Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Trùm Trường

Chương 13
Ngay khi Giang Dịch Hàn nói những lời này, bác gái ở tầng năm không có lý do gì để gây lộn nữa.

Đúng vậy, anh không được người khác mời đến sửa đèn cảm biến, chưa kể tòa nhà này tổng cộng có sáu tầng, anh sửa từ tầng một đến tầng bốn, điều này đã tích lũy hảo cảm của rất nhiều cư dân ở tầng dưới, tất cả mọi người đều trông cậy lần sau hỏng thì để anh sửa, làm sao bốn hộ ở tầng năm, tầng sáu lại thắng được các hộ khác?

Nếu muốn làm ầm ỹ cũng không có lập trường.

Bác gái ở tầng năm lần đầu tiên sững sờ, không biết phải nói gì.

Ngược lại, cô cháu gái lại liếc nhìn Giang Dịch Hàn, cắn chặt môi dưới, nhẹ giọng nói: “Tớ có thể phiền cậu sửa đèn cảm biến tầng năm được không? Suýt chút nữa thì tớ ngã lăn ra không biết phải làm sao mới được.”

“Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi.” Giang Dịch Hàn cất thang, đi thẳng vào nhà họ Nguyễn mà không thèm nhìn hai bà cháu. Để mặc hai bà cháu nhìn nhau muốn chửi nhưng biết lấy lý do, cớ gì.

Cuối cùng, bác gái chỉ có thể mạnh miệng phun ra một ngụm nước bọt: “Tên khốn kiếp này!”

“Bà ơi...” Đôi mắt cháu gái đỏ hoe, sụt sịt mũi, cảm thấy vô cùng ấm ức.

Cô ta cũng thật đáng thương, từ nhỏ đã sống dưới ánh hào quang của Nguyễn Khê, so về ngoại hình và thành tích cũng không thể so được, lúc này lời nói ra cũng không chút suy nghĩ: “Có lẽ cậu ấy thích chị Khê một chút.”

Sau khi nói xong cô ta càng ấm ức. Ngày đầu tiên Giang Dịch Hàn đến đây cô ta đã để ý đến anh, có những lúc muốn nói chuyện với anh nhưng thật ra anh lại phớt lờ. Một lần cô ta nhìn thấy Giang Dịch Hàn đi xe đạp chở Nguyễn Khê!

Cuối cùng bác gái cũng tìm được lý do để tấn công, ngay cả khi cửa nhà họ Nguyễn đã đóng lại, bà ta chống nạnh mắng mỏ: “Thảo nào, chỉ sửa từ tầng một đến tầng bốn thôi, chính là vì Nguyễn Khê đây mà, cháu gái tôi không có tâm tư như vậy, đi theo trai cũng không dám nói chuyện, không giống như những đứa trẻ nhà khác, nói nói cười cười với con trai, nói không chừng đã có gì với nhau rồi nếu không sao lại che chở như vậy chứ!”

Mẹ Nguyễn gần như ngất đi vì tức giận khi nghe thấy điều này trong phòng. Con gái bà bao nhiêu tuổi, còn chưa thành niên đâu!

Nguyễn Khê bình tĩnh đỡ mẹ và an ủi.

Thật ra, con người ta chừng nào còn sống khó tránh khỏi những chuyện không hay như thế này, cô biết bác gái lắm mồm ở tầng năm là ghen ghét đến đỏ mắt, cả đời cũng không có bản lĩnh gì, chỉ có một chiêu “Làm nhục con đĩ” này, nếu tố chất tâm lý của Nguyễn Khê không vững, ước chừng cô sẽ hậm hực vì bị bà ta làm ồn ào.

Nhìn thấy Nguyễn Khê bình tĩnh như vậy, Giang Dịch Hàn nghĩ thầm, có lẽ cô đã quen.

Sao lại quen, tức là loại chuyện này không phải một hai lần.

Giang Dịch Hàn sải bước vào phòng bếp, thật ra từ nhỏ anh đã rất nóng tính rồi, bây giờ anh trực tiếp cầm dao phay từ trên thớt xuống, mở cửa đi ra trong ánh mắt sững sờ của Nguyễn Khê và mẹ Nguyễn, vẻ mặt không kiên nhẫn mà nhìn hai bà cháu nhà này: “Thử nói thêm câu nữa xem.”

Tuổi trẻ bồng bột, luôn làm mọi việc một cách liều lĩnh. Ngay cả loại đàn bà chanh chua đánh đá chửi bới như bác gái này nhìn thấy Giang Dịch Hàn như vậy cũng thấy nhát gan.

Khi Giang Dịch Hàn đóng cửa một lần nữa, quay người lại, mẹ Nguyễn sửng sốt: “Cháu, cháu...”

