Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 92
Ra khỏi thang máy Kỳ Tử Ngang đi qua phòng thẩm vấn của La Húc và Nghiêm Lị Lị đẩy cửa căn phòng thẩm vấn thứ ba ra.

Lúc đó Tưởng Thiên Du đang vừa ngồi uống cà phê ấm áp trong ly giấy, vừa chán ngán lướt điện thoại xem tin tức trên mạng, nghe được tiếng động thì hơi kinh ngạc ngước mắt lên.

“Cảnh sát Kỳ.” Cô nhanh chóng cất điện thoại rồi ngồi nghiêm chỉnh lại, mở to đôi mắt tròn tràn ngập ngôi sao nhỏ chờ mong.

Kỳ Tử Ngang lại không đi vào vấn đề chính mà rũ mắt nhìn cốc cà phê đã sắp nhìn thấy đáy: “Ngưu Tiểu Đình, cô chưa tới cục cảnh sát thành phố Giang được bao nhiêu lần đâu nhỉ? Mà cô cũng không khách sáo ha, sao tôi cứ có cảm giác như nơi này là nhà của cô ấy nhở?”

Tưởng Thiên Du xấu hổ cười trừ một cái, cố gắng không khiến mình trở nên quá chột dạ: “Cảnh sát đưa tôi với hai đồng nghiệp về cùng nhau mà hai đồng nghiệp kia có cảnh sát nói chuyện cùng, tôi thì chẳng có ai cả.”

Thừa dịp tổ trọng án vội vàng điều tra manh mối cô không chỉ lắc lư đi tới phòng nghỉ lấy một cốc cà phê mà còn đứng ở hành lang quan sát quá trình thẩm vấn Nghiêm Lị Lị và La Húc một phen, có thể nói là cực kỳ phong phú.

Thấy cô đánh trống lảng thì Kỳ Tử Ngang cũng không chọc thủng nữa mà đưa thông tin của mấy chục người trong tay qua: “Đây là danh sách về những người có quan hệ xã hội và người thân của người mất tích, cô xem cô có quen ai trong đấy không?”

“Chúng tôi đã điều tra kỹ những hành khách cùng chuyến tàu đi tới thành phố Vân Châu với cô nhưng cũng không phát hiện người nào trùng với danh sách này.” Anh tiếp tục giải thích: “Cảnh sát đã căn cứ vào thủ đoạn gây án và địa điểm vứt xác của ba nạn nhân rút ra suy đoán rằng động cơ gây án của hung thủ rất có khả năng là báo thù.”

Tưởng Thiên Du chớp chớp mắt rồi nhìn tài liệu trong tay hai cái, mở miệng: “Nhưng nếu người nhà và bạn trai ba nạn nhân đều thu được tin nhắn của hung thủ thì chứng minh hung thủ khá hiểu biết về ba người này, hung thủ có thể trực tiếp tới thành phố Vân Châu, tại sao cảnh sát lại cảm thấy hung thủ đi theo tôi?”

“Cũng không phải đi theo cô, chúng tôi điều tra chuyến tàu và hành khách cũng chỉ để phòng ngừa thôi.” Kỳ Tử Ngang lôi cái ghế dựa ra khỏi bàn thẩm vấn, ngồi xuống rồi nói: “Cô nói hung thủ đều khá hiểu biết ba nạn nhân chứng tỏ trước khi ra tay hung thủ đã điều tra ba kẻ có rất lâu.”

“Giả thiết hung thủ cũng rất hiểu biết Chu Hanh Lợi và Phí Kiến Minh thì sao? Có lẽ người này đã từng xuất hiện ở cạnh hai người này, mà còn không chỉ một lần.”

Tưởng Thiên Du khẽ gật đầu, hiểu ý anh nói, nếu vậy thì Ngưu Tiểu Đình vừa làm việc trong công ty điều tra thị trường Henry vừa thuê nhà của Phí Kiến Minh đúng là có khả năng đã từng gặp hung thủ.

Cô nhanh chóng lướt qua danh sách một lượt, bên trong cũng không có tên nào làm cô thấy quen thuộc.

Nếu những người này từng có giao dịch với công ty điều tra thị trường Henry thì cảnh sát đã sớm điều tra ra rồi, nhất định không thể không phát hiện ra gì được.

Đổi hướng suy nghĩ một chút cô bắt đầu cẩn thận đọc từng thông tin một, vì chăm chú nên môi hơi mím lại.

Vào khoảnh khắc này cô như che mọi tiếng động bên ngoài lại, cũng không nhận thấy được ánh mắt hơi có tính xâm lăng ở trên người mình từ khi bắt đầu.

Khuỷu tay Kỳ Tử Ngang đặt trên mặt bàn, tay trái nhẹ nhàng chống cằm, mắt đen híp lại.

Quả nhiên khi nghiêm túc đọc gì đó sẽ có thói quen dùng ngón trỏ tay phải lướt qua chữ, nhất định là cô ấy, không sai đâu đúng không?

