Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 97
“Nói dối?” Lục Lê vuốt cằm suy nghĩ trong chốc lát rồi như bừng tỉnh: “Đúng đúng đúng, tôi bảo mà Nguỵ Ngọc Thư này đến việc duy trì cuộc sống sinh hoạt bình thường của mình còn khó chứ nói gì đến thừa tiền đi mua máy phát tin nhắn phi pháp đâu?”

“Dù anh ta muốn nhưng cũng cũng không có cách nào, nhất định là Nghiêm Lị Lị mua cho.”

“Câu chỉ giúp thuê nhà là nói dối! Còn nói gì mà trước khi cảnh sát tìm tới cửa mình không biết gì hết, cô ta làm thám tử tư trong thành phố này lâu như vậy làm sao mà Nguỵ Ngọc Thư có thể qua mắt cô ta được?”

Nói tới đây anh ta lại cảm thấy hình như không đúng chỗ nào, trầm ngâm một lát rồi lại nhỏ giọng nói thầm: “Nói vậy thì cô ta không thể không biết Nguỵ Ngọc Thư là ai đúng không? Giúp người xấu giết người xấu, rốt cuộc cô ta nghĩ gì vậy chứ?”

“Chẳng lẽ muốn làm người dọn rác cho thành phố, cống hiến một phần sức lực vì xã hội hoà bình?” Nói tới đây Lục Lê còn cảm thấy bản thân hơi quá, mà cười không được, không cười cũng chẳng xong.

Nhưng trừ trường hợp hai bên có thù oán với nhau anh ta thật sự không nghĩ ra được thứ gì khác.

Kỳ Tử Ngang kệ cho anh ta ríu rít bên tai mình, sau khi yên lặng suy nghĩ vài phút thì bỗng mở miệng nói: “Tôi nghĩ Phí Kiến Minh không quen nạn nhân Bồ Tú Tú.”

Hả?

Lục Lê trợn tròn mắt, không hiểu sao đội trưởng nhà mình lại cho ra một câu bất thình lình thế này.

“Thật ra khi thẩm vấn Phí Kiến Minh ở cục cảnh sát khu Hoà An tôi đã thấy kỳ quái rồi, phản ứng của ông ta khi nhìn thấy ảnh của Cừu Phi Dương khác với nhìn thấy ảnh của Bồ Tú Tú, dù chỉ khác rất ít.” Kỳ Tử Ngang dần cau chặt mày.

“Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều nhưng vừa nãy khi xem lại đoạn video phỏng vấn kia tôi mới càng xác định khả năng của giả thiết này.”

“Phí Kiến Minh thật sự không quen Bồ Tú Tú.”

“Nhưng sao có thể được?” Lục Lê khó hiểu.

Bồ Tú Tú từng tới quán trà Mộc Vũ Hiên ở thành phố Vân Châu, bản thân cũng là nhân viên trong công ty chữa bệnh, còn bị Ngụy Ngọc Thư giết……

Như bỗng nghĩ tới giả thiết gì đó hô hấp anh ta cứng lại, khi mở miệng lại lần nữa giọng trở nên khàn khàn: “Đội trưởng Kỳ, anh nghi ngờ Bồ Tú Tú mới là mục đích thật sự để Nghiêm Lị Lị trợ giúp Nguỵ Ngọc Thư hả?”

Đúng vậy, chẳng phải cảnh sát đoán Bồ Tú Tú cùng đội buôn người với Phí Kiến Minh chỉ dựa vào tuyến đường đi lúc sinh thời và việc đều bị Nguỵ Ngọc Thư giết hay sao?

Nhưng nhỡ Nguỵ Ngọc Thư nhầm thì sao?