Giang Dịch Hàn trả con dao phay lại phòng bếp, thở dài một hơi nói với mẹ Nguyễn: “Dì à, lần sau gặp loại việc này cứ gọi cháu.”

Mẹ Nguyễn lúc này mới định thần lại, không khỏi dở khóc dở cười: “Tất cả đều là tranh chấp giữa dì và bác gái, cháu xen vào làm gì?”

Không phải bác gái ở tầng năm trước giờ không nói những điều xấu xa như vậy, nhiều khi giận lên sẽ cãi nhau, nhưng sức chiến đấu của bà làm sao có thể theo kịp bác gái, chồng của bà nghe cũng tức giận, nhưng theo lời của ông thì đàn ông cãi nhau với đàn bà thì còn ra cái gì, huống chi đối phương còn là một bác gái. Cãi thắng cũng không có vẻ vang gì. Mẹ Nguyễn cũng không muốn để con gái đi chửi bới, cho nên mỗi lần như vậy chỉ có thể chống chọi một mình, sau vài lần thất bại bà cũng nản lòng, chỉ có thể đóng cửa lại giả vờ không nghe thấy là được.

Bây giờ Giang Dịch Hàn đã có thể xông ra ngoài, mẹ Nguyễn rất cảm động, bà cảm thấy đứa trẻ này rất nhiệt tình lại trọng tình trọng nghĩa, rất được lòng người.

“Cũng may là bác gái già.” Giang Dịch Hàn thầm nghĩ, nếu như đây là một tên tuổi còn trẻ, anh đã đánh cho hắn hai cánh tay tròn trịa, còn cho hắn một cơ hội sao?

Vài phút sau, mẹ Nguyễn đưa Nguyễn Khê và Giang Dịch Hàn đến siêu thị để mua sắm.

Đôi trai gái đang đi trong khu chung cư ở khoảng cách xa, Giang Dịch Hàn liếc xéo cô một cái, hỏi: “Cậu không tức giận sao?”

Nguyễn Khê bình thản nói: “Thành thật mà nói, mỗi lần nghe bà ta chỉ cây dâu mắng cây hoè như vậy tớ lại có động lực hơn.”

“Cái gì?”

Nguyễn Khê có một bộ lý luận của riêng mình: “Lý do tại sao bây giờ tớ có thể nghe bà ta nói chuyện là vì chúng ta sống trong một khu chung cư và một tòa nhà. Một ngày nào đó tớ sống trong một khu biệt thự sang trọng, bà ta vẫn còn có thể đến chửi trước mặt tớ sao, đương nhiên càng quan trọng hơn, sở dĩ bà ta dám nói những lời này trước mặt tớ và gia đình tớ là vì khoảng cách giữa chúng tớ không đủ lớn, nếu một ngày nào đó khoảng cách lớn đến mức con trai và cháu gái bất tài của bà ta cả đời thúc ngựa cũng không đuổi kịp tớ, cậu có tin hay không bà ta sẽ nói cho tớ hết thảy lời nói tốt đẹp một cách đa dạng?” - Đọc trên app TYT tytnovel.com

Giang Dịch Hàn im lặng.

“Tránh xa những người và những lời lẽ xấu xa này là động lực hiện tại của tớ.” Nguyễn Khê mỉm cười: “Nhưng việc ngày hôm nay vẫn phải cảm ơn cậu. Dù tớ đã quen và biến đau buồn và tức giận thành động lực, nhưng tớ vẫn thấy rất hả giận.”

Sau khi cả hai bước ra khỏi khu chung cư, Giang Dịch Hàn vẫn luôn im lặng, nói: “Cậu nói đúng.”

Không ai hiểu rõ sự hai mặt của những người đó hơn anh.

Trước khi nhà họ Giang sụp đổ, dù đi đến đâu, anh vẫn luôn được mọi người vây quanh, quan tâm và nịnh nọt, khi mọi người đối mặt với anh luôn là gương mặt hiền từ, có tình có nghĩa. Khi ông bà nội lần lượt qua đời, cha anh không gánh vác trách nhiệm, cả nhà họ Giang đều suy sụp, bức tường bị mọi người xô đẩy, người chú coi anh như con đẻ của mình lại giẫm lên một cách không thương tiếc để ăn cắp lợi ích...

Thấy Giang Dịch Hàn thâm trầm như vậy, Nguyễn Khê không biết anh nghĩ gì, nhưng khi băng qua đường, nhìn thấy anh vẫn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, cô không khỏi vươn tay nắm lấy cánh tay anh.

“Đừng như vậy.” Nguyễn Khê mơ hồ nghe thấy mẹ Nguyễn nhắc đến chuyện của Giang Dịch Hàn.

