Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Trùm Trường

Chương 14
Lúc nào siêu thị có hoạt động khuyến mại cũng vô cùng náo nhiệt, mặc dù thời điểm này đã sắp tới giờ ăn, thế nhưng vẫn không hề ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của mọi người. Giang Dịch Hàn chủ động đẩy xe mua đồ, Nguyễn Khê đi tới khu đồ đông lạnh trước, bên trong bày đầy sữa chua và các sản phẩm từ sữa, cô cầm lấy một chai sữa chua sau đó nghiên cứu cẩn thận thành phần ghi trên bao bì.

Hai tay Giang Dịch Hàn đặt lên xe đẩy, khom người xuống, ánh mắt anh lạnh lùng dần chuyển lên người cô.

Hôm nay Nguyễn Khê mặc chiếc áo hoodie màu trắng, phối thêm chiếc quần bò và một đôi giày vải bình thường. Nhưng mà kì lạ ở chỗ, trên đường có đầy người ăn mặc như vậy thế nhưng khi mặc trên người cô lại toát ra thứ gì đó không giống với mọi người.

“Cậu uống vị nào?” Nguyễn Khê ngẩng đầu lên đúng lúc chạm phải ánh mắt dò xét của Giang Dịch Hàn.

Thực sự cô không hề xa lạ với ánh mắt dò xét như vậy.

Cô đã nhìn thấy ở trong mắt rất nhiều nam sinh.

Thẳng thắn mà nói, sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi Nguyễn Khê vô cùng đắc ý với ánh mắt đánh giá này của Giang Dịch Hàn.

Lần gặp mặt đầu tiên và câu nói “bình thường” của cậu đã để lại ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ của cô cho tới tận bây giờ.

Giang Dịch Hàn lấy lại tinh thần, dời tầm mắt: “Tớ không uống thứ đồ ngọt ngọt ngây ngấy này.”

“Anh họ, nhắc nhở cậu một chút.” Nguyễn Khê giả vờ lơ đãng nói: “Trước khi chưa thành niên tớ sẽ không yêu đương đâu, hơn nữa cậu cũng không phải người mà tới sẽ cân nhắc tới đâu.”

Mặc dù ánh mắt vừa rồi của Giang Dịch Hàn thực sự là đang lấy lòng cô, nhưng mà cũng chỉ như vậy thôi. Thấy quan hệ của hai nhà cũng khá tốt, cô cảm thấy tốt nhất vẫn nên nhắc nhở anh một chút. Cho dù anh có thiện cảm với cô, thích cô nhưng thật ngại quá, anh không phải là người cô nhìn trúng. Vì vậy đau dài không bằng đau ngắn, cứ làm sáng tỏ sự thật đi!

Giang Dịch Hàn vừa nghe thấy câu này thì như thể bị điện giật vậy. Anh nhìn cô như thể đang nhìn thứ đồ gì rất khủng bố: “Cậu nói cái quái gì vậy, sao tớ nghe không hiểu chữ nào thế.”

Nguyễn Khê cố ý mỉm cười âm trầm: “Tốt nhất là không hiểu.”

Cô đặt sữa chua vào trong xe đẩy, sau đó tiếp tục đi về phía trước, mục tiêu chính là khu bán hoa quả.

Giang Dịch hàn đi sau mấy bước, bất giác ngộ ra, sau đó vội vàng đẩy xe đi tới: “Không phải cậu cho rằng tớ thích cậu rồi đấy chứ?”

Lúc này Nguyễn Khê đang xem táo đỏ Phú Sĩ, cô hơi nghiêng đầu, không để tâm lắm: “Chẳng lẽ không phải ư?”

“Cậu đã đạt tới cảnh giới tự luyến nhất định rồi.”

Nguyễn Khế xé chiếc túi bọc táo, giương khóe môi lên: “Được, là tớ tự mình đa tình rồi.” - Đọc trên app TYT tytnovel.com

Giang Dịch Hàn đi đằng sau Nguyễn Khê nhìn cô chọn táo và chuối. Sau khi yên lặng một lát anh dứt khoát nắm lấy cánh tay cô vô cùng kiên định hỏi: “Tại sao tớ không phải là người được cân nhắc, quả thực cậu phải đi khám mắt rồi.”