Nếu như có người khiến gã cảm thấy Bồ Tú Tú là một trong những người đó rồi dùng chiêu mượn đao giết người, thuận lợi đạt được mục đích của mình…

Đã biết Nghiêm Lị Lị thuê nhà giùm Nguỵ Ngọc Thư, cũng có thể đã mua đồ phi pháp để gửi tin nhắn cho thì có ai biết được cô ấy có thể “thuận tiện” cung cấp vài tin tức liên quan tới đội phạm tội của Phí Kiến Minh và Chu Hanh Lợi đâu?

Rốt cuộc thì Nguỵ Ngọc Thư cũng phải nuôi sống bản thân nên đa số thời gian sẽ đều giành cho công việc, giám thị Phí Kiến Minh với Chu Hanh Lợi là cực hạn rồi.

Như vậy thì hai người, Cừu Phi Dương ở thành phố Giang, Lưu Khải ở thành phố Vân Châu, sao gã có thể có được những thông tin về vợ của hai người đó mà thiết kế ra kế hoạch tiếp theo, thật là một chuyện khiến người ta phải duy nghĩ sâu xa.

Hàng năm Nghiêm Lị Lị nhận hai đơn hàng, “tốt bụng” giúp bạn cũ một chút, tất cả đều rất hợp lý nha.

“Không đúng, giả thiết của chúng ta bây giờ là Nguỵ Ngọc Thư cùng một hội với Phí Kiến Minh và Chu Hanh Lợi, chẳng lẽ lại không quen Lưu Khải với Cừu Phi Dương?” Lục Lê dò hỏi.

Kỳ Từ Ngang lại không thấy có gì kỳ quái: “Loại đội này có phân cấp rõ ràng, mỗi người một việc, nếu trước đấy anh ta mới vào được thời gian ngắn mà chỉ là lâu la thì không gặp được những người khác cũng là điều bình thường.”

Một kẻ muốn báo thù, một kẻ có bí mật tâm tư khó lường mang theo hàng lậu, lừa gạt người khác để đạt được mong muốn của mình.

Tổng kết lại là hai người này đều không có ai bình thường.

Cuối cùng cũng tìm ra được một khả năng, anh móc điện thoại ra gọi tới cục cảnh sát thành phố Vân Châu.

Khi nói chuyện với Thạch Cách cũng như yêu cầu anh ta hỗ trợ điều tra sâu vào xem tại sao hôm đó Bồ Tú Tú lại tới Mộc Vũ Hiên, rốt cuộc cô ta có liên hệ sâu hơn nữa với nghi phạm vụ buôn người là Lưu Khải không, nói xong thì cúp máy.

Anh gõ gõ điện thoại trong vô thức, rất nhanh đã đưa ra một quyết định: “Lục Lê, cậu dẫn người tới nhà Nghiêm Lị Lị xem có tiến triển gì không.”

“Rõ.”

………………

Chẳng bao lâu sâu sắc trời bên ngoài đã tối đen như mực mac trận tuyết lớn vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Suốt cả ngày người trong tổ trọng án gần như không ăn cơm, công việc này bận lên là như vậy, chẳng có quy luật gì đáng nói.

Kỳ Từ Ngang vừa đi từ ngoài về nên khí lạnh trên người vẫn chưa rút đi hết, anh đứng trước bàn làm việc, sắc mặt không tốt đè đè bụng, muốn dùng động tác này để giảm bớt cảm giác đau từ dạ dày.

Làm việc cường độ cao trong thời gian dài khiến nhóm bọn họ ít nhiều gì cũng có một ít bệnh, đau bao tử còn khá nhẹ rồi.

Ngừng suy nghĩ, anh thuận tay mở ngăn kéo bên trái ra rồi móc ra một hộp thuốc.

Đúng lúc này bỗng vang lên tiếng đập cửa, ngay sau đó có một người thò đầu vào nhìn quanh.

Kỳ Tử Ngang thấy mặt ông ấy xong thì gọi một tiếng, ngữ khí rất quen thuộc: “Chú Tôn, sao chú lại lên đây.”

Người tới đúng là bảo vệ phụ trahc cổng chính, chỉ thấy ông ấy cầm mấy túi thực phẩm đóng gói, từ hình dáng tới xem thì bên trong hẳn là cơm hộp.

