Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 84
Từ từ nheo mắt lại, Tưởng Thiên Du nhìn “cái đinh” lớn trong tay và cọng dây lòi ra từ đít nó.

Camera lỗ kim?

Thú vị đấy.

Đúng lúc này A Hào bỗng xuất hiện trước cửa nhà vệ sinh, rất ngạc nhiên nhìn cái gương được bày biện trên mặt đất: “Uấy, con buôn hả? Nhỡ chủ nhà thấy được không biết…”

Lời kế tiếp biến mất ngay khi nhìn thấy cái đồ trong tay cô.

Tưởng Thiên Du buông lỏng tay tuỳ ý để “cái đinh” lắc qua lắc lại rồi bước nhanh về phòng Ngưu Tiểu Đình.

Cô đứng trước cửa quan sát một vòng rồi mới đi tới trước tủ đầu giường, chỗ ấy vừa hay đối diện với mặt tường dán đầy ghi chú.

Ngồi xổm xuống xong cô bắt đầu thò tay vào đèn bàn kiểu cũ sờ soạng, lại phát hiện một cuộn gì đó dấu bên trong. Cẩn thận quan sát một phen quả nhiên lại phát hiện điều kỳ lạ trên hoa văn ở trên pha lê bên ngoài đèn phủ đầy tro bụi.

Vì Ngưu Tiểu Đình chưa bao giờ có thói quen bật đèn ngủ nên vẫn luôn không phát hiện ra sự dị thường.

Nhưng có lẽ dù có dùng thì cô ấy cũng chẳng nhận ra gì.

Rốt cuộc thì nơi này cũng khá là chính quy, còn ký hợp đồng thuê nhà với chủ nhà mà không phải mấy căn phòng thuê không có thủ tục đầy đủ bên ngoài, ai ngờ lại có người to gan đến mức lắp thứ đồ này vào phòng người thuê dài hạn!

Nguyên chủ đã ở chỗ này suốt ba bốn tháng thì chẳng phải mỗi hành động, mỗi tiếng nói trong suốt thời gian ấy sẽ bị ghi lại hết?

Chỉ nghĩ thôi Tưởng Thiên Du đã thấy không rét mà run.

Ngay sau đó cô lại kiểm tra lại cả phòng một lần nữa.

Trong lúc đó A Hào vẫn luôn đứng ở trước cửa phòng cô nhìn ngó linh tinh vào trong, sau khi thấy cô lại phát hiện một cái cameras ở miệng ổ điện hỏng trên mặt bàn thì vừa thấy ngạc nhiên, khó hiểu và rối rắm, tóm lại là cực kỳ phức tạp.

Sau khi xác định trong căn phòng này không còn cái nào khác xong Tưởng Thiên Du chống nạnh quay đầu nhìn về phía A Hào vẫn đứng ở cửa, bình tĩnh nhướng mày: “Cần tôi giúp không?”

Người đàn ông tự hỏi hai giây rồi vội vàng nghiêng người nhường ra một lối đi.

Tưởng Thiên Du cũng không khách sáo, ra cửa quẹo phải mở một cánh cửa khác ra.

Lúc đó bạn gái A Hào còn đang ngủ trên giường, sau khi tỉnh giấc vì tiếng động đột ngột cả người cô ta dại ra, hoàn toàn chẳng hiểu gì hết.

Thừa dịp cô ta còn chưa hoàn hồn cô thuận lợi lấy một cái cameras ở trên đỉnh hộp TV ra đúng như dự đoán.

“Đây là cái gì?” Cô gái trẻ ngồi dậy khỏi giường thét chói tai, hoảng sợ trợn tròn mắt, vươn tay run rẩy chỉ vào Tưởng Thiên Du rồi lại chỉ vào A Hào.

Hắn vội vàng tiến lên an ủi: “Anh cũng không biết thứ này ở đâu ra, không riêng gì phòng chúng ta mà phòng Tiểu Đình cũng có!”

Náo loạn như vậy mà mấy căn phòng còn lại cũng chẳng ừ hử gì, xem ra vài vị chủ thuê kia còn chưa về.

Tưởng Thiên Du chớp chớp mắt, cực kỳ dứt khoát hộc ra mấy chữ: “Báo án đi.”

“Báo… Báo án…” Bạn gái A Hào lấy một chiếc điện thoại từ dưới gối ra, không biết là do quá sợ hãi hay quá tức giận mà tay cô ta run bần bật, ấn vài cái cũng chưa mở được màn hình khoá.

Ai ngờ A Hào lại tiến đến ghì chặt bạn gái, nói nhỏ: “Không thể báo án!”

Đầu tiên bạn gái sửng sốt, nhưng sau đó như nghĩ tới cái gì biểu cảm cũng thay đổi.

