Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 96
Trưa đó bên ngoài lại đổ tuyết lớn.

Tưởng Thiên Du hơi thất thần nhìn hành lang bên ngoài văn phòng tổ trọng án, bên tai là tiếng Lục Lê vừa hút thuốc vừa lải nhải với đồng nghiệp.

“Trận tuyết này cũng quá lớn rồi đi? Tối nay mẹ tôi còn gọi tôi về ăn cơm đây, cơ mà có trận tuyết lớn như này thì đỡ phải lấy cớ nữa.” Anh ta rút một hơi dài, như muốn mượn nó nhổ sạch những sự buồn bực cứ quanh quẩn trong lồng ngực suốt bao nhiêu ngày.

“Vừa nãy tôi mới thu được tin của bên dự báo thời tiết, họ nói trong khoảng thời gian ngắn lượng tuyết rơi có thể dâng lên tới mười mấy xentimet kìa!” Nam cảnh sát bên cạnh anh ta nói.

“Đội trưởng Kỳ ở trong đó nhìn chằm chằm màn hình cũng phải hai ba tiếng đồng hồ rồi, không biết đã tra ra gì chưa nhở?”

Lục Lê nhẹ nhàng bâng quơ vẫy vẫy tay: “Mỗi lần như vậy là lại phát hiện được chứng cứ quan trọng, chúng ta cứ từ từ chờ tin lành là được.”

Nói xong anh ta lại nhìn về phía cô gái cách đó vài bước, không khỏi nhướng mày: “Tôi nói này Ngưu Tiểu Đình, cô cứ yêu tâm về phòng nghỉ nghỉ ngơi đi, tuyết lớn như vậy cô không về được đâu.”

Tưởng Thiên Du hơi gục đầu, nhỉ giọng đáp lại.

Cô vốn định chờ Kỳ Tử Ngang về cục thì mình về nhà, nhưng khi đó lại nhìn thấy ánh mắt vừa chắc chắn vừa kiên nghị của anh thì cô lại cảm thấy trong lòng anh đã nắm chắc người được chọn làm đồng loã Nguỵ Ngọc Thư rồi.

Mộ khi tìm được kẻ đồng loã vẫn luôn giấy trong bóng tối vậy thì ba vụ án giết người kéo dài qua tận hai thành phố cũng coi như là kết thúc.

Từ kinh nghiệm cô biết chỉ cần vụ án vừa được phá cô sẽ thoát khỏi thân thể này.

Hiển nhiên ngất xỉu trước mặt cả đống cảnh sát trong cục cảnh sát không phải lựa chọn hay.

Khi cô bảo muốn về thì Kỳ Tử Ngang cũng không từ chối, chỉ dặn dò Lục Lê chuyển những câu hỏi trong hoàn cảnh không quá chính thức kia thành ghi chép, sau này cô đỡ phải tới đây nữa.

Không ngờ mãi mới ký xong một đống xác nhận thì lại tuyết rơi, quy mô lại còn lớn đến mức đi đường cũng không nhìn rõ ấy.

Tưởng Thiên Du bất an cọ cọ thân thể, nhạt bén nghe được âm thanh nghị luận trầm thấp từ trong văn phòng.

Như có cảm giác cô chào hỏi hai người kia một tiếng xong chạy thẳng.

“Này…” Lục Lê đnag muốn mở miệng dò hỏi thì lại nghe có người trong văn phòng gọi anh ta nên chỉ đành tắt điếu thuốc trở về.

Tưởng Thiên Du lại nhân cơ hội đi thang máy xuống tầng một, đứng ngoài cửa cảm nhận gió cạnh cuốn theo bông tuyết rét tới tận xương đập thẳng vào mặt, dưới sự khuyên bảo liên tục của bác bảo vệ cô vẫn ngồi vào một căn phòng khách trống trải ở tầng một, tay còn cầm một ly nước nóng bốc khói nghi ngút.