Anh cứ cảm thấy câu nói vừa rồi của Nguyễn Khê nghe không thoải mái, cái gì gọi là cô sẽ cân nhắc chứ?

Tại sao, anh có chỗ nào không tốt ư?

Sao câu nói đó nghe như thể có ý coi thường anh vậy nhỉ? Dựa vào đâu chứ?

Từ trước tới nay luôn là anh coi thường người khác, bây giờ cô lại coi thường anh… Giang Dịch Hàn kiên quyết muốn có một câu trả lời.

Nhưng Nguyễn Khê lại rất muốn nói ra lời thật lòng… tôi sẽ không yêu với người nghèo đâu.

Nhưng mà những lời như vậy chỉ có thể nghĩ trong lòng thôi, nếu như thật sự nói ra thì vừa làm tổn hại tới nhân phẩm của con người, vừa làm tổn thương tới trái tim nhỏ bé yếu ớt của nam sinh thẳng thắn đáng yêu này.

Năm sinh thẳng thắn đáng yêu này làm sai điều gì cơ chứ? Có một câu nói rất hay, chớ bắt nạt thiếu niên khi anh còn nghèo. Cô không thích thì không thích, nhưng mà tuyệt đối không nói ra những lời đả kích người khác như vậy. Như vậy làm tổn hại rất lớn đến nhân phẩm.

Nguyễn Khê nghĩ một lát, quyết định để hình tượng của mình trở nên vĩ đại một chút thế nên cô nói: “Tớ không thích yêu xa.”

Giang Dịch Hàn: “…”

Anh trừng mắt ngây ngốc một hồi, sau đó lại hỏi: “Như nào gọi là yêu xa.”

“Đối với tôi mà nói, không học cùng một trường đại học thì được gọi là yêu xa.”

Giang Dịch Hàn khựng lại, đột nhiên muốn lay đầu Nguyễn Khê, nghe xem rốt cuộc bên trong có tiếng nước hay không.

Nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên như thể bị sét đánh cuối cùng Nguyễn khê cũng hài lòng.

Đúng vậy, đây chính là lí do từ chối tốt nhất, nếu như sau này gặp phải ca khó thì có thể lấy lí do này ra dùng.

Nếu như một ngày nào đó có một người học giỏi thực sự theo đuổi cô, thì cô có thể áp dụng mà nói rằng cô thích người đẹp trai.

Thực ra Giang Dịch Hàn có thích cô hay không, có phải chú ý tới việc nếm trải đủ sự đau khổ của việc thất tình hay không đối với cô không hề quan trọng, thậm chí cô còn không hề quan tâm. Chỉ là hôm nay thấy anh sửa đèn cảm ứng ở cầu thang cô vẫn có thiện ý mà nhắc nhở, đúng chứ?

***

Chớp mắt kì nghỉ Quốc Khánh đã hết, Nguyễn Khê đã làm xong hết các bài tập mà thầy giáo giao từ sớm. Vào lúc chuẩn bị đi tắm thì chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên, cô cầm lên nhìn thì thấy tin nhắn của Chu Trừng.

Chu Trừng: “Ngày mai tớ mang phở gà Dương Ký tới cho cậu, cậu ăn mì sợi to, bún hay là phở?”

Nguyễn Khê không kìm được mỉm cười.

Người này bị làm sao vậy, mới cùng nhau dắt chó đi dạo thôi mà đã bắt đầu theo đuổi rồi, hay là đã tự đặt bản thân vào vị trí của một người bạn trai rồi? Bất kể nói gì, sự thay đổi của Chu Trừng cũng khiến cô vui trông thấy.

Nguyễn Khê lưỡng lự một hồi sau đó trả lời tin nhắn: “Cậu có tiện không?”

Chu Trừng: “Tiện.”

“Vậy được, tớ ăn phở, cảm ơn nhé.”

