Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 91
La Húc lẳng lặng liếc nam cảnh sát ngồi đối diện một cái, lúc lâu sau mới nói tiếp, giọng nói khàn khàn: “Nên giờ cảnh sát các người có bằng chứng gì?”

Anh ta đã cân đo đong đếm câu hỏi này rất kỹ.

Mà Kỳ Tử Ngang cũng không chọn giấu giếm, chỉ thuật lại những nghi ngờ về chuyện Chu Hanh Lợi với Phí Kiến Minh liên quan đến mấy vụ người mất tích trong thành phố.

Anh ta vẫn không trả lời ngay mà rũ mắt cẩn thận suy nghĩ một phen, sau đó mới từ từ nói: “Quả nhiên là vậy, tôi đã sớm biết kiểu gì cũng có ngày này rồi.”

Theo lời khai của La Húc thì hoá ra anh ta đã phát hiện công ty và Chu Hanh Lợi đều rất bất bình thường từ rất lâu.

Nhưng cụ thể là vì sao thì anh ta lại không thể nói, toàn dựa vào giác quan thứ sáu.

Tới tận khi đồng nghiệp mới từng người từng người “từ chức” thì cái trực giác mơ hồ trong lòng mới dần rõ ràng lên.

“Những đồng nghiệp trước từ chức xong tôi chưa bao giờ nghĩ liên lạc với bọn họ, tới một người, anh ta chỉ làm ở công ty hai tháng.” La Húc thở dài một hơi: “Lúc ấy tự dưng nổi hứng tôi định trộm gọi cho anh ta để xác nhận xem tình hình như nào.”

“Trong dự kiến, tôi không tìm thấy anh ta, chưa quá hai ngày số điện thoại của anh ta cũng đã bị gạch bỏ.”

“Các người cũng biết tính chất công việc của tôi mà.” Anh ta nói tới đây thì cười tự giễu: “Tôi trộm lợi dụng quan hệ cá nhân đi điều tra một chút, kết quả là người đó như đã bốc hơi khỏi nhân gian.”

“Vậy nên khi Tiểu Đình vào làm là tôi đã thấy có gì đó không ổn. Cảnh sát, anh cũng gặp Ngưu Tiểu Đình rất nhiều lần rồi, nói thật là cô gái này… Nhìn có vẻ không mấy thông minh, căn bản không phù hợp làm thám tử tư.”

Tưởng Thiên Du vẫn luôn ngồi xổm ở góc tường ngoài cửa ngượng ngùng sờ sờ lỗ tai, mỗi một lần nghe lén đều có thể nghe được lời đánh giá của người khác về thân thể này đúng là vi diệu thật.

Lục Lê ở cạnh lại không nhịn được phì cười ra tiếng, chỉ vào cô nói: “Hoá ra trong mắt đồng nghiệp năng lực của cô kém đến vậy nha…”

“Khó khách lúc trước khi nhận được đơn hàng điều tra đám Cừu Phi Dương Chu Hanh Lợi lại dám cho cô đi, chắc thấy cô chẳng tra ra được gì nên mới yên tâm thế đó.”

Anh ta nói rất có lý, vậy mà Tưởng Thiên Du lại không phản bác lại.

Nếu Chu Hanh Lợi quen ba nạn nhân là Cừu Phi Dương, Lưu Khải và Bồ Tú Tú thì khi nhận được đơn hàng hẳn đã nhận ra có gì đó không đúng rồi.

Nhưng ông ta lại không thể không nhận đơn hàng này, vì phải biết rõ đây rốt cuộc là trùng hợp hay có người ở đằng sau giật dây mới được.

Vì không để bản thân bị bại lộ ông ta chỉ có thể tránh hai người thành thạo trong nghề là Nghiêm Lị Lị với La Húc, chọn một người có năng lực làm việc kém là Ngưu Tiểu Đình đi.

Quả nhiên tới cuối cùng ba người kia đều lần lượt tử vong.

Giờ nghĩ lại việc Tưởng Thiên Du có thể lởn vởn quanh hiện trường vứt xác có khi cũng là nhờ không ít sự “giúp đỡ” của Chu Hanh Lợi đi!

nơi này cũng ít không được Chu

Mượn tay cảnh sát?

Tưởng Thiên Du cau mày, chẳng lẽ việc đưa cảnh sát tới công ty vốn là kế hoạch của Chu Hanh Lợi? Ông ta muốn mượn tay cảnh sát tìm nguyên nhân tử vong của ba người kia và tránh ở sau đối tượng bị hiềm nghi là Ngưu Tiểu Đình để đạt được sự thật?

Vậy nên ông ta với Phí Kiến Minh thật sự không liên quan gì tới cái chết của ba người kia sao?

Yếu tố ngoài ý muốn duy nhất của kế hoạch này là Tưởng Thiên Du xuyên vào Ngưu Tiểu Đình, không chỉ nhanh chóng rửa sạch hiềm nghi với cảnh sát mà còn đánh bậy đánh bạ phát hiện ra camera mini trong nhà nên liên luỵ tới Phí Kiến Minh.