Dường như gia đình lâm vào cảnh đường cùng, sau đó cha mẹ của Giang Dịch Hàn cũng không có năng lực để Đông Sơn tái khởi, chẳng mấy chốc công ty bị những người có dã tâm như tằm ăn lên, bố mẹ Giang Dịch Hàn đã quen với cuộc sống êm ả, bọn họ quá để ý đến cái nhìn của người khác cho nên không muốn ngây ngốc ở trong nước, đi làm việc ở nước ngoài.

Giang Dịch Hàn nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cánh tay của mình, ngẩng đầu trở lại bộ dáng vô tâm trước đây: “Em họ, sao cậu lại trắng như vậy?”

Nguyễn Khê nhanh chóng buông ra: “Trời sinh.”

Cô đi qua đường, Giang Dịch Hàn ở phía sau vài bước, anh rất nhanh đã đuổi kịp, đút một tay vào túi quần jean, cười nói: “Vừa rồi tớ trút giận cho cậu, cậu có thể cộng lại điểm đã bị trừ cho tớ không?”

Nguyễn Khê bị chọc cười: “Cộng lại cũng vừa đạt tiêu chuẩn.”

“Đạt tiêu chuẩn luôn tốt hơn so với không đạt tiêu chuẩn chứ.”

“Vậy được rồi, cộng lại, bây giờ sáu mươi điểm.” Giang Dịch Hàn vẫn còn đang huyên thuyên: “Tiêu chuẩn chấm điểm của cậu chắc chắn không công bằng. Nghiêm túc mà nói, tớ ít nhất có thể đạt bốn mươi điểm về chỉ số thông minh và nhân phẩm, tớ nghĩ sự giàu có đáng giá năm điểm, vì vậy tớ nên có tám mươi lăm điểm.”

“Không nói về nhân phẩm, chỉ nói về chỉ số thông minh.” Nguyễn Khê cảm thấy mình quá nhàn rỗi, thực sự có tâm trí với thời gian để nói chuyện với anh về vấn đề này: "Đối với tớ, trong thời học sinh, cách tốt nhất để kiểm tra chỉ số thông minh là thành tích học tập, cậu cảm thấy thành tích của cậu như thế nào?”

Giang Dịch Hàn sờ sờ mũi: “Cũng tạm được.”

“Cậu nói không tính, tớ nói cũng không tính, bài kiểm tra hàng tháng sẽ sớm được tổ chức.” Nguyễn Khê dừng lại một chút: “Nếu cậu có thể lọt vào top mười của lớp...”

“Vậy cậu cho tớ thêm nhiều điểm một chút.” Giang Dịch Hàn cò kè mặc cả: "Tớ đã lâu không ôn tập, chắc chắn rằng tớ sẽ không đạt thành tích tốt như vậy trong bài kiểm tra. Nếu tớ đứng đầu top mười trong bài kiểm tra hàng tháng, cậu cho tớ thêm năm điểm thế nào?”

Cũng không phải là không thể.

Nguyễn Khê biết rằng Vương Mỹ Chi thực ra rất quan tâm đến Giang Dịch Hàn nhưng dù sao bà ấy cũng chỉ là dì nên không thể quản lý quá nhiều vì sợ Giang Dịch Hàn sẽ cảm thấy phiền phức.

Theo quan điểm của Nguyễn Khê việc người khác học hành chăm chỉ không liên quan gì đến cô, nhưng Giang Dịch Hàn này không đáng ghét, khi đối xử với người mình không ghét, cô thật lòng mong đối phương có thể sống tốt.

"Được.” Nguyễn Khê gật đầu, sau đó liếc nhìn Giang Dịch Hàn một cái, hoài nghi hỏi: "Tớ cho cậu thêm điểm thì có lợi ích gì?”

Giang Dịch Hàn sửng sốt.

Đúng vậy, tại sao anh phải quan tâm đến điểm số này, cho dù Nguyễn Khê cho anh đến một trăm điểm thì có lợi ích gì?

Anh rõ ràng mờ mịt một phút.

Nguyễn Khê phớt lờ anh và tiếp tục đi về phía siêu thị.

Giang Dịch Hàn sững sờ một hồi, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

“Bởi vì tớ nghĩ đến, mặc dù cậu thực sự cần đến bác sĩ nhãn khoa, nhưng tiêu chí chấm điểm của cậu có thể lọc ra những người đàn ông tốt nhất.” Giang Dịch Hàn đứng đắn nói: "Tớ chỉ là muốn chứng minh trước kia không có chuẩn bị, cho nên cậu nhìn lầm rồi.”

Nguyễn Khê thờ ơ gật đầu: “Vậy tớ rửa mắt mong chờ.”

Giang Dịch Hàn lấy điện thoại di động trong túi ra, nghĩ ngợi rồi gửi tin nhắn WeChat cho Hoắc Văn Đạt: “Ngày nghỉ lần này chúng ta có bài tập về nhà không?”


App TYT & Euphoria Team

Chương kế tiếp