Về đồng loã của Nguỵ Ngọc Thư thì cũng chỉ có vài người đó, mà người có kiềm nghi khá lớn là…

……………………

Bên kia sau tiếng “đình” của tháng máy Kỳ Tử Ngang mang thei vài người xuống thang máy.

Kỳ Tử Ngang nhanh chóng đi tới trước một phòng thẩm vấn, không hề do dự đẩy cửa đi vào.

Người bên trong nghe được đỗng tĩnh thì không nhìn cửa sổ nữa, sau đó không vui mở miệng: “Tôi thấy các anh hơi quá đáng? Dự vào cái gì mà ném tôi ở chỗ này chẳng thèm đoái hoài lâu như vậy? Nghĩ tôi không biết luật đúng khônng? Cảnh sát các người như vậy thạt sự không có lý!”

Lục Lê đi sau một bước nghe thấy lời oán giận của cô ấy thì mở miệng châm chọc như một thói quen: “Cô hiểu luật? Cô có muốn nghĩ kỹ lại cô đã làm gì trong suốt mấy năm ở công ty điều tra thị trường Henry rồi mới thảo luận về vụ hiểu luật hay không hiểu luật với tôi hay không?

“Xâm hại quyền riêng tư lung tung, dùng cách phi pháp như theo dõi, chụp lén, nghe lén thu được cái gọi là ‘chứng cứ’ để trục lợi, Nghiêm Lị Lị, cô thấy việc cảnh sát tạm giam cô còn vấn đề gì nữa không?”

Giật giật môi song cô ấy vẫn không thể nói ra câu phản bác nào, chỉ có thể nhụt chí ngồi trên ghế thẩm vấn.

Vài giây sau lại không cam lòng lẩm bẩm: “Giờ lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra hả? Các anh đưa tôi về đây chỉ nói để phối hợp điều tra Chu Hanh Lợi thôi mà đúng không? Tôi đã chủ động khai ra nhiều như vậy mà vẫn không được coi là lấy công chuộc tội à.

“Cô khai cái gì?” Lục Lê cười nhạo: “Hỏi vài câu chẳng liên quan cô cũng có thể liến thoắng nói mấy tiếng, một khi đề cập tới một ít vấn đề cốt lõi thì cô đều tránh câu hỏi!”

Nếu tính kỹ thì người này còn cho thông tin ít hơn cả La Húc, đừng quên cô ấy làm ở còn công ty lâu hơn La Húc hai năm đâu!

“Cảnh sát, câu này của anh hay thật đấy, tôi cũng đâu biết câu trả lời của mấy câu hỏi đó đâu, cái gì mà hữu dụng, cái gì mà vô dụng chứ.” Nghiêm Lị Lị tỏ vẻ vô tội, tay giao nhau: “Với cả chỉ là công việc thôi, ai rảnh mà săm soi sếp cả ngày chớ, trừ phi là đang có ts đồ gì đó bất chính.”

Lời này của cô ấy có ý chỉ đến người khác cực kỳ rõ ràng, lôi La Húc ra chắn trước người mình luôn.

Nghe hai người nói qua nói lại Kỳ Tử Ngang không thể hiện bất cứ cảm xúc nào khác, thản nhiên kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

Cô ấy vừa dứt lời thì anh gõ gõ tay xuống bàn hấp dẫn sự chú ý của cô gái ngồi đối diện.

“Cô quen Nguỵ Ngọc Thư nhở?” Anh mở miệng nói, càng có vẻ như trần thuật chứ không phải dò hỏi.

Trong lúc đó mắt anh vẫn luôn dõi theo mặt Nghiêm Lị Lị, không đợi cô ấy há mồm đáp lại anh lại bổ sung một câu: “Hay đổi một cái nói khác thì Nguỵ Ngọc Minh quen cô đúng không?”