Rút củ cải ra củ cải vẫn còn dính bùn, từ lúc đó tất cả đã hơi trật hướng, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi khống chế của Chu Hanh Lợi.

Nên giờ ông ta thấy hướng phát triển không ổn nên mới trốn trước?

Trong nháy mắt đầu Tưởng Thiên Du nảy ra vô số ý tưởng, biểu cảm cũng trở nên vi diệu.

Kỳ Tử Ngang ở trong phòng không phát biểu ý kiến gì với sự nghi ngờ này, vẫn trưng bộ mặt Poker Face việc công xử theo phép công ra: “Nếu anh đã phát hiện ra sự kỳ lạ của Chu Hanh Lợi thì sao không chọn báo án?”

“Báo án?” La Húc như nghe được chuyện cười: “Cảnh sát, anh có biết nhiều năm qua tôi với Nghiêm Lị Lị làm bao nhiêu chuyện trái pháp luật không? Tuy ban đầu không phải do chúng tôi tự nguyện nhưng tới khi nhìn lại thì chúng tôi đã thành những con châu chấu bị cột chặt vào một cái lá rồi.”

Con người đều là sinh vật ích kỷ, một khi liên quan tới lợi ích của chính mình thì đều phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới làm.

Chuyện này cũng dễ giải thích, dù sao thì ngoài mặt Chu Hanh Lợi cũng kinh doanh một công ty nhỏ, nếu trong công ty mà không có nhân viên thì mới khiến người khác nghi ngờ đâu!

Hơn nữa bình thường công ty cũng phải nhận các đơn điều tra khác, không có nhân viên làm sao được.

Đầu tiên là âm thầm dùng tiền tài giữ Nghiêm Lị Lị và La Húc lại, tới khi hai người đó phát hiện ra chỗ không tốt thì cũng phải suy nghĩ kỹ lại một phen.

Một bên là tố cáo ông ta rồi bản thân cũng ngồi tù, một bên là ngậm mồm cầm tiền giả ngu trải qua cuộc sống an nhàn.

Rất rõ ràng, bọn họ chọn vế sau.

“Vậy nên Nghiêm Lị Lị cũng biết quan hệ của Chu Hanh Lợi với Phí Kiến Minh?” Kỳ Tử Ngang lại hỏi.

La Húc lắc lắc đầu trả lời, có vẻ không chắc chắn lắm: “Chắc cô ta cũng phát hiện được gì đó, nhưng biết tới đâu thì tôi không biết được.”

Kỳ Tử Ngang im lặng suy nghĩ hai giây, bỗng vẫy vẫy tay với Lục Lê ở ngoài cửa: “Đưa tất cả về cục hết đi, mang về để phối hợp với bước điều tra tiếp theo.”

Lục Lê đồng ý.

“Đã liên hệ với bên kỹ thuật chưa? Có kết quả định vị vị trí của Chu Hanh Lợi qua tín hiệu điện thoại chưa?” Anh đứng dậy khỏi sô pha, sau khi xác định đám Trương Diệp không lấy sót bằng chứng nào trong công ty thì thuận miệng hỏi một câu.

“Không có, bên kỹ thuật phát hiện tín hiệu cuối cùng của ông ta là ở gần Khôn Long Thương Hạ, nói cách khác giữ trưa sau khi tách khỏi La Húc ông ta đã tắt điện thoại.” Lục Lê cũng cảm thấy kỳ quái.

“Đội trưởng Kỳ anh có nghĩ ông ta đã sớm tính toán cao chạy xa bay rồi không? Giờ có khi còn đang trốn ở chỗ xó xỉnh nào ấy!”

Kỳ Tử Ngang trầm ngâm, sau đó tiếp tục phân phó: “Phái vài người đi lấy video từ camera xung quanh Khôn Long Thương Hạ, xem có thể tìm được quỹ đạo hành động của Chu Hanh Lợi không.”

Nói tới đây anh dừng lại một chút, sau đó nhìn thấy một thân hình tinh tế luôn lắc lư ngoài hành lang.

“Nhỡ ba nạn nhân thật sự không liên quan tới Chu Hanh Lợi với Phí Kiến Minh thì sao? Đừng quên bên ngoài còn một hung thủ giết người kìa.”

Lục Lê rùng mình: “Ngài nghi ngờ Chu Hanh Lợi có thể bị…”

“Trong lòng ông ta với Phí Kiến Minh có quỷ, rất có thể đã biết ai là kẻ theo dõi bọn họ từ trước, bọn buôn người… Đều là những kẻ độc ác tàn nhẫn.” Trong lời nói của Kỳ Tử Ngang có ẩn ý.

Ai có thể đảm bảo Chu Hanh Lợi không chủ động trả thù đây?

Nhưng dù là khả năng nào thì cũng không thể phủ nhận trong một nơi bọn họ không nhìn thấy được trong thành phố này có một tội ác đang xảy ra.

Trong cảm giác gấp gáp ấy toàn bộ hệ thống cảnh sát thành phố Giang đều vận chuyển với một tốc độ vượt quá sức tưởng tượng.

