và bốt trắng hùng hổ lao vào, chưa đứng yên đã bắt đầu ồn ào: “Là các người lộ thông tin cho cảnh sát đúng không?”

Tưởng Thiên Du hơi nghiêng đầu, trong đầu nguyên chủ cũng không có ký ức về người này.

Nhưng thông qua câu kêu gào và diện mạo tầm khoảng trên dưới ba mươi, cộng thêm khẩu âm bản địa có thể đoán vị này hẳn là người đặt đơn điều tra nạn nhân vụ án thứ hai ở thành phố Giang - Cừu Phi Dương.

Quả nhiên tiếp đó thái độ của Chu Hanh Lợi đã sáng tỏ phán đoán của cô.

“Ai nha cô Trương, ngọn gió nào đưa cô tới đây vậy? Mời ngồi mời ngồi.” Sắc mặt Chu Hanh Lợi vẫn ân cần tiếp đón như bình thường, như người suýt bị cửa đập vào mũi không phải ông ta vậy: “Tiểu Đình mau rót cốc nước cho cô Trương đi!”

Không ngờ người tới cũng không vì vậy mà dịu lại.

Trương Dương vung mạnh tay lên đánh bay bàn tay đang muốn đỡ ả ngồi vào sô pha của ông ta, nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh: “Khi tôi tới công ty các người đặt đơn chính ông là người thề công ty của các người là công ty có hệ thống bảo mật tốt nhất ngành này, giờ thì sao?”

“Chồng tôi chết còn chưa tính, sao cảnh sát tự dưng lại biết tôi từng nhờ mấy người điều tra anh ta? Giờ thì tốt rồi, tôi từ người nhà nạn nhân lắc một cái đã trở thành nghi phạm! Chuyện này chỉ có tôi với công ty mấy người biết, tôi không tìm ông thì tìm ai!”

“Trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm… Cô Trương, cảnh sát nói với cô là họ biết được thông tin cho tìm người điều tra chồng từ chỗ chúng tôi hả?” Dù đối mặt với sự la lối khóc lóc Chu Hanh Lợi vẫn vững như thái sơn.

Ông ta hỏi vậy khiến Trương Dương sửng sốt: “Chuyện ấy thì không…”

“Là như này, sao người thường như chúng ta biết được sự lợi hại của cảnh sát được chứ? Bọn họ nhất định sẽ có cách điều tra của chính mình nha.” Chu Hanh Lợi có vẻ cực kỳ oan ức, nhưng lời nói lại nửa thật nửa giả: “Cô Trương, trước đó chúng ta đều ký một hợp đồng bảo mật, đều có pháp luật ràng buộc!”

Nói như không nói.

Trước thẻ điều tra của cảnh sát thì hợp đồng bảo mật là cái rắm gì.

Trái lại Trương Dương lại có vẻ tin tưởng, sau hai giây chần chừ ngắn ngủi ả vẫn cau mày: “Không phải ông làm sếp à? Vậy người nhận vụ điều tra chồng tôi đâu? Ai nhận vụ này?”

Khi nói tầm mắt ả dừng lại trên người cô gái đứng ở ngoài cửa sổ.

Tưởng Thiên Du bỗng nở một nụ cười nhạt, cô nhân lúc Chu Hanh Lợi còn chưa kịp phản ứng lại đã lưu loát chỉ vào La Húc, giọng nói thanh thuý: “Là anh ta!”

!!!

La Húc còn chưa kịp tháo tai nghe xuống ngơ ngác nhìn thì người phụ nữ ngũ quan vặn vẹo đột nhiên xông về phía mình thì vội vàng đứng dậy khỏi ghế.

Khi thấy người kia thuận tay cầm cái chặn giấy trên bàn lên đánh tới anh ta nhanh chân chạy trốn.

Không gian vốn đã không lớn giờ lại trở nên cực kỳ hỗn loạn,

La Húc vươn đôi chân dài chạy quanh mấy cái bàn làm việc, mà người phụ nữ kia vẫn còn đuổi theo như điên, miệng chưa bao giờ ngừng tiếng mắng.

Chu Hanh lợi thấy cảnh này thì ít nhiều gì cũng luống cuống, ông ta hơi nhấc hai tay, lo lắng tới mức dậm chân tại chỗ.

Phanh!

Đùng!

Xào xạc!

Trong quá trình hai người đuổi bắt không biết đã có bao nhiêu đồ trong công ty bị Trương Dương đập vỡ, âm thanh truyền vào tai không dứt.

Khi tất cả mọi người đang không biết nên kết thúc trò hề này như nào Tưởng Thiên Du bỗng gân cổ lên gào to: “Tôi báo án nhá!”

Tất cả như bị ấn nút tạm dừng, Trương Dương cũng kinh ngạc quay qua, trên màn hình điện thoại được giơ cao là giao diện đã trong cuộc trò chuyện với 110.

“Cô Trương, hành động này của cô được quy vào tội cố ý tổn hại tài sản của người khác, nếu giá trị đủ lớn còn phải bị tạm giam!” Tưởng Thiên Du rất nghiêm túc tư vấn pháp luật: “Trong tình hình hiện giờ mà cô lại làm ra chuyện này thì hình như không tốt lắm đâu.”

Trương Dương tức giận hạ bàn phím trong tay xuống, sau đó tiến về phía trước khom lưng nhặt túi xách rơi trên mặt đất, chỉ chỉ chỏ chỏ vào ba người một lúc rồi mới buông lại một câu: “Mấy người đợi đấy.”

Tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức khi Chu Hanh Lợi lấy lại tinh thần nhìn ra ngoài đã không còn thấy góc áo của ả.

“Sao có thể báo án chứ!” Ông ta quay ra sau, tức muốn hộc siro, tình hình công ty bây giờ như này thật sự không nên tiếp tục hấp dẫn sự chú ý của cảnh sát nữa.

“Giả, đây là ảnh chụp màn hình, lừa cô ta thôi.” Tưởng Thiên Du nói một câu cho có lệ rồi xoay người định dọn dẹp đống bừa bộn dưới đất.

Ai ngờ cô vừa định nhặt giấy tờ lên thì giấy tờ đã bị chân người khác dẫm chặt.

Vừa ngẩng đầu cô đã va vào gương mặt tím đỏ một màu gan heo của La Húc, chỉ là không biết do mệt hay tức thôi: “Ngưu Tiểu Đình, mẹ nó cô điên à?”

“Biệt danh Diêm Vương sống cũng không phải là tự dưng mà có đâu ha?” Tưởng Thiên Du mỉa mai.

Quân thủ báo thù mười năm chưa muộn, lúc nãy không phải cơ hội cô chờ được à?

Trong khi La Húc ngây ra cô cầm chổi đánh mạnh vào cái chân kia, thừa dịp anh ta bị đau giơ chân lên cô nắm chặt giấy tờ trên mặt đất vào tay.

Tới khi thấy rõ nội dung trên đó cô nheo mắt lại, mím môi.
Chương kế tiếp