Hai người lại tiến hành một cuộc giao lưu bằng ánh mắt, đều đặt mắt vào Tưởng Thiên Du vẫn đang đi đi lại lại, không hay biết gì trong phòng.

A Hào hơi kiềm chế lại biểu cảm, xoay người xoa xoa tay chần chừ: “Cái này… Tiểu Đình, thứ vừa nãy cô tìm được là cameras mini hả?”

“Nhỡ nó hư rồi thì sao? Dù sao thì trước chúng ta cũng có người sống ở đây rồi, nếu dùng tốt thì đã sớm bị phát hiện rồi chứ?”

“Xuất phát từ cẩn thận tôi vẫn thấy nên xác định lại rồi mới bán án thì tốt hơn, không thì lại lãng phí sức lực của các chú cảnh sát…”

Nghe vậy Tưởng Thiên Du khẽ cau mày: “Tôi vẫn thấy nên báo án thì tốt hơn, còn những cameras kín này có còn sử dụng được không thì cũng nên để cảnh sát phán đoán.”

“Thân là một công bình thường tôi nhận thấy được nguy hiểm nên tìm sự bảo vệ của cảnh sát là một chuyện rất là bình thường, tôi cũng không hề thấy làm vậy là lãng phí sức lực của cảnh sát.”

“Tôi cũng không có ý đó.” A Hào yếu ớt giải thích, nhân cơ hội nháy mắt với người đứng sau cô.

Giây tiếp theo Tưởng Thiên Du chỉ nghe được một tiếng động lớn, tới khi quay đầu lại thì đã thấy người phụ nữ vốn ở trên giường không biết đã xuống đất tự bao giờ, chân đất đứng trước cánh cửa phòng bị đóng chặt.

“Ngưu Tiểu Đình, chỉ cần cô đồng ý với chúng tôi rằng không báo án…” Bạn gái A Hào sửa lại bộ dáng tức giận tới mức không thể nói gì được sang cầu xin, lại như mệnh lệnh: “Chuyện kế tiếp chúng ta đều có thể thương lượng.”

Tưởng Thiên Du không nói gì, sau vài giây yên lặng mới mở miệng: “Là hai người lắp cameras?”

“Cô quản nhiều như vậy làm gì!” Không biết vì sao cô ta vốn đang hoảng loạn lại dần dần biến thành sự bình tĩnh quỷ dị: “Nếu cô không câm miệng thì chúng tôi phải nghĩ cách để cô câm miệng rồi.”

Vừa nói xong đồng tử cô ta hơi co lại, đáy mắt hiện lên chút hưng phấn mơ hồ.

Cô như có cảm giác quay qua đằng sau, lọt vào mắt là cảnh A Hào xách một cây gậy bóng chày thong thả tới gần cô, Tưởng Thiên Du liếm liếm hàm trên, vẫn không có phản ứng gì quá lớn.

Biểu tình hắn lúc này khá là khát máu, hắn giơ cao gậy bóng chày trong tay, nở một nụ cười dữ tợn: “Chỉ trách cô phát hiện ra thứ không nên phát hiện!”

Ngay sau đó một tiếng thét chói tai của nữ đột ngột vang lên cắt ngang bầu trời đêm.

………………

Ánh đèn đỏ xanh hắt vào mặt Kỳ Tử Ngang vừa xuống xe, làm gương mặt kiên nghị kia có vẻ hơi âm trầm.

Vì cảnh sát đã đến nên mấy hộ gia đình ở trên chen chúc nhau chạy xuống, vây quanh ở gần đó chỉ chỉ chỏ chỏ, thì thầm bàn luận.

Tưởng Thiên Du khoác áo khoác cảnh sát dựa vào lan can trước cửa, trong tay còn cầm một ly nước ấm toả ra khói, co người lẳng lặng nhìn người đến người đi.

Cho tới khi tầm mắt bị một bộ ngực kiên cố dày rộng che lại cô mới bừng tỉnh ngước mắt, nở một nụ cười nhạt: “Chúng ta lại gặp nhau rồi, cảnh sát Kỳ.”

Kỳ Tử Ngang nghiêm túc đánh giá cô một lượt, sau khi xác định không có gì kỳ lạ mới mở miệng hỏi: “Tình hình như nào?”

Anh vốn đang ở trong cục tăng ca, khi nhận được cuộc điện thoại từ cảnh sát khu Hoà An có thể nói l chẳng hiểu gì cả.

Hiện tại Ngưu Tiểu Đình được xem như người liên quan đến vụ án, thông tin thân phận đương nhiên đã được xếp vào hàng chú ý trọng điểm, khi xuất hiện kết quả kiểm tra căn cước công dân đội hình sự cục cảnh sát hơi ngơ ra.

Lục Lê ở sau Kỳ Tử Ngang ló đầu ra nhìn xung quanh ở phía trước, khi thấy đồng nghiệp khu Hoà An áp giải một nam một nữ mặt mũi bầm dập đi ra khỏi đó thì kinh ngạc trợn tròn mắt.