“Cô Nghiêm, nếu chúng tôi có thể nhắc đến tên này trước mặt cô thì chứng tỏ cảnh sát đã có chứng cứ, vậy nên tôi nghĩ cô nên suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời.”

Nói xong anh khoanh tay trước ngực, còn hơi cười cười, trên mặt hiện lên một đống chữ to “để tôi xem xem cô còn bịa như nào nữa”.

Nghiêm Lị Lị cố gắng áp sự hoảng loạn nảy lên trong lòng, nở một nụ cười cứng đờ: “Cảnh sát, sao tôi không hiểu câu hỏi của anh vậy? Gì mà Nguỵ Ngọc Thư, tôi còn chưa nghe được cái tên này bao giờ.”

“Cô dùng danh nghĩa của Lưu Kiến Đức để thuê phòng bên Phí Kiến Minh không phải sao? Chỉ cần nhằm vào điểm này rồi tới phòng bên cạnh hỏi Phí Kiến Minh một câu là biết rồi, tôi nghĩ ông ta cũng sẽ không giấu giếm giúp cô đâu.” Kỳ Tử Ngang không hề cho cô ấy cơ hội giải thích, phá huỷ mọi đường lui.

“Với cả cảnh sát thành phố Vân Châu cũng đã gửi tin tới nói rằng đã tìm được một căn nhà thuê dưới danh nghĩa Lưu Kiến Đức, cô đoán xem cảnh sát thành phố Vân Châu đã phát hiện ra gì trong căn phòng đó?”

“Rất nhiều ADN và dấu vân tay chưa rõ cùng với một ít dấu vết đánh nhau, tôi đoán ở đó hẳn là hiện trường vụ án gốc của hai vụ Lưu Khải và Bồ Tú Tú…”

“Còn có khi cảnh sát thành phố Vân Châu thẩm vấn chủ nhà người đó khai trước đó có một người phụ nữ cầm căn cước của Lưu Kiến Đức tới thuê nhà, hay giờ chúng tôi gọi cho bên cục Vân Châu để người chủ nhà đó nhận mặt online đi nhở?”

Mặt Nghiêm Lị Lị trắng bệch, rũ mắt tránh đi ánh mắt tràn ngập sự tìm tòi của hai người, chột dạ ngoảnh đầu qua một bên.

“Tôi với Nguỵ Minh… Cũng chính là Nguỵ Ngọc Thư đúng là có quen, nhưng…”

Cô ấy mới nói được một nửa lại bị Lục Lê đánh gãy: “Đừng xàm bảo thấy anh ta đáng thương nên mới giúp, cô nghĩ chúng tôi sẽ tin cái cớ tào lao này hat Nghiêm Lị Lị?”

“Nếu cô có thể làm thám tử tư nhiều năm như vậy thì cũng không phải kẻ ngu, không biết gì mà có thể dây vào vụ này?”

Nghiêm Lị Lị bị anh ta quát lớn rụt rụt bả vai, cả người đền khẽ run rẩy, như sợ hãi, mà cũng như đang cố sức áp chế gì đó.

Giây tiếp theo cô ấy bỗng điên loạn lên, hai tay ôm đầu, thật chí không ngừng cấu xé tóc bản thân: “Tôi giúp anh ta thì có gì sai đây? Anh ta cũng chỉ là người bị hại mà thôi! Chu Hanh Lợi, Phí Kiến Minh và ba kẻ kia lại có ai là vô tội!”

“Bọn họ làm nhiều chuyện xấu như vậy không nên đền mạng sao?”

Sau phút bùng nổ ngắn ngủi Nghiêm Lị Lị lại giơ tay sửa sang lại tóc dài bị mình làm cho rối bù, sau đó ngẩng đầu bình tĩnh xin lỗi: “Xin lỗi, vừa rồi hơi kích động.”

“Không sao.” Kỳ Tử Ngang trầm giọng đáp rồi nhanh chóng dấu sự cân nhắc trong đáy mắt đi, sau đó mới mở miệng: “Thế cô nói chút đi, sao hai người có thể gặp được nhau và kết nói với nhau?”