“Hả?” Anh hơi ngạc nhiên nhướng mày: “Không phải nhân viên nhà ăn trong cục đều về sớm vì thời tiết biến đổi rồi ạ? Sao tối vẫn có cơm hộp được?”

Đồng chí già tủm tỉm cười đặt đồ trong tay lên bàn: “Đây là cơm do cô bé dưới tầng đội tuyết đi tới tiệm cơm gần đây mua về, hẳn là người trong vụ án các cháu đang đang điều tra đúng không? Dáng vẻ ngoan ngoãn lại lễ phép, còn mua cho chú một phần nữa!”

Kỳ Tử Ngang đơ hai giây mới nhớ ra người trong miệng bảo vệ là ai, hơi bất đắc dĩ: “Chú Tôn, chúng cháu không thể tự tiện nhận đồ của đương sự.”

“Chú biết nhưng cô bé ấy bảo cháu sẽ trả tiền cho cô bé.” Chú Tôn nói có sách mách có chứng, lúc sau định xoay người đi xuống thì đi được nửa đường lại bỗng vòng về, chỉ chỉ cái túi nhỏ: “À đúng rồi, cô bé kia đặc biệt dặn dò cái đó cho cháu.”

Cùm cụp.

Cùng với tiếng vang nhỏ do cửa bị đóng lại Kỳ Từ Ngang hoàn hồn, tiến lên hai bước cầm lấy cái túi nhỏ kia.

Ngoài bao nilon đầy những bọt nước lạnh lẽo, bên trong lại ấm áp, anh mở ra thấy một hộp cháo trắng được đóng gói hoàn hảo, phía dưới là rau dưa thành đạm từ nhan sắc với mùi vị, rất dễ tiêu hoá.

Lúc này tâm trạng anh trở nên kỳ diệu.

Kỳ Tử Ngang cũng không biết cô đã chú ý tới dạ dày mình không tốt từ bao giờ, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, sau khi uống cháo xong cảm giác đau ở dạ dày được giảm bớt.

Anh định tính qua giá của bữa cơm này rồi bớt thời gian xuống dưới trả tiền cho người ta, không ngờ Lục Lê lại đẩy cửa đi vào.

“Đội trưởng Kỳ, khoa kỹ thuật đã phá giải được máy tính của Nghiêm Lị Lị, phát hiện được không ít thứ thú vị.” Lúc này anh ta khá là hứng khởi, ngữ khí cũng dồn dập hơn bình thường: “Với cả tôi cũng vừa tra được trong hệ thống cảnh sát được một vụ án trị an mấy năm trước, trong đó một bên chính là Nghiêm Lị Lị!”

“Vụ án trị an nào?”

“Ba năm trước một cục cảnh sát trong thành phố nhận được báo án, người báo án nói có người luôn theo dõi mình, mà kẻ theo dõi chính là Nghiêm Lị Lị!” Không biết do kích động hay gì mà mặt Lục Lê đỏ phừng phừng.

“Anh cảm thấy một thám tử tư bị lên án vì vụ này rất bình thường đúng không? Quá xuất sắc, người báo án tên là Lạc Lỗi, vì lúc ấy không có đủ chứng cứ xác thực nên cuối cùng không có kết quả gì. Lúc sau Lạc Lỗi chuyển nhà từ thành phố Giang tới thành phố Vân Châu, còn yêu một cô bạn gái, người đó tên Bồ Tú Tú.”

Nháy mắt tất cả manh mối đều như liên kết với nhau, những điểm đáng ngờ khó hiểu cuối cùng cũng có giải đáp.

Kỳ Tử Ngang nhướng mày hỏi lại: “Phát hiện cái gì trong máy tính Nghiêm Lị Lị?”

“Tất cả đều là Lạc Lỗi, nói cách khác dù mấy năm nay anh ta tới thành phố Vân Châu nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự giám thị của Nghiêm Lị Lị.” Lục Lê thổn thức không thôi.

