Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 85
Sau khi đã xác định bên Tưởng Thiên Du không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nữa thì Kỳ Tử Ngang với Lục Lê mới rời khỏi cục cảnh sát khu Hoà An.

Rốt cuộc thì cả hai vẫn còn nhiều công việc, có thể nói là quay như chong chóng.

Gần giữa trưa cùng ngày cảnh sát khu Hoà An truyền tới tin tức liên quan tới vụ xung đột của cô với cặp A Hào, sự thật cơ bản là đã điều tra rõ ràng, cô có thể về trước.

Tưởng Thiên Du cảm ơn cảnh sát thông báo cho mình rồi vừa đứng dậy thu dọn đồ vật vừa tò mò hỏi: “Nhưng trong lúc xảy ra xung đột xung quanh cũng không có ai chứng kiến, không biết là ai nói thật ai nói dối, sao cảnh sát phán đoán tôi phòng vệ chính đáng được vậy?”

Cảnh sát có nhiệm vụ đưa cô rời đi đứng cạnh cửa phòng thẩm vấn nghe vậy thì nở một nụ cười thận thiện: “Tối qua đội trưởng của chúng tôi dẫn người đi cả đêm tới nhà chủ nhà Phí Kiến Minh, đúng thật là đã phát hiện rất nhiều linh kiện điện tử và cameras mini, còn tìm được những video ngắn được chụp lén từ trước đến nay trong máy tính ông ta.”

“Mà trong vài đoạn video mới nhất vừa hay có đoạn cô bị cặp đôi đó nhốt trong phòng, có chứng cứ bọn họ dùng ngôn ngữ và động tác uy hiếp đến sự an toàn của cô.”

“Còn thân phận của A Hào với bạn gái hắn thì từ một chút thông tin mà trong video lộ ra có vẻ như không khác với suy đoán của đội trưởng Kỳ cho lắm, hẳn là người gây ra cả đống vụ án trộm cướp trong thành phố lúc trước.”

Cô gật đầu đeo ba lô đi tới hành lang, đi theo anh ta thuận lợi vào thang máy.

Nhìn chằm chằm vào con số không ngừng tụt cuống Tưởng Thiên Du mím môi rồi lại mở miệng: “Vậy nên những cái cameras đó đều do chủ nhà chúng tôi lắp?”

Sai khi trầm ngâm một lúc cảnh sát nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt nhìn cô tràn đầy vẻ thương hại: “Hơn nữa căn cứ vào chứng cứ cảnh sát nắm giữ hiện tại thì những cameras mini trong khu nhà thuê rất có khả năng chỉ là một bộ phận rất nhỏ thôi.”

“Trên danh nghĩa thì Phí Kiến Minh có tận mấy kiểu nhà thuê này, chúng tôi sẽ đi điều tra hết.”

“Còn có cô là nạn nhân, không cần phải lo lắng gì hết. Căn cứ vào lời khai hiện tại của Phí Kiến Minh thì ông ta cũng không đưa video quay trộm được lên mạng để mua bán phi pháp.” Có lẽ cảnh sát thấy cô còn nhỏ mà một mình kiếm sống ở bên ngoài lại gặp phải chuyện này, sợ cô ảnh hưởng đến tâm lý nên mới nhiều lời vài câu.

“Ông ta nói mình lắp những cameras mini đó chỉ để thoả mãn sở thích rình trộm người khác mà thôi.”

“Cô cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng vụ video, nếu Phí Kiến Minh thật sự bán để thu lợi thì cảnh sát nhất định sẽ dùng pháp luật thay mọi người lấy lại công bằng.”

Chuyện đã xảy ra rồi thì nói nhiều cũng chỉ thế thôi, nhưng ít nhiều gì cảnh sát cũng đã tỏ thái độ kiên quyết, vẫn có thể mang đến sự yên tâm ở một mức độ nhất định cho đa số nạn nhân.

Sau khi xuống thang máy và bước nhanh ra khỏi office building Tưởng Thiên Du khách sáo chào tạm biệt với cảnh sát đưa cô xuống đây.

Đứng ở bên đường hồi lâu cô mới vẫy xe quay về chỗ gần chỗ thuê nhà.

Vì là ban ngày nên có không ít quán nhỏ với người bán rong tụ tập, nhìn rất có hương vị cuộc sống.

Tưởng Thiên Du chậm chạp đi xuyên qua những quán nhỏ đó, loáng thoáng nghe được không ít suy đoán liên quan tới chuyện đêm qua, có thể nói là hoa hoè loè loẹt.

Xem ra nhiều chuyện là bản tính của nhân loại rồi, lúc này mới qua bao lâu mà lời đồn đãi đã tản ra tứ phía rồi.

Cô rũ mi, đi theo cầu thang ngoài trời lên tới tầng mình ở, vừa vào cửa đã phát hiện có người đang dọn đồ từ trong phòng ra bên ngoài.