“Thật ra khoảng hai năm trước tôi thường cảm thấy trong công ty có gì đó không bình thường nên đã lén lút điều tra.” Nghiêm Lị Lị không trả lời đúng vào trọng tâm câu hỏi mà có vẻ như đang muốn kể từ đầu.

“Nhưng Chu Hanh Lợi quả thất quá giảo hoạt, tôi lại không dám để ông ta chú ý nên vẫn không có tiến triển gì quá lớn, cho tới mấy tháng trước…”

“Lúc rảnh rỗi tôi tiếp tục điều tra ông ta bỗng phát hiện ra còn có một người khác cũng đang theo dõi, hơn nữa tôi còn quen người đó.” Nói tới đây cô ấy lộ ra biểu cảm cực kỳ đồng tình.

Trước đây Nguỵ Ngọc Thư là nhân viên của công ty điều tra thị trường Henry, gặp lại bạn cũ sau nhiều năm chẳng ai ngờ sẽ là cảnh tượng như vậy.

Kỳ Tử Ngang hơi híp mắt lại, giọng điệu bình tĩnh dò hỏi: “Biết những gì Nguỵ Ngọc Thư trải qua xong cô quyết định giúp anh ta luôn?”

Nghiêm Lị Lị gật đầu xong lại lắc đầu: “Tôi có khuyên anh ta báo án nhưng anh ta lại nói muốn điều tra rõ sự thật về việc bọn Chu Hanh Lợi phạm tội xong mới báo cho cảnh sát, tôi chỉ ra mặt giúp thuê hai căn phòng dựa theo yêu cầu của anh ta.”

“Tôi thề, tôi thật sự chỉ thuê giúp thôi, tôi không ngờ anh ta sẽ giết người! Tới tận khi cảnh sát tìm tới công ty tôi mới phát hiện ra có vì đó không đúng, nhưng tất cả đều không còn kịp nữa rồi.”

“Nhưng mà hai vị cảnh sát, câu ‘nợ máu phái trả bằng máu’ vẫn có lý ở một mức nào đó không phải à?”

Nghe cô ấy cãi lại Lục Lê chỉ thờ dài một hơi: “Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ tới Nguỵ Ngọc Thư nói dối?”

“Nếu anh ta thật sự lag người bị hại thì tạm thời có thể tính là cô mềm lòng lương thiện, không thể thấy người khác chịu khổ nhưng nếu anh ta không phải thì sao đây?”

“Sao có thể!” Trên mặt Nghiêm Lị Lị đầy vẻ bi thương, sau đấy khi phản ứng lại thì cúi đầu bắt đầu khóc nấc lên, như hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật rằng mình bị lừa.

Kỳ Tử Ngang thấy cô gái lại sắp mất khống chế thì liếc Lục Lê một cái, hai người lần lượt đi ra khỏi phòng thẩm vấn, cho trận phỏng vấn này thời gian nghỉ ngơi.

“Đội trưởng Kỳ sao anh xác định được Nghiêm Lị Lị là đồng loã của Nguỵ Ngọc Thư vậy?” Lục Lê đứng ở hành lang vò đầu khó hiểu.

“Không rõ.” Kỳ Tử Ngang trả lời nhẹ nhàng bâng quơ: “Chỉ là căn cứ vào manh mối về người phụ nữ xử lý thủ tục thuê nhà cảnh sát thành phố Vân Châu cho, thử vận may thôi.”

Ai biết đối phương tự sa lưới.

Nghĩ vậy anh lại nhìn về Nghiẻm Lị Lị đang cúi đầu lau nước mắt trong phòng thẩm vấn lần nữa, nói một câu rất có chiều sâu: “Nhưng giờ tôi có thể xác định cô ta đang nói dối.”
Chương kế tiếp