Hôm trước sau khi cùng nhau dắt chó đi dạo hai người đã kết bạn wechat với nhau. Nhưng mà không hề trò chuyện với đối phương, Nguyễn Khê biết có lẽ đây là lần đầu tiên Chu Trừng mập mờ với người khác. Vốn dĩ còn cho rằng hai người còn phải dậm chân tại chỗ ở mối quan hệ bạn bè bình thường này một thời gian nữa, không ngờ tới Chu Trừng lại vô cùng thông suốt, còn biết chủ động mang bữa sáng tới cho cô.

Ài, ánh mắt của cô thật là tốt, tất cả các biểu hiện của Chu Trừng hiện giờ, chỉ cần chỉ điểm một chút nữa thôi thì cậu ấy sẽ trở thành người bạn trai tốt người chồng tốt, hoàn toàn không phải giấc mơ! Cuối cùng cô cũng biết ý nghĩa của việc bản thân xuyên không là gì rồi, con ông cháu cha giống như Chu Trừng này cho dù có thắp đèn lồng mà tìm cũng khó mà tìm được.

Sáng ngày hôm sau Nguyễn Khê vừa mới tới lớp, còn chưa kịp đi tới cạnh chỗ ngồi của mình thì đã nhìn thấy bát phở gà được đóng gói cẩn thận đặt ở trên bàn rồi.

Trần Lan Thanh vội vàng gọi cô ngồi xuống.

Trên bàn không chỉ có phở mà còn có một chai sữa chua, có lẽ là Chu Trừng đem tới cho cô.

“Đây là Chu Trừng mang tới cho cậu à?” Trần Lan Thanh thấp giọng hỏi, trong mắt ngập vẻ tò mò.

Nguyễn Khê cũng không phủ nhận, mở chiếc túi ra, trong tức khắc một mùi thơm xộc vào mũi, khiến người ta phải động ngón trỏ. Thực ra cô không có thói quen ăn phở vào buổi sáng, nhưng mà nghĩ tới chuyện đây là phở Giang Trừng mua cho, thế nên cô không kìm được muốn cười.

Quán mì Dương Ký vô cùng nổi tiếng ở thành phố này. Nhịp sống ở đây không nhanh giống như nhịp sống ở thành phố lớn, nhân viên văn phòng còn thường hay xếp hàng mua đồ ăn sáng hơn cả học sinh.

Nguyễn Khê cũng chỉ ăn có vài lần, mùi vị cũng không tồi, chỉ là theo như cô biết, quán Dương Ký này cách khu biệt thự mà Chu Trừng sống khá xa. Hơn nữa cũng không thuận đường. Còn về việc không biết tại sao Chu trừng đột nhiên đưa ra đề nghị mang đồ ăn sáng của tiệm này tới cho cô, vậy thì đó không phải là chuyện cô nên quan tâm rồi.

Chu Trừng ở phía trước, thế nên Trần Lan Thanh cũng không dám hỏi thẳng có phải cậu ấy muốn theo đuổi cô hay không, chỉ đành kìm nén tâm hồn buôn dưa lê của mình lại, sau đó đi về chỗ ngồi của mình.

“Cậu cũng muốn theo đuổi Nguyễn Khê à?” Bạn cùng bàn của Chu Trừng ngạc nhiên hỏi.

Chu Trừng đang học từ mới tiếng anh nghe vậy liền dừng lại, sau đó lại tiếp tục học, hoàn toàn không phản ứng lại lời nói của bạn cùng bàn.

Bạn cùng bàn lại thở dài một hơi: “Cảm giác như cậu không để tâm gì cả.”

Nguyễn Khê khó theo đuổi tới mức nào, bọn họ là bạn học 2 năm rồi có lẽ cũng quá rõ.

Mặc dù Chu Trừng học cùng lớp với Nguyễn Khê, hai người lại ngồi khá gần nhau, nói rằng nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, thế nhưng đó cũng chỉ là ánh trăng trên mặt nước mà thôi. Bạn cùng bàn nhìn Chu Trừng một cái, nghĩ tới tính tình cố chấp của con hàng này liền không kìm được muốn làm quân sư cho cậu.

Lúc này ở trong một lớp khác, Hoắc Văn Đạt dụi dụi mắt, không thể tin nhìn đại ca nhà mình.

Giang Dịch Hàn đang đọc bài tiếng anh.