“Ngưu Tiểu Đình, cô đánh nhau?”

Nhìn bộ dạng bi thảm của hai người kia rồi lại liên tưởng đến thân thủ của cô, thật sự rất khó khiến người khác không nghi ngờ.

Lúc này một người đàn ông trung niên mặc áo khoác lông nâu đi tới bắt tay với Kỳ Tử Ngang và Lục Lê, chào hỏi: “Đội trưởng Kỳ, vừa nãy theo lời khai của cô Ngưu đây thì cô ấy đã phát hiện rất nhiều camera mini trong nhà thuê, hẳn là liên quan đến một vụ án cố ý xâm phạm đến quyền riêng tư của công dân.”

“Còn nguyên nhân cô Ngưu với cặp đôi kia xung đột thì giờ hai bên đều cho là mình đúng, còn cần đưa về cục của chúng ta tiến hành điều tra sâu hơn nữa mới được.” Cảnh sát trung niên nói tới nơi này thì hơi do dự: “Ngài xem xem…”

Chỉ một cuộc điện thoại mà người của cục cảnh sát thành phố đã đuổi tới nơi, sợ là thân phận của cô gái tên Ngưu Tiểu Đình không đơn giản.

Kỳ Tử Ngang bình tĩnh nhìn thoáng qua cô gái đang tỏ vẻ vô tội xong thì vỗ vai ông cảnh sát trung niên đi qua một bên, không biết là to nhỏ gì đó.

Kết quả cuối cùng là Tưởng Thiên Du được mang về cục cảnh sát khu Hoà An.

Cô cũng không phải chịu bất cứ trói buộc nào, trong lúc đó người phụ trách đội hình sự cục cảnh sát khu Hoà An - cảnh sát trung niên mang theo người tới đây hỏi cô rất nhiều vấn đề.

Có câu nói về những cái cameras đó mà cũng có những câu hỏi về A Hào với bạn gái hắn.

Sau khi để cô xác nhận ghi chép không có gì sai sót và ký tên lần nữa cảnh sát trung niên vội vàng rời đi, sau đó không còn thấy xuất hiện nữa.

Khi bình minh dần xuất hiện Tưởng Thiên Du không chịu nổi nữa mà ghé vào bàn thẩm vấn trước mặt mơ mơ màng màng, không biết qua bao lâu bên tai truyền tới vài tiếng vang nhỏ vụn làm ý thức mơ hồ của cô dần dần thanh tỉnh.

Ngẩng đầu lên cô đã thấy rõ người tới, vừa duỗi eo vừa kinh ngạc nói: “Cảnh sát Kỳ, cảnh sát Lục, hai người không đi hay là đi giờ mới về?”

“Cảnh sát đã nghi ngờ người lắp đặt những cameras mini trong các căn nhà thuê chính là chủ nhà - Phí Kiến Minh, lúc nãy cảnh sát đã cho người tới nhà nghi phạm, tin tức truyền lại là nghi phạm đã được khống chế.” Kỳ Tử Ngang thuận tay kéo một cái ghế ra, nhàn nhạt giải thích một câu.

“Ồ…” Hình như Tưởng Thiên Du cũng chẳng ngạc nhiên với kết quả này là bao, giờ chuyện khiến cô thấy hứng thú lại là chuyện khác: “Vậy nên A Hào với bạn gái anh ta tại sao lại không muốn báo án?”

“Gần nửa năm trước thành phố chúng ta xảy ra nhiều vụ trộm cướp nhà ở, những án trộm đó đều có một chung điểm là quanh những hiện trường đều có rất ít cameras.”

“Nhưng từ kết quả khám nghiệm hiện trường và xem xét tài sản bị mất thì cảnh sát xác định được là trộm có tổ chức, có ít nhất là hai người, một trong hai người đó là nữ, xác định qua DNA của cô ta ở hiện trường.”

Kỳ Tử Ngang bình thản nhích lại gần: “Đã thu thập DNA của hai người kia về cục so sánh, có lẽ hơn hai tiếng nữa là có kết quả rồi.”

Tưởng Thiên Du đã hiểu rõ, gật gật đầu, hai người kia hẳn là sợ cameras mini quay được vài chứng cứ chứng minh hai người họ là tội phạm trộm cướp nên trong tình thế cấp bách mới tìm mọi cách cản trở cô báo án.

Nhưng điều kỳ quái là…

Giả thiết Phí Kiến Minh thật sự là người lắp cameras thì sao ông ta không biết thân phận trộm cướp của hai người kia được?

Nếu đã biết thì vì sao lại mặc kệ bọn họ ở trong nhà thuê của mình?

Không sợ chọc phải phiền toái à?
Chương kế tiếp