Mấy túi da rắn lớn gần như đã chất đầy hàng hiên, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ đến mức dù đã nghiêng người mà vẫn còn khó đi qua.

Lúc này bỗng nhiên có người vọt ra khỏi cửa, tay còn xách theo rương hành lý.

“Ấy Tiểu Đình, không phải cô đi cùng với cảnh sát rồi à? Giờ đã về rồi?” Người nói chuyện là một người phụ nữ, đầu tóc xoăn như bát mì, đại khái là hơn ba mươi tuổi.

Nghe âm thanh thì hẳn là người không nhịn được nữa đã rống lên trong đêm A Hào với bạn gái hắn đang hì hục.

Trong ký ức nguyên chủ thì nguyên chủ vẫn luôn gọi người này là chị Hồng.

“Chị Hồng, chị đây là đang…” Tưởng Thiên Du nhìn vào đống túi to đùng ở hàng hiên, nghi hoặc.

“Chuyển nhà đó!” Chị Hồng đặt mạnh rương hành lý trong tay xuống đất, khi nói chuyện thì quay đầu đi vào phòng, còn cứ nhắc mãi: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô còn dám ở đây tiếp hả? Chị là chị nhờ người tìm nhà mới cả đêm hôm qua đấy, sáng nay vừa ký hợp đồng xong!”

“Đúng rồi, chị có gọi xe vận tải tới, lát cô giúp chị dọn đồ xuống ha!”

Tưởng Thiên Du chớp chớp mắt, đồng ý.

Trong lúc chị Hồng dọn nhà còn khiến không ít người thuê trên dưới tầng, thậm chí cả những hộ gia đình ở khu nhà thuê khác cũng chú ý tới, đương nhiên là mọi người bàn tán sôi nổi về việc này, có rất nhiều người tỏ vẻ muốn chuyển nhà.

Còn những người còn lại thì đa số là không thể dọn đi, còn có công nhân xót mấy tháng tiền thuê nhà nên mới tiếc không dọn đi.

Tưởng Thiên Du cảm thấy Ngưu Tiểu Đình hẳn là thuộc về vế sau.

Hôm qua cô có tra tình hình tài chính của cô gái này, trong thẻ ngân hàng chỉ còn lại sáu trăm để tiêu xài, làm việc bốn tháng mà đừng nói tới tiết kiệm được tiền, còn đang nợ ngân hàng hơn một ngàn kìa.

Sau khi tiễn chị Hồng đi, Tưởng Thiên Du chọn đi công ty.

Ngoài dự đoán, vừa vào cửa cô chỉ thấy thân hình mập mạp của Chu Hanh Lợi đang đứng cạnh cửa sổ chăm sóc mấy bông trầu bà héo rũ, cô tiến lên chào hỏi: “Buổi chiều tốt lành.”

“Không quấy rầy người già nữa.”

Chu Hanh Lợi nghe được tiếng động thì để bình nước tưới cây nhỏ trong tay xuống, xoay người quan tâm dò hỏi: “Sáng nay cô nhắn tin cho tôi bảo đang ở cục cảnh sát đúng không? Như nào thế? Hôm qua đám cảnh sát lại giam giữ cô lâu như vậy á? Bọn họ có chứng cứ không!”

“Tiểu Đình cứ yên tâm, anh đây quen biết rất nhiều luật sư có tiếng trong nghề, nếu cần thì cứ nói một câu là được!” Ông ta chỉ thiếu tiết mục vỗ ngực bùm bùm nữa thôi.

Tưởng Thiên Du bĩu môi: “Cảm ơn, tôi không có tiền mời bọn họ.”

Sau đó cô quay đầu quét qua công ty một vòng: “Anh La với chị Nghiêm đâu rồi?”

“Bọn hon sáng sớm nay đã nhận một vụ làm ăn rồi. Người nhà tới đây nói nhà mình có một cụ già mắc chứng đãng trí đi lạc, tìm được thì tiền thuê là năm nghìn, cho nên bọn họ ra ngoài tìm người hết rồi.” Chu Hanh Lợi vuốt bụng cười, cảm thấy mỹ mãn, sau đó đi vào văn phòng nhỏ của mình lấy một tờ giấy ra.

“Đừng nói anh không nhớ cô, đây là một vụ điều tra thị trường ẩm thực, chỉ cần tới mấy tiệm cơm này ăn thử những món chiêu bài rồi chụp mấy tấm ảnh hay quay vài video là được.”

“Tiền ăn sẽ được khách hàng trả hết, mặt khác còn có một nghìn tiền thuê.”

Nhưng ông ta vừa định đưa giấy cho cô lại rụt lại giữa đường: “Có xác định bên cảnh sát không tìm đến nữa không? Vụ điều tra này hạn chế về thời gian đấy, không làm tốt là tôi phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng đó!”

“Biết rồi.” Tưởng Thiên Du vươn tay cướp lấy tờ giấy kia.

Trên trước là mấy tiệm cơm, mặt sau là đồ ăn cần ăn của mấy tiệm cơm đó.