Phát âm của anh vô cùng chuẩn, đến cả giáo viên dạy tiếng anh cũng đặc biệt hỏi có phải cậu từng ở nước ngoài rồi không.

Hoắc Văn Đạt nghĩ, chẳng lẽ nào là bản thân có mắt không thấy thái sơn, rốt cuộc đại ca có bao nhiêu thân phận đây, vừa là trùm trường lại vừa là nam thần, rồi sao, giờ lại còn là học sinh giỏi ngầm nữa? Vậy có phải sau này không cần phải bỏ gần cầu xa nữa, kì thi tháng có thể xin đáp án từ chỗ đại ca luôn rồi?

Hoặc là lần thi tháng này anh cũng không cần phải tìm người khác nữa, chỉ cần trông chờ vào đại ca là được rồi.

Sau giờ tự học buổi sáng, có một vài học sinh tụm thành nhóm hai, nhóm ba đi vào căng tin ăn sáng, có học sinh thì nằm bò ra bàn ngủ bù. Lúc này trong phòng học không còn nhiều học sinh, vào lúc không gian đang yên tĩnh, có người tới tìm Giang Dịch Hàn, vô cùng cung kính đem tới một bao thuốc lá Trung Hoa và một lon bò húc.

Hoắc Văn Đạt giật thót, nhìn về bao Trung Hoa trên bàn, vô thức nuốt nước bọt: “Trình Vĩ, cậu có ý gì?”

Học sinh cấp 3 bọn họ thường ngày đắt nhất cũng chỉ hút mấy loại mười mấy tệ một bao. Còn loại thuốc hiệu Trung Hoa này bọn họ cũng chỉ nhìn thấy bố mình hút, cho dù là bố thì bình thường cũng không nỡ hút, chỉ đặt ở trên bàn làm màu thôi, khi nào khách tới thì mới đem ra hút.

Giang Dịch Hàn lại không hề nhìn bao thuốc này, thờ ơ hỏi: “Có chuyện gì?”

Trình Vĩ lấy lòng Giang Dịch Hàn: “Anh Hàn, trước đây nghe nói Nguyễn Khê là em họ của anh, nếu anh Hàn tiện thì có thể cho em xin wechat của em họ anh không?”

Cậu ta đã thích Nguyễn Khê gần 1 năm rồi, trước đây đã viết thư tình, tặng rất nhiều socola và hoa hồng, đáng tiếc không thể lay động cô.

Nếu như nói Trình Vĩ thích Nguyễn Khê thì cũng không tới mức vậy, đơn thuần chỉ là vì cảm giác muốn chinh phục, cô càng từ chối anh thì anh lại càng có quyết tâm.

Giang Dịch Hàn nhìn bao thuốc trên bàn, rồi lại nhìn Trình Vĩ, không kìm được nghĩ tới hôm đó anh gõ cửa, dáng vẻ mặc chiếc váy đó của Nguyễn Khê ra ngoài mở cửa cùng với dáng vẻ lúc cô chuyên chú chọn sữa chua và hoa quả ở siêu thị...

Mặt đâu, mặt của cậu đâu.

Giang Dịch Hàn cười giễu cợt, đến cả khuôn mặt này của ông đây cô ấy còn không xem trọng thì sẽ coi trọng cái khuôn mặt cái mặt dưa này của cậu sao? Mặt cậu phải dày thế nào mới có thể nói ra được mấy lời này chứ?

Anh ra hiệu cho Trình Vĩ Lại gần, Trình Vĩ ngay lập tức sáp lại gần.

Giang Dịch Hàn đặt tay lên vai Trình Vĩ, chỉ trời cao bên ngoài cửa sổ, giọng điệu ôn hòa: “Nào, nói cho tôi biết đó là gì?”

Trình Vĩ không biết gì vẫn còn thành thật trả lời: “Mặt trời.”

“Cậu cũng biết bây giờ là ban ngày cơ à.” Đột nhiên giọng nói của Giang Dịch Hàn trầm xuống: “Vậy mà cậu vẫn còn nằm mơ?”


App TYT & Euphoria Team

Chương kế tiếp