“Năm đó sau khi cảnh sát nhận được thông tin báo án đã ghi chép lời khai của Lạc Lỗi, anh ta không ngừng gọi Nghiêm Lị Lị là ‘biến thái’, ‘con đàn bà điên’, xem ra thần kinh của Nghiêm Lị Lị thật sự không bình thường.”

“Vậy nên khi phát hiện Lạc Lỗi có bạn gái là Bồ Tú Tú Nghiêm Lị Lị nhất định là sẽ nổi điên, vốn tâm lý đã không mấy khoẻ mạnh giờ lại càng tràn ngập nguy hiểm.” Kỳ Tử Ngang thở hắt ra một hơi, giơ tay lên bẹo giữa mày.

Đúng lúc này Nguỵ Ngọc Thư xuất hiện trong tầm ngắm của cô ấy, khi biết gã về báo thù Phí Kiến Minh, Chu Hanh Lợi lòng cô ấy nảy ra một kế, thế là thuận nước đẩy thuyền.

“Con mẹ nó ai ngờ được!” Lục Lê phát ra tiếng cảm khái từ tận đáy lòng.

Ai ngờ người trung gian giữa một vụ liên quan đến buôn người và vụ án giết người liên hoàn nghiêm trọng ác liệt lại còn dính đến vụ giết người vì tình chứ?

Nói cách khác bốn nạn nhân hiện tại: Lưu Khải, Cừu Phi Dương, Chu Hanh Lợi và Bồ Tú Tú đều chết vì Nguỵ Ngọc Thư, nhưng đó chỉ là ngoài mặt, thực tế gã không phải là hung thủ duy nhất.

Bồ Tú Tú rất có khả năng là vô tội, tuy cô ấy làm việc ở công ty chữa bệnh nhưng cũng chỉ là một lễ tân mờ nhạt, thời gian làm việc cũng không lâu. Cũng không giống như hai nạn nhân còn lại là Lưu Khải và Cừu Phi Dương có thể lợi dụng chức vụ thao túng vài chuyện.

Còn tại sao cô ấy lại xuất hiện ở quán trà Mộc Vũ Hiên thì Kỳ Tử Ngang đoán rất có thể là Nghiêm Lị Lị dùng cách nào đó dụ tới, thiết kế như vậy mới có thể khiến Ngiyj Ngọc Thư hoàn toàn tin vào việc Bồ Tú Tú cũng là một trong những người phạm tội buôn người, do đó ra tay giết hại.

“Nhưng… Hiện tại những giả thiết này đều chỉ là phỏng đoán của chúng ta từ những chứng cứ kiên quan, Nghiêm Lị Lị quá thông minh, cả quá trình đều giấu mình sau Nguỵ Ngọc Thư, trừ việc lộ ra chân tướng từ vụ thuê nhà ra thì không lưu lại chút nhược điểm nào cả.” Lục Lê buồn rầu ngay sau đó.

“Thông qua kết quả kiểm tra giữa vết lằn trên cổ người chết với những dấu vết và chứng cứ thu được từ hiện trường đều chứng minh tội ác giết người của Nguỵ Ngọc Thư, chứng cứ vô cùng xác thực.”

“Nhưng chúng ta lại chỉ có đống ảnh chụp lén trong ổ cứng máy tính của Nghiêm Lị Lị.”

Kỳ Tử Ngang nghe vậy thì im lặng một lát, sau đó nói: “Thẩm vấn Nguỵ Ngọc Thư tiếp đi.”

“Nghiêm Lị Lị muốn mượn dao giết người lại quên con dao này có thể giết được người khác thì cũng có thể giết chết mình.”

Một khi Nguỵ Ngọc Thư - kẻ vẫn luôn cho rằng bản thân khống chế tất cả biết được mình bị lợi dụng thì có chọn cắn ngược lại một cái không đây…

Anh rất chờ mong.
Chương kế tiếp