Có vài lúc đơn điều tra thị trường này không đơn giản như vậy, thường cần người điều tra vi phạm đạo đức làm vài chuyện quá đáng khiến người khác chửi thẳng vào mặt.

Nhưng với tiền thuê của đơn này thì chắc là đơn điều tra thị trường bình thường thôi.

Cô vốn định xoay người rời đi nhưng lại bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, vì vậy dừng lại ở cửa: “Đúng rồi thủ lĩnh, tối qua gần công ty chúng ta đã xảy ra một chuyện lớn, ông không biết hả?”

“Hả? Chuyện lớn gì?” Chu Hanh Lợi có vẻ rất mê mang: “Gần đây cảnh sát với khách hàng làm tôi sứt đầu mẻ trán, đúng là không chú ý thật.”

“Với cả gần đây công ty chúng ta đã không nhận đơn lén điều tra ai, vậy nên tôi đã tạm dừng con đường thu thập thông tin từ bên truyền thông được hai tháng rồi.”

“Dù sao thì phí một tháng đắt như vậy, gia đình chúng ta chỉ là bình dân, có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm đi!”

“À… Thật ra thì cũng vẫn ổn.” Mắt Tưởng Thiên Du hơi loé sáng, nhìn chằm chằm vào gương mặt béo ú của ông ta: “Chỉ là chỗ tôi ở bị cảnh sát điều tra được có lắp camera mini chuyên dùng để quay lén, sáng nay tôi ở cục cảnh sát cũng là vì việc này.”

“Cảnh sát nói chủ nhà Phí Kiến Minh chính là nghi phạm quay lén đám người đi thuê nhà như chúng tôi.”

Đối với công ty điều tra thì hẳn là không xa lạ gì với cameras mini nhỉ?

Cặp mắt nhỏ giấu sau thấu kính của Chu Hanh Lợi có vẻ lớn hơn một chút vì ngạc nhiên, vẻ ngạc nhiên trên mặt không giống giả vờ: “Thật hay giả? Người như Phí Kiến Minh… Tôi đã từng tiếp xúc với ông ta nhiều rồi, không nghĩ lại biến thái như vậy!”

“Mẹ nó, lát tôi phải kiểm tra công ty một lượt mới được, chắc cũng không có camera mini gì đâu ha?”

Tuy bình thường bọn họ là dân chuyện đùa nghịch những thiết bị này nhưng cái gọi là “đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma” cũng không phải vô lý.

Còn người thường sẽ xem nhẹ sự nguy hiểm ẩn giấu ở cạnh mình.

Ông ta nói thầm rồi xoay người đi vào trong nhà kho nhỏ tìm thiết bị tìm kiếm, có vẻ như thật sự định rà soát một trận.

Tưởng Thiên Du gấp tờ giấy trong tay xong thì nhét vào trong túi, ở đó một tiếng rồi mới kéo cánh cửa phòng trộm vẫn có dấu vết lồi lõm ra đi khỏi.

Dựa vào địa chỉ cô quy hoạch tuyến đường đi trong đầu trước, sau đó định đi bộ hai mươi phút tới tiệm gần đây nhất.

Sau khi vào tiệm cô chọn một vị trí trong góc ít người chú ý, đợi đồ ăn lên bàn cô bắt đầu vừa chụp ảnh vừa ghi chép.

Một lát sau những người tới ăn cơm chiều dần dần nhiều lên, bên tai là tiếng người ồn ào nói chuyện không dứt.

Khi nhận được cuộc gọi từ Kỳ Thử Ngang, trong miệng Tưởng Thiên Du nhét đầy ớt gà, hàm hồ nói với người ở đầu bên kia: “Cảnh sát Kỳ hả? Có chuyện gì không?”

“Giờ cô đang ở đâu? Không tiện để nói chuyện hả?” Giọng nam trầm thấp theo ống nghe chui thẳng vào lỗ tai cô.

Cô ngẩng đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh một vòng rồi ừ một tiếng: “Tiện, anh cứ nói đi.”

“Có kết quả so sánh DNA của cặp đôi kia rồi, bọn họ thật sự là tội phạm trộm cướp cảnh sát luôn tìm kiếm.” Nói đến đây Kỳ Tử Ngang dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Hôm qua từ những ghi chú lời khai cô cung cấp chúng tôi đã phát hiện được một thứ rất thú vị.”

Tưởng Thiên Du đang chăm chú ăn cơm bỗng khựng lại: “Đừng nói là nghi ngờ giữa ba nạn nhân có tranh cãi về tình cảm cá nhân nhé?”

Vì trong đơn điều tra ba nạn nhân thì người đặt đơn không phải vợ chồng thì cũng là người yêu của nạn nhân.

“Đó chỉ là điểm thứ nhất.”

Lại nhét một miếng thịt ếch tươi mới vào miệng cô nắm lấy điện thoại, biểu cảm trên mặt dần trở nên thâm trầm khó đoán.
Chương kế tiếp