Vì nhà thuê của Phí Kiến Minh và công ty của Chu Hanh Lợi đều ở trong khu Hoà An nên Kỳ Tử Ngang cũng thiết lập cục cảnh sát khu Hoà An thành điểm chỉ huy tạm thời.

Một căn phòng họp to đùng vì đủ loại giấy tờ hồ sơ chất đầy bàn, cộng thêm cả người đến người đi khiến nó có vẻ rất chật chội.

“Đội trưởng Kỳ, sau kiểm tra và đối chiếu thì đã có hai ba người mất tích trong số những người có trong hợp đồng thuê nhà lấy từ nhà Phí Kiến Minh, trong đó có bốn người đã từng là nhân viên của Chu Hanh Lợi.” Cảnh sát Lưu đưa số liệu hiện tại cảnh sát đang nắm giữ ra.

Ở bên kia bàn hội nghị rộng lớn là Lục Lê, anh ta tiếp lời: “Giờ có chín người mất tích từng là nhân viên của công ty điều tra thị trường Henry, trừ bốn người thuê nhà của Phí Kiến Minh ra thì còn lại năm người.”

Hai ba thêm năm, tổng cộng là hai tám người.

Con số này có vẻ không quá khủng nhưng một khi nghĩ sau mỗi một số là một mạng người thì thật là ghê rợn.

Theo sự tiến bộ trong điều tra của trinh sát hiện tại và phạm vi camera lớn thì trò mấy năm gầy đây bọn buôn người càng ngày càng khó để gây án.

Bây giờ bọn họ có thể vận dụng rất nhiều thủ đoạn và lời nói dụ dỗ lừa gạt qua mạng nhưng làm vậy thì cũng vẫn có nguy hiểm rất lớn, không cẩn thận một cái là bị cảnh sát theo dõi ngay.

Có thể yên lặng buôn bán nhiều người như vậy trong bốn năm năm như bọn Phí Kiến Minh thì cũng chẳng dễ dàng gì.

Nếu thật sự là buôn bán nội tạng như bọn hon suy đoán thì giá trị con người lại càng đáng giá, chỉ tính số tiền thu vào sau khi bán hai tám người đó là đã thấy khủng khiếp rồi.

Huống chi rất có khả năng còn có một đường dây buôn bán mà cảnh sát không phát hiện ra, rốt cuộc thì từ những chứng cứ có được thì vụ buôn bán người này còn tông tại khá nhiều điểm đáng ngờ.

Ví dụ như những người đó được chuyển tới thành phố Vân Châu rồi sau đó được đưa đi nơi nào.

Nhưng chuyện cấp bách hiện tại là phải tìm ra hung thủ giết đám Cừu Phi Dương, còn những chuyện khác thì đợi bắt được Chu Hanh Lợi ra quy án rồi mới điều tra cũng không muộn.

“Trước đó tôi bảo cậu đi điều tra thông tin về chuyến tàu và hành khách trên chuyến tàu vài lần Ngưu Tiểu Đình đi thành phố Vân Châu mà giờ vẫn chưa phát hiện ra gì à?” Kỳ Tử Ngang bỏ đồ trong tay xuống rồi nói.

Lục Lê lắc đầu: “Có danh sách hành khác, thông tin thân phận tôi cũng sửa sang lại rồi, trước mắt không tìm ra điểm nào kỳ lạ.”

“Tôi đã gửi danh sách hành khách cho bên cục cảnh sát thành phố Vân Châu, đám đội trưởng Thạch

“Ta cũng đã đem kia phân hành khách danh sách phát hướng thành phố Vân Châu Cục Công An, đám đội trưởng Thạch đang đối chiếu những người đó với những người trong video quanh hiện trường vứt xác, nhưng tôi thấy hy vọng cũng không lớn.”

“Chưa chắc hung thủ sẽ đi theo Ngưu Tiểu Đình, nhỡ hắn đi thành phố Vân Châu trước thì sao?”

Kỳ Tử Ngang không có ý kiến gì với chuyện này, đi tới một bên cầm một ít thông tin thân phận vừa mới được điều tra ra không lâu.

Mấy chục người này đều là những người thân, người quen không nhiều lắm của những người mất tích, ngay cả giấy tờ kiểm tra ADN đều có ở trong đó.

Ba nạn nhân đều bị thắt cổ chết, hung thủ lại lột sạch bọn họ vứt thi thể đi như vứt một đống rác, trong chi tiết gây án và cách gây án đều chứa cảm xúc cá nhân và chí hướng khá rõ ràng.

Là báo thù ư?

Anh vừa thong thả nghiên cứu từng thông tin, vừa thầm hạ quyết định.

Anh quay đầu nhìn về phía Lục Lê: “Ngưu Tiểu Đình đâu?”

Anh ta sửng sốt, khi phản ứng lại thì giơ tài liệu chỉ chỉ xuống tầng: “Không phải anh phân phó đuea tất cả người trong công ty điều tra thị trường Henry về à? Giờ chắc cô ta đang ở trong phòng thẩm vấn dưới tầng.”

Mắt Kỳ Tử Ngang lập loè ánh sáng, nắm xấp tài liệu trong tay không nói năng gì đi ra khỏi phòng họp.
Chương kế tiếp