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi Tưởng Thiên Du dứt khỏi đống giấy tờ thì chỉ cảm thấy đau nhức vai gáy nên rướn rướn đầu ra sau.

Cô vốn định chuẩn bị thả lỏng cơ bắp căng cứng vì duy trì một tư thế trong thời gian dài nhưng không ngờ lại đâm vào cặp mắt người đối diện.

“Có phát hiện gì chưa?” Kỳ Tử Ngang nhướng mày, ngữ điệu lơi lỏng bình thường.

“Ừm… Vẫn chưa.” Tưởng Thiên Du lắc đầu, thuận thế giơ tay đè đè sau cổ, bắt đầu nghi ngờ vừa nãy bản thân hoa mắt vì đọc tài liệu lâu quá nên mới thấy ánh mắt của anh hơi kỳ quái?

Để xác nhận lại cô lại mở mở mắt, lúc này tầm mắt của anh đã đặt trên đống tài liệu bị cô trải ra cả bàn.

Thật sự là cô suy nghĩ nhiều rồi.

Cô nhún vai rồi ném tờ giấy cuối cùng trong tay ra ngoài, sau đó thở dài: “Xin lỗi, thật sự chẳng có ấn tượng gì cả.”

“Chẳng lẽ là do thời gian làm việc quá ngắn? Hay hỏi Nghiêm Lị Lị với La Húc chút đi?”

“Giờ Nghiêm Lị Lị vẫn không chịu thừa nhận bản thân biết về những hành động vi phạm pháp luật của Chu Hanh Lợi, khả năng cô ta giúp cảnh sát phân biệt không cao.” Kỳ Tử Ngang hơi cau mày: “Còn La Húc thì… Người này quá lươn lẹo, không ép anh ta tới một mức nào đó thì anh ta sẽ nghĩ không nên gây thù với ai cả.”

“Hơn nữa vụ án giết người đầu tiên đại khái là đã xảy ra hơn hai tháng trước, tôi thấy thời gian hung thủ xuất hiện quanh Chu Hanh Lợi và Phí Kiến Minh cũng không quá dài.”

Giờ thời gian cấp bách cảnh sát nào có sức lực từ từ với hai người đó?

Còn một chút anh chưa nói là với anh Nghiêm Lị Lị và La Húc chẳng có danh dự chút nào, hơn nữa tổ trọng án cũng vẫn nghi ngờ lời khai của hai người họ.

Nghĩ nghĩ Tưởng Thiên Du cũng cảm thấy có lý, lại bình tĩnh lại nhìn về bàn thẩm vấn.

“Căn cứ vào báo cáo kiểm tra thi thể của ba nạn nhân và dấu vết ba hiện trường vứt xác chúng tôi đã có ấn tượng đại khái với hung thủ.” Kỳ Tử Ngang từ từ nói.

“Nam, tính cách cố chấp, gương mặt bình thường, tuổi tác nằm trong khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi.”

“Xét thấy trong cơ thể ba nạn nhân đều có lượng cồn lớn cùng với trạng thái bề ngoài thân thể khi bị phát hiện thì có thể cho biết hung thủ có bệnh sạch sẽ và ám ảnh cưỡng chế.”

“Pháp y phán đoán ba người đều bị ngạt thở chết, cổ bọn họ cũng có dấu vết bị bóp cổ.”

“Chỉ là dấu tay kia hơi kỳ quái, theo pháp y thì tay phải hung thủ rất có thể bị thương nên dấu tay hai bên cổ hung thủ mới có sự khác biệt nhỏ như vậy.”

Anh vừa dứt lời trên mặt Tưởng Thiên Du đã lộ vẻ suy tư, cứ cảm thấy những chi tiết này rất quen thuộc.

Bệnh sạch sẽ và ám ảnh cưỡng chế?

Tay phải bị thương?

Xuất hiện quanh Chu Hanh Lợi và Phí Kiến Minh…

Những manh mối đó xếp hàng trong đầu cô, một thân hình ngoài dự đoán nhưng cũng không khiến cô quá kinh ngạc nhảy ra.

“Nhân viên vệ sinh.” Cô há miệng thở dốc.

“Nhân viên vệ sinh.” Kỳ Tử Ngang dùng câu trần thuật nhắc lại một lần như đang xác định cái gì.

Cô gật đầu khẳng định: “Một người mặc quần áo bảo vệ môi trường nhan nhản trên đường cái, không ai sẽ chú ý tới người đó, hơn nữa dù có xuất hiện ở đâu thì người khác cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ!”

“Tôi không nhớ từ bao giờ nhân viên vệ sinh này làm việc ở dưới công ty nhưng có lần tôi đi ném rác đã có tiếp xúc ngắn ngủi với anh ta.”

“Nói ra thì cũng buồn cười, tôi có thể phát hiện người nhà của Cừu Phi Dương - Trương Dương trước đó nhận được tin nhắn của ‘con giáp thứ mười ba’ cũng là do anh ta nhắc nhở tôi…”

“Tôi dám khẳng định nhân viên vệ sinh kia có bệnh sạch sẽ và chứng ám ảnh cưỡng chế. Hôm đó tôi không cẩn thận ném túi rác có canh trượt khỏi thùng rác rơi xuống chỗ người đi đường gần đó nên anh ta mới mắng, hơn nữa sau khi tôi lên tầng anh ra vẫn luôn ngồi xổm ở đó chăm chú xử lý vết bẩn trên gạch.”

“Khi dọn sạch vết bẩn nhân viên vệ sinh kia còn bỏ găng tay ra, tôi có chú ý tới vết sẹo trên mu bàn tay phải.”

“Với cả…” Nói tới đây Tưởng Thiên Du lại không chắc chắn: “Tuy rằng trời lạnh nên lúc ấy anh ta đội cả mũ đeo cả khẩu trang nhưng từ làn da lộ ra bên ngoài thì hình như trên mặt anh ta cũng có thương tích.”

Là một người đã bị thương rất nặng.

Kỳ Tử Ngang ở cạnh vừa gõ mặt bàn trong vô thức vừa nói: “Khoảng cách giữa công ty điều tra thị trường Henry và khu nhà thuê của Phí Kiến Minh rất gần, từ khu vực quy hoạch thì có thể nói là cùng một phạm vi quản hạt.”

“Chuyện thay phiên nhau trực vệ sinh ở một đoạn đường rất thường thấy nên rất có khả năng là người đó cũng từng làm việc dưới nhà Phí Kiến Minh.”

Khi nói chuyện anh móc điện thoại ra khỏi túi quần rồi gọi đi: “Lục Lê cậu đi liên lạc với công ty thị chính lấy thông tin nhân viên vệ sinh phụ trách khu vực quanh công ty điều tra thị trường Henry về đây!”

“Với cả đưa danh sách người mất tích tới…”

Kết thúc cuộc gọi xong Kỳ Tử Ngang thấy cô gái ngồi đối diện vẫn nằm sấp trên mặt bàn như tìm kiếm thứ gì trong đống giấy tờ vì vậy anh cũng lựa lời: “Có lẽ từ ban đầu phương hướng điều tra của chúng ta đã bị sự thật về hành vi phạm tội của Phí Kiến Minh và Chu Hanh Lợi làm chệch hướng?”

Nghe vậy động tác trên tay Tưởng Thiên Du khựng lại một chút: “Có ý gì?”

“Ai nói người báo thù chỉ có thể là bạn bè hoặc người thân những người mất tích?” Lời nói của Kỳ Tử Ngang tràn ngập ý chỉ.

Vì quá ngạc nhiên nên trong nháy mắt đồng tử cô co lại: “Cảnh sát Kỳ muốn nói hung thủ là một trong hai mươi tám người bị mất tích kia?”

Kỳ Tử Ngang dựa nửa người vào ghế, khoanh tay nhìn cô, tuy anh không đưa ra câu trả lời khẳng định nào nhưng ngôn ngữ cơ thể đã nói ra hết tất cả.

Rất nhanh tiếng đập cửa đã vang lên, giây tiếp theo Lục Lê lắc mình đi vào: “Đội trưởng Kỳ, anh muốn lấy thông tin thân phận của những người mất tích đó làm gì vậy?”

Anh ta chợt chú ý tới đống hỗn loạn trên mặt bàn, không khỏi suy sụp: “Vân không có tiến triển gì hả?”

Không đợi Kỳ Tử Ngang đáp lại Tưởng Thiên Du đã đứng lên trước một bước, đi tới cạnh anh ta giật đống tài liệu không hề khách sáo rồi bắt đầu gấp rút lật xem.

“Không đúng… Ngưu Tiểu Đình! Cô…” Lục Lê hơi hé miệng, nhất thời lại không biết nói gì.

Có lẽ là chưa từng gặp người liên quan tới vụ án mà lại kiêu ngạo như vậy anh ta chỉ tay vào cô, lại chỉ chỉ Kỳ Tử Ngang đang ngồi bên cạnh xem trò hay, cuối cùng lại chỉ về phía cô.

Bao nhiêu lời trong lòng đều tụ thành một câu mách lẻo: “Đội trưởng Kỳ anh nhìn cô ta kìa!”

Mà anh ta lại chỉ nhận được ánh mắt trấn an và như nhìn kẻ ngốc từ Kỳ Tử Ngang.

Không quá hai giây Tưởng Thiên Du bỗng hô lên một tiếng, rút ra một tờ giấy: “Là anh ta! Nhân viên vệ sinh kia chính là anh ta!”

Tuy cô không nhìn thấy toàn bộ diện mạo của nhân viên vệ sinh kia nhưng có vài đặc thù sẽ không trôi đi theo thời gian: “Kết cấu gương mặt của nhân viên vệ sinh cực giống với người này, hơn nữa lông mày cũng có một nốt ruồi!”

“Nguỵ Ngọc Thư…” Lục Lê gọi tên trên tờ giấy một lần.

“Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là một trong những nhân viên trước của công ty điều tra thị trường Henry đúng không?”
Chương kế tiếp